Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 71: Cái đồ ngốc
Cho nên nếu Vương Phong muốn diễn kịch thì cô cũng diễn cùng hắn.
“Ha ha.” Nhìn thấy Vương Phong chỉ vào viên phỉ thúy trên mặt người đàn ông này lộ ra nụ cười lạnh, sau đó hai mắt nhìn Bối Vân Tuyết và Vương Phong. Sau khi xác nhận hai người bọn họ không có bất cứ mối quan hệ nào hắn cười lạnh một tiếng nói: “Muốn cược thì cũng được nhưng chỉ sợ anh không có nhiều tiền như thế.”
“Tiền đương nhiên không phải là vấn đề, trong chiếc thẻ này có hai triệu tệ, tôi chỉ sợ anh không bỏ tiền nổi thôi.” Vương Phong lấy từ trong túi của mình ra một cái thẻ đặt trên mặt tủ kính.
“Hừ.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng sau đó lấy từ trong túi mình ra một chiếc ví da. Cuối cùng từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ vất lên tủ kính nói: “Trong này có một triệu tệ và có thể quẹt được hơn một triệu tệ.”
“Nếu như anh đã có tiền thì tôi cũng yên tâm.” Vương Phong cười sau đó quay sang cười với Bối Vân Tuyết nói: “Chị Tuyết, người này muốn tặng chị đồ, không biết chị có muốn không?”
“Cái gì?” Bỗng nhiên nghe Vương Phong gọi người đẹp này là chị Tuyết thì người đàn ông này cũng hoang mang muốn rút thẻ ngân hàng lại.
Chỉ là tốc độ của ông ta làm sao nhanh được bằng Vương Phong. Lúc mà ông ta định đưa tay ra thì Vương Phong đã cầm lấy hai cái thẻ trong tay, cá cược đã được định rồi muốn rút lại làm sao có thể được.
“Anh bạn này, thật xin lỗi tôi chính là bạn gái của anh ta.” Lúc đó Bối Vân Tuyết nói, khuôn mặt tỏ ra vẻ áy náy.
Nghe thấy Bối Vân Tuyết nói vậy, khuôn mặt người đàn ông này cũng chuyển thành màu trắng bệch. Hắn biết hắn lần này bị lừa rồi. Lúc trước hắn còn nghĩ người đẹp trước mặt giả vờ nhưng không ngờ bây giờ hắn hoàn toàn biến thành tên ngốc.
Bước chân lạch bạch lùi về phía sau, người đàn ông này chỉ tay về Vương Phong dùng loại giọng như muốn nôn ra máu nói: “Anh chơi gian lận.”
“Mắt nào của anh nhìn thấy tôi gian lận?” Vương Phong mỉm cười, giọng trở nên lạnh lùng, hơn nữa người đàn ông này muốn cướp người phụ nữ của hắn, đây không phải là tìm đến cái chết sao?
“Số tiền này tôi tuyệt đối sẽ không trả.” Người đàn ông hét lớn và định cướp lại thẻ ngân hàng từ tay Vương Phong.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người trong cửa hàng đều bị họ thu hút, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi và đến gần xem bọn họ.
“Ha ha, anh trả hay không trả chuyện này không phải do anh quyết. Có câu nói rất hay là “có thắng có thua”, nếu anh đã dám cá cược thì cũng chứng minh anh có thể chịu thua.” Nói xong Vương Phong dùng một chân đá bay người đàn ông ra ngoài và nói với Ngô Giai Di: “Quẹt trong thẻ này một một triệu hai trăm ngàn tệ.”
“Đây...” Nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay Vương Phong, người đẹp Ngô Giai Di cũng khó xử. Cô cũng nhìn thấy chiếc thẻ này là do Vương Phong ép tên kia phải trả.
“Không cần do dự nữa, có vấn đề gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm, cứ quẹt trước một triệu hai trăm ngàn tệ đi rồi nói tiếp.” Vương Phong không nhẫn nại nói, sau đó đưa thẻ đến trước mặt Ngô Giai Di.
“Được rồi!” Mặc dù Vương Phong đã đảm bảo nhưng cô vẫn còn có thể nói được gì, nhanh chóng tranh thủ thời gian mà cầm chiếc thẻ trước mặt này, quẹt một cái đã trừ ngay một triệu hai trăm ngàn trong thẻ.
“Tiền của tôi.” Nhìn thấy động tác trôi chảy của Ngô Giai Di thì trong lòng người đàn ông này ứa máu. Tự dưng mất không một một triệu hai trăm ngàn như thế. Cho dù món tiền nhỏ như thế này thì hắn cũng không chịu được.
Vì tranh cướp thể diện mà mất đi một triệu hai trăm tệ hơn nữa càng đáng hận là đôi “cẩu nam nữ” đã diễn kịch lừa tiền của hắn. Chuyện này bảo hắn làm sao mà chấp nhận được.
“Tôi liều với anh.” Bỗng nhiên mặt người đàn ông lộ ra vẻ giận dữ rồi lao tới tóm cổ áo của Vương Phong.
Ầm!
Nhưng chỉ dựa vào một chút võ công này thì hắn làm sao là đối thủ của Vương Phong được. Một chân của Vương Phong đá hắn bay ra ngoài.
“Anh bạn này, không cần tự mình làm mình bẽ mặt, cầm thẻ ngân hàng của anh và đi đi.” Nói xong Vương Phong ném thẻ ngân hàng của hắn tới trước mặt hắn, nói: “Sự nhẫn nại của tôi chỉ có hạn, nếu anh không đi đừng trách tôi mời anh ra ngoài.”
Lời nói của Vương Phong rất hời hợt nhưng dọa người đàn ông này sợ một phen. Lực của Vương Phong mạnh tới mức nào thì bây giờ coi như hắn đã có thể lĩnh hội được.
Cho nên mới có câu nói “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, người đàn ông này nhặt thẻ của mình lên sau đó nhìn Vương Phong với ánh mắt đáng ghét: “Anh cứ đợi đấy cho tôi.”
Nói xong thì hắn từ mặt đất đứng dậy rồi chạy đi, có vẻ như sợ Vương Phong lại đánh hắn.
“Tôi đợi là được chứ gì.” Nhìn thấy người này hoang mang mà chạy Vương Phong không có một chút gì sợ hãi mà khẩu khí rất nhẹ nhàng.
“Không có việc gì chứ?” Nhìn thấy người đó hoang mang sợ hãi chạy mất thì Bối Vân Tuyết cũng lo lắng hỏi.
Mặc dù cô bị hắn làm phiền trong lòng có chút không thoải mái nhưng chỉ trong nháy mắt Vương Phong đã lấy của hắn một triệu hai trăm ngàn tệ. Đây không phải là số tiền nhỏ.
“Hừ, cũng chỉ là tên ngốc mà thôi, lẽ nào chị vẫn chưa tin bản lĩnh của tôi sao?” Vương Phong cười căn bản không để ý.
“Vậy hãy cẩn thận chút nhé.” Bối Vân Tuyết đương nhiên biết bản lĩnh của Vương Phong rất lợi hại, thậm chí có thể nói là kinh khủng. Hắn dùng cái nĩa trên bàn cắm vào tay người sống, việc đẫm máu như thế hắn còn dám làm vậy hắn còn sợ việc gì nữa.
“Nào, tôi đeo đồ trang sức này lên cho chị.” Vương Phong nói sau đó lấy ra một chiếc vòng ngọc trị giá một triệu hai trăm tệ từ trong tay Bối Vân Tuyết, cuối cùng đeo lên người cô.
Không thể không nói rằng Bối Vân Tuyết đeo gì, mặc gì cũng làm nổi bật nên trang phục đó. Quần áo cũng vậy, đồ trang sức cũng thế, mặc lên người của cô đều giống như vẻ đẹp toàn vẹn tự nhiên.
Nếu một người bình thường đeo vòng ngọc thì ngoài việc khiến người ta cảm thấy khoe mẽ ra thì không có gì khác. Mà đồ trang sức một khi đeo lên người Bối Vân Tuyết thì lại khiến khí chất của cô hoàn toàn nổi bật lên.
Đây là một loại phẩm chất cao quý như thể không thể xâm phạm được của cô. Cô giống như tiên nữ trên thiên đình giáng trần khiến cho đàn ông mở rộng tầm mắt, phụ nữ nhìn thấy cũng sẽ tự thấy xấu hổ.
Đây là người phụ nữ hoàn mỹ không có bất cứ khuyết điểm nào.
Một món đồ trang sức đơn giản chỉ khiến Bối Vân Tuyết càng trở nên cao quý. Trong cửa hàng, tất cả những ánh mắt của mọi người đều nhìn về người cô.
“Chị Tuyết, chị rất xinh đẹp.” Vương Phong chân thành nói với giọng đắc ý.
Không cần biết Bối Vân Tuyết xinh đẹp như thế nào, cô ấy cuối cùng đã là người yêu của mình, có người bạn gái xinh đẹp như cô thì Vương Phong cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
“Đừng nói linh tinh.” Nghe thấy Vương Phong trước mặt bao nhiêu người khen mình, khuôn mặt Bối Vân Tuyết có chút đỏ, trong lòng mừng thầm.
“Anh à, em cũng muốn mua một chiếc vòng ngọc kia.” Lúc đó một người phụ nữ đong đưa tay người đàn ông bên cạnh làm nũng nói.
Chiếc vòng ngọc khiến khí chất của Bối Vân Tuyết tỏa ra biến thành một sự chấn động. Tất cả những người khách trong cửa hàng cũng ào ào muốn mua chiếc vòng đó và trước mắt đây chính là một minh chứng.
“Em à... anh…” Nghe thấy giọng làm nũng của vợ mình, mặt người đàn ông cũng lộ ra vẻ đau khổ. Không phải anh không muốn giúp vợ mua đồ trang sức đó mà thực sự chiếc vòng Bối Vân Tuyết đeo quá đắt, một triệu hai trăm tệ chứ không phải là hai trăm ngàn.
“Anh có mua hay không mua?” Nhìn thấy chồng của mình không đồng ý mua, người phụ nữ này không vui vẻ nói: “Hôm nay anh không mua cho em, ngày mai chúng ta đến tòa ly hôn.”
“Được, anh mua.” Bị vợ của mình ép tới mức như vậy người đàn ông cũng không thể không mua mà xung quanh đang có rất nhiều người nhìn hắn, hắn không thể để mất mặt trước người khác.
“Chào chị, tôi cũng muốn mua chiếc vòng ngọc giống của chị.” Người đàn ông nắm tay vợ của mình đến trước mặt hai người Vương Phong và nói với Bối Vân Tuyết.
“Được, anh đợi một chút.” Bối Vân Tuyết sững sờ sau đó lấy ra chiếc vòng giống như đồ trang sức cô đang đeo từ trong tủ kính.
“Xin hỏi anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” Khuôn mặt của Bối Vân Tuyết nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi.
“Quẹt thẻ đi.” Trên mặt người đàn ông xuất hiện một chút đau đớn, không đành mà lấy ví tiền từ trên người mình và rút thẻ ngân hàng ra.
Quá trình quẹt thẻ không quá một phút, khi Bối Vân Tuyết trả thẻ ngân hàng vào lại tay người đàn ông, người đàn ông này cầm lấy chiếc hộp đựng vòng ngọc, một lát sau hắn tự lấy đồ trang sức của vợ mình ra.
Nếu ở đây đợi thêm một chút nữa thì hắn sợ đến cả quần của mình cũng phải bỏ lại đây.
“Tôi cũng muốn mua một chiếc.” Sau khi người đàn ông đưa vợ của mình rời khỏi cửa hàng châu báu, trong cửa hàng rất nhiều người phản ứng lại, họ ào ào lao tới phía của Bối Vân Tuyết tranh nhau mua chiếc vòng giống như của Bối Vân Tuyết đang đeo.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vương Phong cũng trợn tròn mắt nhìn, bản thân cũng trong lúc vô tình lại có thể thúc đẩy được nhiều giao dịch mua bán đến vậy.
Một triệu hai trăm ngàn đối với nhiều người mà nói đều là số tiền không nhỏ nhưng những người này lại tranh nhau mua, chỉ sợ bản thân đến muộn mua không được.
Nhưng rất nhanh Vương Phong đã cảm thấy nhẹ nhõm, những người đến đây mua sắm làm gì có người nghèo. Đối với người bình thường mà nói một triệu hai trăm tệ là gia tài mà cả đời họ khó có thể kiếm được. Nhưng đối với những người ở đây mà nói số tiền đó không tính là gì vì nó chỉ là vài đồng lẻ mà thôi.
Mọi người điên rồ tranh nhau mua, Bối Vân Tuyết đã đem tất cả những chiếc vòng ngọc suýt chút nữa tồn kho này đem bán sạch.
Nhưng hiệu suất và giá trị là ở chỗ đó, chỉ trong vòng mười phút đã bán hết sạch hàng, bán được mười triệu, cũng có thể nói chiếc vòng ngọc trị giá một triệu hai trăm tệ cũng đã bán được số lượng mười chiếc.
Đợi những người này đi hết Bối Vân Tuyết mới thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Những người vừa rồi thật sự quá điên cuồng, cứ như sợ mình có tiền mà không mua được chiếc vòng như vậy.
“Ha ha, lần này có thể nói người có công lao lớn nhất là tôi không nhỉ?” Lúc đó Vương Phong đến trước mặt Bối Vân Tuyết cười hì hì nói.
“Ừ, công lao lớn nhất là của cậu.” Bối Vân Tuyết liếc nhìn Vương Phong sau đó ngồi xuống ghế dùng tay lau mồ hôi trên trán.
“Đúng rồi chị Tuyết, sao không thấy người mới tuyển đến?” Vương Phong nhìn trái nhìn phải rồi phát hiện bên trong cửa hàng cộng thêm cả Bối Vân Tuyết mới được năm người, giống hệt như lúc cửa hàng mới mở.
“Người đâu phải dễ tìm chứ!” Bối Vân Tuyết thở dài một tiếng nói: “Lần trước phát sinh chuyện đó nên rất nhiều người không muốn tới đây ứng tuyển, hơn nữa bình thường người đến ứng cử đều không có kinh nghiệm. Người như vậy cần phải bồi dưỡng, mất rất nhiều thời gian, mất nhiều hơn là được.”
“Như vậy à?” Trên khuôn mặt của Vương Phong lộ ra sự suy tính sau đó mới nhìn xuống khuôn mặt mệt mỏi của Bối Vân Tuyết nói: “Việc này chị không cần quan tâm nữa, giao cho tôi làm. Để tôi tìm người.”
“Cậu có thể tìm được người không?” Nghe lời Vương Phong nói khuôn mặt Bối Vân Tuyết lộ ra vẻ kỳ lạ, cửa hàng châu báu ở thành phố Trúc Hải này thì không nhiều, cửa hàng lớn trừ Bối thị còn có Hoa Liên, chẳng nhẽ Vương Phong muốn đến cửa châu báu Hoa Liên cướp người.
“Việc này chị không cần lo lắng, nhiều nhất ba ngày tôi có thể tìm được người về.” Trên mặt Vương Phong hiện ra nụ cười, xem ra thì có vẻ rất thần bí.
“Ha ha.” Nhìn thấy Vương Phong chỉ vào viên phỉ thúy trên mặt người đàn ông này lộ ra nụ cười lạnh, sau đó hai mắt nhìn Bối Vân Tuyết và Vương Phong. Sau khi xác nhận hai người bọn họ không có bất cứ mối quan hệ nào hắn cười lạnh một tiếng nói: “Muốn cược thì cũng được nhưng chỉ sợ anh không có nhiều tiền như thế.”
“Tiền đương nhiên không phải là vấn đề, trong chiếc thẻ này có hai triệu tệ, tôi chỉ sợ anh không bỏ tiền nổi thôi.” Vương Phong lấy từ trong túi của mình ra một cái thẻ đặt trên mặt tủ kính.
“Hừ.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng sau đó lấy từ trong túi mình ra một chiếc ví da. Cuối cùng từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ vất lên tủ kính nói: “Trong này có một triệu tệ và có thể quẹt được hơn một triệu tệ.”
“Nếu như anh đã có tiền thì tôi cũng yên tâm.” Vương Phong cười sau đó quay sang cười với Bối Vân Tuyết nói: “Chị Tuyết, người này muốn tặng chị đồ, không biết chị có muốn không?”
“Cái gì?” Bỗng nhiên nghe Vương Phong gọi người đẹp này là chị Tuyết thì người đàn ông này cũng hoang mang muốn rút thẻ ngân hàng lại.
Chỉ là tốc độ của ông ta làm sao nhanh được bằng Vương Phong. Lúc mà ông ta định đưa tay ra thì Vương Phong đã cầm lấy hai cái thẻ trong tay, cá cược đã được định rồi muốn rút lại làm sao có thể được.
“Anh bạn này, thật xin lỗi tôi chính là bạn gái của anh ta.” Lúc đó Bối Vân Tuyết nói, khuôn mặt tỏ ra vẻ áy náy.
Nghe thấy Bối Vân Tuyết nói vậy, khuôn mặt người đàn ông này cũng chuyển thành màu trắng bệch. Hắn biết hắn lần này bị lừa rồi. Lúc trước hắn còn nghĩ người đẹp trước mặt giả vờ nhưng không ngờ bây giờ hắn hoàn toàn biến thành tên ngốc.
Bước chân lạch bạch lùi về phía sau, người đàn ông này chỉ tay về Vương Phong dùng loại giọng như muốn nôn ra máu nói: “Anh chơi gian lận.”
“Mắt nào của anh nhìn thấy tôi gian lận?” Vương Phong mỉm cười, giọng trở nên lạnh lùng, hơn nữa người đàn ông này muốn cướp người phụ nữ của hắn, đây không phải là tìm đến cái chết sao?
“Số tiền này tôi tuyệt đối sẽ không trả.” Người đàn ông hét lớn và định cướp lại thẻ ngân hàng từ tay Vương Phong.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người trong cửa hàng đều bị họ thu hút, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi và đến gần xem bọn họ.
“Ha ha, anh trả hay không trả chuyện này không phải do anh quyết. Có câu nói rất hay là “có thắng có thua”, nếu anh đã dám cá cược thì cũng chứng minh anh có thể chịu thua.” Nói xong Vương Phong dùng một chân đá bay người đàn ông ra ngoài và nói với Ngô Giai Di: “Quẹt trong thẻ này một một triệu hai trăm ngàn tệ.”
“Đây...” Nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay Vương Phong, người đẹp Ngô Giai Di cũng khó xử. Cô cũng nhìn thấy chiếc thẻ này là do Vương Phong ép tên kia phải trả.
“Không cần do dự nữa, có vấn đề gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm, cứ quẹt trước một triệu hai trăm ngàn tệ đi rồi nói tiếp.” Vương Phong không nhẫn nại nói, sau đó đưa thẻ đến trước mặt Ngô Giai Di.
“Được rồi!” Mặc dù Vương Phong đã đảm bảo nhưng cô vẫn còn có thể nói được gì, nhanh chóng tranh thủ thời gian mà cầm chiếc thẻ trước mặt này, quẹt một cái đã trừ ngay một triệu hai trăm ngàn trong thẻ.
“Tiền của tôi.” Nhìn thấy động tác trôi chảy của Ngô Giai Di thì trong lòng người đàn ông này ứa máu. Tự dưng mất không một một triệu hai trăm ngàn như thế. Cho dù món tiền nhỏ như thế này thì hắn cũng không chịu được.
Vì tranh cướp thể diện mà mất đi một triệu hai trăm tệ hơn nữa càng đáng hận là đôi “cẩu nam nữ” đã diễn kịch lừa tiền của hắn. Chuyện này bảo hắn làm sao mà chấp nhận được.
“Tôi liều với anh.” Bỗng nhiên mặt người đàn ông lộ ra vẻ giận dữ rồi lao tới tóm cổ áo của Vương Phong.
Ầm!
Nhưng chỉ dựa vào một chút võ công này thì hắn làm sao là đối thủ của Vương Phong được. Một chân của Vương Phong đá hắn bay ra ngoài.
“Anh bạn này, không cần tự mình làm mình bẽ mặt, cầm thẻ ngân hàng của anh và đi đi.” Nói xong Vương Phong ném thẻ ngân hàng của hắn tới trước mặt hắn, nói: “Sự nhẫn nại của tôi chỉ có hạn, nếu anh không đi đừng trách tôi mời anh ra ngoài.”
Lời nói của Vương Phong rất hời hợt nhưng dọa người đàn ông này sợ một phen. Lực của Vương Phong mạnh tới mức nào thì bây giờ coi như hắn đã có thể lĩnh hội được.
Cho nên mới có câu nói “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, người đàn ông này nhặt thẻ của mình lên sau đó nhìn Vương Phong với ánh mắt đáng ghét: “Anh cứ đợi đấy cho tôi.”
Nói xong thì hắn từ mặt đất đứng dậy rồi chạy đi, có vẻ như sợ Vương Phong lại đánh hắn.
“Tôi đợi là được chứ gì.” Nhìn thấy người này hoang mang mà chạy Vương Phong không có một chút gì sợ hãi mà khẩu khí rất nhẹ nhàng.
“Không có việc gì chứ?” Nhìn thấy người đó hoang mang sợ hãi chạy mất thì Bối Vân Tuyết cũng lo lắng hỏi.
Mặc dù cô bị hắn làm phiền trong lòng có chút không thoải mái nhưng chỉ trong nháy mắt Vương Phong đã lấy của hắn một triệu hai trăm ngàn tệ. Đây không phải là số tiền nhỏ.
“Hừ, cũng chỉ là tên ngốc mà thôi, lẽ nào chị vẫn chưa tin bản lĩnh của tôi sao?” Vương Phong cười căn bản không để ý.
“Vậy hãy cẩn thận chút nhé.” Bối Vân Tuyết đương nhiên biết bản lĩnh của Vương Phong rất lợi hại, thậm chí có thể nói là kinh khủng. Hắn dùng cái nĩa trên bàn cắm vào tay người sống, việc đẫm máu như thế hắn còn dám làm vậy hắn còn sợ việc gì nữa.
“Nào, tôi đeo đồ trang sức này lên cho chị.” Vương Phong nói sau đó lấy ra một chiếc vòng ngọc trị giá một triệu hai trăm tệ từ trong tay Bối Vân Tuyết, cuối cùng đeo lên người cô.
Không thể không nói rằng Bối Vân Tuyết đeo gì, mặc gì cũng làm nổi bật nên trang phục đó. Quần áo cũng vậy, đồ trang sức cũng thế, mặc lên người của cô đều giống như vẻ đẹp toàn vẹn tự nhiên.
Nếu một người bình thường đeo vòng ngọc thì ngoài việc khiến người ta cảm thấy khoe mẽ ra thì không có gì khác. Mà đồ trang sức một khi đeo lên người Bối Vân Tuyết thì lại khiến khí chất của cô hoàn toàn nổi bật lên.
Đây là một loại phẩm chất cao quý như thể không thể xâm phạm được của cô. Cô giống như tiên nữ trên thiên đình giáng trần khiến cho đàn ông mở rộng tầm mắt, phụ nữ nhìn thấy cũng sẽ tự thấy xấu hổ.
Đây là người phụ nữ hoàn mỹ không có bất cứ khuyết điểm nào.
Một món đồ trang sức đơn giản chỉ khiến Bối Vân Tuyết càng trở nên cao quý. Trong cửa hàng, tất cả những ánh mắt của mọi người đều nhìn về người cô.
“Chị Tuyết, chị rất xinh đẹp.” Vương Phong chân thành nói với giọng đắc ý.
Không cần biết Bối Vân Tuyết xinh đẹp như thế nào, cô ấy cuối cùng đã là người yêu của mình, có người bạn gái xinh đẹp như cô thì Vương Phong cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
“Đừng nói linh tinh.” Nghe thấy Vương Phong trước mặt bao nhiêu người khen mình, khuôn mặt Bối Vân Tuyết có chút đỏ, trong lòng mừng thầm.
“Anh à, em cũng muốn mua một chiếc vòng ngọc kia.” Lúc đó một người phụ nữ đong đưa tay người đàn ông bên cạnh làm nũng nói.
Chiếc vòng ngọc khiến khí chất của Bối Vân Tuyết tỏa ra biến thành một sự chấn động. Tất cả những người khách trong cửa hàng cũng ào ào muốn mua chiếc vòng đó và trước mắt đây chính là một minh chứng.
“Em à... anh…” Nghe thấy giọng làm nũng của vợ mình, mặt người đàn ông cũng lộ ra vẻ đau khổ. Không phải anh không muốn giúp vợ mua đồ trang sức đó mà thực sự chiếc vòng Bối Vân Tuyết đeo quá đắt, một triệu hai trăm tệ chứ không phải là hai trăm ngàn.
“Anh có mua hay không mua?” Nhìn thấy chồng của mình không đồng ý mua, người phụ nữ này không vui vẻ nói: “Hôm nay anh không mua cho em, ngày mai chúng ta đến tòa ly hôn.”
“Được, anh mua.” Bị vợ của mình ép tới mức như vậy người đàn ông cũng không thể không mua mà xung quanh đang có rất nhiều người nhìn hắn, hắn không thể để mất mặt trước người khác.
“Chào chị, tôi cũng muốn mua chiếc vòng ngọc giống của chị.” Người đàn ông nắm tay vợ của mình đến trước mặt hai người Vương Phong và nói với Bối Vân Tuyết.
“Được, anh đợi một chút.” Bối Vân Tuyết sững sờ sau đó lấy ra chiếc vòng giống như đồ trang sức cô đang đeo từ trong tủ kính.
“Xin hỏi anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” Khuôn mặt của Bối Vân Tuyết nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi.
“Quẹt thẻ đi.” Trên mặt người đàn ông xuất hiện một chút đau đớn, không đành mà lấy ví tiền từ trên người mình và rút thẻ ngân hàng ra.
Quá trình quẹt thẻ không quá một phút, khi Bối Vân Tuyết trả thẻ ngân hàng vào lại tay người đàn ông, người đàn ông này cầm lấy chiếc hộp đựng vòng ngọc, một lát sau hắn tự lấy đồ trang sức của vợ mình ra.
Nếu ở đây đợi thêm một chút nữa thì hắn sợ đến cả quần của mình cũng phải bỏ lại đây.
“Tôi cũng muốn mua một chiếc.” Sau khi người đàn ông đưa vợ của mình rời khỏi cửa hàng châu báu, trong cửa hàng rất nhiều người phản ứng lại, họ ào ào lao tới phía của Bối Vân Tuyết tranh nhau mua chiếc vòng giống như của Bối Vân Tuyết đang đeo.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vương Phong cũng trợn tròn mắt nhìn, bản thân cũng trong lúc vô tình lại có thể thúc đẩy được nhiều giao dịch mua bán đến vậy.
Một triệu hai trăm ngàn đối với nhiều người mà nói đều là số tiền không nhỏ nhưng những người này lại tranh nhau mua, chỉ sợ bản thân đến muộn mua không được.
Nhưng rất nhanh Vương Phong đã cảm thấy nhẹ nhõm, những người đến đây mua sắm làm gì có người nghèo. Đối với người bình thường mà nói một triệu hai trăm tệ là gia tài mà cả đời họ khó có thể kiếm được. Nhưng đối với những người ở đây mà nói số tiền đó không tính là gì vì nó chỉ là vài đồng lẻ mà thôi.
Mọi người điên rồ tranh nhau mua, Bối Vân Tuyết đã đem tất cả những chiếc vòng ngọc suýt chút nữa tồn kho này đem bán sạch.
Nhưng hiệu suất và giá trị là ở chỗ đó, chỉ trong vòng mười phút đã bán hết sạch hàng, bán được mười triệu, cũng có thể nói chiếc vòng ngọc trị giá một triệu hai trăm tệ cũng đã bán được số lượng mười chiếc.
Đợi những người này đi hết Bối Vân Tuyết mới thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Những người vừa rồi thật sự quá điên cuồng, cứ như sợ mình có tiền mà không mua được chiếc vòng như vậy.
“Ha ha, lần này có thể nói người có công lao lớn nhất là tôi không nhỉ?” Lúc đó Vương Phong đến trước mặt Bối Vân Tuyết cười hì hì nói.
“Ừ, công lao lớn nhất là của cậu.” Bối Vân Tuyết liếc nhìn Vương Phong sau đó ngồi xuống ghế dùng tay lau mồ hôi trên trán.
“Đúng rồi chị Tuyết, sao không thấy người mới tuyển đến?” Vương Phong nhìn trái nhìn phải rồi phát hiện bên trong cửa hàng cộng thêm cả Bối Vân Tuyết mới được năm người, giống hệt như lúc cửa hàng mới mở.
“Người đâu phải dễ tìm chứ!” Bối Vân Tuyết thở dài một tiếng nói: “Lần trước phát sinh chuyện đó nên rất nhiều người không muốn tới đây ứng tuyển, hơn nữa bình thường người đến ứng cử đều không có kinh nghiệm. Người như vậy cần phải bồi dưỡng, mất rất nhiều thời gian, mất nhiều hơn là được.”
“Như vậy à?” Trên khuôn mặt của Vương Phong lộ ra sự suy tính sau đó mới nhìn xuống khuôn mặt mệt mỏi của Bối Vân Tuyết nói: “Việc này chị không cần quan tâm nữa, giao cho tôi làm. Để tôi tìm người.”
“Cậu có thể tìm được người không?” Nghe lời Vương Phong nói khuôn mặt Bối Vân Tuyết lộ ra vẻ kỳ lạ, cửa hàng châu báu ở thành phố Trúc Hải này thì không nhiều, cửa hàng lớn trừ Bối thị còn có Hoa Liên, chẳng nhẽ Vương Phong muốn đến cửa châu báu Hoa Liên cướp người.
“Việc này chị không cần lo lắng, nhiều nhất ba ngày tôi có thể tìm được người về.” Trên mặt Vương Phong hiện ra nụ cười, xem ra thì có vẻ rất thần bí.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca