Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 289: Chuột thấy mèo
Bạch Tuyết Sơn.
Cái tên này bên trong giới nhân sĩ quyền quý Yên Kinh cũng không có danh khí lớn.
Đối với rất nhiều nhân sĩ quyền quý mà nói, bọn hắn chỉ biết có một người như thế mà thôi, mà những nhân vật tầng cao hơn hoàn toàn từ đầu cũng không hề biết hắn là ai.
Nhưng ở vòng luẩn quẩn của hắc đạo Yên Kinh thậm chí cả hắc đạo phương bắc, danh khí Bạch Tuyết Sơn như sấm bên tai!
Cứ việc tất cả mọi người đều biết, mỗi lần hắn ở trước mặt những nhân sĩ quyền quý cũng đều già thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi, nhưng ở vòng luẩn quẩn của hắc đạo lại không có người nào dám coi thường sự tồn tại của hắn.
Lòng dạ độc ác.
Đây là đánh giá của rất nhiều người đối với hắn!
Ở trước mặt những nhân sĩ quyền quý, hắn đúng là con chó, nhưng trong hắc đạo, hắn biến hóa thành một con sói đói, một con sói đói ăn tươi nuốt sống!
Khi trước từng có những người trong hắc đạo mắng hắn không có khí khái, không có tâm huyết, bây giờ phần lớn đều chết hết, có rất nhiều người bị nhân sĩ quyền quý ngạnh sanh đè chết, mà càng nhiều đều đã chết trong tay hắn.
Không còn xương cốt.
Đối với người phương bắc, có hỗn được tốt hay không, biện pháp đơn giản nhất chính là hắn có được căn nhà nào tại thành phố Yên Kinh tấc đất tấc vàng hay không.
Theo ý nào đó mà nói, Bạch Tuyết Sơn từng là một người nghèo khổ chỉ uống gió bắc mà thôi.
Nhưng trải qua cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhận hết sự xem thường cùng nhục nhã, hắn đã đi theo một con đường khác.
Mà không thể nghi ngờ, con đường hắn đi thật sự rất thành công.
Hắn ở tại Yên Kinh đã có nhà, hơn nữa không chỉ một căn nhà, trong đó còn có hai căn biệt thự giá trị cả trăm triệu.
Bên ngoài Ngũ Hoàn, trong khu biệt thự nhà giàu.
Bạch Tuyết Sơn mặc một chiếc áo gió màu đen, ngậm một điếu xì gà, sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, trong con ngươi không ngừng lóe lên ánh sáng âm lãnh.
Một giờ trước đó, hắn nhận được điện thoại của Tuyết Sơn Tứ Hổ, trong điện thoại bọn họ nói cho hắn biết, hành động thất bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nam nhân bị xem là mặt trắng nhỏ kia đã nhanh chóng biến hóa thành một quân nhân bộ đội đặc chủng thân thủ khủng bố xuất ngũ, đồng thời đánh bị thương ba trợ thủ đắc lực của hắn.
Dù tố chất tâm lý của hắn xem như không tệ, nhưng ngay khi hắn nghe được tin tức này hắn vẫn cả kinh đến sắc mặt đại biến.
Sau đó, hắn cũng không hỏi thêm nhiều lời trong điện thoại, chỉ phái người đi đón Tuyết Sơn Tứ Hổ.
Hắn chuẩn bị giáp mặt để hỏi rõ ràng.
Mà trước đó hắn cũng không định gọi điện thoại cho Phạm Nhàn.
Mấy phút sau, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe chạy vào, sau đó tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
Nghe được ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, Bạch Tuyết Sơn dần dần từ trong suy tư lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thấy xì gà trong tay đã sắp tắt.
Hắn nhẹ nhàng đặt nửa điếu xì gà còn lại vào trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đi ra cửa chuẩn bị nghênh đón Tuyết Sơn Tứ Hổ trở về.
Vài giây sau, bước chân của hắn dừng lại, đồng tử đột nhiên phóng lớn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Ngoài cửa, bốn đại trợ thủ Tuyết Sơn Tứ Hổ của hắn đã ngã xuống ba người, ba người chăng những đã mất đi sức chiến đấu ngay cả năng lực hành động cũng mất đi, bị người nâng lên đưa vào!
Mà người cuối cùng tuy không bị thương, nhưng bị đả kích không nhỏ, cả người thoạt nhìn tinh thần hốt hoảng.
- Ông chủ, thực xin lỗi, chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ ngài phân phó.
Mở miệng không phải gã đại hán cuối cùng mà là đại ca trong Tuyết Sơn Tứ Hổ, trung niên nam nhân cầm đầu.
- Trước tiên mang ba người bọn họ đến bệnh viện gần đây.
Bạch Tuyết Sơn cũng không hề trách cứ, cũng không phát hóa, nói xong liền nhìn thoáng qua gã đại hán cuối cùng không bị thương:
- Lão tứ, ngươi lưu lại.
Sau đó lão đại, lão nhị, lão tam trong Tuyết Sơn Tứ Hổ được thủ hạ của Bạch Tuyết Sơn dìu đi, chỉ giữ lại lão tứ.
Trong đại sảnh, Bạch Tuyết Sơn lại châm xì gà, diễn cảm càng thêm âm trầm hơn trước, hiển nhiên kết quả sự tình xảy ra vượt ngoài sự dự liệu của hắn.
Nhìn bộ dạng này của Bạch Tuyết Sơn, vẻ mặt lão tứ áy náy, không đợi Bạch Tuyết Sơn mở miệng liền chủ động nói:
- Ông chủ...
- Chuyện tự trách cũng không cần nói.
Không đợi lão tứ nói cho hết lời, Bạch Tuyết Sơn cắt đứt lời lão tứ, trầm giọng nói:
- Nếu đối phương có thể đánh ba người anh của ngươi thành như vậy, chuyện này không phải do các ngươi làm sai, là do ta quá mức sơ sót.
Nghe Bạch Tuyết Sơn nói như thế, nội tâm lão tứ tràn ngập cảm động.
Nguyên bản lấy bổn sự của bốn anh em họ, dù thoát ly Bạch Tuyết Sơn cũng đủ xông ra giang hồ, sở dĩ bọn hắn chịu bán mạng cho Bạch Tuyết Sơn, là bởi vì nhiều khi Bạch Tuyết Sơn xem bọn hắn là anh em, mà không chỉ thuần túy là thủ hạ sai khiến!
- Đem từng chi tiết cụ thể nói cho ta biết, tuyệt đừng bỏ sót.
Bạch Tuyết Sơn rít mạnh xì gà, phun ra một ngụm khói dày đặc, âm trầm nói.
Cả người lão tứ chấn động, đứng thẳng thân hình, giọng nói trầm thấp:
- Lúc chiều, tôi cùng nhị ca, tam ca đón được điện thoại của đại ca, lập tức chạy tới đại lộ Vương Phủ Tinh. Khi đó mục tiêu còn chưa rời đi, vẫn còn ở đại lộ Vương Phủ Tinh.
- Lúc ấy trên đường người nhiều lắm, chúng tôi không tiện xuống tay, nên luôn luôn âm thầm theo dõi.
- Vào lúc hoàng hôn, mục tiêu rời khỏi đại lộ Vương Phủ Tinh, đi tới chợ đêm Đông Hao Môn ăn uống. Nơi đó người cũng không ít, cho nên chúng tôi vẫn chưa tùy tiện ra tay. Thẳng đến khi đợi bọn họ ăn xong, đi tới một địa phương âm u, chúng tôi mới ra mặt.
- Nhưng chúng tôi nằm mơ cũng thật không ngờ mục tiêu đã sớm phát hiện chúng tôi, sở dĩ hắn mang theo nữ nhân kia đi tới góc âm u nọ là vì muốn hấp dẫn chúng tôi đi qua!
Nghe được lão tứ nói như thế, đôi mày Bạch Tuyết Sơn không khỏi nhướng lên.
Đối với thực lực của Tuyết Sơn Tứ Hổ, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Theo hắn xem ra, lấy quá khứ kinh nghiệm bốn người từng lăn lộn chém giết nơi chiến trường, phải hơn xa những thành viên hắc đạo bình thường, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, dù là sát thủ cùng trinh sát binh bình thường cũng không phải đối thủ của bốn người.
- Lúc ấy nghe được mục tiêu nói như vậy, ngay cả đại ca, bốn chúng tôi đều chợt ngây người ra. Theo sau...mục tiêu xuất thủ.
Nói tới đây, trong con ngươi lão tứ toát ra vẻ sợ hãi thật sâu, thanh âm cũng run rẩy lên:
- Ba giây! Trong vòng ba giây đồng hồ, hắn đã làm cho đại ca toàn thân tê liệt nằm trên mặt đất, năm giây sau chỉ còn một mình tôi còn đứng, nhị ca cùng tam ca cũng bị hắn đánh tê liệt!
Ba giây đồng hồ đánh cho lão đại Tuyết Sơn Tứ Hổ mất đi sức chiến đấu?
Trong vòng năm giây đánh cho lão đại, lão nhị, lão tam đều tê liệt?
Dù lúc này Bạch Tuyết Sơn đã biết không đạt được ưu đãi, ngược lại đá trúng tấm sắt, nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ đốiphương lại mạnh mẽ khủng bố tới tình trạng này!
- Vì sao hắn không động thủ đối với ngươi?
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Bạch Tuyết Sơn hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
- Tôi cũng không biết, có lẽ...hắn cảm thấy tôi không đáng cho hắn ra tay.
Lão tứ tự giễu làm Bạch Tuyết Sơn nhướng mày:
- Vậy hắn có nói gì thêm không?
- Nói.
Biểu tình lão tứ bỗng nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong con ngươi toát ra vẻ lo lắng thật sâu:
- Hắn muốn tôi truyền lời lại cho ngài, đầu của ngài cùng Phạm Nhàn, hắn lấy chắc rồi!
Oanh!
Nghe được lão tứ nói ra những lời này, Bạch Tuyết Sơn hoàn toàn choáng váng.
Đúng vậy...
Hắn giống như vừa nghe được chuyện khó tin nhất trên thế giới này, trợn tròn mắt, thần tình ngây ngốc nhìn lão tứ.
- Ngươi nói hắn muốn mạng của ta và Phạm Nhàn?
Bạch Tuyết Sơn kiệt lực khống chế cảm xúc, nhưng bàn tay phải cầm xì gà lại run rẩy lên, việc nhỏ này đã bán rẻ ý tưởng chân thực trong nội tâm của hắn.
Hắn không phải ngu ngốc!
Theo hắn xem ra, ở Yên Kinh người từng nói muốn lấy mạng Bạch Tuyết Sơn hắn cũng có, hơn nữa còn rất nhiều.
Nhưng người dám nói muốn lấy mạng Phạm Nhàn, cho dù là có, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa tuyệt đối không phải từ miệng một thanh niên chỉ có hai mươi tuổi!
Tạm thời không đề cập tới quan hệ giữa Phạm Nhàn cùng Yến Thanh Đế, chỉ là địa vị của Phạm gia tại đế đô cùng quốc nội, thì đã không có mấy người dám cuồng vọng nói muốn lấy mạng Phạm Nhàn!
Mà người bị hắn xem như mặt trắng nhỏ kia lại chẳng những muốn lấy mạng của hắn, còn muốn lấy cả mạng của Phạm Nhàn, điều này làm sao để hắn không khiếp sợ?
- Dạ. ông chủ, hắn nói như vậy.
Giọng nói của lão tứ thật phức tạp, giống như không hề có chút nghi ngờ Trần Phàm đang ăn nói lung tung, hắn thoáng do dự, lại tiếp tục nói:
- Ông chủ, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.
- Nói.
Đôi mày Bạch Tuyết Sơn trong nháy mắt cau chặt vào nhau, đã hình thành một chữ xuyên.
- Ông chủ, trước kia tôi từng đi qua chiến trường, giết qua địch nhân rất nhiều, sau khi rời khỏi bộ đội từng cùng người đùa giỡn bằng mạng, hơn nữa không chỉ một người.
Lão tứ hít sâu một hơi, gằn từng chữ:
- Đời này Long lão tứ này chưa sợ qua ai, nhưng tôi sợ hắn. Thật sự! Sát khí trên người hắn thật sự là đáng sợ, tôi thấy hắn, có cảm giác giống như chuột thấy mèo, ngay dũng khí liều mạng cũng không có!
Nói tới đây, Long lão tứ cũng không cảm thấy được là dọa người, mà vừa sợ hãi đồng thời còn toát ra tia kính sợ:
- Tôi có thể khẳng định, hắn cũng từng giết người qua, hơn nữa còn nhiều hơn cả bốn huynh đệ chúng tôi! Cho nên ông chủ, tôi đề nghị ngài cần phải dự phòng trước.
Không trả lời, Bạch Tuyết Sơn vô lực nhắm hai mắt lại.
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện lần này càng không xong hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Rốt cục hắn lại là thần thánh phương nào, trong lòng Bạch Tuyết Sơn đang tự hỏi chính mình.
Ngay khi Bạch Tuyết Sơn đang hỏi Long lão tứ về sự tình trải qua, Trần Phàm đã đưa Tô San ngồi taxi về tới cổng quân khu đại viện.
Sau khi xuống xe, gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc trên trán của Tô San, dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy được gương mặt nàng đỏ bừng, trong con ngươi lóe ra hào quang hưng phấn không thể che giấu.
Trên thực tế dọc theo đường đi, vài lần Tô San nhịn không được muốn thảo luận chuyện vừa xảy ra, nhưng cảm giác nói chuyện bên ngoài không ổn, nên nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Hiện giờ vừa xuống xe, Tô San cũng không nhịn được nữa, thân thiết khoác tay lên tay Trần Phàm đồng thời hưng phấn nói:
- Đồ ngốc, lúc anh đánh nhau thật sự là rất soái, sau này có cơ hội đánh cho em xem thêm vài lần, em quay phim cho anh, lúc nhàm chán có thể lấy ra xem, tuyệt đối còn đẹp hơn xem phim hành động Hollywood...
Nghe được lời nói này của Tô San, Trần Phàm dở khóc dở cười.
- Còn có a, em cảm thấy được so sánh với việc anh đánh nhau, lời hăm dọa cuối cùng của anh càng thêm phong cách.
Tô San lại không quan tâm tới biểu tình khóc không ra nước mắt của Trần Phàm, tiếp tục hét lên:
- Anh cũng không biết, câu nói anh muốn đầu của hắn và Phạm Nhàn, em thật sự không ngờ, anh vừa thốt lên xong, bốn người kia sợ tới mức cả người run lên, thật sự là quá buồn cười.
Hiển nhiên. Tô San đang nghĩ Trần Phàm chỉ là hù dọa bốn người kia!
- Lão bà, ngô...chuyện đánh nhau này về nhà đừng nói, để cha mẹ và lão thái gia đừng lo lắng.
Trần Phàm cười khổ khuyên.
Đối với Trần Phàm mà nói, hắn thật sự không muốn để cho vợ chồng Trần Chiến cùng Trần lão thái gia vì chuyện này mà quan tâm.
Bởi vì trong lòng hắn đã làm ra quyết định, ngày hắn rời đi Yên Kinh, đó là ngày Bạch Tuyết Sơn và Phạm Nhàn phải bị mất mạng!
Cái tên này bên trong giới nhân sĩ quyền quý Yên Kinh cũng không có danh khí lớn.
Đối với rất nhiều nhân sĩ quyền quý mà nói, bọn hắn chỉ biết có một người như thế mà thôi, mà những nhân vật tầng cao hơn hoàn toàn từ đầu cũng không hề biết hắn là ai.
Nhưng ở vòng luẩn quẩn của hắc đạo Yên Kinh thậm chí cả hắc đạo phương bắc, danh khí Bạch Tuyết Sơn như sấm bên tai!
Cứ việc tất cả mọi người đều biết, mỗi lần hắn ở trước mặt những nhân sĩ quyền quý cũng đều già thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi, nhưng ở vòng luẩn quẩn của hắc đạo lại không có người nào dám coi thường sự tồn tại của hắn.
Lòng dạ độc ác.
Đây là đánh giá của rất nhiều người đối với hắn!
Ở trước mặt những nhân sĩ quyền quý, hắn đúng là con chó, nhưng trong hắc đạo, hắn biến hóa thành một con sói đói, một con sói đói ăn tươi nuốt sống!
Khi trước từng có những người trong hắc đạo mắng hắn không có khí khái, không có tâm huyết, bây giờ phần lớn đều chết hết, có rất nhiều người bị nhân sĩ quyền quý ngạnh sanh đè chết, mà càng nhiều đều đã chết trong tay hắn.
Không còn xương cốt.
Đối với người phương bắc, có hỗn được tốt hay không, biện pháp đơn giản nhất chính là hắn có được căn nhà nào tại thành phố Yên Kinh tấc đất tấc vàng hay không.
Theo ý nào đó mà nói, Bạch Tuyết Sơn từng là một người nghèo khổ chỉ uống gió bắc mà thôi.
Nhưng trải qua cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhận hết sự xem thường cùng nhục nhã, hắn đã đi theo một con đường khác.
Mà không thể nghi ngờ, con đường hắn đi thật sự rất thành công.
Hắn ở tại Yên Kinh đã có nhà, hơn nữa không chỉ một căn nhà, trong đó còn có hai căn biệt thự giá trị cả trăm triệu.
Bên ngoài Ngũ Hoàn, trong khu biệt thự nhà giàu.
Bạch Tuyết Sơn mặc một chiếc áo gió màu đen, ngậm một điếu xì gà, sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, trong con ngươi không ngừng lóe lên ánh sáng âm lãnh.
Một giờ trước đó, hắn nhận được điện thoại của Tuyết Sơn Tứ Hổ, trong điện thoại bọn họ nói cho hắn biết, hành động thất bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nam nhân bị xem là mặt trắng nhỏ kia đã nhanh chóng biến hóa thành một quân nhân bộ đội đặc chủng thân thủ khủng bố xuất ngũ, đồng thời đánh bị thương ba trợ thủ đắc lực của hắn.
Dù tố chất tâm lý của hắn xem như không tệ, nhưng ngay khi hắn nghe được tin tức này hắn vẫn cả kinh đến sắc mặt đại biến.
Sau đó, hắn cũng không hỏi thêm nhiều lời trong điện thoại, chỉ phái người đi đón Tuyết Sơn Tứ Hổ.
Hắn chuẩn bị giáp mặt để hỏi rõ ràng.
Mà trước đó hắn cũng không định gọi điện thoại cho Phạm Nhàn.
Mấy phút sau, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe chạy vào, sau đó tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
Nghe được ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, Bạch Tuyết Sơn dần dần từ trong suy tư lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thấy xì gà trong tay đã sắp tắt.
Hắn nhẹ nhàng đặt nửa điếu xì gà còn lại vào trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đi ra cửa chuẩn bị nghênh đón Tuyết Sơn Tứ Hổ trở về.
Vài giây sau, bước chân của hắn dừng lại, đồng tử đột nhiên phóng lớn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Ngoài cửa, bốn đại trợ thủ Tuyết Sơn Tứ Hổ của hắn đã ngã xuống ba người, ba người chăng những đã mất đi sức chiến đấu ngay cả năng lực hành động cũng mất đi, bị người nâng lên đưa vào!
Mà người cuối cùng tuy không bị thương, nhưng bị đả kích không nhỏ, cả người thoạt nhìn tinh thần hốt hoảng.
- Ông chủ, thực xin lỗi, chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ ngài phân phó.
Mở miệng không phải gã đại hán cuối cùng mà là đại ca trong Tuyết Sơn Tứ Hổ, trung niên nam nhân cầm đầu.
- Trước tiên mang ba người bọn họ đến bệnh viện gần đây.
Bạch Tuyết Sơn cũng không hề trách cứ, cũng không phát hóa, nói xong liền nhìn thoáng qua gã đại hán cuối cùng không bị thương:
- Lão tứ, ngươi lưu lại.
Sau đó lão đại, lão nhị, lão tam trong Tuyết Sơn Tứ Hổ được thủ hạ của Bạch Tuyết Sơn dìu đi, chỉ giữ lại lão tứ.
Trong đại sảnh, Bạch Tuyết Sơn lại châm xì gà, diễn cảm càng thêm âm trầm hơn trước, hiển nhiên kết quả sự tình xảy ra vượt ngoài sự dự liệu của hắn.
Nhìn bộ dạng này của Bạch Tuyết Sơn, vẻ mặt lão tứ áy náy, không đợi Bạch Tuyết Sơn mở miệng liền chủ động nói:
- Ông chủ...
- Chuyện tự trách cũng không cần nói.
Không đợi lão tứ nói cho hết lời, Bạch Tuyết Sơn cắt đứt lời lão tứ, trầm giọng nói:
- Nếu đối phương có thể đánh ba người anh của ngươi thành như vậy, chuyện này không phải do các ngươi làm sai, là do ta quá mức sơ sót.
Nghe Bạch Tuyết Sơn nói như thế, nội tâm lão tứ tràn ngập cảm động.
Nguyên bản lấy bổn sự của bốn anh em họ, dù thoát ly Bạch Tuyết Sơn cũng đủ xông ra giang hồ, sở dĩ bọn hắn chịu bán mạng cho Bạch Tuyết Sơn, là bởi vì nhiều khi Bạch Tuyết Sơn xem bọn hắn là anh em, mà không chỉ thuần túy là thủ hạ sai khiến!
- Đem từng chi tiết cụ thể nói cho ta biết, tuyệt đừng bỏ sót.
Bạch Tuyết Sơn rít mạnh xì gà, phun ra một ngụm khói dày đặc, âm trầm nói.
Cả người lão tứ chấn động, đứng thẳng thân hình, giọng nói trầm thấp:
- Lúc chiều, tôi cùng nhị ca, tam ca đón được điện thoại của đại ca, lập tức chạy tới đại lộ Vương Phủ Tinh. Khi đó mục tiêu còn chưa rời đi, vẫn còn ở đại lộ Vương Phủ Tinh.
- Lúc ấy trên đường người nhiều lắm, chúng tôi không tiện xuống tay, nên luôn luôn âm thầm theo dõi.
- Vào lúc hoàng hôn, mục tiêu rời khỏi đại lộ Vương Phủ Tinh, đi tới chợ đêm Đông Hao Môn ăn uống. Nơi đó người cũng không ít, cho nên chúng tôi vẫn chưa tùy tiện ra tay. Thẳng đến khi đợi bọn họ ăn xong, đi tới một địa phương âm u, chúng tôi mới ra mặt.
- Nhưng chúng tôi nằm mơ cũng thật không ngờ mục tiêu đã sớm phát hiện chúng tôi, sở dĩ hắn mang theo nữ nhân kia đi tới góc âm u nọ là vì muốn hấp dẫn chúng tôi đi qua!
Nghe được lão tứ nói như thế, đôi mày Bạch Tuyết Sơn không khỏi nhướng lên.
Đối với thực lực của Tuyết Sơn Tứ Hổ, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng. Theo hắn xem ra, lấy quá khứ kinh nghiệm bốn người từng lăn lộn chém giết nơi chiến trường, phải hơn xa những thành viên hắc đạo bình thường, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, dù là sát thủ cùng trinh sát binh bình thường cũng không phải đối thủ của bốn người.
- Lúc ấy nghe được mục tiêu nói như vậy, ngay cả đại ca, bốn chúng tôi đều chợt ngây người ra. Theo sau...mục tiêu xuất thủ.
Nói tới đây, trong con ngươi lão tứ toát ra vẻ sợ hãi thật sâu, thanh âm cũng run rẩy lên:
- Ba giây! Trong vòng ba giây đồng hồ, hắn đã làm cho đại ca toàn thân tê liệt nằm trên mặt đất, năm giây sau chỉ còn một mình tôi còn đứng, nhị ca cùng tam ca cũng bị hắn đánh tê liệt!
Ba giây đồng hồ đánh cho lão đại Tuyết Sơn Tứ Hổ mất đi sức chiến đấu?
Trong vòng năm giây đánh cho lão đại, lão nhị, lão tam đều tê liệt?
Dù lúc này Bạch Tuyết Sơn đã biết không đạt được ưu đãi, ngược lại đá trúng tấm sắt, nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ đốiphương lại mạnh mẽ khủng bố tới tình trạng này!
- Vì sao hắn không động thủ đối với ngươi?
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Bạch Tuyết Sơn hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
- Tôi cũng không biết, có lẽ...hắn cảm thấy tôi không đáng cho hắn ra tay.
Lão tứ tự giễu làm Bạch Tuyết Sơn nhướng mày:
- Vậy hắn có nói gì thêm không?
- Nói.
Biểu tình lão tứ bỗng nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong con ngươi toát ra vẻ lo lắng thật sâu:
- Hắn muốn tôi truyền lời lại cho ngài, đầu của ngài cùng Phạm Nhàn, hắn lấy chắc rồi!
Oanh!
Nghe được lão tứ nói ra những lời này, Bạch Tuyết Sơn hoàn toàn choáng váng.
Đúng vậy...
Hắn giống như vừa nghe được chuyện khó tin nhất trên thế giới này, trợn tròn mắt, thần tình ngây ngốc nhìn lão tứ.
- Ngươi nói hắn muốn mạng của ta và Phạm Nhàn?
Bạch Tuyết Sơn kiệt lực khống chế cảm xúc, nhưng bàn tay phải cầm xì gà lại run rẩy lên, việc nhỏ này đã bán rẻ ý tưởng chân thực trong nội tâm của hắn.
Hắn không phải ngu ngốc!
Theo hắn xem ra, ở Yên Kinh người từng nói muốn lấy mạng Bạch Tuyết Sơn hắn cũng có, hơn nữa còn rất nhiều.
Nhưng người dám nói muốn lấy mạng Phạm Nhàn, cho dù là có, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa tuyệt đối không phải từ miệng một thanh niên chỉ có hai mươi tuổi!
Tạm thời không đề cập tới quan hệ giữa Phạm Nhàn cùng Yến Thanh Đế, chỉ là địa vị của Phạm gia tại đế đô cùng quốc nội, thì đã không có mấy người dám cuồng vọng nói muốn lấy mạng Phạm Nhàn!
Mà người bị hắn xem như mặt trắng nhỏ kia lại chẳng những muốn lấy mạng của hắn, còn muốn lấy cả mạng của Phạm Nhàn, điều này làm sao để hắn không khiếp sợ?
- Dạ. ông chủ, hắn nói như vậy.
Giọng nói của lão tứ thật phức tạp, giống như không hề có chút nghi ngờ Trần Phàm đang ăn nói lung tung, hắn thoáng do dự, lại tiếp tục nói:
- Ông chủ, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.
- Nói.
Đôi mày Bạch Tuyết Sơn trong nháy mắt cau chặt vào nhau, đã hình thành một chữ xuyên.
- Ông chủ, trước kia tôi từng đi qua chiến trường, giết qua địch nhân rất nhiều, sau khi rời khỏi bộ đội từng cùng người đùa giỡn bằng mạng, hơn nữa không chỉ một người.
Lão tứ hít sâu một hơi, gằn từng chữ:
- Đời này Long lão tứ này chưa sợ qua ai, nhưng tôi sợ hắn. Thật sự! Sát khí trên người hắn thật sự là đáng sợ, tôi thấy hắn, có cảm giác giống như chuột thấy mèo, ngay dũng khí liều mạng cũng không có!
Nói tới đây, Long lão tứ cũng không cảm thấy được là dọa người, mà vừa sợ hãi đồng thời còn toát ra tia kính sợ:
- Tôi có thể khẳng định, hắn cũng từng giết người qua, hơn nữa còn nhiều hơn cả bốn huynh đệ chúng tôi! Cho nên ông chủ, tôi đề nghị ngài cần phải dự phòng trước.
Không trả lời, Bạch Tuyết Sơn vô lực nhắm hai mắt lại.
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện lần này càng không xong hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Rốt cục hắn lại là thần thánh phương nào, trong lòng Bạch Tuyết Sơn đang tự hỏi chính mình.
Ngay khi Bạch Tuyết Sơn đang hỏi Long lão tứ về sự tình trải qua, Trần Phàm đã đưa Tô San ngồi taxi về tới cổng quân khu đại viện.
Sau khi xuống xe, gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc trên trán của Tô San, dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy được gương mặt nàng đỏ bừng, trong con ngươi lóe ra hào quang hưng phấn không thể che giấu.
Trên thực tế dọc theo đường đi, vài lần Tô San nhịn không được muốn thảo luận chuyện vừa xảy ra, nhưng cảm giác nói chuyện bên ngoài không ổn, nên nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Hiện giờ vừa xuống xe, Tô San cũng không nhịn được nữa, thân thiết khoác tay lên tay Trần Phàm đồng thời hưng phấn nói:
- Đồ ngốc, lúc anh đánh nhau thật sự là rất soái, sau này có cơ hội đánh cho em xem thêm vài lần, em quay phim cho anh, lúc nhàm chán có thể lấy ra xem, tuyệt đối còn đẹp hơn xem phim hành động Hollywood...
Nghe được lời nói này của Tô San, Trần Phàm dở khóc dở cười.
- Còn có a, em cảm thấy được so sánh với việc anh đánh nhau, lời hăm dọa cuối cùng của anh càng thêm phong cách.
Tô San lại không quan tâm tới biểu tình khóc không ra nước mắt của Trần Phàm, tiếp tục hét lên:
- Anh cũng không biết, câu nói anh muốn đầu của hắn và Phạm Nhàn, em thật sự không ngờ, anh vừa thốt lên xong, bốn người kia sợ tới mức cả người run lên, thật sự là quá buồn cười.
Hiển nhiên. Tô San đang nghĩ Trần Phàm chỉ là hù dọa bốn người kia!
- Lão bà, ngô...chuyện đánh nhau này về nhà đừng nói, để cha mẹ và lão thái gia đừng lo lắng.
Trần Phàm cười khổ khuyên.
Đối với Trần Phàm mà nói, hắn thật sự không muốn để cho vợ chồng Trần Chiến cùng Trần lão thái gia vì chuyện này mà quan tâm.
Bởi vì trong lòng hắn đã làm ra quyết định, ngày hắn rời đi Yên Kinh, đó là ngày Bạch Tuyết Sơn và Phạm Nhàn phải bị mất mạng!
Tác giả :
Phong Cuồng