Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 58: Khu dân nghèo
“Đúng rồi chị Tuyết, có phải chị có kẻ thù nào trong gia tộc chị không?” Vương Phong nói khiến Bối Vân Tuyết sững sờ, có vẻ không rõ ràng cho lắm.
“Là như thế này, tên kia trước khi chết nói rằng sau lưng hắn còn có kẻ chủ mưu mà thực sự nắm quyền chủ đạo tất cả là người của gia tộc Bối thị.” Ánh mắt Vương Phong hơi lóe lên còn Bối Vân Tuyết thì kinh ngạc đến mức bật dậy từ ghế sofa.
“Sao có thể?” Bối Vân Tuyết la lên đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không tin.
“Chị không nên kích động, đây cũng có thể là tên kia tung hỏa mù, sự thật có phải không thì chúng ta bây giờ không rõ, chị tốt nhất nên nhớ lại xem lúc ở trong gia tộc có ai nhắm vào chị không? Hay là ai có động cơ gây án nhất.” Lời nói của Vương Phong vang lên bên tai Bối Vân Tuyết.
“Tôi không biết.” Bối Vân Tuyết ôm đầu ngồi phịch xuống ghế sofa.
Lời Vương Phong nói hiển nhiên đả kích cô không ít, người của gia tộc mình muốn đối phó với mình, thậm chí không tiếc cho người khác đến cướp bóc, ai lại làm ra chuyện ác độc như vậy chứ?
“Không biết thì không cần suy nghĩ, chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ không để cho kẻ nào làm thương tổn đến một sợi lông của chị.” Thấy vẻ mặt Bối Vân Tuyết đầy đau khổ, Vương Phong dịu dàng ôm cô vào lòng, giọng nói âm vang có lực.
“Vương Phong, cậu nói xem thực sự có người vì lợi ích mà không nhận người thân sao?” Bối Vân Tuyết trong ngực Vương Phong khẽ nói, như nghĩ tới chuyện gì.
Tuy nhiên khi nghe được lời cô nói, Vương Phong lại chần chờ một lát mới nói: “Lòng tham của con người vĩnh viễn không đáy cho nên vì lợi ích thì chắc chắn có cả kẻ không nhận người thân, chỉ là xem mức độ thế nào thôi.
Vương Phong nói không sai, người bình thường không nhận người thân thì quá lắm là sau này mỗi người một ngả, cả đời không qua lại với nhau mà thực sự đáng sợ là những kẻ dám ra tay giết người.
“Khi tôi ở trong gia tộc thì vẫn luôn giữ quy củ, không chọc vào người khác, nếu nói thực sự có người nhắm vào tôi thì chỉ có một, chính là người lần trước cậu gặp qua đó, cũng chính là chú Hai của tôi.” Bối Vân Tuyết nói, giọng nói xen lẫn sự đau khổ.
Dù sao cũng là người thân máu mủ ruột thịt, cô không muốn nói ra những lời như vậy.
“Chuyện như thế nào?”
“Là như thế này, năm đó tôi còn chưa lên đại học, khi ở gia tộc cũng bị ám sát một lần, tôi không chết mà chỉ bị thương nặng, người mà cha tôi hoài nghi cũng chính là chú Hai.” Bối Vân Tuyết chầm chậm nói.
Sau đó cô lại lần lượt kể những chuyện có liên quan đến chú Hai của cô, Vương Phong cũng không quấy rầy.
Khoảng mười phút sau thì Bối Vân Tuyết kể hết tất cả mọi chuyện, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt cũng ửng đỏ.
Hóa ra sở dĩ cô hoài nghi người đàn ông trung niên này là vì ông từng tranh giành vị trí đứng đầu dòng họ với cha Bối Vân Tuyết, cuối cùng cha Bối Vân Tuyết thành công mà ông lại trở thành kẻ đứng thứ hai.
Ông có động cơ gây án rất lớn, thậm chí bắt đầu từ khi Bối Vân Tuyết sinh ra thì thái độ của ông đã cực kì tệ, đây là chuyện mọi người đều biết.
Bởi vì dựa theo tộc quy của gia tộc Bối thị thì con gái ruột của người đứng đầu gia tộc có tư cách kế thừa gia nghiệp nên mặc dù Bối Vân Tuyết là nữ nhưng vẫn có tư cách kế thừa.
Mà lần trước khi Vương Phong gặp hắn cũng đã thấy sự ngang ngược của ông ta, hoàn toàn không coi ai ra gì, tựa như cả thế giới đều là của ông.
Nếu nói trong lòng kẻ này không có thù hận thì Vương Phong tuyệt đối không tin.
Mà sau khi Bối Vân Tuyết kể rõ thì Vương Phong cũng hiểu vết sẹo trên bụng cô là do lần ám sát kia để lại.
Vết thương tuy khỏi hẳn, Bối Vân Tuyết cũng giữ được tính mạng nhưng vẫn để lại di chứng cho cô mấy năm nay, đến tận bây giờ cũng không tốt hơn.
Về sau vì không có chứng cứ thật nên vấn đề này cũng chậm rãi bị trì hoãn lại, rồi không có kết quả, cuối cùng là hoàn toàn bị bỏ mặc.
“Chị Tuyết, chị yên tâm đi, chỉ cần chị ở thành phố Trúc Hải, ở cạnh bên tôi thì tôi sẽ bảo vệ chị. Bất kì kẻ nào muốn hại chị thì phải bước qua xác tôi.” Vương Phong nói sau đó ôm siết Bối Vân Tuyết vào lòng.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sau này cần phải được hắn bảo vệ, hắn không thể để cho chị Tuyết chịu chút thương tổn nào.
Trong lòng hắn, Bối Vân Tuyết hơi co người lại, hiển nhiên là cô đang khóc nhưng Vương Phong không an ủi mà bởi vì hắn biết chuyện này đã chạm đến vết thương trong lòng cô, khóc lên có lẽ sẽ tốt hơn.
Không tới năm phút thì Bối Vân Tuyết nằm trên lồng ngực hắn dần dần ngừng thút thít, cô đã thiếp đi rồi.
Ôm cô lên lầu rồi đắp chăn cho cô, sau đó Vương Phong mới ra khỏi phòng cô, lấy điện thoại di động gọi cho Hà Thiên.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, là giọng của Hà Thiên.
“Hà sư huynh, tôi có một chuyện muốn nhờ anh.” Vương Phong nói thẳng vào vấn đề.
“Nói đi, chuyện gì?” Giọng Hà Thiên truyền sang mang theo chút uể oải, có thể là đang ngủ.
“Là như thế này, tôi muốn điều tra phó giám đốc tập đoàn Bối thị một chút, tôi cần tất cả tư liệu của ông ta, không biết chuyện này có làm khó anh không?”
“Ha Ha, đây là chuyện nhỏ, yên tâm đi, sáng mai tôi sẽ đưa cho cậu.” Nói rồi Hà Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Cầm điện thoại, quay đầu nhìn căn phòng của Bối Vân Tuyết một chút rồi Vương Phong mới đi vào phòng tắm, tắm qua loa rồi liền trở về phòng mình.
Hôm nay coi như hắn đã hiểu được sự sức mạnh của Hà Thiên cho nên hắn vội vã tăng cường thực lực của mình và cũng chỉ có sức mạnh bản thân, như thế hắn mới có thể bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ.
Vương Phong tu luyện cả đêm, vì tu luyện thuật tụ khí nên cho dù không ngủ thì khi Vương Phong tỉnh lại vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái như cũ, còn thoải mái hơn khi ngủ thẳng một giấc.
Thậm chí hiện tại Vương Phong cũng đang cân nhắc mình có nên truyền việc tu luyện thuật tụ khí cho Bối Vân Tuyết hay không. Nếu như cô tu luyện thuật tụ khí này, hẳn là về sau cô cũng có thể tự bảo vệ mình.
Trong phòng khách, Bối Vân Tuyết đã sớm mua bữa sáng về, đây đã trở thành thói quen của cô, mỗi ngày rời giường trước Vương Phong rồi chuẩn bị bữa sáng tỉ mỉ.
Từ trong phòng đi ra, Vương Phong cũng không rửa mặt mà đi thẳng về hướng nhà bếp.
“Chị Tuyết, sau này chị không nên ra ngoài mua bữa sáng một mình, tôi sợ chị xảy ra chuyện.” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Bối Vân Tuyết, Vương Phong có chút bất đắc dĩ nói.
“Không sao đâu, đây là thói quen thôi, vả lại kẻ xấu lần trước không phải cũng bị các cậu bắt được đấy sao, không có việc gì đâu. Bối Vân Tuyết lắc đầu, sau đó nhìn Vương Phong nói: “Cậu nhanh đi rửa mặt đi, rồi còn ăn sáng nữa.”
“Được rồi.” Thấy mình không lay chuyển được Bối Vân Tuyết, Vương Phong thầm thở dài trong lòng sau đó mới vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Xem ra sau này mình không thể rời giường sau cô được, bằng không cô xảy ra chuyện gì thì Vương Phong thực sự là hối hận cũng không kịp.
“Chị Tuyết, hôm nay tôi không cùng chị sang cửa hàng châu báu được, tôi phải đi gặp đại ca.” Lúc ăn cơm, Vương Phong nói.
“Vậy cũng được.” Bối Vân Tuyết biết Vương Phong muốn sang an ủi Cố Bình nên cô cũng không nói gì nhiều, dù sao thì người thất tình rất dễ sụp đổ tinh thần, có người an ủi vẫn tốt hơn.
“Đúng rồi, cậu lấy một chai rượu vang đỏ cất trong phòng tôi đi, coi như là quà tặng cho đại ca cậu.” Bối Vân Tuyết nói làm Vương Phong sững sờ.
Hiển nhiên là Bối Vân Tuyết hiểu sai, Vương Phong quả thật là đi gặp đại ca mình nhưng không phải là đi an ủi, dù sao thì doanh nghiệp châu báu còn lâu mới khai trương, Vương Phong cũng đã một thời gian dài không gặp anh ta, cũng không anh đang làm gì.
Hồi học đại học, Cố Bình thường trông nom hắn, thậm chí nhiều lần giúp hắn xử lý hậu quả bằng không thì Vương Phong có thể an toàn học xong đại học hay không là chuyện khác, cho nên đối với đại ca này của mình, trong lòng Vương Phong cũng rất biết ơn.
Mấy ngày trước mình tùy tiện lấy một cái cớ không ngờ chị Tuyết lại nhớ kĩ như vậy làm cho trong lòng Vương Phong cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuối cùng Bối Vân Tuyết và Vương Phong cùng lái xe ra khỏi nhà mà trong tay Vương Phong là một cái hộp tinh xảo, tỏa ra mùi hương lạ kỳ, hình như mà làm bằng gỗ cây đàn hương.
Người có tiền biết hưởng thụ, chỉ là hộp đựng chai rượu cũng chú ý như vậy, Vương Phong không khỏi cười khổ.
Nửa đường thì Bối Vân Tuyết thả Vương Phong xuống xe, sau khi xuống xe, Vương Phong liền gọi cho Cố Bình.
Điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nói mơ hồ của Cố Bình, dường như còn chưa tỉnh ngủ: “Vương Phong, có chuyện gì thế?”
“Đại ca đừng ngủ nữa, anh nói cho tôi biết nhà anh ở đâu, tôi đến tìm anh.” Vương Phong nói với vẻ mặt có chút kì quái, trong ấn tượng của hắn thì đại ca mình luôn là người chịu khó, lúc nào cũng rời giường sớm hơn hắn.
Có thể là quãng thời gian này không có công việc nên anh ta mới trở nên chán chường như thế.
“À vậy cậu qua đi, nhà anh ở…” Báo địa chỉ xong, Cố Bình liền cúp máy.
Bắt bừa một chiếc taxi ở ven đường, Vương Phong nói: “Tài xế, tôi muốn đến số 20 khu Hồng Trúc.”
“Khu Hồng Trúc?” Nghe được lời Vương Phong, người tài xế này sững sờ, quay người hỏi lại.
“Có vấn đề gì không?” Thấy vẻ mặt tài xế này kì quái, Vương Phong cũng không hiểu ra làm sao.
“Không có gì, tôi thấy anh ăn mặc lịch sự không giống người nghèo, sao lại ở khu Hồng Trúc?” Ánh mắt tài xế liếc mấy vòng trên người Vương Phong, chậm rãi nói.
“Thế nào, chẳng lẽ chỉ có người nghèo mới có thể tới khu Hồng Trúc?” Nghe xong lời tài xế, Vương Phong trừng mắt, xe thì hắn cũng đã lên mà tài xế này hình như không muốn làm ăn.
“Không phải, ý tôi nói là khu Hồng Trúc là khu nghèo nổi tiếng của thành phố Trúc Hải chúng ta, ở đó dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, thậm chí thường xảy ra chuyện giết người, tôi thấy hay là anh đừng nên đi tới đó?” Tài xế nói, vẻ mặt có chút khó xử, tuy hắn là tài xế trong phạm vi thành phố Trúc Hải nhưng nơi như khu Hồng Trúc thì hắn thực sự không muốn đi.
Rất nhiều đồng nghiệp của hắn xảy ra chuyện trong đó, bị cướp giữa ban ngày cũng là chuyện thường tình. Thậm chí có người bị côn đồ trong đó chém phải vào bệnh viện, đến giờ còn chưa xuất viện.
Nơi đây là một khu vực không ai quản lí, chỉ cần không xảy ra chuyện động trời thì cảnh sát thành phố Trúc Hải sẽ không tùy tiện vào.
Cho nên thấy Vương Phong muốn đến đó, một là trong lòng hắn không muốn, hai là cũng tốt bụng nhắc nhở Vương Phong.
“Yên tâm lái xe đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.” Vương Phong nói rồi lấy trong ví ra hai trăm đồng: “Chừng này đủ chưa?”
“Vậy được.” Thấy Vương Phong không chút khiêm tốn, liền ném ra hai trăm đồng, tài xế này cũng lười nhiều lời mà trực tiếp khởi động xe.
Xe chạy gần nửa giờ, tài xế rốt cục cũng đưa Vương Phong tới nơi gọi là khu Hồng Trúc. Trước đó Vương Phong còn tưởng khu Hồng Trúc phải là nhà cao tầng san sát nhưng khi hắn đến đây, hắn phát hiện tài xế kia nói không sai, nơi đây toàn bộ đều là nhà cũ nát, những căn nhà này tựa như có thể sụp bất cứ lúc nào, tất cả đều là phòng đã bị tổn hại.
“Người anh em, tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây, cậu tự mình vào đi.” Tài xế dừng xe lại, không muốn phải đi vào.
“Vậy ông đi đi.” Nói xong Vương Phong trực tiếp đẩy cửa xe ra.
“Cảm ơn.” Tài xế nói sau đó liền quay xe đi, hắn không muốn dừng lại ở cái nơi quỷ quái này thêm phút nào nữa.
Ánh mắt kỳ lạ từ bốn phía không ngừng truyền đến, trên người Vương Phong hiện tại toàn là đồ hiệu của những hãng đắt tiền trên thế giới, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền cho nên khi hắn tới có rất nhiều người liếc mắt nhìn sang.
Thậm chí Vương Phong có thể thấy được sự hâm mộ dành cho mình trong ánh mắt của họ.
“Là như thế này, tên kia trước khi chết nói rằng sau lưng hắn còn có kẻ chủ mưu mà thực sự nắm quyền chủ đạo tất cả là người của gia tộc Bối thị.” Ánh mắt Vương Phong hơi lóe lên còn Bối Vân Tuyết thì kinh ngạc đến mức bật dậy từ ghế sofa.
“Sao có thể?” Bối Vân Tuyết la lên đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không tin.
“Chị không nên kích động, đây cũng có thể là tên kia tung hỏa mù, sự thật có phải không thì chúng ta bây giờ không rõ, chị tốt nhất nên nhớ lại xem lúc ở trong gia tộc có ai nhắm vào chị không? Hay là ai có động cơ gây án nhất.” Lời nói của Vương Phong vang lên bên tai Bối Vân Tuyết.
“Tôi không biết.” Bối Vân Tuyết ôm đầu ngồi phịch xuống ghế sofa.
Lời Vương Phong nói hiển nhiên đả kích cô không ít, người của gia tộc mình muốn đối phó với mình, thậm chí không tiếc cho người khác đến cướp bóc, ai lại làm ra chuyện ác độc như vậy chứ?
“Không biết thì không cần suy nghĩ, chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ không để cho kẻ nào làm thương tổn đến một sợi lông của chị.” Thấy vẻ mặt Bối Vân Tuyết đầy đau khổ, Vương Phong dịu dàng ôm cô vào lòng, giọng nói âm vang có lực.
“Vương Phong, cậu nói xem thực sự có người vì lợi ích mà không nhận người thân sao?” Bối Vân Tuyết trong ngực Vương Phong khẽ nói, như nghĩ tới chuyện gì.
Tuy nhiên khi nghe được lời cô nói, Vương Phong lại chần chờ một lát mới nói: “Lòng tham của con người vĩnh viễn không đáy cho nên vì lợi ích thì chắc chắn có cả kẻ không nhận người thân, chỉ là xem mức độ thế nào thôi.
Vương Phong nói không sai, người bình thường không nhận người thân thì quá lắm là sau này mỗi người một ngả, cả đời không qua lại với nhau mà thực sự đáng sợ là những kẻ dám ra tay giết người.
“Khi tôi ở trong gia tộc thì vẫn luôn giữ quy củ, không chọc vào người khác, nếu nói thực sự có người nhắm vào tôi thì chỉ có một, chính là người lần trước cậu gặp qua đó, cũng chính là chú Hai của tôi.” Bối Vân Tuyết nói, giọng nói xen lẫn sự đau khổ.
Dù sao cũng là người thân máu mủ ruột thịt, cô không muốn nói ra những lời như vậy.
“Chuyện như thế nào?”
“Là như thế này, năm đó tôi còn chưa lên đại học, khi ở gia tộc cũng bị ám sát một lần, tôi không chết mà chỉ bị thương nặng, người mà cha tôi hoài nghi cũng chính là chú Hai.” Bối Vân Tuyết chầm chậm nói.
Sau đó cô lại lần lượt kể những chuyện có liên quan đến chú Hai của cô, Vương Phong cũng không quấy rầy.
Khoảng mười phút sau thì Bối Vân Tuyết kể hết tất cả mọi chuyện, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt cũng ửng đỏ.
Hóa ra sở dĩ cô hoài nghi người đàn ông trung niên này là vì ông từng tranh giành vị trí đứng đầu dòng họ với cha Bối Vân Tuyết, cuối cùng cha Bối Vân Tuyết thành công mà ông lại trở thành kẻ đứng thứ hai.
Ông có động cơ gây án rất lớn, thậm chí bắt đầu từ khi Bối Vân Tuyết sinh ra thì thái độ của ông đã cực kì tệ, đây là chuyện mọi người đều biết.
Bởi vì dựa theo tộc quy của gia tộc Bối thị thì con gái ruột của người đứng đầu gia tộc có tư cách kế thừa gia nghiệp nên mặc dù Bối Vân Tuyết là nữ nhưng vẫn có tư cách kế thừa.
Mà lần trước khi Vương Phong gặp hắn cũng đã thấy sự ngang ngược của ông ta, hoàn toàn không coi ai ra gì, tựa như cả thế giới đều là của ông.
Nếu nói trong lòng kẻ này không có thù hận thì Vương Phong tuyệt đối không tin.
Mà sau khi Bối Vân Tuyết kể rõ thì Vương Phong cũng hiểu vết sẹo trên bụng cô là do lần ám sát kia để lại.
Vết thương tuy khỏi hẳn, Bối Vân Tuyết cũng giữ được tính mạng nhưng vẫn để lại di chứng cho cô mấy năm nay, đến tận bây giờ cũng không tốt hơn.
Về sau vì không có chứng cứ thật nên vấn đề này cũng chậm rãi bị trì hoãn lại, rồi không có kết quả, cuối cùng là hoàn toàn bị bỏ mặc.
“Chị Tuyết, chị yên tâm đi, chỉ cần chị ở thành phố Trúc Hải, ở cạnh bên tôi thì tôi sẽ bảo vệ chị. Bất kì kẻ nào muốn hại chị thì phải bước qua xác tôi.” Vương Phong nói sau đó ôm siết Bối Vân Tuyết vào lòng.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sau này cần phải được hắn bảo vệ, hắn không thể để cho chị Tuyết chịu chút thương tổn nào.
Trong lòng hắn, Bối Vân Tuyết hơi co người lại, hiển nhiên là cô đang khóc nhưng Vương Phong không an ủi mà bởi vì hắn biết chuyện này đã chạm đến vết thương trong lòng cô, khóc lên có lẽ sẽ tốt hơn.
Không tới năm phút thì Bối Vân Tuyết nằm trên lồng ngực hắn dần dần ngừng thút thít, cô đã thiếp đi rồi.
Ôm cô lên lầu rồi đắp chăn cho cô, sau đó Vương Phong mới ra khỏi phòng cô, lấy điện thoại di động gọi cho Hà Thiên.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, là giọng của Hà Thiên.
“Hà sư huynh, tôi có một chuyện muốn nhờ anh.” Vương Phong nói thẳng vào vấn đề.
“Nói đi, chuyện gì?” Giọng Hà Thiên truyền sang mang theo chút uể oải, có thể là đang ngủ.
“Là như thế này, tôi muốn điều tra phó giám đốc tập đoàn Bối thị một chút, tôi cần tất cả tư liệu của ông ta, không biết chuyện này có làm khó anh không?”
“Ha Ha, đây là chuyện nhỏ, yên tâm đi, sáng mai tôi sẽ đưa cho cậu.” Nói rồi Hà Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Cầm điện thoại, quay đầu nhìn căn phòng của Bối Vân Tuyết một chút rồi Vương Phong mới đi vào phòng tắm, tắm qua loa rồi liền trở về phòng mình.
Hôm nay coi như hắn đã hiểu được sự sức mạnh của Hà Thiên cho nên hắn vội vã tăng cường thực lực của mình và cũng chỉ có sức mạnh bản thân, như thế hắn mới có thể bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ.
Vương Phong tu luyện cả đêm, vì tu luyện thuật tụ khí nên cho dù không ngủ thì khi Vương Phong tỉnh lại vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái như cũ, còn thoải mái hơn khi ngủ thẳng một giấc.
Thậm chí hiện tại Vương Phong cũng đang cân nhắc mình có nên truyền việc tu luyện thuật tụ khí cho Bối Vân Tuyết hay không. Nếu như cô tu luyện thuật tụ khí này, hẳn là về sau cô cũng có thể tự bảo vệ mình.
Trong phòng khách, Bối Vân Tuyết đã sớm mua bữa sáng về, đây đã trở thành thói quen của cô, mỗi ngày rời giường trước Vương Phong rồi chuẩn bị bữa sáng tỉ mỉ.
Từ trong phòng đi ra, Vương Phong cũng không rửa mặt mà đi thẳng về hướng nhà bếp.
“Chị Tuyết, sau này chị không nên ra ngoài mua bữa sáng một mình, tôi sợ chị xảy ra chuyện.” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Bối Vân Tuyết, Vương Phong có chút bất đắc dĩ nói.
“Không sao đâu, đây là thói quen thôi, vả lại kẻ xấu lần trước không phải cũng bị các cậu bắt được đấy sao, không có việc gì đâu. Bối Vân Tuyết lắc đầu, sau đó nhìn Vương Phong nói: “Cậu nhanh đi rửa mặt đi, rồi còn ăn sáng nữa.”
“Được rồi.” Thấy mình không lay chuyển được Bối Vân Tuyết, Vương Phong thầm thở dài trong lòng sau đó mới vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Xem ra sau này mình không thể rời giường sau cô được, bằng không cô xảy ra chuyện gì thì Vương Phong thực sự là hối hận cũng không kịp.
“Chị Tuyết, hôm nay tôi không cùng chị sang cửa hàng châu báu được, tôi phải đi gặp đại ca.” Lúc ăn cơm, Vương Phong nói.
“Vậy cũng được.” Bối Vân Tuyết biết Vương Phong muốn sang an ủi Cố Bình nên cô cũng không nói gì nhiều, dù sao thì người thất tình rất dễ sụp đổ tinh thần, có người an ủi vẫn tốt hơn.
“Đúng rồi, cậu lấy một chai rượu vang đỏ cất trong phòng tôi đi, coi như là quà tặng cho đại ca cậu.” Bối Vân Tuyết nói làm Vương Phong sững sờ.
Hiển nhiên là Bối Vân Tuyết hiểu sai, Vương Phong quả thật là đi gặp đại ca mình nhưng không phải là đi an ủi, dù sao thì doanh nghiệp châu báu còn lâu mới khai trương, Vương Phong cũng đã một thời gian dài không gặp anh ta, cũng không anh đang làm gì.
Hồi học đại học, Cố Bình thường trông nom hắn, thậm chí nhiều lần giúp hắn xử lý hậu quả bằng không thì Vương Phong có thể an toàn học xong đại học hay không là chuyện khác, cho nên đối với đại ca này của mình, trong lòng Vương Phong cũng rất biết ơn.
Mấy ngày trước mình tùy tiện lấy một cái cớ không ngờ chị Tuyết lại nhớ kĩ như vậy làm cho trong lòng Vương Phong cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuối cùng Bối Vân Tuyết và Vương Phong cùng lái xe ra khỏi nhà mà trong tay Vương Phong là một cái hộp tinh xảo, tỏa ra mùi hương lạ kỳ, hình như mà làm bằng gỗ cây đàn hương.
Người có tiền biết hưởng thụ, chỉ là hộp đựng chai rượu cũng chú ý như vậy, Vương Phong không khỏi cười khổ.
Nửa đường thì Bối Vân Tuyết thả Vương Phong xuống xe, sau khi xuống xe, Vương Phong liền gọi cho Cố Bình.
Điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nói mơ hồ của Cố Bình, dường như còn chưa tỉnh ngủ: “Vương Phong, có chuyện gì thế?”
“Đại ca đừng ngủ nữa, anh nói cho tôi biết nhà anh ở đâu, tôi đến tìm anh.” Vương Phong nói với vẻ mặt có chút kì quái, trong ấn tượng của hắn thì đại ca mình luôn là người chịu khó, lúc nào cũng rời giường sớm hơn hắn.
Có thể là quãng thời gian này không có công việc nên anh ta mới trở nên chán chường như thế.
“À vậy cậu qua đi, nhà anh ở…” Báo địa chỉ xong, Cố Bình liền cúp máy.
Bắt bừa một chiếc taxi ở ven đường, Vương Phong nói: “Tài xế, tôi muốn đến số 20 khu Hồng Trúc.”
“Khu Hồng Trúc?” Nghe được lời Vương Phong, người tài xế này sững sờ, quay người hỏi lại.
“Có vấn đề gì không?” Thấy vẻ mặt tài xế này kì quái, Vương Phong cũng không hiểu ra làm sao.
“Không có gì, tôi thấy anh ăn mặc lịch sự không giống người nghèo, sao lại ở khu Hồng Trúc?” Ánh mắt tài xế liếc mấy vòng trên người Vương Phong, chậm rãi nói.
“Thế nào, chẳng lẽ chỉ có người nghèo mới có thể tới khu Hồng Trúc?” Nghe xong lời tài xế, Vương Phong trừng mắt, xe thì hắn cũng đã lên mà tài xế này hình như không muốn làm ăn.
“Không phải, ý tôi nói là khu Hồng Trúc là khu nghèo nổi tiếng của thành phố Trúc Hải chúng ta, ở đó dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, thậm chí thường xảy ra chuyện giết người, tôi thấy hay là anh đừng nên đi tới đó?” Tài xế nói, vẻ mặt có chút khó xử, tuy hắn là tài xế trong phạm vi thành phố Trúc Hải nhưng nơi như khu Hồng Trúc thì hắn thực sự không muốn đi.
Rất nhiều đồng nghiệp của hắn xảy ra chuyện trong đó, bị cướp giữa ban ngày cũng là chuyện thường tình. Thậm chí có người bị côn đồ trong đó chém phải vào bệnh viện, đến giờ còn chưa xuất viện.
Nơi đây là một khu vực không ai quản lí, chỉ cần không xảy ra chuyện động trời thì cảnh sát thành phố Trúc Hải sẽ không tùy tiện vào.
Cho nên thấy Vương Phong muốn đến đó, một là trong lòng hắn không muốn, hai là cũng tốt bụng nhắc nhở Vương Phong.
“Yên tâm lái xe đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.” Vương Phong nói rồi lấy trong ví ra hai trăm đồng: “Chừng này đủ chưa?”
“Vậy được.” Thấy Vương Phong không chút khiêm tốn, liền ném ra hai trăm đồng, tài xế này cũng lười nhiều lời mà trực tiếp khởi động xe.
Xe chạy gần nửa giờ, tài xế rốt cục cũng đưa Vương Phong tới nơi gọi là khu Hồng Trúc. Trước đó Vương Phong còn tưởng khu Hồng Trúc phải là nhà cao tầng san sát nhưng khi hắn đến đây, hắn phát hiện tài xế kia nói không sai, nơi đây toàn bộ đều là nhà cũ nát, những căn nhà này tựa như có thể sụp bất cứ lúc nào, tất cả đều là phòng đã bị tổn hại.
“Người anh em, tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây, cậu tự mình vào đi.” Tài xế dừng xe lại, không muốn phải đi vào.
“Vậy ông đi đi.” Nói xong Vương Phong trực tiếp đẩy cửa xe ra.
“Cảm ơn.” Tài xế nói sau đó liền quay xe đi, hắn không muốn dừng lại ở cái nơi quỷ quái này thêm phút nào nữa.
Ánh mắt kỳ lạ từ bốn phía không ngừng truyền đến, trên người Vương Phong hiện tại toàn là đồ hiệu của những hãng đắt tiền trên thế giới, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền cho nên khi hắn tới có rất nhiều người liếc mắt nhìn sang.
Thậm chí Vương Phong có thể thấy được sự hâm mộ dành cho mình trong ánh mắt của họ.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca