Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 282: Tâm Tư
Những lời này cơ hồ ở trong nháy mắt tràn ngập nội tâm của Trần Phàm.
Quan sát lão nhân ngay trước mắt dù chỉ đứng cũng cần có gậy chống để nâng đỡ, Trần Phàm biết lão nhân này quả thật đã già.
Hắn đã sắp trăm tuổi.
Hắn không còn là lão nhân hơn tám mươi năm đó, lại vẫn mỗi ngày luyện tập đánh quyền.
Hắn...thực sự đã già!
Làn da trên mặt hắn thật nhiều nếp nhắn, trên mặt đều là đồi mồi, con ngươi cũng không còn sắc bén như năm đó mà là đục ngầu.
Trong nháy mắt này, Trần Phàm cảm giác một ít oán giận còn đọng lại trong tâm đối với lão nhân giống như bị cắn nuốt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một loại cảm xúc khác thường tràn ngập tận sâu trong nội tâm của hắn.
Hắn không biết loại cảm xúc đó là gì, hắn chỉ cảm thấy ngay trong ngực hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn thực sự muốn nói lời gì đó, nhưng miệng mở ra lại không biết nên như thế nào biểu đạt cảm thụ tận sâu trong nội tâm mình.
Ngay trong lúc Trần Phàm đánh giá lão thái gia, lão thái gia cũng đang đánh giá Trần Phàm.
Nhận thấy được Trần Phàm trong giờ khắc này, không còn giống như bốn năm trước, ánh mắt nhìn về phía hắn chỉ ẩn chứa trách cứ, thân thể lão nhân bỗng nhiên run rẩy lên thật khẽ.
Thân là người sáng lập Long Nha, hắn đối với Long Nha có cảm tình không thể lý giải.
Nguyện vọng lớn nhất trong đời này của hắn là hi vọng có thể chứng kiến, Trần gia có được một người như vậy, có thể trở thành một thành viên của Long Nha!
Vì nguyện vọng này, hắn thử rất nhiều lần, cũng đã chờ đợi thật lâu.
Cuối cùng Trần Phàm, đứa cháu được hắn trút xuống rất nhiều tâm huyết đã hoàn thành xong tâm nguyện của hắn.
Hai năm trước, khi hắn biết được Trần Phàm muốn rời khỏi Long Nha, hắn nổi trận lôi đình, cuối cùng tức giận đến phát bệnh không dậy nổi.
Sau đó hắn biết, đứa chắt trai mà hắn thương yêu nhất, vì một lời hứa, đơn thân độc mã xông vào thế giới ngầm, lấy sức một mình diệt trừ tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, hơn nữa còn bị bệnh tâm lý hậu chiến nghiêm trọng.
Lão nhân đột nhiên cảm giác được, tựa hồ hết thảy những an bài của mình làm trong lòng Trần Phàm để lại bóng ma không thể hủy diệt.
Từ khi đó bắt đầu, lão nhân cũng không còn trách cứ Trần Phàm tự tiện rời khỏi Long Nha, cũng đồng ý cho Trần Phàm đến Đông Hải đính hôn cùng Tô San.
Bởi vì lão nhân cảm thấy được, đứa bé trai đã bị hắn điều khiển vận mệnh, hiện giờ đã thoát khỏi quỹ tích vận mệnh mà hắn đã an bài, có lẽ...đứa bé trai kia có thể giống như những người thường, đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình.
Một già, một trẻ cứ như vậy nhìn nhau.
Không nói tiếng nào, hết thảy đều không nói lời nào.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ quỷ dị, Trần Chiến đứng gần Trần lão thái gia muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy được không ổn, mà Tô San đứng bên cạnh Trần Phàm trải qua khẩn trương lúc đầu phát hiện biểu hiện dị thường của Trần Phàm, trong lòng cực kỳ tò mò muốn thúc giục Trần Phàm mở miệng nhưng lại không dám.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm buông lỏng tay Tô San, đi về hướng Trần lão thái gia.
Giờ khắc này, vẻ mặt của hắn không hề chần chờ, bước chân không hề trầm trọng!
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Nhìn thân ảnh Trần Phàm càng ngày càng gần, Trần lão thái gia theo bản năng vươn tay ra giống như muốn gọi về, hoặc như đang chờ đợi vuốt ve đầu Trần Phàm.
Gần, gần!
Trong sự chờ đợi của Trần lão thái gia, Trần Phàm đã đi tới trước người lão nhân.
Nhìn Trần Phàm gần trong gang tấc, trên mặt Trần lão thái gia phát ra dáng tươi cười vui sướng từ tận sâu trong nội tâm, nhưng bàn tay phải hắn vươn ra càng run rẩy dữ dội, thậm chí thân thể không khống chế được cũng run lên.
- Lão thái gia, Phàm nhi bất hiếu!
Trần Phàm đỏ mắt, dừng ngay trên khuôn mặt già nua của Trần lão thái gia, thanh âm khàn khàn nói.
- Ngốc...đứa bé ngốc.
Trần lão thái gia vội vàng đặt tay lên đầu Trần Phàm, kết quả bởi vì động tác quá mạnh nên thân hình lảo đảo, cũng may có cảnh vệ viên giúp đỡ mới không bị ngã, hắn đến gần một bước, nước mắt trào ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trần Phàm, lẩm bẩm nói:
- Cháu nào có bất hiếu? ở trong lòng ông, cháu là đứa cháu hiếu thuận nhất của lão Trần gia!
Cháu là đứa cháu hiếu thuận nhất của lão Trần gia!
Những lời này giống như băng lôi nổ vang bên tai Trần Phàm, thân thể hắn run rẩy lên kịch liệt, thân mình cũng trở nên cực kỳ cứng ngắc.
- Đứa ngốc, ông biết trong lòng cháu luôn luôn có một vướng mắc, cháu cho rằng ông trực tiếp quyết định nhân sinh của cháu, điều này đối với cháu thật không công bằng.
vẻ mặt Trần lão thái gia thật áy náy, thanh âm khàn khàn nói:
- Kỳ thật...ông biết, điều này đối với cháu mà nói quả thật không công bằng. Nhung...đứa ngốc, cháu biết không? Nếu đời này của ông không được nhìn thấy người của Trần gia bước vào cửa Long Nha, cho dù ông chết, cũng sẽ không nhắm mắt!
Nghe được Trần lão thái gia nói ra những lời này, vợ chồng Trần Chiến như muốn nói gì đó, nhưng bị Trần lão thái gia dùng ánh mắt ngăn cấm, mà Tô San không biết chuyện này, vừa đang mờ mịt đồng thời trong nội tâm tràn ngập cảm giác cảm động.
- Lão thái gia, trước kia cháu có giận ông, nhung...hiện tại đã không có! Thật không có!
Trần Phàm vùi đầu vào ngực lão thái gia, đem đầu dựa lên vai ông, nhẹ nhàng nói.
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng phát ra tận sâu trong nội tâm. Nguồn:
- Không công bằng chính là không công bằng, trong lòng mỗi người Trần gia đều hiểu rõ ràng.
Lão thái gia nhẹ vuốt đầu Trần Phàm, lắc lắc đầu:
- Những người khác, tuy rằng vận mệnh cũng đã được an bài, nhưng...bọn hắn lấy được là quyền lực, là địa vị, là phú quý, là sự tôn trọng của người ngoài! Nhung...hài tử, cháu thì khác, cháu chiếm được cái gì? Phải, cháu chiếm được huân chương vinh dự vô thượng kia! Nhung...đó là do cháu phải thừa nhận hai mươi năm huấn luyện phi nhân loại cùng những nhiệm vụ gian nan đế đối lấy! Thậm chí, đó là do cháu dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy!
- Hài tử, ông không cho cháu được quyền lực cùng địa vị vô thượng, để cho cháu phải oán giận hai mươi năm, đây là ông không đúng.
Trần lão thái gia đầm đìa nước mắt nói:
- Nhưng...hài tử, ông cho cháu thứ mà toàn bộ những người khác của Trần gia cả đời này không thể có được!
- Phải, hiện tại Trần gia có chút địa vị, để cho con cháu có thể khoe khoang, có thể bày thân phận, nhưng...bọn hắn có từng nghĩ tới, bọn hắn có được ngày hôm nay là từ đâu mà tới! Cho tới bây giờ bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới!
- Bọn hắn có thể có được ngày hôm nay, không phải do Trần Diêm Vương ta có tài năng, mà là những huynh đệ của Trần Diêm Vương này dùng máu cùng nước mắt từng giọt từng giọt chồng chất mà ra tới!
- Trần gia có thể không địa vị, không quyền thế, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ dũng khí cùng quyết tâm vì bảo vệ quốc gia cùng nhân dân, dám xách đầu mình đi liều mạng chiến đấu!
- Nếu như, lão Trần gia không có ai có thể kế thừa điều này, ta tình nguyện để cho Trần gia từ nay về sau bị tuyệt hậu!
Lời vừa nói ra, lão nhân từng bị chiến tranh tầy lễ chảy ra nước mắt.
Hắn chảy ra nước mắt nóng bỏng của nam nhân!
Đồng thời, hắn cắn răng, đứng thẳng người, đem sống lưng bởi vì tuổi già của mình mà khòm xuống lại đứng lên thẳng tắp!
Quan sát lão nhân ngay trước mắt dù chỉ đứng cũng cần có gậy chống để nâng đỡ, Trần Phàm biết lão nhân này quả thật đã già.
Hắn đã sắp trăm tuổi.
Hắn không còn là lão nhân hơn tám mươi năm đó, lại vẫn mỗi ngày luyện tập đánh quyền.
Hắn...thực sự đã già!
Làn da trên mặt hắn thật nhiều nếp nhắn, trên mặt đều là đồi mồi, con ngươi cũng không còn sắc bén như năm đó mà là đục ngầu.
Trong nháy mắt này, Trần Phàm cảm giác một ít oán giận còn đọng lại trong tâm đối với lão nhân giống như bị cắn nuốt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một loại cảm xúc khác thường tràn ngập tận sâu trong nội tâm của hắn.
Hắn không biết loại cảm xúc đó là gì, hắn chỉ cảm thấy ngay trong ngực hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn thực sự muốn nói lời gì đó, nhưng miệng mở ra lại không biết nên như thế nào biểu đạt cảm thụ tận sâu trong nội tâm mình.
Ngay trong lúc Trần Phàm đánh giá lão thái gia, lão thái gia cũng đang đánh giá Trần Phàm.
Nhận thấy được Trần Phàm trong giờ khắc này, không còn giống như bốn năm trước, ánh mắt nhìn về phía hắn chỉ ẩn chứa trách cứ, thân thể lão nhân bỗng nhiên run rẩy lên thật khẽ.
Thân là người sáng lập Long Nha, hắn đối với Long Nha có cảm tình không thể lý giải.
Nguyện vọng lớn nhất trong đời này của hắn là hi vọng có thể chứng kiến, Trần gia có được một người như vậy, có thể trở thành một thành viên của Long Nha!
Vì nguyện vọng này, hắn thử rất nhiều lần, cũng đã chờ đợi thật lâu.
Cuối cùng Trần Phàm, đứa cháu được hắn trút xuống rất nhiều tâm huyết đã hoàn thành xong tâm nguyện của hắn.
Hai năm trước, khi hắn biết được Trần Phàm muốn rời khỏi Long Nha, hắn nổi trận lôi đình, cuối cùng tức giận đến phát bệnh không dậy nổi.
Sau đó hắn biết, đứa chắt trai mà hắn thương yêu nhất, vì một lời hứa, đơn thân độc mã xông vào thế giới ngầm, lấy sức một mình diệt trừ tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, hơn nữa còn bị bệnh tâm lý hậu chiến nghiêm trọng.
Lão nhân đột nhiên cảm giác được, tựa hồ hết thảy những an bài của mình làm trong lòng Trần Phàm để lại bóng ma không thể hủy diệt.
Từ khi đó bắt đầu, lão nhân cũng không còn trách cứ Trần Phàm tự tiện rời khỏi Long Nha, cũng đồng ý cho Trần Phàm đến Đông Hải đính hôn cùng Tô San.
Bởi vì lão nhân cảm thấy được, đứa bé trai đã bị hắn điều khiển vận mệnh, hiện giờ đã thoát khỏi quỹ tích vận mệnh mà hắn đã an bài, có lẽ...đứa bé trai kia có thể giống như những người thường, đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình.
Một già, một trẻ cứ như vậy nhìn nhau.
Không nói tiếng nào, hết thảy đều không nói lời nào.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ quỷ dị, Trần Chiến đứng gần Trần lão thái gia muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy được không ổn, mà Tô San đứng bên cạnh Trần Phàm trải qua khẩn trương lúc đầu phát hiện biểu hiện dị thường của Trần Phàm, trong lòng cực kỳ tò mò muốn thúc giục Trần Phàm mở miệng nhưng lại không dám.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm buông lỏng tay Tô San, đi về hướng Trần lão thái gia.
Giờ khắc này, vẻ mặt của hắn không hề chần chờ, bước chân không hề trầm trọng!
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Nhìn thân ảnh Trần Phàm càng ngày càng gần, Trần lão thái gia theo bản năng vươn tay ra giống như muốn gọi về, hoặc như đang chờ đợi vuốt ve đầu Trần Phàm.
Gần, gần!
Trong sự chờ đợi của Trần lão thái gia, Trần Phàm đã đi tới trước người lão nhân.
Nhìn Trần Phàm gần trong gang tấc, trên mặt Trần lão thái gia phát ra dáng tươi cười vui sướng từ tận sâu trong nội tâm, nhưng bàn tay phải hắn vươn ra càng run rẩy dữ dội, thậm chí thân thể không khống chế được cũng run lên.
- Lão thái gia, Phàm nhi bất hiếu!
Trần Phàm đỏ mắt, dừng ngay trên khuôn mặt già nua của Trần lão thái gia, thanh âm khàn khàn nói.
- Ngốc...đứa bé ngốc.
Trần lão thái gia vội vàng đặt tay lên đầu Trần Phàm, kết quả bởi vì động tác quá mạnh nên thân hình lảo đảo, cũng may có cảnh vệ viên giúp đỡ mới không bị ngã, hắn đến gần một bước, nước mắt trào ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trần Phàm, lẩm bẩm nói:
- Cháu nào có bất hiếu? ở trong lòng ông, cháu là đứa cháu hiếu thuận nhất của lão Trần gia!
Cháu là đứa cháu hiếu thuận nhất của lão Trần gia!
Những lời này giống như băng lôi nổ vang bên tai Trần Phàm, thân thể hắn run rẩy lên kịch liệt, thân mình cũng trở nên cực kỳ cứng ngắc.
- Đứa ngốc, ông biết trong lòng cháu luôn luôn có một vướng mắc, cháu cho rằng ông trực tiếp quyết định nhân sinh của cháu, điều này đối với cháu thật không công bằng.
vẻ mặt Trần lão thái gia thật áy náy, thanh âm khàn khàn nói:
- Kỳ thật...ông biết, điều này đối với cháu mà nói quả thật không công bằng. Nhung...đứa ngốc, cháu biết không? Nếu đời này của ông không được nhìn thấy người của Trần gia bước vào cửa Long Nha, cho dù ông chết, cũng sẽ không nhắm mắt!
Nghe được Trần lão thái gia nói ra những lời này, vợ chồng Trần Chiến như muốn nói gì đó, nhưng bị Trần lão thái gia dùng ánh mắt ngăn cấm, mà Tô San không biết chuyện này, vừa đang mờ mịt đồng thời trong nội tâm tràn ngập cảm giác cảm động.
- Lão thái gia, trước kia cháu có giận ông, nhung...hiện tại đã không có! Thật không có!
Trần Phàm vùi đầu vào ngực lão thái gia, đem đầu dựa lên vai ông, nhẹ nhàng nói.
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng phát ra tận sâu trong nội tâm. Nguồn:
- Không công bằng chính là không công bằng, trong lòng mỗi người Trần gia đều hiểu rõ ràng.
Lão thái gia nhẹ vuốt đầu Trần Phàm, lắc lắc đầu:
- Những người khác, tuy rằng vận mệnh cũng đã được an bài, nhưng...bọn hắn lấy được là quyền lực, là địa vị, là phú quý, là sự tôn trọng của người ngoài! Nhung...hài tử, cháu thì khác, cháu chiếm được cái gì? Phải, cháu chiếm được huân chương vinh dự vô thượng kia! Nhung...đó là do cháu phải thừa nhận hai mươi năm huấn luyện phi nhân loại cùng những nhiệm vụ gian nan đế đối lấy! Thậm chí, đó là do cháu dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy!
- Hài tử, ông không cho cháu được quyền lực cùng địa vị vô thượng, để cho cháu phải oán giận hai mươi năm, đây là ông không đúng.
Trần lão thái gia đầm đìa nước mắt nói:
- Nhưng...hài tử, ông cho cháu thứ mà toàn bộ những người khác của Trần gia cả đời này không thể có được!
- Phải, hiện tại Trần gia có chút địa vị, để cho con cháu có thể khoe khoang, có thể bày thân phận, nhưng...bọn hắn có từng nghĩ tới, bọn hắn có được ngày hôm nay là từ đâu mà tới! Cho tới bây giờ bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới!
- Bọn hắn có thể có được ngày hôm nay, không phải do Trần Diêm Vương ta có tài năng, mà là những huynh đệ của Trần Diêm Vương này dùng máu cùng nước mắt từng giọt từng giọt chồng chất mà ra tới!
- Trần gia có thể không địa vị, không quyền thế, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ dũng khí cùng quyết tâm vì bảo vệ quốc gia cùng nhân dân, dám xách đầu mình đi liều mạng chiến đấu!
- Nếu như, lão Trần gia không có ai có thể kế thừa điều này, ta tình nguyện để cho Trần gia từ nay về sau bị tuyệt hậu!
Lời vừa nói ra, lão nhân từng bị chiến tranh tầy lễ chảy ra nước mắt.
Hắn chảy ra nước mắt nóng bỏng của nam nhân!
Đồng thời, hắn cắn răng, đứng thẳng người, đem sống lưng bởi vì tuổi già của mình mà khòm xuống lại đứng lên thẳng tắp!
Tác giả :
Phong Cuồng