Cực Quang Trong Mắt
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dun, đã beta
08
Khu quan sát cực quang rất rộng lớn, những túp lều trại màu sắc sặc sỡ theo phong cách thổ dân châu Mỹ được dựng rải rác khắp nơi, hình dạng rất thú dị, như những chiếc kem ốc quế lộn ngược. Theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên, mười mấy người một lều, bên trong đầy đủ đồ ăn thức uống, còn có bếp lửa. Bên ngoài có hai dãy đèn chạy ngoằn ngoèo theo đường chân núi vào khu quan sát cực quang, thế nhưng vẫn rất tối, hơn nữa mọi người đều mặc áo lông kín kẽ như nhau, Tưởng Viêm hơi sợ bị lạc mất thầy Trần.
Tưởng Viêm lo lắng có phần hơi thừa, dù sao người đi tay không đến ngắm cực quang như hai người cũng không nhiều. Những nhà nhiếp ảnh đã sớm tản ra chọn vị trí tốt, dựng giá đỡ máy ảnh các thứ sẵn sàng, xoa xoa tay hăm he chụp cho bằng được phong cảnh địa lý đặc sắc này.
Trần Thạc cùng Tưởng Viêm một trước một sau đi dọc theo đèn đường đi đến sân trời. Bởi vì không đông người, tuyết trên mặt đất tơi xốp mềm mại, giẫm lên còn phát ra tiếng kèn kẹt. Tưởng Viêm cúi đầu, mỗi một bước lại dẫm lên dấu chân của Trần Thạc, chân Trần Thạc dài bước đi cũng dài, Tưởng Viêm dùng sức kéo chân mới đạp chính xác dấu chân anh. Trần Thạc cố ý bước chầm chậm, không đến nỗi bỏ xa Tưởng Viêm ở phía sau.
Trần Thạc vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn, đêm đông sao thưa, chỉ có một ánh trăng khuyết treo trên bầu trời, ánh sáng trắng xám thản nhiên lơ lửng, xung quanh mây mù cũng nhiễm màu xám trắng. Anh dừng bước, hai tay cho vào túi, xoay người nhìn Tưởng Viêm từng bước đi đến.
“Sao không đi nữa?” Tưởng Viêm mở lời, thở ra khói, trong đêm đông rét buốt lập tức tiêu tán.
Trần Thạc đưa tay chỉ chỉ lên vùng sáng màu xám trắng trên trời, nói: “Cái đó là cực quang đấy.”
Tưởng Viêm theo tay Trần Thạc nhìn lên không trung, lại nhíu mày, khó hiểu nhìn anh: “Hả? Cái đó không phải mây sao? Cực quang không phải có màu xanh biếc hả?”
“Là cực quang đấy, mắt thường nhìn không ra,” Trần Thạc lại bỏ tay vào túi áo, thời tiết lạnh quá, mới một chút đã lạnh đến đau tay, “Nếu dùng camera chụp ánh sáng dài, sẽ chụp thấy màu xanh biếc.”
Tưởng Viêm trước giờ không giấu được tâm tình, khóe miệng hơi hơi kéo xuống: “Vậy cái này cũng tính là ngắm cực quang hả? Không phải chứ…”
Trần Thạc lắc đầu, cười nói: “Không phải, tôi tra rồi, hôm nay chỉ số Kp là 5, đại khái có thể nhìn được cực quang rất rõ.”
“Hả?! Thật chứ?”
“Ở hiền gặp lành.” Dứt lời liền xoay người tiếp tục đi về hướng sân trời trên núi.
Đi tới sân trời rồi, cực quang xám trắng cũng phóng đại dần, nhưng vẫn chưa hiện rõ ràng. Tưởng Viêm chán chường dùng mũi giày cọ cọ trên mặt tuyết, chân lạnh đã muốn mất hết cảm giác. Đêm khuya nhiệt độ càng thấp hơn, có thể đã -30 độ, hơi thở còn chưa thở ra đã kết băng, Tưởng Viêm cảm giác mũi mình đông cứng lại rồi. Thật sự là quá lạnh, Tưởng Viêm muốn về lại trong lều, nhưng lại sợ bỏ mất cực quang xuất hiện đột ngột.
“Hay là về lều nghỉ ngơi một chút đi, bên ngoài lạnh quá.” Thanh âm Trần Thạc vang lên bên tai, như mặt hồ bỗng bị ném một hòn đá, vút một tiếng trong không khí.
“Nếu bỏ lỡ thì làm sao?” Tưởng Viêm không yên lòng.
“Lát nữa lại ra xem, không sao.” Tưởng Viêm ấm áp dễ chịu nói.
Có câu “Lên núi dễ dàng xuống núi nản”, người xưa nói không sai.
Sân trời nằm trên sườn núi nhỏ, lúc từng bước lên núi không vấn đề gì, lúc xuống núi mặt đường lại khiến người ta kinh hồn bạt vía. Tưởng Viêm cẩn thận dò từng bước, sợ Trần Thạc đi đằng trước chứng kiến được cú ngã như thiếu nữ của cậu.
“–––Á!”
“…” Trong khoảnh khắc mông chạm đất Tưởng Viêm chỉ nghĩ ––– định luật Morphy không bỏ qua bất kỳ ai. Ở Montréal té dập mông mấy lần cũng thấy quen rồi, lần này té lại hết sức mất mặt.
Trần Thạc vừa nghe tiếng lại quay lại nhìn, Tưởng Viêm ngã chổng vó trên đất, giãy dụa muốn ngồi dậy, lật mình một cái trông như một con rùa nhỏ. Trần Thạc chạy vội hai bước đến muốn đỡ cánh tay Tưởng Viêm, kết quả cũng trượt chân, vừa vặn ngã trên người Tưởng Viêm.
Trần Thạc: “…”
Tưởng Viêm: “…”
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Tưởng Viêm, cả người cũng cứng đờ, không nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh. Bóng đêm mù mịt như thế, xuyên qua mắt kiếng trên mũi Trần Thạc, Tưởng Viêm vẫn có thể thấy đôi mắt anh. một chút hoảng hốt, lại còn có sự dịu dàng luôn ở đấy.
Mà khoảng trời đen kịt sau lưng Trần Thạc, lúc này lấp lóe một tia sáng xanh lục yếu ớt, kéo tới một dãy cực quang xanh biếc, nổi bật như cảnh trong mơ.
Tưởng Viêm cảm thấy, tình huống thế này hẳn là phải hôn một cái. Nhưng cánh tay chống đỡ của Trần Thạc bỗng dùng lực, trở mình một cái, nằm trên tuyết sánh vai với cậu nhìn lên bầu trời.
Cực quang xanh biếc trên không trung đúng là cực quang có thể quan sát bằng mắt thường, chậm rãi lửng lơ, như một dải tơ lụa chầm chậm tung ra.
“Những nguyên tử mang điện tích va chạm với nguyên tử khí trên tầng khí quyển tạo ra hiện tượng ánh sáng, đẹp thật.” Tưởng Viêm thấp giọng kẽ tán thưởng, lại nghiêng đầu nói với Tưởng Viêm, “Trước đứng lên đi, mặt đất lạnh quá.” Dứt lời bụng hơi dùng sức ngồi dậy.
Hai người đang giãy dụa muốn ngồi dậy, chợt nghe một tiếng hô từ phía xa:
––– “Aurora is dancing!” (cực quang tiếng anh là aurora borealis)
Tất cả mọi người theo phản xạ nhìn về phía chân trời. Cực quang thực sự như đang nhảy múa, tựa như có người đang tấu một bản rhapsody, những nốt nhạc cứ lửng lơ nhảy nhót trên đầu; tựa như có một thiên thần đang phất phơ một tấm lụa xanh ngắt, trên nền trời mênh mông tung tăng khởi vũ. Sắc thái hoa mỹ rung động mọi người, ai cũng dùng camera liều mạng ghi lạ khoảnh khắc động lòng người, hào hứng nhốn nhào lên, mọi ngôn ngữ từ các quốc gia xen lẫn vào nhau, cùng nhau vui vẻ như không có khác biệt quốc gia. Không có nhân loại nào không bị chinh phục bởi mẹ tự nhiên.
*rhapsody: một thể loại nhạc có cấu trúc tự do và thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, thường mang cảm hứng tự phát và cảm giác ngẫu hứng.
Mà Tưởng Viêm cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, phát hiện bản thân vẫn đang nửa quỳ, quên mất đứng dậy. Trần Thạc đã ở bên cạnh, nửa quỳ trên tuyết, ôn nhu chăm chú nhìn cậu.
Tiết tấu cực quang nhảy múa nhanh dần, tùy ý thoáng đãng. Tưởng Viêm trông thấy trong con người đen thẳm của Trần Thạc phản chiếu tia xanh lục của cực quang, nhưng lại cảm thấy trong anh tựa như chỉ có một mình cậu. Tiếng trống mừng cực quang xuất hiện văng vẳng vang lên, càng lúc càng nhanh, thật cẩn thận mới nghe thấy tiếng con tim đập, Tưởng Viêm vội vã muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thanh âm như bị đông cứng, cậu thật sự rất cuống cuồng, muốn bắt lấy –––
“Tôi thích em.”
A? Mình nói ra rồi hả? Là mình vừa nói hả? Tưởng Viêm ngây ngẩn cả người.
“Tôi thích em, Tưởng Viêm.” Trần Thạc vừa cười lên vừa lặp lại một lần.
Là! Thầy! Trần! Nói! Đó!!!!!
Tưởng Viêm bỗng cảm thấy vù vù như say xe, tất cả máu huyết đều dồn về đại não, hình như cậu trông thấy tất cả các hành tinh trên vũ trụ này đâm sầm vào nhau, vạn vật quấn quýt xoay tròn như một dòng nước lũ chói mắt, không có thời gian, không có không gian, chỉ có ánh sáng, vô số luồng sáng chói mắt, ôm lấy cậu hạnh phúc vô tận. Hốc mắt nóng lên, Tưởng Viêm cảm giác mình đã khóc rồi.
“Tưởng Viêm, anh thích em.” Tưởng Viêm thật lâu thật lâu vẫn chưa trả lời, Trần Thạc cũng không vội, chẳng qua chỉ muốn lặp lại thêm một lần.
Tưởng Viêm rốt cuộc cùng quay về với sự thật dịu dàng vô hạn này, thanh âm Trần Thạc rõ ràng như thế, cho cậu biết sự đẹp đẽ này thế nhưng không phải là mơ. Giọng nói Tưởng Viêm cuối cùng cũng trở lại: “Thầy Trần, em, em cũng thích anh…”
Kỵ sĩ rốt cuộc cũng nhận được mệnh lệnh của tiểu vương tử, Trần Thạc đứng dậy, nắm tay Tưởng Viêm đỡ cậu dậy, hai bàn tay bao lấy khuôn mặt cậu, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên má. Sắc xanh lục di chuyển trong đáy mắt Tưởng Viêm, khôi ngô tuấn tú như tinh linh trong rừng sâu. Không biết ai là người tiến tới trước, phiến môi hơi lành lạnh của hai người sít sao dán vào nhau. Một bàn tay Trần Thạc đỡ lấy khuôn mặt Tưởng Viêm, một cánh tay siết ở thắt lưng cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở cánh môi mỏng, làm nụ hôn thêm đắm say.
Tưởng Viêm hơi ngửa đầu, vươn tay lên quanh cổ Trần Thạc, hơi thở của Trần Thạc phả vào mặt cậu, độ ấm bao bọc lấy cậu, nhất thời quên cả hô hấp. Tưởng Viêm không nhắm mắt lại, như luyến tiếc thứ gì, nhìn Trần Thạc chăm chú, ánh mắt đã sớm mất tiêu cự, chỉ còn mê luyến và yêu thương viết trên ánh mắt.
Trần Thạc nhẹ nhàng hôn lên mắt Tưởng Viêm, như chê vẫn chưa đủ lại khẽ hôn lên môi cậu, cúi đầu chôn đầu vào cổ cậu, trong hơi thở toàn mùi trà xanh.
Tưởng Viêm há miệng hít vào thở ra không khí lạnh như băng, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể nóng đến lợi hại. Mắt vẫn đặt trên dải cực quang, dưới chân núi là những túp lều vàng ấm áp, những ánh sao nhỏ xa xôi, văng vẳng từ đâu có tiếng người trò chuyện, nghe không rõ ràng lắm. Hết thảy những phong cảnh này, là trong nháy mắt, là hư ảo, chỉ có cái ôm của Trần Thạc, hơi thở nóng rực trên cổ cậu, mới là ấm áp kiên định.
“Thầy Trần”
“Ừ?” Môi Trần Thạc khẽ cọ vào da dẻ nơi cổ Tưởng Viêm.
“Em cảm thấy, em chính là người hạnh phúc nhất.”
Trần Thạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt Tưởng Viêm, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười: “Đừng có tranh với anh, em là của anh rồi, anh mới là người hạnh phúc nhất.”
Thiên sơn mộ tuyết, không thấy hoa chỉ thấy giá lạnh.¹
Tưởng Viêm từ trước đến nay không thích mùa đông, không thích tuyết.
Thế nhưng đêm mùa đông này, khắp nơi đều là tuyết trắng, ban tặng cho cậu một tình yêu, mà cậu lại không cách nào khước từ.
(1) Trích “Tái hạ khúc kỳ 1” của Lý Bạch:
五月天山雪,
無花祇有寒。
Ngũ nguyệt Thiên sơn tuyết,
Vô hoa chỉ hữu hàn.
Tháng năm núi Thiên Sơn vẫn còn tuyết phủ
Chẳng thấy hoa chỉ giá rét lạnh lùng. (thivien.net)
Edit: Dun, đã beta
08
Khu quan sát cực quang rất rộng lớn, những túp lều trại màu sắc sặc sỡ theo phong cách thổ dân châu Mỹ được dựng rải rác khắp nơi, hình dạng rất thú dị, như những chiếc kem ốc quế lộn ngược. Theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên, mười mấy người một lều, bên trong đầy đủ đồ ăn thức uống, còn có bếp lửa. Bên ngoài có hai dãy đèn chạy ngoằn ngoèo theo đường chân núi vào khu quan sát cực quang, thế nhưng vẫn rất tối, hơn nữa mọi người đều mặc áo lông kín kẽ như nhau, Tưởng Viêm hơi sợ bị lạc mất thầy Trần.
Tưởng Viêm lo lắng có phần hơi thừa, dù sao người đi tay không đến ngắm cực quang như hai người cũng không nhiều. Những nhà nhiếp ảnh đã sớm tản ra chọn vị trí tốt, dựng giá đỡ máy ảnh các thứ sẵn sàng, xoa xoa tay hăm he chụp cho bằng được phong cảnh địa lý đặc sắc này.
Trần Thạc cùng Tưởng Viêm một trước một sau đi dọc theo đèn đường đi đến sân trời. Bởi vì không đông người, tuyết trên mặt đất tơi xốp mềm mại, giẫm lên còn phát ra tiếng kèn kẹt. Tưởng Viêm cúi đầu, mỗi một bước lại dẫm lên dấu chân của Trần Thạc, chân Trần Thạc dài bước đi cũng dài, Tưởng Viêm dùng sức kéo chân mới đạp chính xác dấu chân anh. Trần Thạc cố ý bước chầm chậm, không đến nỗi bỏ xa Tưởng Viêm ở phía sau.
Trần Thạc vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn, đêm đông sao thưa, chỉ có một ánh trăng khuyết treo trên bầu trời, ánh sáng trắng xám thản nhiên lơ lửng, xung quanh mây mù cũng nhiễm màu xám trắng. Anh dừng bước, hai tay cho vào túi, xoay người nhìn Tưởng Viêm từng bước đi đến.
“Sao không đi nữa?” Tưởng Viêm mở lời, thở ra khói, trong đêm đông rét buốt lập tức tiêu tán.
Trần Thạc đưa tay chỉ chỉ lên vùng sáng màu xám trắng trên trời, nói: “Cái đó là cực quang đấy.”
Tưởng Viêm theo tay Trần Thạc nhìn lên không trung, lại nhíu mày, khó hiểu nhìn anh: “Hả? Cái đó không phải mây sao? Cực quang không phải có màu xanh biếc hả?”
“Là cực quang đấy, mắt thường nhìn không ra,” Trần Thạc lại bỏ tay vào túi áo, thời tiết lạnh quá, mới một chút đã lạnh đến đau tay, “Nếu dùng camera chụp ánh sáng dài, sẽ chụp thấy màu xanh biếc.”
Tưởng Viêm trước giờ không giấu được tâm tình, khóe miệng hơi hơi kéo xuống: “Vậy cái này cũng tính là ngắm cực quang hả? Không phải chứ…”
Trần Thạc lắc đầu, cười nói: “Không phải, tôi tra rồi, hôm nay chỉ số Kp là 5, đại khái có thể nhìn được cực quang rất rõ.”
“Hả?! Thật chứ?”
“Ở hiền gặp lành.” Dứt lời liền xoay người tiếp tục đi về hướng sân trời trên núi.
Đi tới sân trời rồi, cực quang xám trắng cũng phóng đại dần, nhưng vẫn chưa hiện rõ ràng. Tưởng Viêm chán chường dùng mũi giày cọ cọ trên mặt tuyết, chân lạnh đã muốn mất hết cảm giác. Đêm khuya nhiệt độ càng thấp hơn, có thể đã -30 độ, hơi thở còn chưa thở ra đã kết băng, Tưởng Viêm cảm giác mũi mình đông cứng lại rồi. Thật sự là quá lạnh, Tưởng Viêm muốn về lại trong lều, nhưng lại sợ bỏ mất cực quang xuất hiện đột ngột.
“Hay là về lều nghỉ ngơi một chút đi, bên ngoài lạnh quá.” Thanh âm Trần Thạc vang lên bên tai, như mặt hồ bỗng bị ném một hòn đá, vút một tiếng trong không khí.
“Nếu bỏ lỡ thì làm sao?” Tưởng Viêm không yên lòng.
“Lát nữa lại ra xem, không sao.” Tưởng Viêm ấm áp dễ chịu nói.
Có câu “Lên núi dễ dàng xuống núi nản”, người xưa nói không sai.
Sân trời nằm trên sườn núi nhỏ, lúc từng bước lên núi không vấn đề gì, lúc xuống núi mặt đường lại khiến người ta kinh hồn bạt vía. Tưởng Viêm cẩn thận dò từng bước, sợ Trần Thạc đi đằng trước chứng kiến được cú ngã như thiếu nữ của cậu.
“–––Á!”
“…” Trong khoảnh khắc mông chạm đất Tưởng Viêm chỉ nghĩ ––– định luật Morphy không bỏ qua bất kỳ ai. Ở Montréal té dập mông mấy lần cũng thấy quen rồi, lần này té lại hết sức mất mặt.
Trần Thạc vừa nghe tiếng lại quay lại nhìn, Tưởng Viêm ngã chổng vó trên đất, giãy dụa muốn ngồi dậy, lật mình một cái trông như một con rùa nhỏ. Trần Thạc chạy vội hai bước đến muốn đỡ cánh tay Tưởng Viêm, kết quả cũng trượt chân, vừa vặn ngã trên người Tưởng Viêm.
Trần Thạc: “…”
Tưởng Viêm: “…”
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Tưởng Viêm, cả người cũng cứng đờ, không nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh. Bóng đêm mù mịt như thế, xuyên qua mắt kiếng trên mũi Trần Thạc, Tưởng Viêm vẫn có thể thấy đôi mắt anh. một chút hoảng hốt, lại còn có sự dịu dàng luôn ở đấy.
Mà khoảng trời đen kịt sau lưng Trần Thạc, lúc này lấp lóe một tia sáng xanh lục yếu ớt, kéo tới một dãy cực quang xanh biếc, nổi bật như cảnh trong mơ.
Tưởng Viêm cảm thấy, tình huống thế này hẳn là phải hôn một cái. Nhưng cánh tay chống đỡ của Trần Thạc bỗng dùng lực, trở mình một cái, nằm trên tuyết sánh vai với cậu nhìn lên bầu trời.
Cực quang xanh biếc trên không trung đúng là cực quang có thể quan sát bằng mắt thường, chậm rãi lửng lơ, như một dải tơ lụa chầm chậm tung ra.
“Những nguyên tử mang điện tích va chạm với nguyên tử khí trên tầng khí quyển tạo ra hiện tượng ánh sáng, đẹp thật.” Tưởng Viêm thấp giọng kẽ tán thưởng, lại nghiêng đầu nói với Tưởng Viêm, “Trước đứng lên đi, mặt đất lạnh quá.” Dứt lời bụng hơi dùng sức ngồi dậy.
Hai người đang giãy dụa muốn ngồi dậy, chợt nghe một tiếng hô từ phía xa:
––– “Aurora is dancing!” (cực quang tiếng anh là aurora borealis)
Tất cả mọi người theo phản xạ nhìn về phía chân trời. Cực quang thực sự như đang nhảy múa, tựa như có người đang tấu một bản rhapsody, những nốt nhạc cứ lửng lơ nhảy nhót trên đầu; tựa như có một thiên thần đang phất phơ một tấm lụa xanh ngắt, trên nền trời mênh mông tung tăng khởi vũ. Sắc thái hoa mỹ rung động mọi người, ai cũng dùng camera liều mạng ghi lạ khoảnh khắc động lòng người, hào hứng nhốn nhào lên, mọi ngôn ngữ từ các quốc gia xen lẫn vào nhau, cùng nhau vui vẻ như không có khác biệt quốc gia. Không có nhân loại nào không bị chinh phục bởi mẹ tự nhiên.
*rhapsody: một thể loại nhạc có cấu trúc tự do và thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, thường mang cảm hứng tự phát và cảm giác ngẫu hứng.
Mà Tưởng Viêm cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, phát hiện bản thân vẫn đang nửa quỳ, quên mất đứng dậy. Trần Thạc đã ở bên cạnh, nửa quỳ trên tuyết, ôn nhu chăm chú nhìn cậu.
Tiết tấu cực quang nhảy múa nhanh dần, tùy ý thoáng đãng. Tưởng Viêm trông thấy trong con người đen thẳm của Trần Thạc phản chiếu tia xanh lục của cực quang, nhưng lại cảm thấy trong anh tựa như chỉ có một mình cậu. Tiếng trống mừng cực quang xuất hiện văng vẳng vang lên, càng lúc càng nhanh, thật cẩn thận mới nghe thấy tiếng con tim đập, Tưởng Viêm vội vã muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thanh âm như bị đông cứng, cậu thật sự rất cuống cuồng, muốn bắt lấy –––
“Tôi thích em.”
A? Mình nói ra rồi hả? Là mình vừa nói hả? Tưởng Viêm ngây ngẩn cả người.
“Tôi thích em, Tưởng Viêm.” Trần Thạc vừa cười lên vừa lặp lại một lần.
Là! Thầy! Trần! Nói! Đó!!!!!
Tưởng Viêm bỗng cảm thấy vù vù như say xe, tất cả máu huyết đều dồn về đại não, hình như cậu trông thấy tất cả các hành tinh trên vũ trụ này đâm sầm vào nhau, vạn vật quấn quýt xoay tròn như một dòng nước lũ chói mắt, không có thời gian, không có không gian, chỉ có ánh sáng, vô số luồng sáng chói mắt, ôm lấy cậu hạnh phúc vô tận. Hốc mắt nóng lên, Tưởng Viêm cảm giác mình đã khóc rồi.
“Tưởng Viêm, anh thích em.” Tưởng Viêm thật lâu thật lâu vẫn chưa trả lời, Trần Thạc cũng không vội, chẳng qua chỉ muốn lặp lại thêm một lần.
Tưởng Viêm rốt cuộc cùng quay về với sự thật dịu dàng vô hạn này, thanh âm Trần Thạc rõ ràng như thế, cho cậu biết sự đẹp đẽ này thế nhưng không phải là mơ. Giọng nói Tưởng Viêm cuối cùng cũng trở lại: “Thầy Trần, em, em cũng thích anh…”
Kỵ sĩ rốt cuộc cũng nhận được mệnh lệnh của tiểu vương tử, Trần Thạc đứng dậy, nắm tay Tưởng Viêm đỡ cậu dậy, hai bàn tay bao lấy khuôn mặt cậu, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên má. Sắc xanh lục di chuyển trong đáy mắt Tưởng Viêm, khôi ngô tuấn tú như tinh linh trong rừng sâu. Không biết ai là người tiến tới trước, phiến môi hơi lành lạnh của hai người sít sao dán vào nhau. Một bàn tay Trần Thạc đỡ lấy khuôn mặt Tưởng Viêm, một cánh tay siết ở thắt lưng cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở cánh môi mỏng, làm nụ hôn thêm đắm say.
Tưởng Viêm hơi ngửa đầu, vươn tay lên quanh cổ Trần Thạc, hơi thở của Trần Thạc phả vào mặt cậu, độ ấm bao bọc lấy cậu, nhất thời quên cả hô hấp. Tưởng Viêm không nhắm mắt lại, như luyến tiếc thứ gì, nhìn Trần Thạc chăm chú, ánh mắt đã sớm mất tiêu cự, chỉ còn mê luyến và yêu thương viết trên ánh mắt.
Trần Thạc nhẹ nhàng hôn lên mắt Tưởng Viêm, như chê vẫn chưa đủ lại khẽ hôn lên môi cậu, cúi đầu chôn đầu vào cổ cậu, trong hơi thở toàn mùi trà xanh.
Tưởng Viêm há miệng hít vào thở ra không khí lạnh như băng, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể nóng đến lợi hại. Mắt vẫn đặt trên dải cực quang, dưới chân núi là những túp lều vàng ấm áp, những ánh sao nhỏ xa xôi, văng vẳng từ đâu có tiếng người trò chuyện, nghe không rõ ràng lắm. Hết thảy những phong cảnh này, là trong nháy mắt, là hư ảo, chỉ có cái ôm của Trần Thạc, hơi thở nóng rực trên cổ cậu, mới là ấm áp kiên định.
“Thầy Trần”
“Ừ?” Môi Trần Thạc khẽ cọ vào da dẻ nơi cổ Tưởng Viêm.
“Em cảm thấy, em chính là người hạnh phúc nhất.”
Trần Thạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt Tưởng Viêm, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười: “Đừng có tranh với anh, em là của anh rồi, anh mới là người hạnh phúc nhất.”
Thiên sơn mộ tuyết, không thấy hoa chỉ thấy giá lạnh.¹
Tưởng Viêm từ trước đến nay không thích mùa đông, không thích tuyết.
Thế nhưng đêm mùa đông này, khắp nơi đều là tuyết trắng, ban tặng cho cậu một tình yêu, mà cậu lại không cách nào khước từ.
(1) Trích “Tái hạ khúc kỳ 1” của Lý Bạch:
五月天山雪,
無花祇有寒。
Ngũ nguyệt Thiên sơn tuyết,
Vô hoa chỉ hữu hàn.
Tháng năm núi Thiên Sơn vẫn còn tuyết phủ
Chẳng thấy hoa chỉ giá rét lạnh lùng. (thivien.net)
Tác giả :
Bánh Nướng Tương Mè