Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 110: Anh không nuôi nổi tôi? (3)
Chạy vào phòng bếp, rót cốc nước, lúc đi ra, vừa lúc thấy Minh Dạ đi xuống, Lan San nhớ tới vừa nãy mình lăn lộn thế nào, vành tai nóng lên, không dám nhìn anh.
Minh Dạ lập tức đi đến trước mặt cô, không chút khách khí lấy cốc nước cô mới vừa uống một ngụm, đưa đến bên miệng mình uống một ngụm.
Lan San ấm ức: “Này... Tôi uống qua rồi."
Minh Dạ đánh giá từ đầu đến chân Lan San mấy lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên bàn chân trần của cô, tay cầm cốc nước nắm thật chặt.
Ban ngày ban mặt trước mặt người hầu mà chân không chạy tới chạy lui thì còn ra thể thống gì.
Cậu chủ cảm thấy như bảo bối mà mình yêu quý nhất, hiện giờ bị người ta nhìn thấy, trong lòng khó chịu, vô cùng khó chịu...
Mặt không chút thay đổi hỏi: “Cô vô cùng rảnh rỗi?"
Lan San khó hiểu nhìn anh, rồi mới gật gật đầu: “Ừ, loại người chỉ ăn rồi chờ chết, không có việc gì, không cần làm gì, cái gì cũng không biết như tôi, đương nhiên vô cùng rảnh rỗi."
Minh Dạ có phần không thích cách nói tự hạ thấp mình của cô: “Không ai mời cô đi dự tiệc sao?”
Nếu nói không ai đưa thiệp mời cho Lan San, thì Minh Dạ thấy rất lạ, đám bà chủ cô chiêu sao có thể buông tha cơ hội nịnh bợ nhà họ Minh.
Lan San cắn môi dưới, nghĩ một chút, hình như quản gia từng nói với cô có người mời cô tham gia tiệc trà, sinh nhật gì đó, nhưng cô không để ý.
"Ưm... Có chứ, nhưng tôi không biết bọn họ, với lại... tôi có bóng ma với tiệc tùng." Chuyện của Y Á lần trước, khiến cô vô cùng chán ghét hai chữ tiệc tùng này.
Cô không muốn gặp thêm một "Y Á" thứ hai, thằng nhóc này cũng không phải đèn cạn dầu, ai biết bên ngoài có bao nhiêu nợ đào hoa.
Trong mắt Minh Dạ xẹt qua ý cười nhạt đến mức mắt thường không nhìn thấy: “Trước kia cô còn nói muốn đi ra ngoài làm việc, cần tôi sắp xếp cho tôi hay không."
Nếu Sở Tiều nghe thấy những lời này của anh, phỏng chừng sẽ sợ tới mức té xỉu.
Lan San nghiêng đầu: “Chẳng lẽ anh không nuôi nổi tôi?"
Cô hỏi một câu như vậy, khiến trái tim Minh Dạ bỗng nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, những lời này của cô khiến anh lập tức nghĩ đến người chồng kiếm tiền nuôi vợ mình.
"Đương nhiên không.” Cho dù có một trăm Lan San, anh cũng nuôi nổi, còn có thể nuôi rất tốt.
Minh Dạ lập tức đi đến trước mặt cô, không chút khách khí lấy cốc nước cô mới vừa uống một ngụm, đưa đến bên miệng mình uống một ngụm.
Lan San ấm ức: “Này... Tôi uống qua rồi."
Minh Dạ đánh giá từ đầu đến chân Lan San mấy lần, cuối cùng ánh mắt rơi trên bàn chân trần của cô, tay cầm cốc nước nắm thật chặt.
Ban ngày ban mặt trước mặt người hầu mà chân không chạy tới chạy lui thì còn ra thể thống gì.
Cậu chủ cảm thấy như bảo bối mà mình yêu quý nhất, hiện giờ bị người ta nhìn thấy, trong lòng khó chịu, vô cùng khó chịu...
Mặt không chút thay đổi hỏi: “Cô vô cùng rảnh rỗi?"
Lan San khó hiểu nhìn anh, rồi mới gật gật đầu: “Ừ, loại người chỉ ăn rồi chờ chết, không có việc gì, không cần làm gì, cái gì cũng không biết như tôi, đương nhiên vô cùng rảnh rỗi."
Minh Dạ có phần không thích cách nói tự hạ thấp mình của cô: “Không ai mời cô đi dự tiệc sao?”
Nếu nói không ai đưa thiệp mời cho Lan San, thì Minh Dạ thấy rất lạ, đám bà chủ cô chiêu sao có thể buông tha cơ hội nịnh bợ nhà họ Minh.
Lan San cắn môi dưới, nghĩ một chút, hình như quản gia từng nói với cô có người mời cô tham gia tiệc trà, sinh nhật gì đó, nhưng cô không để ý.
"Ưm... Có chứ, nhưng tôi không biết bọn họ, với lại... tôi có bóng ma với tiệc tùng." Chuyện của Y Á lần trước, khiến cô vô cùng chán ghét hai chữ tiệc tùng này.
Cô không muốn gặp thêm một "Y Á" thứ hai, thằng nhóc này cũng không phải đèn cạn dầu, ai biết bên ngoài có bao nhiêu nợ đào hoa.
Trong mắt Minh Dạ xẹt qua ý cười nhạt đến mức mắt thường không nhìn thấy: “Trước kia cô còn nói muốn đi ra ngoài làm việc, cần tôi sắp xếp cho tôi hay không."
Nếu Sở Tiều nghe thấy những lời này của anh, phỏng chừng sẽ sợ tới mức té xỉu.
Lan San nghiêng đầu: “Chẳng lẽ anh không nuôi nổi tôi?"
Cô hỏi một câu như vậy, khiến trái tim Minh Dạ bỗng nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, những lời này của cô khiến anh lập tức nghĩ đến người chồng kiếm tiền nuôi vợ mình.
"Đương nhiên không.” Cho dù có một trăm Lan San, anh cũng nuôi nổi, còn có thể nuôi rất tốt.
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ