Cực Quang Trong Mắt
Chương 9
Edit: Dun, đã beta
09
Lúc xuống núi, Trần Thạc nắm lấy tay Tưởng Viêm, cùng nhau đút vào một túi áo. Tay Tưởng Viêm lúc nào cũng hơi lạnh, ủ thế nào cũng không ấm, Trần Thạc ở trong túi áo cứ xoa xoa tay cậu, một hồi lại mười ngón nắm chặt.
Tay Trần Thạc ấm nóng, nhiệt độ rất chân thực, như một ngọn lửa nhỏ, đầu ngón tay như đốt cháy đầu tim Tưởng Viêm. Cậu cũng hơi dùng sức, nắm lấy tay Trần Thạc.
Trần Thạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tưởng Viêm, giơ tay kia lên sờ sờ mặt cậu, lại không nhịn được đặt xuống môi cậu một cái hôn. Tưởng Viêm ngốc lăng không phản ứng lại, trên thực tế, sau khi Trần Thạc tỏ tình, cậu vẫn cứ nghi hoặc có phải mình rơi vào kết giới kỳ lạ nào rồi không, hết thảy đều là cảnh trong mơ. Ánh mắt Tưởng Viêm nhấp nháy như con nai con, ngẩn ngơ nhìn Trần Thạc.
Trần Thạc căn bản chịu không nổi ánh mắt cậu thế này, mỗi lên đứng trên bục giảng, luôn có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Viêm, còn rất nghiêm túc nhìn anh. Có một lần ánh mắt giao nhau, đầu não Trần Thạc trống rỗng mất vài giây, hoàn toàn quên mất mình đang giảng gì. Mà hiện tại, trong đôi mắt ấy chỉ có một mình anh. Trần Thạc kìm lòng không đậu, đưa tay gảy gảy lông mi Tưởng Viêm, lại cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu.
Tưởng Viêm thấy mình như muốn chết chìm trong vô biên vô hạn dịu dàng này. Khoang mũi cậu ngập tràn hơi thở Trần Thạc, mùi nước giặt lavender và mùi thuốc lá thô ráp. Cậu trông thấy Trần Thạc cười với cậu, ý cười ngập tràn đôi mắt, nơi đó như một hồ nước sâu đắm. Cậu cảm thấy mình đang được yêu.
Cực quang đã mệt rồi, dừng điệu múa của mình lại, lẳng lặng trải chăn mền ra, quyến luyến dựa vào khuỷu tay của bầu trời.
Tưởng Viêm không nhịn được lầm bầm gọi: “Thầy Trần…”
“Ừ?” Trần Thạc như trước khắp người ngập tràn ý cười, “Làm sao vậy, Viêm Viêm?”
“Đừng gọi em như vậy, cũng không phải con nít…” Tưởng Viêm cảm giác mặt mũi mình chắc đang đỏ lắm, chỉ có người nhà mới gọi ngũ danh của cậu, cậu cố tình dời mắt, không nhìn tới dịu dàng của Trần Thạc nữa: “Thầy Trần…”
“Rồi rồi, không gọi nữa, làm sao vậy cục cưng?” Thật sự cảm thấy Tưởng Viêm rất đáng yêu, Tưởng Viêm lại nhéo nhéo vành tai cậu. (phận cẩu độc thân edit những đoạn thế này thật sự rất cay…)
Tưởng Viêm dụi trán lên vai Trần Thạc, lún sâu vào hương vị của Trần Thạc, trên áo lông còn vướng tuyết, Tưởng Viêm cũng không ngại lạnh, nhỏ giọng hừ hừ: “Thầy Trần…”
Trần Thạc bất đắc dĩ cười cười, kéo khóa áo khoác xuống, bọc Tưởng Viêm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Cục cưng… Muốn nói cái gì?”
Tưởng Viêm thuận thế vùi mặt vào cổ Trần Thạc, như có như không gặm gặm cổ anh, lầm bầm gọi tên Trần Thạc, sợi tóc lơ đãng cọ lên tai anh. Trần Thạc chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy, cương muốn đau rồi, nhưng chỉ dung túng than thở, nói: “Sao lại làm nũng thế…”
Tưởng Viêm cọ mũi lên cần cổ anh, ở bên tai anh nỉ non: “Thầy Trần… Sao anh tốt quá vậy…”
Trần Thạc siết chặt tay ôm lấy Tưởng Viêm, muốn dán lại sát hơn chút nữa, lại sát hơn chút nữa.
Di động của Tưởng Viêm không thức thời vang lên, Tưởng Viêm cũng không muốn tiếp, làm bộ không nghe thấy, đứng trong lòng Trần Thạc không nhúc nhích.
Trần Thạc vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Cục cưng, nghe điện thoại.”
“…” Tưởng Viêm đành không tình nguyện rời khỏi cái ôm của Trần Thạc, lấy điện thoại ra, là Thạch Lỗi gọi tới, “Alo, Thạch Tiểu Lỗi, có chuyện bẩm báo không có chuyện bãi triều.” Tưởng Viêm vừa nghe điện thoại vừa lén lút nhìn Trần Thạc, biểu tình Trần Thạc vừa nghe đến tên Thạch Lỗi trở nên hơi kỳ lạ, cụ thể kỳ lạ chỗ nào Tưởng Viêm không nói được.
Thạch Lỗi bên kia không biết đang làm gì, ồn ào nói: “Anh Viêm! Sinh nhật vui vẻ! Thạch Tiểu Lỗi chúc ngài tâm nguyện như ý! Phúc như biển Đông thọ bì Nam sơn! Thế nào, có tâm chưa, em đây đúng mười hai giờ chúc đó nha!”
“Đủ có tâm, cậu là chân chó tri kỷ nhất Thạch Tiểu Lỗi,” Cậu giảm âm lượng cuộc gọi, không quá muốn cho Trần Thạc biết hôm nay là sinh nhật cậu, “Cậu đang high ở đâu vậy?”
“Uống uống uống, Thạch Lỗi cậu đừng có tào lao nữa!” Có người ở bên kia giục Thạch Lỗi, Thạch Lỗi vội vàng nói, “Anh Viêm chờ anh về em bù cho anh nha! Đi chơi vui vẻ! Có người hối rồi em cúp đây!”
“Ừm được, bái bai.” Tưởng Viêm cười cúp điện thoại.
Trần Thạc bất thình lình đưa hai tay giữ lấy mặt Tưởng Viêm, đôi con người sâu lắng nhìn Tưởng Viêm: “Dáng vẻ em nói chuyện với Thạch Lỗi, rất không giống nhau.”
Tưởng Viêm không biết vì sao Trần Thạc nói vậy: “Hả? Bởi vì cậu ta ngốc lắm! Tụi em làm bạn nhiều năm rồi…”
“Em… có phải đã từng thích Thạch Lỗi không,” Trần Thạc đánh gãy lời Tưởng Viêm, anh cảm thấy mình không nên nói ra lời này, nhưng mà anh nhìn Tưởng Viêm và Thạch Lỗi nói chuyện với nhau, vui vẻ thả lỏng như vậy, trong lòng ê ẩm khó chịu. Hỏi ra Trần Thạc cũng ngại, tay lại đút vào túi áo, nhìn sang một bên.
“Làm sao có thể… Tụi em là bạn bè, tình bạn đặc biệt thuần khiết trong sáng á…” Tưởng Viêm không hiểu sao Trần Thạc lại có ý niệm này, lại đột nhiên muốn cười, tiến đến nắm lấy tay Trần Thạc, cẩn thận hôn lên khóe miệng anh, “Thầy Trần, anh, anh là đang ghen hả?”
Trần Thạc không trả lời, Tưởng Viêm lại hôn trộm một cái: “Thầy Trần còn có dáng vẻ dễ thương này đấy…”
Trần Thạc húng hắng ho hai tiếng, làm như che giấu xấu hổ, anh nắm lại tay Tưởng Viêm, nói: “Viêm Viêm, sinh nhật vui vẻ, xin lỗi anh không biết hôm nay là sinh nhật em, không chuẩn bị cái gì. Anh… Anh hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc, không vì bất cứ ai mà rơi lệ, anh hy vọng em mỗi ngày đều vui vẻ, đương nhiên anh ích kỷ hy vọng anh sẽ là người khiến em hạnh phúc nhất, tuy là anh không có kinh nghiệm dỗ người cho lắm… Nói, nói chung, sinh nhật vui vẻ, anh yêu em.”
Trần Thạc trong mắt Tưởng Viêm luôn là một người tiệm cận với sự hoàn hảo, bình tĩnh kiên nhẫn, thông minh nhưng khôn khoa trương. Mà hiện tại, một người hoàn hảo như vậy đang run rẩy chiếm lấy trái tim cậu, dáng vẻ cẩn thận của anh, một lần nữa đánh bại Tưởng Viêm. Một người hoàn hảo khiến người khác sùng bái tôn kính, nhưng một Trần Thạc biết ghen biết ngập ngừng không tự tin, khiến cậu càng thêm yêu. Chỉ có mình mới khiến anh ấy trở thành một người hoàn chỉnh như vậy, Tưởng Viêm rất hài lòng.
“Thầy Trần, anh không biết bây giờ em hạnh phúc đến mức nào. Em không thích Thạch Lỗi, tụi em là bạn tốt, lần trước chơi trò chơi chỉ nói đùa thôi. Em thích anh, anh tốt như vậy, em không dám nói với anh, em sợ anh không thích em thì ngay cả bạn bè cũng không làm được. Em thật sự thật sự rất hạnh phúc, em cũng muốn tỏ tình, nhưng anh nói ra trước mất rồi, em cũng rất thích anh.” Tưởng Viêm chớp mắt, lông mi nhấp nháy, từng chút từng chút trêu ghẹo trái tim Trần Thạc.
Trần Thạc đưa bàn tay bọn họ đang nắm lấy nhau lên môi, dịu dàng hôn lên mu bàn tay Tưởng Viêm. Trong lòng tràn đầy ôn nhu, mãnh liệt đến mức muốn trào ra, anh muốn đem Tưởng Viêm giấu vào trong thân thể, tựa hồ như vậy trái tim sẽ không bạo tạc nữa.
Anh bỗng nhiên nghĩ, tình yêu là một nguồn ánh sáng, có thể nói là cực quang. Nhưng cực quang kỳ thực không hề thần bí, cực quang là do nguyên tử điện của mặt trời cùng bầu khí quyển hình thành, là từ trường, khí quyển, nguyên tử mang điện thế cao tạo thành hiện tượng tự nhiên. Nguyên tử điện của mặt trời lưu động trong không khí, ước chừng tốc tộ 400km trên giây va chạm với từ trường của trái đất. Điều này mãi mãi không thể thay đổi.
Nhưng tình yêu không như thế, tình yêu ở ngay trước mắt Trần Thạc, là Tưởng Viêm mang đến cho anh những cảm xúc chưa bao giờ có. Mà Tưởng Viêm cũng thích anh. Người mình thích cũng thích mình, quả thực là kỳ tích.
Trần Thạc bỗng có chút thấp thỏm, anh không biết kỳ tích có thể duy trì bao lâu, nhưng anh không muốn buông tay.
Hai người trở về lều nghỉ ngơi, trong lều có một em gái, cầm camera xem xét gì đó. Tưởng Viêm cầm hai lý cacao nóng đến bắt chuyện, muốn xem ảnh chụp của cô nàng.
“Quào, em chụp đẹp ghê, chụp thật y anh nhìn bằng mắt vậy!” Tưởng Viêm không ngừng khen.
Em gái nở nụ cười, nói: “Anh đẹp trai biết nói chuyện ghê.”
Tưởng Viêm vừa xem ảnh vừa nói: “Anh nói thiệt á! Anh không biết chụp hình đâu.”
“Bảo anh đẹp trai bên kia chụp cho anh á!” Em gái mờ ám nhìn về phía Trần Thạc, lém lỉnh cười.
“…” Tưởng Viêm cũng cười, thoải mái nói, “Vậy mà em cũng nhìn ra được, lợi hại lợi hại.”
Em gái bĩu môi ừ hử, còn nói thêm: “Xung quanh hai người các anh chỉ thiếu hiệu ứng bong bóng hồng phấn thôi. Em tên Tôn Lily, gọi em Lily là được, anh đẹp trai thì sao?”
“Anh tên Tưởng Viêm, Lily thêm wechat đi, gửi ảnh cho anh được không?”
Lily phì cười: “Thì ra anh muốn đến tay không hả!”
Tưởng Viêm vuốt vuốt mũi, lấy di động ra quét mã wechat, nói: “Cảm tạ lâu chủ! Lâu chủ người tốt!”
Thêm wechat rồi Lily liền nói ra muốn ra ngoài xem có gì chụp đẹp nữa không, một mình cầm camera ra ngoài.
Bếp lửa trong lều trại cháy rừng rực, phát ra tiếng nổ lốp đốp nhỏ.
Hai người ngồi quanh sưởi ấm, nhất thời không nói gì. Trần Thạc đột nhiên vươn tay sờ sờ tóc Tưởng Viêm, hôn vành tai cậu, lại ôn nhu nói: “Anh đi học nhiếp ảnh vậy.”
“Hả? Không cần đâu thầy Trần, em chỉ thích chơi thôi, không thích chụp ảnh. Nói ra có hơi mất mặt, em hay lấy của người khác đăng lên vòng bạn bè lắm haha.”
“Vậy em có thích đi du lịch không?” Ngón tay Trần Thạc vuốt ve đuôi mắt Tưởng Viêm.
“Hmm.. Cũng tàm tạm, chủ yếu phải xem đi với ai. Nếu như là thầy Trần, em chắc chắn sẽ rất thích đó!”
“Ừ, anh biết rồi.”
Bầu không khí vừa vặn thích hợp, Tưởng Viêm chủ động tiếp cận môi Trần Thạc. Đầu lưỡi nhẹ nhàng tiếp xúc, dây dưa, Trần Thạc theo bản năng thành công chủ động, dùng sức đảo qua răng nanh cậu. Hơi thở nóng rực phả lên mặt Tưởng Viêm, hun cháy khuôn mặt cậu, cổ họng tự giác rên rỉ.
Trần Thạc hôn càng sâu, một tay giữ sau gáy Tưởng Viêm, ngón tay không nhịn được luồn qua tóc cậu. Bếp lửa hun nóng không khí, Tưởng Viêm cảm thấy không thở nổi, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi Trần Thạc, tách môi ra. Hai người hơi thở rối loạn, trán kề trán thở hổn hển.
Tách một tiếng.
Hai người đồng loạt hướng về cửa lều.
Lily giơ camera lên, trêu chọc bọn họ: “Tuy em không muốn phá hoại bầu không khí đẹp thế này, nhưng mà… lát nữa phải tập trung về khách sạn rồi, mọi người sắp quay lại rồi đó.”
Cô nàng đi tới ngồi cạnh Tưởng Viêm, cho cậu xem ảnh mới chụp, trong bức ảnh hai người bọn họ thân mật dựa trán vào nhau, chóp mũi khẽ tiếp xúc, một tay Trần Thạc luồn vào tóc Tưởng Viêm. Ánh lửa lập lòe tỏa sáng, ánh đỏ hồng ấm áp bao trùm lấy hai người.
Tưởng Viêm rất thích mình trong bức ảnh, càng thích thầy Trần dịu dàng yêu mình trong bức ảnh.
09
Lúc xuống núi, Trần Thạc nắm lấy tay Tưởng Viêm, cùng nhau đút vào một túi áo. Tay Tưởng Viêm lúc nào cũng hơi lạnh, ủ thế nào cũng không ấm, Trần Thạc ở trong túi áo cứ xoa xoa tay cậu, một hồi lại mười ngón nắm chặt.
Tay Trần Thạc ấm nóng, nhiệt độ rất chân thực, như một ngọn lửa nhỏ, đầu ngón tay như đốt cháy đầu tim Tưởng Viêm. Cậu cũng hơi dùng sức, nắm lấy tay Trần Thạc.
Trần Thạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tưởng Viêm, giơ tay kia lên sờ sờ mặt cậu, lại không nhịn được đặt xuống môi cậu một cái hôn. Tưởng Viêm ngốc lăng không phản ứng lại, trên thực tế, sau khi Trần Thạc tỏ tình, cậu vẫn cứ nghi hoặc có phải mình rơi vào kết giới kỳ lạ nào rồi không, hết thảy đều là cảnh trong mơ. Ánh mắt Tưởng Viêm nhấp nháy như con nai con, ngẩn ngơ nhìn Trần Thạc.
Trần Thạc căn bản chịu không nổi ánh mắt cậu thế này, mỗi lên đứng trên bục giảng, luôn có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Viêm, còn rất nghiêm túc nhìn anh. Có một lần ánh mắt giao nhau, đầu não Trần Thạc trống rỗng mất vài giây, hoàn toàn quên mất mình đang giảng gì. Mà hiện tại, trong đôi mắt ấy chỉ có một mình anh. Trần Thạc kìm lòng không đậu, đưa tay gảy gảy lông mi Tưởng Viêm, lại cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu.
Tưởng Viêm thấy mình như muốn chết chìm trong vô biên vô hạn dịu dàng này. Khoang mũi cậu ngập tràn hơi thở Trần Thạc, mùi nước giặt lavender và mùi thuốc lá thô ráp. Cậu trông thấy Trần Thạc cười với cậu, ý cười ngập tràn đôi mắt, nơi đó như một hồ nước sâu đắm. Cậu cảm thấy mình đang được yêu.
Cực quang đã mệt rồi, dừng điệu múa của mình lại, lẳng lặng trải chăn mền ra, quyến luyến dựa vào khuỷu tay của bầu trời.
Tưởng Viêm không nhịn được lầm bầm gọi: “Thầy Trần…”
“Ừ?” Trần Thạc như trước khắp người ngập tràn ý cười, “Làm sao vậy, Viêm Viêm?”
“Đừng gọi em như vậy, cũng không phải con nít…” Tưởng Viêm cảm giác mặt mũi mình chắc đang đỏ lắm, chỉ có người nhà mới gọi ngũ danh của cậu, cậu cố tình dời mắt, không nhìn tới dịu dàng của Trần Thạc nữa: “Thầy Trần…”
“Rồi rồi, không gọi nữa, làm sao vậy cục cưng?” Thật sự cảm thấy Tưởng Viêm rất đáng yêu, Tưởng Viêm lại nhéo nhéo vành tai cậu. (phận cẩu độc thân edit những đoạn thế này thật sự rất cay…)
Tưởng Viêm dụi trán lên vai Trần Thạc, lún sâu vào hương vị của Trần Thạc, trên áo lông còn vướng tuyết, Tưởng Viêm cũng không ngại lạnh, nhỏ giọng hừ hừ: “Thầy Trần…”
Trần Thạc bất đắc dĩ cười cười, kéo khóa áo khoác xuống, bọc Tưởng Viêm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Cục cưng… Muốn nói cái gì?”
Tưởng Viêm thuận thế vùi mặt vào cổ Trần Thạc, như có như không gặm gặm cổ anh, lầm bầm gọi tên Trần Thạc, sợi tóc lơ đãng cọ lên tai anh. Trần Thạc chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy, cương muốn đau rồi, nhưng chỉ dung túng than thở, nói: “Sao lại làm nũng thế…”
Tưởng Viêm cọ mũi lên cần cổ anh, ở bên tai anh nỉ non: “Thầy Trần… Sao anh tốt quá vậy…”
Trần Thạc siết chặt tay ôm lấy Tưởng Viêm, muốn dán lại sát hơn chút nữa, lại sát hơn chút nữa.
Di động của Tưởng Viêm không thức thời vang lên, Tưởng Viêm cũng không muốn tiếp, làm bộ không nghe thấy, đứng trong lòng Trần Thạc không nhúc nhích.
Trần Thạc vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Cục cưng, nghe điện thoại.”
“…” Tưởng Viêm đành không tình nguyện rời khỏi cái ôm của Trần Thạc, lấy điện thoại ra, là Thạch Lỗi gọi tới, “Alo, Thạch Tiểu Lỗi, có chuyện bẩm báo không có chuyện bãi triều.” Tưởng Viêm vừa nghe điện thoại vừa lén lút nhìn Trần Thạc, biểu tình Trần Thạc vừa nghe đến tên Thạch Lỗi trở nên hơi kỳ lạ, cụ thể kỳ lạ chỗ nào Tưởng Viêm không nói được.
Thạch Lỗi bên kia không biết đang làm gì, ồn ào nói: “Anh Viêm! Sinh nhật vui vẻ! Thạch Tiểu Lỗi chúc ngài tâm nguyện như ý! Phúc như biển Đông thọ bì Nam sơn! Thế nào, có tâm chưa, em đây đúng mười hai giờ chúc đó nha!”
“Đủ có tâm, cậu là chân chó tri kỷ nhất Thạch Tiểu Lỗi,” Cậu giảm âm lượng cuộc gọi, không quá muốn cho Trần Thạc biết hôm nay là sinh nhật cậu, “Cậu đang high ở đâu vậy?”
“Uống uống uống, Thạch Lỗi cậu đừng có tào lao nữa!” Có người ở bên kia giục Thạch Lỗi, Thạch Lỗi vội vàng nói, “Anh Viêm chờ anh về em bù cho anh nha! Đi chơi vui vẻ! Có người hối rồi em cúp đây!”
“Ừm được, bái bai.” Tưởng Viêm cười cúp điện thoại.
Trần Thạc bất thình lình đưa hai tay giữ lấy mặt Tưởng Viêm, đôi con người sâu lắng nhìn Tưởng Viêm: “Dáng vẻ em nói chuyện với Thạch Lỗi, rất không giống nhau.”
Tưởng Viêm không biết vì sao Trần Thạc nói vậy: “Hả? Bởi vì cậu ta ngốc lắm! Tụi em làm bạn nhiều năm rồi…”
“Em… có phải đã từng thích Thạch Lỗi không,” Trần Thạc đánh gãy lời Tưởng Viêm, anh cảm thấy mình không nên nói ra lời này, nhưng mà anh nhìn Tưởng Viêm và Thạch Lỗi nói chuyện với nhau, vui vẻ thả lỏng như vậy, trong lòng ê ẩm khó chịu. Hỏi ra Trần Thạc cũng ngại, tay lại đút vào túi áo, nhìn sang một bên.
“Làm sao có thể… Tụi em là bạn bè, tình bạn đặc biệt thuần khiết trong sáng á…” Tưởng Viêm không hiểu sao Trần Thạc lại có ý niệm này, lại đột nhiên muốn cười, tiến đến nắm lấy tay Trần Thạc, cẩn thận hôn lên khóe miệng anh, “Thầy Trần, anh, anh là đang ghen hả?”
Trần Thạc không trả lời, Tưởng Viêm lại hôn trộm một cái: “Thầy Trần còn có dáng vẻ dễ thương này đấy…”
Trần Thạc húng hắng ho hai tiếng, làm như che giấu xấu hổ, anh nắm lại tay Tưởng Viêm, nói: “Viêm Viêm, sinh nhật vui vẻ, xin lỗi anh không biết hôm nay là sinh nhật em, không chuẩn bị cái gì. Anh… Anh hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc, không vì bất cứ ai mà rơi lệ, anh hy vọng em mỗi ngày đều vui vẻ, đương nhiên anh ích kỷ hy vọng anh sẽ là người khiến em hạnh phúc nhất, tuy là anh không có kinh nghiệm dỗ người cho lắm… Nói, nói chung, sinh nhật vui vẻ, anh yêu em.”
Trần Thạc trong mắt Tưởng Viêm luôn là một người tiệm cận với sự hoàn hảo, bình tĩnh kiên nhẫn, thông minh nhưng khôn khoa trương. Mà hiện tại, một người hoàn hảo như vậy đang run rẩy chiếm lấy trái tim cậu, dáng vẻ cẩn thận của anh, một lần nữa đánh bại Tưởng Viêm. Một người hoàn hảo khiến người khác sùng bái tôn kính, nhưng một Trần Thạc biết ghen biết ngập ngừng không tự tin, khiến cậu càng thêm yêu. Chỉ có mình mới khiến anh ấy trở thành một người hoàn chỉnh như vậy, Tưởng Viêm rất hài lòng.
“Thầy Trần, anh không biết bây giờ em hạnh phúc đến mức nào. Em không thích Thạch Lỗi, tụi em là bạn tốt, lần trước chơi trò chơi chỉ nói đùa thôi. Em thích anh, anh tốt như vậy, em không dám nói với anh, em sợ anh không thích em thì ngay cả bạn bè cũng không làm được. Em thật sự thật sự rất hạnh phúc, em cũng muốn tỏ tình, nhưng anh nói ra trước mất rồi, em cũng rất thích anh.” Tưởng Viêm chớp mắt, lông mi nhấp nháy, từng chút từng chút trêu ghẹo trái tim Trần Thạc.
Trần Thạc đưa bàn tay bọn họ đang nắm lấy nhau lên môi, dịu dàng hôn lên mu bàn tay Tưởng Viêm. Trong lòng tràn đầy ôn nhu, mãnh liệt đến mức muốn trào ra, anh muốn đem Tưởng Viêm giấu vào trong thân thể, tựa hồ như vậy trái tim sẽ không bạo tạc nữa.
Anh bỗng nhiên nghĩ, tình yêu là một nguồn ánh sáng, có thể nói là cực quang. Nhưng cực quang kỳ thực không hề thần bí, cực quang là do nguyên tử điện của mặt trời cùng bầu khí quyển hình thành, là từ trường, khí quyển, nguyên tử mang điện thế cao tạo thành hiện tượng tự nhiên. Nguyên tử điện của mặt trời lưu động trong không khí, ước chừng tốc tộ 400km trên giây va chạm với từ trường của trái đất. Điều này mãi mãi không thể thay đổi.
Nhưng tình yêu không như thế, tình yêu ở ngay trước mắt Trần Thạc, là Tưởng Viêm mang đến cho anh những cảm xúc chưa bao giờ có. Mà Tưởng Viêm cũng thích anh. Người mình thích cũng thích mình, quả thực là kỳ tích.
Trần Thạc bỗng có chút thấp thỏm, anh không biết kỳ tích có thể duy trì bao lâu, nhưng anh không muốn buông tay.
Hai người trở về lều nghỉ ngơi, trong lều có một em gái, cầm camera xem xét gì đó. Tưởng Viêm cầm hai lý cacao nóng đến bắt chuyện, muốn xem ảnh chụp của cô nàng.
“Quào, em chụp đẹp ghê, chụp thật y anh nhìn bằng mắt vậy!” Tưởng Viêm không ngừng khen.
Em gái nở nụ cười, nói: “Anh đẹp trai biết nói chuyện ghê.”
Tưởng Viêm vừa xem ảnh vừa nói: “Anh nói thiệt á! Anh không biết chụp hình đâu.”
“Bảo anh đẹp trai bên kia chụp cho anh á!” Em gái mờ ám nhìn về phía Trần Thạc, lém lỉnh cười.
“…” Tưởng Viêm cũng cười, thoải mái nói, “Vậy mà em cũng nhìn ra được, lợi hại lợi hại.”
Em gái bĩu môi ừ hử, còn nói thêm: “Xung quanh hai người các anh chỉ thiếu hiệu ứng bong bóng hồng phấn thôi. Em tên Tôn Lily, gọi em Lily là được, anh đẹp trai thì sao?”
“Anh tên Tưởng Viêm, Lily thêm wechat đi, gửi ảnh cho anh được không?”
Lily phì cười: “Thì ra anh muốn đến tay không hả!”
Tưởng Viêm vuốt vuốt mũi, lấy di động ra quét mã wechat, nói: “Cảm tạ lâu chủ! Lâu chủ người tốt!”
Thêm wechat rồi Lily liền nói ra muốn ra ngoài xem có gì chụp đẹp nữa không, một mình cầm camera ra ngoài.
Bếp lửa trong lều trại cháy rừng rực, phát ra tiếng nổ lốp đốp nhỏ.
Hai người ngồi quanh sưởi ấm, nhất thời không nói gì. Trần Thạc đột nhiên vươn tay sờ sờ tóc Tưởng Viêm, hôn vành tai cậu, lại ôn nhu nói: “Anh đi học nhiếp ảnh vậy.”
“Hả? Không cần đâu thầy Trần, em chỉ thích chơi thôi, không thích chụp ảnh. Nói ra có hơi mất mặt, em hay lấy của người khác đăng lên vòng bạn bè lắm haha.”
“Vậy em có thích đi du lịch không?” Ngón tay Trần Thạc vuốt ve đuôi mắt Tưởng Viêm.
“Hmm.. Cũng tàm tạm, chủ yếu phải xem đi với ai. Nếu như là thầy Trần, em chắc chắn sẽ rất thích đó!”
“Ừ, anh biết rồi.”
Bầu không khí vừa vặn thích hợp, Tưởng Viêm chủ động tiếp cận môi Trần Thạc. Đầu lưỡi nhẹ nhàng tiếp xúc, dây dưa, Trần Thạc theo bản năng thành công chủ động, dùng sức đảo qua răng nanh cậu. Hơi thở nóng rực phả lên mặt Tưởng Viêm, hun cháy khuôn mặt cậu, cổ họng tự giác rên rỉ.
Trần Thạc hôn càng sâu, một tay giữ sau gáy Tưởng Viêm, ngón tay không nhịn được luồn qua tóc cậu. Bếp lửa hun nóng không khí, Tưởng Viêm cảm thấy không thở nổi, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi Trần Thạc, tách môi ra. Hai người hơi thở rối loạn, trán kề trán thở hổn hển.
Tách một tiếng.
Hai người đồng loạt hướng về cửa lều.
Lily giơ camera lên, trêu chọc bọn họ: “Tuy em không muốn phá hoại bầu không khí đẹp thế này, nhưng mà… lát nữa phải tập trung về khách sạn rồi, mọi người sắp quay lại rồi đó.”
Cô nàng đi tới ngồi cạnh Tưởng Viêm, cho cậu xem ảnh mới chụp, trong bức ảnh hai người bọn họ thân mật dựa trán vào nhau, chóp mũi khẽ tiếp xúc, một tay Trần Thạc luồn vào tóc Tưởng Viêm. Ánh lửa lập lòe tỏa sáng, ánh đỏ hồng ấm áp bao trùm lấy hai người.
Tưởng Viêm rất thích mình trong bức ảnh, càng thích thầy Trần dịu dàng yêu mình trong bức ảnh.
Tác giả :
Bánh Nướng Tương Mè