Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 368: Không có đường lui
Lúc này đây, Lâm Đông không dám nói tiếp, tựa hồ hắn biết tiếp tục nói dối trước mặt Trần Phàm không phải là một chuyện tốt.
- Vô luận quan đạo hay quỷ đạo, người thông minh ở phần lớn thời điểm đều thích a dua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Nhưng tôi hi vọng anh hiểu được, đó là giai đoạn cất bước, tới thân phận cùng địa vị nhất định, nhất định phải làm ra lựa chọn giữa tay gấu cùng cá.
- Trần thiếu, tôi...
Lâm Đông định nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn nói cho hết lời, Trần Phàm trực tiếp cắt đứt lời của hắn:
- Anh nói sẽ làm cẩu cho tôi, tôi không vui. Bởi vì bên cạnh tôi không có cẩu. Tôi muốn anh gia nhập Hồng Trúc bang, không phải hi vọng anh làm cẩu, mà hi vọng anh làm người.
Làm người.
Nghe được hai chữ này, cả người Lâm Đông chấn động.
- Thu nhập của anh ngoại trừ phát ra từ hắc đạo, trong tay cũng không thiếu của cải bạch đạo, đúng không?
Trần Phàm hỏi.
Lúc này đây, Lâm Đông cũng không dám giấu diếm, cũng không còn muốn giấu diếm, mà trước tiên gật đầu:
- Dạ. Trần thiếu.
- Biết Cao Tường tập đoàn không?
Trần Phàm mỉm cười.
Trong lòng Lâm Đông vừa động, có vẻ có chút kích động:
- Biết. Một đoạn thời gian trước tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Viễn Sơn, tập đoàn Hải Thụy ba nhà gây dựng dung hợp lại, tạo thành tập đoàn Cao Tường. Sau khi tập đoàn Cao Tường thành lập, lập tức nhận được cơ hội hợp tác với tập đoàn Kerner Er của Châu Âu.
Đối với việc Lâm Đông biết chuyện này, Trần Phàm cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại theo hắn xem ra, lấy thân phận ông trùm hắc đạo Nam Kinh của Lâm Đông, nếu ngay chuyện đại sự của thương giới cuối năm vừa rồi cũng không biết, vậy xem như hắn cũng đã uổng phí làm một ông trùm hắc đạo.
- Có muốn từ sự hợp tác của tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kerner Er chia một chén canh?
Trần Phàm bỗng nhiên dừng bước.
- Phanh...phanh...
Trái tim Lâm Đông nhảy lên một trận kinh hoàng, sau đó hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo của buổi sáng sớm, thần tình kích động nhìn Trần Phàm gật đầu.
- Một hồi tôi sẽ gọi điện cho Dương Viễn, để cho hắn đem sinh ý bất động sản Nam Kinh giao cho anh tới làm.
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:
- Xem như một chút tỏ vẻ với việc anh gia nhập Hồng Trúc bang.
- Cảm ơn Trần thiếu.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế. ánh mắt Lâm Đông nhìn về hướng Trần Phàm chẳng những kính sợ, còn ẩn chứa một tia cảm kích.
Dù rằng hắn biết vô luận là câu nói "tôi không muốn anh làm cẩu, mà là muốn anh làm người", hoặc giờ khắc này đáp ứng đem sinh ý bất động sản của tập đoàn Cao Tường tại Nam Kinh tặng cho hắn, đều là hành động Trần Phàm dùng thu mua lòng người.
Nhưng loại hành động này cùng lúc trước Lâm Đông nguyện ý trung thành với Trần Phi thì thái độ cao cao tại thượng của Trần Phi, quả thực chính là cách biệt một trời.
Kể từ đó, cho dù Lâm Đông biết cuối cùng mình cũng chỉ là một con chó săn, nhưng cũng phải là một con chó săn có tôn nghiêm.
- Trần thiếu. Lâm Đông tôi thề với trời, từ nay về sau toàn tâm toàn ý hiệu trung với ngài, nếu có làm trái, ngữ lôi oanh đỉnh.
Lâm Đông cúi đầu tới chín mươi độ, thần tình chân thành.
Trần Phàm cười lạnh:
- Nếu như thề với trời có hữu dụng, trên thế giới này sẽ không xuất hiện pháp luật. Sự tình không phải nói ra là được, mà phải làm được, đạo lý này anh biết tôi cũng biết, cho nên sau này không cần ở trước mặt tôi nói ra những lời có hoa không quả như vậy, không có ý nghĩa.
- Dạ. Trần thiếu.
Lâm Đông có vẻ xấu hổ, đúng như lời Trần Phàm, tuy rằng hắn có chút cảm động đối với thái độ của Trần Phàm, nhưng tuyệt đối không tới mức toàn tâm toàn ý bán mạng cho Trần Phàm.
- Tốt lắm, anh trở về đi.
Trần Phàm nhìn đồng hồ, quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện:
- Nhớ kỹ, đừng tiết lộ thân phận tôi là chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
- Dạ.
Sắc mặt Lâm Đông lại biến đổi, hắn vốn bởi vì một câu quyết định của Trần Phàm chia sẻ sinh ý của tập đoàn Cao Tường mà tò mò, đồng thời quyết định âm thầm điều tra một phen, xem Trần Phàm có năng lượng dùng một câu nói quyết định sinh ý của tập đoàn Cao Tường hay không, hiện giờ nghe Trần Phàm vừa nói như thế, tương đương gõ cho hắn nghe một hồi chuông cảnh tỉnh.
- Trần thiếu, ngài còn chưa nói muốn tôi làm cái gì cho ngài.
Lâm Đông nghĩ tới điều gì, lập tức bổ sung nói.
- Trong kế hoạch của tôi, anh sẽ trở thành một thanh đao nhọn sắc bén, đao nhọn mở đường cho tôi.
Trần Phàm nheo mắt lại, nhìn thoáng qua mặt trời đó dâng lên phía phương đông, thản nhiên nói:
- Bất quá hiện tại thời cơ chưa chín mùi, anh không cần làm gì, chỉ cần có sự chuẩn bị là tốt rồi.
Lâm Đông như có suy nghĩ gì đó.
- Trung tâm, đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với anh. Làm được trung tâm, tôi cam đoan, sau này không lâu trong tương lai, hắc đạo Trung Quốc thậm chí là thế giới, tên của Lâm Đông anh thậm chí sẽ có một địa vị rất trọng yếu.
Trần Phàm chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói:
- Trái lại, hắc đạo Trung Quốc sẽ không còn nhân vật có tên là Lâm Đông nữa.
Nói xong, Trần Phàm không đợi Lâm Đông trả lời, lại chạy về phía trước.
Mà lúc này Lâm Đông cũng không đuổi theo, ngây ra đứng nguyên tại chỗ, không ngừng nhớ lại lời nói trước khi đi của Trần Phàm.
- Sẽ động thủ đối với Tiết gia sao?
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, Lâm Đông thì thào tự nói một câu, trong đầu lại dần hiện ra kết cục bi thảm của hoàng đế vùng Vân Nam Hồng Liệt.
Trong đầu hiện lên một màn này, hắn biết, hắn đã không còn đường lui.
Nửa giờ sau, Trần Phàm rèn luyện xong quay trở về nhà.
Trong nhà, dì Điền giống như ngày thường, đã làm xong bữa sáng, mà Tô San còn ở trên lầu thay quần áo.
Nguyên bản Trần Phàm muốn dì Điền ở lại nhà chiếu cố cho Điền Thảo, nhưng dì Điền không chịu đáp ứng, vì thế Trần Phàm cũng không bắt buộc.
Kể từ sau khi biết được quá khứ bi thảm của dì Điền, Trần Phàm biết, tuy rằng dì Điền khổ cực cả đời, nhưng cũng giống như Điền Thảo, là một nữ nhân không muốn cúi đầu.
Theo ý nào đó mà nói, Điền Thảo kiên cường chính là kế thừa từ dì Điền.
Hai mươi phút sau, ngay khi Trần Phàm tắm rửa thay xong quần áo đi xuống dưới lầu, Tô San cũng đã thay xong quần áo.
Ngay hôm nay Tô San vẫn dùng trang phục thanh xuân, áo khoác màu lam, quần bò màu lam nhạt, giày thể thao, không chinh chu, không hoa lệ nhưng lại đem vẻ thanh xuân trên người nàng bày ra hết sức tinh tế.
Thời gian có thể thay đổi hết thảy.
Tin tức hẹn hò của Trần Phàm cùng Tô San lúc ban đầu mới truyền lưu trong đại học Đông Hải, đã nhấc lên một cỗ phong ba trong trường, hiện giờ theo thời gian trôi qua, hứng thú của mọi người đối với chuyện này đã phai nhạt rất nhiều, hai người đi trong sân trường, tuy vẫn hấp dẫn ánh mắt như trước, nhưng không còn khủng bố như thế.
Hai người chia tay tại ký túc xá. Trần Phàm đi vào phòng ngủ. Ngu Huyền cùng Tiêu Phong đã tới, vua lý luận Chu Văn lại không có mặt.
- Trần Phàm, cuối cùng cậu cũng đến.
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòng ngủ 108, Ngu Huyền tiến lên ôm mạnh hắn một cái.
Cảm thụ được lực lượng khủng bố ẩn chứa trong thân thể Ngu Huyền. Trần Phàm cười khổ nói:
- Tiểu Huyền tử, xem ra một kỳ nghỉ đông cậu huấn luyện cũng không uổng phí.
- Đó còn không phải sao, trong đại tuyết âm độ mà phải luyện quyền a.
Ngu Huyền hàm hậu cười, sau đó nhớ ra điều gì nói:
- Đúng rồi. Trần Phàm, ông nội tôi nghe xong chuyện của cậu, nói có cơ hội muốn gặp cậu một lần.
- Được.
Trần Phàm cũng không nghĩ ngợi liền đáp ứng, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Phong.
So sánh với mỹ nam Tiêu Phong luôn trường kỳ oanh giết hết thảy các cô gái, sau kỳ nghỉ đông đi qua. Tiêu Phong đã cắt đi mái tóc dài, chỉ còn lại tóc đinh ngắn, làn da cũng không còn trắng nõn như trước, hơn nữa cả người cũng gầy yếu hơn rất nhiều.
Không riêng gì vẻ bề ngoài, khí chất trên người Tiêu Phong cũng thay đổi rất nhiều.
Cho tới nay, tuy rằng Tiêu Phong không như những con nhà giàu khác kiêu ngạo tự cao tự đại, nhưng cỗ khí chất phiêu dật xuất thân từ nhà phú quý, trong phiêu dật còn mang theo vài phần u buồn.
Hiện giờ trên người Tiêu Phong đã không còn loại khí chất này, nhưng lại cho người ta cảm giác nội liễm cùng điệu thấp.
Ngày đó, Dương Viễn hồi báo công tác cho Trần Phàm, từng nói Tiêu Phong cả kỳ nghỉ đông đã thực tập từ tầng dưới chót của tập đoàn, tiến bộ thần tốc.
Hiện giờ vừa nhìn. Tiêu Phong đã thay đổi hoàn toàn sau lần thực tập tại kỳ nghỉ đông.
- Nghe nói cậu nghỉ đông lại đi thực tập, xem ra hiệu quả không tệ.
Trần Phàm cười nói.
Tiêu Phong cũng cười, dùng sức ôm mạnh Trần Phàm, sau đó cười khổ nói:
- Vốn cha tôi nói thực tập xong tại kỳ nghỉ đông sẽ mua cho tôi một chiếc thể thao Bentley, tôi suy nghĩ mình nhiều năm không thay đổi xe, thế nào cũng phải nỗ lực một phen. Kết quả thực tập xong lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, ân, X 6 cũng rất tốt.
Trần Phàm nghe xong cũng không hé răng.
Hắn biết, thanh niên từng xem mình phiêu dật cao quý hơn rất nhiều người kia, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên giậm chân tại chỗ nhiều năm, kết quả đã bị người quẳng lại rất xa.
Hiện giờ rốt cục hắn đã bắt đầu xuất phát chạy, hơn nữa còn dùng toàn lực hướng về điểm chung kết.
Trần Phàm tin tưởng, dùng không được bao lâu, thanh niên từng bị xem là trò cười của giới công tử ăn chơi trác táng Hàng Châu, sẽ thông qua cố gắng của mình, sẽ cấp cho nữ nhân nông cạn cùng những người ngày xưa xem thường hắn, một cái tát vô cùng vang dội!
- Vô luận quan đạo hay quỷ đạo, người thông minh ở phần lớn thời điểm đều thích a dua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Nhưng tôi hi vọng anh hiểu được, đó là giai đoạn cất bước, tới thân phận cùng địa vị nhất định, nhất định phải làm ra lựa chọn giữa tay gấu cùng cá.
- Trần thiếu, tôi...
Lâm Đông định nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn nói cho hết lời, Trần Phàm trực tiếp cắt đứt lời của hắn:
- Anh nói sẽ làm cẩu cho tôi, tôi không vui. Bởi vì bên cạnh tôi không có cẩu. Tôi muốn anh gia nhập Hồng Trúc bang, không phải hi vọng anh làm cẩu, mà hi vọng anh làm người.
Làm người.
Nghe được hai chữ này, cả người Lâm Đông chấn động.
- Thu nhập của anh ngoại trừ phát ra từ hắc đạo, trong tay cũng không thiếu của cải bạch đạo, đúng không?
Trần Phàm hỏi.
Lúc này đây, Lâm Đông cũng không dám giấu diếm, cũng không còn muốn giấu diếm, mà trước tiên gật đầu:
- Dạ. Trần thiếu.
- Biết Cao Tường tập đoàn không?
Trần Phàm mỉm cười.
Trong lòng Lâm Đông vừa động, có vẻ có chút kích động:
- Biết. Một đoạn thời gian trước tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Viễn Sơn, tập đoàn Hải Thụy ba nhà gây dựng dung hợp lại, tạo thành tập đoàn Cao Tường. Sau khi tập đoàn Cao Tường thành lập, lập tức nhận được cơ hội hợp tác với tập đoàn Kerner Er của Châu Âu.
Đối với việc Lâm Đông biết chuyện này, Trần Phàm cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại theo hắn xem ra, lấy thân phận ông trùm hắc đạo Nam Kinh của Lâm Đông, nếu ngay chuyện đại sự của thương giới cuối năm vừa rồi cũng không biết, vậy xem như hắn cũng đã uổng phí làm một ông trùm hắc đạo.
- Có muốn từ sự hợp tác của tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kerner Er chia một chén canh?
Trần Phàm bỗng nhiên dừng bước.
- Phanh...phanh...
Trái tim Lâm Đông nhảy lên một trận kinh hoàng, sau đó hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo của buổi sáng sớm, thần tình kích động nhìn Trần Phàm gật đầu.
- Một hồi tôi sẽ gọi điện cho Dương Viễn, để cho hắn đem sinh ý bất động sản Nam Kinh giao cho anh tới làm.
Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:
- Xem như một chút tỏ vẻ với việc anh gia nhập Hồng Trúc bang.
- Cảm ơn Trần thiếu.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế. ánh mắt Lâm Đông nhìn về hướng Trần Phàm chẳng những kính sợ, còn ẩn chứa một tia cảm kích.
Dù rằng hắn biết vô luận là câu nói "tôi không muốn anh làm cẩu, mà là muốn anh làm người", hoặc giờ khắc này đáp ứng đem sinh ý bất động sản của tập đoàn Cao Tường tại Nam Kinh tặng cho hắn, đều là hành động Trần Phàm dùng thu mua lòng người.
Nhưng loại hành động này cùng lúc trước Lâm Đông nguyện ý trung thành với Trần Phi thì thái độ cao cao tại thượng của Trần Phi, quả thực chính là cách biệt một trời.
Kể từ đó, cho dù Lâm Đông biết cuối cùng mình cũng chỉ là một con chó săn, nhưng cũng phải là một con chó săn có tôn nghiêm.
- Trần thiếu. Lâm Đông tôi thề với trời, từ nay về sau toàn tâm toàn ý hiệu trung với ngài, nếu có làm trái, ngữ lôi oanh đỉnh.
Lâm Đông cúi đầu tới chín mươi độ, thần tình chân thành.
Trần Phàm cười lạnh:
- Nếu như thề với trời có hữu dụng, trên thế giới này sẽ không xuất hiện pháp luật. Sự tình không phải nói ra là được, mà phải làm được, đạo lý này anh biết tôi cũng biết, cho nên sau này không cần ở trước mặt tôi nói ra những lời có hoa không quả như vậy, không có ý nghĩa.
- Dạ. Trần thiếu.
Lâm Đông có vẻ xấu hổ, đúng như lời Trần Phàm, tuy rằng hắn có chút cảm động đối với thái độ của Trần Phàm, nhưng tuyệt đối không tới mức toàn tâm toàn ý bán mạng cho Trần Phàm.
- Tốt lắm, anh trở về đi.
Trần Phàm nhìn đồng hồ, quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện:
- Nhớ kỹ, đừng tiết lộ thân phận tôi là chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
- Dạ.
Sắc mặt Lâm Đông lại biến đổi, hắn vốn bởi vì một câu quyết định của Trần Phàm chia sẻ sinh ý của tập đoàn Cao Tường mà tò mò, đồng thời quyết định âm thầm điều tra một phen, xem Trần Phàm có năng lượng dùng một câu nói quyết định sinh ý của tập đoàn Cao Tường hay không, hiện giờ nghe Trần Phàm vừa nói như thế, tương đương gõ cho hắn nghe một hồi chuông cảnh tỉnh.
- Trần thiếu, ngài còn chưa nói muốn tôi làm cái gì cho ngài.
Lâm Đông nghĩ tới điều gì, lập tức bổ sung nói.
- Trong kế hoạch của tôi, anh sẽ trở thành một thanh đao nhọn sắc bén, đao nhọn mở đường cho tôi.
Trần Phàm nheo mắt lại, nhìn thoáng qua mặt trời đó dâng lên phía phương đông, thản nhiên nói:
- Bất quá hiện tại thời cơ chưa chín mùi, anh không cần làm gì, chỉ cần có sự chuẩn bị là tốt rồi.
Lâm Đông như có suy nghĩ gì đó.
- Trung tâm, đây là yêu cầu duy nhất của tôi đối với anh. Làm được trung tâm, tôi cam đoan, sau này không lâu trong tương lai, hắc đạo Trung Quốc thậm chí là thế giới, tên của Lâm Đông anh thậm chí sẽ có một địa vị rất trọng yếu.
Trần Phàm chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói:
- Trái lại, hắc đạo Trung Quốc sẽ không còn nhân vật có tên là Lâm Đông nữa.
Nói xong, Trần Phàm không đợi Lâm Đông trả lời, lại chạy về phía trước.
Mà lúc này Lâm Đông cũng không đuổi theo, ngây ra đứng nguyên tại chỗ, không ngừng nhớ lại lời nói trước khi đi của Trần Phàm.
- Sẽ động thủ đối với Tiết gia sao?
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, Lâm Đông thì thào tự nói một câu, trong đầu lại dần hiện ra kết cục bi thảm của hoàng đế vùng Vân Nam Hồng Liệt.
Trong đầu hiện lên một màn này, hắn biết, hắn đã không còn đường lui.
Nửa giờ sau, Trần Phàm rèn luyện xong quay trở về nhà.
Trong nhà, dì Điền giống như ngày thường, đã làm xong bữa sáng, mà Tô San còn ở trên lầu thay quần áo.
Nguyên bản Trần Phàm muốn dì Điền ở lại nhà chiếu cố cho Điền Thảo, nhưng dì Điền không chịu đáp ứng, vì thế Trần Phàm cũng không bắt buộc.
Kể từ sau khi biết được quá khứ bi thảm của dì Điền, Trần Phàm biết, tuy rằng dì Điền khổ cực cả đời, nhưng cũng giống như Điền Thảo, là một nữ nhân không muốn cúi đầu.
Theo ý nào đó mà nói, Điền Thảo kiên cường chính là kế thừa từ dì Điền.
Hai mươi phút sau, ngay khi Trần Phàm tắm rửa thay xong quần áo đi xuống dưới lầu, Tô San cũng đã thay xong quần áo.
Ngay hôm nay Tô San vẫn dùng trang phục thanh xuân, áo khoác màu lam, quần bò màu lam nhạt, giày thể thao, không chinh chu, không hoa lệ nhưng lại đem vẻ thanh xuân trên người nàng bày ra hết sức tinh tế.
Thời gian có thể thay đổi hết thảy.
Tin tức hẹn hò của Trần Phàm cùng Tô San lúc ban đầu mới truyền lưu trong đại học Đông Hải, đã nhấc lên một cỗ phong ba trong trường, hiện giờ theo thời gian trôi qua, hứng thú của mọi người đối với chuyện này đã phai nhạt rất nhiều, hai người đi trong sân trường, tuy vẫn hấp dẫn ánh mắt như trước, nhưng không còn khủng bố như thế.
Hai người chia tay tại ký túc xá. Trần Phàm đi vào phòng ngủ. Ngu Huyền cùng Tiêu Phong đã tới, vua lý luận Chu Văn lại không có mặt.
- Trần Phàm, cuối cùng cậu cũng đến.
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòng ngủ 108, Ngu Huyền tiến lên ôm mạnh hắn một cái.
Cảm thụ được lực lượng khủng bố ẩn chứa trong thân thể Ngu Huyền. Trần Phàm cười khổ nói:
- Tiểu Huyền tử, xem ra một kỳ nghỉ đông cậu huấn luyện cũng không uổng phí.
- Đó còn không phải sao, trong đại tuyết âm độ mà phải luyện quyền a.
Ngu Huyền hàm hậu cười, sau đó nhớ ra điều gì nói:
- Đúng rồi. Trần Phàm, ông nội tôi nghe xong chuyện của cậu, nói có cơ hội muốn gặp cậu một lần.
- Được.
Trần Phàm cũng không nghĩ ngợi liền đáp ứng, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Phong.
So sánh với mỹ nam Tiêu Phong luôn trường kỳ oanh giết hết thảy các cô gái, sau kỳ nghỉ đông đi qua. Tiêu Phong đã cắt đi mái tóc dài, chỉ còn lại tóc đinh ngắn, làn da cũng không còn trắng nõn như trước, hơn nữa cả người cũng gầy yếu hơn rất nhiều.
Không riêng gì vẻ bề ngoài, khí chất trên người Tiêu Phong cũng thay đổi rất nhiều.
Cho tới nay, tuy rằng Tiêu Phong không như những con nhà giàu khác kiêu ngạo tự cao tự đại, nhưng cỗ khí chất phiêu dật xuất thân từ nhà phú quý, trong phiêu dật còn mang theo vài phần u buồn.
Hiện giờ trên người Tiêu Phong đã không còn loại khí chất này, nhưng lại cho người ta cảm giác nội liễm cùng điệu thấp.
Ngày đó, Dương Viễn hồi báo công tác cho Trần Phàm, từng nói Tiêu Phong cả kỳ nghỉ đông đã thực tập từ tầng dưới chót của tập đoàn, tiến bộ thần tốc.
Hiện giờ vừa nhìn. Tiêu Phong đã thay đổi hoàn toàn sau lần thực tập tại kỳ nghỉ đông.
- Nghe nói cậu nghỉ đông lại đi thực tập, xem ra hiệu quả không tệ.
Trần Phàm cười nói.
Tiêu Phong cũng cười, dùng sức ôm mạnh Trần Phàm, sau đó cười khổ nói:
- Vốn cha tôi nói thực tập xong tại kỳ nghỉ đông sẽ mua cho tôi một chiếc thể thao Bentley, tôi suy nghĩ mình nhiều năm không thay đổi xe, thế nào cũng phải nỗ lực một phen. Kết quả thực tập xong lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, ân, X 6 cũng rất tốt.
Trần Phàm nghe xong cũng không hé răng.
Hắn biết, thanh niên từng xem mình phiêu dật cao quý hơn rất nhiều người kia, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên giậm chân tại chỗ nhiều năm, kết quả đã bị người quẳng lại rất xa.
Hiện giờ rốt cục hắn đã bắt đầu xuất phát chạy, hơn nữa còn dùng toàn lực hướng về điểm chung kết.
Trần Phàm tin tưởng, dùng không được bao lâu, thanh niên từng bị xem là trò cười của giới công tử ăn chơi trác táng Hàng Châu, sẽ thông qua cố gắng của mình, sẽ cấp cho nữ nhân nông cạn cùng những người ngày xưa xem thường hắn, một cái tát vô cùng vang dội!
Tác giả :
Phong Cuồng