Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 195: Gia tộc tỷ võ
Hắn thực sự không nghĩ tới người ba mà trước giờ mình vẫn sùngbái lại là một người như vậy. Đầu tiên, Nghiêm Nguyên Vanh vì lợi ích gia tộc để mình rời khỏi Hiểu Đồng, hắn giãy giụa qua, cuối cùng cực chẳng đã tiếp thu sự thật đó, làm thương tổn người hắn yêu nhất, những người khác cũng không thể biết rốt cuộc hắn đau khổ như thế nào.
Mà bây giờ Nghiêm Nguyên Vanh lại một lần vì bảo vệ lợi ích của gia tộc ra lệnh cho mình đi cầu Hiểu Đồng quay về với mình? Hai mắt Nghiêm Tuấn Trạch dần dần trở nên lạnh lùng, trong lúc vô tình giọng nói đông cứng không ít: “Ở trong mắt ba, rốt cuộc tôi là cái gì?”
Nghiêm Nguyên Vanh thấy giọng Nghiêm Tuấn Trạch biến hóa, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy xa lạ kia, không khỏi tức giận nói: “Con hỏi như vậy là có ý gì? Con chính con ta.”
Nghe thấy lời Nghiêm Nguyên Vanh, Nghiêm Tuấn Trạch ha ha cười, nụ cười có ý tự giễu: “Con trai a? Ba làm như thế cũng có thể nói tôi là con trai ba? Ở trong mắt ba tôi chẳng qua chỉ là công cụ để thăng tiến địa vị gia tộc thôi, vô luận tôi nói gì, với ba đều không có chút ảnh hưởng nào, thứ ba muốn chẳng qua là gia tộc, muốn chẳng qua là chút hư vinh kia của ba thôi.”
Những chuyện và kinh nghiệm mấy tháng qua so với sống hai mươi mấy năm qua còn nhiều hơn, cả ngày một mình ngây ngốc trong phòng cái gì cũng không nghĩ, tuy nói rất chán chường nhưng trong lòng hắn thấu triệt không ít.
Rất nhiều chuyện trước đây nhìn không rõ hiện tại hắn có thể thấy rất rõ, vốn hắn muốn dùng sự cố gắng của mình để được ba tán thành, như vậy hắn cảm thấy đó là chuyện vui vẻ nhất.
Song khi người ba mà hắn vẫn sùng bái trở nên vô sỉ như vậy, khát vọng đó của hắn đã trở nên không đáng nhắc tới.
“Từ đầu tới cuối ba chưa từng để ý tôi có cảm giác gì, tôi là con trai của ba, không phải người lạ.” Nghiêm Tuấn Trạch đem suy nghĩ sâu trong lòng mình nói ra.
“Sao con có thể nói chuyện như vậy? Nếu như ba không coi con là con trai của mình, vậy ba sẽ nói chuyện với con sao? Nói như con cảm thấy Nghiêm gia chúng ta thẹn với con phải không?” Hắn thực sự không nghĩ đến đứa con trai vẫn một mực yên lặng làm việc, yêu cầu của mình chắc chắn sẽ nỗ lực hoàn thành lại ngỗ nghịch với hắn.
Đối mặt với chất vấn của Nghiêm Nguyên Vanh, Nghiêm Tuấn Trạch không có chút do dự nói: “Chẳng qua ba coi trọng tôi, vì tôi có giá trị lợi dụng mới nói chuyện với tôi như vậy thôi, mấy ngày nay, tôi ở nhà một mình ba có từng tới thăm tôi chưa? Hôm nay cũng vì chuyện của Hiểu Đồng mới tới.” Vẻ lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm: “Ba thực sự khiến trái tim người ta lạnh giá.”
Một người ba như vậy, trước đây mình còn lấy hắn làm vinh dự, lấy người như ông trở thành mục tiêu của chính mình. Lúc này Nghiêm Tuấn Trạch chỉ cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình thật ngu ngốc, ngay cả chân tướng cũng không thấy rõ.
Lúc này Nghiêm Nguyên Vanh nghẹn một hơi ở ngực không nói được gì nhưng tương lai Nghiêm gia còn phải dựa vào Nghiêm Tuấn Trạch, giọng nói không khỏi chậm lại mấy phần: “Ba sẽ làm gia chủ tiếp theo của Nghiêm gia, con không thể hiểu suy nghĩ của ta, điểm ấy ta có thể lý giải, dù sao lấy sự từng trải của con còn không đạt được trình độ như vậy. Thế nhưng ta cho con biết, con nhất định phải đi, nếu không, con chính là tội nhân của cả gia tộc.”
“Ba cảm thấy với tình hình hiện tại tôi đi tìm Hiểu Đồng, cô ấy có thể tiếp thu sao? Tôi cho ba biết, không có khả năng. Mặc dù tính cách Hiểu Đồng rất tốt nhưng trong khung lại là một người kiêu ngạo, tôi trở lại tìm cô ấy không chỉ khiến cô ấy không tiếp nhận tôi, ngược lại sẽ coi thường tôi.”
Nghiêm Nguyên Vanh phát hiện lời Nghiêm Tuấn Trạch và Nghiêm Túc lại không hẹn mà giống nhau, sắc mặt càng khó coi, chẳng lẽ mình nhìn còn không thấu triệt bằng Nghiêm Tuấn Trạch sao?
“Không thử một chút làm sao biết không có khả năng? Nghiêm gia ta cũng không có người nói bại đơn giản như vậy.” Cho dù biết đó là hi vọng xa vời, hắn cũng không thể buông tha như vậy.
Nếu bởi vì chuyện này, Nghiêm gia sẽ giống như Tống gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thực sự hắn không thể tiếp thu. Bộ dáng chó nhà có tang Tống gia mơ hồ còn hiện trước mắt, nếu có một ngày bọn họ cũng có kết quả như Tống gia, chênh lệch lớn như vậy thực sự làm cho người ta rất khó tiếp thu.
Nghĩ tới đây, ngay cả Nghiêm Nguyên Vanh không khỏi cảm khái cô bé Dương Hiểu Đồng này năng lực thật mạnh. Ba gia tộc lớn ở Yên kinh đã có thế chân vạc mấy trăm năm, vẫn luôn không thay đổi gì nhưng một Dương Hiểu Đồng xuất hiện lại có thể thay đổi quyền thế của ba gia tộc lớn. Làm Tống gia biến mất, khiến Nghiêm gia suy sụp, tất cả đều do một cô gái trẻ làm ra.
Nếu lúc trước có người nói với hắn lời đó, chắc hắn sẽ không thèm tin, chỉ có điều hiện tại không tin cũng không được rồi.
“Giãy giụa cũng vô dụng, cần gì phải tiếp tục? Ít nhất hiện tại tôi vẫn còn tôn nghiêm, nếu như tôi đi tìm Hiểu Đồng sợ rằng tôn nghiêm toàn bộ Nghiêm gia chúng ta cũng không còn tồn tại nữa.” Nghiêm Tuấn Trạch dường như cực kì thất vọng, lúc này ngay cả nói chuyện cũng không còn hơi sức.
“So với tương lai, tôn nghiêm gia tộc tính là gì.”
Nghiêm Nguyên Vanh vẫn cực kì cố chấp nói: “Con nhất định phải đi thử một lần, tương lai gia tộc ở trong tay con.”
Nghiêm Tuấn Trạch cười chế nhạo nói: “Tôi sẽ đi gặp Hiểu Đồng.”
Nghe thấy lời Nghiêm Tuấn Trạch, Nghiêm Nguyên Vanh trên mặt lộ ra một chút tiếu ý, chỉ cần nguyện ý đi thử, ít nhất còn có một phần hi vọng.
Đợi sau khi Nghiêm Nguyên Vanh rời khỏi, Nghiêm Tuấn Trạch mất hứng ngồi dưới đất, nụ cười chế nhạo trên mặt lúc này đã biến thành thương cảm thật sâu. Hắn sẽ đi tìm Hiểu Đồng không phải vì cầu Hiểu Đồng tha thứ để cô quay lại với mình, chỉ vì một lần chúc phúc chân thành.
Nhìn lá rụng bay bay, Nghiêm Tuấn Trạch cảm thấy cảnh tượng lúc này giống như Nghiêm gia đang dần dần bay mất, bắt đầu từ khi nào, ở trong mắt người thường, gia tộc Nghiêm gia mạnh mẽ, xa không thể với tới, cần dựa vào năng lực của một cô gái để mạnh mẽ lên?
Đầu tiên là Diệc Tuyết, sau đó là Dương Hiểu Đồng, nhiều lần trắc trở cuối cùng vẫn muốn dựa vào nữ nhân, gia tộc dựa vào một nữ nhân để mạnh mẽ, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hắn cũng không hiểu.…
Lúc Diệc gia công bố tìm được Diệc Ly, Dương Hiểu Đồng đã nghĩ tới cách làm Nghiêm gia trả giá, Nghiêm gia hiện tại sợ rằng chó cùng rứt giậu ah.
Từ lúc bắt đầu, cô đã nói, cô sẽ khiến tất cả những người bắt nạt cô hối hận, ai cũng không ngoại lệ. Đương nhiên cô nói dựa vào năng lực của mình, mà lúc này sức mạnh của Diệc gia không thể nghi ngờ đã khiến ngày này tới sớm không ít.
Mấy ngày nay ở Diệc gia, Dương Hiểu Đồng trôi qua rất vui vẻ, cô không có chuyện không quen nơi ở mới. Mọi người ở Diệc gia đều đối xử rất tốt với cô, nhất là hai ngày nay quan hệ giữa cô và Diệc Đồng đã phát triển tới trình độ như hình với bóng.
Sau khi ở đây cô mới biết rõ Diệc Đồng người này, mặc dù Diệc Đồng thoạt nhìn cao ngạo, không dễ thân cận nhưng đối với người cô ấy quen thuộc lại đối xử vô cùng tốt, chỉ có điều người cô quen thuộc quá ít thôi.
Trước đây chỉ có một người Diệc Hy, hiện tại có thêm một Diệc Ly cũng chỉ có hai người thôi. Mấy ngày ở cùng với Diệc Đồng, Dương Hiểu Đồng cảm nhận được tất cả cảm giác được làm em gái, bất cứ chuyện gì Diệc Đồng cũng làm cho cô, có thứ tốt thứ nhất sẽ đưa cho cô, có chỗ nào chơi vui người thứ nhất mang theo là cô.
Gia tộc có một vài chỗ đẹp cũng đã được Dương Hiểu Đồng đi dạo một lần. Diệc Hy đối với cô cũng vô cùng tốt, dường như muốn mang tình cảm nhiều năm tích lũy ra đối xử thật tốt với cô.
Diệc gia là một gia tộc kỳ quái, Dương Hiểu Đồng cho là như vậy, ở trong này dường như tách rời với Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, kiến trúc từ xưa theo phong cách tứ hợp viện, không có ô tô, cũng không có tiếng ồn ào náo động của thành thị, chỉ có sự yên tĩnh của trời đất.
Khiến Dương Hiểu Đồng có cảm giác đi tới cổ đại nhưng trong phòng làm việc, mấy sản phẩm công nghệ cao so với khoa học kỹ thuật hiện đại lại khiến người ta có cảm giác đi tới tương lai, hai loại cảm thụ hoàn toàn khác nhau cứ như vậy dung hợp với nhau, nhưng kỳ quái nó lại không hề quái dị, ngược lại còn hết sức hợp lí.
“Ly nhi, ngày mai là thời điểm dòng chính và phân hệ gia tộc tiến hành tỉ thí, nếu bây giờ em là người Diệc gia thì phải tham gia, nói trước cho em biết để chuẩn bị sẵn sàng.” Diệc Đồng nói.
Dương Hiểu Đồng lông mày giương lên, trong con ngươi mang theo vài tia nghi hoặc: “Tỉ thí? Tỉ thí cái gì? Sao em chưa từng nghe nói?”
“Việc này phải trách chị, mấy ngày nay mang em đi xung quanh chơi, lại quên nói chuyện quan trọng đó với em.” Diệc Đồng xin lỗi cười, chợt giải thích: “Diệc gia chúng ta là gia tộc tu chân cho nên luôn luôn coi trọng thực lực, người bên chi thứ muốn có được địa vị càng cao và nhiều tài nguyên tu luyện ở Diệc gia thì có thể nhân cơ hội hằng năm tỉ thí một lần để đoạt được. Mà dòng chính chúng ta cũng như thế, chỉ có thực lực càng cao địa vị mới càng cao. Ly nhi, nhiều năm qua em vẫn ở bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc thực lực của em thế nào, để mọi người kiến thức một chút thực lực của em đối với em nhất định có chỗ tốt, đương nhiên, em cũng không cần có gánh nặng gì, cố gắng hết sức là được.”
Diệc Đồng vỗ vỗ vai Dương Hiểu Đồng, hình như sợ cô lo lắng, muốn cô thoải mái chút.
Khóe môi Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười, hiển nhiên đối với cuộc tỉ thí này có phần hứng thú, vừa lúc cô cũng muốn nhìn một chút thực lực của mình rốt cuộc có thể xếp đến vị trí nào!
Ngày hôm sau, Dương Hiểu Đồng sớm rời giường.
Ở Diệc gia, mọi người đều rời giường rất sớm, mấy chuyện lục đục trên cơ bản không thể phát sinh, đây cũng là một điểm chênh lệch khá lớn với xã hội hiện đại.
Lúc Dương Hiểu Đồng đang chuẩn bị, Diệc Hy, Diệc Đồng cũng đi tới cửa phòng cô, hiển nhiên chuẩn bị cùng cô đi tới đài tỷ võ.
Ba người đi khoảng nửa tiếng mới đến đài tỷ võ, đài tỷ võ khắp cả phía tây Diệc gia, có thể dung nạp đủ mấy vạn người, khí thế thoạt nhìn lớn vô cùng.
Khi ba người đến, xung quanh đài tỷ võ đã tụ tập không ít người, bầu không khí rất náo nhiệt, mọi người trò chuyện khí thế ngất trời có thể thấy được trình độ coi trọng trận tỉ thí ở Diệc gia. Càng là gia tộc khổng lổ, thực lực có vẻ càng nặng.
“Một hồi tỉ thí chủ yếu dùng phương thức rút thăm, chủ yếu là con cháu phân hệ tiến hành tỉ thí, bởi vì con cháu phân hệ chừng hơn một nghìn người nhưng dòng chính chúng ta chỉ có ba người. Con cháu phân hệ tỉ thí tuyển ra mười người ưu tú nhất ban thưởng, mà trong đó ba người đứng đầu có thể có tư cách khiêu chiến chúng ta, nói cách khác chúng ta là chờ đợi bị khiêu chiến. Hiện tại chủ yếu nhìn biểu hiện con cháu phân hệ, đợi tới lượt chúng ta đại khái phải đợi tới xế chiều.” Diệc Hy cẩn thận giải thích.
Tỉ thí như vậy từ nhỏ đến lớn hắn và Diệc Đồng đã tham gia, đến bây giờ đã tham gia hai mươi lần, đối quá trình của nó rất rõ ràng. Chỉ có Ly nhi không hiểu, đương nhiên hắn phải giải thích thật kĩ một phen.
“Hóa ra là như thế, so sánh như vậy thì dòng chính chúng ta thật sự quá ít rồi.” Hơn một nghìn người với ba người, khác nhau cũng quá lớn.
Nghe cô nói, Diệc Đồng lại cười: “Hồi bé lần đầu tiên chị tham gia cũng như vậy. So sánh số người quá kém nhau nhưng đây cũng là đặc điểm của Diệc gia, từ khi Diệc gia bắt đầu tồn tại, mỗi thế hệ số lượng con cháu dòng chính chỉ có hàng đơn vị, tối đa cũng chỉ có năm người, ba người chúng ta vẫn tính bình thường, có đôi khi chỉ có một người.“
Dương Hiểu Đồng cười, loại tình huống này thật thú vị. “Vừa lúc nhân cơ hội này em cũng có thể xem thực lực của mọi người, những năm gần đây em đều tự mình tu luyện, cũng không gặp được người tu chân, đối với phân chia đẳng cấp thực lực thật sự không biết.”
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Du Du lại cười trộm nói: “Còn nói những năm gần đây, không phải cậu mới tu luyện một năm thôi sao!”
“Hắc hắc, điệu thấp điệu thấp, nếu như nói cho bọn hắn biết tớ mới tu luyện một năm, bọn họ có khả năng tin tưởng sao? Tớ cũng không muốn tạo náo động quá lớn.” Mặc dù cô không rõ thực lực của Diệc Hy, Diệc Đồng nhưng không có nghĩa cô không đoán được.
Hơi thở Diệc Hy mạnh hơn cô mấy phần, bây giờ mình đã cấp 4, chắc Diệc Hy đã cấp 4 đỉnh phong, hơi thở Diệc Đồng so với mình không khác biệt lắm, chắc thực lực chênh lệch không lớn.
Tinh thần lập tức rùng mình, nếu không phải trước kia có năng lượng kì quái của huyết châu, hiện tại trong ba người thực lực của cô là kém nhất, xem ra nội tình đại gia tộc thật sự không phải người bình thường có thể so sánh.
Ngay lúc ba người nói chuyện, đại trưởng lão dòng chính Diệc Hàn Hựu đã đứng trên đài cao nói: “Hiện tại gia tộc tỷ võ chính thức bắt đầu!” Tiếng nói hùng hồn đôn hậu, hiển nhiên có sử dụng nội lực trong đó để mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng lời ông nói.
Dương Hiểu Đồng đưa mắt nhìn lên đài cao, dưới sự chỉ huy của Diệc Hàn Hựu, con cháu phân hệ nhanh chóng bốc thăm rồi đứng ở một bên nóng lòng muốn thử.
Ba người vẻ mặt đạm nhiên đứng ở một bên, mà ánh mắt mấy con cháu phân hệ nhìn về phía ba người đều nóng rực, mặc dù bọn họ chỉ có ba người nhưng khí thế lại không hề thua kém con cháu phân hệ.
Ở trong mắt con cháu phân hệ, địa vị và năng lực con cháu dòng chính đều khiến bọn họ hâm mộ, trong ba người bọn họ không ai là kém. Diệc Hy nhiều năm qua vẫn làm rất nhiều cống hiến cho Diệc gia, nắm giữ tình báo, từ bên ngoài, phương diện thu được tài nguyên hắn nghiễm nhiên đại biểu của Diệc gia.
Diệc Đồng lại không ngừng nghiên cứu kỹ thuật mới, đồng thời tiến hành giao lưu với nhân viên tiên tiến nước ngoài, làm cho cả Diệc gia có thể vẫn dừng lại ở tiêu chuẩn cao cấp.
Dương Hiểu Đồng có Ám Kim Mai Côi thần kỳ bọn họ lại càng biết, Ám Kim Mai Côi ở trong nước và nước ngoài đều rất nổi tiếng, thành tích như vậy đủ để cô kiêu ngạo.
Mà bây giờ Nghiêm Nguyên Vanh lại một lần vì bảo vệ lợi ích của gia tộc ra lệnh cho mình đi cầu Hiểu Đồng quay về với mình? Hai mắt Nghiêm Tuấn Trạch dần dần trở nên lạnh lùng, trong lúc vô tình giọng nói đông cứng không ít: “Ở trong mắt ba, rốt cuộc tôi là cái gì?”
Nghiêm Nguyên Vanh thấy giọng Nghiêm Tuấn Trạch biến hóa, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy xa lạ kia, không khỏi tức giận nói: “Con hỏi như vậy là có ý gì? Con chính con ta.”
Nghe thấy lời Nghiêm Nguyên Vanh, Nghiêm Tuấn Trạch ha ha cười, nụ cười có ý tự giễu: “Con trai a? Ba làm như thế cũng có thể nói tôi là con trai ba? Ở trong mắt ba tôi chẳng qua chỉ là công cụ để thăng tiến địa vị gia tộc thôi, vô luận tôi nói gì, với ba đều không có chút ảnh hưởng nào, thứ ba muốn chẳng qua là gia tộc, muốn chẳng qua là chút hư vinh kia của ba thôi.”
Những chuyện và kinh nghiệm mấy tháng qua so với sống hai mươi mấy năm qua còn nhiều hơn, cả ngày một mình ngây ngốc trong phòng cái gì cũng không nghĩ, tuy nói rất chán chường nhưng trong lòng hắn thấu triệt không ít.
Rất nhiều chuyện trước đây nhìn không rõ hiện tại hắn có thể thấy rất rõ, vốn hắn muốn dùng sự cố gắng của mình để được ba tán thành, như vậy hắn cảm thấy đó là chuyện vui vẻ nhất.
Song khi người ba mà hắn vẫn sùng bái trở nên vô sỉ như vậy, khát vọng đó của hắn đã trở nên không đáng nhắc tới.
“Từ đầu tới cuối ba chưa từng để ý tôi có cảm giác gì, tôi là con trai của ba, không phải người lạ.” Nghiêm Tuấn Trạch đem suy nghĩ sâu trong lòng mình nói ra.
“Sao con có thể nói chuyện như vậy? Nếu như ba không coi con là con trai của mình, vậy ba sẽ nói chuyện với con sao? Nói như con cảm thấy Nghiêm gia chúng ta thẹn với con phải không?” Hắn thực sự không nghĩ đến đứa con trai vẫn một mực yên lặng làm việc, yêu cầu của mình chắc chắn sẽ nỗ lực hoàn thành lại ngỗ nghịch với hắn.
Đối mặt với chất vấn của Nghiêm Nguyên Vanh, Nghiêm Tuấn Trạch không có chút do dự nói: “Chẳng qua ba coi trọng tôi, vì tôi có giá trị lợi dụng mới nói chuyện với tôi như vậy thôi, mấy ngày nay, tôi ở nhà một mình ba có từng tới thăm tôi chưa? Hôm nay cũng vì chuyện của Hiểu Đồng mới tới.” Vẻ lạnh lùng trong mắt càng lúc càng đậm: “Ba thực sự khiến trái tim người ta lạnh giá.”
Một người ba như vậy, trước đây mình còn lấy hắn làm vinh dự, lấy người như ông trở thành mục tiêu của chính mình. Lúc này Nghiêm Tuấn Trạch chỉ cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình thật ngu ngốc, ngay cả chân tướng cũng không thấy rõ.
Lúc này Nghiêm Nguyên Vanh nghẹn một hơi ở ngực không nói được gì nhưng tương lai Nghiêm gia còn phải dựa vào Nghiêm Tuấn Trạch, giọng nói không khỏi chậm lại mấy phần: “Ba sẽ làm gia chủ tiếp theo của Nghiêm gia, con không thể hiểu suy nghĩ của ta, điểm ấy ta có thể lý giải, dù sao lấy sự từng trải của con còn không đạt được trình độ như vậy. Thế nhưng ta cho con biết, con nhất định phải đi, nếu không, con chính là tội nhân của cả gia tộc.”
“Ba cảm thấy với tình hình hiện tại tôi đi tìm Hiểu Đồng, cô ấy có thể tiếp thu sao? Tôi cho ba biết, không có khả năng. Mặc dù tính cách Hiểu Đồng rất tốt nhưng trong khung lại là một người kiêu ngạo, tôi trở lại tìm cô ấy không chỉ khiến cô ấy không tiếp nhận tôi, ngược lại sẽ coi thường tôi.”
Nghiêm Nguyên Vanh phát hiện lời Nghiêm Tuấn Trạch và Nghiêm Túc lại không hẹn mà giống nhau, sắc mặt càng khó coi, chẳng lẽ mình nhìn còn không thấu triệt bằng Nghiêm Tuấn Trạch sao?
“Không thử một chút làm sao biết không có khả năng? Nghiêm gia ta cũng không có người nói bại đơn giản như vậy.” Cho dù biết đó là hi vọng xa vời, hắn cũng không thể buông tha như vậy.
Nếu bởi vì chuyện này, Nghiêm gia sẽ giống như Tống gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thực sự hắn không thể tiếp thu. Bộ dáng chó nhà có tang Tống gia mơ hồ còn hiện trước mắt, nếu có một ngày bọn họ cũng có kết quả như Tống gia, chênh lệch lớn như vậy thực sự làm cho người ta rất khó tiếp thu.
Nghĩ tới đây, ngay cả Nghiêm Nguyên Vanh không khỏi cảm khái cô bé Dương Hiểu Đồng này năng lực thật mạnh. Ba gia tộc lớn ở Yên kinh đã có thế chân vạc mấy trăm năm, vẫn luôn không thay đổi gì nhưng một Dương Hiểu Đồng xuất hiện lại có thể thay đổi quyền thế của ba gia tộc lớn. Làm Tống gia biến mất, khiến Nghiêm gia suy sụp, tất cả đều do một cô gái trẻ làm ra.
Nếu lúc trước có người nói với hắn lời đó, chắc hắn sẽ không thèm tin, chỉ có điều hiện tại không tin cũng không được rồi.
“Giãy giụa cũng vô dụng, cần gì phải tiếp tục? Ít nhất hiện tại tôi vẫn còn tôn nghiêm, nếu như tôi đi tìm Hiểu Đồng sợ rằng tôn nghiêm toàn bộ Nghiêm gia chúng ta cũng không còn tồn tại nữa.” Nghiêm Tuấn Trạch dường như cực kì thất vọng, lúc này ngay cả nói chuyện cũng không còn hơi sức.
“So với tương lai, tôn nghiêm gia tộc tính là gì.”
Nghiêm Nguyên Vanh vẫn cực kì cố chấp nói: “Con nhất định phải đi thử một lần, tương lai gia tộc ở trong tay con.”
Nghiêm Tuấn Trạch cười chế nhạo nói: “Tôi sẽ đi gặp Hiểu Đồng.”
Nghe thấy lời Nghiêm Tuấn Trạch, Nghiêm Nguyên Vanh trên mặt lộ ra một chút tiếu ý, chỉ cần nguyện ý đi thử, ít nhất còn có một phần hi vọng.
Đợi sau khi Nghiêm Nguyên Vanh rời khỏi, Nghiêm Tuấn Trạch mất hứng ngồi dưới đất, nụ cười chế nhạo trên mặt lúc này đã biến thành thương cảm thật sâu. Hắn sẽ đi tìm Hiểu Đồng không phải vì cầu Hiểu Đồng tha thứ để cô quay lại với mình, chỉ vì một lần chúc phúc chân thành.
Nhìn lá rụng bay bay, Nghiêm Tuấn Trạch cảm thấy cảnh tượng lúc này giống như Nghiêm gia đang dần dần bay mất, bắt đầu từ khi nào, ở trong mắt người thường, gia tộc Nghiêm gia mạnh mẽ, xa không thể với tới, cần dựa vào năng lực của một cô gái để mạnh mẽ lên?
Đầu tiên là Diệc Tuyết, sau đó là Dương Hiểu Đồng, nhiều lần trắc trở cuối cùng vẫn muốn dựa vào nữ nhân, gia tộc dựa vào một nữ nhân để mạnh mẽ, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hắn cũng không hiểu.…
Lúc Diệc gia công bố tìm được Diệc Ly, Dương Hiểu Đồng đã nghĩ tới cách làm Nghiêm gia trả giá, Nghiêm gia hiện tại sợ rằng chó cùng rứt giậu ah.
Từ lúc bắt đầu, cô đã nói, cô sẽ khiến tất cả những người bắt nạt cô hối hận, ai cũng không ngoại lệ. Đương nhiên cô nói dựa vào năng lực của mình, mà lúc này sức mạnh của Diệc gia không thể nghi ngờ đã khiến ngày này tới sớm không ít.
Mấy ngày nay ở Diệc gia, Dương Hiểu Đồng trôi qua rất vui vẻ, cô không có chuyện không quen nơi ở mới. Mọi người ở Diệc gia đều đối xử rất tốt với cô, nhất là hai ngày nay quan hệ giữa cô và Diệc Đồng đã phát triển tới trình độ như hình với bóng.
Sau khi ở đây cô mới biết rõ Diệc Đồng người này, mặc dù Diệc Đồng thoạt nhìn cao ngạo, không dễ thân cận nhưng đối với người cô ấy quen thuộc lại đối xử vô cùng tốt, chỉ có điều người cô quen thuộc quá ít thôi.
Trước đây chỉ có một người Diệc Hy, hiện tại có thêm một Diệc Ly cũng chỉ có hai người thôi. Mấy ngày ở cùng với Diệc Đồng, Dương Hiểu Đồng cảm nhận được tất cả cảm giác được làm em gái, bất cứ chuyện gì Diệc Đồng cũng làm cho cô, có thứ tốt thứ nhất sẽ đưa cho cô, có chỗ nào chơi vui người thứ nhất mang theo là cô.
Gia tộc có một vài chỗ đẹp cũng đã được Dương Hiểu Đồng đi dạo một lần. Diệc Hy đối với cô cũng vô cùng tốt, dường như muốn mang tình cảm nhiều năm tích lũy ra đối xử thật tốt với cô.
Diệc gia là một gia tộc kỳ quái, Dương Hiểu Đồng cho là như vậy, ở trong này dường như tách rời với Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, kiến trúc từ xưa theo phong cách tứ hợp viện, không có ô tô, cũng không có tiếng ồn ào náo động của thành thị, chỉ có sự yên tĩnh của trời đất.
Khiến Dương Hiểu Đồng có cảm giác đi tới cổ đại nhưng trong phòng làm việc, mấy sản phẩm công nghệ cao so với khoa học kỹ thuật hiện đại lại khiến người ta có cảm giác đi tới tương lai, hai loại cảm thụ hoàn toàn khác nhau cứ như vậy dung hợp với nhau, nhưng kỳ quái nó lại không hề quái dị, ngược lại còn hết sức hợp lí.
“Ly nhi, ngày mai là thời điểm dòng chính và phân hệ gia tộc tiến hành tỉ thí, nếu bây giờ em là người Diệc gia thì phải tham gia, nói trước cho em biết để chuẩn bị sẵn sàng.” Diệc Đồng nói.
Dương Hiểu Đồng lông mày giương lên, trong con ngươi mang theo vài tia nghi hoặc: “Tỉ thí? Tỉ thí cái gì? Sao em chưa từng nghe nói?”
“Việc này phải trách chị, mấy ngày nay mang em đi xung quanh chơi, lại quên nói chuyện quan trọng đó với em.” Diệc Đồng xin lỗi cười, chợt giải thích: “Diệc gia chúng ta là gia tộc tu chân cho nên luôn luôn coi trọng thực lực, người bên chi thứ muốn có được địa vị càng cao và nhiều tài nguyên tu luyện ở Diệc gia thì có thể nhân cơ hội hằng năm tỉ thí một lần để đoạt được. Mà dòng chính chúng ta cũng như thế, chỉ có thực lực càng cao địa vị mới càng cao. Ly nhi, nhiều năm qua em vẫn ở bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc thực lực của em thế nào, để mọi người kiến thức một chút thực lực của em đối với em nhất định có chỗ tốt, đương nhiên, em cũng không cần có gánh nặng gì, cố gắng hết sức là được.”
Diệc Đồng vỗ vỗ vai Dương Hiểu Đồng, hình như sợ cô lo lắng, muốn cô thoải mái chút.
Khóe môi Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười, hiển nhiên đối với cuộc tỉ thí này có phần hứng thú, vừa lúc cô cũng muốn nhìn một chút thực lực của mình rốt cuộc có thể xếp đến vị trí nào!
Ngày hôm sau, Dương Hiểu Đồng sớm rời giường.
Ở Diệc gia, mọi người đều rời giường rất sớm, mấy chuyện lục đục trên cơ bản không thể phát sinh, đây cũng là một điểm chênh lệch khá lớn với xã hội hiện đại.
Lúc Dương Hiểu Đồng đang chuẩn bị, Diệc Hy, Diệc Đồng cũng đi tới cửa phòng cô, hiển nhiên chuẩn bị cùng cô đi tới đài tỷ võ.
Ba người đi khoảng nửa tiếng mới đến đài tỷ võ, đài tỷ võ khắp cả phía tây Diệc gia, có thể dung nạp đủ mấy vạn người, khí thế thoạt nhìn lớn vô cùng.
Khi ba người đến, xung quanh đài tỷ võ đã tụ tập không ít người, bầu không khí rất náo nhiệt, mọi người trò chuyện khí thế ngất trời có thể thấy được trình độ coi trọng trận tỉ thí ở Diệc gia. Càng là gia tộc khổng lổ, thực lực có vẻ càng nặng.
“Một hồi tỉ thí chủ yếu dùng phương thức rút thăm, chủ yếu là con cháu phân hệ tiến hành tỉ thí, bởi vì con cháu phân hệ chừng hơn một nghìn người nhưng dòng chính chúng ta chỉ có ba người. Con cháu phân hệ tỉ thí tuyển ra mười người ưu tú nhất ban thưởng, mà trong đó ba người đứng đầu có thể có tư cách khiêu chiến chúng ta, nói cách khác chúng ta là chờ đợi bị khiêu chiến. Hiện tại chủ yếu nhìn biểu hiện con cháu phân hệ, đợi tới lượt chúng ta đại khái phải đợi tới xế chiều.” Diệc Hy cẩn thận giải thích.
Tỉ thí như vậy từ nhỏ đến lớn hắn và Diệc Đồng đã tham gia, đến bây giờ đã tham gia hai mươi lần, đối quá trình của nó rất rõ ràng. Chỉ có Ly nhi không hiểu, đương nhiên hắn phải giải thích thật kĩ một phen.
“Hóa ra là như thế, so sánh như vậy thì dòng chính chúng ta thật sự quá ít rồi.” Hơn một nghìn người với ba người, khác nhau cũng quá lớn.
Nghe cô nói, Diệc Đồng lại cười: “Hồi bé lần đầu tiên chị tham gia cũng như vậy. So sánh số người quá kém nhau nhưng đây cũng là đặc điểm của Diệc gia, từ khi Diệc gia bắt đầu tồn tại, mỗi thế hệ số lượng con cháu dòng chính chỉ có hàng đơn vị, tối đa cũng chỉ có năm người, ba người chúng ta vẫn tính bình thường, có đôi khi chỉ có một người.“
Dương Hiểu Đồng cười, loại tình huống này thật thú vị. “Vừa lúc nhân cơ hội này em cũng có thể xem thực lực của mọi người, những năm gần đây em đều tự mình tu luyện, cũng không gặp được người tu chân, đối với phân chia đẳng cấp thực lực thật sự không biết.”
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Du Du lại cười trộm nói: “Còn nói những năm gần đây, không phải cậu mới tu luyện một năm thôi sao!”
“Hắc hắc, điệu thấp điệu thấp, nếu như nói cho bọn hắn biết tớ mới tu luyện một năm, bọn họ có khả năng tin tưởng sao? Tớ cũng không muốn tạo náo động quá lớn.” Mặc dù cô không rõ thực lực của Diệc Hy, Diệc Đồng nhưng không có nghĩa cô không đoán được.
Hơi thở Diệc Hy mạnh hơn cô mấy phần, bây giờ mình đã cấp 4, chắc Diệc Hy đã cấp 4 đỉnh phong, hơi thở Diệc Đồng so với mình không khác biệt lắm, chắc thực lực chênh lệch không lớn.
Tinh thần lập tức rùng mình, nếu không phải trước kia có năng lượng kì quái của huyết châu, hiện tại trong ba người thực lực của cô là kém nhất, xem ra nội tình đại gia tộc thật sự không phải người bình thường có thể so sánh.
Ngay lúc ba người nói chuyện, đại trưởng lão dòng chính Diệc Hàn Hựu đã đứng trên đài cao nói: “Hiện tại gia tộc tỷ võ chính thức bắt đầu!” Tiếng nói hùng hồn đôn hậu, hiển nhiên có sử dụng nội lực trong đó để mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng lời ông nói.
Dương Hiểu Đồng đưa mắt nhìn lên đài cao, dưới sự chỉ huy của Diệc Hàn Hựu, con cháu phân hệ nhanh chóng bốc thăm rồi đứng ở một bên nóng lòng muốn thử.
Ba người vẻ mặt đạm nhiên đứng ở một bên, mà ánh mắt mấy con cháu phân hệ nhìn về phía ba người đều nóng rực, mặc dù bọn họ chỉ có ba người nhưng khí thế lại không hề thua kém con cháu phân hệ.
Ở trong mắt con cháu phân hệ, địa vị và năng lực con cháu dòng chính đều khiến bọn họ hâm mộ, trong ba người bọn họ không ai là kém. Diệc Hy nhiều năm qua vẫn làm rất nhiều cống hiến cho Diệc gia, nắm giữ tình báo, từ bên ngoài, phương diện thu được tài nguyên hắn nghiễm nhiên đại biểu của Diệc gia.
Diệc Đồng lại không ngừng nghiên cứu kỹ thuật mới, đồng thời tiến hành giao lưu với nhân viên tiên tiến nước ngoài, làm cho cả Diệc gia có thể vẫn dừng lại ở tiêu chuẩn cao cấp.
Dương Hiểu Đồng có Ám Kim Mai Côi thần kỳ bọn họ lại càng biết, Ám Kim Mai Côi ở trong nước và nước ngoài đều rất nổi tiếng, thành tích như vậy đủ để cô kiêu ngạo.
Tác giả :
Mộ Anh Lạc