Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 215: Tôi ra lệnh cho cô nghỉ ngơi
“Hố lớn như vậy?” Thấy cái hố to trong vườn hoa, mấy người Đường Ngải Nhu kinh ngạc vô cùng, vụ nổ lớn như vậy may mà mấy người Bối Vân Tuyết không có việc gì.
“Vương Phong, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao sát thủ đều chạy vào trong nhà?” Đường Ngải Nhu bỗng nhiên xoay người hỏi Vương Phong.
“Tôi nói Đường cảnh quan này, tại sao hắn chạy vào trong nhà thì tôi nghĩ tôi vẫn phải hỏi mấy người chứ? Mấy người không phải vẫn luôn theo dõi tổ chức này sao? Hắn ta sao lại đến chỗ tôi?
“Anh…” Nghe Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu ngập ngừng, thật sự là không phản bác được.
“Vậy tôi sẽ ở lại chỗ mấy người, ngày đêm bảo vệ. Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.”
“Không cần thiết.” Vương Phong lắc đầu nói: “Chúng tôi còn muốn tiếp tục sinh hoạt, cô để cảnh sát mỗi ngày canh giữ ở đây thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên vẫn là quên đi, có vấn đề gì chính tôi sẽ tự giải quyết.”
“Báo cáo Đường cảnh quan, chúng tôi tìm thấy một mặt dây chuyền.” Bỗng nhiên, một cảnh sát la lớn, cầm một vật chạy tới.
“Tôi xem xem.” Nhận lấy mặt dây chuyền trong tay cảnh sát nọ, mấy người Vương Phong đều nhíu mày. Bởi vì mặt dây chuyền này vậy mà lại có hình một cái đầu lâu, chỉ nhìn qua liền làm lòng người phát lạnh.
Cất kỹ mặt dây chuyền, Đường Ngải Nhu phân phó: “Thu hồi một mẫu máu tươi về nghiệm DNA, tôi muốn xem rốt cuộc là kẻ nào.”
Bây giờ, ngay cả thi thể đầy đủ của sát thủ cũng không có, toàn thân phỏng chừng đều nổ thành phấn vụn cho nên Vương Phong không thể nào giao hắn ra.
Mẫu máu rất nhanh đã thu thập xong, Đường Ngải Nhu liếc nhìn ba người Vương Phong, nói: “Gần đây thành phố Trúc Hải không yên ổn, mọi người không nên tin bất cứ kẻ lạ nào.”
"Mấy người các cậu phụ trách lấp đầy cái hố to kia cho tôi, xử lý hiện trường một chút, những người khác cùng tôi về cảnh đội."
"Đã muộn như vậy mọi người còn không nghỉ ngơi?" Nghe Đường Ngải Nhu nói, Vương Phong không thể tin hỏi.
"Chúng tôi không nghỉ ngơi hình như không có chút quan hệ nào với anh nhỉ? Anh không cần quan tâm quá nhiều." Đường Ngải Nhu lạnh lùng nói một câu làm cho Vương Phong cũng nhịn không được trợn mắt một cái, mình quan tâm người ta, lại bị coi là lòng lang dạ thú.
Đã như vậy, hắn cũng lười tiếp tục hỏi, muốn sao thì muốn đi.
"Gần đây thành phố xuất hiện nhiều vụ án thiếu nữ mất tích, chúng tôi hoài nghi là một nhóm tội phạm ngoại tỉnh làm ra, chúng tôi hiện tại đã truy xét hơn mười ngày." Đường Ngải Nhu mặc kệ Vương Phong nhưng một cảnh sát bên cạnh cô lại nhỏ giọng oán trách.
Đã liên tục tăng ca hơn mười ngày, xem như người tinh lực tràn đầy cũng phải hao mòn. Ăn uống tại Cảnh Đội, một ngày để ngủ nhiều nhất năm tiếng, thậm chí có đôi khi sự tình bận rộn ngay cả năm tiếng cũng hóa hư không, suốt đêm chiến đấu hăng hái.
Bọn họ lúc này cũng là cố gắng mở to hai con mắt gấu trúc ra mà phá án, thể xác tinh thần đều vô cùng mỏi mệt.
Mà bọn họ đi một chuyến này còn chẳng có tiền thưởng gì, nếu như không phải có vị sếp bạo lực Đường Ngải Nhu này ở đây, những người này sợ đã sớm về nhà ngủ ngon rồi.
"Đường Ngải Nhu, cô không nghỉ ngơi cũng được thôi, sao lại bắt người khác cũng không được nghỉ ngơi, có phải quá ích kỷ rồi không?" Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mấy cảnh sát này, Vương Phong cũng biết bọn họ khẳng định là có một đoạn thời gian không nghỉ ngơi đủ.
Tuy nói muốn tra vụ án nhưng là đẩy người vào chỗ chết như vậy, người cường tráng tới đâu cũng không gánh được.
"Việc của tôi không cần anh quản." Nhìn liếc Vương Phong, Đường Ngải Nhu lạnh lùng nói.
"Cô ăn nhầm thuốc nổ à?" Mình còn chưa nói gì mà Đường Ngải Nhu đã như vậy, cho nên trong lòng Vương Phong cũng không nhịn được mà phẫn nộ.
"Anh không phải là người của cảnh đội chúng tôi, anh dựa vào cái gì quản chúng tôi?" giọng điệu Vương Phong không tốt, giọng điệu Đường Ngải Nhu càng thêm không tốt, cứ như là Vương Phong đánh cô, nghe sao cũng đều là oán trách.
"Tôi dựa vào cái gì mà quản? Tôi chỉ bằng cái này." Đang khi nói chuyện, Vương Phong trực tiếp từ trong ví tiền của mình lấy ra một cái huy hiệu, chính là huy hiệu Long Hồn.
Thứ này ngay cả bộ đội đều có thể điều động, mệnh lệnh mấy cảnh sát tự nhiên là không nói chơi, thậm chí đừng nói là Đường Ngải Nhu, coi như cha cô nhìn thấy Vương Phong cũng phải kêu một tiếng trưởng quan.
Những người này vì phá án mà coi nhẹ tính mạng của mình nhưng sức người có hạn, kiên trì một hai ngày có thể không có chuyện gì, liên tiếp hơn mười ngày, đoán chừng là người sắt cũng sắp chịu không nổi.
"Hừ, đừng cầm thứ đồng nát sắt vụn lắc trước mặt tôi, đừng cản trở người thi hành công vụ." Đường Ngải Nhu đẩy tay Vương Phong ra, mặt đầy vẻ khó chịu.
"Ừm? Cô không biết cái này?" Nhìn thấy biểu hiển của Đường Ngải Nhu, Vương Phong cũng lộ ra vẻ khó tin. Đường đường là huy hiệu Long Hồn vậy mà để cho cô nói là đồng nát sắt vụn, nếu để cho bộ đội Long Hồn của hắn nghe thấy, không xé nát miệng cô mới là lạ.
"Tôi tại sao phải biết cái này? Đừng chắn trước mặt tôi, tôi còn có một đống lớn chuyện quan trọng muốn trở về xử lý, anh tránh ra."
"Đậu phộng, quả nhiên là không biết." Vương Phong trong lòng oán thầm, hoàn toàn nghĩ không ra Đường Ngải Nhu không biết huy hiệu Long Hồn, đây chính là vinh dự cao nhất trong tim của biết bao quân nhân, cô vậy mà không biết.
"Vậy cô nhìn cái này sẽ hiểu." Đang khi nói chuyện, Vương Phong lại từ trong ví tiền của mình lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Huy hiệu Long Hồn cấp bậc quá cao, cảnh sát bình thường không biết cũng không có gì lạ. Dù sao đội viên Long Hồn cũng bí ẩn, nếu là mỗi người đều biết hắn, làm sao chấp hành nhiệm vụ?
Tuy cô không biết huy hiệu của Vương Phong nhưng mà vẫn biết chữ.
Quyển sổ nhỏ là chứng nhận sĩ quan bộ đội Long Hồn phát cho hắn, là chứng minh thân phận của hắn, Vương Phong cũng là sợ có vấn đề cần tự mình giải quyết cho nên mới tùy thân mang theo hai thứ này.
Dù sao chỉ có đưa ra minh chứng mới có thể điều động lực lượng, nếu điều động bộ đội mà nói suông không có bằng chứng, hắn không bị nhốt vào tù mới thực sự là chuyện lạ.
"Thứ gì?" Nhìn thấy Vương Phong lấy ra sổ nhỏ màu đỏ, Đường Ngải Nhu lộ ra vẻ mặt khác thường, tuy nhiên cô vẫn nhận lấy, mở ra.
Không nhìn còn tốt, chỉ thấy tay cô khẽ run rẩy, quyển sổ suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Tuyệt đối không thể." Đường Ngải Nhu liên tục lắc đầu, không thể tin được điều mình nhìn thấy là thật.
Bên trong cuốn sổ ghi chép vô cùng đơn giản, Vương Phong là người của bộ đội nào, cũng có quân hàm cấp bậc, rõ ràng là Thiếu tướng.
Có thể trở thành thành viên của Long Hồn bộ đội, quân hàm của mỗi người đều bắt đầu từ thiếu tướng. Tuy nhiên chớ xem thường chức thiếu tướng này, quyền lợi đoán chừng còn cao hơn quân khu bên trên, dù sao bộ đội Vương Phong lệ thuộc là Long Hồn bộ đội, đây chính là bộ đội lớn nhất Hoa Hạ.
"Không gì là không thể cả, hiện tại tôi lấy chức vị cấp trên mệnh lệnh cô lập tức về nhà nghỉ ngơi, phá án mai rồi nói sau."
"Đường cảnh quan, này là chuyện gì xảy ra?" Nghe được Vương Phong lời nói, cảnh sát đứng bên cạnh Đường Ngải Nhu mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Cậu từng gặp Vương Phong, cũng biết Vương Phong không phải cảnh sát, chỉ là hiện tại hắn thế nào lại trở thành chức vị ra lệnh cho bọn họ, chuyện này thật sự là quá vô lý.
“Tự cậu nhìn xem sẽ rõ." Đường Ngải Nhu đưa chứng nhận sĩ quan của Vương Phong tới trước mặt người này.
“A...”
Chỉ nhìn liếc qua một chút, cảnh sát này bỗng nhiên hít sâu một hơi, không dám xem tiếp quyển sổ đỏ mà đứng thẳng người làm quân lễ với Vương Phong, nói: "Chào trưởng quan!"
Mẹ của ta ơi, quân hàm thiếu tướng đấy, ngay cả cục trưởng của bọn họ cũng không có cấp bậc như vậy.
"Được rồi, đừng làm mấy chuyện vô ích này nữa, mọi người mau chóng xử lý nơi này một chút, sau đó tất cả về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi cho các cậu hai ngày nghỉ."
"Tuân mệnh." Cảnh sát này trên mặt lộ ra nét mừng, vội vàng lớn tiếng nói.
Đoạn thời gian này bọn họ đã mệt như chó chết, sớm muốn nghỉ ngơi chỉ là Đường Ngải Nhu không để bọn họ đi nên bọn họ sao dám đi, trừ phi là bọn họ không cần công việc này.
Đã có Vương Phong là quân hàm thiếu tướng, vậy liền hoàn toàn có tư cách ra lệnh cho bọn họ làm việc, bởi vì bất kể thế nào, bọn họ đều là người của một hệ thống.
"Nghĩ không ra anh..."
Nhìn lại quyển sổ đỏ này, kinh ngạc trong lòng Đường Ngải Nhu không có cách nào lắng xuống, cô tin tưởng Vương Phong căn bản không dám giả tạo giấy chứng nhận bậc này, bởi vì giả tạo chứng nhận sĩ quan chính là muốn ngồi tù, ai cũng tránh không kịp.
Mà lúc này cô cũng rốt cục nhớ ra huy hiệu mà Vương Phong lúc trước cho cô xem là cái gì. Lúc ở trường cảnh sát, cảnh quan từng triển lãm qua cho họ xem ảnh chụp huy hiệu Long Hồn, cũng nói rõ huy hiểu này đại biểu cái gì.
Chỉ là lúc đó Đường Ngải Nhu nào có tâm tình để ý đến Vương Phong, đương nhiên cũng không nghĩ đến phương diện kia. Bây giờ nghĩ lại cô mới nhớ huy hiệu này giống y hệt ảnh chụp cô từng thấy trước kia, đây chính là vinh dự cao nhất trong mắt một quân nhân.
Vương Phong lại là người của bộ đội Long Hồn, Đường Ngải Nhu hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
“Được rồi, chứng chỉ cũng cho cô xem rồi, cho nên bây giờ tôi lệnh cho cô lập tức kết thúc tra án, nghỉ ngơi tốt rồi lại tiếp tục” Vương Phong lấy lại quyển sổ, từ tốn nói.
“Anh…” Nghe thấy lời Vương Phong, Đường Ngải Nhu ngập ngừng, hoàn toàn không biết phải lấy cái gì phản bác Vương Phong, quan hệ cấp trên cấp dưới còn ở đó, quân hàm thiếu tướng nếu như cứng rắn ra lệnh, cha cô cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Vương Phong.
Những cảnh sát này nghe nói Vương Phong cho bọn họ nghỉ cho nên mỗi người đều như ăn phải thuốc kích thích, chỉ không đến mười phút họ đã lấp đầy cái hố này, đồng thời cũng xử lý sạch sẽ máu tươi bốn phía.
“Báo cáo trưởng quan, chúng tôi có thể tan ca chưa?” Lúc này một cảnh sát tới trước mặt Vương Phong làm quân lễ, hỏi.
“Được, tôi thấy tất cả đều mệt rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi.” Vương Phong phất phất tay, sau đó những người này cũng không dám qua chào hỏi Đường Ngải Nhu mà vội vàng chạy mất.
“Nếu không còn chuyện gì vậy tôi cũng đi.” Nhìn thấy người mình mang đến toàn bộ đều chạy mất, Đường Ngải Nhu tức giận không thôi.
Văn kiện cần xem nhiều như vậy, chỉ dựa vào một mình cô rõ ràng là không làm nổi, vả lại chức vị Vương Phong còn ở đó, cô cũng không dám làm loạn.
Vương Phong chỉ cần một câu là có thể cho cô xuống đài, cô dám đối nghịch với hắn sao?
“Vương Phong, cuối cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao sát thủ đều chạy vào trong nhà?” Đường Ngải Nhu bỗng nhiên xoay người hỏi Vương Phong.
“Tôi nói Đường cảnh quan này, tại sao hắn chạy vào trong nhà thì tôi nghĩ tôi vẫn phải hỏi mấy người chứ? Mấy người không phải vẫn luôn theo dõi tổ chức này sao? Hắn ta sao lại đến chỗ tôi?
“Anh…” Nghe Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu ngập ngừng, thật sự là không phản bác được.
“Vậy tôi sẽ ở lại chỗ mấy người, ngày đêm bảo vệ. Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.”
“Không cần thiết.” Vương Phong lắc đầu nói: “Chúng tôi còn muốn tiếp tục sinh hoạt, cô để cảnh sát mỗi ngày canh giữ ở đây thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên vẫn là quên đi, có vấn đề gì chính tôi sẽ tự giải quyết.”
“Báo cáo Đường cảnh quan, chúng tôi tìm thấy một mặt dây chuyền.” Bỗng nhiên, một cảnh sát la lớn, cầm một vật chạy tới.
“Tôi xem xem.” Nhận lấy mặt dây chuyền trong tay cảnh sát nọ, mấy người Vương Phong đều nhíu mày. Bởi vì mặt dây chuyền này vậy mà lại có hình một cái đầu lâu, chỉ nhìn qua liền làm lòng người phát lạnh.
Cất kỹ mặt dây chuyền, Đường Ngải Nhu phân phó: “Thu hồi một mẫu máu tươi về nghiệm DNA, tôi muốn xem rốt cuộc là kẻ nào.”
Bây giờ, ngay cả thi thể đầy đủ của sát thủ cũng không có, toàn thân phỏng chừng đều nổ thành phấn vụn cho nên Vương Phong không thể nào giao hắn ra.
Mẫu máu rất nhanh đã thu thập xong, Đường Ngải Nhu liếc nhìn ba người Vương Phong, nói: “Gần đây thành phố Trúc Hải không yên ổn, mọi người không nên tin bất cứ kẻ lạ nào.”
"Mấy người các cậu phụ trách lấp đầy cái hố to kia cho tôi, xử lý hiện trường một chút, những người khác cùng tôi về cảnh đội."
"Đã muộn như vậy mọi người còn không nghỉ ngơi?" Nghe Đường Ngải Nhu nói, Vương Phong không thể tin hỏi.
"Chúng tôi không nghỉ ngơi hình như không có chút quan hệ nào với anh nhỉ? Anh không cần quan tâm quá nhiều." Đường Ngải Nhu lạnh lùng nói một câu làm cho Vương Phong cũng nhịn không được trợn mắt một cái, mình quan tâm người ta, lại bị coi là lòng lang dạ thú.
Đã như vậy, hắn cũng lười tiếp tục hỏi, muốn sao thì muốn đi.
"Gần đây thành phố xuất hiện nhiều vụ án thiếu nữ mất tích, chúng tôi hoài nghi là một nhóm tội phạm ngoại tỉnh làm ra, chúng tôi hiện tại đã truy xét hơn mười ngày." Đường Ngải Nhu mặc kệ Vương Phong nhưng một cảnh sát bên cạnh cô lại nhỏ giọng oán trách.
Đã liên tục tăng ca hơn mười ngày, xem như người tinh lực tràn đầy cũng phải hao mòn. Ăn uống tại Cảnh Đội, một ngày để ngủ nhiều nhất năm tiếng, thậm chí có đôi khi sự tình bận rộn ngay cả năm tiếng cũng hóa hư không, suốt đêm chiến đấu hăng hái.
Bọn họ lúc này cũng là cố gắng mở to hai con mắt gấu trúc ra mà phá án, thể xác tinh thần đều vô cùng mỏi mệt.
Mà bọn họ đi một chuyến này còn chẳng có tiền thưởng gì, nếu như không phải có vị sếp bạo lực Đường Ngải Nhu này ở đây, những người này sợ đã sớm về nhà ngủ ngon rồi.
"Đường Ngải Nhu, cô không nghỉ ngơi cũng được thôi, sao lại bắt người khác cũng không được nghỉ ngơi, có phải quá ích kỷ rồi không?" Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mấy cảnh sát này, Vương Phong cũng biết bọn họ khẳng định là có một đoạn thời gian không nghỉ ngơi đủ.
Tuy nói muốn tra vụ án nhưng là đẩy người vào chỗ chết như vậy, người cường tráng tới đâu cũng không gánh được.
"Việc của tôi không cần anh quản." Nhìn liếc Vương Phong, Đường Ngải Nhu lạnh lùng nói.
"Cô ăn nhầm thuốc nổ à?" Mình còn chưa nói gì mà Đường Ngải Nhu đã như vậy, cho nên trong lòng Vương Phong cũng không nhịn được mà phẫn nộ.
"Anh không phải là người của cảnh đội chúng tôi, anh dựa vào cái gì quản chúng tôi?" giọng điệu Vương Phong không tốt, giọng điệu Đường Ngải Nhu càng thêm không tốt, cứ như là Vương Phong đánh cô, nghe sao cũng đều là oán trách.
"Tôi dựa vào cái gì mà quản? Tôi chỉ bằng cái này." Đang khi nói chuyện, Vương Phong trực tiếp từ trong ví tiền của mình lấy ra một cái huy hiệu, chính là huy hiệu Long Hồn.
Thứ này ngay cả bộ đội đều có thể điều động, mệnh lệnh mấy cảnh sát tự nhiên là không nói chơi, thậm chí đừng nói là Đường Ngải Nhu, coi như cha cô nhìn thấy Vương Phong cũng phải kêu một tiếng trưởng quan.
Những người này vì phá án mà coi nhẹ tính mạng của mình nhưng sức người có hạn, kiên trì một hai ngày có thể không có chuyện gì, liên tiếp hơn mười ngày, đoán chừng là người sắt cũng sắp chịu không nổi.
"Hừ, đừng cầm thứ đồng nát sắt vụn lắc trước mặt tôi, đừng cản trở người thi hành công vụ." Đường Ngải Nhu đẩy tay Vương Phong ra, mặt đầy vẻ khó chịu.
"Ừm? Cô không biết cái này?" Nhìn thấy biểu hiển của Đường Ngải Nhu, Vương Phong cũng lộ ra vẻ khó tin. Đường đường là huy hiệu Long Hồn vậy mà để cho cô nói là đồng nát sắt vụn, nếu để cho bộ đội Long Hồn của hắn nghe thấy, không xé nát miệng cô mới là lạ.
"Tôi tại sao phải biết cái này? Đừng chắn trước mặt tôi, tôi còn có một đống lớn chuyện quan trọng muốn trở về xử lý, anh tránh ra."
"Đậu phộng, quả nhiên là không biết." Vương Phong trong lòng oán thầm, hoàn toàn nghĩ không ra Đường Ngải Nhu không biết huy hiệu Long Hồn, đây chính là vinh dự cao nhất trong tim của biết bao quân nhân, cô vậy mà không biết.
"Vậy cô nhìn cái này sẽ hiểu." Đang khi nói chuyện, Vương Phong lại từ trong ví tiền của mình lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Huy hiệu Long Hồn cấp bậc quá cao, cảnh sát bình thường không biết cũng không có gì lạ. Dù sao đội viên Long Hồn cũng bí ẩn, nếu là mỗi người đều biết hắn, làm sao chấp hành nhiệm vụ?
Tuy cô không biết huy hiệu của Vương Phong nhưng mà vẫn biết chữ.
Quyển sổ nhỏ là chứng nhận sĩ quan bộ đội Long Hồn phát cho hắn, là chứng minh thân phận của hắn, Vương Phong cũng là sợ có vấn đề cần tự mình giải quyết cho nên mới tùy thân mang theo hai thứ này.
Dù sao chỉ có đưa ra minh chứng mới có thể điều động lực lượng, nếu điều động bộ đội mà nói suông không có bằng chứng, hắn không bị nhốt vào tù mới thực sự là chuyện lạ.
"Thứ gì?" Nhìn thấy Vương Phong lấy ra sổ nhỏ màu đỏ, Đường Ngải Nhu lộ ra vẻ mặt khác thường, tuy nhiên cô vẫn nhận lấy, mở ra.
Không nhìn còn tốt, chỉ thấy tay cô khẽ run rẩy, quyển sổ suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Tuyệt đối không thể." Đường Ngải Nhu liên tục lắc đầu, không thể tin được điều mình nhìn thấy là thật.
Bên trong cuốn sổ ghi chép vô cùng đơn giản, Vương Phong là người của bộ đội nào, cũng có quân hàm cấp bậc, rõ ràng là Thiếu tướng.
Có thể trở thành thành viên của Long Hồn bộ đội, quân hàm của mỗi người đều bắt đầu từ thiếu tướng. Tuy nhiên chớ xem thường chức thiếu tướng này, quyền lợi đoán chừng còn cao hơn quân khu bên trên, dù sao bộ đội Vương Phong lệ thuộc là Long Hồn bộ đội, đây chính là bộ đội lớn nhất Hoa Hạ.
"Không gì là không thể cả, hiện tại tôi lấy chức vị cấp trên mệnh lệnh cô lập tức về nhà nghỉ ngơi, phá án mai rồi nói sau."
"Đường cảnh quan, này là chuyện gì xảy ra?" Nghe được Vương Phong lời nói, cảnh sát đứng bên cạnh Đường Ngải Nhu mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Cậu từng gặp Vương Phong, cũng biết Vương Phong không phải cảnh sát, chỉ là hiện tại hắn thế nào lại trở thành chức vị ra lệnh cho bọn họ, chuyện này thật sự là quá vô lý.
“Tự cậu nhìn xem sẽ rõ." Đường Ngải Nhu đưa chứng nhận sĩ quan của Vương Phong tới trước mặt người này.
“A...”
Chỉ nhìn liếc qua một chút, cảnh sát này bỗng nhiên hít sâu một hơi, không dám xem tiếp quyển sổ đỏ mà đứng thẳng người làm quân lễ với Vương Phong, nói: "Chào trưởng quan!"
Mẹ của ta ơi, quân hàm thiếu tướng đấy, ngay cả cục trưởng của bọn họ cũng không có cấp bậc như vậy.
"Được rồi, đừng làm mấy chuyện vô ích này nữa, mọi người mau chóng xử lý nơi này một chút, sau đó tất cả về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi cho các cậu hai ngày nghỉ."
"Tuân mệnh." Cảnh sát này trên mặt lộ ra nét mừng, vội vàng lớn tiếng nói.
Đoạn thời gian này bọn họ đã mệt như chó chết, sớm muốn nghỉ ngơi chỉ là Đường Ngải Nhu không để bọn họ đi nên bọn họ sao dám đi, trừ phi là bọn họ không cần công việc này.
Đã có Vương Phong là quân hàm thiếu tướng, vậy liền hoàn toàn có tư cách ra lệnh cho bọn họ làm việc, bởi vì bất kể thế nào, bọn họ đều là người của một hệ thống.
"Nghĩ không ra anh..."
Nhìn lại quyển sổ đỏ này, kinh ngạc trong lòng Đường Ngải Nhu không có cách nào lắng xuống, cô tin tưởng Vương Phong căn bản không dám giả tạo giấy chứng nhận bậc này, bởi vì giả tạo chứng nhận sĩ quan chính là muốn ngồi tù, ai cũng tránh không kịp.
Mà lúc này cô cũng rốt cục nhớ ra huy hiệu mà Vương Phong lúc trước cho cô xem là cái gì. Lúc ở trường cảnh sát, cảnh quan từng triển lãm qua cho họ xem ảnh chụp huy hiệu Long Hồn, cũng nói rõ huy hiểu này đại biểu cái gì.
Chỉ là lúc đó Đường Ngải Nhu nào có tâm tình để ý đến Vương Phong, đương nhiên cũng không nghĩ đến phương diện kia. Bây giờ nghĩ lại cô mới nhớ huy hiệu này giống y hệt ảnh chụp cô từng thấy trước kia, đây chính là vinh dự cao nhất trong mắt một quân nhân.
Vương Phong lại là người của bộ đội Long Hồn, Đường Ngải Nhu hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
“Được rồi, chứng chỉ cũng cho cô xem rồi, cho nên bây giờ tôi lệnh cho cô lập tức kết thúc tra án, nghỉ ngơi tốt rồi lại tiếp tục” Vương Phong lấy lại quyển sổ, từ tốn nói.
“Anh…” Nghe thấy lời Vương Phong, Đường Ngải Nhu ngập ngừng, hoàn toàn không biết phải lấy cái gì phản bác Vương Phong, quan hệ cấp trên cấp dưới còn ở đó, quân hàm thiếu tướng nếu như cứng rắn ra lệnh, cha cô cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Vương Phong.
Những cảnh sát này nghe nói Vương Phong cho bọn họ nghỉ cho nên mỗi người đều như ăn phải thuốc kích thích, chỉ không đến mười phút họ đã lấp đầy cái hố này, đồng thời cũng xử lý sạch sẽ máu tươi bốn phía.
“Báo cáo trưởng quan, chúng tôi có thể tan ca chưa?” Lúc này một cảnh sát tới trước mặt Vương Phong làm quân lễ, hỏi.
“Được, tôi thấy tất cả đều mệt rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi.” Vương Phong phất phất tay, sau đó những người này cũng không dám qua chào hỏi Đường Ngải Nhu mà vội vàng chạy mất.
“Nếu không còn chuyện gì vậy tôi cũng đi.” Nhìn thấy người mình mang đến toàn bộ đều chạy mất, Đường Ngải Nhu tức giận không thôi.
Văn kiện cần xem nhiều như vậy, chỉ dựa vào một mình cô rõ ràng là không làm nổi, vả lại chức vị Vương Phong còn ở đó, cô cũng không dám làm loạn.
Vương Phong chỉ cần một câu là có thể cho cô xuống đài, cô dám đối nghịch với hắn sao?
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca