Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 239: Song kiếm hợp bích
"Tôi nói không dạy cô khi nào? Là bản thân cô nói cô không có thời gian, hơn nữa các đội viên của tôi chắc hẳn cũng sẽ không dạy cô, cô đi cũng uổng công thôi." Vương Phong nói.
Người của lực lượng Long Hồn này đều là tinh anh từ trong các quân khu lớn hoặc trong xã hội, những người này có thể dạy công phu cho một người bình thường sao? Cô suy nghĩ nhiều rồi.
Hơn nữa bọn họ có nhiều nhiệm vụ, lập tức có thể nhận được nhiệm vụ mới, làm gì còn có thời gian rảnh rỗi tới dạy Đường Ngả Nhu công phu.
Phải biết rằng, toàn bộ lực lượng của Long Hồn cũng chính là chỉ có một mình Vương Phong có ít nhiệm vụ như vậy, đồng thời vẫn hưởng thụ đặc quyền quyền lợi.
"Anh có dẫn tôi đi hay không?" Nghe được Vương Phong nói vậy, Đường Ngả Nhu thoáng cái đã trợn trừng mắt, tức giận.
"Anh có tin tôi nói ra chuyện hai chúng ta... "
"Được rồi, tôi dẫn cô đi, được chưa?" Vương Phong biết cô lại muốn lấy chuyện mình ngủ cô ra nói, cho nên hắn không thể không đáp ứng.
Người phụ nữ này quả thực nắm được điểm yếu của mình, muốn chỉnh chết mình đây mà.
Đi tới gian phòng bao trước đó, thức ăn bên trong đều đã lần lượt được mang lên, chỉ là tất cả mọi người còn chưa ăn, bọn họ chỉ chờ một mình Vương Phong.
"Ủa? Ai vậy?" Nhìn thấy được Vương Phong dẫn đến một người xa lạ, bọn họ đều thoáng nhíu mày.
"Đây là... "
"Tôi là bạn gái của hắn, cũng là một người cảnh sát của thành phố Trúc Hải, là tôi muốn gặp mặt mọi người một lần." Vương Phong còn chưa kịp nói gì, Đường Ngả Nhu đã giành mở miệng trước, đồng thời cô lại còn lấy danh nghĩa là bạn gái của Vương Phong.
"A..." Nghe được lời Đường Ngả Nhu nói, người ở chỗ này đều kéo dài âm thanh “A” một tiếng thật dài, ánh mắt trở nên mập mờ.
Năng lực quan sát Vương Phong không tệ, không ngờ tìm được một người phụ nữ gương mặt xinh đẹp ngực lớn như vậy, thật khiến cho bọn họ đều phải hâm mộ.
"Các anh đừng nghe cô ấy nói loạn." Lúc này, Vương Phong muốn mở miệng giải thích.
"Bản thân anh ngồi bên kia đi, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện." Lúc này, Đường Ngả Nhu lớn tiếng mắng.
"Vâng." Ngoài dự đoán của đám người Phương Thành, bị Đường Ngả Nhu mắng một câu, Vương Phong lại ngoan ngoãn, dứt khoát quay về chỗ ngồi xuống của mình.
Nếu người phụ nữ này giả vờ cho cô ta giả vờ là được, dù sao cô ta cũng chỉ gặp những người này một lần, chắc hẳn sau này sẽ không cơ hội gì nữa.
"Ha ha.”
Nhìn thấy được Vương Phong lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, những người ở đây đều bật cười.
"Nếu là chị dâu, vậy chị nhanh ngồi đi, dù sao thức ăn cũng gần như lên đủ. rồi" Lúc này, những đội viên đã từng chiến đấu cùng Vương Phong nói.
Cho dù tuổi tác của hắn nhìn qua lớn hơn so với Vương Phong, nhưng cái này cũng không cản trở hắn tôn kính và sùng bái Vương Phong.
Đương nhiên, bọn họ đều hâm mộ hắn có thể có vận khí tốt như vậy, tìm được cô gái xinh đẹp giống như Đường Ngả Nhu. Nhưng Phương Thành lại nhìn thật sâu vào trong mắt của Vương Phong, khóe miệng lộ ra ý cười.
Vương Phong này giỏi thật. Trước đây khi hắn cùng mình chiến đấu lại có hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh hô to gọi nhỏ, hiện tại thì hay rồi, lại có một cô gái xinh đẹp khác tới, tự xưng là bạn gái của hắn, như vậy hắn phải giẫm lên bao nhiêu chiếc thuyền đây?
Đường Ngả Nhu bỗng nhiên xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì, dù sao cô cũng nói cô là bạn gái của Vương Phong, những người này cho dù không nể mặt Đường Ngả Nhu, vậy cũng phải cho Vương Phong một chút mặt mũi không phải sao?
Một bữa cơm, rất nhanh dưới tốc độ gió cuốn mây tan của mọi người, thoáng cái đã càn quét xong, sau khi ăn cơm xong, Hắc Ưng lúc này mới hùng dũng oai vệ, lộ ra khí phách hiên ngang nói: "Có người muốn đối phó với người của chúng ta, các người nói chúng ta làm sao bây giờ?"
"Giết!" Chỉ một chữ như vậy lại được rất nhiều thành viên của đội Long Hồn nói ra, hiệu quả khác hẳn.
"Được rồi, nếu những người này không biết sống chết đến đây, vậy ngày hôm nay chúng ta lại chôn vùi tất cả bọn họ ở nơi đây, một người cũng không buông tha." Hắc Ưng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo sát ý.
Người của lực lượng Long Hồn vốn đã ít, cho nên bọn họ rất quý trọng mỗi một đội viên của mình, bởi vì nếu như bọn họ chết, đó chính là tổn thất rất lớn.
Đối phó với một người, đó chính là đối phó cùng toàn bộ lực lượng của Long Hồn, đối phó với kẻ địch, vậy chỉ có một biện pháp, giết!
Có mạng tới, phải để cho bọn chúng không có mạng trở lại!
"Chờ một chút." Nhìn thấy được mỗi người bọn họ vì một chuyện này tâm tình lại bạo động như vậy, Vương Phong vốn cũng rất cảm động, chỉ có điều người còn không tìm được, phải làm như thế nào?
"Làm cái gì?" Nghe được Vương Phong nói, ánh mắt bọn họ đều rơi xuống trên thân Vương Phong.
"Chúng ta bây giờ ngay cả bọn họ ở nơi nào còn không tìm được thì giết thế nào?"
Trong lòng Vương Phong đã có nghi vấn này từ rất lâu, hiện tại cuối cùng hắn cũng có cơ hội hỏi ra.
Vương Phong vừa nói ra, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Vương Phong, làm Vương Phong cảm thấy không biết thế nào, chẳng lẽ mình nói sai cái gì sao?
"A, quên nói cho cậu biết, ngay trong chúng ta có một người đã từng giết qua người của tổ chức Hoa Anh Đào, cho nên nhớ kỹ mùi của bọn họ, chỉ cần theo mùi này, ai cũng đừng mong chạy trốn được." Hắc Ưng mở miệng giải thích cho Vương Phong biết.
"Lỗ mũi chó." Trong miệng Vương Phong cứ tự nhiên nói ra ba chữ này.
"Bọn họ thật sự đều gọi tôi như vậy." Lúc này, một người đàn ông thật thà gãi gáy của mình nói.
"Danh hiệu của hắn gọi là Hắc Hùng, tác dụng chủ yếu nhất chính là có thể phân biệt ra được các loại mùi, một loại mùi này, cho dù có ở cách mấy trăm thước hắn cũng có thể phân biệt ra được, cậu nói chúng ta có thể tìm được những người đó hay không?"
"Được rồi, tôi hiểu được." Thế giới to lớn, quả thật có không thiếu những điều kỳ lạ, trong lòng Vương Phong cũng chỉ có thể thầm cảm thán một chút.
Lực lượng của Long Hồn thu nhận quả nhiên đều là những kẻ quái thai.
"Tôi cũng muốn đi cùng với các anh chấp hành nhiệm vụ, có thể dẫn tôi đi tích lũy kinh nghiệm không?" Lúc này, Đường Ngả Nhu bỗng nhiên mở miệng nói.
Ban đầu, bọn họ đều cho rằng Đường Ngả Nhu tới nơi này gặp mặt bọn họ một lần mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến cô cũng muốn đi theo chấp hành nhiệm vụ, Đường Ngả Nhu là ai, bọn họ liếc mắt lại có thể nhìn thấu.
Cô mặc dù là cảnh sát, nhưng chỉ là người bình thường, căn bản không giúp được gì, thậm chí còn có khả năng kéo chân sau của bọn họ, cho nên nghe được lời của cô nói, mọi người trong gian phòng lại thoáng cái yên tĩnh trở lại.
"Cô ấy sẽ do tôi tới bảo vệ, sẽ không cản trở đến mọi người." Nhìn thấy được bầu không khí thoáng cái lại trở nên yên ắng, Vương Phong vội vàng nói một câu.
"Được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa, lúc thi hành nhiệm vụ tốt nhất là không nên kéo những người khác vào bên trong, bằng không, hại người hại mình." Hắc Ưng mở miệng, khiến cho trên mặt Đường Ngả Nhu thoáng cái lại lộ ra vẻ lúng túng.
Tuy nhiên cô cũng rất cảm ơn Vương Phong, nếu như không phải vừa rồi Vương Phong nói một câu như vậy, chắc hẳn hiện tại những người này đã sớm đuổi cô đi.
Quy định lực lượng của Long Hồn quả nhiên nghiêm ngặt, người bình thường chắc hẳn vẫn không tiếp nhận được, tuy nhiên cái này cũng không cản trở Đường Ngả Nhu sùng bái của bọn họ.
Những người này đều là người của quân đội thần bí, bình thường muốn gặp bọn họ, chắc hẳn còn khó hơn lên trời.
Cuối cùng nhóm chín người xuất phát, do Hắc Hùng dẫn dắt, đám người Vương Phong lại đi theo ở phía sau.
Đương nhiên, bọn họ cũng không tiến hành bất kỳ yểm hộ nào, bởi vì chỉ cần một khi kẻ địch bị bọn họ phát hiện, vậy kết quả cũng chỉ có một, chính là chết ở trong tay bọn họ, căn bản trốn không thoát.
Ở dưới lực lượng tuyệt đối, che giấu cũng chỉ là dư thừa.
Bởi vì bộ đội và cảnh sát đều rút đi, trên đường phố hiện tại đã khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước, người bình thường cũng không biết hiện tại trong thành phố Trúc Hải có mười mấy sát thủ bí mật tiến vào.
"Phát hiện ra một tên." Lúc này, chỉ nghe thấy Hắc Hùng nở nụ cười thâm trầm, sau đó mũi hắn hơi giật giật, mới lên tiếng: "Mục tiêu đại khái cách chỗ chúng ta bốn trăm thước."
"Được, tất cả đều tản ra, ở thời gian ngắn phải bắt được người này." Lúc này, Hắc Ưng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người chuẩn bị động thủ.
"Không cần, tôi đã biết hắn ở chỗ nào." Lúc này, Vương Phong mở miệng, khiến cho tất cả đám người bọn họ đều lộ ra vẻ kinh nghi.
"Ở nơi nào?" Hắc Ưng hỏi một câu, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
"Lại trong phòng 442 của khách sạn nhỏ ngay phía trước chúng ta." Vương Phong giơ ngón tay lên chỉ vào khách sạn cũ nát phía trước nói.
Khách sạn này đã xây dựng hơn mười năm, nhìn qua cũng giống như sắp sập xuống, tuy nhiên khách sạn như vậy lại thích hợp cho những người bình thường ở lại, cũng thích hợp cho người ẩn nấp.
Vừa rồi, Hắc Hùng nói phát hiện ra mùi của đối phương Vương Phong thật ra đã vận dụng bản lĩnh thấu thị của mình.
Cho dù hắn không biết sát thủ Đảo quốc mặc gì, cũng không biết bọn họ có bộ dạng thế nào, nhưng ở dưới thấu thị của hắn, hắn lại nhìn thấy được trong gian phòng của khách sạn kia có người lúc này đang bình tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, mà ở bên cạnh hắn lại đặt một thanh đoản kiếm tinh xảo, người như vậy vừa nhìn chính là sát thủ kia, người bình thường làm gì có được loại trang phục này.
"Ừ, quả nhiên là ở nơi đó, ở đây mùi đặc biệt nồng, chắc hẳn là hắn trốn ở trong này." Đi tới khách sạn trước mặt này, Hắc Hùng khẳng định nói.
"Hai người đi đến gian phòng Thanh Long vừa nói xem thử, nếu như phát hiện là kẻ địch, trực tiếp tiêu diệt." Lúc này, Hắc Ưng lạnh lùng nói.
"Vâng." Nghe được lời của hắn nói, ngay lập tức lại có hai người vọt vào khách sạn, bà chủ thấy vậy khiếp sợ đến mức kêu lớn.
Khoảng chừng một phút sau, hai đội viên vừa vọt vào đã đi ra, sắc mặt bọn họ vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy hai người bọn họ khẽ gật đầu, tất cả mọi người hiểu rõ đây là ý gì.
Thông qua thấu thị Vương Phong có thể nhìn thấy được người sát thủ ở trong phòng kia đã bị mất mạng, bị bọn họ một đao cắt cổ, còn không kịp phản kháng.
"Phát hiện được cái này ở trên người của hắn." Một đội viên vừa vọt vào mở miệng nói, sau đó lấy ra một vòng, phía trên có khắc dấu hiệu một đóa hoa anh đào.
"Đi, kế tiếp." Nhìn thấy cái vòng này, bọn họ đều hiểu mình không tìm nhầm người, tuy nhiên bọn họ cũng không hỏi Vương Phong rốt cuộc làm thế nào phát hiện ra được người này.
Người của lực lượng Long Hồn, có người nào không có một vài con át chủ bài? Hơn nữa bộ đội có quy định, không thể tìm hiểu mấy thứ này, trừ phi là bản thân hắn nói ra.
Cho nên cho dù lúc này trong lòng của bọn họ vô cùng nghi ngờ lại cũng chỉ có thể ép xuống đáy lòng.
"Anh làm thế nào phát hiện ra người này?" Mấy thành viên của đội Long Hồn không hỏi, cũng không có nghĩa là Đường Ngả Nhu không chấn động, cho nên sau khi tên sát thủ này bị giết chết, cô lại quấn lấy Vương Phong, muốn hỏi lý do.
Ở khoảng cách xa như vậy lại có thể nhìn thấy được đối phương ở đâu, thậm chí biết số phòng, Vương Phong làm sao làm được? Lẽ nào hắn vẫn là một nhà tiên tri?
Trên thế giới ngược lại có tin tức đề cập tới chuyện có người có thể nhìn thấy tương lai, lẽ nào Vương Phong chính là một người như vậy? Nhưng không quan tâm Đường Ngả Nhu nhìn thế nào, đều cảm thấy điều này không đáng tin cậy, nếu như Vương Phong có bản lĩnh tiên tri, tại sao trước đây hắn còn có thể bị thương.
"Cái này là bí mật." Cắt ngang sự dây dưa của Đường Ngả Nhu, Vương Phong lại trực tiếp đi theo đám người Hắc Ưng.
Dẫn theo một người phụ nữ, quả thật là phiền phức, cô đúng là nhiều chuyện, không thấy người khác không hề hỏi sao?
Có Hắc Hùng với khứu giác nhạy bén, lại thêm bản lĩnh kỳ lạ của Vương Phong, cho nên chỉ trong một giờ, bọn họ đã tiêu diệt mười người sát thủ, hơn nữa những sát thủ này gần như đều chết ở trong tay thành viên của đội Long Hồn mà không hề có bất kỳ phát hiện nào.
Phần lớn những sát thủ này đều đang ẩn nấp ở trong khách sạn hoặc là nhà trọ, chắc hẳn đang chờ đợi tới lúc hành động.
Người của lực lượng Long Hồn này đều là tinh anh từ trong các quân khu lớn hoặc trong xã hội, những người này có thể dạy công phu cho một người bình thường sao? Cô suy nghĩ nhiều rồi.
Hơn nữa bọn họ có nhiều nhiệm vụ, lập tức có thể nhận được nhiệm vụ mới, làm gì còn có thời gian rảnh rỗi tới dạy Đường Ngả Nhu công phu.
Phải biết rằng, toàn bộ lực lượng của Long Hồn cũng chính là chỉ có một mình Vương Phong có ít nhiệm vụ như vậy, đồng thời vẫn hưởng thụ đặc quyền quyền lợi.
"Anh có dẫn tôi đi hay không?" Nghe được Vương Phong nói vậy, Đường Ngả Nhu thoáng cái đã trợn trừng mắt, tức giận.
"Anh có tin tôi nói ra chuyện hai chúng ta... "
"Được rồi, tôi dẫn cô đi, được chưa?" Vương Phong biết cô lại muốn lấy chuyện mình ngủ cô ra nói, cho nên hắn không thể không đáp ứng.
Người phụ nữ này quả thực nắm được điểm yếu của mình, muốn chỉnh chết mình đây mà.
Đi tới gian phòng bao trước đó, thức ăn bên trong đều đã lần lượt được mang lên, chỉ là tất cả mọi người còn chưa ăn, bọn họ chỉ chờ một mình Vương Phong.
"Ủa? Ai vậy?" Nhìn thấy được Vương Phong dẫn đến một người xa lạ, bọn họ đều thoáng nhíu mày.
"Đây là... "
"Tôi là bạn gái của hắn, cũng là một người cảnh sát của thành phố Trúc Hải, là tôi muốn gặp mặt mọi người một lần." Vương Phong còn chưa kịp nói gì, Đường Ngả Nhu đã giành mở miệng trước, đồng thời cô lại còn lấy danh nghĩa là bạn gái của Vương Phong.
"A..." Nghe được lời Đường Ngả Nhu nói, người ở chỗ này đều kéo dài âm thanh “A” một tiếng thật dài, ánh mắt trở nên mập mờ.
Năng lực quan sát Vương Phong không tệ, không ngờ tìm được một người phụ nữ gương mặt xinh đẹp ngực lớn như vậy, thật khiến cho bọn họ đều phải hâm mộ.
"Các anh đừng nghe cô ấy nói loạn." Lúc này, Vương Phong muốn mở miệng giải thích.
"Bản thân anh ngồi bên kia đi, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện." Lúc này, Đường Ngả Nhu lớn tiếng mắng.
"Vâng." Ngoài dự đoán của đám người Phương Thành, bị Đường Ngả Nhu mắng một câu, Vương Phong lại ngoan ngoãn, dứt khoát quay về chỗ ngồi xuống của mình.
Nếu người phụ nữ này giả vờ cho cô ta giả vờ là được, dù sao cô ta cũng chỉ gặp những người này một lần, chắc hẳn sau này sẽ không cơ hội gì nữa.
"Ha ha.”
Nhìn thấy được Vương Phong lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, những người ở đây đều bật cười.
"Nếu là chị dâu, vậy chị nhanh ngồi đi, dù sao thức ăn cũng gần như lên đủ. rồi" Lúc này, những đội viên đã từng chiến đấu cùng Vương Phong nói.
Cho dù tuổi tác của hắn nhìn qua lớn hơn so với Vương Phong, nhưng cái này cũng không cản trở hắn tôn kính và sùng bái Vương Phong.
Đương nhiên, bọn họ đều hâm mộ hắn có thể có vận khí tốt như vậy, tìm được cô gái xinh đẹp giống như Đường Ngả Nhu. Nhưng Phương Thành lại nhìn thật sâu vào trong mắt của Vương Phong, khóe miệng lộ ra ý cười.
Vương Phong này giỏi thật. Trước đây khi hắn cùng mình chiến đấu lại có hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh hô to gọi nhỏ, hiện tại thì hay rồi, lại có một cô gái xinh đẹp khác tới, tự xưng là bạn gái của hắn, như vậy hắn phải giẫm lên bao nhiêu chiếc thuyền đây?
Đường Ngả Nhu bỗng nhiên xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì, dù sao cô cũng nói cô là bạn gái của Vương Phong, những người này cho dù không nể mặt Đường Ngả Nhu, vậy cũng phải cho Vương Phong một chút mặt mũi không phải sao?
Một bữa cơm, rất nhanh dưới tốc độ gió cuốn mây tan của mọi người, thoáng cái đã càn quét xong, sau khi ăn cơm xong, Hắc Ưng lúc này mới hùng dũng oai vệ, lộ ra khí phách hiên ngang nói: "Có người muốn đối phó với người của chúng ta, các người nói chúng ta làm sao bây giờ?"
"Giết!" Chỉ một chữ như vậy lại được rất nhiều thành viên của đội Long Hồn nói ra, hiệu quả khác hẳn.
"Được rồi, nếu những người này không biết sống chết đến đây, vậy ngày hôm nay chúng ta lại chôn vùi tất cả bọn họ ở nơi đây, một người cũng không buông tha." Hắc Ưng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo sát ý.
Người của lực lượng Long Hồn vốn đã ít, cho nên bọn họ rất quý trọng mỗi một đội viên của mình, bởi vì nếu như bọn họ chết, đó chính là tổn thất rất lớn.
Đối phó với một người, đó chính là đối phó cùng toàn bộ lực lượng của Long Hồn, đối phó với kẻ địch, vậy chỉ có một biện pháp, giết!
Có mạng tới, phải để cho bọn chúng không có mạng trở lại!
"Chờ một chút." Nhìn thấy được mỗi người bọn họ vì một chuyện này tâm tình lại bạo động như vậy, Vương Phong vốn cũng rất cảm động, chỉ có điều người còn không tìm được, phải làm như thế nào?
"Làm cái gì?" Nghe được Vương Phong nói, ánh mắt bọn họ đều rơi xuống trên thân Vương Phong.
"Chúng ta bây giờ ngay cả bọn họ ở nơi nào còn không tìm được thì giết thế nào?"
Trong lòng Vương Phong đã có nghi vấn này từ rất lâu, hiện tại cuối cùng hắn cũng có cơ hội hỏi ra.
Vương Phong vừa nói ra, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Vương Phong, làm Vương Phong cảm thấy không biết thế nào, chẳng lẽ mình nói sai cái gì sao?
"A, quên nói cho cậu biết, ngay trong chúng ta có một người đã từng giết qua người của tổ chức Hoa Anh Đào, cho nên nhớ kỹ mùi của bọn họ, chỉ cần theo mùi này, ai cũng đừng mong chạy trốn được." Hắc Ưng mở miệng giải thích cho Vương Phong biết.
"Lỗ mũi chó." Trong miệng Vương Phong cứ tự nhiên nói ra ba chữ này.
"Bọn họ thật sự đều gọi tôi như vậy." Lúc này, một người đàn ông thật thà gãi gáy của mình nói.
"Danh hiệu của hắn gọi là Hắc Hùng, tác dụng chủ yếu nhất chính là có thể phân biệt ra được các loại mùi, một loại mùi này, cho dù có ở cách mấy trăm thước hắn cũng có thể phân biệt ra được, cậu nói chúng ta có thể tìm được những người đó hay không?"
"Được rồi, tôi hiểu được." Thế giới to lớn, quả thật có không thiếu những điều kỳ lạ, trong lòng Vương Phong cũng chỉ có thể thầm cảm thán một chút.
Lực lượng của Long Hồn thu nhận quả nhiên đều là những kẻ quái thai.
"Tôi cũng muốn đi cùng với các anh chấp hành nhiệm vụ, có thể dẫn tôi đi tích lũy kinh nghiệm không?" Lúc này, Đường Ngả Nhu bỗng nhiên mở miệng nói.
Ban đầu, bọn họ đều cho rằng Đường Ngả Nhu tới nơi này gặp mặt bọn họ một lần mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến cô cũng muốn đi theo chấp hành nhiệm vụ, Đường Ngả Nhu là ai, bọn họ liếc mắt lại có thể nhìn thấu.
Cô mặc dù là cảnh sát, nhưng chỉ là người bình thường, căn bản không giúp được gì, thậm chí còn có khả năng kéo chân sau của bọn họ, cho nên nghe được lời của cô nói, mọi người trong gian phòng lại thoáng cái yên tĩnh trở lại.
"Cô ấy sẽ do tôi tới bảo vệ, sẽ không cản trở đến mọi người." Nhìn thấy được bầu không khí thoáng cái lại trở nên yên ắng, Vương Phong vội vàng nói một câu.
"Được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa, lúc thi hành nhiệm vụ tốt nhất là không nên kéo những người khác vào bên trong, bằng không, hại người hại mình." Hắc Ưng mở miệng, khiến cho trên mặt Đường Ngả Nhu thoáng cái lại lộ ra vẻ lúng túng.
Tuy nhiên cô cũng rất cảm ơn Vương Phong, nếu như không phải vừa rồi Vương Phong nói một câu như vậy, chắc hẳn hiện tại những người này đã sớm đuổi cô đi.
Quy định lực lượng của Long Hồn quả nhiên nghiêm ngặt, người bình thường chắc hẳn vẫn không tiếp nhận được, tuy nhiên cái này cũng không cản trở Đường Ngả Nhu sùng bái của bọn họ.
Những người này đều là người của quân đội thần bí, bình thường muốn gặp bọn họ, chắc hẳn còn khó hơn lên trời.
Cuối cùng nhóm chín người xuất phát, do Hắc Hùng dẫn dắt, đám người Vương Phong lại đi theo ở phía sau.
Đương nhiên, bọn họ cũng không tiến hành bất kỳ yểm hộ nào, bởi vì chỉ cần một khi kẻ địch bị bọn họ phát hiện, vậy kết quả cũng chỉ có một, chính là chết ở trong tay bọn họ, căn bản trốn không thoát.
Ở dưới lực lượng tuyệt đối, che giấu cũng chỉ là dư thừa.
Bởi vì bộ đội và cảnh sát đều rút đi, trên đường phố hiện tại đã khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước, người bình thường cũng không biết hiện tại trong thành phố Trúc Hải có mười mấy sát thủ bí mật tiến vào.
"Phát hiện ra một tên." Lúc này, chỉ nghe thấy Hắc Hùng nở nụ cười thâm trầm, sau đó mũi hắn hơi giật giật, mới lên tiếng: "Mục tiêu đại khái cách chỗ chúng ta bốn trăm thước."
"Được, tất cả đều tản ra, ở thời gian ngắn phải bắt được người này." Lúc này, Hắc Ưng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người chuẩn bị động thủ.
"Không cần, tôi đã biết hắn ở chỗ nào." Lúc này, Vương Phong mở miệng, khiến cho tất cả đám người bọn họ đều lộ ra vẻ kinh nghi.
"Ở nơi nào?" Hắc Ưng hỏi một câu, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
"Lại trong phòng 442 của khách sạn nhỏ ngay phía trước chúng ta." Vương Phong giơ ngón tay lên chỉ vào khách sạn cũ nát phía trước nói.
Khách sạn này đã xây dựng hơn mười năm, nhìn qua cũng giống như sắp sập xuống, tuy nhiên khách sạn như vậy lại thích hợp cho những người bình thường ở lại, cũng thích hợp cho người ẩn nấp.
Vừa rồi, Hắc Hùng nói phát hiện ra mùi của đối phương Vương Phong thật ra đã vận dụng bản lĩnh thấu thị của mình.
Cho dù hắn không biết sát thủ Đảo quốc mặc gì, cũng không biết bọn họ có bộ dạng thế nào, nhưng ở dưới thấu thị của hắn, hắn lại nhìn thấy được trong gian phòng của khách sạn kia có người lúc này đang bình tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, mà ở bên cạnh hắn lại đặt một thanh đoản kiếm tinh xảo, người như vậy vừa nhìn chính là sát thủ kia, người bình thường làm gì có được loại trang phục này.
"Ừ, quả nhiên là ở nơi đó, ở đây mùi đặc biệt nồng, chắc hẳn là hắn trốn ở trong này." Đi tới khách sạn trước mặt này, Hắc Hùng khẳng định nói.
"Hai người đi đến gian phòng Thanh Long vừa nói xem thử, nếu như phát hiện là kẻ địch, trực tiếp tiêu diệt." Lúc này, Hắc Ưng lạnh lùng nói.
"Vâng." Nghe được lời của hắn nói, ngay lập tức lại có hai người vọt vào khách sạn, bà chủ thấy vậy khiếp sợ đến mức kêu lớn.
Khoảng chừng một phút sau, hai đội viên vừa vọt vào đã đi ra, sắc mặt bọn họ vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy hai người bọn họ khẽ gật đầu, tất cả mọi người hiểu rõ đây là ý gì.
Thông qua thấu thị Vương Phong có thể nhìn thấy được người sát thủ ở trong phòng kia đã bị mất mạng, bị bọn họ một đao cắt cổ, còn không kịp phản kháng.
"Phát hiện được cái này ở trên người của hắn." Một đội viên vừa vọt vào mở miệng nói, sau đó lấy ra một vòng, phía trên có khắc dấu hiệu một đóa hoa anh đào.
"Đi, kế tiếp." Nhìn thấy cái vòng này, bọn họ đều hiểu mình không tìm nhầm người, tuy nhiên bọn họ cũng không hỏi Vương Phong rốt cuộc làm thế nào phát hiện ra được người này.
Người của lực lượng Long Hồn, có người nào không có một vài con át chủ bài? Hơn nữa bộ đội có quy định, không thể tìm hiểu mấy thứ này, trừ phi là bản thân hắn nói ra.
Cho nên cho dù lúc này trong lòng của bọn họ vô cùng nghi ngờ lại cũng chỉ có thể ép xuống đáy lòng.
"Anh làm thế nào phát hiện ra người này?" Mấy thành viên của đội Long Hồn không hỏi, cũng không có nghĩa là Đường Ngả Nhu không chấn động, cho nên sau khi tên sát thủ này bị giết chết, cô lại quấn lấy Vương Phong, muốn hỏi lý do.
Ở khoảng cách xa như vậy lại có thể nhìn thấy được đối phương ở đâu, thậm chí biết số phòng, Vương Phong làm sao làm được? Lẽ nào hắn vẫn là một nhà tiên tri?
Trên thế giới ngược lại có tin tức đề cập tới chuyện có người có thể nhìn thấy tương lai, lẽ nào Vương Phong chính là một người như vậy? Nhưng không quan tâm Đường Ngả Nhu nhìn thế nào, đều cảm thấy điều này không đáng tin cậy, nếu như Vương Phong có bản lĩnh tiên tri, tại sao trước đây hắn còn có thể bị thương.
"Cái này là bí mật." Cắt ngang sự dây dưa của Đường Ngả Nhu, Vương Phong lại trực tiếp đi theo đám người Hắc Ưng.
Dẫn theo một người phụ nữ, quả thật là phiền phức, cô đúng là nhiều chuyện, không thấy người khác không hề hỏi sao?
Có Hắc Hùng với khứu giác nhạy bén, lại thêm bản lĩnh kỳ lạ của Vương Phong, cho nên chỉ trong một giờ, bọn họ đã tiêu diệt mười người sát thủ, hơn nữa những sát thủ này gần như đều chết ở trong tay thành viên của đội Long Hồn mà không hề có bất kỳ phát hiện nào.
Phần lớn những sát thủ này đều đang ẩn nấp ở trong khách sạn hoặc là nhà trọ, chắc hẳn đang chờ đợi tới lúc hành động.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca