Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
Tác phẩmMục lụcĐánh dấuCài đặt
Lưu SáchPhiếu thíchThưởngPhiếu VIP
iReadĐô thịĐô thị thường nhậtCực Phẩm Thấu Thị
Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
Tác phẩm: Cực Phẩm Thấu ThịTác giả: Xích Diễm Thánh CaSố chữ: 812Cập nhật: 16-08-2018 23:54
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Nhìn thấy tên mập rời đi, Bối Vân Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm nói với Vương Phong.
Tên mập này vừa mới nói chuyện với cô thế nhưng suýt nữa làm cô ngạt đến ngất đi, ngoại hình tên mập này không chỉ có lỗi với cha mẹ hắn mà khi nói chuyện còn tỏa ra một mùi khó ngửi, thật sự làm cho người khác không thể nào chịu nổi.
"Không sao, dù sao cũng là hắn trêu chọc chúng ta trước nên cho dù có truy xét thì cũng là vấn đề của hắn, không cần lo lắng." Vương Phong cười cười, hoàn toàn không coi tên mập kia ra gì.
Không lâu sau, món Tây mà Vương Phong chọn được đưa ra, còn có thêm rượu vang đỏ mà hắn muốn.
"Chị Tuyết, nhanh ăn đi, tôi đói quá." Nói rồi Vương Phong cũng không thèm dùng dao, cứ như vậy mà dùng nĩa ngấu nghiến ăn luôn, không hề có chút phong thái lịch sự nào.
Cách đó không xa, một số khách khác nhìn thấy tướng ăn của Vương Phong cũng nhịn không được mà lắc đầu, người này hình như là mấy đời rồi chưa ăn cơm, ăn món Tây mà lại ăn thành như vậy, quả thực là quỷ chết đói đầu thai mà.
"Vương Phong, ăn chậm một chút, cẩn thận kẻo nghẹn." Ngồi đối diện Vương Phong, Bối Vân Tuyết cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, tướng ăn này của Vương Phong thì ngay cả cô cũng không dám khen, đây là bao lâu rồi chưa ăn cơm?
Vương Phong quả thực là lâu rồi chưa ăn cơm, cơm trưa hắn ăn với Cố Bình từ sớm, về nhà tu luyện suốt cho tới khi Bối Vân Tuyết về, bụng hắn đã đói đến mức kêu vang.
Tuy món Tây này hắn ăn không quen nhưng dẫu sao cũng có thể lấp đầy cái bụng.
"Không sao đâu." Vương Phong bưng ly rượu đế cao lên, một hơi uống hết vang đỏ trong ly.
"Chị Tuyết, sao chị không ăn, nhìn tôi ăn làm gì?" Vương Phong có chút kỳ quái hỏi.
"A, được, tôi ăn." Lúc đầu cô định nói nhìn Vương Phong ăn cô cũng no rồi nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra câu nói ấy.
So với tướng ăn ngấu nghiến của Vương Phong thì cô trông tao nhã hơn rất nhiều, Vương Phong thậm chí hoài nghi cô ăn như vậy thì trong một giờ có thể ăn hết món ăn trên bàn hay không.
Vương Phong rất nhanh đã ăn xong phần ăn của mình, hài lòng dùng khăn ăn lau miệng, sau đó hắn mới thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng được ăn no.
"Chị Tuyết, sao chị không ăn?" Vương Phong thấy Bối Vân Tuyết kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, thắc mắc hỏi.
"Cậu ăn xong rồi?" Bối Vân Tuyết nói với giọng điệu có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, chị mau ăn đi, ăn xong chúng ta có thể trở về rồi." Vương Phong nói, sau đó nằm ngửa trên chiếc ghế da, mắt nhìn chằm chằm Bối Vân Tuyết.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Bối Vân Tuyết bị Vương Phong nhìn có chút khó chịu nên hỏi.
"Không có việc gì, tôi nhìn chị ăn." Vương Phong không thu ánh mắt lại mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Bối Vân Tuyết.
"Bỏ đi, cậu muốn nhìn thì nhìn đi" Thấy Vương Phong vẫn tiếp tục nhìn mình, Bối Vân Tuyết cũng không nói chuyện mà tiếp tục ăn với một tư thế tao nhã.
"Chính là hắn, đánh hắn cho tao." Đúng lúc này, từ cửa nhà hàng truyền đến tiếng ồn ào rối loạn, sau đó Vương Phong liền thấy tên mập khi nãy bị hắn dọa sợ chạy mất vậy mà lại trở về, đồng thời mang theo mấy người.
Mấy người hắn mang đến toàn thân mặc áo đen, rất giống xã hội đen trong ti vi, toàn bộ khách khứa trong nhà hàng bị dọa chạy mất.
Người có thể đến chỗ này ăn cơm thì cũng là kẻ có tiền, cho nên bọn họ sợ mình bị vạ lây mà bị thương, cho nên bọn họ thà không xem náo nhiệt mà tất cả đều bỏ chạy.
Toàn bộ khách trong nhà hàng đều chạy hết, chỉ còn lại Vương Phong, Bối Vân Tuyết và đám người tên mập kia mang đến. Lúc này, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không dám ra ngăn cản, bởi vì bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân.
"Vương Phong." Nhìn thấy một đám người vây quanh, Bối Vân Tuyết cũng không dám tiếp tục ăn, đi sang cạnh bên Vương Phong rồi ngồi xuống, đồng thời ôm cánh tay hắn.
"Không cần lo lắng, chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, tôi có thể đối phó." Vỗ nhẹ tay Bối Vân Tuyết, Vương Phong bình tĩnh nói.
"Hừ, không phải khi nãy mày rất ngang ngược sao? Tao nhìn trúng cô nàng của mày là mày may mắn, bây giờ tao xem mày làm sao ngăn cản taođưa cô nàng này đi, chậc chậc, dáng người này, gương mặt kia." Tên mập người đầy thịt mỡ nói, đôi mắt tất cả đều là vẻ si mê khiến mặt Vương Phong lập tức trầm xuống.
Hắn bị sỉ nhục còn khó chịu mà tên mập này lại dám có ý xấu với Bối Vân Tuyết, chuyện này có thể nói là muốn động chạm tới hắn.
Lúc nãy không vặn gãy tay tên mập này nên có vẻ là hắn ta không nhớ kỹ bài học rồi.
“Mấy người tụi bây bắt nó lại cho tao.” Tên mập nói, cặp mắt một giây cũng không rời khỏi người Bối Vân Tuyết.
“Vâng.” Mấy người áo đen kia đáp, hẳn là mấy vệ sĩ của tên kia.
Mấy tên này đồng loạt ra tay, vươn tay ra muốn bắt lấy Vương Phong.
Chỉ là bọn họ chỉ vừa ra tay thì bên này đã có một tên áo đen phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bởi vì tay hắn đang bị cái nĩa thép mà lúc nãy Vương Phong dùng để ăn cắm chặt trên mặt bàn, thịt hoàn toàn bị xuyên thủng.
“Cái gì?” Vương Phong quá hung hãn, đã vượt quá dự đoán của bọn họ, cho nên lúc này bọn họ cũng không nhịn được mà lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối phó Vương Phong là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng hiện tại một tên trong đám đã bị nĩa thép cắm chặt trên mặt bàn, không cách nào nhổ ra được.
Tên này sao có thể hung hãn đến vậy?
“Có gan thì bước lên, tao chấp hết.” Vương Phong lạnh lùng nói, hắn nhìn ra mấy tên vệ sĩ này chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Với hắn mà nói thì những tên này chẳng khác gì người bình thường, hắn tùy ý là có thể đối phó rồi.
Dám có ý xấu với Bối Vân Tuyết thì những kẻ này phải trả giá đắt.
“Tụi bây còn ngẩn người làm cái gì, mau lên cho tao, bằng không trở về tao đuổi việc tụi bây.” Tên mập kia thấy Vương Phong chỉ vừa đối đầu đã hạ gục một tên vệ sĩ khiến hắn hoảng hốt, vội hét lớn.
“Vâng.” Mấy vệ sĩ nghe tên mập này muốn đuổi việc họ thì chỉ có thể tiếp tục kiên trì, chỉ vừa bắt đầu Vương Phong đã mang đến cho họ một cảm giác hết sức kinh khủng nhưng họ nhiều người như vậy, không thể sợ một mình hắn.
“Xông lên!” Một vệ sĩ trong đám hét lên, sau đó toàn bộ đồng loạt xông lên.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình.” Vương Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn từ trên ghế đứng lên, cầm lấy cái đĩa còn dư lại sau khi ăn rồi nện lên đầu một tên trong đám đó.
Cái đĩa vỡ vụn ngay lập tức mà tên bị Vương Phong đập trúng kia cũng lui về sau mấy bước, cuối cùng đứng không vững mà ngồi phịch xuống đất.
Trên trán hắn lúc này đã có máu tươi chảy ra khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, trong miệng kêu lên từng tiếp gào trầm thấp.
Ầm!
Mấy tên vệ sĩ này hoàn toàn không thể so với Vương Phong, vỏn vẹn chỉ trong nháy mắt thì toàn bộ mấy tên xông lên đã bị Vương Phong đạp bay hết ra ngoài.
Mà hắn ra tay không hề nương tay chút nào, những tên này cho dù không chết thì cũng tàn phế, chí ít không thời gian ngắn đừng mơ có lại sức chiến đấu.
“Cứu mạng.” Thấy vệ sĩ mình mang đến mà Vương Phong chỉ cần hai ba phát đã đánh ngã, tên mập kia lúc này cũng đã quá sợ hãi.
“Còn dám kêu cứu?” Vương Phong nhếch mép cười lạnh, sau đó hắn nhanh như một bóng ma, trong chớp mắt đã túm tên mập này lại.
Tên mập này nặng khoảng hơn hai trăm cân (1), lúc này bị Vương Phong nhấc cả người lên, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.
“Tha mạng, tha mạng.” Bị Vương Phong nhấc lên, tên mập gấp đến khóc lên, hắn không hề ngờ Vương Phong lại kinh khủng như thế, ngay lập tức đã đánh ngã vệ sĩ của hắn, quá đáng sợ.
“Tha mạng?” Ý cười trên mặt Vương Phong sâu hơn, tay còn lại của hắn túm lấy một tay của tên mập, vừa dùng lực liền bẻ gãy cánh tay tên mập.
Dám có ý xấu với Bối Vân Tuyết mà không phải trả giá gì thì chuyện này sao có thể.
“Mày vốn không nên có ý gì với người phụ nữ của tao, cho nên…” Giọng nói của Vương Phong lạnh lẽo, sau đó hắn trực tiếp đấm thẳng vào mắt tên mập này, đánh đến sưng đỏ hai con mắt.
Vứt tên mập đang kêu rên không thôi xuống đất, Vương Phong ngồi xổm xuống nói: “Tổn thất ở đây và tiền cơm của tụi tao là mày trả, có ý kiến gì không?”
“Không… không có.” Tuy tên mập rú lên thảm thiết vì gãy tay nhưng lúc này cũng biết là nên đầu hàng, hắn không muốn vứt cái mạng nhỏ của mình ở đây.
“Về sau đừng để tao nhìn thấy mày, bằng không tao sẽ lấy đi cái mạng của mày.” Trên mặt Vương Phong hiện lên ý muốn giết người, dọa cho phía dưới tên mập kia chảy ra nước vàng kèm theo mùi khai nồng nặc.
Hơi nhíu mày, Vương Phong vẫy tay với Bối Vân Tuyết, nói: “Chị Tuyết, đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ.” Bối Vân Tuyết gật đầu, sắc mặt hơi tái, hiển nhiên là cô bị khung cảnh trước mắt dọa sợ.
Ra khỏi nhà hàng Cách Lâm, Vương Phong mới thở ra một hơi thật dài, vừa rồi hắn thật sự có ý muốn giết người, trong lòng hắn thì Bối Vân Tuyết hiện tại là một vùng cấm, nếu ai dám động đến một sợi lông tơ của cô cũng chính là dùng dao đâm vào tim hắn.
Cho nên không giết tên mập kia đã là Vương Phong ép bản thân phải nhẫn nhịn.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Nhận lấy chìa khóa từ trong tay nhân viên đỗ xe khi nãy, Vương Phong chở Bối Vân Tuyết rời đi.
Tên mập kia chỉ là một nhị thế tổ (2) đáng thương mà thôi, Vương Phong hoàn toàn không sợ hắn đến báo thù, lần này hắn không giết người nhưng nếu đối phương còn không biết sống chết mà tìm đến thì khi đó hắn sẽ không nương tay nữa.
“Vương Phong, khi nãy cậu thật đáng sợ, cứ như là biến thành một người khác.” Trên xe, Bối Vân Tuyết nói, vỗ nhẹ ngực mình, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Chị Tuyết sợ tôi sao?” Vương Phong dừng xe ven đường, quay đầu nói với Bối Vân Tuyết.
“Không.” Bối Vân Tuyết kiên định lắc đầu sau đó mới hơi mỉm cười, nói: “Tôi biết cho dù cậu mất đi lý trí thì tuyệt đối cũng sẽ không làm tổn thương tôi.”
Giọng nói của Bối Vân Tuyết vô cùng chắc chắn, Vương Phong nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Bối Vân Tuyết sợ, hắn sẽ lập tức xuống xe, sau đó mãi mãi không trở lại.
Cũng may Bối Vân Tuyết không nói sợ khiến Vương Phong vui vẻ, xem ra vị trí của mình trong lòng chị Tuyết không thấp.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Vương Phong nói, sau đó lần nữa khởi động xe, chạy về phía số một Trúc Thành.
Hôm nay ăn cơm cực kỳ không thoải mái nhưng tâm trạng Vương Phong lại không tệ, bởi vì lời nói lúc trước của Bối Vân Tuyết khiến hắn cảm thấy rất uất ức.
Về đến nhà, cô nàng bạo lực Đường Ngải Nhu đã trở về, nhiều ngày không gặp, trông cô vô cùng mệt mỏi, sức lực tranh cãi với Vương Phong cũng không có, chỉ là nghiêng đầu liếc hắn, sau đó lại liếc sang Bối Vân Tuyết một chút.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra hai người này đang hẹn hò, cho nên Đường Ngải Nhu ngày càng hung hăng với Vương Phong, không chỉ ức hiếp mình mà hiện tại còn cướp luôn bạn thân của cô, tên Vương Phong này chính là một tên khốn.
(1) Hơn một trăm kilogram.
(2) Nhị thế tổ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm làm vua
Lưu SáchPhiếu thíchThưởngPhiếu VIP
iReadĐô thịĐô thị thường nhậtCực Phẩm Thấu Thị
Chương 66: Sợ Đến Tè Ra Quần
Tác phẩm: Cực Phẩm Thấu ThịTác giả: Xích Diễm Thánh CaSố chữ: 812Cập nhật: 16-08-2018 23:54
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Nhìn thấy tên mập rời đi, Bối Vân Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm nói với Vương Phong.
Tên mập này vừa mới nói chuyện với cô thế nhưng suýt nữa làm cô ngạt đến ngất đi, ngoại hình tên mập này không chỉ có lỗi với cha mẹ hắn mà khi nói chuyện còn tỏa ra một mùi khó ngửi, thật sự làm cho người khác không thể nào chịu nổi.
"Không sao, dù sao cũng là hắn trêu chọc chúng ta trước nên cho dù có truy xét thì cũng là vấn đề của hắn, không cần lo lắng." Vương Phong cười cười, hoàn toàn không coi tên mập kia ra gì.
Không lâu sau, món Tây mà Vương Phong chọn được đưa ra, còn có thêm rượu vang đỏ mà hắn muốn.
"Chị Tuyết, nhanh ăn đi, tôi đói quá." Nói rồi Vương Phong cũng không thèm dùng dao, cứ như vậy mà dùng nĩa ngấu nghiến ăn luôn, không hề có chút phong thái lịch sự nào.
Cách đó không xa, một số khách khác nhìn thấy tướng ăn của Vương Phong cũng nhịn không được mà lắc đầu, người này hình như là mấy đời rồi chưa ăn cơm, ăn món Tây mà lại ăn thành như vậy, quả thực là quỷ chết đói đầu thai mà.
"Vương Phong, ăn chậm một chút, cẩn thận kẻo nghẹn." Ngồi đối diện Vương Phong, Bối Vân Tuyết cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, tướng ăn này của Vương Phong thì ngay cả cô cũng không dám khen, đây là bao lâu rồi chưa ăn cơm?
Vương Phong quả thực là lâu rồi chưa ăn cơm, cơm trưa hắn ăn với Cố Bình từ sớm, về nhà tu luyện suốt cho tới khi Bối Vân Tuyết về, bụng hắn đã đói đến mức kêu vang.
Tuy món Tây này hắn ăn không quen nhưng dẫu sao cũng có thể lấp đầy cái bụng.
"Không sao đâu." Vương Phong bưng ly rượu đế cao lên, một hơi uống hết vang đỏ trong ly.
"Chị Tuyết, sao chị không ăn, nhìn tôi ăn làm gì?" Vương Phong có chút kỳ quái hỏi.
"A, được, tôi ăn." Lúc đầu cô định nói nhìn Vương Phong ăn cô cũng no rồi nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra câu nói ấy.
So với tướng ăn ngấu nghiến của Vương Phong thì cô trông tao nhã hơn rất nhiều, Vương Phong thậm chí hoài nghi cô ăn như vậy thì trong một giờ có thể ăn hết món ăn trên bàn hay không.
Vương Phong rất nhanh đã ăn xong phần ăn của mình, hài lòng dùng khăn ăn lau miệng, sau đó hắn mới thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng được ăn no.
"Chị Tuyết, sao chị không ăn?" Vương Phong thấy Bối Vân Tuyết kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, thắc mắc hỏi.
"Cậu ăn xong rồi?" Bối Vân Tuyết nói với giọng điệu có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, chị mau ăn đi, ăn xong chúng ta có thể trở về rồi." Vương Phong nói, sau đó nằm ngửa trên chiếc ghế da, mắt nhìn chằm chằm Bối Vân Tuyết.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Bối Vân Tuyết bị Vương Phong nhìn có chút khó chịu nên hỏi.
"Không có việc gì, tôi nhìn chị ăn." Vương Phong không thu ánh mắt lại mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Bối Vân Tuyết.
"Bỏ đi, cậu muốn nhìn thì nhìn đi" Thấy Vương Phong vẫn tiếp tục nhìn mình, Bối Vân Tuyết cũng không nói chuyện mà tiếp tục ăn với một tư thế tao nhã.
"Chính là hắn, đánh hắn cho tao." Đúng lúc này, từ cửa nhà hàng truyền đến tiếng ồn ào rối loạn, sau đó Vương Phong liền thấy tên mập khi nãy bị hắn dọa sợ chạy mất vậy mà lại trở về, đồng thời mang theo mấy người.
Mấy người hắn mang đến toàn thân mặc áo đen, rất giống xã hội đen trong ti vi, toàn bộ khách khứa trong nhà hàng bị dọa chạy mất.
Người có thể đến chỗ này ăn cơm thì cũng là kẻ có tiền, cho nên bọn họ sợ mình bị vạ lây mà bị thương, cho nên bọn họ thà không xem náo nhiệt mà tất cả đều bỏ chạy.
Toàn bộ khách trong nhà hàng đều chạy hết, chỉ còn lại Vương Phong, Bối Vân Tuyết và đám người tên mập kia mang đến. Lúc này, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không dám ra ngăn cản, bởi vì bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân.
"Vương Phong." Nhìn thấy một đám người vây quanh, Bối Vân Tuyết cũng không dám tiếp tục ăn, đi sang cạnh bên Vương Phong rồi ngồi xuống, đồng thời ôm cánh tay hắn.
"Không cần lo lắng, chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, tôi có thể đối phó." Vỗ nhẹ tay Bối Vân Tuyết, Vương Phong bình tĩnh nói.
"Hừ, không phải khi nãy mày rất ngang ngược sao? Tao nhìn trúng cô nàng của mày là mày may mắn, bây giờ tao xem mày làm sao ngăn cản taođưa cô nàng này đi, chậc chậc, dáng người này, gương mặt kia." Tên mập người đầy thịt mỡ nói, đôi mắt tất cả đều là vẻ si mê khiến mặt Vương Phong lập tức trầm xuống.
Hắn bị sỉ nhục còn khó chịu mà tên mập này lại dám có ý xấu với Bối Vân Tuyết, chuyện này có thể nói là muốn động chạm tới hắn.
Lúc nãy không vặn gãy tay tên mập này nên có vẻ là hắn ta không nhớ kỹ bài học rồi.
“Mấy người tụi bây bắt nó lại cho tao.” Tên mập nói, cặp mắt một giây cũng không rời khỏi người Bối Vân Tuyết.
“Vâng.” Mấy người áo đen kia đáp, hẳn là mấy vệ sĩ của tên kia.
Mấy tên này đồng loạt ra tay, vươn tay ra muốn bắt lấy Vương Phong.
Chỉ là bọn họ chỉ vừa ra tay thì bên này đã có một tên áo đen phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bởi vì tay hắn đang bị cái nĩa thép mà lúc nãy Vương Phong dùng để ăn cắm chặt trên mặt bàn, thịt hoàn toàn bị xuyên thủng.
“Cái gì?” Vương Phong quá hung hãn, đã vượt quá dự đoán của bọn họ, cho nên lúc này bọn họ cũng không nhịn được mà lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối phó Vương Phong là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng hiện tại một tên trong đám đã bị nĩa thép cắm chặt trên mặt bàn, không cách nào nhổ ra được.
Tên này sao có thể hung hãn đến vậy?
“Có gan thì bước lên, tao chấp hết.” Vương Phong lạnh lùng nói, hắn nhìn ra mấy tên vệ sĩ này chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Với hắn mà nói thì những tên này chẳng khác gì người bình thường, hắn tùy ý là có thể đối phó rồi.
Dám có ý xấu với Bối Vân Tuyết thì những kẻ này phải trả giá đắt.
“Tụi bây còn ngẩn người làm cái gì, mau lên cho tao, bằng không trở về tao đuổi việc tụi bây.” Tên mập kia thấy Vương Phong chỉ vừa đối đầu đã hạ gục một tên vệ sĩ khiến hắn hoảng hốt, vội hét lớn.
“Vâng.” Mấy vệ sĩ nghe tên mập này muốn đuổi việc họ thì chỉ có thể tiếp tục kiên trì, chỉ vừa bắt đầu Vương Phong đã mang đến cho họ một cảm giác hết sức kinh khủng nhưng họ nhiều người như vậy, không thể sợ một mình hắn.
“Xông lên!” Một vệ sĩ trong đám hét lên, sau đó toàn bộ đồng loạt xông lên.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình.” Vương Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn từ trên ghế đứng lên, cầm lấy cái đĩa còn dư lại sau khi ăn rồi nện lên đầu một tên trong đám đó.
Cái đĩa vỡ vụn ngay lập tức mà tên bị Vương Phong đập trúng kia cũng lui về sau mấy bước, cuối cùng đứng không vững mà ngồi phịch xuống đất.
Trên trán hắn lúc này đã có máu tươi chảy ra khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, trong miệng kêu lên từng tiếp gào trầm thấp.
Ầm!
Mấy tên vệ sĩ này hoàn toàn không thể so với Vương Phong, vỏn vẹn chỉ trong nháy mắt thì toàn bộ mấy tên xông lên đã bị Vương Phong đạp bay hết ra ngoài.
Mà hắn ra tay không hề nương tay chút nào, những tên này cho dù không chết thì cũng tàn phế, chí ít không thời gian ngắn đừng mơ có lại sức chiến đấu.
“Cứu mạng.” Thấy vệ sĩ mình mang đến mà Vương Phong chỉ cần hai ba phát đã đánh ngã, tên mập kia lúc này cũng đã quá sợ hãi.
“Còn dám kêu cứu?” Vương Phong nhếch mép cười lạnh, sau đó hắn nhanh như một bóng ma, trong chớp mắt đã túm tên mập này lại.
Tên mập này nặng khoảng hơn hai trăm cân (1), lúc này bị Vương Phong nhấc cả người lên, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.
“Tha mạng, tha mạng.” Bị Vương Phong nhấc lên, tên mập gấp đến khóc lên, hắn không hề ngờ Vương Phong lại kinh khủng như thế, ngay lập tức đã đánh ngã vệ sĩ của hắn, quá đáng sợ.
“Tha mạng?” Ý cười trên mặt Vương Phong sâu hơn, tay còn lại của hắn túm lấy một tay của tên mập, vừa dùng lực liền bẻ gãy cánh tay tên mập.
Dám có ý xấu với Bối Vân Tuyết mà không phải trả giá gì thì chuyện này sao có thể.
“Mày vốn không nên có ý gì với người phụ nữ của tao, cho nên…” Giọng nói của Vương Phong lạnh lẽo, sau đó hắn trực tiếp đấm thẳng vào mắt tên mập này, đánh đến sưng đỏ hai con mắt.
Vứt tên mập đang kêu rên không thôi xuống đất, Vương Phong ngồi xổm xuống nói: “Tổn thất ở đây và tiền cơm của tụi tao là mày trả, có ý kiến gì không?”
“Không… không có.” Tuy tên mập rú lên thảm thiết vì gãy tay nhưng lúc này cũng biết là nên đầu hàng, hắn không muốn vứt cái mạng nhỏ của mình ở đây.
“Về sau đừng để tao nhìn thấy mày, bằng không tao sẽ lấy đi cái mạng của mày.” Trên mặt Vương Phong hiện lên ý muốn giết người, dọa cho phía dưới tên mập kia chảy ra nước vàng kèm theo mùi khai nồng nặc.
Hơi nhíu mày, Vương Phong vẫy tay với Bối Vân Tuyết, nói: “Chị Tuyết, đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ.” Bối Vân Tuyết gật đầu, sắc mặt hơi tái, hiển nhiên là cô bị khung cảnh trước mắt dọa sợ.
Ra khỏi nhà hàng Cách Lâm, Vương Phong mới thở ra một hơi thật dài, vừa rồi hắn thật sự có ý muốn giết người, trong lòng hắn thì Bối Vân Tuyết hiện tại là một vùng cấm, nếu ai dám động đến một sợi lông tơ của cô cũng chính là dùng dao đâm vào tim hắn.
Cho nên không giết tên mập kia đã là Vương Phong ép bản thân phải nhẫn nhịn.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Nhận lấy chìa khóa từ trong tay nhân viên đỗ xe khi nãy, Vương Phong chở Bối Vân Tuyết rời đi.
Tên mập kia chỉ là một nhị thế tổ (2) đáng thương mà thôi, Vương Phong hoàn toàn không sợ hắn đến báo thù, lần này hắn không giết người nhưng nếu đối phương còn không biết sống chết mà tìm đến thì khi đó hắn sẽ không nương tay nữa.
“Vương Phong, khi nãy cậu thật đáng sợ, cứ như là biến thành một người khác.” Trên xe, Bối Vân Tuyết nói, vỗ nhẹ ngực mình, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Chị Tuyết sợ tôi sao?” Vương Phong dừng xe ven đường, quay đầu nói với Bối Vân Tuyết.
“Không.” Bối Vân Tuyết kiên định lắc đầu sau đó mới hơi mỉm cười, nói: “Tôi biết cho dù cậu mất đi lý trí thì tuyệt đối cũng sẽ không làm tổn thương tôi.”
Giọng nói của Bối Vân Tuyết vô cùng chắc chắn, Vương Phong nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Bối Vân Tuyết sợ, hắn sẽ lập tức xuống xe, sau đó mãi mãi không trở lại.
Cũng may Bối Vân Tuyết không nói sợ khiến Vương Phong vui vẻ, xem ra vị trí của mình trong lòng chị Tuyết không thấp.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Vương Phong nói, sau đó lần nữa khởi động xe, chạy về phía số một Trúc Thành.
Hôm nay ăn cơm cực kỳ không thoải mái nhưng tâm trạng Vương Phong lại không tệ, bởi vì lời nói lúc trước của Bối Vân Tuyết khiến hắn cảm thấy rất uất ức.
Về đến nhà, cô nàng bạo lực Đường Ngải Nhu đã trở về, nhiều ngày không gặp, trông cô vô cùng mệt mỏi, sức lực tranh cãi với Vương Phong cũng không có, chỉ là nghiêng đầu liếc hắn, sau đó lại liếc sang Bối Vân Tuyết một chút.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra hai người này đang hẹn hò, cho nên Đường Ngải Nhu ngày càng hung hăng với Vương Phong, không chỉ ức hiếp mình mà hiện tại còn cướp luôn bạn thân của cô, tên Vương Phong này chính là một tên khốn.
(1) Hơn một trăm kilogram.
(2) Nhị thế tổ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm làm vua
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca