Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 317: Đại khai sát giới! (1)
So sánh với những bệnh viện ở thành phố lớn mà nói, trong bệnh viện huyện tổng cộng cũng chỉ có mỗi một chiếc xe cứu thương mà thôi. Hơn nữa còn đang ngày lễ tết, chỉ có mấy người trực ban, nên tốc độ xuất động xe cứu thương càng chậm trễ hơn bình thường.
Khi đoàn người Sử Quân hùng hổ đến trước cổng bệnh viện huyện, thì một chiếc xe cứu thương từ phương hướng khác đang gào thét chạy đến. Cùng lúc đó, nhóm người Dương Vĩ đứng ở ngoài cổng viện chờ đợi, nhìn thấy ô tô của Sử Quân đến, liền vội vàng theo trong góc tối gần đó đi ra, ngăn cản ở trước ô tô.
- Dừng xe.
Vừa trông thấy Dương Vĩ, Sử Quân liền quát lớn một tiếng. Theo sau nghĩ tới lời Hồng Liệt nhắc nhở, làm người cần phải biết khiêm nhường, nên hắn đem khẩu Desert Egale bỏ vào trong lòng, đồng thời bồi thêm một câu:
- Thông báo cho các anh em, trước mất đừng lấy súng ra, tất cả hãy giấu súng đi.
Khi đang nói chuyện, thì chiếc xe Benz trị giá hơn trăm vạn dừng ở trước cổng bệnh viện huyện, ba chiếc xe việt dã ở phía sau cũng chậm rãi dừng lại.
Sử Quân là người đầu tiên nhảy xuống khỏi ô tô, ngay sau đó là Tiểu Tứ, rồi những người khác cũng sôi nổi xuống xe.
Bốn chiếc xe, mười người, trong đó trừ Sử Quân và Tiểu Tứ ra, những người khác đều là do Hồng Liệt cấp cho Sử Quân, luận công phu không thể sánh bằng Sử Quân, nhưng luận giết người cũng không ít hơn bao nhiêu nhân mạng.
Mười người bước xuống đương trường, khí thế làm cho đám người Dương Vĩ trong lòng nhảy dựng lên. Dương Vĩ cũng là người hiểu chuyện, nếu không năm xưa sẽ không vì Sử Quân, mà đem chị ruột của mình đánh thuốc mê, dâng lên cho Sử Quân, dùng hành động này để hóa giải ân oán năm xưa cùng với Sử Quân.
- Hô...hô...
Vì thế, vừa nhìn thấy đoàn người Sử Quân bước xuống xe, Dương Vĩ đã suất lĩnh nhóm đàn em chạy đến, người còn chưa tới đã quỳ rạp xuống đất, phục lạy nói:
- Sử gia...
- Câm miệng.
Không chờ Dương Vĩ nói hết lời, Sử Quân đã lạnh lùng quát:
- Nói cho tao biết, em trai tao hiện giờ làm sao rồi? Còn nữa, thằng súc sinh kia đang ở đâu?
- Lúc này hẳn là Sử Bân vẫn còn đang ở trong xe cứu thương.
Dương Vĩ thấy Sử Quân không truy cứu trách nhiệm của mình, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ về phía chiếc xe cứu thương đang chạy tới cửa bệnh viện. Theo sau tường trình tiếp:
- Về phần cái gã đánh thương Sử Bân, thì đang ở trong bệnh viện.
- ở trong bệnh viện ư?
Sử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu nhà bốn tầng ở phía trước.
- Dạ.
Dương Vĩ vội vàng gật đầu:
- Tôi đã nghe ngóng, bác sĩ trực ban nói, gã kia đang có thân nhân phải nằm viện.
- Thân nhân, ha ha...vừa đúng lúc nhỉ!
Sử Quân cười lạnh một tiếng, theo sau không muốn nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp dẫn người chạy đến phía chiếc xe cứu thương, diễn cảm không còn hung hăng như trước nữa, mà tản mát ra một tia lo lắng.
Bị đoàn người Sử Quân chắn đường, người lái xe cứu thương vội vàng dừng xe!
Sử Quân không thèm nói nhiều, trực tiếp mở cửa sau xe cứu thương ra, rõ ràng trông thấy Sử Bân cùng mấy tên bạn, cả người đầy máu.
- Tiểu Bân...!
Thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi trong mắt Sử Quân hung hăng trợn lên, trực tiếp nhảy vào trong xe, túm lấy người Sử Bân.
Sử Bân không có phản ứng!
- Tình huống của nó thế nào rồi?
Mắt thấy em trai mình không có phản ứng gì, Sử Quân quay sang túm lấy tóc của một nữ bác sĩ trong xe cứu thương, lạnh lùng hỏi.
Vị nữ bác sĩ kia nhìn thấy đoàn người Sử Quân xong, đã bị hù dọa không nhỏ. Lúc này còn bị Sử Quân túm tóc, nàng đã sợ tới mức khóc rống lên, khẩn trương nói:
- Hắn...hắn...thương thế rất nghiêm trọng, cần phải cấp cứu ngay bây giờ.
- Các người tốt nhất hãy cứu sống em trai của tôi. Nếu không, các ngươi đều sẽ phải bị chôn cùng nó.
Sử Quân rống giận phun ra một câu, sau đó nhảy xuống đóng cửa xe vào.
Sau đó, người lái xe tuy rằng bất mãn với hành vi của Sử Quân, nhưng giận mà chẳng dám nói gì, đành phải khới động xe cứu thương, chạy thẳng vào bên trong sân của bệnh viện huyện.
- Dương Vĩ, đi theo tao nhận ngườì.
Sử Quân quát lớn một tiếng, dẫn đầu chạy vào trong bệnh viện, theo sau là đoàn người Tiểu Tứ cùng Dương Vĩ, thần tình đằng đằng sát khí, cảm giác giống như muốn đem cái bệnh viện này phá nát ra bình thường.
Trong một gian phòng bệnh trên tầng hai.
Trải qua cấp cứu và hô hấp dưỡng khi, nên tình huống của Lý Vân đã ổn định xuống khá nhiều. Bất quá, toàn thân thoạt nhìn vẫn yếu nhược như cũ.
Trong phòng bệnh, Trần Phàm, Lý Dĩnh và bác sĩ Miêu đều ở đây, vị Tôn trưởng thôn đã ly khai trước rồi. Trước khi đi có lưu lại số điện thoại cho Trần Phàm, nói rằng có chuyện gì cần thiết, thì Trần Phàm hãy liên hệ.
Trừ bao nhiêu đó ra, Lưu Oánh Oánh bị Trần Phàm đánh ngất xỉu trong hội quán Lam Sắc Thiên Đường vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên một giường bệnh khác.
- Tiểu Phàm...
Đột nhiên. Lý Vân đang nằm trên giường bệnh, thoáng gian nan nhúc nhích thân mình, nhìn Trần Phàm khẽ kêu.
Trần Phàm nhanh chân bước đến nâng Lý Vân dậy:
- Lý bà nội, có chuyện gì không.
- Chuyện lúc trước đừng nói cho Oánh Oánh biết nhé, ta sợ nó sẽ không chịu được đả kích này.
Lý Vân nói xong lão lệ tung hoành.
Trần Phàm trong lòng đau đớn, hắn tự nhiên hiểu rõ, Lý Vân là đang nhắc đến chuyện tình về cái chết của Lưu Mãnh.
- Dạ. Lý bà nội.
Trần Phàm biểu tình áy náy gật đầu.
Thấy Trần Phàm gật đầu, Lý Vân khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, mà đưa mắt nhìn lên trần nhà rơi lệ.
Cùng lúc đó, Trần Phàm rõ ràng nghe thấy bên ngoài hành lang im ắng, bỗng dưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe ra hẳn là có không ít người.
Nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng Trần Phàm vừa động, vội vàng buông bàn tay khô gầy của Lý Vân ra, nghiêm túc nhìn sang Lý Dĩnh nói:
- Lý Dĩnh, em trông chừng bà nội và bác sĩ Miêu, vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, thì cũng đừng chạy ra.
Lúc trước, sau khi Trần Phàm vào cửa, tuy rằng đã lau chùi vết máu dính trên tay, bất quá mùi máu tươi nồng đậm quanh người vẫn không thể che giấu. Lý Dĩnh mơ hồ đoán ra. Trần Phàm trên đường đi tìm kiếm Lưu Oánh Oánh đã gặp phải phiền toái. Vì thế, lúc này nghe thấy Trần Phàm nhắc nhở, Lý Dĩnh hiểu rõ Trần Phàm đang muốn làm gì, không nói nhiều lời vô nghĩa, mà nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Mắt thấy Lý Dĩnh gật đầu, Trần Phàm không dám chần chừ, trực tiếp đứng dậy đi ra bên ngoài phòng bệnh, cước bộ gấp gáp. Bởi vì...hắn nghe ra, những tiếng bước chân ở bên ngoài đã đến rất gần gian phòng bệnh này rồi.
Két...
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm mở cửa phòng bệnh ra, xuất hiện ở trong hành lang.
Trong hành lang, Sử Quân thần tình đằng đằng sát khí đi ở phía trước, sau đó là Dương Vĩ, cuối cùng là đám người Tiểu Tứ.
- Sử gia, chính là thằng này.
Vừa trông thấy Trần Phàm xuất hiện. Nhất thời Dương Vĩ dừngbước, đưa tay chỉ thẳng vào người Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Sử Quân cũng dừng bước!
Sau khi hắn trông thấy Trần Phàm, đôi con ngươi bỗng nhiên phóng đại, hổn hển nói:
- Tao Fuck con mẹ mày, lão tử tha cho mày một mạng ở trên đường cao tốc, mà không ngờ mày còn dám tìm chết.
Hiển nhiên. Sử Quân cũng đã nhận ra Trần Phàm.
Chứng kiến đoàn người Sử Quân đằng đằng sát khí, nghe lời nói cuồng vọng cực điểm của Sử Quân. Trần Phàm khẽ nhíu mày, bởi vì hắn nhìn ra, đoàn người Sử Quân mười lăm nhân số, bên hông mỗi người đều hơi phình lên, rõ ràng là bên trong có giấu hàng nóng.
- Đánh, đánh chết nó ở ngay trong này cho tao.
Mất thấy Trần Phàm không nói câu nào, Sử Quân vung tay lên quát. Nhãn tình nhìn về phía Trần Phàm, giống như đang nhìn một người đã chết.
Vừa ra lệnh. Dương Viễn liền xông pha lên trước, đồng thời đám người mà Hồng Liệt cấp cho Sử Quân cũng sôi nổi phóng về phía Trần Phàm.
Đối mặt với tám gã to con hùng hổ, Trần Phàm chẳng thèm nhúc nhích, mà ở trong lòng đang yên lặng tính toán khoảng cách.
Mười bước, chín bước...tám bước...năm nước...
- Sưu!
Ngay khi chỉ còn cách gã tráng hãn xông lên trước tiên khoảng năm bước thời gian, Trần Phàm liền động! Hắn đạp chân xuống đất, thân hình giống như quỷ mị bình thường, hung hăng nhảy lên xông thăng vào tên tráng hãn dẫn đầu.
- Vù vù...
Trần Phàm thoáng cử động, tốc độ nhanh như tia chớp, hơn nữa còn sinh ra chuỗi thanh âm xé gió.
- Phanh!
Chỉ trong khoảnh khắc, Trần Phàm đã bức tới trước người tên tráng hãn kia, tay phải hóa thành trảo chém ra, dễ dàng giống như lấy đồ trong túi, trực tiếp túm lấy cổ tên kia, nhấc bổng lên giữa không trung.
Tên tráng hãn bị Trần Phàm túm cổ, tắc nghẹn không sao hô hấp nổi, cả khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng. Theo bản năng vung quyền muốn đấm xuống đầu Trần Phàm.
Nhưng...Không chờ quyền đầu của hắn vung xuống, tay phải của Trần Phàm bỗng nhiên phát lực, dùng sức hoành ngang tên tráng hãn ra, đập thẳng vào ba tên đang xông tới gần.
- Phanh phanh...
- Răng rắc!
Ngay theo sau, ba tên vừa xông đến đã ngã chổng vó xuống đất. Gã cuối cùng chịu lực dư chấn mạnh nhất, nên đã úp mặt xuống sàn, sống mũi lập tức gãy nát, máu tươi như suối "ồ ồ" phun ra.
- Sưu" Ba tên này vừa ngã. Trần Phàm dùng sức quẳng ném tên tráng hãn đang hấp hối ở trong tay ra, đồng thời cả người cũng búng ra, bám sát ngay theo phía sau...
Khi đoàn người Sử Quân hùng hổ đến trước cổng bệnh viện huyện, thì một chiếc xe cứu thương từ phương hướng khác đang gào thét chạy đến. Cùng lúc đó, nhóm người Dương Vĩ đứng ở ngoài cổng viện chờ đợi, nhìn thấy ô tô của Sử Quân đến, liền vội vàng theo trong góc tối gần đó đi ra, ngăn cản ở trước ô tô.
- Dừng xe.
Vừa trông thấy Dương Vĩ, Sử Quân liền quát lớn một tiếng. Theo sau nghĩ tới lời Hồng Liệt nhắc nhở, làm người cần phải biết khiêm nhường, nên hắn đem khẩu Desert Egale bỏ vào trong lòng, đồng thời bồi thêm một câu:
- Thông báo cho các anh em, trước mất đừng lấy súng ra, tất cả hãy giấu súng đi.
Khi đang nói chuyện, thì chiếc xe Benz trị giá hơn trăm vạn dừng ở trước cổng bệnh viện huyện, ba chiếc xe việt dã ở phía sau cũng chậm rãi dừng lại.
Sử Quân là người đầu tiên nhảy xuống khỏi ô tô, ngay sau đó là Tiểu Tứ, rồi những người khác cũng sôi nổi xuống xe.
Bốn chiếc xe, mười người, trong đó trừ Sử Quân và Tiểu Tứ ra, những người khác đều là do Hồng Liệt cấp cho Sử Quân, luận công phu không thể sánh bằng Sử Quân, nhưng luận giết người cũng không ít hơn bao nhiêu nhân mạng.
Mười người bước xuống đương trường, khí thế làm cho đám người Dương Vĩ trong lòng nhảy dựng lên. Dương Vĩ cũng là người hiểu chuyện, nếu không năm xưa sẽ không vì Sử Quân, mà đem chị ruột của mình đánh thuốc mê, dâng lên cho Sử Quân, dùng hành động này để hóa giải ân oán năm xưa cùng với Sử Quân.
- Hô...hô...
Vì thế, vừa nhìn thấy đoàn người Sử Quân bước xuống xe, Dương Vĩ đã suất lĩnh nhóm đàn em chạy đến, người còn chưa tới đã quỳ rạp xuống đất, phục lạy nói:
- Sử gia...
- Câm miệng.
Không chờ Dương Vĩ nói hết lời, Sử Quân đã lạnh lùng quát:
- Nói cho tao biết, em trai tao hiện giờ làm sao rồi? Còn nữa, thằng súc sinh kia đang ở đâu?
- Lúc này hẳn là Sử Bân vẫn còn đang ở trong xe cứu thương.
Dương Vĩ thấy Sử Quân không truy cứu trách nhiệm của mình, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ về phía chiếc xe cứu thương đang chạy tới cửa bệnh viện. Theo sau tường trình tiếp:
- Về phần cái gã đánh thương Sử Bân, thì đang ở trong bệnh viện.
- ở trong bệnh viện ư?
Sử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu nhà bốn tầng ở phía trước.
- Dạ.
Dương Vĩ vội vàng gật đầu:
- Tôi đã nghe ngóng, bác sĩ trực ban nói, gã kia đang có thân nhân phải nằm viện.
- Thân nhân, ha ha...vừa đúng lúc nhỉ!
Sử Quân cười lạnh một tiếng, theo sau không muốn nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp dẫn người chạy đến phía chiếc xe cứu thương, diễn cảm không còn hung hăng như trước nữa, mà tản mát ra một tia lo lắng.
Bị đoàn người Sử Quân chắn đường, người lái xe cứu thương vội vàng dừng xe!
Sử Quân không thèm nói nhiều, trực tiếp mở cửa sau xe cứu thương ra, rõ ràng trông thấy Sử Bân cùng mấy tên bạn, cả người đầy máu.
- Tiểu Bân...!
Thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi trong mắt Sử Quân hung hăng trợn lên, trực tiếp nhảy vào trong xe, túm lấy người Sử Bân.
Sử Bân không có phản ứng!
- Tình huống của nó thế nào rồi?
Mắt thấy em trai mình không có phản ứng gì, Sử Quân quay sang túm lấy tóc của một nữ bác sĩ trong xe cứu thương, lạnh lùng hỏi.
Vị nữ bác sĩ kia nhìn thấy đoàn người Sử Quân xong, đã bị hù dọa không nhỏ. Lúc này còn bị Sử Quân túm tóc, nàng đã sợ tới mức khóc rống lên, khẩn trương nói:
- Hắn...hắn...thương thế rất nghiêm trọng, cần phải cấp cứu ngay bây giờ.
- Các người tốt nhất hãy cứu sống em trai của tôi. Nếu không, các ngươi đều sẽ phải bị chôn cùng nó.
Sử Quân rống giận phun ra một câu, sau đó nhảy xuống đóng cửa xe vào.
Sau đó, người lái xe tuy rằng bất mãn với hành vi của Sử Quân, nhưng giận mà chẳng dám nói gì, đành phải khới động xe cứu thương, chạy thẳng vào bên trong sân của bệnh viện huyện.
- Dương Vĩ, đi theo tao nhận ngườì.
Sử Quân quát lớn một tiếng, dẫn đầu chạy vào trong bệnh viện, theo sau là đoàn người Tiểu Tứ cùng Dương Vĩ, thần tình đằng đằng sát khí, cảm giác giống như muốn đem cái bệnh viện này phá nát ra bình thường.
Trong một gian phòng bệnh trên tầng hai.
Trải qua cấp cứu và hô hấp dưỡng khi, nên tình huống của Lý Vân đã ổn định xuống khá nhiều. Bất quá, toàn thân thoạt nhìn vẫn yếu nhược như cũ.
Trong phòng bệnh, Trần Phàm, Lý Dĩnh và bác sĩ Miêu đều ở đây, vị Tôn trưởng thôn đã ly khai trước rồi. Trước khi đi có lưu lại số điện thoại cho Trần Phàm, nói rằng có chuyện gì cần thiết, thì Trần Phàm hãy liên hệ.
Trừ bao nhiêu đó ra, Lưu Oánh Oánh bị Trần Phàm đánh ngất xỉu trong hội quán Lam Sắc Thiên Đường vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên một giường bệnh khác.
- Tiểu Phàm...
Đột nhiên. Lý Vân đang nằm trên giường bệnh, thoáng gian nan nhúc nhích thân mình, nhìn Trần Phàm khẽ kêu.
Trần Phàm nhanh chân bước đến nâng Lý Vân dậy:
- Lý bà nội, có chuyện gì không.
- Chuyện lúc trước đừng nói cho Oánh Oánh biết nhé, ta sợ nó sẽ không chịu được đả kích này.
Lý Vân nói xong lão lệ tung hoành.
Trần Phàm trong lòng đau đớn, hắn tự nhiên hiểu rõ, Lý Vân là đang nhắc đến chuyện tình về cái chết của Lưu Mãnh.
- Dạ. Lý bà nội.
Trần Phàm biểu tình áy náy gật đầu.
Thấy Trần Phàm gật đầu, Lý Vân khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, mà đưa mắt nhìn lên trần nhà rơi lệ.
Cùng lúc đó, Trần Phàm rõ ràng nghe thấy bên ngoài hành lang im ắng, bỗng dưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe ra hẳn là có không ít người.
Nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng Trần Phàm vừa động, vội vàng buông bàn tay khô gầy của Lý Vân ra, nghiêm túc nhìn sang Lý Dĩnh nói:
- Lý Dĩnh, em trông chừng bà nội và bác sĩ Miêu, vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, thì cũng đừng chạy ra.
Lúc trước, sau khi Trần Phàm vào cửa, tuy rằng đã lau chùi vết máu dính trên tay, bất quá mùi máu tươi nồng đậm quanh người vẫn không thể che giấu. Lý Dĩnh mơ hồ đoán ra. Trần Phàm trên đường đi tìm kiếm Lưu Oánh Oánh đã gặp phải phiền toái. Vì thế, lúc này nghe thấy Trần Phàm nhắc nhở, Lý Dĩnh hiểu rõ Trần Phàm đang muốn làm gì, không nói nhiều lời vô nghĩa, mà nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Mắt thấy Lý Dĩnh gật đầu, Trần Phàm không dám chần chừ, trực tiếp đứng dậy đi ra bên ngoài phòng bệnh, cước bộ gấp gáp. Bởi vì...hắn nghe ra, những tiếng bước chân ở bên ngoài đã đến rất gần gian phòng bệnh này rồi.
Két...
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm mở cửa phòng bệnh ra, xuất hiện ở trong hành lang.
Trong hành lang, Sử Quân thần tình đằng đằng sát khí đi ở phía trước, sau đó là Dương Vĩ, cuối cùng là đám người Tiểu Tứ.
- Sử gia, chính là thằng này.
Vừa trông thấy Trần Phàm xuất hiện. Nhất thời Dương Vĩ dừngbước, đưa tay chỉ thẳng vào người Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Sử Quân cũng dừng bước!
Sau khi hắn trông thấy Trần Phàm, đôi con ngươi bỗng nhiên phóng đại, hổn hển nói:
- Tao Fuck con mẹ mày, lão tử tha cho mày một mạng ở trên đường cao tốc, mà không ngờ mày còn dám tìm chết.
Hiển nhiên. Sử Quân cũng đã nhận ra Trần Phàm.
Chứng kiến đoàn người Sử Quân đằng đằng sát khí, nghe lời nói cuồng vọng cực điểm của Sử Quân. Trần Phàm khẽ nhíu mày, bởi vì hắn nhìn ra, đoàn người Sử Quân mười lăm nhân số, bên hông mỗi người đều hơi phình lên, rõ ràng là bên trong có giấu hàng nóng.
- Đánh, đánh chết nó ở ngay trong này cho tao.
Mất thấy Trần Phàm không nói câu nào, Sử Quân vung tay lên quát. Nhãn tình nhìn về phía Trần Phàm, giống như đang nhìn một người đã chết.
Vừa ra lệnh. Dương Viễn liền xông pha lên trước, đồng thời đám người mà Hồng Liệt cấp cho Sử Quân cũng sôi nổi phóng về phía Trần Phàm.
Đối mặt với tám gã to con hùng hổ, Trần Phàm chẳng thèm nhúc nhích, mà ở trong lòng đang yên lặng tính toán khoảng cách.
Mười bước, chín bước...tám bước...năm nước...
- Sưu!
Ngay khi chỉ còn cách gã tráng hãn xông lên trước tiên khoảng năm bước thời gian, Trần Phàm liền động! Hắn đạp chân xuống đất, thân hình giống như quỷ mị bình thường, hung hăng nhảy lên xông thăng vào tên tráng hãn dẫn đầu.
- Vù vù...
Trần Phàm thoáng cử động, tốc độ nhanh như tia chớp, hơn nữa còn sinh ra chuỗi thanh âm xé gió.
- Phanh!
Chỉ trong khoảnh khắc, Trần Phàm đã bức tới trước người tên tráng hãn kia, tay phải hóa thành trảo chém ra, dễ dàng giống như lấy đồ trong túi, trực tiếp túm lấy cổ tên kia, nhấc bổng lên giữa không trung.
Tên tráng hãn bị Trần Phàm túm cổ, tắc nghẹn không sao hô hấp nổi, cả khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng. Theo bản năng vung quyền muốn đấm xuống đầu Trần Phàm.
Nhưng...Không chờ quyền đầu của hắn vung xuống, tay phải của Trần Phàm bỗng nhiên phát lực, dùng sức hoành ngang tên tráng hãn ra, đập thẳng vào ba tên đang xông tới gần.
- Phanh phanh...
- Răng rắc!
Ngay theo sau, ba tên vừa xông đến đã ngã chổng vó xuống đất. Gã cuối cùng chịu lực dư chấn mạnh nhất, nên đã úp mặt xuống sàn, sống mũi lập tức gãy nát, máu tươi như suối "ồ ồ" phun ra.
- Sưu" Ba tên này vừa ngã. Trần Phàm dùng sức quẳng ném tên tráng hãn đang hấp hối ở trong tay ra, đồng thời cả người cũng búng ra, bám sát ngay theo phía sau...
Tác giả :
Phong Cuồng