Cực Phẩm Vú Em
Quyển 2 - Chương 137: Là âm mưu hay lời nhắc nhở?
- Tìm chú có việc gì nào?
Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn cô bé mặc áo bào tế tự màu trắng. Đây là loại áo bào tế tự của Quang Minh thần điện. Đối với bọn thần côn của Quang Minh thần điện, từ đáy lòng Cao Lôi Hoa lại sinh ra cảm giác bài xích.
Thanh âm cô bé vẫn hơi run rẩy:
- Cháu là Tiểu Bích, thị nữ của thánh nữ Bích Lệ Ti, cháu là người của Quang Minh thần điện.
- Chú biết cháu là người của Quang Minh thần điện.
Cao Lôi Hoa nhíu mày nói:
- Chú hỏi là hỏi cháu đến đây làm gì?
- Cháu, cháu đến là đưa tiền chuộc.
Cô bé run run lấy một túi thủy tinh tệ từ trong lòng đưa cho Cao Lôi Hoa:
- Giáo hoàng điện hạ nói trong cái túi này là một ngàn kim tệ. Đây là số tiền chuộc thánh nữ điện hạ theo yêu cầu, một ngày một ngàn kim tệ, mặt khác, giáo hoàng điện hạ còn hỏi, còn hỏi chú……
- A, hóa ra là tới đưa tiền chuộc, không nói thì ta cũng quên mất tiêu rồi.
Cao Lôi Hoa tùy tiện cầm lấy túi thủy tinh tệ, sau đó hỏi:
- Thế giáo hoàng của cháu nói gì nào?
- Giáo hoàng điện hạ hỏi ngài Cao Lôi Hoa có thể sớm thả thánh nữ điện hạ về Quang Minh thần điện hay không. Buổi tối hàng ngày, Quang Minh thần điện đều cần thánh nữ có mặt để cầu nguyện. Giáo hoàng nói số tiền chuộc ngài muốn một ngày là một ngàn kim tệ, tổng cộng một tháng là ba mươi ngàn kim tệ, giáo hoàng điện hạ nói ông ấy có thể đưa một lần gấp đôi là sáu mươi ngàn kim tệ để chuộc ngay.
Cô bé nhỏ giọng nói.
- Hừ, sáu mươi ngàn kim tệ đã muốn chuộc thánh nữ của Quang Minh thần điện, hắn ăn gì mà khôn thế.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng nói:
- Cháu về nói với giáo hoàng, thánh nữ ở đây là chú muốn cảnh cáo hắn. Cao Lôi Hoa này đã nói một tháng sau mới thả người thì một tháng sau sẽ thả, nhiều lời vô ích. Đây là cái giá phải trả cho việc hắn động vào con gái của ta. Còn nữa, nói với hắn là đừng tiếp tục suy xiên nghĩ vẹo gì hết, bằng không đừng trách ta vô tình!
Cô bé khiếp đảm nhìn bộ dạng Cao Lôi Hoa. Hiện giờ trên người Cao Lôi Hoa tỏa ra khí tức lờ mờ. Tuy rằng rất yếu nhưng một cô bé yếu ớt như nàng có thể chịu đựng nổi.
Lúc này, Tĩnh Tâm nhìn thấy Cao Lôi Hoa nói chuyện với một bé gái thì cười cười (hết ghen). Đồng thời, ở bên cạnh Tĩnh Tâm, Quang Minh thánh nữ Bích Lệ Ti cũng nhìn thấy bé gái mặc áo bào trắng đang ngoài cửa. Bích Ti Sâm là thị nữ của Bích Lệ Ti, nên tất nhiên nàng nhận ra cô bé này. Tuy nhiên nàng nhớ tới việc Cao Lôi Hoa đã từng nói không cho nàng tiếp xúc chuyện với người của Quang Minh thần điện, nên sắc mặt nàng dần dần ảm đạm.
Tĩnh Tâm sau khi biết đó chỉ là một bé gái thì không để ý nữa, do đó chuyển ánh mắt về phía bàn cơm. Vừa vặn lúc đó thấy được sắc mặt ảm đạm của Bích Lệ Ti. Tĩnh Tâm nghi hoặc, không biết là cô bé này với Bích Lệ Ti thì có quan hệ gì chứ? Ngay sau đó Tĩnh Tâm mới nhớ là Cao Lôi Hoa đã từng nói không cho Bích Lệ Ti đã tiếp xúc với người của Quang Minh thần điện.
Nghĩ vậy, Tĩnh Tâm mỉm cười, nàng đứng dậy, rồi cầm lấy tay Bích Lệ Ti.
- Tiểu thư Tĩnh Tâm?
Bích Lệ Ti ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm đầy nghi hoặc.
Tĩnh Tâm khẽ cười với Bích Lệ Ti. Sau đó kéo nàng đi tới chỗ Cao Lôi Hoa.
- Tiểu thư Tĩnh Tâm dẫn tôi đi đâu vậy?
Bích Lệ Ti nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm vỗ nhẹ lên tay Bích Lệ Ti, sau đó tiếp tục kéo nàng đi tới phía trước.
Lúc này ở bên cạnh cửa, khuôn mặt cô bé trắng bệch, đôi môi thì tím tái. Cô bé biết được rằng gã đàn ông tóc trắng trước mặt mình đã một hơi giết chết rất nhiều trưởng lão của Quang Minh thần điện. Đối với cô bé thì gã đàn ông này chính là một ác ma tóc trắng, cho nên nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Cao Lôi Hoa thì bị dọa đến thảm hại.
Tĩnh Tâm dẫn Bích Lệ Ti đến bên cạnh Cao Lôi Hoa thì thấy được khuôn mặt cô bé trắng bệch vì bị khiếp sợ. Nàng khó hiểu nhìn về phía Cao Lôi Hoa, chẳng lẽ hắn bắt nạt cô bé này sao?
Cao Lôi Hoa nhún vai với Tĩnh Tâm. Chính hắn cũng không biết vì sao cô bé này khi nhìn thấy hắn thì thần sắc lại kinh sợ quá mức như vậy.
Tĩnh Tâm hơi lắc đầu bước đến bên cạnh, đặt bàn tay lên đầu cô bé. Sau đó trên tay Tĩnh Tâm hiện lên một luồng ánh sáng dịu nhẹ - ‘quang minh ma pháp trấn định thuật’, bình thường dùng để trấn định lại tâm lý căng thẳng của các chiến sĩ khi ở trên chiến trường. Dưới tác dụng của thuật trấn định, cô bé nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cô bé xoay người nhìn Tĩnh Tâm - người vừa trị liệu cho mình:
- Hả? Thánh nữ điện hạ!
Vừa mới ngoái đầu, cô bé liền thấy được thánh nữ Bích Lệ Ti ở phía sau Tĩnh Tâm:
- Thánh nữ điện hạ!
Cô bé bổ nhào về phía Bích Lệ Ti.
- Tiểu Bích, sao em lại đến đây?
Bích Lệ Ti ôm lấy cô bé an ủi, trong giọng nói mang theo sự thương hại. Tiểu Bích là thị nữ đã sống cùng nàng từ nhỏ đến lớn trong Quang Minh thần điện. Cho nên chưa từng có đi ra khỏi Quang Minh thần điện, nhưng không ngờ lần này lại một thân một mình đi ra ngoài Thần Điện.
Có thể ‘trấn định thuật’ của Tĩnh Tâm phát huy tác dụng hoặc là vì được gặp lại Bích Lệ Ti, cô bé có vẻ không còn sợ sệt như trước nữa. Nàng tránh ở phía sau lưng Bích Lệ Ti nói:
- Lần này giáo hoàng điện hạ muốn em mang tiền chuộc đến cho ngài Cao Lôi Hoa, hơn nữa giáo hoàng còn nói ông ấy có thể đưa một lần sáu mươi nghìn kim tệ. Chỉ cần tiên sinh Cao Lôi Hoa nguyện ý để thánh nữ điện hạ trở về, nhưng mà chú ấy không đồng ý.
- Ta đã nói không thương lượng là không.
Cao Lôi Hoa quả quyết dập tắt hy vọng của cô bé.
Vừa nghe Cao Lôi Hoa nói, cô bé tủi thân nhìn Cao Lôi Hoa:
- Giáo hoàng điện hạ có nói, nếu thật sự có thể thì ông ấy sẽ trả gấp mười lần tiền chuộc.
- Không thương lượng thương liếc gì hết, ta không có thiếu tiền. Ta nói một tháng là một tháng.
Cao Lôi Hoa bất mãn nói:
- Cháu quay về tiện thể nói với lão giáo hoàng bọn cháu, bảo lão đừng có mà chơi trò cân não với ta.
Nghe xong Cao Lôi Hoa nói, cô bé lập tức im lặng, đứng sau Bích Lệ Ti không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, cô bé trốn ở sau lưng Bích Lệ Ti nhỏ giọng nói:
- Cháu, cháu còn có một đồ vật muốn đưa cho chú.
- Cái gì vậy?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Vừa rồi ở ngoài kia có một chị bảo cháu mang cái này cho chú.
Cô bé e sợ nhìn Cao Lôi Hoa, rồi lấy một phong thư từ trong người ra.
- Có người nhờ cháu đưa thư cho chú? Chị đó trông như thế nào?
Cao Lôi Hoa nhận lấy lá thư nghi hoặc hỏi, ở dị giới này mình đâu còn quen ai đâu. Những người biết mình thì đều ở trong nhà cả. Chẳng lẽ còn có cô gái nào biết mình nữa?
- Chị đó trông rất xinh đẹp, có mái tóc ngắn màu vàng, còn có, đôi mắt màu đỏ của chị đó rất đẹp!
Tiểu Bích hâm mộ nói.
Cao Lôi Hoa nhíu mày, một cô gái tóc ngắn màu vàng, mắt màu đỏ. Cao Lôi Hoa nghĩ đến hai người, là cặp chị em song sinh Diệp Đỗng và Diệp Diễm. Trong đó Diệp Diễm mang lại cho Cao Lôi Hoa một cảm giác đặc biệt, nàng có một khí chất kỳ lạ, khá lạnh nhạt và cô độc. Đây giống như là cảm giác về bạn đồng hành với mình. Tuy nhiên, Diệp Đỗng thì không mang lại cho mình cái cảm giác đó, chắc là thư này chỉ có Diệp Diễm gửi thôi. Cao Lôi Hoa tiện tay mở lá thư ra.
- Tiên sinh Cao, Cao Lôi Hoa.
Tiểu Bích núp sau thánh nữ Tiểu Bích ló ra hỏi:
- Cháu có một thỉnh cầu. Ngài có thể ưng thuận cho cháu được không?
- Cháu còn có chuyện gì nữa?
Cao Lôi Hoa vừa mở thư vừa thuận miệng hỏi.
- Cháu, cháu có thể được ở lại đây để chăm sóc thánh nữ điện hạ được không ạ?
Cô bé ngẩng đầu lên chờ sự đồng ý của Cao Lôi Hoa.
- Được, tùy cháu.
Cao Lôi Hoa đang mở thư, tiện miệng nhận lời. Sau đó mở thư đọc. Trong thư này quả nhiên không có nói là ai viết, chỉ là đầu thư viết mấy cái đại loại như kính gửi ngài Cao Lôi Hoa, kính bút vân vân…
Cao Lôi Hoa đọc kỹ bức thư một lượt. Bức thư này đã được gửi về đế đô từ một tuần trước, đại khái nhắc tới việc thái tử Ifa hiện giờ có quan hệ mật thiết với cái tổ chức đã gây rất nhiều phiền toán cho Cao Lôi Hoa. Nhiệm vụ của tổ chức này là hỗ trợ để thái tử lên làm quốc vương một cách an toàn. Bảo đảm rằng không ai có thể tranh đoạt vương vị với thái tử hơn nữa tổ chức còn có thể giúp thái tử loại bỏ mọi thứ khác thường. Mà mỗi lần tổ chức làm cho thái tử một việc, thì thái tử đều phải trả những cái giá tương ứng.
Tiếp đó trong thư nhắc tới việc trước đó không lâu, thái tử Ifa có ra một yêu cầu với tổ chức là ám sát Cao Lôi Hoa, đầu tiên là chuyện trong Vong Linh cốc, tiếp đó lại là vụ Diệp Đỗng với Diệp Diễm cùng nhau ám sát ngày hôm qua, nhưng đều thất bại.
Cuối cùng, thái tử Ifa vì điên cuồng trả thù Cao Lôi Hoa đã yêu cầu tổ chức này ra tay với những đứa nhỏ bên cạnh Cao Lôi Hoa. Theo đó, tổ chức này đã lên kế hoạch đối phó với mấy đứa nhỏ. Thời gian cụ thể của kế hoạch thì không rõ ràng lắm, chỉ biết là trong mấy ngày sắp tới thôi. Bởi vì hai lần ám sát Cao Lôi Hoa thất bại đã làm tổ chức này mất hết mặt mũi, lần này ám sát mấy đứa nhỏ của Cao Lôi Hoa quyết không thất bại. Cho nên, những nhân vật trọng yếu trong tổ chức đã lặng lẽ hội tụ về đế đô.
Nắm chặt thư trong tay, Cao Lôi Hoa âm thầm suy nghĩ. Theo nội dung trong thư này thì có thể biết được đây là do Diệp Diễm viết. Nhưng mà Cao Lôi Hoa vẫn không thể vội vàng kết luận được.
Dù sao, thị nữ của Bích Lệ Ti có nói đến cô gái đó có tóc vàng ngắn, đôi mắt đỏ, mà Diệp Diễm với Diệp Đỗng đều có tóc dài. Cho nên Cao Lôi Hoa vẫn không dám chắc đây là tin tức do Diệp Diễm phát ra. Hơn nữa mặc dù trong thư có ý nhắc nhở Cao Lôi Hoa nhưng vô tình cũng nhắc tới mấy nhân vật trọng yếu của tổ chức này đã đến đế đô, dường như là cố ý vô tình để hấp dẫn Cao Lôi Hoa đâm đầu vào.
Nếu thư này là Diệp Diễm viết thì chứng tỏ thái tử Ifa vì trả thù mà không để ý tới cảnh cáo của Cao Lôi Hoa rằng không được động đến mấy đứa nhỏ. Mà nếu là Diệp Đỗng viết thì đây rõ ràng là một cái bẫy do Diệp Đỗng dụ đỗ hắn tìm đến tổ chức.
Rốt cuộc là cạm bẫy hay là lời nhắc nhở, Cao Lôi Hoa nhíu mày lại.
Ở bên cạnh, Tĩnh Tâm lặng lẽ quan sát Cao Lôi Hoa, thấy sau khi xem thư sắc mặt Cao Lôi Hoa không được tốt cho lắm, Tĩnh Tâm đi tới bên người vỗ vỗ Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm mỉm cười:
- Yên tâm đi Tĩnh Tâm, không có chuyện lớn gì đâu. Chỉ là chút chuyện, cần phải giải quyết sớm mà thôi.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, nhìn Cao Lôi Hoa nhăn mày nhăn mặt, Tĩnh Tâm liền thò tay xoa nhẹ, kéo giãn đôi mày cau tít của Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa dịu dàng cầm tay Tĩnh Tâm, để bàn tay mát lạnh của nàng yên trên trán mình.
Lúc này, nhìn Cao Lôi Hoa, lần đầu tiên Tĩnh Tâm cảm thấy kích động muốn nói với Cao Lôi Hoa. Chẳng qua miệng của nàng không phát ra được một lời nào….
- Các ngươi đã muốn tìm đến ta, ta đây cũng vui lòng tiếp đón thôi!
Cao Lôi Hoa cười ha hả, không cần biết là có người nhắc nhở hay đây là cạm bẫy, đối với Cao Lôi Hoa cũng không phải là chuyện xấu gì. Mấy ngày nay hắn vốn đã tính chuẩn bị thanh toán nợ nần với cái tổ chức kia ra sao. Cho nên dù trước hay sau, chỉ cần đám nhân vật trọng yếu của tổ chức kia tới đây là Cao Lôi Hoa sẽ cho một phát làm bánh chả luôn.
Về phần thái tử Ifa, cái mạng nhỏ của hắn đang nằm trong tay của Cao Lôi Hoa. Lần trước, trước khi rời đi, Cao Lôi Hoa đã để lại một chút lôi thần lực trong cơ thể hắn cũng không vô ích, bây giờ, chỉ cần Cao Lôi Hoa thích là có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn bất cứ lúc nào…
Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn cô bé mặc áo bào tế tự màu trắng. Đây là loại áo bào tế tự của Quang Minh thần điện. Đối với bọn thần côn của Quang Minh thần điện, từ đáy lòng Cao Lôi Hoa lại sinh ra cảm giác bài xích.
Thanh âm cô bé vẫn hơi run rẩy:
- Cháu là Tiểu Bích, thị nữ của thánh nữ Bích Lệ Ti, cháu là người của Quang Minh thần điện.
- Chú biết cháu là người của Quang Minh thần điện.
Cao Lôi Hoa nhíu mày nói:
- Chú hỏi là hỏi cháu đến đây làm gì?
- Cháu, cháu đến là đưa tiền chuộc.
Cô bé run run lấy một túi thủy tinh tệ từ trong lòng đưa cho Cao Lôi Hoa:
- Giáo hoàng điện hạ nói trong cái túi này là một ngàn kim tệ. Đây là số tiền chuộc thánh nữ điện hạ theo yêu cầu, một ngày một ngàn kim tệ, mặt khác, giáo hoàng điện hạ còn hỏi, còn hỏi chú……
- A, hóa ra là tới đưa tiền chuộc, không nói thì ta cũng quên mất tiêu rồi.
Cao Lôi Hoa tùy tiện cầm lấy túi thủy tinh tệ, sau đó hỏi:
- Thế giáo hoàng của cháu nói gì nào?
- Giáo hoàng điện hạ hỏi ngài Cao Lôi Hoa có thể sớm thả thánh nữ điện hạ về Quang Minh thần điện hay không. Buổi tối hàng ngày, Quang Minh thần điện đều cần thánh nữ có mặt để cầu nguyện. Giáo hoàng nói số tiền chuộc ngài muốn một ngày là một ngàn kim tệ, tổng cộng một tháng là ba mươi ngàn kim tệ, giáo hoàng điện hạ nói ông ấy có thể đưa một lần gấp đôi là sáu mươi ngàn kim tệ để chuộc ngay.
Cô bé nhỏ giọng nói.
- Hừ, sáu mươi ngàn kim tệ đã muốn chuộc thánh nữ của Quang Minh thần điện, hắn ăn gì mà khôn thế.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng nói:
- Cháu về nói với giáo hoàng, thánh nữ ở đây là chú muốn cảnh cáo hắn. Cao Lôi Hoa này đã nói một tháng sau mới thả người thì một tháng sau sẽ thả, nhiều lời vô ích. Đây là cái giá phải trả cho việc hắn động vào con gái của ta. Còn nữa, nói với hắn là đừng tiếp tục suy xiên nghĩ vẹo gì hết, bằng không đừng trách ta vô tình!
Cô bé khiếp đảm nhìn bộ dạng Cao Lôi Hoa. Hiện giờ trên người Cao Lôi Hoa tỏa ra khí tức lờ mờ. Tuy rằng rất yếu nhưng một cô bé yếu ớt như nàng có thể chịu đựng nổi.
Lúc này, Tĩnh Tâm nhìn thấy Cao Lôi Hoa nói chuyện với một bé gái thì cười cười (hết ghen). Đồng thời, ở bên cạnh Tĩnh Tâm, Quang Minh thánh nữ Bích Lệ Ti cũng nhìn thấy bé gái mặc áo bào trắng đang ngoài cửa. Bích Ti Sâm là thị nữ của Bích Lệ Ti, nên tất nhiên nàng nhận ra cô bé này. Tuy nhiên nàng nhớ tới việc Cao Lôi Hoa đã từng nói không cho nàng tiếp xúc chuyện với người của Quang Minh thần điện, nên sắc mặt nàng dần dần ảm đạm.
Tĩnh Tâm sau khi biết đó chỉ là một bé gái thì không để ý nữa, do đó chuyển ánh mắt về phía bàn cơm. Vừa vặn lúc đó thấy được sắc mặt ảm đạm của Bích Lệ Ti. Tĩnh Tâm nghi hoặc, không biết là cô bé này với Bích Lệ Ti thì có quan hệ gì chứ? Ngay sau đó Tĩnh Tâm mới nhớ là Cao Lôi Hoa đã từng nói không cho Bích Lệ Ti đã tiếp xúc với người của Quang Minh thần điện.
Nghĩ vậy, Tĩnh Tâm mỉm cười, nàng đứng dậy, rồi cầm lấy tay Bích Lệ Ti.
- Tiểu thư Tĩnh Tâm?
Bích Lệ Ti ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm đầy nghi hoặc.
Tĩnh Tâm khẽ cười với Bích Lệ Ti. Sau đó kéo nàng đi tới chỗ Cao Lôi Hoa.
- Tiểu thư Tĩnh Tâm dẫn tôi đi đâu vậy?
Bích Lệ Ti nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm vỗ nhẹ lên tay Bích Lệ Ti, sau đó tiếp tục kéo nàng đi tới phía trước.
Lúc này ở bên cạnh cửa, khuôn mặt cô bé trắng bệch, đôi môi thì tím tái. Cô bé biết được rằng gã đàn ông tóc trắng trước mặt mình đã một hơi giết chết rất nhiều trưởng lão của Quang Minh thần điện. Đối với cô bé thì gã đàn ông này chính là một ác ma tóc trắng, cho nên nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Cao Lôi Hoa thì bị dọa đến thảm hại.
Tĩnh Tâm dẫn Bích Lệ Ti đến bên cạnh Cao Lôi Hoa thì thấy được khuôn mặt cô bé trắng bệch vì bị khiếp sợ. Nàng khó hiểu nhìn về phía Cao Lôi Hoa, chẳng lẽ hắn bắt nạt cô bé này sao?
Cao Lôi Hoa nhún vai với Tĩnh Tâm. Chính hắn cũng không biết vì sao cô bé này khi nhìn thấy hắn thì thần sắc lại kinh sợ quá mức như vậy.
Tĩnh Tâm hơi lắc đầu bước đến bên cạnh, đặt bàn tay lên đầu cô bé. Sau đó trên tay Tĩnh Tâm hiện lên một luồng ánh sáng dịu nhẹ - ‘quang minh ma pháp trấn định thuật’, bình thường dùng để trấn định lại tâm lý căng thẳng của các chiến sĩ khi ở trên chiến trường. Dưới tác dụng của thuật trấn định, cô bé nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cô bé xoay người nhìn Tĩnh Tâm - người vừa trị liệu cho mình:
- Hả? Thánh nữ điện hạ!
Vừa mới ngoái đầu, cô bé liền thấy được thánh nữ Bích Lệ Ti ở phía sau Tĩnh Tâm:
- Thánh nữ điện hạ!
Cô bé bổ nhào về phía Bích Lệ Ti.
- Tiểu Bích, sao em lại đến đây?
Bích Lệ Ti ôm lấy cô bé an ủi, trong giọng nói mang theo sự thương hại. Tiểu Bích là thị nữ đã sống cùng nàng từ nhỏ đến lớn trong Quang Minh thần điện. Cho nên chưa từng có đi ra khỏi Quang Minh thần điện, nhưng không ngờ lần này lại một thân một mình đi ra ngoài Thần Điện.
Có thể ‘trấn định thuật’ của Tĩnh Tâm phát huy tác dụng hoặc là vì được gặp lại Bích Lệ Ti, cô bé có vẻ không còn sợ sệt như trước nữa. Nàng tránh ở phía sau lưng Bích Lệ Ti nói:
- Lần này giáo hoàng điện hạ muốn em mang tiền chuộc đến cho ngài Cao Lôi Hoa, hơn nữa giáo hoàng còn nói ông ấy có thể đưa một lần sáu mươi nghìn kim tệ. Chỉ cần tiên sinh Cao Lôi Hoa nguyện ý để thánh nữ điện hạ trở về, nhưng mà chú ấy không đồng ý.
- Ta đã nói không thương lượng là không.
Cao Lôi Hoa quả quyết dập tắt hy vọng của cô bé.
Vừa nghe Cao Lôi Hoa nói, cô bé tủi thân nhìn Cao Lôi Hoa:
- Giáo hoàng điện hạ có nói, nếu thật sự có thể thì ông ấy sẽ trả gấp mười lần tiền chuộc.
- Không thương lượng thương liếc gì hết, ta không có thiếu tiền. Ta nói một tháng là một tháng.
Cao Lôi Hoa bất mãn nói:
- Cháu quay về tiện thể nói với lão giáo hoàng bọn cháu, bảo lão đừng có mà chơi trò cân não với ta.
Nghe xong Cao Lôi Hoa nói, cô bé lập tức im lặng, đứng sau Bích Lệ Ti không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, cô bé trốn ở sau lưng Bích Lệ Ti nhỏ giọng nói:
- Cháu, cháu còn có một đồ vật muốn đưa cho chú.
- Cái gì vậy?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Vừa rồi ở ngoài kia có một chị bảo cháu mang cái này cho chú.
Cô bé e sợ nhìn Cao Lôi Hoa, rồi lấy một phong thư từ trong người ra.
- Có người nhờ cháu đưa thư cho chú? Chị đó trông như thế nào?
Cao Lôi Hoa nhận lấy lá thư nghi hoặc hỏi, ở dị giới này mình đâu còn quen ai đâu. Những người biết mình thì đều ở trong nhà cả. Chẳng lẽ còn có cô gái nào biết mình nữa?
- Chị đó trông rất xinh đẹp, có mái tóc ngắn màu vàng, còn có, đôi mắt màu đỏ của chị đó rất đẹp!
Tiểu Bích hâm mộ nói.
Cao Lôi Hoa nhíu mày, một cô gái tóc ngắn màu vàng, mắt màu đỏ. Cao Lôi Hoa nghĩ đến hai người, là cặp chị em song sinh Diệp Đỗng và Diệp Diễm. Trong đó Diệp Diễm mang lại cho Cao Lôi Hoa một cảm giác đặc biệt, nàng có một khí chất kỳ lạ, khá lạnh nhạt và cô độc. Đây giống như là cảm giác về bạn đồng hành với mình. Tuy nhiên, Diệp Đỗng thì không mang lại cho mình cái cảm giác đó, chắc là thư này chỉ có Diệp Diễm gửi thôi. Cao Lôi Hoa tiện tay mở lá thư ra.
- Tiên sinh Cao, Cao Lôi Hoa.
Tiểu Bích núp sau thánh nữ Tiểu Bích ló ra hỏi:
- Cháu có một thỉnh cầu. Ngài có thể ưng thuận cho cháu được không?
- Cháu còn có chuyện gì nữa?
Cao Lôi Hoa vừa mở thư vừa thuận miệng hỏi.
- Cháu, cháu có thể được ở lại đây để chăm sóc thánh nữ điện hạ được không ạ?
Cô bé ngẩng đầu lên chờ sự đồng ý của Cao Lôi Hoa.
- Được, tùy cháu.
Cao Lôi Hoa đang mở thư, tiện miệng nhận lời. Sau đó mở thư đọc. Trong thư này quả nhiên không có nói là ai viết, chỉ là đầu thư viết mấy cái đại loại như kính gửi ngài Cao Lôi Hoa, kính bút vân vân…
Cao Lôi Hoa đọc kỹ bức thư một lượt. Bức thư này đã được gửi về đế đô từ một tuần trước, đại khái nhắc tới việc thái tử Ifa hiện giờ có quan hệ mật thiết với cái tổ chức đã gây rất nhiều phiền toán cho Cao Lôi Hoa. Nhiệm vụ của tổ chức này là hỗ trợ để thái tử lên làm quốc vương một cách an toàn. Bảo đảm rằng không ai có thể tranh đoạt vương vị với thái tử hơn nữa tổ chức còn có thể giúp thái tử loại bỏ mọi thứ khác thường. Mà mỗi lần tổ chức làm cho thái tử một việc, thì thái tử đều phải trả những cái giá tương ứng.
Tiếp đó trong thư nhắc tới việc trước đó không lâu, thái tử Ifa có ra một yêu cầu với tổ chức là ám sát Cao Lôi Hoa, đầu tiên là chuyện trong Vong Linh cốc, tiếp đó lại là vụ Diệp Đỗng với Diệp Diễm cùng nhau ám sát ngày hôm qua, nhưng đều thất bại.
Cuối cùng, thái tử Ifa vì điên cuồng trả thù Cao Lôi Hoa đã yêu cầu tổ chức này ra tay với những đứa nhỏ bên cạnh Cao Lôi Hoa. Theo đó, tổ chức này đã lên kế hoạch đối phó với mấy đứa nhỏ. Thời gian cụ thể của kế hoạch thì không rõ ràng lắm, chỉ biết là trong mấy ngày sắp tới thôi. Bởi vì hai lần ám sát Cao Lôi Hoa thất bại đã làm tổ chức này mất hết mặt mũi, lần này ám sát mấy đứa nhỏ của Cao Lôi Hoa quyết không thất bại. Cho nên, những nhân vật trọng yếu trong tổ chức đã lặng lẽ hội tụ về đế đô.
Nắm chặt thư trong tay, Cao Lôi Hoa âm thầm suy nghĩ. Theo nội dung trong thư này thì có thể biết được đây là do Diệp Diễm viết. Nhưng mà Cao Lôi Hoa vẫn không thể vội vàng kết luận được.
Dù sao, thị nữ của Bích Lệ Ti có nói đến cô gái đó có tóc vàng ngắn, đôi mắt đỏ, mà Diệp Diễm với Diệp Đỗng đều có tóc dài. Cho nên Cao Lôi Hoa vẫn không dám chắc đây là tin tức do Diệp Diễm phát ra. Hơn nữa mặc dù trong thư có ý nhắc nhở Cao Lôi Hoa nhưng vô tình cũng nhắc tới mấy nhân vật trọng yếu của tổ chức này đã đến đế đô, dường như là cố ý vô tình để hấp dẫn Cao Lôi Hoa đâm đầu vào.
Nếu thư này là Diệp Diễm viết thì chứng tỏ thái tử Ifa vì trả thù mà không để ý tới cảnh cáo của Cao Lôi Hoa rằng không được động đến mấy đứa nhỏ. Mà nếu là Diệp Đỗng viết thì đây rõ ràng là một cái bẫy do Diệp Đỗng dụ đỗ hắn tìm đến tổ chức.
Rốt cuộc là cạm bẫy hay là lời nhắc nhở, Cao Lôi Hoa nhíu mày lại.
Ở bên cạnh, Tĩnh Tâm lặng lẽ quan sát Cao Lôi Hoa, thấy sau khi xem thư sắc mặt Cao Lôi Hoa không được tốt cho lắm, Tĩnh Tâm đi tới bên người vỗ vỗ Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm mỉm cười:
- Yên tâm đi Tĩnh Tâm, không có chuyện lớn gì đâu. Chỉ là chút chuyện, cần phải giải quyết sớm mà thôi.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, nhìn Cao Lôi Hoa nhăn mày nhăn mặt, Tĩnh Tâm liền thò tay xoa nhẹ, kéo giãn đôi mày cau tít của Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa dịu dàng cầm tay Tĩnh Tâm, để bàn tay mát lạnh của nàng yên trên trán mình.
Lúc này, nhìn Cao Lôi Hoa, lần đầu tiên Tĩnh Tâm cảm thấy kích động muốn nói với Cao Lôi Hoa. Chẳng qua miệng của nàng không phát ra được một lời nào….
- Các ngươi đã muốn tìm đến ta, ta đây cũng vui lòng tiếp đón thôi!
Cao Lôi Hoa cười ha hả, không cần biết là có người nhắc nhở hay đây là cạm bẫy, đối với Cao Lôi Hoa cũng không phải là chuyện xấu gì. Mấy ngày nay hắn vốn đã tính chuẩn bị thanh toán nợ nần với cái tổ chức kia ra sao. Cho nên dù trước hay sau, chỉ cần đám nhân vật trọng yếu của tổ chức kia tới đây là Cao Lôi Hoa sẽ cho một phát làm bánh chả luôn.
Về phần thái tử Ifa, cái mạng nhỏ của hắn đang nằm trong tay của Cao Lôi Hoa. Lần trước, trước khi rời đi, Cao Lôi Hoa đã để lại một chút lôi thần lực trong cơ thể hắn cũng không vô ích, bây giờ, chỉ cần Cao Lôi Hoa thích là có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn bất cứ lúc nào…
Tác giả :
Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ