Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 87: Đã từng là thiên hậu
Sai lầm của Tô San vẫn không gián đoạn buổi biểu diễn, bất quá vòng biểu diễn kế tiếp nàng cũng không xuất hiện - lúc đám người Trương Thiên Thiên tiếp tục diễn xuất, nàng một mình ngồi trong phòng thay đồ, đang ngẩn người trước gương.
Giờ phút này, nàng nắm chặt hai tay, đôi mắt hơi có chút đõ lên, biểu tình thật tội nghiệp đáng thương.
Tiếng bước chân thật khẽ từ ngoài cửa truyền đến, theo sau cửa phòng bị người đẩy ra. Lý Dĩnh trong một thân lễ phục màu đen đi vào.
Thông qua gương chiếu rọi, Lý Dĩnh thấy được vé mặt đáng thương của Tô San, nhịn không được khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, dạ hội đón người mới của đại học Đông Hải những khâu bố trí đèn hay dựng sân khấu, đều do công ty giải trí Lam Cảnh nhận làm, mà làm bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh. Lý Dĩnh chăng những sẽ trình diễn một bài hát kinh điển trong dạ hội, hơn nữa trong suốt một tuần qua, nàng vẫn một mực chi đạo nhóm người Tô San cùng Trương Thiên Thiên nên biểu diễn như thế nào.
Lý Dĩnh vẫn rõ ràng nhớ kỹ, lần đầu tiên khi tập luyện cho nhóm người Tô San, trong tám người chỉ có một mình Tô San chưa từng làm người mẫu bao giờ, còn bảy người Trương Thiên Thiên nhiều ít từng có kinh nghiệm biểu diễn qua.
Tới hiện giờ, ở trong tám người. Tô San tiến bộ nhanh nhất, tiêu chuẩn hoàn toàn không thua gì Trương Thiên Thiên!
Không ai so với Lý Dĩnh càng rõ ràng hơn, trong một tuần qua Tô San đã phải cố gắng như thế nào!
Vất vả trả giá, không ngừng cố gắng, cuối cùng lại bởi vì một lần "sai lầm" mà làm cho buổi diễn xuất thất bại. đây đối với Tô San mà nói, thật quá mức tàn khốc.
- San San.
Lý Dĩnh nhẹ đi tới phía sau Tô San, hai tay đặt lên vai nàng, cúi đầu nói:
- Không cần khó chịu, vừa rồi Chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, cô đã làm rất khá.
Ngây người nghe được lời Lý Dĩnh, đôi mắt Tô San càng thêm đõ lên, trong con ngươi nguyên bản thật mê người lộ ra ánh mắt thương tâm, một tầng hơi nước bao phù, tựa hồ tùy thời sẽ bật khóc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dùng sức cắn chặt răng. Tô San không để cho nước mắt trào ra khỏi vành mắt, mà biểu lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn cả khóc:
- Lý Dĩnh tỷ, tôi không sao.
- Vừa rồi chân cô còn đau không?
Lý Dĩnh nhớ tới một màn vừa rồi, theo bản năng hỏi, theo nàng xem, một màn vừa rồi xuất hiện thật quá mức qủy dị, dù sao trên sân khấu trải thảm đỏ, không hề trơn trượt. Tô San thật không có đạo lý bị ngã xuống mới đúng.
Tô San lắc lắc đầu:
- Không có, là giày bị hỏng.
Giày hỏng?
Ngạc nhiên nghe được lời Tô San. Lý Dĩnh ngây ra, theo sau như có suy nghĩ sì chợt nhíu mày, lần này dạ hội đón người mới, toàn bộ giày, quần áo thậm chí đạo cụ của sinh viên đều do công ty giải trí Lam Cảnh cung cấp, hơn nữa trang phục của nhóm người Tô San đều trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ, không nên xảy ra vấn đề mới Đúng.
Thấy Lý Dĩnh không nói lời nào, Tô San phun ra một hơi, sau đó ra vẻ kiên cường cười nói:
- Tốt lắm. Lý Dĩnh tỷ tỷ, kế tiếp đến phiên chị ra sân khấu, chị không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, chị đi chuẩn bị đi. Phải biết rằng. Ngay cả tôi bên trong tất cả mọi người đang thật chờ mong xem chị biểu diễn đó!
- Ân.
Lý Dĩnh biết Tô San là một cô gái thập phần mạnh mẽ, cho dù nội tâm thương tâm, cũng sẽ không biểu hiện trên mặt, vì thế nàng cũng không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mắt thấy Lý Dĩnh rời đi, trên mặt Tô San lại xuất hiện biểu tình ưu thương.
Mỗi người khi ở thời gian mất mát bất lực. đều sẽ nhớ tới người bên cạnh mình. Tô San cũng không ngoại lệ.
Thời gian mất mát, bản năng của nàng chợt hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
Một màn vừa rồi, hẳn đã bị tên hỗn đản nhìn thấy? Hắn Ngay cả một tin nhắn quan tâm cũng không có, quả thực quá ghê tởm!
Trong lúc thầm mắng, sự ủy khuất trong lòng Tô San càng tăng lên, thậm chí Ngay cả thân mình cũng không thể khống chế run run một chút.
Tô San giữa đường bỏ dờ, đối với nhóm người Trương Thiên Thiên mà nói, nhiều ít có chút ảnh hưởng.
Sau ba vòng biểu diễn, ngoại trừ Trương Thiên Thiên có tố chất tâm lý dũng mãnh, mấy cô gái còn lại nhiều ít đều có chút khân trương, sợ sẽ rập khuôn theo Tô San.
ở dưới tình hình này, diễn xuất về sau đối với trước đó mà nói, nhiều ít có chút ảm đạm thất sắc.
Điều này cũng trực tiếp khiến cho nhóm người Trương Thiên Thiên nhận được tiếng vỗ tay không được mãnh liệt như ban đầu.
Chờ sau khi nhóm người Trương Thiên Thiên rời khỏi sân khấu, hiện trường lại bị bóng đêm nuốt hết, vô cùng im lặng.
Không biết qua bao lâu. đột nhiên một mảnh thác nước do vô số hoa lửa rực rỡ tươi đẹp tạo thành bỗng nhiên từ trên đinh sân khấu rơi xuống, cơ hồ đồng thời, vô số đạo hào quang bỗng nhiên tập trung lên sân khấu. Lý Dĩnh trong thân lề phục màu đen theo bục gỗ dâng lên, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt người xem.
Hoa!
Lý Dĩnh xuất hiện đã đốt lên nhiệt huyết trong lòng người xem, trong đó cũng có fan hâm mộ của Lý Dĩnh, bọn họ kích động đứng lên, vung tay hô to:
- Lý Dĩnh! Lý Dĩnh! Thiên hậu Ly Dĩnh!
Trong lúc nhất thời, tiếng gọi ầm ĩ đầy trời bao phủ cả hiện trường, cùng tình hình khi Tô San phát sinh sai lầm trước đó đã hình thành sự Tương phản hoàn toàn.
Từ sau khi Lý Dĩnh trở thành bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh, cơ bản chưa từng biểu diễn trên sân khấu cờ lớn, nhiều nhất chi hát vài bài khi có những buổi tiệc tư nhân.
Vì thế, đối mặt tiếng reo hò đầy trời, tâm tình Lý Dĩnh cũng trở nên có chút kích động, đồng thời hướng khán giả vẫy vẫy tay.
Hơi phun ra một hơi thở, trên mặt Lý Dĩnh dần dần hiện lên một vé tươi cười cảm kích, nàng cầm microphone, thanh âm thanh thúy:
- Thật cao hứng có thể lại xuất hiện trên sân khấu, Nương theo cơ hội ngày hôm nay, tôi sẽ tặng cho mọi người một ca khúc "Truyền Kỳ".
Thanh âm của Lý Dĩnh cất lên, khúc nhạc dạo thật du dương vang vang, cùng lúc đó, Triệu Hoành trong một thân trang phục kinh điển của Michael Jackson, cùng bước nhảy vũ trụ độc đáo của ông vua khiêu vũ, dần dần xuất hiện Ngay phía sau Lý Dĩnh.
- Triệu Hoành! Triệu Hoành!
So sánh với Lý Dĩnh đã rời khỏi giới văn nghệ nhiều năm, hiện giờ danh khí của Triệu Hoành cũng không thấp hơn bao nhiêu, hơn nữa chắn còn được nhiều thiếu nữ trong vườn trường yêu thích.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu hắn được XUT12 là ngôi sao trong vườn trường.
Triệu Hoành phong cách xuất hiện, lại làm cho hiện trường sôi trào lên!
Nhất là những nữ sinh viên thầm mến Triệu Hoành, lại cao giọng thét lên chói ta I không dứt!
- Đơn giản ở trong đám người liếc mắt nhìn em thêm một lần, nhưng cũng đã không cách nào quên được dung nhan của em...
Rất nhanh, tiếng ca thanh thúy vang lên. Lý Dĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tường về chuyện cũ, mang theo vô hạn thâm tình, bắt đầu buổi biểu diễn đêm nay.
Trong lúc nhất thời, trong hiện trường trở lại yên tĩnh, khán giả không chuyển mắt nhìn chằm chằm thiên hậu từng nổi danh cả Châu Á.
Trên sân khấu, thanh âm của Lý Dĩnh vẫn tràn ngập sức cuốn hút như xưa, làm cho Ị khán giả trong lúc vô tình đắm chìm bên trong, không thể tự kiềm chế.
Mà Triệu Hoành từng làm bạn nhảy cho nhiều ngôi sao nổi tiếng biểu hiện không chút nào kém còi, hắn vũ bước tao nhã mà hoa lệ, phối hợp khuôn mặt anh tuấn, vẻ mỉm cười mê người, cơ hồ có thể trong nháy mắt phá hủy tuyệt đại đa số phòng tuyến của các cô gái tại hiện trường!
Lý Dĩnh hoàn toàn đắm chìm trong sự hồi ức, nàng tựa hồ nhớ ra chuyện cũ thương tâm nào đó, trong tiếng hát mang theo một cỗ hương vị ưu thương, vẻ ưu thương vô hình lại ảnh hưởng lên mỗi người xem tại hiện trường, thậm chí có không ít cô gái kìm lòng không được bật khóc lên.
- Anh một mực bên cạnh em, chưa bao giờ đi xa...
Tiếng hát hối tiếc lòng người quanh quần trên sân bóng, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lý Dĩnh, chảy vào miệng, đã tràn ngập hương vị chua xót.
Trên sân khấu. Lý Dĩnh hai mắt nhắm nghiền, liền giống như một đóa hoa Hồng điêu linh, làm lòng người tan vỡ.
Giờ phút này, nàng nắm chặt hai tay, đôi mắt hơi có chút đõ lên, biểu tình thật tội nghiệp đáng thương.
Tiếng bước chân thật khẽ từ ngoài cửa truyền đến, theo sau cửa phòng bị người đẩy ra. Lý Dĩnh trong một thân lễ phục màu đen đi vào.
Thông qua gương chiếu rọi, Lý Dĩnh thấy được vé mặt đáng thương của Tô San, nhịn không được khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, dạ hội đón người mới của đại học Đông Hải những khâu bố trí đèn hay dựng sân khấu, đều do công ty giải trí Lam Cảnh nhận làm, mà làm bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh. Lý Dĩnh chăng những sẽ trình diễn một bài hát kinh điển trong dạ hội, hơn nữa trong suốt một tuần qua, nàng vẫn một mực chi đạo nhóm người Tô San cùng Trương Thiên Thiên nên biểu diễn như thế nào.
Lý Dĩnh vẫn rõ ràng nhớ kỹ, lần đầu tiên khi tập luyện cho nhóm người Tô San, trong tám người chỉ có một mình Tô San chưa từng làm người mẫu bao giờ, còn bảy người Trương Thiên Thiên nhiều ít từng có kinh nghiệm biểu diễn qua.
Tới hiện giờ, ở trong tám người. Tô San tiến bộ nhanh nhất, tiêu chuẩn hoàn toàn không thua gì Trương Thiên Thiên!
Không ai so với Lý Dĩnh càng rõ ràng hơn, trong một tuần qua Tô San đã phải cố gắng như thế nào!
Vất vả trả giá, không ngừng cố gắng, cuối cùng lại bởi vì một lần "sai lầm" mà làm cho buổi diễn xuất thất bại. đây đối với Tô San mà nói, thật quá mức tàn khốc.
- San San.
Lý Dĩnh nhẹ đi tới phía sau Tô San, hai tay đặt lên vai nàng, cúi đầu nói:
- Không cần khó chịu, vừa rồi Chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, cô đã làm rất khá.
Ngây người nghe được lời Lý Dĩnh, đôi mắt Tô San càng thêm đõ lên, trong con ngươi nguyên bản thật mê người lộ ra ánh mắt thương tâm, một tầng hơi nước bao phù, tựa hồ tùy thời sẽ bật khóc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dùng sức cắn chặt răng. Tô San không để cho nước mắt trào ra khỏi vành mắt, mà biểu lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn cả khóc:
- Lý Dĩnh tỷ, tôi không sao.
- Vừa rồi chân cô còn đau không?
Lý Dĩnh nhớ tới một màn vừa rồi, theo bản năng hỏi, theo nàng xem, một màn vừa rồi xuất hiện thật quá mức qủy dị, dù sao trên sân khấu trải thảm đỏ, không hề trơn trượt. Tô San thật không có đạo lý bị ngã xuống mới đúng.
Tô San lắc lắc đầu:
- Không có, là giày bị hỏng.
Giày hỏng?
Ngạc nhiên nghe được lời Tô San. Lý Dĩnh ngây ra, theo sau như có suy nghĩ sì chợt nhíu mày, lần này dạ hội đón người mới, toàn bộ giày, quần áo thậm chí đạo cụ của sinh viên đều do công ty giải trí Lam Cảnh cung cấp, hơn nữa trang phục của nhóm người Tô San đều trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ, không nên xảy ra vấn đề mới Đúng.
Thấy Lý Dĩnh không nói lời nào, Tô San phun ra một hơi, sau đó ra vẻ kiên cường cười nói:
- Tốt lắm. Lý Dĩnh tỷ tỷ, kế tiếp đến phiên chị ra sân khấu, chị không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, chị đi chuẩn bị đi. Phải biết rằng. Ngay cả tôi bên trong tất cả mọi người đang thật chờ mong xem chị biểu diễn đó!
- Ân.
Lý Dĩnh biết Tô San là một cô gái thập phần mạnh mẽ, cho dù nội tâm thương tâm, cũng sẽ không biểu hiện trên mặt, vì thế nàng cũng không nói thêm gì nữa, mà là nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Mắt thấy Lý Dĩnh rời đi, trên mặt Tô San lại xuất hiện biểu tình ưu thương.
Mỗi người khi ở thời gian mất mát bất lực. đều sẽ nhớ tới người bên cạnh mình. Tô San cũng không ngoại lệ.
Thời gian mất mát, bản năng của nàng chợt hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
Một màn vừa rồi, hẳn đã bị tên hỗn đản nhìn thấy? Hắn Ngay cả một tin nhắn quan tâm cũng không có, quả thực quá ghê tởm!
Trong lúc thầm mắng, sự ủy khuất trong lòng Tô San càng tăng lên, thậm chí Ngay cả thân mình cũng không thể khống chế run run một chút.
Tô San giữa đường bỏ dờ, đối với nhóm người Trương Thiên Thiên mà nói, nhiều ít có chút ảnh hưởng.
Sau ba vòng biểu diễn, ngoại trừ Trương Thiên Thiên có tố chất tâm lý dũng mãnh, mấy cô gái còn lại nhiều ít đều có chút khân trương, sợ sẽ rập khuôn theo Tô San.
ở dưới tình hình này, diễn xuất về sau đối với trước đó mà nói, nhiều ít có chút ảm đạm thất sắc.
Điều này cũng trực tiếp khiến cho nhóm người Trương Thiên Thiên nhận được tiếng vỗ tay không được mãnh liệt như ban đầu.
Chờ sau khi nhóm người Trương Thiên Thiên rời khỏi sân khấu, hiện trường lại bị bóng đêm nuốt hết, vô cùng im lặng.
Không biết qua bao lâu. đột nhiên một mảnh thác nước do vô số hoa lửa rực rỡ tươi đẹp tạo thành bỗng nhiên từ trên đinh sân khấu rơi xuống, cơ hồ đồng thời, vô số đạo hào quang bỗng nhiên tập trung lên sân khấu. Lý Dĩnh trong thân lề phục màu đen theo bục gỗ dâng lên, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt người xem.
Hoa!
Lý Dĩnh xuất hiện đã đốt lên nhiệt huyết trong lòng người xem, trong đó cũng có fan hâm mộ của Lý Dĩnh, bọn họ kích động đứng lên, vung tay hô to:
- Lý Dĩnh! Lý Dĩnh! Thiên hậu Ly Dĩnh!
Trong lúc nhất thời, tiếng gọi ầm ĩ đầy trời bao phủ cả hiện trường, cùng tình hình khi Tô San phát sinh sai lầm trước đó đã hình thành sự Tương phản hoàn toàn.
Từ sau khi Lý Dĩnh trở thành bà chủ của công ty giải trí Lam Cảnh, cơ bản chưa từng biểu diễn trên sân khấu cờ lớn, nhiều nhất chi hát vài bài khi có những buổi tiệc tư nhân.
Vì thế, đối mặt tiếng reo hò đầy trời, tâm tình Lý Dĩnh cũng trở nên có chút kích động, đồng thời hướng khán giả vẫy vẫy tay.
Hơi phun ra một hơi thở, trên mặt Lý Dĩnh dần dần hiện lên một vé tươi cười cảm kích, nàng cầm microphone, thanh âm thanh thúy:
- Thật cao hứng có thể lại xuất hiện trên sân khấu, Nương theo cơ hội ngày hôm nay, tôi sẽ tặng cho mọi người một ca khúc "Truyền Kỳ".
Thanh âm của Lý Dĩnh cất lên, khúc nhạc dạo thật du dương vang vang, cùng lúc đó, Triệu Hoành trong một thân trang phục kinh điển của Michael Jackson, cùng bước nhảy vũ trụ độc đáo của ông vua khiêu vũ, dần dần xuất hiện Ngay phía sau Lý Dĩnh.
- Triệu Hoành! Triệu Hoành!
So sánh với Lý Dĩnh đã rời khỏi giới văn nghệ nhiều năm, hiện giờ danh khí của Triệu Hoành cũng không thấp hơn bao nhiêu, hơn nữa chắn còn được nhiều thiếu nữ trong vườn trường yêu thích.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu hắn được XUT12 là ngôi sao trong vườn trường.
Triệu Hoành phong cách xuất hiện, lại làm cho hiện trường sôi trào lên!
Nhất là những nữ sinh viên thầm mến Triệu Hoành, lại cao giọng thét lên chói ta I không dứt!
- Đơn giản ở trong đám người liếc mắt nhìn em thêm một lần, nhưng cũng đã không cách nào quên được dung nhan của em...
Rất nhanh, tiếng ca thanh thúy vang lên. Lý Dĩnh chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tường về chuyện cũ, mang theo vô hạn thâm tình, bắt đầu buổi biểu diễn đêm nay.
Trong lúc nhất thời, trong hiện trường trở lại yên tĩnh, khán giả không chuyển mắt nhìn chằm chằm thiên hậu từng nổi danh cả Châu Á.
Trên sân khấu, thanh âm của Lý Dĩnh vẫn tràn ngập sức cuốn hút như xưa, làm cho Ị khán giả trong lúc vô tình đắm chìm bên trong, không thể tự kiềm chế.
Mà Triệu Hoành từng làm bạn nhảy cho nhiều ngôi sao nổi tiếng biểu hiện không chút nào kém còi, hắn vũ bước tao nhã mà hoa lệ, phối hợp khuôn mặt anh tuấn, vẻ mỉm cười mê người, cơ hồ có thể trong nháy mắt phá hủy tuyệt đại đa số phòng tuyến của các cô gái tại hiện trường!
Lý Dĩnh hoàn toàn đắm chìm trong sự hồi ức, nàng tựa hồ nhớ ra chuyện cũ thương tâm nào đó, trong tiếng hát mang theo một cỗ hương vị ưu thương, vẻ ưu thương vô hình lại ảnh hưởng lên mỗi người xem tại hiện trường, thậm chí có không ít cô gái kìm lòng không được bật khóc lên.
- Anh một mực bên cạnh em, chưa bao giờ đi xa...
Tiếng hát hối tiếc lòng người quanh quần trên sân bóng, một giọt nước mắt trong suốt lướt qua khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lý Dĩnh, chảy vào miệng, đã tràn ngập hương vị chua xót.
Trên sân khấu. Lý Dĩnh hai mắt nhắm nghiền, liền giống như một đóa hoa Hồng điêu linh, làm lòng người tan vỡ.
Tác giả :
Phong Cuồng