Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 220: Cho một "like"
Trở lại nhà hàng, sắc mặt Vương Phong lập tức trở nên có chút quái dị, bởi vì ở vị trí hắn vừa mới ngồi, giờ phút này đã có người ngồi xuống, chỉ để cho hắn một cái bóng lưng, tuyệt đối là một người đàn ông.
Mà khiến Vương Phong càng thêm giật mình chính là, Bối Vân Tuyết các cô giờ phút này vậy mà vừa nói vừa cười với người này, cứ như là bạn lâu năm chưa gặp.
"Ở đây này."
Lúc này, Tử Toa nhìn thấy Vương Phong, vội vàng phất phất tay kêu lên.
Đè nén tâm trạng khó chịu trong lòng xuống, Vương Phong mặt mỉm cười đi qua phía Bối Vân Tuyết các cô.
"Anh là ai?"
Vương Phong nhìn nam nhân xa lạ mà khó chịu, thật sự không biết nam nhân này bây giờ nhìn Vương Phong còn khó chịu hơn.
Hắn nhìn thấy Bối Vân Tuyết các cô ba mỹ nữ một mình ở chỗ này ăn uống, nên mới nổi tâm tư tới ngồi cùng các cô, mắt thấy hiện tại mình vừa chọc cười các cô, lại chợt xuất hiện một người đàn ông.
"Lời này hình như là tôi hỏi anh mới đúng."
Nhìn người đàn ông này, Vương Phong từ tốn nói.
"Cút cút cút, đi qua một bên chơi, chúng tôi ở đây ngồi đầy rồi, anh đi chỗ khác ngồi đi."
Gã này không kiên nhẫn phất phất tay, chọc Vương Phong bật cười.
"Anh em, anh biết chỗ anh ngồi bây giờ là thuộc về tôi sao?"
Vương Phong vỗ vỗ bả vai hắn nói ra.
"Là anh thì thế nào, bản thiếu gia có tiền, tôi cho anh gấp mấy phần tiền, anh đi nơi khác ngồi đi, không nên quấy rầy chúng tôi."
Nói xong, gã này lại còn từ ví tiền của mình quất ra vài xấp tiền mặt đỏ rực lắc lắc trước mặt Vương Phong.
"Cầm tiền, cút đi."
Nam nhân này vênh vang đắc ý nói ra.
"Xem ra anh là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Mình có ý tốt muốn nói chuyện, hắn còn dùng phương thức như vậy đối đáp qua lại với mình, thật sự cho rằng mấy đồng tiền bẩn là có thể đánh động mình?
"Tôi đếm ba giây, anh nếu không đi, vậy tôi liền động thủ, chỉ có thể mời anh đi."
Vương Phong mở miệng, khiến cho gã này lộ ra vẻ khinh thường.
"Động thủ? Anh còn tưởng rằng bản thiếu gia sợ anh? Nói cho anh biết, tôi thế nhưng là Taekwondo…”
Còn chưa có nói xong, nam nhân này chỉ cảm thấy một cảm giác kịch liệt đau đớn từ bả vai truyền đến, lại thấy tay Vương Phong gắt gao nắm lấy xương vai xanh của hắn, làm hắn đau nhức đến sắc mặt đều vặn vẹo.
Chỉ cần lúc này Vương Phong muốn, hắn hoàn toàn có thể phế bả vai nam nhân này.
"Anh muốn nói anh là cao thủ Taekwondo sao?"
Vương Phong cười một tiếng, căn bản không có đặt dạng này người vào mắt.
Công phu khoa chân múa tay, đối với hắn một người có sức mạnh tuyệt đối trước mặt, cũng chỉ là rắm chó thôi.
"Mau buông tôi ra, bằng không tôi ăn không được mà còn phải ôm bụng đi vòng quanh đấy."
Sắc mặt nam nhân này nhăn nhó hét lớn.
"Con vịt chết còn muốn mạnh miệng, cút qua một bên nghịch trứng đi."
Vương Phong tay vừa dùng lực, trực tiếp kéo bay nam nhân này ra ngoài chí ít cũng năm, sáu mét, cuối cùng liên tục quẳng xuống đất.
"Tao muốn giết mày."
Ngay trước nhiều người như vậy bị mất mặt, nam nhân này như điên mà xông lên, bộ dáng kia phảng phất là muốn liều mạng với Vương Phong.
Chỉ là còn không đợi đến lúc hắn vọt tới gần Vương Phong, hắn chợt dừng lại, sắc mặt hãi hùng nhìn thấy chỗ cổ mình một thanh Cương Xoa.
"Nếu như tôi là anh, lúc này khẳng định là trở về gọi hậu viện qua, anh nếu tiến lên một bước, tôi có thể cam đoan anh không nhìn thấy ngày mai."
Vương Phong thanh âm nhỏ đến không đỡ được, nhưng lại dọa nam nhân này xíu nữa là tè ra quần, sắc mặt tái nhợt như giấy bạc.
"Tốt, mày chờ đó."
Hung hăng nuốt nước miếng một cái, nam nhân này mới nhanh chóng xông ra nhà hàng, cũng không dám dừng lại nơi này.
"Ha ha, không có việc gì, chúng ta có thể ăn cơm rồi."
Ngồi trở lại vị trí của mình, Vương Phong trên mặt lại thay đổi một vẻ mỉm cười, tựa như mới vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
"Ông xã, anh thật lợi hại."
Lúc này, Tử Toa bỗng nhiên kêu to lên, mặt mũi tràn đầy sùng bái.
"Lợi hại cái gì chứ, mau ăn đi, ăn xong thì rời khỏi nơi này ngay, miễn cho người khác lại đến gây chuyện."
Vương Phong tức giận nói ra.
"Lấy thực lực của cậu, còn cần sợ bọn họ sao?"
Lúc này, Đường Ngải Nhu khinh thường nói một câu, nếu như vừa rồi nam nhân kia tiếp tục ở nơi này líu lo không ngừng, có thể chưa đợi được Vương Phong trở về cô đã phải nổi giận.
Thật sự coi chính mình là phong độ nhẹ nhàng mới ghê, cũng chỉ là một đống phân thôi mà.
Nam nhân kia mang tâm tư gì mà đến, các cô cũng không phải không rõ, chỉ là không muốn phá mà thôi, hoặc là các cô đang đợi Vương Phong trở về xử lý.
Hiện tại Vương Phong đã giải quyết hết mọi việc, cho nên bọn họ cũng không thảo luận về người kia, mà là bắt đầu ăn cơm.
Vương Phong không quan tâm là ăn cái gì, cho tới bây giờ đều không có phong độ thân sĩ, cho nên một bàn cơm Tây, hắn chưa đầy hai phút đã dồn hết vào bụng, nuốt toàn bộ đồ ăn xuống, nhìn ba cô gái kia, Vương Phong cũng cảm giác được sự an tâm từ đáy lòng.
Bốn người cùng nhau ăn cơm, chỉ sợ đó là chuyện của mấy tháng trước, nếu như về sau có thể mỗi ngày đều như vậy, thật là tốt biết bao?
Mà lại Vương Phong cũng cảm giác mình có phải là quá may mắn hay không, những nữ thần trong mắt bao người, vậy mà đều có quan hệ mật thiết với mình, có thể nhận được sự ưu ái của các cô, chính là điều hạnh phúc nhất cả đời hắn.
Xem ra chính mình đời trước khẳng định làm không ít chuyện tốt, bằng không đời này sao có thể gặp được chuyện tốt như vậy.
"Nhìn tụi tôi làm cái gì?"
Nhìn thấy Vương Phong nhìn mình, ba người sững sờ, Bối Vân Tuyết hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Không có gì, mấy chị ăn đi, em nhìn đồ ăn của em."
Vương Phong mở miệng, làm cho Bối Vân Tuyết “A” một tiếng, lại cúi đầu ăn.
"Ăn như heo, ra ngoài đừng nói tôi quen anh."
Lúc này, Đường Ngải Nhu quét mắt liếc Vương Phong một chút nói ra.
"Vậy nếu tôi nói có quen thì sao?"
Vương Phong đáp lại nói.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cửa nhà hàng truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng, mà hai phục vụ đứng phía sau cửa trực tiếp bị người bên ngoài đạp lăn vào trong nhà hàng, sau đó, một đám người từ cửa tràn vào, nói ít thì cũng có mười người.
Mà dẫn đầu, còn không phải là người mới vài phút trước bị Vương Phong đuổi đi sao.
Người này tốc độ cũng nhanh đi, không tới năm phút đã gọi được người tới, với tốc độ này, Vương Phong không thể không cho hắn một cái like nha.
Tuy nhiên xem xét người hắn mang đến, Vương Phong lại buồn cười, những người này, tuy từng người đều lộ ra biểu lộ hung thần ác sát, nhưng Vương Phong nhìn ra, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là đầu đường xó chợ hồ đồ thô kệch, không lên nổi cái đài này.
"Đây chính là những người anh gọi tới?"
Nhìn cái người trốn trốn tránh tránh kia, Vương Phong khinh thường nói ra.
"Ê, tiểu tử mày nói chuyện cho cẩn thận, nghe mày nói giống như mày coi thường tụi tao."
Lúc này, một cái một đầu đủ mọi màu sắc hồ đồ chỉ vào Vương Phong hét lớn.
Nhìn thấy hắn, Vương Phong cũng không thèm để ý, tóc tai dị hợm nhìn loạn thất bát tao, còn sợ người khác không biết mày giống Smart hả gì.
"Chính là nó, giúp tao đánh cho nó một trận, tao cho tụi bây mỗi người một ngàn đồng."
Lúc này, gã bị Vương Phong đuổi đi mở miệng, nhanh chóng trốn đến sau lưng những tiểu côn đồ này.
Mà khiến Vương Phong càng thêm giật mình chính là, Bối Vân Tuyết các cô giờ phút này vậy mà vừa nói vừa cười với người này, cứ như là bạn lâu năm chưa gặp.
"Ở đây này."
Lúc này, Tử Toa nhìn thấy Vương Phong, vội vàng phất phất tay kêu lên.
Đè nén tâm trạng khó chịu trong lòng xuống, Vương Phong mặt mỉm cười đi qua phía Bối Vân Tuyết các cô.
"Anh là ai?"
Vương Phong nhìn nam nhân xa lạ mà khó chịu, thật sự không biết nam nhân này bây giờ nhìn Vương Phong còn khó chịu hơn.
Hắn nhìn thấy Bối Vân Tuyết các cô ba mỹ nữ một mình ở chỗ này ăn uống, nên mới nổi tâm tư tới ngồi cùng các cô, mắt thấy hiện tại mình vừa chọc cười các cô, lại chợt xuất hiện một người đàn ông.
"Lời này hình như là tôi hỏi anh mới đúng."
Nhìn người đàn ông này, Vương Phong từ tốn nói.
"Cút cút cút, đi qua một bên chơi, chúng tôi ở đây ngồi đầy rồi, anh đi chỗ khác ngồi đi."
Gã này không kiên nhẫn phất phất tay, chọc Vương Phong bật cười.
"Anh em, anh biết chỗ anh ngồi bây giờ là thuộc về tôi sao?"
Vương Phong vỗ vỗ bả vai hắn nói ra.
"Là anh thì thế nào, bản thiếu gia có tiền, tôi cho anh gấp mấy phần tiền, anh đi nơi khác ngồi đi, không nên quấy rầy chúng tôi."
Nói xong, gã này lại còn từ ví tiền của mình quất ra vài xấp tiền mặt đỏ rực lắc lắc trước mặt Vương Phong.
"Cầm tiền, cút đi."
Nam nhân này vênh vang đắc ý nói ra.
"Xem ra anh là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Mình có ý tốt muốn nói chuyện, hắn còn dùng phương thức như vậy đối đáp qua lại với mình, thật sự cho rằng mấy đồng tiền bẩn là có thể đánh động mình?
"Tôi đếm ba giây, anh nếu không đi, vậy tôi liền động thủ, chỉ có thể mời anh đi."
Vương Phong mở miệng, khiến cho gã này lộ ra vẻ khinh thường.
"Động thủ? Anh còn tưởng rằng bản thiếu gia sợ anh? Nói cho anh biết, tôi thế nhưng là Taekwondo…”
Còn chưa có nói xong, nam nhân này chỉ cảm thấy một cảm giác kịch liệt đau đớn từ bả vai truyền đến, lại thấy tay Vương Phong gắt gao nắm lấy xương vai xanh của hắn, làm hắn đau nhức đến sắc mặt đều vặn vẹo.
Chỉ cần lúc này Vương Phong muốn, hắn hoàn toàn có thể phế bả vai nam nhân này.
"Anh muốn nói anh là cao thủ Taekwondo sao?"
Vương Phong cười một tiếng, căn bản không có đặt dạng này người vào mắt.
Công phu khoa chân múa tay, đối với hắn một người có sức mạnh tuyệt đối trước mặt, cũng chỉ là rắm chó thôi.
"Mau buông tôi ra, bằng không tôi ăn không được mà còn phải ôm bụng đi vòng quanh đấy."
Sắc mặt nam nhân này nhăn nhó hét lớn.
"Con vịt chết còn muốn mạnh miệng, cút qua một bên nghịch trứng đi."
Vương Phong tay vừa dùng lực, trực tiếp kéo bay nam nhân này ra ngoài chí ít cũng năm, sáu mét, cuối cùng liên tục quẳng xuống đất.
"Tao muốn giết mày."
Ngay trước nhiều người như vậy bị mất mặt, nam nhân này như điên mà xông lên, bộ dáng kia phảng phất là muốn liều mạng với Vương Phong.
Chỉ là còn không đợi đến lúc hắn vọt tới gần Vương Phong, hắn chợt dừng lại, sắc mặt hãi hùng nhìn thấy chỗ cổ mình một thanh Cương Xoa.
"Nếu như tôi là anh, lúc này khẳng định là trở về gọi hậu viện qua, anh nếu tiến lên một bước, tôi có thể cam đoan anh không nhìn thấy ngày mai."
Vương Phong thanh âm nhỏ đến không đỡ được, nhưng lại dọa nam nhân này xíu nữa là tè ra quần, sắc mặt tái nhợt như giấy bạc.
"Tốt, mày chờ đó."
Hung hăng nuốt nước miếng một cái, nam nhân này mới nhanh chóng xông ra nhà hàng, cũng không dám dừng lại nơi này.
"Ha ha, không có việc gì, chúng ta có thể ăn cơm rồi."
Ngồi trở lại vị trí của mình, Vương Phong trên mặt lại thay đổi một vẻ mỉm cười, tựa như mới vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
"Ông xã, anh thật lợi hại."
Lúc này, Tử Toa bỗng nhiên kêu to lên, mặt mũi tràn đầy sùng bái.
"Lợi hại cái gì chứ, mau ăn đi, ăn xong thì rời khỏi nơi này ngay, miễn cho người khác lại đến gây chuyện."
Vương Phong tức giận nói ra.
"Lấy thực lực của cậu, còn cần sợ bọn họ sao?"
Lúc này, Đường Ngải Nhu khinh thường nói một câu, nếu như vừa rồi nam nhân kia tiếp tục ở nơi này líu lo không ngừng, có thể chưa đợi được Vương Phong trở về cô đã phải nổi giận.
Thật sự coi chính mình là phong độ nhẹ nhàng mới ghê, cũng chỉ là một đống phân thôi mà.
Nam nhân kia mang tâm tư gì mà đến, các cô cũng không phải không rõ, chỉ là không muốn phá mà thôi, hoặc là các cô đang đợi Vương Phong trở về xử lý.
Hiện tại Vương Phong đã giải quyết hết mọi việc, cho nên bọn họ cũng không thảo luận về người kia, mà là bắt đầu ăn cơm.
Vương Phong không quan tâm là ăn cái gì, cho tới bây giờ đều không có phong độ thân sĩ, cho nên một bàn cơm Tây, hắn chưa đầy hai phút đã dồn hết vào bụng, nuốt toàn bộ đồ ăn xuống, nhìn ba cô gái kia, Vương Phong cũng cảm giác được sự an tâm từ đáy lòng.
Bốn người cùng nhau ăn cơm, chỉ sợ đó là chuyện của mấy tháng trước, nếu như về sau có thể mỗi ngày đều như vậy, thật là tốt biết bao?
Mà lại Vương Phong cũng cảm giác mình có phải là quá may mắn hay không, những nữ thần trong mắt bao người, vậy mà đều có quan hệ mật thiết với mình, có thể nhận được sự ưu ái của các cô, chính là điều hạnh phúc nhất cả đời hắn.
Xem ra chính mình đời trước khẳng định làm không ít chuyện tốt, bằng không đời này sao có thể gặp được chuyện tốt như vậy.
"Nhìn tụi tôi làm cái gì?"
Nhìn thấy Vương Phong nhìn mình, ba người sững sờ, Bối Vân Tuyết hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Không có gì, mấy chị ăn đi, em nhìn đồ ăn của em."
Vương Phong mở miệng, làm cho Bối Vân Tuyết “A” một tiếng, lại cúi đầu ăn.
"Ăn như heo, ra ngoài đừng nói tôi quen anh."
Lúc này, Đường Ngải Nhu quét mắt liếc Vương Phong một chút nói ra.
"Vậy nếu tôi nói có quen thì sao?"
Vương Phong đáp lại nói.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cửa nhà hàng truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng, mà hai phục vụ đứng phía sau cửa trực tiếp bị người bên ngoài đạp lăn vào trong nhà hàng, sau đó, một đám người từ cửa tràn vào, nói ít thì cũng có mười người.
Mà dẫn đầu, còn không phải là người mới vài phút trước bị Vương Phong đuổi đi sao.
Người này tốc độ cũng nhanh đi, không tới năm phút đã gọi được người tới, với tốc độ này, Vương Phong không thể không cho hắn một cái like nha.
Tuy nhiên xem xét người hắn mang đến, Vương Phong lại buồn cười, những người này, tuy từng người đều lộ ra biểu lộ hung thần ác sát, nhưng Vương Phong nhìn ra, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là đầu đường xó chợ hồ đồ thô kệch, không lên nổi cái đài này.
"Đây chính là những người anh gọi tới?"
Nhìn cái người trốn trốn tránh tránh kia, Vương Phong khinh thường nói ra.
"Ê, tiểu tử mày nói chuyện cho cẩn thận, nghe mày nói giống như mày coi thường tụi tao."
Lúc này, một cái một đầu đủ mọi màu sắc hồ đồ chỉ vào Vương Phong hét lớn.
Nhìn thấy hắn, Vương Phong cũng không thèm để ý, tóc tai dị hợm nhìn loạn thất bát tao, còn sợ người khác không biết mày giống Smart hả gì.
"Chính là nó, giúp tao đánh cho nó một trận, tao cho tụi bây mỗi người một ngàn đồng."
Lúc này, gã bị Vương Phong đuổi đi mở miệng, nhanh chóng trốn đến sau lưng những tiểu côn đồ này.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca