Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 60: Cặn bã
Thấy Vương Phong dường như thật sự không biết đây là rượu gì, Cố Bình lúc này mới cười khổ một cái, nói: "Đây đích thực là rượu vang đỏ Lafite năm 82, trên đời có cực ít, giá một bình ít nhất cũng từ hai trăm ngàn tệ trở lên."
"Hở?" Nghe được lời của Cố Bình, Vương Phong kinh ngạc một chút từ trên ghế đứng lên, rượu vang đỏ Lafite, hắn có nghe qua, nhưng lại không biết.
Nếu như không phải Cố Bình nói, hắn cũng không biết Bối Vân Tuyết vì hắn mang đến lại là một bình rượu vang đỏ giá trị hơn hai trăm ngàn tệ.
Đây gọi là uống rượu sao? Đây quả thực là đang uống tiền mà.
Nghĩ đến lần trước hắn cùng Bối Vân Tuyết cũng uống một bình rượu vang đỏ giống như vậy, Vương Phong không nhịn được mà cắn lưỡi, rượu vang đỏ này đã mắc như vậy, khó trách lần trước hắn uống xong thì hương vị lưu lại rất lâu.
"Anh à, lo hắn nhiều như vậy làm gì, chỉ là một bình rượu vang đỏ thôi mà, uống rồi ở trong nhà hẳn là vẫn còn." Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Bình, Vương Phong không lo nhiều như vậy, trực tiếp lấy cái bình rượu vang đỏ này và mở nắp ra.
Mùi thơm của rượu, rất nhanh tràn ngập cả phòng, chỉ là khi ngửi mùi vị này, cũng đã là một loại hưởng thụ vô cùng kì diệu, dù sao cũng là đồ trên hai trăm ngàn tệ, người bình thường làm gì có cơ hội được uống.
Rượu vang đỏ Lafite thì Cố Bình cũng chỉ nhìn thấy ông chủ trước kia của mình uống qua thôi, sao dám nghĩ đến mình cũng sẽ có cơ hội được uống.
Lấy ra hai cái chén, Vương Phong rất nhanh liền đem rượu vang đỏ rót ra hơn phân nửa, nói: "Anh à, đã là rượu mắc tiền như thế này, đừng để lãng phí, chúng ta uống trước một chén rồi nói tiếp." Vương Phong hào sảng nói, làm cho Cố Bình kinh ngạc đến suýt nữa là ngồi bệt dưới đất.
Rượu vang đỏ hơn hai trăm ngàn tệ, Vương Phong vậy mà lại lấy chén ăn cơm để uống, điều này không thể không nói nữa, vô cùng quái dị.
Nhưng khi ngửi cái mùi rượu kì lạ này, Cố Bình cũng có chút không nhịn được, cuối cùng đành phải bưng chén cơm lên trước mặt mình, uống một ngụm cùng Vương Phong.
Rượu này là rượu ngon, uống vào làm cho người ta cảm thấy hương vị lưu lại rất lâu, uống một hớp thì sợ là đã mất mấy ngàn rồi?
"Đồ ăn tới rồi." Lúc này, này dì Thái đã đem làm xong món thứ nhất rồi bưng lên.
Đồ ăn cũng chỉ là món ăn hàng ngày ở nhà nhưng khi nhìn thấy mùi hương phát ra từ dĩa đồ ăn bóng bẩy, Vương Phong thèm đến nhỏ dãi, sau khi vào ở trong biệt thự, đồ ăn mỗi ngày của Vương Phong đa số đều là sơn hào hải vị cho nên đối với những món ăn hàng ngày như vậy thì hắn thật sự rất hoài niệm.
Không phải có một câu nói rất hay sao, “uống rượu uống từng ngụm lớn, ăn cơm ăn từng miếng thịt lớn”, đây mới thực sự là cuộc sống, nho nhã lịch sự cái gì, đó đều là đem ra để lừa gạt người ta.
"Dì Thái, dì uống thử một ngụm rượu này xem sao." Lúc này, Cố Bình nói rồi đưa rượu đến trước mặt người phụ nữ trung niên.
"Cái này… Không hay lắm nhỉ?" Dì Thái thực ra cũng đã ngửi được mùi hương kì lạ của rượu, cũng biết rượu bọn họ uống chỉ sợ không phải hàng rẻ tiền cho nên tự nhiên sẽ ngại.
"Không có cái gì không tốt cả, lúc con đơn độc nhất thì dì cho cơm cơm ăn, nếu như không có cô thì có khả năng bây giờ con đã chết đói ở đầu đường rồi, con nghĩ là người anh em của con cũng sẽ không chấp nhất." Cố Bình nói.
"Đúng vậy dì, rượu này bên ngoài cũng chỉ là hàng rẻ tiền bán mười mấy tệ mà thôi, coi như uống nước là được rồi." Lúc này Vương Phong cũng phụ họa thêm, cười ha ha một tiếng.
"Vậy được rồi." Nói không lại hai người bọn họ, dì Thái cầm chén rượu lên uống liền một ngụm.
Rượu này tuyệt đối là rượu ngon cho nên sau khi uống một ngụm, dì Thái lập tức đặt chén xuống, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Phong.
Bà mở tiệm ở chỗ này, đối với rượu cũng có hiểu biết không ít cho nên vừa thử rượu này thì bà liền biết được đây tuyệt đối không phải là loại rượu mà Vương Phong nói tới, đây là rượu vang đỏ quý giá.
"Hai người các cậu ăn trước đi, dì đi xem những món ăn khác làm xong chưa." Nói xong, dì Thái liền đi vào nhà bếp.
"Anh à, có phải là anh vô cùng cảm kích dì ấy không?" Lúc này Vương Phong hỏi.
"Đúng vậy, dì không chỉ là người tốt mà còn là một người rất đáng để tôn trọng." Cố Bình nói, trên mặt lộ ra sự hồi tưởng.
"Ồ, sao lại nói như vậy?"
"Chồng của dì trước kia bệnh chết, để lại hai đứa con cho dì, một người phụ nữ của gia đình như dì một mình gầy dựng lên một cái tiệm như thế này, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, thật là khiến người ta khâm phục." Cố Bình nói, trên nét mặt lộ ra sự kính nể.
"Không tin là trên đời này vẫn còn có người phụ nữ kiên cường như vậy." Vương Phong nói, trong giọng nói có sự kính nể giống Cố Bình.
"Dì Thái, dì mau ra đây." Dường như lúc tiếng Vương Phong vừa dứt thì bỗng nhiên ngoài tiệm truyền đến một tiếng gọi cực lớn, nghe thấy tiếng này thì liền biết hình như người vừa tới vô cùng phách lối.
"Ha ha, thì ra là anh Hoàng Mao." Nghe tiếng bên ngoài gọi, dì Thái vội vàng từ trong nhà bếp đi ra ngoài, trên mặt có chút ý cười.
"Mẹ nó, đừng ở đây lôi kéo quan hệ với tôi, tôi cũng không phải anh dì, mấy ngày trước phí bảo kê tôi nói bà còn chưa đóng." Tên thanh niên tóc vàng nói, khẩu khí vô cùng phách lối.
Nghe lời hắn nói, những người xung quanh vốn vây lại là để nhiều chuyện cũng nháo nhào tránh đi, hình như hết sức e ngại cái tên Hoàng Mao này.
"Anh Hoàng Mao, trước kia phí bảo kê không phải đều là một ngàn tệ sao, tại sao lần này là hai ngàn tệ?" dì Thái nói, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Chỉ là vì sợ sự lợi hại của cái tên Hoàng Mao này nên người ở đây đều là tức giận mà không dám nói gì, kìm nén đã lâu.
"Mẹ nó, đừng có mà nói nhảm, tôi nói hai ngàn tệ là hai ngàn tệ, hôm nay nếu dì không đưa tiền ra được, vậy tiệm này của dì cũng không cần mở cửa nữa, Hoàng Mao tôi là người đã nói là sẽ làm." Cái tên Hoàng
Mao này nhướng mày lên nói, sau đó một tên anh em sau lưng của hắn cũng lập tức hét lớn: "Anh Hoàng Mao thu tiền của bà thì đương nhiên sẽ bảo kê cho bà ở đây mở tiệm kinh doanh, đây là nể mặt bà."
"Các người..." Nhìn thấy mấy tên lưu manh vô lại trước mắt, dì Thái liền bật khóc, mở tiệm ở chỗ này mỗi tháng thu nhập cũng khoảng hơn hai ngàn tệ mà thôi, cộng thêm tiền sinh hoạt của bà cùng hai đứa trẻ, tiền này miễn cưỡng có thể chu cấp cho gia đình, nếu như bọn họ lấy đi hết thì bà làm sao mà sống?
"Bớt nói nhảm, dì nói xem dì có đưa tiền hay không?" Nhìn thấy bộ dạng này của dì Thái, cái tên Hoàng Mao này phách lối kêu lên.
"Tôi không có tiền." Đối phương thật sự là bức chết người cho nên dì Thái cũng là bức bách kêu to một tiếng.
"Bang!"
Âm thanh của một cái tát vang lên, dì Thái bị cái tên Hoàng Mao này tát một bạt tay và liền té lăn trên đất.
"Dì Thái, tôi thu ngươi tiền dì mà dì lại xem thường tôi, không cho tôi thể diện thì tôi cũng không cần thể diện." Hoàng Mao quát to một tiếng, khẩu khí vô cùng hống hách.
"Mẹ nó." Thấy cảnh này, không chỉ có Vương Phong nhịn không được, Cố Bình cũng đứng lên ngay, xông ra ngoài tiệm ăn.
"Mấy người các người mau dừng tay." Cố Bình quát to một tiếng, sau đó đỡ dì Thái từ dưới đất lên, giờ phút này, nửa bên mặt dì Thái đã sưng lên, đủ để tưởng tượng cái tên Hoàng Mao này vừa mới ra tay hung ác bao nhiêu.
Ngay cả người phụ nữ chân yếu tay mềm mà cũng không buông tha, đây quả thực là không phải con người.
"Ôi chao, không ngờ dì mà cũng có tay chân nhỉ?" Hoàng Mao quét mắt dì Thái một vòng, sau đó nhìn Cố Bình yếu đuối ngang ngược, nói: "Muốn ta dừng tay cũng được, giao hai ngàn tệ cho tao, tao lập tức rời khỏi đây."
"Mày..." Nghe được lời hắn nói, Cố Bình hiển nhiên là rất tức giận, giữa ban ngày mà tống tiền ở ngay chỗ này, trong mắt của hắn còn có pháp luật hay không?
"Anh à, không cần nói nhiều với loại rác rưởi này, để đó cho em xử lý đi." Giữ lấy bả vai Cố Bình, sau đó Vương Phong đi tới.
Lúc đến thì tài xế kia đã nói giữa ban ngày ban mặt thì ở đây cũng có thể có tống tiền ăn chặn, khi đó Vương Phong còn có chút không tin nhưng hiện tại hắn đã thật sự nhìn thấy.
Mấy “ông lớn” không đi làm việc tốt vậy mà còn ở nơi này thu phí bảo kê, cặn bã như vậy thì cũng không cần khách sáo.
Có những người mà ta không thể giảng đạo lý với bọn chúng, bọn họ đã muốn chơi ác, vậy ta nên so với bọn họ xem ai ác hơn, lấy bạo chế bạo, mặc dù ở thời đại này không cần nói tới nhưng có đôi khi cách thức xử lý như vậy mới có hiệu quả.
"Mày lại là cọng hành nào thế?" Nhìn Vương Phong một cái, cái tên Hoàng Mao này căn bản không hề xem Vương Phong ra gì.
"Mày lại đây cho tao xem thử?" Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ mỉm cười, tỏ ra vô hại.
"Mẹ nó, mày muốn chết à?" Nhìn bộ dạng này của Vương Phong khi nói chuyện với hắn, cái tên Hoàng Mao này nổi giận, ở đây thì hắn cũng là đại ca, người người đều phải chịu sự quản lí của hắn cho nên giờ phút này nghe thấy mấy lời của Vương Phong thì hắn cũng cảm nhận được là thể diện của hắn bị đụng chạm, liền ra đòn muốn đánh Vương Phong.
Chỉ là một quyền của hắn còn chưa đánh trúng người Vương Phong thì hắn liền cảm giác được quả đấm mình như đụng vào một bức tường thịt.
"Răng rắc!"
Tiếng xương gãy vang lên, Vương Phong dùng chút sức, cổ tay của cái tên Hoàng Mao này liền bị hắn bẻ gãy.
Dạng rác rưởi này mà cũng muốn đánh hắn, chuyện này đơn giản là không có khả năng.
"A!"
Cổ tay bị gãy, cái tên Hoàng Mao này phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết, sau đó hét lớn mấy tên anh em đứng cạnh hắn: "Mẹ nó, còn ở đó thất thần làm gì, đánh hắn tàn phế cho tao."
Mấy tên anh em này nghe được lời của anh Hoàng Mao, một chút do dự cũng không có, trong nháy mắt liền xông lên.
Giống như là bao cát, mấy tên hung thần tàn ác trong chớp mắt liền bị Vương Phong đánh gục, bọn họ chỗ này không gãy xương thì chỗ kia cũng đứt gân, tất cả đề đang phát ra tiếng hét thảm thiết động trời.
Mày là Hoàng Mao đúng không? Khi nói, Vương Phong nhấc cái tên thanh niên tóc vàng đang nằm trên đất lên, Hoàng Mao hơn năm mươi kí, giờ phút này lại tựa như là một con gà con bị Vương Phong nhấc lên, đủ để tưởng tượng sức lực Vương Phong kinh khủng đến cỡ nào.
"Mẹ nó, mày thả ta ra." Hoàng Mao kêu to, trong lòng hoảng loạn.
Hắn nhìn ra người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải người bọn họ có thể đụng đến, cho dù là thành viên chính thức của xã hội đen cũng tuyệt đối không có đáng sợ như vậy.
"Thả mày ra cũng được, đi xin lỗi dì Thái, bằng không tao sẽ bẻ gãy cổ mày." Vương Phong lạnh lùng nói, tay hơi dùng lực một chút thì sẽ siết chết tên Hoàng Mao.
"Tao nói xin lỗi ngay, tao lập tức xin lỗi ngay." Cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, cái tên Hoàng Mao này suýt bị dọa đến tè ra quần mà hét lớn.
"Đi thôi." Quăng Hoàng Mao trên mặt đất, Vương Phong chẳng muốn liếc nhìn hắn một cái.
"Thật xin lỗi, dì Thái, thật xin lỗi, là tôi không bằng cầm thú." Bò trên mặt đất, Hoàng Mao cũng không dám chạy mà kéo ống quần dì Thái, đáng thương đến cỡ nào không cần nói, một dòng nước mũi một dòng nước mắt.
"Cái này...?" Thấy cảnh này, dì Thái cũng giật mình, ánh mắt nhìn sang người Vương Phong.
"Được, cút đi, về sau đừng để tao nhìn thấy mày nữa, bằng không tao sẽ giết mày!" Vương Phong nói với giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Đúng, đúng, đúng, tao cũng không dám tới." Nghe lời của Vương Phong, Hoàng Mao như được đặc xá, vội vàng từ dưới đất bò dậy.
"Hừ, mẹ nó, mày chờ đó cho tao, hôm nay nếu không chơi chết mày, tao sẽ không tên là Hoàng Mao." Ngay lúc rời khỏi nơi này, bỗng nhiên tên Hoàng Mao quay người nói một câu thật tàn ác.
"Hở?" Nghe được lời của Cố Bình, Vương Phong kinh ngạc một chút từ trên ghế đứng lên, rượu vang đỏ Lafite, hắn có nghe qua, nhưng lại không biết.
Nếu như không phải Cố Bình nói, hắn cũng không biết Bối Vân Tuyết vì hắn mang đến lại là một bình rượu vang đỏ giá trị hơn hai trăm ngàn tệ.
Đây gọi là uống rượu sao? Đây quả thực là đang uống tiền mà.
Nghĩ đến lần trước hắn cùng Bối Vân Tuyết cũng uống một bình rượu vang đỏ giống như vậy, Vương Phong không nhịn được mà cắn lưỡi, rượu vang đỏ này đã mắc như vậy, khó trách lần trước hắn uống xong thì hương vị lưu lại rất lâu.
"Anh à, lo hắn nhiều như vậy làm gì, chỉ là một bình rượu vang đỏ thôi mà, uống rồi ở trong nhà hẳn là vẫn còn." Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Bình, Vương Phong không lo nhiều như vậy, trực tiếp lấy cái bình rượu vang đỏ này và mở nắp ra.
Mùi thơm của rượu, rất nhanh tràn ngập cả phòng, chỉ là khi ngửi mùi vị này, cũng đã là một loại hưởng thụ vô cùng kì diệu, dù sao cũng là đồ trên hai trăm ngàn tệ, người bình thường làm gì có cơ hội được uống.
Rượu vang đỏ Lafite thì Cố Bình cũng chỉ nhìn thấy ông chủ trước kia của mình uống qua thôi, sao dám nghĩ đến mình cũng sẽ có cơ hội được uống.
Lấy ra hai cái chén, Vương Phong rất nhanh liền đem rượu vang đỏ rót ra hơn phân nửa, nói: "Anh à, đã là rượu mắc tiền như thế này, đừng để lãng phí, chúng ta uống trước một chén rồi nói tiếp." Vương Phong hào sảng nói, làm cho Cố Bình kinh ngạc đến suýt nữa là ngồi bệt dưới đất.
Rượu vang đỏ hơn hai trăm ngàn tệ, Vương Phong vậy mà lại lấy chén ăn cơm để uống, điều này không thể không nói nữa, vô cùng quái dị.
Nhưng khi ngửi cái mùi rượu kì lạ này, Cố Bình cũng có chút không nhịn được, cuối cùng đành phải bưng chén cơm lên trước mặt mình, uống một ngụm cùng Vương Phong.
Rượu này là rượu ngon, uống vào làm cho người ta cảm thấy hương vị lưu lại rất lâu, uống một hớp thì sợ là đã mất mấy ngàn rồi?
"Đồ ăn tới rồi." Lúc này, này dì Thái đã đem làm xong món thứ nhất rồi bưng lên.
Đồ ăn cũng chỉ là món ăn hàng ngày ở nhà nhưng khi nhìn thấy mùi hương phát ra từ dĩa đồ ăn bóng bẩy, Vương Phong thèm đến nhỏ dãi, sau khi vào ở trong biệt thự, đồ ăn mỗi ngày của Vương Phong đa số đều là sơn hào hải vị cho nên đối với những món ăn hàng ngày như vậy thì hắn thật sự rất hoài niệm.
Không phải có một câu nói rất hay sao, “uống rượu uống từng ngụm lớn, ăn cơm ăn từng miếng thịt lớn”, đây mới thực sự là cuộc sống, nho nhã lịch sự cái gì, đó đều là đem ra để lừa gạt người ta.
"Dì Thái, dì uống thử một ngụm rượu này xem sao." Lúc này, Cố Bình nói rồi đưa rượu đến trước mặt người phụ nữ trung niên.
"Cái này… Không hay lắm nhỉ?" Dì Thái thực ra cũng đã ngửi được mùi hương kì lạ của rượu, cũng biết rượu bọn họ uống chỉ sợ không phải hàng rẻ tiền cho nên tự nhiên sẽ ngại.
"Không có cái gì không tốt cả, lúc con đơn độc nhất thì dì cho cơm cơm ăn, nếu như không có cô thì có khả năng bây giờ con đã chết đói ở đầu đường rồi, con nghĩ là người anh em của con cũng sẽ không chấp nhất." Cố Bình nói.
"Đúng vậy dì, rượu này bên ngoài cũng chỉ là hàng rẻ tiền bán mười mấy tệ mà thôi, coi như uống nước là được rồi." Lúc này Vương Phong cũng phụ họa thêm, cười ha ha một tiếng.
"Vậy được rồi." Nói không lại hai người bọn họ, dì Thái cầm chén rượu lên uống liền một ngụm.
Rượu này tuyệt đối là rượu ngon cho nên sau khi uống một ngụm, dì Thái lập tức đặt chén xuống, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Phong.
Bà mở tiệm ở chỗ này, đối với rượu cũng có hiểu biết không ít cho nên vừa thử rượu này thì bà liền biết được đây tuyệt đối không phải là loại rượu mà Vương Phong nói tới, đây là rượu vang đỏ quý giá.
"Hai người các cậu ăn trước đi, dì đi xem những món ăn khác làm xong chưa." Nói xong, dì Thái liền đi vào nhà bếp.
"Anh à, có phải là anh vô cùng cảm kích dì ấy không?" Lúc này Vương Phong hỏi.
"Đúng vậy, dì không chỉ là người tốt mà còn là một người rất đáng để tôn trọng." Cố Bình nói, trên mặt lộ ra sự hồi tưởng.
"Ồ, sao lại nói như vậy?"
"Chồng của dì trước kia bệnh chết, để lại hai đứa con cho dì, một người phụ nữ của gia đình như dì một mình gầy dựng lên một cái tiệm như thế này, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, thật là khiến người ta khâm phục." Cố Bình nói, trên nét mặt lộ ra sự kính nể.
"Không tin là trên đời này vẫn còn có người phụ nữ kiên cường như vậy." Vương Phong nói, trong giọng nói có sự kính nể giống Cố Bình.
"Dì Thái, dì mau ra đây." Dường như lúc tiếng Vương Phong vừa dứt thì bỗng nhiên ngoài tiệm truyền đến một tiếng gọi cực lớn, nghe thấy tiếng này thì liền biết hình như người vừa tới vô cùng phách lối.
"Ha ha, thì ra là anh Hoàng Mao." Nghe tiếng bên ngoài gọi, dì Thái vội vàng từ trong nhà bếp đi ra ngoài, trên mặt có chút ý cười.
"Mẹ nó, đừng ở đây lôi kéo quan hệ với tôi, tôi cũng không phải anh dì, mấy ngày trước phí bảo kê tôi nói bà còn chưa đóng." Tên thanh niên tóc vàng nói, khẩu khí vô cùng phách lối.
Nghe lời hắn nói, những người xung quanh vốn vây lại là để nhiều chuyện cũng nháo nhào tránh đi, hình như hết sức e ngại cái tên Hoàng Mao này.
"Anh Hoàng Mao, trước kia phí bảo kê không phải đều là một ngàn tệ sao, tại sao lần này là hai ngàn tệ?" dì Thái nói, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Chỉ là vì sợ sự lợi hại của cái tên Hoàng Mao này nên người ở đây đều là tức giận mà không dám nói gì, kìm nén đã lâu.
"Mẹ nó, đừng có mà nói nhảm, tôi nói hai ngàn tệ là hai ngàn tệ, hôm nay nếu dì không đưa tiền ra được, vậy tiệm này của dì cũng không cần mở cửa nữa, Hoàng Mao tôi là người đã nói là sẽ làm." Cái tên Hoàng
Mao này nhướng mày lên nói, sau đó một tên anh em sau lưng của hắn cũng lập tức hét lớn: "Anh Hoàng Mao thu tiền của bà thì đương nhiên sẽ bảo kê cho bà ở đây mở tiệm kinh doanh, đây là nể mặt bà."
"Các người..." Nhìn thấy mấy tên lưu manh vô lại trước mắt, dì Thái liền bật khóc, mở tiệm ở chỗ này mỗi tháng thu nhập cũng khoảng hơn hai ngàn tệ mà thôi, cộng thêm tiền sinh hoạt của bà cùng hai đứa trẻ, tiền này miễn cưỡng có thể chu cấp cho gia đình, nếu như bọn họ lấy đi hết thì bà làm sao mà sống?
"Bớt nói nhảm, dì nói xem dì có đưa tiền hay không?" Nhìn thấy bộ dạng này của dì Thái, cái tên Hoàng Mao này phách lối kêu lên.
"Tôi không có tiền." Đối phương thật sự là bức chết người cho nên dì Thái cũng là bức bách kêu to một tiếng.
"Bang!"
Âm thanh của một cái tát vang lên, dì Thái bị cái tên Hoàng Mao này tát một bạt tay và liền té lăn trên đất.
"Dì Thái, tôi thu ngươi tiền dì mà dì lại xem thường tôi, không cho tôi thể diện thì tôi cũng không cần thể diện." Hoàng Mao quát to một tiếng, khẩu khí vô cùng hống hách.
"Mẹ nó." Thấy cảnh này, không chỉ có Vương Phong nhịn không được, Cố Bình cũng đứng lên ngay, xông ra ngoài tiệm ăn.
"Mấy người các người mau dừng tay." Cố Bình quát to một tiếng, sau đó đỡ dì Thái từ dưới đất lên, giờ phút này, nửa bên mặt dì Thái đã sưng lên, đủ để tưởng tượng cái tên Hoàng Mao này vừa mới ra tay hung ác bao nhiêu.
Ngay cả người phụ nữ chân yếu tay mềm mà cũng không buông tha, đây quả thực là không phải con người.
"Ôi chao, không ngờ dì mà cũng có tay chân nhỉ?" Hoàng Mao quét mắt dì Thái một vòng, sau đó nhìn Cố Bình yếu đuối ngang ngược, nói: "Muốn ta dừng tay cũng được, giao hai ngàn tệ cho tao, tao lập tức rời khỏi đây."
"Mày..." Nghe được lời hắn nói, Cố Bình hiển nhiên là rất tức giận, giữa ban ngày mà tống tiền ở ngay chỗ này, trong mắt của hắn còn có pháp luật hay không?
"Anh à, không cần nói nhiều với loại rác rưởi này, để đó cho em xử lý đi." Giữ lấy bả vai Cố Bình, sau đó Vương Phong đi tới.
Lúc đến thì tài xế kia đã nói giữa ban ngày ban mặt thì ở đây cũng có thể có tống tiền ăn chặn, khi đó Vương Phong còn có chút không tin nhưng hiện tại hắn đã thật sự nhìn thấy.
Mấy “ông lớn” không đi làm việc tốt vậy mà còn ở nơi này thu phí bảo kê, cặn bã như vậy thì cũng không cần khách sáo.
Có những người mà ta không thể giảng đạo lý với bọn chúng, bọn họ đã muốn chơi ác, vậy ta nên so với bọn họ xem ai ác hơn, lấy bạo chế bạo, mặc dù ở thời đại này không cần nói tới nhưng có đôi khi cách thức xử lý như vậy mới có hiệu quả.
"Mày lại là cọng hành nào thế?" Nhìn Vương Phong một cái, cái tên Hoàng Mao này căn bản không hề xem Vương Phong ra gì.
"Mày lại đây cho tao xem thử?" Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ mỉm cười, tỏ ra vô hại.
"Mẹ nó, mày muốn chết à?" Nhìn bộ dạng này của Vương Phong khi nói chuyện với hắn, cái tên Hoàng Mao này nổi giận, ở đây thì hắn cũng là đại ca, người người đều phải chịu sự quản lí của hắn cho nên giờ phút này nghe thấy mấy lời của Vương Phong thì hắn cũng cảm nhận được là thể diện của hắn bị đụng chạm, liền ra đòn muốn đánh Vương Phong.
Chỉ là một quyền của hắn còn chưa đánh trúng người Vương Phong thì hắn liền cảm giác được quả đấm mình như đụng vào một bức tường thịt.
"Răng rắc!"
Tiếng xương gãy vang lên, Vương Phong dùng chút sức, cổ tay của cái tên Hoàng Mao này liền bị hắn bẻ gãy.
Dạng rác rưởi này mà cũng muốn đánh hắn, chuyện này đơn giản là không có khả năng.
"A!"
Cổ tay bị gãy, cái tên Hoàng Mao này phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị giết, sau đó hét lớn mấy tên anh em đứng cạnh hắn: "Mẹ nó, còn ở đó thất thần làm gì, đánh hắn tàn phế cho tao."
Mấy tên anh em này nghe được lời của anh Hoàng Mao, một chút do dự cũng không có, trong nháy mắt liền xông lên.
Giống như là bao cát, mấy tên hung thần tàn ác trong chớp mắt liền bị Vương Phong đánh gục, bọn họ chỗ này không gãy xương thì chỗ kia cũng đứt gân, tất cả đề đang phát ra tiếng hét thảm thiết động trời.
Mày là Hoàng Mao đúng không? Khi nói, Vương Phong nhấc cái tên thanh niên tóc vàng đang nằm trên đất lên, Hoàng Mao hơn năm mươi kí, giờ phút này lại tựa như là một con gà con bị Vương Phong nhấc lên, đủ để tưởng tượng sức lực Vương Phong kinh khủng đến cỡ nào.
"Mẹ nó, mày thả ta ra." Hoàng Mao kêu to, trong lòng hoảng loạn.
Hắn nhìn ra người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải người bọn họ có thể đụng đến, cho dù là thành viên chính thức của xã hội đen cũng tuyệt đối không có đáng sợ như vậy.
"Thả mày ra cũng được, đi xin lỗi dì Thái, bằng không tao sẽ bẻ gãy cổ mày." Vương Phong lạnh lùng nói, tay hơi dùng lực một chút thì sẽ siết chết tên Hoàng Mao.
"Tao nói xin lỗi ngay, tao lập tức xin lỗi ngay." Cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, cái tên Hoàng Mao này suýt bị dọa đến tè ra quần mà hét lớn.
"Đi thôi." Quăng Hoàng Mao trên mặt đất, Vương Phong chẳng muốn liếc nhìn hắn một cái.
"Thật xin lỗi, dì Thái, thật xin lỗi, là tôi không bằng cầm thú." Bò trên mặt đất, Hoàng Mao cũng không dám chạy mà kéo ống quần dì Thái, đáng thương đến cỡ nào không cần nói, một dòng nước mũi một dòng nước mắt.
"Cái này...?" Thấy cảnh này, dì Thái cũng giật mình, ánh mắt nhìn sang người Vương Phong.
"Được, cút đi, về sau đừng để tao nhìn thấy mày nữa, bằng không tao sẽ giết mày!" Vương Phong nói với giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Đúng, đúng, đúng, tao cũng không dám tới." Nghe lời của Vương Phong, Hoàng Mao như được đặc xá, vội vàng từ dưới đất bò dậy.
"Hừ, mẹ nó, mày chờ đó cho tao, hôm nay nếu không chơi chết mày, tao sẽ không tên là Hoàng Mao." Ngay lúc rời khỏi nơi này, bỗng nhiên tên Hoàng Mao quay người nói một câu thật tàn ác.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca