Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 280: Phế vật? Quân đao!
Tận cùng bên trong quân khu đại viện dựng sừng sững rất nhiều đại viện tường đỏ, những đại viện này đều là tòa lầu nhỏ hai tầng, điển hình kiến trúc theo hình hộp diêm, trước cửa trồng những gốc cây lâu năm, cây cối đều là cây hòe đại thụ, cao ngất, uy vũ, cùng không khí bên trong đại viện quân khu rất hòa hợp cùng nhau.
Ngay cửa tòa lầu thứ ba, một gã nam nhân trung niên mặc áo ba đờ xuy màu vàng đang phụ giúp một người đàn bà trung niên đẩy xe lăn ra trước cửa, nhìn quân khu đại viên thủ vệ sâm nghiêm, lại không hề thấy có chút áp lực, ngược lại trên mặt hai người bọn họ đều lộ ra dáng tươi cười thích ý.
Nhưng...tận sâu trong nụ cười của người đàn bà trung niên lại xen lẫn một tia áy náy cùng tự trách.
- Đã bồi em mười sáu năm, còn chưa thấy chán sao?
Đột nhiên trên gương mặt người đàn bà trung niên trên trán đã che kín nếp nhăn hơi có vẻ già nua nhưng tuổi thật còn chưa tới năm mươi, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên phía sau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc áo màu vàng của ông ta, khe khẽ thở dài.
ở trong trí nhớ của bà, người đàn ông đứng sau lưng vì yêu bà, từ ngày bắt đầu cởi quân trang, thì chưa từng mặc lại bộ quần áo màu xanh biếc kia.
Chưa từng có một lần nào.
Nhưng bà so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, nam nhân của bà yêu nhất chính là màu xanh đó, cũng giống như nghề nghiệp mà hắn yêu nhất chính là làm quân nhân.
Bởi vì cần chiếu cố cho bà, nam nhân yêu nhất được mặc quân trang, xem vinh dự của quân nhân còn nặng hơn cả sinh mạng của mình, nhưng vẫn có thể từ bỏ hết thảy, bỏ quên lý tưởng của chính mình, cả ngày làm bạn bên cạnh một phế nhân ngay cả việc tự gánh vác bản thân mình cũng gặp phải khó khăn như bà.
Một lần chiếu cố cho bà, đã suốt mười sáu năm.
Mười sáu năm như một ngày, chưa từng có một ngày nào rời đi.
Trong suốt mười sáu năm qua, nam nhân này mỗi ngày giữa trưa lúc mười một giờ cùng buối chiều năm giờ, đều cũng đúng giờ đẩy bà từ trong phòng ra ngoài cửa, đến tới cửa cùng hưởng thụ ánh mặt trời tắm rửa.
Bởi vì...hắn nhớ rõ bác sĩ từng dặn dò, mỗi ngày bà cần có ít nhất hai giờ tắm nắng.
- Không chán.
Đối mặt với câu hỏi từng hỏi rất nhiều lần của người đàn bà trung niên, người đàn ông trung niên không có chút nào không kiên nhẫn, mà là cười đáp, diễn cảm thư giãn thích ý, hoàn toàn không giống giả tạo.
- Anh không chán, nhưng em đã sắp chán.
Người đàn bà cười một tiếng, sau đó chợt thở dài, nói:
- Nói thật, thân làm một người đàn bà, đời này có thể gặp được anh, là hạnh phúc cùng kiêu ngạo lớn nhất của em. Đồng dạng, cũng là bi ai lớn nhất của anh. Nếu như không có em liên lụy anh, cho dù anh không thể dựa theo tâm nguyện của lão gia tử gia nhập Long Nha, ít nhất cũng sẽ trở thành một trong những quân nhân xuất sắc nhất quốc gia... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Em lại vậy nữa.
Nam nhân ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng sửa sang mái tóc bị gió thổi tung hơi rối của người đàn bà, nhẹ giọng nói:
- Anh không phải đã nói rồi sao, vì em buông tha hết thảy đều là đáng giá, nếu như đã bỏ qua, vì sao cứ bàn lại chuyện quá khứ?
- Em không phải nghi ngờ tâm ý của anh, em chỉ là vì bản thân mình không được tâm an mà thôi.
Người đàn bà run rẩy nói, đôi mắt hơi có chút nóng lên.
Người đàn ông ngồi xổm trước người bà, mỉm cười cầm hai tay khô vàng của bà, truyền vào lực lượng cùng sự ấm áp của mình, cười nói:
- Mặc dù anh không thể hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử, nhưng...Phàm nhi của chúng ta không phải đã hoàn thành rồi sao?
- Phàm nhi...
Người đàn bà nhẹ giọng lặp lại hai chữ này, đôi mắt phiếm hồng, sau đó nước mắt không tự chủ được chảy xuống.
- Tại sao lại khóc?
Người đàn ông ôn nhu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt người đàn bà:
- Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Vô luận phát sinh chuyện gì, về sau cũng không cho phép em khóc nữa.
- Chiến ca, chúng ta quả thật có lỗi với Phàm nhi a.
Người đàn bà cũng không vì lời của Trần Chiến mà ngừng khóc, ngược lại càng khóc thêm dữ dội.
Lúc này Trần Chiến cũng không tiếp tục khuyên bảo, mà dùng một loại giọng nói cực điểm nghiêm túc đáp:
- Nó là một người đàn ông, nhất định phải đi thừa nhận tất cả chuyện này, không riêng gì lão gia tử, cũng là vì Trần gia, vì tổ quốc đã giao sứ mạng cho nó.
- Em biết.
Người đàn bà lau nước mất, thở ra một hơi thật dài, nói:
- Em cũng từng cho rằng như vậy, em thậm chí vì mình có được một đứa con xuất sắc mà cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng...Chiến ca, chẳng lẽ anh đã quên, Phàm nhi của chúng ta đã không còn là thành viên của Long Nha, hơn nữa...nó còn bị bệnh tâm lý hậu chiến nghiêm trọng a.
- Được rồi, đừng khóc, còn khóc sẽ làm cho bọn trẻ chế giễu.
Trần Chiến mỉm cười lau nước mất trên mặt người đàn bà, cười nói:
- Kỳ thật Á Linh à, em không nên lo lắng cho Phàm nhi. Nếu nó đã làm được chuyện mà ngay cả cha nó là anh cũng không làm được, trở thành Long Nha đầu tiên suốt ba mươi năm nay, như vậy bệnh chứng tâm lý hậu chiến cũng sẽ không thể làm khó dễ được nó. Có lẽ đời này nó sẽ không bao giờ bước trở vào cửa lớn của Long Nha, nhưng nó là con của chúng ta, là đời sau của Trần gia, nó là Long Nha, một khi tổ quốc và nhân dân cần tới nó, nó nhất định sẽ động thân lao ra, nhất định sẽ.
- Ân, không khóc, cũng không lo lắng, đứa con là niềm kiêu ngạo của chúng ta.
Người đàn bà nín khóc mỉm cười, cười giống như một đứa bé.
Ba tháp...ba tháp...
Ngay khi người đàn bà đang cười, tùy ý cho người đàn ông lau đi nước mắt trên mặt bà, một gã binh lính mặc quân trang nện bước trầm ổn chạy tới cách hai người chừng một thước, đứng lại, cúi chào, cung kính hồi báo:
- Báo cáo thủ trưởng...
- Tiểu Quân, tôi đã nói qua bao nhiêu lần, tôi không phải thủ trưởng.
Không đợi người lính đem câu kế tiếp nói ra miệng, Trần Chiến đã thốt lên cắt lời.
- ở trong lòng tiểu Quân, ngài vĩnh viễn là thủ trưởng.
Không biết lời này đã phải lặp lại từ bao nhiêu lần, vẫn từ trong miệng người lính gọi là tiểu Quân này nói ra.
Trần Chiến cười khổ thở dài:
- Được rồi, lão gia hỏa như tôi cũng không sao lay chuyên được người trẻ tuổi các cậu, nói đi, có phải có điện thoại hay không?
- Dạ, thủ trưởng.
Tiểu Quân cung kính đáp:
- Ngoài cửa có một đôi nam nữ trẻ tuổi yêu cầu lính gác gọi điện thoại cho ngài.
Nam nữ trẻ tuổi?
Nghe được bốn chữ này, Trần Chiến ngây ra.
Người đàn bà ngồi một bên vẻ mặt cũng mờ mịt.
- A, mau, mau, nhanh đi nghe điện thoại.
Đột nhiên người đàn bà tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến, thần tình kích động nói:
- Hẳn là Phàm nhi...Phàm nhi đã trở lại.
Ngạc nhiên nghe được lời người đàn bà vừa nói, trong lòng Trần Chiến chợt chấn động mạnh.
Sau đó hắn tựa hồ hiểu được lời của người đàn bà cũng có lý, nhưng cũng cố gắng chế ngự không quay về nghe điện thoại, mà dằn xuống nội tâm kích động, mỉm cười đứng dậy đẩy xe lăn.
- Anh nhanh đi a, còn đẩy em làm gì?
Người đàn bà không vui, dùng tay đẩy Trần Chiến.
Trần Chiến không nhúc nhích, theo lẽ đương nhiên nói:
- Cho dù là đứa con của chúng ta đã về, cũng có thể hai ta cùng nhau nghe điện thoại, anh nghe một mình thì tính cái gì?
- Anh...
Người đàn bà vươn tay muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì cho phải.
Nửa phút sau, người đàn bà được Trần Chiến đẩy vào đại sảnh lầu một ngày cạnh bàn đặt điện thoại.
Trần Chiến cầm lấy điện thoại, nói:
- Uy.
- Báo cáo thủ trưởng, ngoài cửa có một đôi thanh niên nam nữ yêu cầu gọi điện thoại cho ngài, thỉnh chỉ thị.
- Đưa điện thoại cho họ.
- Dạ.
Người lính gác ngoài cửa nghe Trần Chiến phân phó, không dám lãnh đạm liền đặt điện thoại xuống, sau đó hướng Trần Phàm chào theo nghi thức quân đội, buông tay giọng nói thật khách khí:
- Thủ trưởng muốn anh nghe điện thoại.
- Cảm ơn.
Trần Phàm cảm ơn, lại không lập tức cầm điện thoại, mà liếc mắt nhìn, theo sau hít sâu một hơi, nhấc điện thoại lên, chậm rãi mở miệng nói:
- Cha...là con...
Cha, là con!
Ba chữ kia giống như một quả bom nặng cân nổ vang bên tai Trần Chiến, cả người Trần Chiến kịch liệt chấn động, sau đó trong biểu tình kích động cùng chờ mong của người đàn bà bên cạnh, ổn định lại cảm xúc, nói:
- Phàm nhi, trở về sau không gọi điện thoại trước, để chúng ta đi đón con a. Tốt lắm, những lời này nói sau đi, mẹ con đang sốt ruột, hai mẹ con nói vài câu đã.
Nói xong, Trần Chiến mỉm cười đưa điện thoại cho người đàn bà.
Người đàn bà không do dự, tay phải run rẩy tiếp nhận điện thoại, đưa vào bên tai, lại kích động không biết nên làm sao mở miệng, nhưng hơi thở có vẻ cực kỳ dồn dập.
- Mẹ, con đem con dâu về cho mẹ.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm hình như có thể cảm nhận được kích động trong nội tâm của mẹ mình, trong lòng vừa cảm động vừa cười nói.
Lời nói của Trần Phàm làm người đàn bà càng thêm run rẩy dữ dội, thậm chí nếu không phải Trần Chiến ngồi xổm người xuống nâng điện thoại giúp bà, điện thoại cũng đã rơi xuống mặt đất.
- Về...về...đã về thì tốt rồi, con với San San chờ một chút, mẹ và cha con ra ngoài đón...đón con.
Người đàn bà thần tình kích động nói, nước mắt đầm đìa.
Dứt lời, người đàn bà cũng không cằn nhằn thêm lời gì, mà quyết đoán cúp điện thoại, dồn dập thúc giục nói:
- Mau, mau đẩy em đi rửa mặt, em muốn đi ra ngoài đón con em, còn có con dâu của em.
- Được, anh đầy em đi rửa mặt trước, sau đó lại đi thông tri lão gia tử.
Trần Chiến cười nói.
Sau đó, Trần Chiến đẩy xe lăn đưa người đàn bà vào phòng rửa mặt, mà những binh lính ngoài cổng đều lộ ra biểu tình quái dị, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Tất cả chuyện này, đơn giản vì câu nói trước đó của Trần Phàm: Cha, là con!
Hiện giờ Trần Chiến đã rời xa chiến trường cùng quân đội ngoại trừ từng đạt được quang vinh ngày xưa, bị đàm luận nhiều nhất chính là con hắn.
Mọi người đều biết hắn có một đứa con trai, nhưng từ mười bảy năm trước đã hư không biến mất.
Có người truyền lưu con của hắn bị bệnh bất trị đã chết, cũng có người truyền lưu con hắn được đưa vào bộ đội bí mật, tóm lại có rất nhiều lời đồn, nhưng người biết Trần Phàm tiến vào Long Nha cũng không có bao nhiêu người, thậm chí ngay tuyệt đại bộ phận người trong Trần gia cũng không biết rõ tình hình, trong chuyện này có cả Trần Phi.
Trần Phi chỉ biết Trần Phàm biến mất một ít năm, sau đó bốn năm trước đột nhiên trở lại một lần, cùng bọn họ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Cũng chính trong bữa cơm đoàn viên, Trần lão thái gia, lão nhân từng quật khởi một mành thiên địa cho Trần gia, sang sàng cười đánh giá Trần Phàm là tương lai của Trần gia...
Mà những binh sĩ kia lần đầu tiên mới gặp Trần Phàm, tự nhiên cũng không thể biết quá khứ của hắn, đây cũng là lý do hắn nghe được Trần Phàm gọi Trần Chiến là cha liền tỏ ra thập phần khiếp sợ.
Mười phút sau, Trần Chiến giúp đỡ người đàn bà rửa mặt xong cũng không dám chần chờ, lập tức chạy về hướng một tòa đại viện nằm tận cùng trong quân khu đại viện.
- Thật có lỗi, thủ trưởng, ngài nên biết giờ này lão thủ trưởng đang làm gì. Khoảng thời gian này dù chính là thủ trưởng số 1 muốn gặp mặt, lão thủ trưởng cũng sẽ không đáp ứng.
Ngay khi Trần Chiến đi tới cửa đại viện, một gã cảnh vệ viên tiến lên ngăn lại Trần Chiến, trầm giọng nói:
- Cho nên ngài không thể đi vào.
- Tôi biết.
Trần Chiến gật gật đầu, sau đó cười khổ nói:
- Nhưng chuyện này thực sự quá trọng yếu, tôi phải cần hội báo, nếu không chậm trễ không chỉ nói anh, chính là tôi cũng không chịu nối, lão gia tử không chuẩn sẽ một phát băng hai ta.
Chẳng lẽ còn có chuyện trọng yếu hơn chuyện thủ trưởng số 1 muốn gặp mặt sao?
Biểu tình vẻ mặt cảnh vệ viên đầy nghi hoặc.
- Nhanh đi hồi báo đi, nói Phàm nhi đã trở lại.
Trần Chiến cười vỗ bả vai cảnh vệ viên.
Phàm nhi?
Nghe được hai chữ này, biểu tình ngây ngốc của cảnh vệ viên nháy mắt biến mất, chỉ còn lại sự kích động, kích động không gì sánh kịp:
- Cảm ơn ngài, thủ trưởng.
Vừa nói xong, cảnh vệ viên không đợi Trần Chiến đáp lời, xoay người liền chạy.
Tựa hồ theo hắn xem ra, chuyện này quả thật còn trọng yếu hơn cả chuyện thủ trưởng số 1 đến gặp...
Bởi vì hắn biết, ở trong lòng Trần lão thái gia, thanh niên được xem là tương lai của Trần gia, phân lượng nặng hơn bất luận kẻ nào...
Ngay cửa tòa lầu thứ ba, một gã nam nhân trung niên mặc áo ba đờ xuy màu vàng đang phụ giúp một người đàn bà trung niên đẩy xe lăn ra trước cửa, nhìn quân khu đại viên thủ vệ sâm nghiêm, lại không hề thấy có chút áp lực, ngược lại trên mặt hai người bọn họ đều lộ ra dáng tươi cười thích ý.
Nhưng...tận sâu trong nụ cười của người đàn bà trung niên lại xen lẫn một tia áy náy cùng tự trách.
- Đã bồi em mười sáu năm, còn chưa thấy chán sao?
Đột nhiên trên gương mặt người đàn bà trung niên trên trán đã che kín nếp nhăn hơi có vẻ già nua nhưng tuổi thật còn chưa tới năm mươi, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên phía sau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc áo màu vàng của ông ta, khe khẽ thở dài.
ở trong trí nhớ của bà, người đàn ông đứng sau lưng vì yêu bà, từ ngày bắt đầu cởi quân trang, thì chưa từng mặc lại bộ quần áo màu xanh biếc kia.
Chưa từng có một lần nào.
Nhưng bà so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, nam nhân của bà yêu nhất chính là màu xanh đó, cũng giống như nghề nghiệp mà hắn yêu nhất chính là làm quân nhân.
Bởi vì cần chiếu cố cho bà, nam nhân yêu nhất được mặc quân trang, xem vinh dự của quân nhân còn nặng hơn cả sinh mạng của mình, nhưng vẫn có thể từ bỏ hết thảy, bỏ quên lý tưởng của chính mình, cả ngày làm bạn bên cạnh một phế nhân ngay cả việc tự gánh vác bản thân mình cũng gặp phải khó khăn như bà.
Một lần chiếu cố cho bà, đã suốt mười sáu năm.
Mười sáu năm như một ngày, chưa từng có một ngày nào rời đi.
Trong suốt mười sáu năm qua, nam nhân này mỗi ngày giữa trưa lúc mười một giờ cùng buối chiều năm giờ, đều cũng đúng giờ đẩy bà từ trong phòng ra ngoài cửa, đến tới cửa cùng hưởng thụ ánh mặt trời tắm rửa.
Bởi vì...hắn nhớ rõ bác sĩ từng dặn dò, mỗi ngày bà cần có ít nhất hai giờ tắm nắng.
- Không chán.
Đối mặt với câu hỏi từng hỏi rất nhiều lần của người đàn bà trung niên, người đàn ông trung niên không có chút nào không kiên nhẫn, mà là cười đáp, diễn cảm thư giãn thích ý, hoàn toàn không giống giả tạo.
- Anh không chán, nhưng em đã sắp chán.
Người đàn bà cười một tiếng, sau đó chợt thở dài, nói:
- Nói thật, thân làm một người đàn bà, đời này có thể gặp được anh, là hạnh phúc cùng kiêu ngạo lớn nhất của em. Đồng dạng, cũng là bi ai lớn nhất của anh. Nếu như không có em liên lụy anh, cho dù anh không thể dựa theo tâm nguyện của lão gia tử gia nhập Long Nha, ít nhất cũng sẽ trở thành một trong những quân nhân xuất sắc nhất quốc gia... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Em lại vậy nữa.
Nam nhân ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng sửa sang mái tóc bị gió thổi tung hơi rối của người đàn bà, nhẹ giọng nói:
- Anh không phải đã nói rồi sao, vì em buông tha hết thảy đều là đáng giá, nếu như đã bỏ qua, vì sao cứ bàn lại chuyện quá khứ?
- Em không phải nghi ngờ tâm ý của anh, em chỉ là vì bản thân mình không được tâm an mà thôi.
Người đàn bà run rẩy nói, đôi mắt hơi có chút nóng lên.
Người đàn ông ngồi xổm trước người bà, mỉm cười cầm hai tay khô vàng của bà, truyền vào lực lượng cùng sự ấm áp của mình, cười nói:
- Mặc dù anh không thể hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử, nhưng...Phàm nhi của chúng ta không phải đã hoàn thành rồi sao?
- Phàm nhi...
Người đàn bà nhẹ giọng lặp lại hai chữ này, đôi mắt phiếm hồng, sau đó nước mắt không tự chủ được chảy xuống.
- Tại sao lại khóc?
Người đàn ông ôn nhu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt người đàn bà:
- Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Vô luận phát sinh chuyện gì, về sau cũng không cho phép em khóc nữa.
- Chiến ca, chúng ta quả thật có lỗi với Phàm nhi a.
Người đàn bà cũng không vì lời của Trần Chiến mà ngừng khóc, ngược lại càng khóc thêm dữ dội.
Lúc này Trần Chiến cũng không tiếp tục khuyên bảo, mà dùng một loại giọng nói cực điểm nghiêm túc đáp:
- Nó là một người đàn ông, nhất định phải đi thừa nhận tất cả chuyện này, không riêng gì lão gia tử, cũng là vì Trần gia, vì tổ quốc đã giao sứ mạng cho nó.
- Em biết.
Người đàn bà lau nước mất, thở ra một hơi thật dài, nói:
- Em cũng từng cho rằng như vậy, em thậm chí vì mình có được một đứa con xuất sắc mà cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng...Chiến ca, chẳng lẽ anh đã quên, Phàm nhi của chúng ta đã không còn là thành viên của Long Nha, hơn nữa...nó còn bị bệnh tâm lý hậu chiến nghiêm trọng a.
- Được rồi, đừng khóc, còn khóc sẽ làm cho bọn trẻ chế giễu.
Trần Chiến mỉm cười lau nước mất trên mặt người đàn bà, cười nói:
- Kỳ thật Á Linh à, em không nên lo lắng cho Phàm nhi. Nếu nó đã làm được chuyện mà ngay cả cha nó là anh cũng không làm được, trở thành Long Nha đầu tiên suốt ba mươi năm nay, như vậy bệnh chứng tâm lý hậu chiến cũng sẽ không thể làm khó dễ được nó. Có lẽ đời này nó sẽ không bao giờ bước trở vào cửa lớn của Long Nha, nhưng nó là con của chúng ta, là đời sau của Trần gia, nó là Long Nha, một khi tổ quốc và nhân dân cần tới nó, nó nhất định sẽ động thân lao ra, nhất định sẽ.
- Ân, không khóc, cũng không lo lắng, đứa con là niềm kiêu ngạo của chúng ta.
Người đàn bà nín khóc mỉm cười, cười giống như một đứa bé.
Ba tháp...ba tháp...
Ngay khi người đàn bà đang cười, tùy ý cho người đàn ông lau đi nước mắt trên mặt bà, một gã binh lính mặc quân trang nện bước trầm ổn chạy tới cách hai người chừng một thước, đứng lại, cúi chào, cung kính hồi báo:
- Báo cáo thủ trưởng...
- Tiểu Quân, tôi đã nói qua bao nhiêu lần, tôi không phải thủ trưởng.
Không đợi người lính đem câu kế tiếp nói ra miệng, Trần Chiến đã thốt lên cắt lời.
- ở trong lòng tiểu Quân, ngài vĩnh viễn là thủ trưởng.
Không biết lời này đã phải lặp lại từ bao nhiêu lần, vẫn từ trong miệng người lính gọi là tiểu Quân này nói ra.
Trần Chiến cười khổ thở dài:
- Được rồi, lão gia hỏa như tôi cũng không sao lay chuyên được người trẻ tuổi các cậu, nói đi, có phải có điện thoại hay không?
- Dạ, thủ trưởng.
Tiểu Quân cung kính đáp:
- Ngoài cửa có một đôi nam nữ trẻ tuổi yêu cầu lính gác gọi điện thoại cho ngài.
Nam nữ trẻ tuổi?
Nghe được bốn chữ này, Trần Chiến ngây ra.
Người đàn bà ngồi một bên vẻ mặt cũng mờ mịt.
- A, mau, mau, nhanh đi nghe điện thoại.
Đột nhiên người đàn bà tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến, thần tình kích động nói:
- Hẳn là Phàm nhi...Phàm nhi đã trở lại.
Ngạc nhiên nghe được lời người đàn bà vừa nói, trong lòng Trần Chiến chợt chấn động mạnh.
Sau đó hắn tựa hồ hiểu được lời của người đàn bà cũng có lý, nhưng cũng cố gắng chế ngự không quay về nghe điện thoại, mà dằn xuống nội tâm kích động, mỉm cười đứng dậy đẩy xe lăn.
- Anh nhanh đi a, còn đẩy em làm gì?
Người đàn bà không vui, dùng tay đẩy Trần Chiến.
Trần Chiến không nhúc nhích, theo lẽ đương nhiên nói:
- Cho dù là đứa con của chúng ta đã về, cũng có thể hai ta cùng nhau nghe điện thoại, anh nghe một mình thì tính cái gì?
- Anh...
Người đàn bà vươn tay muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì cho phải.
Nửa phút sau, người đàn bà được Trần Chiến đẩy vào đại sảnh lầu một ngày cạnh bàn đặt điện thoại.
Trần Chiến cầm lấy điện thoại, nói:
- Uy.
- Báo cáo thủ trưởng, ngoài cửa có một đôi thanh niên nam nữ yêu cầu gọi điện thoại cho ngài, thỉnh chỉ thị.
- Đưa điện thoại cho họ.
- Dạ.
Người lính gác ngoài cửa nghe Trần Chiến phân phó, không dám lãnh đạm liền đặt điện thoại xuống, sau đó hướng Trần Phàm chào theo nghi thức quân đội, buông tay giọng nói thật khách khí:
- Thủ trưởng muốn anh nghe điện thoại.
- Cảm ơn.
Trần Phàm cảm ơn, lại không lập tức cầm điện thoại, mà liếc mắt nhìn, theo sau hít sâu một hơi, nhấc điện thoại lên, chậm rãi mở miệng nói:
- Cha...là con...
Cha, là con!
Ba chữ kia giống như một quả bom nặng cân nổ vang bên tai Trần Chiến, cả người Trần Chiến kịch liệt chấn động, sau đó trong biểu tình kích động cùng chờ mong của người đàn bà bên cạnh, ổn định lại cảm xúc, nói:
- Phàm nhi, trở về sau không gọi điện thoại trước, để chúng ta đi đón con a. Tốt lắm, những lời này nói sau đi, mẹ con đang sốt ruột, hai mẹ con nói vài câu đã.
Nói xong, Trần Chiến mỉm cười đưa điện thoại cho người đàn bà.
Người đàn bà không do dự, tay phải run rẩy tiếp nhận điện thoại, đưa vào bên tai, lại kích động không biết nên làm sao mở miệng, nhưng hơi thở có vẻ cực kỳ dồn dập.
- Mẹ, con đem con dâu về cho mẹ.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm hình như có thể cảm nhận được kích động trong nội tâm của mẹ mình, trong lòng vừa cảm động vừa cười nói.
Lời nói của Trần Phàm làm người đàn bà càng thêm run rẩy dữ dội, thậm chí nếu không phải Trần Chiến ngồi xổm người xuống nâng điện thoại giúp bà, điện thoại cũng đã rơi xuống mặt đất.
- Về...về...đã về thì tốt rồi, con với San San chờ một chút, mẹ và cha con ra ngoài đón...đón con.
Người đàn bà thần tình kích động nói, nước mắt đầm đìa.
Dứt lời, người đàn bà cũng không cằn nhằn thêm lời gì, mà quyết đoán cúp điện thoại, dồn dập thúc giục nói:
- Mau, mau đẩy em đi rửa mặt, em muốn đi ra ngoài đón con em, còn có con dâu của em.
- Được, anh đầy em đi rửa mặt trước, sau đó lại đi thông tri lão gia tử.
Trần Chiến cười nói.
Sau đó, Trần Chiến đẩy xe lăn đưa người đàn bà vào phòng rửa mặt, mà những binh lính ngoài cổng đều lộ ra biểu tình quái dị, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Tất cả chuyện này, đơn giản vì câu nói trước đó của Trần Phàm: Cha, là con!
Hiện giờ Trần Chiến đã rời xa chiến trường cùng quân đội ngoại trừ từng đạt được quang vinh ngày xưa, bị đàm luận nhiều nhất chính là con hắn.
Mọi người đều biết hắn có một đứa con trai, nhưng từ mười bảy năm trước đã hư không biến mất.
Có người truyền lưu con của hắn bị bệnh bất trị đã chết, cũng có người truyền lưu con hắn được đưa vào bộ đội bí mật, tóm lại có rất nhiều lời đồn, nhưng người biết Trần Phàm tiến vào Long Nha cũng không có bao nhiêu người, thậm chí ngay tuyệt đại bộ phận người trong Trần gia cũng không biết rõ tình hình, trong chuyện này có cả Trần Phi.
Trần Phi chỉ biết Trần Phàm biến mất một ít năm, sau đó bốn năm trước đột nhiên trở lại một lần, cùng bọn họ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Cũng chính trong bữa cơm đoàn viên, Trần lão thái gia, lão nhân từng quật khởi một mành thiên địa cho Trần gia, sang sàng cười đánh giá Trần Phàm là tương lai của Trần gia...
Mà những binh sĩ kia lần đầu tiên mới gặp Trần Phàm, tự nhiên cũng không thể biết quá khứ của hắn, đây cũng là lý do hắn nghe được Trần Phàm gọi Trần Chiến là cha liền tỏ ra thập phần khiếp sợ.
Mười phút sau, Trần Chiến giúp đỡ người đàn bà rửa mặt xong cũng không dám chần chờ, lập tức chạy về hướng một tòa đại viện nằm tận cùng trong quân khu đại viện.
- Thật có lỗi, thủ trưởng, ngài nên biết giờ này lão thủ trưởng đang làm gì. Khoảng thời gian này dù chính là thủ trưởng số 1 muốn gặp mặt, lão thủ trưởng cũng sẽ không đáp ứng.
Ngay khi Trần Chiến đi tới cửa đại viện, một gã cảnh vệ viên tiến lên ngăn lại Trần Chiến, trầm giọng nói:
- Cho nên ngài không thể đi vào.
- Tôi biết.
Trần Chiến gật gật đầu, sau đó cười khổ nói:
- Nhưng chuyện này thực sự quá trọng yếu, tôi phải cần hội báo, nếu không chậm trễ không chỉ nói anh, chính là tôi cũng không chịu nối, lão gia tử không chuẩn sẽ một phát băng hai ta.
Chẳng lẽ còn có chuyện trọng yếu hơn chuyện thủ trưởng số 1 muốn gặp mặt sao?
Biểu tình vẻ mặt cảnh vệ viên đầy nghi hoặc.
- Nhanh đi hồi báo đi, nói Phàm nhi đã trở lại.
Trần Chiến cười vỗ bả vai cảnh vệ viên.
Phàm nhi?
Nghe được hai chữ này, biểu tình ngây ngốc của cảnh vệ viên nháy mắt biến mất, chỉ còn lại sự kích động, kích động không gì sánh kịp:
- Cảm ơn ngài, thủ trưởng.
Vừa nói xong, cảnh vệ viên không đợi Trần Chiến đáp lời, xoay người liền chạy.
Tựa hồ theo hắn xem ra, chuyện này quả thật còn trọng yếu hơn cả chuyện thủ trưởng số 1 đến gặp...
Bởi vì hắn biết, ở trong lòng Trần lão thái gia, thanh niên được xem là tương lai của Trần gia, phân lượng nặng hơn bất luận kẻ nào...
Tác giả :
Phong Cuồng