Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 394: Bọ ngựa rình ve, Hoàng tước cản hậu (1)
- Rồng có nghịch lân, kẻ nào động tới đều phải chết!
Bên tai vang lên thanh âm băng sương của Trần Phàm, nhìn chiếc đầu lâu chày đầm đìa máu tươi trong tay Trần Phàm, ngay cả thủ lĩnh đặc công ở bên trong, tất cả mọi người đều ngây ra.
Có lẽ...không ai nghĩ qua, Trần Phàm dám cả gan, đương trường giết người ở ngay trước mắt cảnh sát. Hơn nữa còn là giết chết đứa con của hoang đế thế giới ngầm trong Đại Lục.
- Trần Phàm, anh đừng ép chúng tôi phải nổ súng!
Ngắn ngủi sững sờ trong giây lát qua đi, thủ lĩnh đặc công đã vươn tay tháo chốt an toàn, bày ra tư thế tùy thời sẽ nổ súng.
Không riêng gì hắn, mà đám đặc công xung quanh cũng sôi nổi lên đạn, cảm giác giống như nếu Trần Phàm còn dám hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ đem Trần Phàm bắn nát thành cái sàng.
- Nếu tôi đoán không sai, thì Hoàng Chí Văn đích thân tới đây, đúng không?
Đối mặt với hơn mười họng súng đen nháy, Trần Phàm không hề sợ hãi nói.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, cả nhóm đặc công trong lòng đều nhảy dựng lên.
Đúng theo như lời nói của Trần Phàm, Hoàng Chí Văn đích xác đã tới đây!
Vì hành động vây bất Trần Phàm, Hoàng Chí Văn đã xuất động lực lượng mạnh nhất trong ngành cảnh sát, hơn nữa còn điều thêm mấy trăm thành viên trong tổ đặc công và cảnh sát hình sự.
Tuy biến hóa của nhóm đặc công rất nhỏ, nhưng đều đã bị Trần Phàm nhìn ra. Vừa nhìn thấy điểm này, Trần Phàm chậm rãi buông chân mày ra, trầm ngâm nói:
- Tôi sẽ đi với các anh.
Nghe thấy Trần Phàm nói như thế, nhóm đặc công trong lòng đều âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Bởi vì thông qua hành động thiện nghệ lúc trước, bọn hắn biết Trần Phàm đã từng tham gia vào tổ chức đặc biệt, từng là chiến sĩ có năng lực sát địch cực kỳ khủng bố!
Dưới tình huống này, bọn hắn căn bản là không muốn ra tay với Trần Phàm, cũng sợ phải động thủ với một cỗ máy giết người như Trần Phàm!
- Đưa cô bé này về cục cảnh sát, sẽ có người đến cục cảnh sát đón nàng.
Mắt thấy mấy gã đặc công mon men đến gần. Trần Phàm một tay ôm Lưu Oánh Oánh, tay còn lại thì giơ thanh chủy thủ của Hoàng Phủ Hồng Trúc ra, nhắc nhở:
- Thanh chủy thủ này là của bằng hữu tôi, phiền toái các anh tạm thời thay tôi bảo quản.
Nghe Trần Phàm nói như thế, mấy gã đặc công cũng không biết nói gì. Phải biết rằng, Trần Phàm ở trong này giết chết mấy người, hơn nữa còn có Tiết Cường mang thân phận đặc thù. Nếu đối thành trước kia, lấy ánh hào quang của Trần gia, Trần Phàm muốn bảo mệnh là sẽ đơn giản. Chuyện này chỉ dẫn đến kỷ luật mà thôi. Bởi vì chỉ cần Trần lão thái gia nói một câu, ngay cả thủ trưởng số một cũng không dám làm gì Trần Phàm.
Nhưng xưa nay đã khác!
Ở trong suy nghĩ của nhóm đặc công xem ra, hiện giờ Trần Phàm đã mất đi sự bảo hộ của Trần gia, muốn bảo trụ tánh mạng, so với tìm đường lên trời còn muốn khó khăn hơn rất nhiều...
Trên bãi đậu xe ngầm của hội quán Lam Sắc Yếu Cơ, tất cả những thủ trưởng của ngành cảnh sát ở Đông Hải đều xuất động, bọn hắn cùng nhau vây quanh ở bên cạnh xe của Hoàng Chí Văn.
Sau khi nghe thấy tin tức nhóm đặc công hồi báo, Trần Phàm đã thúc thủ chịu trói, thì đám thủ trưởng ngành cảnh sát ở Đông Hải đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó một gã bước đến bên cạnh xe của Hoàng Chí Văn, dùng ngữ khí tôn kính nói:
- Hoàng phó chủ tịch. Trần Phàm đã bị trói rồi.
Nguyên bản, người này cũng là ủy viên trong ban thường vụ của thành phố, cấp bậc gần tương đương với Hoàng Chí Văn. Đáng lẽ ra, hoàn toàn không cần phải khách sáo với Hoàng Chí Văn như thế. Nhưng...hiện giờ trên người Hoàng Chí Văn đã bao quanh ánh hào quang của Yến gia!
Hoàng Chí Văn có ý nghĩa như thế nào đối với Yến gia, thì không cần nói cũng hiểu! Cũng bởi nguyên nhân này, mà gã thủ trưởng trong ngành cảnh sát kia mới khách sáo như vậy.
- Bắt được rồi ư?
Nghe thấy tin tức hồi báo, hai mắt Hoàng Chí Văn liền bừng sáng, theo sau vội vàng hỏi:
- Đã chết bao nhiêu người?
- Tính cả Tiết Cường là mười người tất cả.
Gã thủ trưởng ngành cảnh sát chi tiết nói.
- Mười? Mười người?
Bỗng dưng nghe được câu này, thì Hoàng Chí Văn khẽ mỉm cười âm trầm nói:
- Hắn chết chắc rồi.
Nhìn nụ cười ẩn chứa nỗi hận ý bên khóe miệng của Hoàng Chí Văn, gã thủ trưởng trong ngành cảnh sát không dám hé răng nói gì thêm nữa. Hắn so với bất luận người nào cũng hiểu rõ ràng hơn, Hoàng Chí Văn này đáng sợ đến mức nào.
Tại hắn xem ra, Hoàng Chí Văn luôn luôn ẩn nhẫn lựa chọn làm chó săn, lần này nắm chắc được cơ hội báo thù Trần Phàm, thì Hoàng Chí Văn tuyệt đối sẽ khiến cho Trần Phàm không có cơ hội để trở mình!
Trên thực tế, quả thật đúng là như vậy.
Ngày đó, Hoàng Chí Văn theo trong miệng Tiết Cường biết được hết thảy mọi chuyện, thì hắn đã bố trí kế hoạch của ngày hôm nay.
Bình thường hắn không dám cắn người, nhưng khi đã cắn thì phải là nhát cắn trí mạng! Đây là lời răn phong thái làm người của Hoàng Chí Văn.
- Lão Lâm à, tôi phải gọi điện thoại một lát, sau đó sẽ cùng các ông đi xem tên cặn bã của xã hội kia.
Hoàng Chí Văn mỉm cười xong, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh nói.
Lâm cục trưởng dường như đã hiểu là Hoàng Chí Văn đang muốn làm gì, không nhiều lời vô nghĩa, liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lâm cục trưởng đã rời đi, Hoàng Chí Văn mở cửa bước xuống xe, rút máy di động ra bấm một số điện thoại.
Rất nhanh điện thoại đã chuyển liên lạc, Hoàng Chí Văn ngữ khí trở nên phi thường cung kính:
- Yến thiếu gia, Trần Phàm đã sa lưới rồi.
- Sa lưới rồi ư?
Đầu máy bên kia, Yến Thanh Đế vừa nghe thấy Hoàng Chí Văn thông báo tin tức này, thì không khỏi ngẩn ra, theo sau vội vàng hỏi:
- Sao lại thế?
- Hơn mười người bị giết, cả Tiết Cường ở bên trong, nên đã bị cảnh sát vây bắt.
Hoàng Chí Văn tận lực điều chỉnh cảm xúc, nhưng tia hưng phấn ở trong giọng nói là không thể che giấu.
- Nga?
Yến Thanh Đế thoáng trầm ngâm, sau đó hỏi:
- Hoàng thúc, nếu như tôi đoán không lầm, thì đây là xuất phát từ bút tích của chú đi?
- Yến thiếu gia, ngày trước Trần Phàm đã đánh con tôi tàn phế, sau đó năm lần bảy lượt làm nhục tôi. Tôi không thế nào nhịn nổi thêm nữa, nếu như đã phá hỏng kế hoạch của Yến thiếu gia, thì xin cậu hãy nguôi giận.
Nghe vậy, Hoàng Chí Văn trong lòng cả kinh, vội vàng giải thích nói.
- Phá hỏng kế hoạch thì không có. Nhưng cái danh hiệu sói đói của chú thì đúng là không hề khoa trương đâu.
Yến Thanh Đế thâm ý cảm thán một câu.
Hoàng Chí Văn hiếu kỳ, nhưng cũng không dám phản bác. Còn Yến Thanh Đế thì đã lập tức cúp máy...
Sau khi Yến Thanh Đế cúp máy xong, Lâm cục trưởng đồng dạng cũng nhận được một cú điện thoại.
- Lão Lâm, sao lại thành ra thế này? Phát sinh chuyện lớn như vậy, sao không báo cho tôi biết, hay ông tưởng ông đang làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hải, mà quên mất thân phận Chính ủy thứ nhất của trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải rồi sao?
Cú điện thoại này là do Đường Quốc Sơn đánh tới, sau khi vừa chuyên liên lạc, Đường Quốc Sơn đã phát hỏa ngay lập tức. Hiển nhiên, Đường Quốc Sơn đối với hành động Lâm cục trưởng không thông báo tin tức, cùng với đám người Hoàng Chí Văn vây bắt Trần Phàm, rất là bất mãn. Dù sao, Lâm cục trưởng còn có thân phận là Chính ủy của trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải, xem như cũng là một thành viên ở trong quân đội. (Võ cảnh dịch nguyên văn là Bộ đội cảnh sát vũ trang nhân dân, chịu sự lãnh đạo song trùng của Bộ công an và Quân ủy trung ương. Nên cục trưởng cục cảnh sát thành phố trực thuộc trung ương, sẽ có một chân Chính ủy trong Ban thường ủy của Quân ủy trung ương.)
- Lão Đường, không phải tôi không muốn thông báo cho ông. Chuyện này ông hiểu mà.
Lâm cục trưởng phi thường khó xử, sở dĩ hắn không thông báo cho Đường Quốc Sơn, tự nhiên là kiêng kị mối quan hệ mặt thiết giữa Đường Quốc Sơn và Trần Phàm.
Lâm cục trưởng hiểu rõ điểm này, hiển nhiên Đường Quốc Sơn cũng hiểu. Cho nên hắn không chất vấn nữa, mà trầm giọng hỏi:
- Hiện giờ tình huống như thế nào rồi?
- Trần Phàm đã giết hơn mười người, cả Tiết Cường ở bên trong số đó. Nếu Trần gia không xuất đầu, thì hắn khẳng định là xong rồi.
Lâm cục trưởng phân tích nói.
- Giết chết hơn mười người, cả Tiết Cường ở bên trong số này ư?
Đường Quốc Sơn nghe vậy thì trong lòng chấn động, thần tình khiếp sợ. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh nói:
- Tiết Cường là đứa con trai duy nhất của Tiết Hồ. Nếu hôm nay đã bị giết, giữa Trần Phàm cùng Tiết Hồ có thêm thù cũ hận mới, Tiết Hồ khẳng định là sẽ liều mạng thôi.
- Lão Lâm, ông hẳn là hiểu rõ chuyện này, cho dù tôi muốn giúp cũng vô pháp nhúng tay vào.
Theo sau, Đường Quốc Sơn nhanh chóng quyết định nói:
- Như vầy đi, một hồi nữa ông thông báo nơi giam giữ Trần Phàm cho tôi biết, ở dưới tình huống chưa được xét xử, thì cần phải đàm bảo an toàn của hắn, được không?
- Điều này không cần ông nhắc nhở, tuy rằng hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia. Nhưng tôi nghĩ, rất nhiều người trong lòng đều muốn âm thầm giúp hắn. Bởi vì thân phận của hắn quá mức đặc thù, nếu cấp trên chưa ra lệnh, đừng nói là tôi, mà cho dù Hoàng Chí Văn cũng không dám động thủ đâu.
Lâm cục trưởng cười khổ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Được, nhớ đem nơi giam giữ hắn thông báo cho tôi biết. Hẹn gặp lại sau.
Đường Quốc Sơn nói xong, liền cúp máy.
Lâm cục trưởng trong lòng âm thầm thở dài, bản thân hắn hiểu rõ, Đường Quốc Sơn vẫn là muốn cứu Trần Phàm. Nhưng nếu không có Trần gia xuất đầu, thì lần này Trần Phàm chết chắc rồi.
Đầu máy bên kia, sau khi cúp điện thoại, Đường Quốc Sơn đã nhanh chóng bấm một dãy số, rất nhanh cũng chuyển được liên lạc.
- Tôi là Đường Quốc Sơn, đoàn trưởng trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải, xin gọi Trần Chiến đến nghe điện thoại.
Lúc này Đường Quốc Sơn đang muốn gọi điện cho Trần Chiến.
- Chú Đường, chú gọi điện cho tôi sao? Hay là Tiểu Phàm đã xảy ra chuyện rồi?
Rất nhanh. Trần Chiến đã tiếp nhận máy, chờ sau khi cảnh vệ viên rời đi, liền trầm giọng hói.
- Tiểu Chiến, Tiểu Phàm vừa rồi đã giết chết hơn mười người và cả Tiết Cường con của Tiết Hồ, bá chủ giới hắc đạo ở phương Nam. Lúc này đã bị cảnh sát vây bắt rồi.
Đối với Trần Chiến có thể đoán được điểm này, Đường Quốc Sơn không hề cảm thấy tò mò. Dù sao người từng được xưng là quân đao trong quân đội cũng không phải tầm thường. Đồng dạng, hắn cũng không muốn giấu giếm sự thật.
- Cái gì?
Vừa nghe thấy Đường Quốc Sơn nói như thế, Trần Chiến giật mình cả kinh:
- Tiểu Phàm giết người, hơn nữa còn bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường ư?
- Đúng thế, sở dĩ cảnh sát bất được hắn, là bởi vì Hoàng Chí Văn đã âm thầm giăng bẫy. Hơn nữa thân phận của Tiết Cường có chút đặc thù. Chuyện đến nước này muốn cứu Tiểu Phàm, thì phải có Trần gia xuất đầu. Tôi quả thực không đủ năng lực để cứu hắn.
Đường Quốc Sơn nói xong, nhịn không được dò hỏi:
- Tiểu Chiến, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, Tiểu Phàm có đúng là đã bị đuổi ra khỏi Trần gia hay không?
Bên tai vang lên thanh âm băng sương của Trần Phàm, nhìn chiếc đầu lâu chày đầm đìa máu tươi trong tay Trần Phàm, ngay cả thủ lĩnh đặc công ở bên trong, tất cả mọi người đều ngây ra.
Có lẽ...không ai nghĩ qua, Trần Phàm dám cả gan, đương trường giết người ở ngay trước mắt cảnh sát. Hơn nữa còn là giết chết đứa con của hoang đế thế giới ngầm trong Đại Lục.
- Trần Phàm, anh đừng ép chúng tôi phải nổ súng!
Ngắn ngủi sững sờ trong giây lát qua đi, thủ lĩnh đặc công đã vươn tay tháo chốt an toàn, bày ra tư thế tùy thời sẽ nổ súng.
Không riêng gì hắn, mà đám đặc công xung quanh cũng sôi nổi lên đạn, cảm giác giống như nếu Trần Phàm còn dám hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ đem Trần Phàm bắn nát thành cái sàng.
- Nếu tôi đoán không sai, thì Hoàng Chí Văn đích thân tới đây, đúng không?
Đối mặt với hơn mười họng súng đen nháy, Trần Phàm không hề sợ hãi nói.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, cả nhóm đặc công trong lòng đều nhảy dựng lên.
Đúng theo như lời nói của Trần Phàm, Hoàng Chí Văn đích xác đã tới đây!
Vì hành động vây bất Trần Phàm, Hoàng Chí Văn đã xuất động lực lượng mạnh nhất trong ngành cảnh sát, hơn nữa còn điều thêm mấy trăm thành viên trong tổ đặc công và cảnh sát hình sự.
Tuy biến hóa của nhóm đặc công rất nhỏ, nhưng đều đã bị Trần Phàm nhìn ra. Vừa nhìn thấy điểm này, Trần Phàm chậm rãi buông chân mày ra, trầm ngâm nói:
- Tôi sẽ đi với các anh.
Nghe thấy Trần Phàm nói như thế, nhóm đặc công trong lòng đều âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Bởi vì thông qua hành động thiện nghệ lúc trước, bọn hắn biết Trần Phàm đã từng tham gia vào tổ chức đặc biệt, từng là chiến sĩ có năng lực sát địch cực kỳ khủng bố!
Dưới tình huống này, bọn hắn căn bản là không muốn ra tay với Trần Phàm, cũng sợ phải động thủ với một cỗ máy giết người như Trần Phàm!
- Đưa cô bé này về cục cảnh sát, sẽ có người đến cục cảnh sát đón nàng.
Mắt thấy mấy gã đặc công mon men đến gần. Trần Phàm một tay ôm Lưu Oánh Oánh, tay còn lại thì giơ thanh chủy thủ của Hoàng Phủ Hồng Trúc ra, nhắc nhở:
- Thanh chủy thủ này là của bằng hữu tôi, phiền toái các anh tạm thời thay tôi bảo quản.
Nghe Trần Phàm nói như thế, mấy gã đặc công cũng không biết nói gì. Phải biết rằng, Trần Phàm ở trong này giết chết mấy người, hơn nữa còn có Tiết Cường mang thân phận đặc thù. Nếu đối thành trước kia, lấy ánh hào quang của Trần gia, Trần Phàm muốn bảo mệnh là sẽ đơn giản. Chuyện này chỉ dẫn đến kỷ luật mà thôi. Bởi vì chỉ cần Trần lão thái gia nói một câu, ngay cả thủ trưởng số một cũng không dám làm gì Trần Phàm.
Nhưng xưa nay đã khác!
Ở trong suy nghĩ của nhóm đặc công xem ra, hiện giờ Trần Phàm đã mất đi sự bảo hộ của Trần gia, muốn bảo trụ tánh mạng, so với tìm đường lên trời còn muốn khó khăn hơn rất nhiều...
Trên bãi đậu xe ngầm của hội quán Lam Sắc Yếu Cơ, tất cả những thủ trưởng của ngành cảnh sát ở Đông Hải đều xuất động, bọn hắn cùng nhau vây quanh ở bên cạnh xe của Hoàng Chí Văn.
Sau khi nghe thấy tin tức nhóm đặc công hồi báo, Trần Phàm đã thúc thủ chịu trói, thì đám thủ trưởng ngành cảnh sát ở Đông Hải đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó một gã bước đến bên cạnh xe của Hoàng Chí Văn, dùng ngữ khí tôn kính nói:
- Hoàng phó chủ tịch. Trần Phàm đã bị trói rồi.
Nguyên bản, người này cũng là ủy viên trong ban thường vụ của thành phố, cấp bậc gần tương đương với Hoàng Chí Văn. Đáng lẽ ra, hoàn toàn không cần phải khách sáo với Hoàng Chí Văn như thế. Nhưng...hiện giờ trên người Hoàng Chí Văn đã bao quanh ánh hào quang của Yến gia!
Hoàng Chí Văn có ý nghĩa như thế nào đối với Yến gia, thì không cần nói cũng hiểu! Cũng bởi nguyên nhân này, mà gã thủ trưởng trong ngành cảnh sát kia mới khách sáo như vậy.
- Bắt được rồi ư?
Nghe thấy tin tức hồi báo, hai mắt Hoàng Chí Văn liền bừng sáng, theo sau vội vàng hỏi:
- Đã chết bao nhiêu người?
- Tính cả Tiết Cường là mười người tất cả.
Gã thủ trưởng ngành cảnh sát chi tiết nói.
- Mười? Mười người?
Bỗng dưng nghe được câu này, thì Hoàng Chí Văn khẽ mỉm cười âm trầm nói:
- Hắn chết chắc rồi.
Nhìn nụ cười ẩn chứa nỗi hận ý bên khóe miệng của Hoàng Chí Văn, gã thủ trưởng trong ngành cảnh sát không dám hé răng nói gì thêm nữa. Hắn so với bất luận người nào cũng hiểu rõ ràng hơn, Hoàng Chí Văn này đáng sợ đến mức nào.
Tại hắn xem ra, Hoàng Chí Văn luôn luôn ẩn nhẫn lựa chọn làm chó săn, lần này nắm chắc được cơ hội báo thù Trần Phàm, thì Hoàng Chí Văn tuyệt đối sẽ khiến cho Trần Phàm không có cơ hội để trở mình!
Trên thực tế, quả thật đúng là như vậy.
Ngày đó, Hoàng Chí Văn theo trong miệng Tiết Cường biết được hết thảy mọi chuyện, thì hắn đã bố trí kế hoạch của ngày hôm nay.
Bình thường hắn không dám cắn người, nhưng khi đã cắn thì phải là nhát cắn trí mạng! Đây là lời răn phong thái làm người của Hoàng Chí Văn.
- Lão Lâm à, tôi phải gọi điện thoại một lát, sau đó sẽ cùng các ông đi xem tên cặn bã của xã hội kia.
Hoàng Chí Văn mỉm cười xong, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh nói.
Lâm cục trưởng dường như đã hiểu là Hoàng Chí Văn đang muốn làm gì, không nhiều lời vô nghĩa, liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lâm cục trưởng đã rời đi, Hoàng Chí Văn mở cửa bước xuống xe, rút máy di động ra bấm một số điện thoại.
Rất nhanh điện thoại đã chuyển liên lạc, Hoàng Chí Văn ngữ khí trở nên phi thường cung kính:
- Yến thiếu gia, Trần Phàm đã sa lưới rồi.
- Sa lưới rồi ư?
Đầu máy bên kia, Yến Thanh Đế vừa nghe thấy Hoàng Chí Văn thông báo tin tức này, thì không khỏi ngẩn ra, theo sau vội vàng hỏi:
- Sao lại thế?
- Hơn mười người bị giết, cả Tiết Cường ở bên trong, nên đã bị cảnh sát vây bắt.
Hoàng Chí Văn tận lực điều chỉnh cảm xúc, nhưng tia hưng phấn ở trong giọng nói là không thể che giấu.
- Nga?
Yến Thanh Đế thoáng trầm ngâm, sau đó hỏi:
- Hoàng thúc, nếu như tôi đoán không lầm, thì đây là xuất phát từ bút tích của chú đi?
- Yến thiếu gia, ngày trước Trần Phàm đã đánh con tôi tàn phế, sau đó năm lần bảy lượt làm nhục tôi. Tôi không thế nào nhịn nổi thêm nữa, nếu như đã phá hỏng kế hoạch của Yến thiếu gia, thì xin cậu hãy nguôi giận.
Nghe vậy, Hoàng Chí Văn trong lòng cả kinh, vội vàng giải thích nói.
- Phá hỏng kế hoạch thì không có. Nhưng cái danh hiệu sói đói của chú thì đúng là không hề khoa trương đâu.
Yến Thanh Đế thâm ý cảm thán một câu.
Hoàng Chí Văn hiếu kỳ, nhưng cũng không dám phản bác. Còn Yến Thanh Đế thì đã lập tức cúp máy...
Sau khi Yến Thanh Đế cúp máy xong, Lâm cục trưởng đồng dạng cũng nhận được một cú điện thoại.
- Lão Lâm, sao lại thành ra thế này? Phát sinh chuyện lớn như vậy, sao không báo cho tôi biết, hay ông tưởng ông đang làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hải, mà quên mất thân phận Chính ủy thứ nhất của trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải rồi sao?
Cú điện thoại này là do Đường Quốc Sơn đánh tới, sau khi vừa chuyên liên lạc, Đường Quốc Sơn đã phát hỏa ngay lập tức. Hiển nhiên, Đường Quốc Sơn đối với hành động Lâm cục trưởng không thông báo tin tức, cùng với đám người Hoàng Chí Văn vây bắt Trần Phàm, rất là bất mãn. Dù sao, Lâm cục trưởng còn có thân phận là Chính ủy của trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải, xem như cũng là một thành viên ở trong quân đội. (Võ cảnh dịch nguyên văn là Bộ đội cảnh sát vũ trang nhân dân, chịu sự lãnh đạo song trùng của Bộ công an và Quân ủy trung ương. Nên cục trưởng cục cảnh sát thành phố trực thuộc trung ương, sẽ có một chân Chính ủy trong Ban thường ủy của Quân ủy trung ương.)
- Lão Đường, không phải tôi không muốn thông báo cho ông. Chuyện này ông hiểu mà.
Lâm cục trưởng phi thường khó xử, sở dĩ hắn không thông báo cho Đường Quốc Sơn, tự nhiên là kiêng kị mối quan hệ mặt thiết giữa Đường Quốc Sơn và Trần Phàm.
Lâm cục trưởng hiểu rõ điểm này, hiển nhiên Đường Quốc Sơn cũng hiểu. Cho nên hắn không chất vấn nữa, mà trầm giọng hỏi:
- Hiện giờ tình huống như thế nào rồi?
- Trần Phàm đã giết hơn mười người, cả Tiết Cường ở bên trong số đó. Nếu Trần gia không xuất đầu, thì hắn khẳng định là xong rồi.
Lâm cục trưởng phân tích nói.
- Giết chết hơn mười người, cả Tiết Cường ở bên trong số này ư?
Đường Quốc Sơn nghe vậy thì trong lòng chấn động, thần tình khiếp sợ. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh nói:
- Tiết Cường là đứa con trai duy nhất của Tiết Hồ. Nếu hôm nay đã bị giết, giữa Trần Phàm cùng Tiết Hồ có thêm thù cũ hận mới, Tiết Hồ khẳng định là sẽ liều mạng thôi.
- Lão Lâm, ông hẳn là hiểu rõ chuyện này, cho dù tôi muốn giúp cũng vô pháp nhúng tay vào.
Theo sau, Đường Quốc Sơn nhanh chóng quyết định nói:
- Như vầy đi, một hồi nữa ông thông báo nơi giam giữ Trần Phàm cho tôi biết, ở dưới tình huống chưa được xét xử, thì cần phải đàm bảo an toàn của hắn, được không?
- Điều này không cần ông nhắc nhở, tuy rằng hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia. Nhưng tôi nghĩ, rất nhiều người trong lòng đều muốn âm thầm giúp hắn. Bởi vì thân phận của hắn quá mức đặc thù, nếu cấp trên chưa ra lệnh, đừng nói là tôi, mà cho dù Hoàng Chí Văn cũng không dám động thủ đâu.
Lâm cục trưởng cười khổ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Được, nhớ đem nơi giam giữ hắn thông báo cho tôi biết. Hẹn gặp lại sau.
Đường Quốc Sơn nói xong, liền cúp máy.
Lâm cục trưởng trong lòng âm thầm thở dài, bản thân hắn hiểu rõ, Đường Quốc Sơn vẫn là muốn cứu Trần Phàm. Nhưng nếu không có Trần gia xuất đầu, thì lần này Trần Phàm chết chắc rồi.
Đầu máy bên kia, sau khi cúp điện thoại, Đường Quốc Sơn đã nhanh chóng bấm một dãy số, rất nhanh cũng chuyển được liên lạc.
- Tôi là Đường Quốc Sơn, đoàn trưởng trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải, xin gọi Trần Chiến đến nghe điện thoại.
Lúc này Đường Quốc Sơn đang muốn gọi điện cho Trần Chiến.
- Chú Đường, chú gọi điện cho tôi sao? Hay là Tiểu Phàm đã xảy ra chuyện rồi?
Rất nhanh. Trần Chiến đã tiếp nhận máy, chờ sau khi cảnh vệ viên rời đi, liền trầm giọng hói.
- Tiểu Chiến, Tiểu Phàm vừa rồi đã giết chết hơn mười người và cả Tiết Cường con của Tiết Hồ, bá chủ giới hắc đạo ở phương Nam. Lúc này đã bị cảnh sát vây bắt rồi.
Đối với Trần Chiến có thể đoán được điểm này, Đường Quốc Sơn không hề cảm thấy tò mò. Dù sao người từng được xưng là quân đao trong quân đội cũng không phải tầm thường. Đồng dạng, hắn cũng không muốn giấu giếm sự thật.
- Cái gì?
Vừa nghe thấy Đường Quốc Sơn nói như thế, Trần Chiến giật mình cả kinh:
- Tiểu Phàm giết người, hơn nữa còn bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường ư?
- Đúng thế, sở dĩ cảnh sát bất được hắn, là bởi vì Hoàng Chí Văn đã âm thầm giăng bẫy. Hơn nữa thân phận của Tiết Cường có chút đặc thù. Chuyện đến nước này muốn cứu Tiểu Phàm, thì phải có Trần gia xuất đầu. Tôi quả thực không đủ năng lực để cứu hắn.
Đường Quốc Sơn nói xong, nhịn không được dò hỏi:
- Tiểu Chiến, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, Tiểu Phàm có đúng là đã bị đuổi ra khỏi Trần gia hay không?
Tác giả :
Phong Cuồng