Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 408: Thân phận mới và cuộc chơi mới
Hàng Châu, trong tòa biệt thự giá trị hơn mười triệu, Nạp Lan Hương Hương rời khỏi sô pha, không còn tiếp tục chú ý tới buổi dạ hội từ thiện chiếu trên kênh truyền hình Đông Hải.
Có lẽ đối với nàng mà nói, miễn cưỡng có thể thừa nhận sự thật Trần Phàm trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Nhưng...nàng tuyệt đối không thể thừa nhận sự thật Trần Phàm đột nhiên có được nhiều chỗ dựa vững chắc đến như vậy!
Nếu như nói, Trần Phàm bị đá ra khỏi Trần gia, giống như một con cá chạch bị ném vào trong vũng bùn, như vậy hiện giờ con cá chạch kia đã hóa thành tiềm long, bay lên chín tầng trời!
Nạp Lan Hương Hương không còn dũng khí tiếp tục xem thêm nữa, tiểu Bảo Nhi thần tình vui tươi nhìn chằm chằm màn hình ti vi, cảm giác còn sung sướng hơn khi nãy xem phim hoạt hình.
Bên trong phòng 108 tại trường đại học Đông Hải.
Toàn bộ các sinh viên kể cả Chu Văn cùng Ngu Huyền, đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Đám người trước đó vừa xuất hiện trước đài chủ tịch, sau đó liên tiếp được chiếu lên màn hình lại là ai? Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.
Trong đó, theo xu thế của lòng hiếu kỳ, mấy người thiếu kiên nhẫn lại mở miệng hỏi Tiêu Phong.
Tiêu Phong cũng không lập tức vạch trần giống như vạch trần thân phận thần bí của Trần Phàm trước đó, không phải hắn không muốn mà là vì chính hắn cũng không biết.
Hắn cũng giống như tất cả mọi người, biết rõ những người đó thật không đơn giản nhưng muốn hắn nói ra tên và thân phận của những người đó, đây không thể nghi ngờ chính là chuyện tình thiên phương dạ đàm.
Kỳ thật...không chỉ riêng gì Tiêu Phong không biết.
Trong hội trường, trước khi đoàn người Viên Binh tự giới thiệu, có thể chuẩn xác không lầm chỉ mặt gọi tên của đoàn người Viên Binh sợ rằng là chỉ có một mình Tô Thanh Hải mà thôi.
Đối với đám quan chức trong chính phủ và những ông trùm thương giới mà nói, đa phần bọn họ cũng chỉ từng nhìn thấy qua vài người trong nhóm này mà thôi.
Vật họp theo loài, người lấy đàn phân.
Nói chung chính là ý tứ này.
Tiến trình của buổi dạ hội từ thiện rất đơn giản, Dương Viễn giới thiệu mấy người Trần Phàm ngồi trên đài chủ tịch, do Trần Phàm đại biểu cho tập đoàn Cao Tường, Hoàng Chí Văn đại biểu phía chính phủ, Tần An đại biểu cho chính mình. Roman đại biểu cho tập đoàn Kerner lần lượt phát biểu.
Sau khi phát biểu kết thúc, Trần Phàm và Hoàng Chí Văn trong gương mặt tái nhợt cùng nhau cắt băng hơn nữa lấy danh nghĩa tập đoàn Cao Tường quyên góp tiền từ thiện cho một ít khu nghèo khó phía tây bộ, dùng để cải thiện trường học, trợ giúp những trẻ em nghèo không được đến trường như những trẻ em khác.
Tập đoàn Cao Tường dẫn đầu, tập đoàn Kerner theo sát sau đó, do Roman làm đại biểu, quyên góp được một trăm ngàn Euro.
Danh tác của tập đoàn Cao Tường và tập đoàn Kerner trực tiếp đem dạ hội đẩy lên một cao trào mới, những ông trùm thương giới cũng lần lượt đứng ra quyên tiền.
Cả quá trình kéo dài gần mười lăm phút đã có mấy trăm xí nghiệp lên đài quyên tiền, tài chính đã lên tới con số 990. 000. 000!
Vài chữ số may mắn, tựa hồ đang nhắc nhở mọi người hoạt động nhân ái như vậy có thể tiếp tục kéo dài mãi mãi.
Bởi vì năm trước có một đoạn phim của một nữ nhân ham làm giàu tổ chức ra một buổi từ thiện giả dối rơi vào hiềm nghi nghiêm trọng, để tránh ảnh hưởng của áp lực dư luận cùng các phương diện, khoản tài chính này không thông qua con đường cũ tiến hành quyên góp mà do chính chính phủ phái ra chuyên gia lãnh đạo, tập đoàn Cao Tường phụ trách, các xí nghiệp lớn phái ra chuyên gia phối hợp, đem khoán tài chính này quyên tặng trực tiếp cho hơn mười khu vực nghèo khó phía tây bộ.
Lúc hoạt động quyên tặng kết thúc, một ít phóng viên tại hiện trường thông qua phương thức phát biểu sự tình của buổi dạ hội từ thiện này, kết quả khiến cho hiện trường càng trở nên nóng bỏng hơn.
Trong đó thảo luận là thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường của Trần Phàm cùng việc đoàn người Viên Binh tới ủng hộ càng thêm náo nhiệt.
Sau buổi dạ hội kết thúc, nhân viên công tác của trung tâm hội nghị quốc tế bắt đầu thay đổi bố trí hội trường, chuẩn bị tiệc tối. Tô Thanh Hải mang theo đoàn người Viên Binh đi trước một bước tới tiểu sảnh dùng cơm, mà Trần Phàm thì cùng Dương Viễn, Roman hai người tham dự cuộc họp báo sau đó.
Nhìn thấy Tô Thanh Hải mang theo đoàn người Viên Binh rời đi hiện trường, những đại lão trong thể chế đều lộ ra biểu tình vẻ mặt tiếc nuối, tiếc nuối không thể cùng đoàn người Viên Binh giao tiếp làm quen.
- Hoàng phó chủ tịch, thân thể của tôi có chút không khỏe, tôi không tham gia được tiệc tối, xin cáo từ trước.
Trần Phi bị kẹp trong đoàn người của Viên Binh suốt nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó hắn quả thực đúng là sống không bằng chết, vì thế vừa trông thấy Tô Thanh Hải mang theo đoàn người Viên Binh rời đi, hắn lập tức chào Hoàng Chí Văn, muốn rời khỏi hội trường.
Tựa hồ hắn không thể ở lại thêm được giây phút nào!
Không riêng gì Trần Phi, chính Hoàng Chí Văn cũng không muốn ở lại thêm một phút đồng hồ nào nữa trong hội trường.
Nhưng bản thân là người của Thành ủy Đông Hải, là đơn vị phối hợp chủ yếu của chính phủ trong buổi dạ hội từ thiện hôm nay, hắn thân là đại biểu cho chính phủ, Hoàng Chí Văn phải dẫn đầu nâng ly xã giao, tự nhiên là không thể rời đi ở giây phút này.
- Được.
Gặp phải biến cố lớn như hôm nay, Hoàng Chí Văn tự nhiên không còn tâm tư chơi trò khách sáo với Trần Phi, mà chỉ nói được ngắn gọn vài lời.
Trần Phi tựa hồ cũng không còn tâm tình chơi trò đấu mưu với Hoàng Chí Văn, nghe được Hoàng Chí Văn mở miệng, hắn trực tiếp mang theo thư ký rời đi.
Cùng lúc đó, trong một phòng hội nghị nhỏ ở tầng trệt của trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải. Tỉnh ủy Quảng Đông, đại biểu chính phủ Mã Chí Cường gương mặt ngưng trọng bấm một dãy số điện thoại.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm lạnh lùng:
- Ai vậy?
- Tôi là Mã Chí Cường, xin cho Tiết lão gia tử nghe điện thoại.
Nghe ra là thanh âm của cận vệ Tiết Hồ, Mã Chí Cường chậm rãi mở miệng nói.
- Được, xin ngài chờ một chút.
Bảo tiêu của Tiết Hồ nhanh chóng trả lời, sau đó trong điện thoại yên tĩnh.
Ước chừng qua đi ba mươi giây, bên trong điện thoại lại truyền ra thanh âm, là thanh âm của Tiết Hồ:
- Chí Cường, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?
- Tiết thúc, tôi đang tham dự vào buổi dạ hội từ thiện do tập đoàn Cao Tường tổ chức tại Đông Hải, có chút tin tức phải báo lại cho ngài.
Nghe được thanh âm của Tiết Hồ, Mã Chí Cường nói nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Anh muốn nói chuyện tiểu tạp chủng Trần gia trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường cùng việc những chiến hữu của cha hắn đến cổ vũ phải không?
Thân là chưởng môn nhân của hắc đạo phía nam thậm chí của cả quốc nội, mạng lưới tin tức trong tay Tiết Hồ dù không được biến thái như Long Nha, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chuyện lớn như vậy hắn tự nhiên là rõ ràng.
- Dạ phải, Tiết thúc, tôi gọi điện thoại là muốn nhắc nhở ngài, kế hoạch ám sát nên bỏ qua thôi.
Mã Chí Cường thoáng do dự, nhưng vẫn phải mở miệng. Khi hắn xưng hô với Tiết Hồ, phía sau dùng thêm chữ "thúc", đủ để biểu hiện sự tôn kính của hắn đối với Tiết Hồ.
Phần tôn kính này, không phải đến từ nỗi sợ hãi với Tiết Hồ, trên thực tế, hắn leo được lên vị trí này, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì căn bản là không cần phải sợ hạng người hắc đạo như Tiết Hồ.
Sở dĩ hắn tôn kính Tiết Hồ, là bởi vì từ thời khắc hắn bước chân vào chính giới, thì hắn đã trở thành quân cờ trong tay Tiết Hồ rồi. Trong suốt hai mươi năm qua. Tiết Hồ âm thầm trợ giúp, để cho hắn từng bước thăng chức, đồng dạng cũng làm quân cờ như hắn phát huy ra nhiều tác dụng trọng yếu.
Cho nên hắn cảm thấy, hắn cần thiết và phải có nghĩa vụ nhắc nhở Tiết Hồ một chút.
Dù sao, hắn biết việc Tiết Cường bị giết chết đả kích Tiết Hồ rất lớn, Tiết Hồ chuẩn bị vận dụng thủ đoạn ám sát giải quyết Trần Phàm!
Theo hắn xem ra, nếu đêm nay buổi lễ dạ hội từ thiện không được cử hành, hắn đối với quyết định của Tiết Hồ tự nhiên là không hề có chút dị nghị.
Nhưng hiện giờ thì khác hẳn!
Dứt bỏ chuyện đoàn người Viên Binh mơ hồ trở thành chỗ dựa vững chắc mới của Trần Phàm, bằng vào thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường của Trần Phàm, liền đủ khiến cho Tiết Hồ muốn ném chuột lại sợ vỡ bình rồi.
Dù sao, tài sản của tập đoàn Cao Tường lớn đến mấy trăm triệu, là trùm thương giới doanh nghiệp tư nhân, đồng dạng cũng là đối tác lớn nhất của tập đoàn Kerner tại Đại Lục, hai thân phận này có phân lượng rất nặng.
Ở những điều kiện tiên quyết như vậy, nếu Trần Phàm bị ám sát, điều này sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền cực kỳ khủng bố, nhất là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, cũng không phải là chó mèo ngoài đường, muốn giết thì giết ah!
Ngoài ra, nếu đám chiến hữu của Trần Chiến nổi giận, hắc kim đế quốc do Tiết Hồ tận lực kinh doanh mấy chục năm qua sẽ khó tránh khỏi mũi dùi, không dám ngay mặt đối kháng nhau, từ đó hậu quả chưa chắc Tiết gia đã có thể thừa nhận nổi.
- Tiểu Mã à, lời nhắc nhở của anh, tôi hiểu được.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ nghe xong lời đề nghị của Mã Chí Cường, dùng một loại giọng nói quỷ dị đáp:
- Sau này hãy làm tốt bổn phận của chính anh đi, chuyện hắc đạo anh không cần quan tâm nhiều làm gì.
- Dạ. Tiết thúc.
Cả người Mã Chí Cường cứng ngắc, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Đương nhiên, tôi cũng biết anh có lòng tốt mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ làm như có thể cảm nhận được nội tâm sợ hãi và lo lắng của Mã Chí Cường, nên an ủi hắn một câu, sau đó xoay chuyển lời nói:
- Mặt khác, nói vậy trong lòng anh cũng đang lo lắng, lo lắng đám chiến hữu của Trần Chiến sẽ trả thù anh.
Lộp bộp!
Trong lòng Mã Chí Cường chợt lộp bộp, không dám nói tiếp.
Bởi vì trong lòng hắn quả thật đang lo lắng điểm này.
- Yên tâm đi, bọn hắn sẽ không làm như vậy.
Tiết Hồ định liệu trước, nói:
- Bọn họ tới trợ giúp tiểu tạp chủng của Trần gia, tham dự dạ hội từ thiện, thuộc loại trợ uy. Điều này đối với chính bản thân họ mà nói, tuy rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, nhưng cũng không đáng lo ngại. Cho nên bọn họ mới đến đây. Nhưng nếu chân chính muốn cùng chúng ta đối chiến, dù cho họ có nguyện ý, thì thế lực sau lưng họ cũng sẽ không đồng ý. Đồng dạng, trung ương sẽ vì toàn cục, mà cũng tuyệt đối không cho phép họ đứng ra gây chiến!
- Lần này Yến gia điểm tới là dừng, đó là một chứng cứ minh xác.
Đầu bên kia điện thoại, trong con ngươi Tiết Hồ lóe ra ánh sáng tinh minh:
- Cho nên, mục đích cuối cùng của bọn họ chỉ là vì muốn làm ra tác dụng uy hiếp mà thôi!
Mã Chí Cường không hé răng, nhưng trong lòng lại hiểu rõ: Ngoài miệng Tiết Hồ nói thực dễ nghe, nhưng trong ngữ khí lại toát ra cảm giác vô lực không thể nào che giấu.
Lý trí phân tích lời nói của Tiết Hồ, hắn cho ra kết quả: Theo trước mắt mà xem, đoàn người Viên Binh chứng thật là vì muốn tạo thanh thế cho Trần Phàm, tạo ra tác dụng uy hiếp với những đối thủ của Trần Phàm, nhưng một ngày kia, một khi Trần Phàm thật sự xảy ra sự cố, hoặc là gặp đại phiền toái, không người nào dám cam đoan, đoàn người Viên Binh sẽ không xuất thủ!
Trong lòng Mã Chí Cường hiểu được, Tiết Hồ há có thể không rõ?
Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để báo thù cho Tiết Cường!
Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, lại lấy một loại thân phận mới, lại gia nhập trở vào trò chơi.
Tiết Hồ nhất định phải dựa theo quy tắc trò chơi tiếp tục chơi với Trần Phàm.
Trò chơi mới lại mở ra, chẳng biết hươu chết về tay ai.
Lần đầu tiên trong lòng Tiết Hồ không thể chắc chắn!
Có lẽ đối với nàng mà nói, miễn cưỡng có thể thừa nhận sự thật Trần Phàm trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Nhưng...nàng tuyệt đối không thể thừa nhận sự thật Trần Phàm đột nhiên có được nhiều chỗ dựa vững chắc đến như vậy!
Nếu như nói, Trần Phàm bị đá ra khỏi Trần gia, giống như một con cá chạch bị ném vào trong vũng bùn, như vậy hiện giờ con cá chạch kia đã hóa thành tiềm long, bay lên chín tầng trời!
Nạp Lan Hương Hương không còn dũng khí tiếp tục xem thêm nữa, tiểu Bảo Nhi thần tình vui tươi nhìn chằm chằm màn hình ti vi, cảm giác còn sung sướng hơn khi nãy xem phim hoạt hình.
Bên trong phòng 108 tại trường đại học Đông Hải.
Toàn bộ các sinh viên kể cả Chu Văn cùng Ngu Huyền, đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Đám người trước đó vừa xuất hiện trước đài chủ tịch, sau đó liên tiếp được chiếu lên màn hình lại là ai? Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.
Trong đó, theo xu thế của lòng hiếu kỳ, mấy người thiếu kiên nhẫn lại mở miệng hỏi Tiêu Phong.
Tiêu Phong cũng không lập tức vạch trần giống như vạch trần thân phận thần bí của Trần Phàm trước đó, không phải hắn không muốn mà là vì chính hắn cũng không biết.
Hắn cũng giống như tất cả mọi người, biết rõ những người đó thật không đơn giản nhưng muốn hắn nói ra tên và thân phận của những người đó, đây không thể nghi ngờ chính là chuyện tình thiên phương dạ đàm.
Kỳ thật...không chỉ riêng gì Tiêu Phong không biết.
Trong hội trường, trước khi đoàn người Viên Binh tự giới thiệu, có thể chuẩn xác không lầm chỉ mặt gọi tên của đoàn người Viên Binh sợ rằng là chỉ có một mình Tô Thanh Hải mà thôi.
Đối với đám quan chức trong chính phủ và những ông trùm thương giới mà nói, đa phần bọn họ cũng chỉ từng nhìn thấy qua vài người trong nhóm này mà thôi.
Vật họp theo loài, người lấy đàn phân.
Nói chung chính là ý tứ này.
Tiến trình của buổi dạ hội từ thiện rất đơn giản, Dương Viễn giới thiệu mấy người Trần Phàm ngồi trên đài chủ tịch, do Trần Phàm đại biểu cho tập đoàn Cao Tường, Hoàng Chí Văn đại biểu phía chính phủ, Tần An đại biểu cho chính mình. Roman đại biểu cho tập đoàn Kerner lần lượt phát biểu.
Sau khi phát biểu kết thúc, Trần Phàm và Hoàng Chí Văn trong gương mặt tái nhợt cùng nhau cắt băng hơn nữa lấy danh nghĩa tập đoàn Cao Tường quyên góp tiền từ thiện cho một ít khu nghèo khó phía tây bộ, dùng để cải thiện trường học, trợ giúp những trẻ em nghèo không được đến trường như những trẻ em khác.
Tập đoàn Cao Tường dẫn đầu, tập đoàn Kerner theo sát sau đó, do Roman làm đại biểu, quyên góp được một trăm ngàn Euro.
Danh tác của tập đoàn Cao Tường và tập đoàn Kerner trực tiếp đem dạ hội đẩy lên một cao trào mới, những ông trùm thương giới cũng lần lượt đứng ra quyên tiền.
Cả quá trình kéo dài gần mười lăm phút đã có mấy trăm xí nghiệp lên đài quyên tiền, tài chính đã lên tới con số 990. 000. 000!
Vài chữ số may mắn, tựa hồ đang nhắc nhở mọi người hoạt động nhân ái như vậy có thể tiếp tục kéo dài mãi mãi.
Bởi vì năm trước có một đoạn phim của một nữ nhân ham làm giàu tổ chức ra một buổi từ thiện giả dối rơi vào hiềm nghi nghiêm trọng, để tránh ảnh hưởng của áp lực dư luận cùng các phương diện, khoản tài chính này không thông qua con đường cũ tiến hành quyên góp mà do chính chính phủ phái ra chuyên gia lãnh đạo, tập đoàn Cao Tường phụ trách, các xí nghiệp lớn phái ra chuyên gia phối hợp, đem khoán tài chính này quyên tặng trực tiếp cho hơn mười khu vực nghèo khó phía tây bộ.
Lúc hoạt động quyên tặng kết thúc, một ít phóng viên tại hiện trường thông qua phương thức phát biểu sự tình của buổi dạ hội từ thiện này, kết quả khiến cho hiện trường càng trở nên nóng bỏng hơn.
Trong đó thảo luận là thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường của Trần Phàm cùng việc đoàn người Viên Binh tới ủng hộ càng thêm náo nhiệt.
Sau buổi dạ hội kết thúc, nhân viên công tác của trung tâm hội nghị quốc tế bắt đầu thay đổi bố trí hội trường, chuẩn bị tiệc tối. Tô Thanh Hải mang theo đoàn người Viên Binh đi trước một bước tới tiểu sảnh dùng cơm, mà Trần Phàm thì cùng Dương Viễn, Roman hai người tham dự cuộc họp báo sau đó.
Nhìn thấy Tô Thanh Hải mang theo đoàn người Viên Binh rời đi hiện trường, những đại lão trong thể chế đều lộ ra biểu tình vẻ mặt tiếc nuối, tiếc nuối không thể cùng đoàn người Viên Binh giao tiếp làm quen.
- Hoàng phó chủ tịch, thân thể của tôi có chút không khỏe, tôi không tham gia được tiệc tối, xin cáo từ trước.
Trần Phi bị kẹp trong đoàn người của Viên Binh suốt nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó hắn quả thực đúng là sống không bằng chết, vì thế vừa trông thấy Tô Thanh Hải mang theo đoàn người Viên Binh rời đi, hắn lập tức chào Hoàng Chí Văn, muốn rời khỏi hội trường.
Tựa hồ hắn không thể ở lại thêm được giây phút nào!
Không riêng gì Trần Phi, chính Hoàng Chí Văn cũng không muốn ở lại thêm một phút đồng hồ nào nữa trong hội trường.
Nhưng bản thân là người của Thành ủy Đông Hải, là đơn vị phối hợp chủ yếu của chính phủ trong buổi dạ hội từ thiện hôm nay, hắn thân là đại biểu cho chính phủ, Hoàng Chí Văn phải dẫn đầu nâng ly xã giao, tự nhiên là không thể rời đi ở giây phút này.
- Được.
Gặp phải biến cố lớn như hôm nay, Hoàng Chí Văn tự nhiên không còn tâm tư chơi trò khách sáo với Trần Phi, mà chỉ nói được ngắn gọn vài lời.
Trần Phi tựa hồ cũng không còn tâm tình chơi trò đấu mưu với Hoàng Chí Văn, nghe được Hoàng Chí Văn mở miệng, hắn trực tiếp mang theo thư ký rời đi.
Cùng lúc đó, trong một phòng hội nghị nhỏ ở tầng trệt của trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải. Tỉnh ủy Quảng Đông, đại biểu chính phủ Mã Chí Cường gương mặt ngưng trọng bấm một dãy số điện thoại.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm lạnh lùng:
- Ai vậy?
- Tôi là Mã Chí Cường, xin cho Tiết lão gia tử nghe điện thoại.
Nghe ra là thanh âm của cận vệ Tiết Hồ, Mã Chí Cường chậm rãi mở miệng nói.
- Được, xin ngài chờ một chút.
Bảo tiêu của Tiết Hồ nhanh chóng trả lời, sau đó trong điện thoại yên tĩnh.
Ước chừng qua đi ba mươi giây, bên trong điện thoại lại truyền ra thanh âm, là thanh âm của Tiết Hồ:
- Chí Cường, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?
- Tiết thúc, tôi đang tham dự vào buổi dạ hội từ thiện do tập đoàn Cao Tường tổ chức tại Đông Hải, có chút tin tức phải báo lại cho ngài.
Nghe được thanh âm của Tiết Hồ, Mã Chí Cường nói nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Anh muốn nói chuyện tiểu tạp chủng Trần gia trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường cùng việc những chiến hữu của cha hắn đến cổ vũ phải không?
Thân là chưởng môn nhân của hắc đạo phía nam thậm chí của cả quốc nội, mạng lưới tin tức trong tay Tiết Hồ dù không được biến thái như Long Nha, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chuyện lớn như vậy hắn tự nhiên là rõ ràng.
- Dạ phải, Tiết thúc, tôi gọi điện thoại là muốn nhắc nhở ngài, kế hoạch ám sát nên bỏ qua thôi.
Mã Chí Cường thoáng do dự, nhưng vẫn phải mở miệng. Khi hắn xưng hô với Tiết Hồ, phía sau dùng thêm chữ "thúc", đủ để biểu hiện sự tôn kính của hắn đối với Tiết Hồ.
Phần tôn kính này, không phải đến từ nỗi sợ hãi với Tiết Hồ, trên thực tế, hắn leo được lên vị trí này, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì căn bản là không cần phải sợ hạng người hắc đạo như Tiết Hồ.
Sở dĩ hắn tôn kính Tiết Hồ, là bởi vì từ thời khắc hắn bước chân vào chính giới, thì hắn đã trở thành quân cờ trong tay Tiết Hồ rồi. Trong suốt hai mươi năm qua. Tiết Hồ âm thầm trợ giúp, để cho hắn từng bước thăng chức, đồng dạng cũng làm quân cờ như hắn phát huy ra nhiều tác dụng trọng yếu.
Cho nên hắn cảm thấy, hắn cần thiết và phải có nghĩa vụ nhắc nhở Tiết Hồ một chút.
Dù sao, hắn biết việc Tiết Cường bị giết chết đả kích Tiết Hồ rất lớn, Tiết Hồ chuẩn bị vận dụng thủ đoạn ám sát giải quyết Trần Phàm!
Theo hắn xem ra, nếu đêm nay buổi lễ dạ hội từ thiện không được cử hành, hắn đối với quyết định của Tiết Hồ tự nhiên là không hề có chút dị nghị.
Nhưng hiện giờ thì khác hẳn!
Dứt bỏ chuyện đoàn người Viên Binh mơ hồ trở thành chỗ dựa vững chắc mới của Trần Phàm, bằng vào thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường của Trần Phàm, liền đủ khiến cho Tiết Hồ muốn ném chuột lại sợ vỡ bình rồi.
Dù sao, tài sản của tập đoàn Cao Tường lớn đến mấy trăm triệu, là trùm thương giới doanh nghiệp tư nhân, đồng dạng cũng là đối tác lớn nhất của tập đoàn Kerner tại Đại Lục, hai thân phận này có phân lượng rất nặng.
Ở những điều kiện tiên quyết như vậy, nếu Trần Phàm bị ám sát, điều này sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền cực kỳ khủng bố, nhất là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, cũng không phải là chó mèo ngoài đường, muốn giết thì giết ah!
Ngoài ra, nếu đám chiến hữu của Trần Chiến nổi giận, hắc kim đế quốc do Tiết Hồ tận lực kinh doanh mấy chục năm qua sẽ khó tránh khỏi mũi dùi, không dám ngay mặt đối kháng nhau, từ đó hậu quả chưa chắc Tiết gia đã có thể thừa nhận nổi.
- Tiểu Mã à, lời nhắc nhở của anh, tôi hiểu được.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ nghe xong lời đề nghị của Mã Chí Cường, dùng một loại giọng nói quỷ dị đáp:
- Sau này hãy làm tốt bổn phận của chính anh đi, chuyện hắc đạo anh không cần quan tâm nhiều làm gì.
- Dạ. Tiết thúc.
Cả người Mã Chí Cường cứng ngắc, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
- Đương nhiên, tôi cũng biết anh có lòng tốt mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ làm như có thể cảm nhận được nội tâm sợ hãi và lo lắng của Mã Chí Cường, nên an ủi hắn một câu, sau đó xoay chuyển lời nói:
- Mặt khác, nói vậy trong lòng anh cũng đang lo lắng, lo lắng đám chiến hữu của Trần Chiến sẽ trả thù anh.
Lộp bộp!
Trong lòng Mã Chí Cường chợt lộp bộp, không dám nói tiếp.
Bởi vì trong lòng hắn quả thật đang lo lắng điểm này.
- Yên tâm đi, bọn hắn sẽ không làm như vậy.
Tiết Hồ định liệu trước, nói:
- Bọn họ tới trợ giúp tiểu tạp chủng của Trần gia, tham dự dạ hội từ thiện, thuộc loại trợ uy. Điều này đối với chính bản thân họ mà nói, tuy rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, nhưng cũng không đáng lo ngại. Cho nên bọn họ mới đến đây. Nhưng nếu chân chính muốn cùng chúng ta đối chiến, dù cho họ có nguyện ý, thì thế lực sau lưng họ cũng sẽ không đồng ý. Đồng dạng, trung ương sẽ vì toàn cục, mà cũng tuyệt đối không cho phép họ đứng ra gây chiến!
- Lần này Yến gia điểm tới là dừng, đó là một chứng cứ minh xác.
Đầu bên kia điện thoại, trong con ngươi Tiết Hồ lóe ra ánh sáng tinh minh:
- Cho nên, mục đích cuối cùng của bọn họ chỉ là vì muốn làm ra tác dụng uy hiếp mà thôi!
Mã Chí Cường không hé răng, nhưng trong lòng lại hiểu rõ: Ngoài miệng Tiết Hồ nói thực dễ nghe, nhưng trong ngữ khí lại toát ra cảm giác vô lực không thể nào che giấu.
Lý trí phân tích lời nói của Tiết Hồ, hắn cho ra kết quả: Theo trước mắt mà xem, đoàn người Viên Binh chứng thật là vì muốn tạo thanh thế cho Trần Phàm, tạo ra tác dụng uy hiếp với những đối thủ của Trần Phàm, nhưng một ngày kia, một khi Trần Phàm thật sự xảy ra sự cố, hoặc là gặp đại phiền toái, không người nào dám cam đoan, đoàn người Viên Binh sẽ không xuất thủ!
Trong lòng Mã Chí Cường hiểu được, Tiết Hồ há có thể không rõ?
Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để báo thù cho Tiết Cường!
Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, lại lấy một loại thân phận mới, lại gia nhập trở vào trò chơi.
Tiết Hồ nhất định phải dựa theo quy tắc trò chơi tiếp tục chơi với Trần Phàm.
Trò chơi mới lại mở ra, chẳng biết hươu chết về tay ai.
Lần đầu tiên trong lòng Tiết Hồ không thể chắc chắn!
Tác giả :
Phong Cuồng