Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 118: Thử nghiệm Mỹ Dung Đan
Thời gian như hạt cát tràn qua kẽ tay, trong hai tháng tiếp theo, Dương Hiểu Đồng không đi đâu hết, di động cũng trực tiếp tắt máy. Giống như cô đã bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả mọi người đều không thể liên lạc được với cô, bất quá lúc trước Dương Hiểu Đồng đã nói cô muốn bế quan một thời gian, cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng.
Dương Hiểu Đồng không ở trong Hoa Hải thự, bởi nếu ở đó thì ai cũng có thể tìm được cô, cô muốn tĩnh tâm tu luyện một thời gian, ổn định tu vi cấp hai đồng thời nghiên cứu xem trình độ của mình hiện tại đã đạt tới mức nào.
Trước kia, cô luôn cảm thấy thời gian tu luyện của mình không đủ, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng cô biết chuyện mình cần làm nhất hiện tại chính là tu luyện, những thứ khác đều có được dựa trên cơ sở tu luyện. Bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng tu luyện, bởi vì chỉ khi có thực lực, tất cả mọi việc mới có thể hoàn thành dễ dàng. Dương Hiểu Đồng một mình đi tới thảo nguyên, từ nhỏ đến lớn cô luôn muốn được tận mắt nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ, mà trọng yếu hơn, trong hoàn cảnh như vậy, việc tu luyện của cô sẽ tiến triển nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Ở đây, cô không biết ai, mà cũng không có ai biết cô, cô có thể không cố kỵ làm việc của mình, ban ngày nằm trên thảo nguyên tùy ý tu luyện, buổi tối thì vào trong Thiên Hàng Bảo Điển học tập kỹ năng.
Sau khi cô đột phá, thực lực của thượng tá Forlani cũng được đề thăng, hơn nữa còn đề thăng rất lớn, điều này khiến Dương Hiểu Đồng nghĩ mà sợ, nếu không có áp chế đẳng cấp, vậy thực lực của thượng tá Forlani có thể đạt tới trình độ đáng sợ thế nào đây?
Một câu hỏi khó giải đáp, nhưng cô biết chỉ cần chính mình không ngừng đề thăng thực lực, theo Forlani luyện tập, chắc chắn một ngày nào đó cô cũng có được thực lực như vậy, mỗi khi nghĩ đến đây cô lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Trong một tháng này, Du Du mới phát hiện thì ra Dương Hiểu Đồng là một người cuồng tu luyện, ăn cơm gì gì đó trong mắt cô còn không bằng cái đinh gỉ, mà Forlani thượng tá cũng bị Dương Hiểu Đồng làm kinh sợ, phải biết cô chưa từng thấy qua người nào bị đánh mà còn bừng bừng hưng phấn như vậy a!
Mỗi lần luyện tập cách đấu, Dương Hiểu Đồng đều thê thảm không nỡ nhìn, thế mà cô giống như Tiểu Cường vậy, mỗi lần đều kéo Forlani tiếp tục luyện tập, khiến lông mày thượng tá cũng không nhịn được giật giật, loại người biến thái điên cuồng này thật đúng là rất ít thấy.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Forlani và Du Du, Dương Hiểu Đồng không nhịn được cười thầm, chỉ chính cô mới biết được kỳ thực không phải cô thích cái cảm giác bị đánh đó, mà là cảm giác không ngừng tích góp kinh nghiệm, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Cô hiểu được lời nói lúc ban đầu của thượng tá Forlani là vô cùng chính xác, nếu muốn học đánh người, đầu tiên phải học được chịu đòn. Đồng thời một đao trước kia vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô, bởi vì chính mình không đủ thực lực nên mới liên lụy người nhà, đồng thời còn thiếu chút nữa mất mạng. Nếu không có bọn họ xuất hiện, có lẽ bây giờ cô đã không còn tồn tại, cho nên cô hiểu được tầm quan trọng của việc đề thăng thực lực bản thân, hiện tại chỉ là chịu đòn, nhưng nếu hiện tại không nỗ lực, tương lai rất có khả năng vứt bỏ tính mạng, bởi vậy cô mới liều mạng luyện tập như vậy.
Mà mỗi ngày đi theo Tư Đồ Dương học tập luyện đan, Dương Hiểu Đồng cảm thấy mình học được không chỉ là kỹ xảo luyện đan, mà còn có thái độ đối mặt với cuộc sống, là loại thái độ bình tĩnh không hề sợ hãi khi gặp chuyện của Tư Đồ Dương.
Tựa như vô luận chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng, đôi mắt hắn vĩnh viễn bình lặng như vậy, luôn giấu giếm thanh sắc, điểm này khiến Dương Hiểu Đồng vô cùng kính phục, mỗi ngày ở cùng Tư Đồ Dương, Dương Hiểu Đồng cảm thấy nội tâm của mình cũng thay đổi rất nhiều, bình lặng hơn trước kia.
Du Du chợt phát hiện, bất tri bất giác, thoạt nhìn Dương Hiểu Đồng rất giống Tư Đồ Dương, tựa hồ dù xảy ra chuyện gì cũng không thể làm cho cô thất thố, bất quá Du Du kinh ngạc nhưng cũng rất vui mừng, hiển nhiên, tâm tính Dương Hiểu Đồng lại thành thục hơn không ít.
Tâm tính Dương Hiểu Đồng biến hóa không chỉ bởi Tư Đồ Dương, còn có một phần là vì thảo nguyên rộng mở này, ở trong thảo nguyên, cô phát hiện thì ra chính mình nhỏ bé như vậy, thân ở trong hoàn cảnh rộng lớn tâm tình cảm thấy trống trải hơn rất nhiều, mà một vài chuyện nhỏ cũng không còn tạo nên được gợn sóng nào trong tâm hồn Dương Hiểu Đồng nữa.
Có lẽ do sự bình tĩnh trong tâm hồn, tốc độ và trình độ luyện đan của Dương Hiểu Đồng tăng lên rõ rệt, cô đã thành công luyện chế toàn bộ ba loại đan dược Tống gia cần, coi như buông xuống được một tảng đá trong lòng. Hơn nữa, tri thức về phương diện máy móc của Dương Hiểu Đồng cũng tiến bộ thần tốc, cô cũng đã nắm giữ hai môn ngoại ngữ, mỗi ngày chìm đắm trong cuộc sống có quy luật này, Dương Hiểu Đồng cảm thấy thật phong phú.
Hai tháng sau, Dương Hiểu Đồng trở về Hoa Hải thự, đột nhiên cô cảm thấy dường như mình đã xa cách nơi này cả một thế hệ, tâm tình có sự khác biệt rất lớn so với trước kia. Đương nhiên, việc đầu tiên sau khi Dương Hiểu Đồng quay lại là trở về nhà một chuyến.
Cô biết, trong hai tháng cô đi xa này, người lo lắng nhất chính là gia đình của mình, ngược lại, điều mà cô lo lắng nhất cũng chính là gia đình.
Khi bà Dương mở cửa, thấy Dương Hiểu Đồng đứng đó, không nói được một lời, lập tức ôm chặt lấy cô, mặc dù hiện tại Dương Hiểu Đồng khác xa lúc trước, biết con gái có thể tự lập, nhưng Dương Hiểu Đồng vẫn luôn là vấn đề lo lắng hàng đầu trong lòng bà, cũng là điều mà người ta thường nói ‘con đi xa nhà mẹ già ngóng trông’.
Trong nháy mắt, nội tâm Dương Hiểu Đồng ấm áp, vô luận lúc nào, gia đình vĩnh viễn là nơi ấm áp nhất dành cho mình. Ông Dương thấy Dương Hiểu Đồng về chỉ nhàn nhạt nói “Trở về là tốt rồi.” Nhưng trong mắt thì không thể che lấp sự yêu thương dành cho con gái.
Dương Hiểu Đồng cười tươi rói, cô ở nhà một ngày, không làm gì khác, chỉ kể cho ông bà Dương những chuyện đã xảy ra, cả một ngày, tiếng cười trong nhà không ngừng lan xa…
Bà Dương lại phát hiện bây giờ con gái thu hút ánh mắt người khác hơn nhiều, ngay cả bà cũng nhìn mà ngây dại… Làn da trắng như trứng gà bóc, mịn màng bóng loáng, đôi mắt to đen láy như trân châu sâu thẳm lại mê người, nhìn như một đại tiểu thư suốt ngày chỉ chăm sóc sắc đẹp, hơn nữa tư thái hành động có vẻ rất mẫu mực.
Bà không biết tại sao trong thời gian ngắn con gái lại biến hóa lớn đến thế, nhưng mà không thể phủ nhận, Dương Hiểu Đồng như vậy rất có mị lực, con gái trở nên xinh đẹp, người làm mẹ đương nhiên mững rỡ.
Dương Hiểu Đồng thấy ánh mắt mẹ nhìn mình, khóe miệng cong lên, sau lần cải tạo thứ hai, thân thể cô biến hóa rất lớn từ trong ra ngoài, thoạt nhìn hấp dẫn hơn trước đây nhiều, cô cũng hiểu được ý nghĩ hiện tại của mẹ, liền lấy ra mỹ dung đan đưa cho bà Dương.
“Mẹ ăn cái này đi, sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng nha!” Dương Hiểu Đồng cười cười có chút thần bí, khiến bà Dương nhìn mà không hiểu.
“Đây là thứ gì vậy?” Bà Dương nhìn đan dược trong tay Dương Hiểu Đồng không khỏi mở miệng hỏi, thứ này tản ra mùi hương thật thơm, ngửi vào cảm giác thật sảng khoái, nhưng mà bà chưa bao giờ nhìn thấy vật gì giống như vậy.
“Đây là mỹ dung đan, mẹ ăn rồi sẽ biết! Cứ tin con đi! Mẹ thử đi mà!” Trên đời làm gì có người phụ nữ nào không muốn mình đẹp hơn, Dương Hiểu Đồng muốn những người phụ nữ khác trong công ty tin tưởng vào đan dược của mình, muốn họ tự tin hơn, vậy điều đần tiên cần làm là phải thay đổi bề ngoài của mẹ mình cái đã.
Bà Dương nhìn Dương Hiểu Đồng, nói không tin là không thể nào, dù không tin ai đi nữa thì bà cũng không bao giờ nghi ngờ con gái của mình, chỉ là trong lòng đang nghĩ chẳng lẽ Dương Hiểu Đồng trở nên đẹp hơn là nhờ thứ này sao? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng, bà đã từng nhìn thấy người nhờ vào trang điểm mà xinh đẹp hơn, chứ chưa từng nghe nói việc ăn một viên đan dược lại trở nên xinh đẹp cả, nhưng nhìn ánh mắt nóng bỏng của Dương Hiểu Đồng, bà đành cầm mỹ dung đan nuốt vào.
Đan dược vừa vào miệng liền tan, một loại hương thơm ngát tràn đày khoang miệng làm cả người cảm thấy sảng khoái vô cùng, “Hiểu Đồng, sao thứ này lại thơm như vậy?”
“Ha ha ha, là do thành phần hoàn toàn từ thiên nhiên mà mẹ! Mẹ cứ đi ngủ đi, sáng mai chắc chắn sẽ có bất ngờ rất lớn nha!” Dương Hiểu Đồng cười cười, vẻ mặt rất tự tin.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Dương Hiểu Đồng đã nghe thấy trong phòng cha mẹ truyền ra tiếng thét chói tai, cô mỉm cười, hiểu được chắc là mẹ đã nhìn thấy biến hóa của chính mình rồi.
Mặc dù đã nghe Du Du miêu tả về công hiệu của mỹ dung đan, nhưng hôm qua lại chính là lần đầu tiên cô sử dụng loại đan dược này, cũng không rõ tình hình cụ thể, cho nên vừa tỉnh dậy cô liền đi ngay sang phòng bà Dương.
Mở cửa, vừa nhìn chính cô cũng kinh ngạc đến gần như ngừng thở, những mụn thịt hay vết nhăn trên mặt bà đã hoàn toàn biến mất, làn da cũng tốt hơn rất nhiều, bóng loáng căng mịn, hiện tại mà đi ra ngoài chắc chắn không ai nói bà Dương là phụ nữ đã qua tuổi bốn mươi.
“Hiểu Đồng, da của mẹ…” Bà Dương kích động không thể nói thành lời, tối hôm qua nghe Dương Hiểu Đồng nói bà còn có chút nghi hoặc, không ngờ hôm nay vừa nhìn liền thấy hiệu quả quá mức kinh người, bà còn véo chính mình, nếu không phải còn cảm giác đau nhói thì căn bản bà cũng không tin đây là sự thật.
Dương Hiểu Đồng không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, thấy mẹ vui vẻ, đương nhiên cô cũng rất hài lòng, đồng thời cũng tràn ngập lòng tin vào tương lai của công ty, cô tin rằng bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể chống lại sự hấp dẫn của việc trở nên xinh đẹp một lần nữa, bất kỳ tuổi tác nào cũng không thể.
“Hiểu Đồng, mỹ dung đang này của con thật quá thần kỳ, con lấy từ đâu thế?” Loại hiệu quả nghịch thiên này, nếu không phải tự mình trải qua, sợ rằng bà cũng không thể tin.
“Mẹ, đan này là do con làm ra, con sắp khai trương công ty buôn bán thứ này, mẹ cảm thấy thế nào?”
Bà Dương kích động “Chuyện làm ăn này nhất định sẽ thành công, nhất định! Con gái mẹ giỏi quá!”
Dương Hiểu Đồng không ở trong Hoa Hải thự, bởi nếu ở đó thì ai cũng có thể tìm được cô, cô muốn tĩnh tâm tu luyện một thời gian, ổn định tu vi cấp hai đồng thời nghiên cứu xem trình độ của mình hiện tại đã đạt tới mức nào.
Trước kia, cô luôn cảm thấy thời gian tu luyện của mình không đủ, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng cô biết chuyện mình cần làm nhất hiện tại chính là tu luyện, những thứ khác đều có được dựa trên cơ sở tu luyện. Bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng tu luyện, bởi vì chỉ khi có thực lực, tất cả mọi việc mới có thể hoàn thành dễ dàng. Dương Hiểu Đồng một mình đi tới thảo nguyên, từ nhỏ đến lớn cô luôn muốn được tận mắt nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ, mà trọng yếu hơn, trong hoàn cảnh như vậy, việc tu luyện của cô sẽ tiến triển nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Ở đây, cô không biết ai, mà cũng không có ai biết cô, cô có thể không cố kỵ làm việc của mình, ban ngày nằm trên thảo nguyên tùy ý tu luyện, buổi tối thì vào trong Thiên Hàng Bảo Điển học tập kỹ năng.
Sau khi cô đột phá, thực lực của thượng tá Forlani cũng được đề thăng, hơn nữa còn đề thăng rất lớn, điều này khiến Dương Hiểu Đồng nghĩ mà sợ, nếu không có áp chế đẳng cấp, vậy thực lực của thượng tá Forlani có thể đạt tới trình độ đáng sợ thế nào đây?
Một câu hỏi khó giải đáp, nhưng cô biết chỉ cần chính mình không ngừng đề thăng thực lực, theo Forlani luyện tập, chắc chắn một ngày nào đó cô cũng có được thực lực như vậy, mỗi khi nghĩ đến đây cô lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Trong một tháng này, Du Du mới phát hiện thì ra Dương Hiểu Đồng là một người cuồng tu luyện, ăn cơm gì gì đó trong mắt cô còn không bằng cái đinh gỉ, mà Forlani thượng tá cũng bị Dương Hiểu Đồng làm kinh sợ, phải biết cô chưa từng thấy qua người nào bị đánh mà còn bừng bừng hưng phấn như vậy a!
Mỗi lần luyện tập cách đấu, Dương Hiểu Đồng đều thê thảm không nỡ nhìn, thế mà cô giống như Tiểu Cường vậy, mỗi lần đều kéo Forlani tiếp tục luyện tập, khiến lông mày thượng tá cũng không nhịn được giật giật, loại người biến thái điên cuồng này thật đúng là rất ít thấy.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Forlani và Du Du, Dương Hiểu Đồng không nhịn được cười thầm, chỉ chính cô mới biết được kỳ thực không phải cô thích cái cảm giác bị đánh đó, mà là cảm giác không ngừng tích góp kinh nghiệm, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Cô hiểu được lời nói lúc ban đầu của thượng tá Forlani là vô cùng chính xác, nếu muốn học đánh người, đầu tiên phải học được chịu đòn. Đồng thời một đao trước kia vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô, bởi vì chính mình không đủ thực lực nên mới liên lụy người nhà, đồng thời còn thiếu chút nữa mất mạng. Nếu không có bọn họ xuất hiện, có lẽ bây giờ cô đã không còn tồn tại, cho nên cô hiểu được tầm quan trọng của việc đề thăng thực lực bản thân, hiện tại chỉ là chịu đòn, nhưng nếu hiện tại không nỗ lực, tương lai rất có khả năng vứt bỏ tính mạng, bởi vậy cô mới liều mạng luyện tập như vậy.
Mà mỗi ngày đi theo Tư Đồ Dương học tập luyện đan, Dương Hiểu Đồng cảm thấy mình học được không chỉ là kỹ xảo luyện đan, mà còn có thái độ đối mặt với cuộc sống, là loại thái độ bình tĩnh không hề sợ hãi khi gặp chuyện của Tư Đồ Dương.
Tựa như vô luận chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng, đôi mắt hắn vĩnh viễn bình lặng như vậy, luôn giấu giếm thanh sắc, điểm này khiến Dương Hiểu Đồng vô cùng kính phục, mỗi ngày ở cùng Tư Đồ Dương, Dương Hiểu Đồng cảm thấy nội tâm của mình cũng thay đổi rất nhiều, bình lặng hơn trước kia.
Du Du chợt phát hiện, bất tri bất giác, thoạt nhìn Dương Hiểu Đồng rất giống Tư Đồ Dương, tựa hồ dù xảy ra chuyện gì cũng không thể làm cho cô thất thố, bất quá Du Du kinh ngạc nhưng cũng rất vui mừng, hiển nhiên, tâm tính Dương Hiểu Đồng lại thành thục hơn không ít.
Tâm tính Dương Hiểu Đồng biến hóa không chỉ bởi Tư Đồ Dương, còn có một phần là vì thảo nguyên rộng mở này, ở trong thảo nguyên, cô phát hiện thì ra chính mình nhỏ bé như vậy, thân ở trong hoàn cảnh rộng lớn tâm tình cảm thấy trống trải hơn rất nhiều, mà một vài chuyện nhỏ cũng không còn tạo nên được gợn sóng nào trong tâm hồn Dương Hiểu Đồng nữa.
Có lẽ do sự bình tĩnh trong tâm hồn, tốc độ và trình độ luyện đan của Dương Hiểu Đồng tăng lên rõ rệt, cô đã thành công luyện chế toàn bộ ba loại đan dược Tống gia cần, coi như buông xuống được một tảng đá trong lòng. Hơn nữa, tri thức về phương diện máy móc của Dương Hiểu Đồng cũng tiến bộ thần tốc, cô cũng đã nắm giữ hai môn ngoại ngữ, mỗi ngày chìm đắm trong cuộc sống có quy luật này, Dương Hiểu Đồng cảm thấy thật phong phú.
Hai tháng sau, Dương Hiểu Đồng trở về Hoa Hải thự, đột nhiên cô cảm thấy dường như mình đã xa cách nơi này cả một thế hệ, tâm tình có sự khác biệt rất lớn so với trước kia. Đương nhiên, việc đầu tiên sau khi Dương Hiểu Đồng quay lại là trở về nhà một chuyến.
Cô biết, trong hai tháng cô đi xa này, người lo lắng nhất chính là gia đình của mình, ngược lại, điều mà cô lo lắng nhất cũng chính là gia đình.
Khi bà Dương mở cửa, thấy Dương Hiểu Đồng đứng đó, không nói được một lời, lập tức ôm chặt lấy cô, mặc dù hiện tại Dương Hiểu Đồng khác xa lúc trước, biết con gái có thể tự lập, nhưng Dương Hiểu Đồng vẫn luôn là vấn đề lo lắng hàng đầu trong lòng bà, cũng là điều mà người ta thường nói ‘con đi xa nhà mẹ già ngóng trông’.
Trong nháy mắt, nội tâm Dương Hiểu Đồng ấm áp, vô luận lúc nào, gia đình vĩnh viễn là nơi ấm áp nhất dành cho mình. Ông Dương thấy Dương Hiểu Đồng về chỉ nhàn nhạt nói “Trở về là tốt rồi.” Nhưng trong mắt thì không thể che lấp sự yêu thương dành cho con gái.
Dương Hiểu Đồng cười tươi rói, cô ở nhà một ngày, không làm gì khác, chỉ kể cho ông bà Dương những chuyện đã xảy ra, cả một ngày, tiếng cười trong nhà không ngừng lan xa…
Bà Dương lại phát hiện bây giờ con gái thu hút ánh mắt người khác hơn nhiều, ngay cả bà cũng nhìn mà ngây dại… Làn da trắng như trứng gà bóc, mịn màng bóng loáng, đôi mắt to đen láy như trân châu sâu thẳm lại mê người, nhìn như một đại tiểu thư suốt ngày chỉ chăm sóc sắc đẹp, hơn nữa tư thái hành động có vẻ rất mẫu mực.
Bà không biết tại sao trong thời gian ngắn con gái lại biến hóa lớn đến thế, nhưng mà không thể phủ nhận, Dương Hiểu Đồng như vậy rất có mị lực, con gái trở nên xinh đẹp, người làm mẹ đương nhiên mững rỡ.
Dương Hiểu Đồng thấy ánh mắt mẹ nhìn mình, khóe miệng cong lên, sau lần cải tạo thứ hai, thân thể cô biến hóa rất lớn từ trong ra ngoài, thoạt nhìn hấp dẫn hơn trước đây nhiều, cô cũng hiểu được ý nghĩ hiện tại của mẹ, liền lấy ra mỹ dung đan đưa cho bà Dương.
“Mẹ ăn cái này đi, sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng nha!” Dương Hiểu Đồng cười cười có chút thần bí, khiến bà Dương nhìn mà không hiểu.
“Đây là thứ gì vậy?” Bà Dương nhìn đan dược trong tay Dương Hiểu Đồng không khỏi mở miệng hỏi, thứ này tản ra mùi hương thật thơm, ngửi vào cảm giác thật sảng khoái, nhưng mà bà chưa bao giờ nhìn thấy vật gì giống như vậy.
“Đây là mỹ dung đan, mẹ ăn rồi sẽ biết! Cứ tin con đi! Mẹ thử đi mà!” Trên đời làm gì có người phụ nữ nào không muốn mình đẹp hơn, Dương Hiểu Đồng muốn những người phụ nữ khác trong công ty tin tưởng vào đan dược của mình, muốn họ tự tin hơn, vậy điều đần tiên cần làm là phải thay đổi bề ngoài của mẹ mình cái đã.
Bà Dương nhìn Dương Hiểu Đồng, nói không tin là không thể nào, dù không tin ai đi nữa thì bà cũng không bao giờ nghi ngờ con gái của mình, chỉ là trong lòng đang nghĩ chẳng lẽ Dương Hiểu Đồng trở nên đẹp hơn là nhờ thứ này sao? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng, bà đã từng nhìn thấy người nhờ vào trang điểm mà xinh đẹp hơn, chứ chưa từng nghe nói việc ăn một viên đan dược lại trở nên xinh đẹp cả, nhưng nhìn ánh mắt nóng bỏng của Dương Hiểu Đồng, bà đành cầm mỹ dung đan nuốt vào.
Đan dược vừa vào miệng liền tan, một loại hương thơm ngát tràn đày khoang miệng làm cả người cảm thấy sảng khoái vô cùng, “Hiểu Đồng, sao thứ này lại thơm như vậy?”
“Ha ha ha, là do thành phần hoàn toàn từ thiên nhiên mà mẹ! Mẹ cứ đi ngủ đi, sáng mai chắc chắn sẽ có bất ngờ rất lớn nha!” Dương Hiểu Đồng cười cười, vẻ mặt rất tự tin.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Dương Hiểu Đồng đã nghe thấy trong phòng cha mẹ truyền ra tiếng thét chói tai, cô mỉm cười, hiểu được chắc là mẹ đã nhìn thấy biến hóa của chính mình rồi.
Mặc dù đã nghe Du Du miêu tả về công hiệu của mỹ dung đan, nhưng hôm qua lại chính là lần đầu tiên cô sử dụng loại đan dược này, cũng không rõ tình hình cụ thể, cho nên vừa tỉnh dậy cô liền đi ngay sang phòng bà Dương.
Mở cửa, vừa nhìn chính cô cũng kinh ngạc đến gần như ngừng thở, những mụn thịt hay vết nhăn trên mặt bà đã hoàn toàn biến mất, làn da cũng tốt hơn rất nhiều, bóng loáng căng mịn, hiện tại mà đi ra ngoài chắc chắn không ai nói bà Dương là phụ nữ đã qua tuổi bốn mươi.
“Hiểu Đồng, da của mẹ…” Bà Dương kích động không thể nói thành lời, tối hôm qua nghe Dương Hiểu Đồng nói bà còn có chút nghi hoặc, không ngờ hôm nay vừa nhìn liền thấy hiệu quả quá mức kinh người, bà còn véo chính mình, nếu không phải còn cảm giác đau nhói thì căn bản bà cũng không tin đây là sự thật.
Dương Hiểu Đồng không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, thấy mẹ vui vẻ, đương nhiên cô cũng rất hài lòng, đồng thời cũng tràn ngập lòng tin vào tương lai của công ty, cô tin rằng bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể chống lại sự hấp dẫn của việc trở nên xinh đẹp một lần nữa, bất kỳ tuổi tác nào cũng không thể.
“Hiểu Đồng, mỹ dung đang này của con thật quá thần kỳ, con lấy từ đâu thế?” Loại hiệu quả nghịch thiên này, nếu không phải tự mình trải qua, sợ rằng bà cũng không thể tin.
“Mẹ, đan này là do con làm ra, con sắp khai trương công ty buôn bán thứ này, mẹ cảm thấy thế nào?”
Bà Dương kích động “Chuyện làm ăn này nhất định sẽ thành công, nhất định! Con gái mẹ giỏi quá!”
Tác giả :
Mộ Anh Lạc