Cực Phẩm Thục Nữ
Chương 6
Những ngày đầu tiên trở lại Đường gia rất bình tĩnh, việc Phương Khoản Khoản dời nhà trốn đi xác thực cũng có giá trị, ít nhất Đường Bá Vũ rốt cục sửa chữa hành trình mỗi ngày, danh nhiều thời gian quan tâm tới Đường Tâm hơn.
Vừa mới bắt đầu ở chung rất xấu hổ. Khoản Khoản cùng Đường Tâm thường ở trong văn phòng của hắn đọc sách. Nhìn Đường Bá Vũ ngẫu nhiên dạy bảo con gái, cô dần dần hiểu được, Đường Tâm thông minh hơn người phần lớn là di truyền từ cha cô bé. Cả hai người đều có IQ cao kinh người, nhưng ở phương diện tình cảm, hai người đều thất bại giống nhau.
Khoản Khoản thường xuyên ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người thử ở chung, có thứ gì đó ấm áp đang tràn ngập trong lòng làm cho cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô đã từng thử cảnh cáo chính mình, trăm ngàn không thể để vào đó nhiều lắm tình cảm vì dù sao cô cũng chỉ là một người gia sư. Nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngăn cản tình cảm trong lòng, bất kể là đối Đường Tâm, hay đối với Đường Bá Vũ.
Phương gia đối với việc cô nhận lời làm gia sư cho Đường Tâm có chút ý kiến, nhưng không can thiệp nhiều. Amh cả sợ cô em gái ngu ngốc này sẽ bị Đường Bá Vũ bắt nạt, đơn thuần như Khoản Khoản, nói không chừng đến lúc đó bị người ta “ăn” cũng không biết, bởi vậy anh đã hết sức ngăn cản Khoản Khoản đi theo Đường Bá Vũ trở về Đường gia.
Nhưng thật ra chị dâu lại đồng ý với cô. Lòng của phụ nữ thường thường chỉ có phụ nữ mới hiểu, khi Đường Bá Vũ đến nhà trẻ, chị dâu tránh ở một bên đem tất cả đều xem ở trong mắt. Trong lòng chị cũng có vài phần sáng tỏ, Khoản Khoản đối với Đường gia cảm tình cũng không đơn thuần, ánh mắt nhìn về phía Đường Bá Vũ cũng không chỉ là ánh mắt của một người gia sư bình thường, lại giống như cô gái nhỏ đang bị tình yêu mê hoặc.
Vì chứng thật điều này, chị dâu cổ vũ cô trở lại Đường gia. Về phần anh cả, ngại vì lời vợ là trên hết, cũng chỉ có thể lo lắng nhìn theo Khoản Khoản trở lại bên người Đường Bá Vũ.
Mà sau khi quay về Đường gia, Đường Bá Vũ chưa từng có hành vi không đứng đắn nào, chính là đôi mắt lợi hại như chim ưng kia vẫn tràn đầy khát vọng, càng không ngừng truy đuổi thân ảnh Phương Khoản Khoản. Hắn như đang cân nhắc, khi phát hiện tầm quan trọng của cô ngày càng lớn hơn dự định của hắn, hắn ngược lại không xuống tay với cô.
Mùa hè ban đêm, mưa rào còm kèm theo sấm chớp, phía chân trời không ngừng xuất hiện tia chớp xanh trắng, chiếu sáng cả bầu trời đêm, với kinh người mưa to cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đường Tâm đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, lại một tiếng sấm lớn vang lên, đôi vai nhỏ bé vì sợ hãi mà run run. Chung quy vẫn còn là một đứa nhỏ, nghe thấy âm thanh lớn như vậy nhất định vẫn cảm sợ hãi.
Đường Bá Vũ tầm mắt từ giấy tờ trước mắt nâng lên, nhìn thấy sự bất an của cô bé. Hắn nhíu mày, khó có thể hiểu được hiện tượng thiên nhiên bình thường như vậy vì sao sẽ làm Đường Tâm sợ hãi. Hắn mở miệng giải thích:
“Đó chỉ là tiếng sấm. Là vì tầng mây mang điện âm…”
Khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Khoản Khoản, lời giải thích đột nhiên tạm dừng. Hắn nhìn cô một lúc lâu, rốt cục đổi ngữ điệu, dùng âm thanh cứng ngắc đề nghị.
“Nếu con sợ, đêm nay có thể đến trong phòng của ba, ba sẽ ngủ cùng con.” Chưa bao giờ từng ngủ cùng con gái, nhưng nay hắn nghĩ đến, ý kiến này cũng không sai chút nào.
Đường Tâm kinh hỉ ngẩng đầu, ném cuốn sách trong tay xuống.
“Thật vậy chăng?” Cô bé chờ mong hỏi, như vừa mới nhận được lễ vật trân quý nhất thế giới.
Hắn thong thả gật đầu, nhìn cô bé giống con chó nhỏ hưng phấn chạy ra khỏi thư phòng đi chuẩn bị.
Nhìn con gái tươi cười như một cú đấm nặng nề đánh vào ngực hắn. Hắn không thể hiểu được, chỉ là một lời đề nghị đơn giản, một chút quan tâm, lại có thể khiến cho con bé vui vẻ nhảy nhót đến vậy. Nếu vậy, trước kia hắn rốt cuộc đã cho cô bé cuộc sống như thế nào?
“Chỉ cần anh đồng ý bắt đầu lại, thực ra cũng không khó khăn lắm, không phải sao?”
Khoản Khoản đi đến bên người hắn, khóe miệng mang theo ôn hòa tươi cười, vui sướng vì hắn đã làm như vậy. Thực xúc động, cô vươn tay cầm lấy bàn tay hắn, muốn cho hắn một ít cổ vũ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy cô, con ngươi đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô. Cảm xúc trong đôi mắt ấy đã khiến cô lay động, tay cô bị cầm chặt, mà trogn lòng cô cũng bị hắn chặt chẽ hấp dẫn.
Phương Khoản Khoản có chút kinh hoảng, giống như con thú nhỏ sa bẫy, bối rối giãy dụa, vội vàng bỏ tay hắn ra.
Hai má đỏ bừng, thân thể cô run run, có chút sợ hãi lại có chút xôn xao, cô không thể hiểu được cảm giác này đến tột cùng xuất phát từ đâu?
Cô vừa lui lại không đến vài bước, hắn đã đuổi theo, thân hình cao lớn có vẻ nhanh nhẹn kinh người, dễ dàng liền tóm lấy thắt lưng của cô, đem thân hình bé nhỏ của cô kéo vào trong lòng.
“Vì sao muốn chạy trốn?” Hắn hỏi, lấy ánh mắt cực nóng nhìn cô.
“Không thể như vậy, tôi chỉ là gia sư, mà Đường Tâm, con bé…” Cô không thể tiếp tục nói chuyện, bởi vì ngón tay hắn đang nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của cô, làm cho toàn thân cô mềm yếu, thậm chí ngay cả năng lực tự hỏi đều biến mất, cô chỉ có thể thở hào hển.
Đường Bá Vũ cúi đầu, đầu tiên là cắn đôi môi cô, sau đó mới thật sâu giữ lấy. Có trời mới biết hắn đã nhẫn nại bao lâu, khát vọng cô gần như vượt ra khỏi sự kiềm chế của lí trí. Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình không thể khiến cô hoảng sợ. Hắn cảm thấy như không thể gặp mặt cô sao cho đủ.
Nhưng hắn sớm có thói quen muốn gì được nấy, khi nào thì phải khắc chế dày vò?
Bàn tay to lớn làm càn chui vào trong áo của cô, nắm giữ trước ngực mềm mại. Trong khi cô thở dốc, nhấm nháp trong miệng ngọt ngào, cùng quấn quít lấy chiếc lười kia.
Khoản Khoản giãy dụa không ngớt, dùng hết sức lực đẩy hắn. Cô vội vã muốn chạy trốn, nhưng vừa mới chạy tới cửa, liền thấy Đường Tâm mặc áo ngủ, vẻ mặt chờ mong đứng trước cửa.
“Ba ba, muốn đi ngủ chưa?” Đường Tâm ôm gối đầu, tầm mắt ở trên mặt hai người đổi tới đổi lui. Cô bé vốn thông minh từ nhỏ, cùng ba ba giống nhau, xem trúng mục tiêu liền kiên định thực hành, mà nay cô bé lại càng vì lưu lại Khoản Khoản mà cố gắng hơn nữa.
Khoản Khoản còn đang lo lắng, nếu chính mình cùng Đường Bá Vũ thật sự xảy ra chuyện gì, Đường Tâm nhất định sẽ đối với cô sinh ra phản cảm, nhưng lại không biết đây là điều Đường Tâm cầu còn không được.
Đường Bá Vũ thật sâu nhìn Khoản Khoản liếc mắt một cái, ám chỉ sự việc không chỉ đơn giản như vậy liền chấm dứt. Hắn đi lên cầm lấy tay cô bé, hướng phòng ngủ đi đến. Thân thể còn bởi vì ham muốn mà đau đớn, trong lòng hắn cười khổ, nghi ngờ đêm nay có thể thật sự bình yên đi vào giấc ngủ hay không?
Đột nhiên có một tiếng sấm rất mạnh, lúc này tiếng vang quá lớn, ngay cả Khoản Khoản đều bị sợ tới mức thét chói tai. Cô lấy tay che lại hai tai, vội vàng muốn trở về phòng trốn vào trong chăn.
Đường Tâm nhìn Khoản Khoản, một ý nghĩ tinh quái hiện lên trong mắt, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là tràn đầy hồn nhiên thiện lương.
“Khoản Khoản, cô cũng ngủ cùng cháu đi, ban đêm cháu quen cô đắp chăn cho cháu rồi.” Cô bé đưa ra yêu cầu, phát hiện ba ba đang nắm tay cô bé, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập hơn.
Khoản Khoản trừng lớn mắt, không dám tin vào chính mình lỗ tai, cô bé đưa ra đề nghị như vậy quả thực dọa tới người khác.
“Không, có ba cháu cùng cháu thì tốt rồi, ông ấy sẽ giúp cháu đắp chăn.” Cô liên tục lui về phía sau, đã có chút nói năng lộn xộn.
Đường Tâm chưa từ bỏ ý định, không muốn dễ dàng làm cho Khoản Khoản thoát thân. Cô bé tiến lên vài bước, đáng thương hề hề cầm góc áo Phương Khoản Khoản, trát ánh mắt vô tội mà xinh đẹp.
“Nhưng cháu thích ngủ cùng cô mà! Ban đêm tỉnh lại nếu không thấy cô cháu sẽ không thoải mái.” Cô bé yêu cầu, giống như sắp khóc đến nơi.
Khoản Khoản chỉ cảm thấy da đầu run lên, giống như đang bị dồn vào ngõ cụt, không thể cự tuyệt càng không thể đồng ý. Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương rơi xuống, sau khi cảm nhận được ánh mắt lợi hại mà cực nóng của Đường Bá Vũ, cô nhịn không được run run.
Cùng hắn cùng ngủ trên một chiếc giường là chuyện đáng sợ cỡ nào a! Cho dù còn có Đường Tâm, đề nghị này cũng có vẻ quá mức đáng sợ.
Nhưng là, trong tình huống này cô không có lập trường để từ chối. Đường Bá Vũ khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, chẳng những không có khiến cho vẻ mặt của hắn mềm mại hơn mà ngược lại làm cho hắn càng có vẻ tà mị. Hắn cúi đầu, dễ dàng nhìn thấu quỷ kế nhỏ của con gái. Hắn rốt cục có thể hiểu được, vì sao mấy người cán bộ cao cấp của hắn đều gọi Đường Tâm là “tiểu ác ma”, mới nhỏ tuổi đã hiểu đùa giỡn mưu kế, sau khi Đường Tâm trưởng thành, chỉ sợ ngay cả hắn đều ứng phó không được.
Đường Tâm nhún vai, có chút chột dạ ôm gối, dẫn đầu hướng phòng ngủ chạy đi. Cô bé biết ba ba sẽ có biện pháp thuyết phục Khoản Khoản, cô chỉ cần an tâm ở trên giường chờ là được. Đi vào phòng ngủ to như vậy, cô bé vui vẻ nhảy lên chiếc giường mềm mại rộng lớn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi xuống gối đầu cười trộm.
Trên hành lang hai người nhìn nhau, Phương Khoản Khoản khẩn trương nhìn Đường Bá Vũ, mơ hồ cảm giác thấy ánh mắt của hắn nóng rực như lửa.
“Em không phải vẫn không ngừng khuyên ta, phải chú ý chăm sóc Đường Tâm, quan tâm con bé nhiều hơn, tốt nhất không cần từ chối yêu cầu làm bạn của con bé sao. Bây giờ con bé yêu cầu em ở lại, em lại định từ chối sao?” Hắn hỏi, trong lòng có chút chờ mong. Hắn biết Khoản Khoản sẽ không từ chối yêu cầu của Đường Tâm, nghĩ đến lát nữa có thể đủ cùng cô cùng nằm chung trên một chiếc giường, nhưng lại ngại sự có mặt của Đường Tâm, hắn căn bản không thể chạm vào cô … nghĩ tới sự ngọt ngào tra tấn sắp tới, hắn quả thực muốn rên rỉ ra tiếng.
Khoản Khoản không ngừng thuyết phục chính mình không cần suy nghĩ nhiều, Đường Tâm chính là cần cô làm bạn, có cô bé ở một bên, Đường Bá Vũ sẽ không có cơ hội dính vào. Nhưng là, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, trực giác của phụ nữ làm cho cô hoảng sợ, ánh mắt của hắn khiến lòng cô loạn cả lên, không giống mặt ngoài đơn giản như vậy. Vẻ mặt hắn khi nhìn cô như đang nhiệt liệt chờ mong điều gì đó.
“Đi đổi áo ngủ, hai cha con anh chờ em.” Hắn có chút ám chỉ, âm điệu vững vàng, nhưng ánh mắt lại tiết lộ rất nhiều dục vọng của hắn.
Khoản Khoản cắn chặt môi, biết chính mình căn bản không có lựa chọn đường sống. Cô lặng im gật đầu, sau đó kéo hai chân xụi lơ đến gần như không thể đi lại, chậm rãi trở về phòng.
Ngoài cửa sổ gió càng ngày càng lớn, ngẫu nhiên còn có sấm chớp. Chính là, mưa gió có to đến mấy cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cô, cô có dự cảm kì lạ, không ngừng phỏng đoán chuyện gì sẽ phát sinh đêm nay.
Phương Khoản Khoản tay chân phát run trở về phòng thay áo ngủ, lần đầu tiên đối với ngoại hình của chính mình cảm thấy bất an.
Cô hao hết tâm tư muốn tìm một chiếc áo ngủ có vẻ bình thường nhất, nhưng bất kể mặc vào chiếc nào, cô đều cảm thấy nó như được làm ra để câu dẫn đàn ông. Cô càng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc áo ngủ màu xanh lam, miễn cưỡng xem như che kín cả người.
Làn vải lạnh lẽo dán trên da thịt mỏng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có chút xấu hổ, có chút khẩn trương đi vào trong phòng của Đường Bá Vũ, biết xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, hắn vẫn có thể thấy cảnh đẹp hắn muốn nhìn.
Hắn nửa người nằm trên giường, ánh mắt nóng rực như lửa, tóc đen hỗn độn phân tán trên trán, ngũ quan tuấn mĩ làm cho người ta khó có thể hô hấp. Hắn đã thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu rượu nho, trong ngực cơ bắp rắn chắc lộ ra trọn vẹn, quần áo nửa mở lộ ra ngăm đen da thịt, khiến hắn trông càng giống một tên cướp biển nguy hiểm.
Phương Khoản Khoản đứng ở cửa không biết phải làm gì, cô phải cố gắng lắm mới có thể đứng yên tại chỗ, không có nhu nhược xoay người bỏ chạy.
Hai chân cô vẫn đang phát run tới mức khó có thể tưởng tượng đêm nay chỉ đơn giản là việc ngủ chung, hơn nữa, người cô muốn ngủ chung cũng là Đường Tâm mà không phải là hắn kia mà!
“Cô Khoản Khoản.” Đường Tâm thò đầu ra từ trong chăn, khoái trá kêu gọi. “Giường của ba ba rất lớn rất mềm, cô nhanh lên một chút đi.” Cô bé vui vẻ ở trên giường lăn lộn.
“Lại đây.” Hắn vươn tay, tầm mắt không dời khỏi một phân trên người cô, nếu không có Đường Tâm ở một bên, hắn nhất định sẽ khẩn cấp đem cô đặt dưới thân.
Cô có được dáng người xinh đẹp nhất, nở nang mà mềm mại, là mơ ước của mọi người đàn ông. Bên trong lớp vải mỏng manh kia là da thịt trắng như tuyết, như đang dụ dỗ tay hắn tiến vào trong thăm dò.
Khoản Khoản liên tiếp hít sâu, ngơ ngác đến gần, sau đó thật cẩn thận ngồi vào bên mép giường, chỉ dám nằm bên cạnh Đường Tâm. Cô có thể cảm nhận được hô hấp của hắn tồn tại mỗi một chỗ trong phòng, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà chảy mồ hôi.
“Tại sao cô không đắp chăn? Khoản Khoản, ban đêm sẽ lạnh mà!” Đường Tâm giống như vô tâm nói, dùng khóe mắt trộm ngắm vẻ mặt của ba ba, không bỏ qua ánh mắt đột nhiên nóng rực của người nào đó.
Đường Tâm cười trộm, nghi ngờ nếu thuận lợi tiến hành đi xuống, cô vì ba ba “hạnh phúc” mà cố gắng như vậy, tiền mừng tuổi năm nay rất có khả năng sẽ đạt tới con số thiên văn.
“Không cần, cô ngủ bên ngoài là được rồi.” Khoản Khoản vội vàng cự tuyệt, chỉ nghĩ đến việc cùng hắn đắp chung một chiếc chăn đã đủ khiến trái tim cô đập như sắp nhảy ra ngoài rồi.
“Không cần tránh ở bên cạnh, giường rất lớn, có thể chứa đủ cả ba người chúng ta, cho dù ở trên đó lăn lộn cũng không sợ ngã.” Đường Tâm khuyên bảo, cố gắng lôi kéo Khoản Khoản, còn thực “không cẩn thận” kéo lỏng dây áo ngủ, làm cho chiếc áo mở ra, lộ ra bờ vai trắng ngần của Khoản Khoản, phía sau liền truyền đến một tiếng hít sâu.
Khoản Khoản không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể chui vào trong chăn, nhanh chóng đem chăn bông kéo đến tận cổ, tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Cô vùi đầu vào gối, lại nghe thấy tiếng tim đập như sấm của chính mình. Tay cô bị Đường Tâm nắm chặt, nằm dưới chăn bông, cô mơ hồ có thể cảm giác được thân hình nam tính của hắn.
Hơi thở nam tính của hắn tràn ngập khắp nơi, mặc dù có Đường Tâm nằm giữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhất cử nhất động của hắn. Trong lòng cô rên rỉ, nghi ngờ chính mình đêm nay có thể ngủ được hay không.
Đường Tâm hưng phấn nằm giữa, tay trái nắm tay Khoản Khoản, tay phải nắm tay ba ba. Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn đều bị quên đi, giờ phút này cho dù sét có đánh sập cửa Đường gia, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, cô bé thích nhất hai người bây giờ đang nằm cạnh cô, giống như cô có được sự bảo vệ vững chắc nhất.
“Ba ba, con còn chưa bao giờ ngủ trên giường ba ba đâu!” Đường Tâm vô cùng vui sướng nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn chiếc giường lớn tinh xảo.
“Con cùng cô Khoản Khoản là những người khách đầu tiên, trừ ba ra, chiếc giường này chưa từng cho bất kì ai nằm vào.” Hắn tuyên bố, thanh âm trong bóng tối có vẻ phá lệ trầm thấp thân mật. Lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, hô hấp dồn dập, sau khi vỗ về con gái, bàn tay hắn còn khẽ vuốt lên da thịt mềm mại của một người khác trên giường.
Khoản Khoản có chút kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt thâm thúy như sao của hắn. Trong lòng cô chấn động, hiểu được đây là hắn cố ý nói – chưa từng có người có thể đi vào nơi này, hắn chẳng những làm cho con gái tới đây, mà còn cho cô tiến vào, hắn đối với cô không giống những người phụ nữ khác. Đối với hắn mà nói thì cô chính là vô cùng đặc biệt.
“Ấm quá.” Đường Tâm cười, bởi vì ấm áp mà dần buồn ngủ. Cô bé chớp mắt, hai tay như cũ nắm chặt hai người, giống như chiếc cầu nối liền hai người của hai thế giới khác nhau. Cô bé chậm rãi đi vào giấc ngủ, hai tay vẫn không chịu buông ra.
“Cô bé đang ngủ.” Khoản Khoản nhỏ giọng nói, hơi thở bởi vì tới gần hắn mà có chút khó khăn, cô muốn lùi lại một chút nhưng tay bị Đường Tâm nắm chặt nên không thể nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích, em sẽ làm con bé thức dậy mất.” Đường Bá Vũ cảnh cáo, cũng đè thấp lại giọng nói.
Tầm mắt của hắn vẫn dừng lại trên khuôn mặt ngủ say của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc liền trở lên mềm mại. Hắn chưa bao giờ từng nhìn kĩ cô bé, hắn vẫn luôn nghĩ cô bé đã đủ thông minh, có thể bình yên lớn lên. Nhưng trong khi hắn không chú ý tới, cô bé đang chậm rãi lớn lên, có trí tuệ hơn người nhưng nội tâm lại đầy gai góc để tự bảo vệ mình.
Tay hắn dừng lại trên khuôn mặt cô bé, nhẹ nhàng chạm đến. Cô bé nói nhỏ vài tiếng, thỏa mãn cười, xoa tay hắn sau đó tiếp tục ngủ say. Lỗ hổng trong lòng hắn như được lấp đầy, khi nhìn tới cô bé, lần đầu tiên hắn cảm thấy thỏa mãn mà kiêu ngạo.
“Cô bé rất đáng yêu.” Khoản Khoản nói nhỏ, thương tiếc vuốt tóc cô bé.
“Cô bé chỉ có ánh mắt cùng thái độ giống anh, còn vẻ mặt xinh đẹp là giống mẹ cô bé sao?”
Cô hỏi, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng.
Nghe Khoản Khoản nhắc tới vợ trước, Đường Bá Vũ khuôn mặt như đội lên một lớp mặt lạ bằng băng. Trong đầu lại một lần nữa nhớ tới dáng vẻ điên cuồng của cô ta – “Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại ma quỷ máu lạnh như ngươi , ta gả cho ngươi là vì tài sản của ngươi!”
“Ta đã không nhớ rõ vẻ mặt của cô ta rồi.” Hắn thô lỗ trả lời, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không hề chạm tới hai má của cô bé nữa.
Trong lòng hắn thật sự hoài nghi có phải đúng như lời của những người đàn bà kia, hắn không đáng được yêu, cả người giá trị cũng chỉ bằng đống tiền này mà thôi!
“Không có khả năng,” Khoản Khoản hiểu lầm phản ứng của hắn, nghĩ rằng hắn vẫn còn nhớ tới người vợ trước. Cô xúc động vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm tới những đường cong hoàn mĩ.
“Trước kia khi đi làm ở tổng công ty, em chưa từng nghe có người nhắc tới vợ của anh. Người hầu ở Đường gia cũng chưa bao giờ nhắc tới cô ấy, là do anh vẫn còn vì cô ấy mà đau khổ sao? Anh vẫn còn yêu cô ấy, cho nên luyến tiếc cô ấy rời đi sao?” Nghĩ đến trong lòng hắn còn có hình bóng của một người phụ nữ khác, trái tim Phương Khoản Khoản không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn.
Mặt hắn vặn vẹo, có vẻ chua ngoa mà châm chọc, trong vẻ đen tối trong ánh mắt đem linh hồn đều che dấu đi.
“Ta vì cô ta mà thương tâm? Một người phụ nữ mắng ta là ma quỷ, điên cuồng muốn phá bỏ đứa con của ta, còn nói rõ, nói cô ta gả cho ta đều vì coi trọng tiền của ta…… Em nghĩ, ta sẽ yêu cô ta sao? Những lời nói này có thể phá hủy bất cứ tình yêu nào, thậm chí có thể phá hủy trái tim của một người.” Hắn tới gần cô, bởi vì vết thương cũ mà đau đớn. Hắn dùng sức nắm lấy tay cô, thậm chí làm đau cô.
Khoản Khoản ngây ngẩn cả người, cô bị vẻ thống khổ cùng phẫn nộ trong đôi mắt kia rung động. Cô chưa từng nhìn thấy nhiều tuyệt vọng đến vậy trong đôi mắt của một người. Tay cô đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
“Cô ta nói như vậy sao? Cô ta nói anh là ma quỷ?” Cô run lên, không thể tưởng tượng lại có người có thể nói ra những lời đáng sợ như vậy.
Hắn cười lạnh. Nhớ tới lời nói của vợ trước. Nhiều năm qua hắn cố gắng quên đi, nhưng thương tổn này quá sâu, hắn như thế nào cũng không quên được, chỉ có thể lấy thái độ tiêu cực bỏ qua nó, làm cho đau xót trong lòng càng lúc càng mở rộng. Hắn không dám quan tâm tới con gái, rất sợ con gái cũng sẽ giống mẹ của cô bé hận hắn, cho nên nhiều năm qua hắn vẫn bỏ mặc cô bé.
“Có lẽ cô ta nói đúng, ta thật sự máu lạnh vô tình. Đây có lẽ là số mệnh của người họ Đường, mẹ ta cũng là vì tiền mà gả vào Đường gia, ta chỉ là thủ đoạn để bà ấy trở thành Đường phu nhân, ngay cả nhìn thấy ta cũng khiến bà ấy chướng mắt. Khi cha ta bận việc, bà ấy vội vàng tiêu xài, chưa bao giờ từng để ý tới ta.” Hắn nói ra tuổi thơ của mình, điều mà hắn chưa từng nói cho bất kì ai. Giờ phút này, hắn chỉ biết dốc hết sức lực nắm chặt tay cô, giống như người sắp chết đuối bám lấy khúc gỗ nổi.
Phương Khoản Khoản hoàn toàn kinh ngạc, không thể tưởng tượng có một tuổi thơ như vậy sẽ khiến cho đứa trẻ tổn thương tới mức nào.
Đường Bá Vũ cười càng lạnh hơn, thong thả tới gần khuôn mặt tái nhợt của cô, ý định muốn dọa cô. Hắn muốn cô biết, thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều đơn thuần tốt đẹp như vậy, không phải bất luận kẻ nào đều có thể giống cô may mắn, có được một cuộc sống đơn giản.
“Em chỉ trích ta không biết quan tâm tới người khác, như vậy em hãy nói cho ta biết, quan tâm là cái gì? Trong thế giới của ta chưa từng có thứ đó. Phụ nữ tiếp cận ta, là vì tiền của ta. Bọn họ sợ hãi ta, thậm chí không chịu nổi sự đụng chạm của ta, nếu không phải vì tiền, bọn họ nhất định sẽ khinh thường nhìn thấy ta.” Hắn chuyên chú nhìn cô, vẻ mặt giống như sói hoang khát máu, trong mắt hắn tràn ngập đau xót khiến cho hắn muốn dùng thương tổn cô để xoa dịu vết thương.
Nước mắt dâng đầy trong mắt Khoản Khoản, cuối cùng không nhịn được rơi xuống. Cô phải cố gắng cắn chặt môi mới có thể không khóc ra tiếng, tay cô bởi vì hắn thô lỗ mà đau đớn, nhưng trái tim lại vì những gì hắn trải qua mà khó chịu.
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, hắn đột nhiên rụt tay lại như vừa bị bỏng. Nước mắt của cô làm cho hắn tỉnh lại, trong lòng càng thêm chán ghét chính mình.
“Ta quả nhiên là ma quỷ máu lạnh, ngay cả người vô tội như em cũng không buông tha.” Hắn tự giễu cười lạnh, tươi cười lại mang theo tuyệt vọng.
“Không, anh không phải ma quỷ!” Khoản Khoản thấp giọng hô lên, bàn tay bị nắm đau giữ chặt lấy tay hắn. Nước mắt vẫn chảy xuống, cô không thể ngừng khóc.
“Bọn họ làm anh tổn thương, cho nên anh giấu đi trái tim của mình, chỉ dùng vẻ ngoài cứng rắn để nhìn mọi người. Bọn họ không có tư cách làm như vậy! Anh không phải là ma quỷ, anh có trái tim, càng biết quan tâm tới người khác.”
Trong lòng phẫn nộ, cô rất muốn đem vợ trước của hắn ra đánh. Là người phụ nữ tàn nhẫn ích kỷ nào lại có thể nói ra những lời nói ác độc như vậy!
“Anh không sai, người sai là bọn họ, bọn họ không xứng được anh để ý.” Cô cẩn thận chạm vào khuôn mặt hắn, cảm giác được hắn đang nín thở. Ai đều không nghĩ đến, ở kiên cường lãnh khốc bề ngoài, thật ra hắn đã từng bị thương tổn quá nặng.
Hắn nhíu mày, không ngờ cô sẽ nói ra những lời này. Hắn vẫn nghĩ đến người máu lạnh là chính mình, nhưng Khoản Khoản lại thay hắn tìm lý do, chứng minh những người phụ nữ ác độc kia mới là người có lỗi.
“Vì sao khóc? Tay em còn đau không?” Hắn khó hiểu hỏi, lấy tay lau nước mắt trên má cô.
“Không đau.” Cô lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
“Vậy tại sao em lại khóc?” Hắn hỏi, tuy rằng từng gặp qua vô số người đàn bà khóc trước mặt hắn, nhưng đó chỉ là sự dối trá, hoàn toàn khác xa so với vẻ mặt chân thật của Khoản Khoản. Cô càng không ngừng khóc, giống như đã bị thật lớn ủy khuất, nước mắt chảy xuống hai má, làm cho da thịt trắng hồng của cô trở lên ướt át.
“Bọn họ sao có thể… có thể nói với anh những lời đáng sợ như vậy….” Cô ấp úng nói xong, lời nói bởi vì khóc mà nghẹn ngào. Cô vuốt lên khuôn mặt của hắn, theo trực giác nhẹ nhàng chạm tới môi hắn.
Đường Bá Vũ kinh ngạc nhìn cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn không thể tưởng tượng, cô thật sự vì hắn mà khóc.
Giống như vừa nhận được một món quà vô cùng quý giá, trái tim của hắn thật sâu bị lay động.
“Em là vì ta mà khóc sao ?” Hắn thấp hỏi, nhẹ nhàng cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô, giống như loài thú hoang nguyện ý thuần phục trước người dạy thú.
Chưa từng có người phụ nữ nào chân chính quan tâm đến hắn, mà cô lại bởi vì hắn mà khóc. Cả đời này, đay là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác đau lòng, những người đàn bà khác khóc, hắn có thể nhìn như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Khoản Khoản khóc, hắn gần như mất đi lý trí. Hắn không thể chịu được khi nhìn thấy cô khóc, nước mắt của cô như khiến cho tim hắn nhỏ máu.
“Đừng khóc.” Hắn gầm nhẹ, kiềm chế tiếng nói không muốn đánh thức Đường Tâm.
Cô không thể ngừng khóc, chỉ có thể đáng thương hề hề lắc đầu. Bỗng dưng, bên tai truyền đến một tiếng không kiên nhẫn gầm nhẹ, cô bị kéo vào trong lòng hắn, khuôn mặt ẩm ướt vùi vào trong ngực hắn. Bởi vì áo ngủ của hắn từ trước đã bị mở ra, mặt cô trực tiếp dán vào khuôn ngực trần của hắn, cô có thể rõ ràng cảm giác được vóc người cường tráng của hắn.
“Em lại có thể chỉ trích anh không hiểu quan tâm người khác…… Em thật sự rất ngu ngốc!” Cô vừa khóc vừa mắng chính mình, đột nhiên cảm giác sau lưng bị người nào đó vỗ mạnh. Cô hoảng sợ làm cho trong thời gian ngắn ho khan không thôi.
Đường Bá Vũ vụng về vỗ lưng cô, muốn trấn an cô, không nghĩ tới chỉ làm phản tác dụng, hắn không khống chế được độ mạnh mà làm cho Phương Khoản Khoản khụ không thở nổi.
Khoản Khoản nắm lấy áo ngủ của hắn. Ở trong ngực hắn khụ, nhịn không được tham lam cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở của hắn, càng hướng tới gần trong lòng hắn.
Lúc này, bị chen chúc ở giữa Đường Tâm phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Hai người lớn thân mình cứng đờ, khẩn trương nhìn Đường Tâm.
“Hai người thật ồn ào, nửa đêm còn không ngủ sao?” Đường Tâm ngủ mơ hồ, mở ánh mắt buồn ngủ, thấy Khoản Khoản cùng Đường Bá Vũ còn ôm nhau, mặt cô bé nhăn lại, lôi kéo hai người tách ra, sau đó lại kéo chăn bông tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Cô bé vẫn như cũ nắm tay hai người không chịu buông ra, tạo thành trở ngại giữa hai ngươi.
Tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt của hắn nóng rực mà chuyên chú khiến cho Khoản Khoản chỉ cảm thấy hai má nóng hồng, nhớ tới lúc trước thất thố, nàng có chút xấu hổ, nhưng lại không thể không nhìn hắn.
“Em sẽ không giống những người phụ nữ kia.” Cô cúi đầu cam đoan.
“Ta biết, cho nên em mới có thể ở đây. Ta chưa bao giờ từng cho bất kì người đàn bà nào đi vào căn phòng này, lại càng không cho bất kì ai nằm trên chiếc giường này.” Hắn thong thả trả lời, thừa nhận cô quan trọng đối với hắn tới mức nào.
Tiếp theo, bàn tay Đường Bá Vũ cầm bàn tay kia của Khoản Khoản. Cô cười e lệ nhìn hắn, cũng không hất tay hắn ra. Tay hai người nắm lấy nhau trên thân hình nho nhỏ của Đường Tâm, cả một đêm cũng chưa từng buông ra. Tầm mắt khóa chặt lẫn nhau, tuy không nói lời nào nhưng trong lòng họ đều hiểu. Cảnh tượng kia, rất giống như người một nhà.
Vừa mới bắt đầu ở chung rất xấu hổ. Khoản Khoản cùng Đường Tâm thường ở trong văn phòng của hắn đọc sách. Nhìn Đường Bá Vũ ngẫu nhiên dạy bảo con gái, cô dần dần hiểu được, Đường Tâm thông minh hơn người phần lớn là di truyền từ cha cô bé. Cả hai người đều có IQ cao kinh người, nhưng ở phương diện tình cảm, hai người đều thất bại giống nhau.
Khoản Khoản thường xuyên ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người thử ở chung, có thứ gì đó ấm áp đang tràn ngập trong lòng làm cho cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô đã từng thử cảnh cáo chính mình, trăm ngàn không thể để vào đó nhiều lắm tình cảm vì dù sao cô cũng chỉ là một người gia sư. Nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngăn cản tình cảm trong lòng, bất kể là đối Đường Tâm, hay đối với Đường Bá Vũ.
Phương gia đối với việc cô nhận lời làm gia sư cho Đường Tâm có chút ý kiến, nhưng không can thiệp nhiều. Amh cả sợ cô em gái ngu ngốc này sẽ bị Đường Bá Vũ bắt nạt, đơn thuần như Khoản Khoản, nói không chừng đến lúc đó bị người ta “ăn” cũng không biết, bởi vậy anh đã hết sức ngăn cản Khoản Khoản đi theo Đường Bá Vũ trở về Đường gia.
Nhưng thật ra chị dâu lại đồng ý với cô. Lòng của phụ nữ thường thường chỉ có phụ nữ mới hiểu, khi Đường Bá Vũ đến nhà trẻ, chị dâu tránh ở một bên đem tất cả đều xem ở trong mắt. Trong lòng chị cũng có vài phần sáng tỏ, Khoản Khoản đối với Đường gia cảm tình cũng không đơn thuần, ánh mắt nhìn về phía Đường Bá Vũ cũng không chỉ là ánh mắt của một người gia sư bình thường, lại giống như cô gái nhỏ đang bị tình yêu mê hoặc.
Vì chứng thật điều này, chị dâu cổ vũ cô trở lại Đường gia. Về phần anh cả, ngại vì lời vợ là trên hết, cũng chỉ có thể lo lắng nhìn theo Khoản Khoản trở lại bên người Đường Bá Vũ.
Mà sau khi quay về Đường gia, Đường Bá Vũ chưa từng có hành vi không đứng đắn nào, chính là đôi mắt lợi hại như chim ưng kia vẫn tràn đầy khát vọng, càng không ngừng truy đuổi thân ảnh Phương Khoản Khoản. Hắn như đang cân nhắc, khi phát hiện tầm quan trọng của cô ngày càng lớn hơn dự định của hắn, hắn ngược lại không xuống tay với cô.
Mùa hè ban đêm, mưa rào còm kèm theo sấm chớp, phía chân trời không ngừng xuất hiện tia chớp xanh trắng, chiếu sáng cả bầu trời đêm, với kinh người mưa to cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đường Tâm đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, lại một tiếng sấm lớn vang lên, đôi vai nhỏ bé vì sợ hãi mà run run. Chung quy vẫn còn là một đứa nhỏ, nghe thấy âm thanh lớn như vậy nhất định vẫn cảm sợ hãi.
Đường Bá Vũ tầm mắt từ giấy tờ trước mắt nâng lên, nhìn thấy sự bất an của cô bé. Hắn nhíu mày, khó có thể hiểu được hiện tượng thiên nhiên bình thường như vậy vì sao sẽ làm Đường Tâm sợ hãi. Hắn mở miệng giải thích:
“Đó chỉ là tiếng sấm. Là vì tầng mây mang điện âm…”
Khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Khoản Khoản, lời giải thích đột nhiên tạm dừng. Hắn nhìn cô một lúc lâu, rốt cục đổi ngữ điệu, dùng âm thanh cứng ngắc đề nghị.
“Nếu con sợ, đêm nay có thể đến trong phòng của ba, ba sẽ ngủ cùng con.” Chưa bao giờ từng ngủ cùng con gái, nhưng nay hắn nghĩ đến, ý kiến này cũng không sai chút nào.
Đường Tâm kinh hỉ ngẩng đầu, ném cuốn sách trong tay xuống.
“Thật vậy chăng?” Cô bé chờ mong hỏi, như vừa mới nhận được lễ vật trân quý nhất thế giới.
Hắn thong thả gật đầu, nhìn cô bé giống con chó nhỏ hưng phấn chạy ra khỏi thư phòng đi chuẩn bị.
Nhìn con gái tươi cười như một cú đấm nặng nề đánh vào ngực hắn. Hắn không thể hiểu được, chỉ là một lời đề nghị đơn giản, một chút quan tâm, lại có thể khiến cho con bé vui vẻ nhảy nhót đến vậy. Nếu vậy, trước kia hắn rốt cuộc đã cho cô bé cuộc sống như thế nào?
“Chỉ cần anh đồng ý bắt đầu lại, thực ra cũng không khó khăn lắm, không phải sao?”
Khoản Khoản đi đến bên người hắn, khóe miệng mang theo ôn hòa tươi cười, vui sướng vì hắn đã làm như vậy. Thực xúc động, cô vươn tay cầm lấy bàn tay hắn, muốn cho hắn một ít cổ vũ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy cô, con ngươi đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô. Cảm xúc trong đôi mắt ấy đã khiến cô lay động, tay cô bị cầm chặt, mà trogn lòng cô cũng bị hắn chặt chẽ hấp dẫn.
Phương Khoản Khoản có chút kinh hoảng, giống như con thú nhỏ sa bẫy, bối rối giãy dụa, vội vàng bỏ tay hắn ra.
Hai má đỏ bừng, thân thể cô run run, có chút sợ hãi lại có chút xôn xao, cô không thể hiểu được cảm giác này đến tột cùng xuất phát từ đâu?
Cô vừa lui lại không đến vài bước, hắn đã đuổi theo, thân hình cao lớn có vẻ nhanh nhẹn kinh người, dễ dàng liền tóm lấy thắt lưng của cô, đem thân hình bé nhỏ của cô kéo vào trong lòng.
“Vì sao muốn chạy trốn?” Hắn hỏi, lấy ánh mắt cực nóng nhìn cô.
“Không thể như vậy, tôi chỉ là gia sư, mà Đường Tâm, con bé…” Cô không thể tiếp tục nói chuyện, bởi vì ngón tay hắn đang nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của cô, làm cho toàn thân cô mềm yếu, thậm chí ngay cả năng lực tự hỏi đều biến mất, cô chỉ có thể thở hào hển.
Đường Bá Vũ cúi đầu, đầu tiên là cắn đôi môi cô, sau đó mới thật sâu giữ lấy. Có trời mới biết hắn đã nhẫn nại bao lâu, khát vọng cô gần như vượt ra khỏi sự kiềm chế của lí trí. Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình không thể khiến cô hoảng sợ. Hắn cảm thấy như không thể gặp mặt cô sao cho đủ.
Nhưng hắn sớm có thói quen muốn gì được nấy, khi nào thì phải khắc chế dày vò?
Bàn tay to lớn làm càn chui vào trong áo của cô, nắm giữ trước ngực mềm mại. Trong khi cô thở dốc, nhấm nháp trong miệng ngọt ngào, cùng quấn quít lấy chiếc lười kia.
Khoản Khoản giãy dụa không ngớt, dùng hết sức lực đẩy hắn. Cô vội vã muốn chạy trốn, nhưng vừa mới chạy tới cửa, liền thấy Đường Tâm mặc áo ngủ, vẻ mặt chờ mong đứng trước cửa.
“Ba ba, muốn đi ngủ chưa?” Đường Tâm ôm gối đầu, tầm mắt ở trên mặt hai người đổi tới đổi lui. Cô bé vốn thông minh từ nhỏ, cùng ba ba giống nhau, xem trúng mục tiêu liền kiên định thực hành, mà nay cô bé lại càng vì lưu lại Khoản Khoản mà cố gắng hơn nữa.
Khoản Khoản còn đang lo lắng, nếu chính mình cùng Đường Bá Vũ thật sự xảy ra chuyện gì, Đường Tâm nhất định sẽ đối với cô sinh ra phản cảm, nhưng lại không biết đây là điều Đường Tâm cầu còn không được.
Đường Bá Vũ thật sâu nhìn Khoản Khoản liếc mắt một cái, ám chỉ sự việc không chỉ đơn giản như vậy liền chấm dứt. Hắn đi lên cầm lấy tay cô bé, hướng phòng ngủ đi đến. Thân thể còn bởi vì ham muốn mà đau đớn, trong lòng hắn cười khổ, nghi ngờ đêm nay có thể thật sự bình yên đi vào giấc ngủ hay không?
Đột nhiên có một tiếng sấm rất mạnh, lúc này tiếng vang quá lớn, ngay cả Khoản Khoản đều bị sợ tới mức thét chói tai. Cô lấy tay che lại hai tai, vội vàng muốn trở về phòng trốn vào trong chăn.
Đường Tâm nhìn Khoản Khoản, một ý nghĩ tinh quái hiện lên trong mắt, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là tràn đầy hồn nhiên thiện lương.
“Khoản Khoản, cô cũng ngủ cùng cháu đi, ban đêm cháu quen cô đắp chăn cho cháu rồi.” Cô bé đưa ra yêu cầu, phát hiện ba ba đang nắm tay cô bé, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập hơn.
Khoản Khoản trừng lớn mắt, không dám tin vào chính mình lỗ tai, cô bé đưa ra đề nghị như vậy quả thực dọa tới người khác.
“Không, có ba cháu cùng cháu thì tốt rồi, ông ấy sẽ giúp cháu đắp chăn.” Cô liên tục lui về phía sau, đã có chút nói năng lộn xộn.
Đường Tâm chưa từ bỏ ý định, không muốn dễ dàng làm cho Khoản Khoản thoát thân. Cô bé tiến lên vài bước, đáng thương hề hề cầm góc áo Phương Khoản Khoản, trát ánh mắt vô tội mà xinh đẹp.
“Nhưng cháu thích ngủ cùng cô mà! Ban đêm tỉnh lại nếu không thấy cô cháu sẽ không thoải mái.” Cô bé yêu cầu, giống như sắp khóc đến nơi.
Khoản Khoản chỉ cảm thấy da đầu run lên, giống như đang bị dồn vào ngõ cụt, không thể cự tuyệt càng không thể đồng ý. Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương rơi xuống, sau khi cảm nhận được ánh mắt lợi hại mà cực nóng của Đường Bá Vũ, cô nhịn không được run run.
Cùng hắn cùng ngủ trên một chiếc giường là chuyện đáng sợ cỡ nào a! Cho dù còn có Đường Tâm, đề nghị này cũng có vẻ quá mức đáng sợ.
Nhưng là, trong tình huống này cô không có lập trường để từ chối. Đường Bá Vũ khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, chẳng những không có khiến cho vẻ mặt của hắn mềm mại hơn mà ngược lại làm cho hắn càng có vẻ tà mị. Hắn cúi đầu, dễ dàng nhìn thấu quỷ kế nhỏ của con gái. Hắn rốt cục có thể hiểu được, vì sao mấy người cán bộ cao cấp của hắn đều gọi Đường Tâm là “tiểu ác ma”, mới nhỏ tuổi đã hiểu đùa giỡn mưu kế, sau khi Đường Tâm trưởng thành, chỉ sợ ngay cả hắn đều ứng phó không được.
Đường Tâm nhún vai, có chút chột dạ ôm gối, dẫn đầu hướng phòng ngủ chạy đi. Cô bé biết ba ba sẽ có biện pháp thuyết phục Khoản Khoản, cô chỉ cần an tâm ở trên giường chờ là được. Đi vào phòng ngủ to như vậy, cô bé vui vẻ nhảy lên chiếc giường mềm mại rộng lớn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi xuống gối đầu cười trộm.
Trên hành lang hai người nhìn nhau, Phương Khoản Khoản khẩn trương nhìn Đường Bá Vũ, mơ hồ cảm giác thấy ánh mắt của hắn nóng rực như lửa.
“Em không phải vẫn không ngừng khuyên ta, phải chú ý chăm sóc Đường Tâm, quan tâm con bé nhiều hơn, tốt nhất không cần từ chối yêu cầu làm bạn của con bé sao. Bây giờ con bé yêu cầu em ở lại, em lại định từ chối sao?” Hắn hỏi, trong lòng có chút chờ mong. Hắn biết Khoản Khoản sẽ không từ chối yêu cầu của Đường Tâm, nghĩ đến lát nữa có thể đủ cùng cô cùng nằm chung trên một chiếc giường, nhưng lại ngại sự có mặt của Đường Tâm, hắn căn bản không thể chạm vào cô … nghĩ tới sự ngọt ngào tra tấn sắp tới, hắn quả thực muốn rên rỉ ra tiếng.
Khoản Khoản không ngừng thuyết phục chính mình không cần suy nghĩ nhiều, Đường Tâm chính là cần cô làm bạn, có cô bé ở một bên, Đường Bá Vũ sẽ không có cơ hội dính vào. Nhưng là, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, trực giác của phụ nữ làm cho cô hoảng sợ, ánh mắt của hắn khiến lòng cô loạn cả lên, không giống mặt ngoài đơn giản như vậy. Vẻ mặt hắn khi nhìn cô như đang nhiệt liệt chờ mong điều gì đó.
“Đi đổi áo ngủ, hai cha con anh chờ em.” Hắn có chút ám chỉ, âm điệu vững vàng, nhưng ánh mắt lại tiết lộ rất nhiều dục vọng của hắn.
Khoản Khoản cắn chặt môi, biết chính mình căn bản không có lựa chọn đường sống. Cô lặng im gật đầu, sau đó kéo hai chân xụi lơ đến gần như không thể đi lại, chậm rãi trở về phòng.
Ngoài cửa sổ gió càng ngày càng lớn, ngẫu nhiên còn có sấm chớp. Chính là, mưa gió có to đến mấy cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cô, cô có dự cảm kì lạ, không ngừng phỏng đoán chuyện gì sẽ phát sinh đêm nay.
Phương Khoản Khoản tay chân phát run trở về phòng thay áo ngủ, lần đầu tiên đối với ngoại hình của chính mình cảm thấy bất an.
Cô hao hết tâm tư muốn tìm một chiếc áo ngủ có vẻ bình thường nhất, nhưng bất kể mặc vào chiếc nào, cô đều cảm thấy nó như được làm ra để câu dẫn đàn ông. Cô càng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc áo ngủ màu xanh lam, miễn cưỡng xem như che kín cả người.
Làn vải lạnh lẽo dán trên da thịt mỏng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có chút xấu hổ, có chút khẩn trương đi vào trong phòng của Đường Bá Vũ, biết xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, hắn vẫn có thể thấy cảnh đẹp hắn muốn nhìn.
Hắn nửa người nằm trên giường, ánh mắt nóng rực như lửa, tóc đen hỗn độn phân tán trên trán, ngũ quan tuấn mĩ làm cho người ta khó có thể hô hấp. Hắn đã thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu rượu nho, trong ngực cơ bắp rắn chắc lộ ra trọn vẹn, quần áo nửa mở lộ ra ngăm đen da thịt, khiến hắn trông càng giống một tên cướp biển nguy hiểm.
Phương Khoản Khoản đứng ở cửa không biết phải làm gì, cô phải cố gắng lắm mới có thể đứng yên tại chỗ, không có nhu nhược xoay người bỏ chạy.
Hai chân cô vẫn đang phát run tới mức khó có thể tưởng tượng đêm nay chỉ đơn giản là việc ngủ chung, hơn nữa, người cô muốn ngủ chung cũng là Đường Tâm mà không phải là hắn kia mà!
“Cô Khoản Khoản.” Đường Tâm thò đầu ra từ trong chăn, khoái trá kêu gọi. “Giường của ba ba rất lớn rất mềm, cô nhanh lên một chút đi.” Cô bé vui vẻ ở trên giường lăn lộn.
“Lại đây.” Hắn vươn tay, tầm mắt không dời khỏi một phân trên người cô, nếu không có Đường Tâm ở một bên, hắn nhất định sẽ khẩn cấp đem cô đặt dưới thân.
Cô có được dáng người xinh đẹp nhất, nở nang mà mềm mại, là mơ ước của mọi người đàn ông. Bên trong lớp vải mỏng manh kia là da thịt trắng như tuyết, như đang dụ dỗ tay hắn tiến vào trong thăm dò.
Khoản Khoản liên tiếp hít sâu, ngơ ngác đến gần, sau đó thật cẩn thận ngồi vào bên mép giường, chỉ dám nằm bên cạnh Đường Tâm. Cô có thể cảm nhận được hô hấp của hắn tồn tại mỗi một chỗ trong phòng, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà chảy mồ hôi.
“Tại sao cô không đắp chăn? Khoản Khoản, ban đêm sẽ lạnh mà!” Đường Tâm giống như vô tâm nói, dùng khóe mắt trộm ngắm vẻ mặt của ba ba, không bỏ qua ánh mắt đột nhiên nóng rực của người nào đó.
Đường Tâm cười trộm, nghi ngờ nếu thuận lợi tiến hành đi xuống, cô vì ba ba “hạnh phúc” mà cố gắng như vậy, tiền mừng tuổi năm nay rất có khả năng sẽ đạt tới con số thiên văn.
“Không cần, cô ngủ bên ngoài là được rồi.” Khoản Khoản vội vàng cự tuyệt, chỉ nghĩ đến việc cùng hắn đắp chung một chiếc chăn đã đủ khiến trái tim cô đập như sắp nhảy ra ngoài rồi.
“Không cần tránh ở bên cạnh, giường rất lớn, có thể chứa đủ cả ba người chúng ta, cho dù ở trên đó lăn lộn cũng không sợ ngã.” Đường Tâm khuyên bảo, cố gắng lôi kéo Khoản Khoản, còn thực “không cẩn thận” kéo lỏng dây áo ngủ, làm cho chiếc áo mở ra, lộ ra bờ vai trắng ngần của Khoản Khoản, phía sau liền truyền đến một tiếng hít sâu.
Khoản Khoản không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể chui vào trong chăn, nhanh chóng đem chăn bông kéo đến tận cổ, tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Cô vùi đầu vào gối, lại nghe thấy tiếng tim đập như sấm của chính mình. Tay cô bị Đường Tâm nắm chặt, nằm dưới chăn bông, cô mơ hồ có thể cảm giác được thân hình nam tính của hắn.
Hơi thở nam tính của hắn tràn ngập khắp nơi, mặc dù có Đường Tâm nằm giữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhất cử nhất động của hắn. Trong lòng cô rên rỉ, nghi ngờ chính mình đêm nay có thể ngủ được hay không.
Đường Tâm hưng phấn nằm giữa, tay trái nắm tay Khoản Khoản, tay phải nắm tay ba ba. Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn đều bị quên đi, giờ phút này cho dù sét có đánh sập cửa Đường gia, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, cô bé thích nhất hai người bây giờ đang nằm cạnh cô, giống như cô có được sự bảo vệ vững chắc nhất.
“Ba ba, con còn chưa bao giờ ngủ trên giường ba ba đâu!” Đường Tâm vô cùng vui sướng nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn chiếc giường lớn tinh xảo.
“Con cùng cô Khoản Khoản là những người khách đầu tiên, trừ ba ra, chiếc giường này chưa từng cho bất kì ai nằm vào.” Hắn tuyên bố, thanh âm trong bóng tối có vẻ phá lệ trầm thấp thân mật. Lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, hô hấp dồn dập, sau khi vỗ về con gái, bàn tay hắn còn khẽ vuốt lên da thịt mềm mại của một người khác trên giường.
Khoản Khoản có chút kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt thâm thúy như sao của hắn. Trong lòng cô chấn động, hiểu được đây là hắn cố ý nói – chưa từng có người có thể đi vào nơi này, hắn chẳng những làm cho con gái tới đây, mà còn cho cô tiến vào, hắn đối với cô không giống những người phụ nữ khác. Đối với hắn mà nói thì cô chính là vô cùng đặc biệt.
“Ấm quá.” Đường Tâm cười, bởi vì ấm áp mà dần buồn ngủ. Cô bé chớp mắt, hai tay như cũ nắm chặt hai người, giống như chiếc cầu nối liền hai người của hai thế giới khác nhau. Cô bé chậm rãi đi vào giấc ngủ, hai tay vẫn không chịu buông ra.
“Cô bé đang ngủ.” Khoản Khoản nhỏ giọng nói, hơi thở bởi vì tới gần hắn mà có chút khó khăn, cô muốn lùi lại một chút nhưng tay bị Đường Tâm nắm chặt nên không thể nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích, em sẽ làm con bé thức dậy mất.” Đường Bá Vũ cảnh cáo, cũng đè thấp lại giọng nói.
Tầm mắt của hắn vẫn dừng lại trên khuôn mặt ngủ say của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc liền trở lên mềm mại. Hắn chưa bao giờ từng nhìn kĩ cô bé, hắn vẫn luôn nghĩ cô bé đã đủ thông minh, có thể bình yên lớn lên. Nhưng trong khi hắn không chú ý tới, cô bé đang chậm rãi lớn lên, có trí tuệ hơn người nhưng nội tâm lại đầy gai góc để tự bảo vệ mình.
Tay hắn dừng lại trên khuôn mặt cô bé, nhẹ nhàng chạm đến. Cô bé nói nhỏ vài tiếng, thỏa mãn cười, xoa tay hắn sau đó tiếp tục ngủ say. Lỗ hổng trong lòng hắn như được lấp đầy, khi nhìn tới cô bé, lần đầu tiên hắn cảm thấy thỏa mãn mà kiêu ngạo.
“Cô bé rất đáng yêu.” Khoản Khoản nói nhỏ, thương tiếc vuốt tóc cô bé.
“Cô bé chỉ có ánh mắt cùng thái độ giống anh, còn vẻ mặt xinh đẹp là giống mẹ cô bé sao?”
Cô hỏi, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng.
Nghe Khoản Khoản nhắc tới vợ trước, Đường Bá Vũ khuôn mặt như đội lên một lớp mặt lạ bằng băng. Trong đầu lại một lần nữa nhớ tới dáng vẻ điên cuồng của cô ta – “Ta không yêu ngươi, không ai sẽ yêu loại ma quỷ máu lạnh như ngươi , ta gả cho ngươi là vì tài sản của ngươi!”
“Ta đã không nhớ rõ vẻ mặt của cô ta rồi.” Hắn thô lỗ trả lời, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, không hề chạm tới hai má của cô bé nữa.
Trong lòng hắn thật sự hoài nghi có phải đúng như lời của những người đàn bà kia, hắn không đáng được yêu, cả người giá trị cũng chỉ bằng đống tiền này mà thôi!
“Không có khả năng,” Khoản Khoản hiểu lầm phản ứng của hắn, nghĩ rằng hắn vẫn còn nhớ tới người vợ trước. Cô xúc động vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngón tay nhẹ nhàng chạm tới những đường cong hoàn mĩ.
“Trước kia khi đi làm ở tổng công ty, em chưa từng nghe có người nhắc tới vợ của anh. Người hầu ở Đường gia cũng chưa bao giờ nhắc tới cô ấy, là do anh vẫn còn vì cô ấy mà đau khổ sao? Anh vẫn còn yêu cô ấy, cho nên luyến tiếc cô ấy rời đi sao?” Nghĩ đến trong lòng hắn còn có hình bóng của một người phụ nữ khác, trái tim Phương Khoản Khoản không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn.
Mặt hắn vặn vẹo, có vẻ chua ngoa mà châm chọc, trong vẻ đen tối trong ánh mắt đem linh hồn đều che dấu đi.
“Ta vì cô ta mà thương tâm? Một người phụ nữ mắng ta là ma quỷ, điên cuồng muốn phá bỏ đứa con của ta, còn nói rõ, nói cô ta gả cho ta đều vì coi trọng tiền của ta…… Em nghĩ, ta sẽ yêu cô ta sao? Những lời nói này có thể phá hủy bất cứ tình yêu nào, thậm chí có thể phá hủy trái tim của một người.” Hắn tới gần cô, bởi vì vết thương cũ mà đau đớn. Hắn dùng sức nắm lấy tay cô, thậm chí làm đau cô.
Khoản Khoản ngây ngẩn cả người, cô bị vẻ thống khổ cùng phẫn nộ trong đôi mắt kia rung động. Cô chưa từng nhìn thấy nhiều tuyệt vọng đến vậy trong đôi mắt của một người. Tay cô đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng.
“Cô ta nói như vậy sao? Cô ta nói anh là ma quỷ?” Cô run lên, không thể tưởng tượng lại có người có thể nói ra những lời đáng sợ như vậy.
Hắn cười lạnh. Nhớ tới lời nói của vợ trước. Nhiều năm qua hắn cố gắng quên đi, nhưng thương tổn này quá sâu, hắn như thế nào cũng không quên được, chỉ có thể lấy thái độ tiêu cực bỏ qua nó, làm cho đau xót trong lòng càng lúc càng mở rộng. Hắn không dám quan tâm tới con gái, rất sợ con gái cũng sẽ giống mẹ của cô bé hận hắn, cho nên nhiều năm qua hắn vẫn bỏ mặc cô bé.
“Có lẽ cô ta nói đúng, ta thật sự máu lạnh vô tình. Đây có lẽ là số mệnh của người họ Đường, mẹ ta cũng là vì tiền mà gả vào Đường gia, ta chỉ là thủ đoạn để bà ấy trở thành Đường phu nhân, ngay cả nhìn thấy ta cũng khiến bà ấy chướng mắt. Khi cha ta bận việc, bà ấy vội vàng tiêu xài, chưa bao giờ từng để ý tới ta.” Hắn nói ra tuổi thơ của mình, điều mà hắn chưa từng nói cho bất kì ai. Giờ phút này, hắn chỉ biết dốc hết sức lực nắm chặt tay cô, giống như người sắp chết đuối bám lấy khúc gỗ nổi.
Phương Khoản Khoản hoàn toàn kinh ngạc, không thể tưởng tượng có một tuổi thơ như vậy sẽ khiến cho đứa trẻ tổn thương tới mức nào.
Đường Bá Vũ cười càng lạnh hơn, thong thả tới gần khuôn mặt tái nhợt của cô, ý định muốn dọa cô. Hắn muốn cô biết, thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều đơn thuần tốt đẹp như vậy, không phải bất luận kẻ nào đều có thể giống cô may mắn, có được một cuộc sống đơn giản.
“Em chỉ trích ta không biết quan tâm tới người khác, như vậy em hãy nói cho ta biết, quan tâm là cái gì? Trong thế giới của ta chưa từng có thứ đó. Phụ nữ tiếp cận ta, là vì tiền của ta. Bọn họ sợ hãi ta, thậm chí không chịu nổi sự đụng chạm của ta, nếu không phải vì tiền, bọn họ nhất định sẽ khinh thường nhìn thấy ta.” Hắn chuyên chú nhìn cô, vẻ mặt giống như sói hoang khát máu, trong mắt hắn tràn ngập đau xót khiến cho hắn muốn dùng thương tổn cô để xoa dịu vết thương.
Nước mắt dâng đầy trong mắt Khoản Khoản, cuối cùng không nhịn được rơi xuống. Cô phải cố gắng cắn chặt môi mới có thể không khóc ra tiếng, tay cô bởi vì hắn thô lỗ mà đau đớn, nhưng trái tim lại vì những gì hắn trải qua mà khó chịu.
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, hắn đột nhiên rụt tay lại như vừa bị bỏng. Nước mắt của cô làm cho hắn tỉnh lại, trong lòng càng thêm chán ghét chính mình.
“Ta quả nhiên là ma quỷ máu lạnh, ngay cả người vô tội như em cũng không buông tha.” Hắn tự giễu cười lạnh, tươi cười lại mang theo tuyệt vọng.
“Không, anh không phải ma quỷ!” Khoản Khoản thấp giọng hô lên, bàn tay bị nắm đau giữ chặt lấy tay hắn. Nước mắt vẫn chảy xuống, cô không thể ngừng khóc.
“Bọn họ làm anh tổn thương, cho nên anh giấu đi trái tim của mình, chỉ dùng vẻ ngoài cứng rắn để nhìn mọi người. Bọn họ không có tư cách làm như vậy! Anh không phải là ma quỷ, anh có trái tim, càng biết quan tâm tới người khác.”
Trong lòng phẫn nộ, cô rất muốn đem vợ trước của hắn ra đánh. Là người phụ nữ tàn nhẫn ích kỷ nào lại có thể nói ra những lời nói ác độc như vậy!
“Anh không sai, người sai là bọn họ, bọn họ không xứng được anh để ý.” Cô cẩn thận chạm vào khuôn mặt hắn, cảm giác được hắn đang nín thở. Ai đều không nghĩ đến, ở kiên cường lãnh khốc bề ngoài, thật ra hắn đã từng bị thương tổn quá nặng.
Hắn nhíu mày, không ngờ cô sẽ nói ra những lời này. Hắn vẫn nghĩ đến người máu lạnh là chính mình, nhưng Khoản Khoản lại thay hắn tìm lý do, chứng minh những người phụ nữ ác độc kia mới là người có lỗi.
“Vì sao khóc? Tay em còn đau không?” Hắn khó hiểu hỏi, lấy tay lau nước mắt trên má cô.
“Không đau.” Cô lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
“Vậy tại sao em lại khóc?” Hắn hỏi, tuy rằng từng gặp qua vô số người đàn bà khóc trước mặt hắn, nhưng đó chỉ là sự dối trá, hoàn toàn khác xa so với vẻ mặt chân thật của Khoản Khoản. Cô càng không ngừng khóc, giống như đã bị thật lớn ủy khuất, nước mắt chảy xuống hai má, làm cho da thịt trắng hồng của cô trở lên ướt át.
“Bọn họ sao có thể… có thể nói với anh những lời đáng sợ như vậy….” Cô ấp úng nói xong, lời nói bởi vì khóc mà nghẹn ngào. Cô vuốt lên khuôn mặt của hắn, theo trực giác nhẹ nhàng chạm tới môi hắn.
Đường Bá Vũ kinh ngạc nhìn cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn không thể tưởng tượng, cô thật sự vì hắn mà khóc.
Giống như vừa nhận được một món quà vô cùng quý giá, trái tim của hắn thật sâu bị lay động.
“Em là vì ta mà khóc sao ?” Hắn thấp hỏi, nhẹ nhàng cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô, giống như loài thú hoang nguyện ý thuần phục trước người dạy thú.
Chưa từng có người phụ nữ nào chân chính quan tâm đến hắn, mà cô lại bởi vì hắn mà khóc. Cả đời này, đay là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác đau lòng, những người đàn bà khác khóc, hắn có thể nhìn như không thấy, nhưng khi nhìn thấy Khoản Khoản khóc, hắn gần như mất đi lý trí. Hắn không thể chịu được khi nhìn thấy cô khóc, nước mắt của cô như khiến cho tim hắn nhỏ máu.
“Đừng khóc.” Hắn gầm nhẹ, kiềm chế tiếng nói không muốn đánh thức Đường Tâm.
Cô không thể ngừng khóc, chỉ có thể đáng thương hề hề lắc đầu. Bỗng dưng, bên tai truyền đến một tiếng không kiên nhẫn gầm nhẹ, cô bị kéo vào trong lòng hắn, khuôn mặt ẩm ướt vùi vào trong ngực hắn. Bởi vì áo ngủ của hắn từ trước đã bị mở ra, mặt cô trực tiếp dán vào khuôn ngực trần của hắn, cô có thể rõ ràng cảm giác được vóc người cường tráng của hắn.
“Em lại có thể chỉ trích anh không hiểu quan tâm người khác…… Em thật sự rất ngu ngốc!” Cô vừa khóc vừa mắng chính mình, đột nhiên cảm giác sau lưng bị người nào đó vỗ mạnh. Cô hoảng sợ làm cho trong thời gian ngắn ho khan không thôi.
Đường Bá Vũ vụng về vỗ lưng cô, muốn trấn an cô, không nghĩ tới chỉ làm phản tác dụng, hắn không khống chế được độ mạnh mà làm cho Phương Khoản Khoản khụ không thở nổi.
Khoản Khoản nắm lấy áo ngủ của hắn. Ở trong ngực hắn khụ, nhịn không được tham lam cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở của hắn, càng hướng tới gần trong lòng hắn.
Lúc này, bị chen chúc ở giữa Đường Tâm phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Hai người lớn thân mình cứng đờ, khẩn trương nhìn Đường Tâm.
“Hai người thật ồn ào, nửa đêm còn không ngủ sao?” Đường Tâm ngủ mơ hồ, mở ánh mắt buồn ngủ, thấy Khoản Khoản cùng Đường Bá Vũ còn ôm nhau, mặt cô bé nhăn lại, lôi kéo hai người tách ra, sau đó lại kéo chăn bông tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Cô bé vẫn như cũ nắm tay hai người không chịu buông ra, tạo thành trở ngại giữa hai ngươi.
Tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt của hắn nóng rực mà chuyên chú khiến cho Khoản Khoản chỉ cảm thấy hai má nóng hồng, nhớ tới lúc trước thất thố, nàng có chút xấu hổ, nhưng lại không thể không nhìn hắn.
“Em sẽ không giống những người phụ nữ kia.” Cô cúi đầu cam đoan.
“Ta biết, cho nên em mới có thể ở đây. Ta chưa bao giờ từng cho bất kì người đàn bà nào đi vào căn phòng này, lại càng không cho bất kì ai nằm trên chiếc giường này.” Hắn thong thả trả lời, thừa nhận cô quan trọng đối với hắn tới mức nào.
Tiếp theo, bàn tay Đường Bá Vũ cầm bàn tay kia của Khoản Khoản. Cô cười e lệ nhìn hắn, cũng không hất tay hắn ra. Tay hai người nắm lấy nhau trên thân hình nho nhỏ của Đường Tâm, cả một đêm cũng chưa từng buông ra. Tầm mắt khóa chặt lẫn nhau, tuy không nói lời nào nhưng trong lòng họ đều hiểu. Cảnh tượng kia, rất giống như người một nhà.
Tác giả :
Điển Tâm