Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 173: Cùng nhau chết
Cũng nhờ Vương Phong phản ứng nhanh, nếu không hiện tại có khả năng hắn đã trở thành một cái xác rồi.
Đối phương có thể đã học qua chuyên môn là chiêu thức trí mạng nên trong một lúc Vương Phong cảm thấy tay chân hơi lúng túng.
“Xem ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Nhìn thấy Vương Phong bị mình đá bay sang một bên, người này cười lớn và nói bằng một giọng tự mãn khiến người khác không thể không căm hận.
“Nếu không phải chân khí của tao đã cạn hết thì tao đã đánh chết mày trong vài phút rồi.” Trong lòng Vương Phong hung hăng nghĩ, dù vậy nhưng hắn vẫn từ mặt đất bật dậy.
Lúc này hắn bị đánh cũng không thể rút lui được, một là hắn đánh chết đối phương, hai là hôm nay hắn chết tại nơi này.
“Mày cũng không hơn gì đâu.” Vương Phong nói, không những không lui lại mà còn xông thẳng ra.
Hắn không có học qua cách thức giết người với người chuyên nghiệp nhưng hắn biết rõ nơi phân bố những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể người, có những huyệt đạo thậm chí còn quan trọng đến nỗi khi gặp phải một cuộc tấn công có thể kết thúc bằng cách gây chết người. Vì thế hiện tại Vương Phong tấn công những mục tiêu trọng yếu cũng chính là những chỗ này.
Đối phương đã muốn cho hắn chết vậy hắn cũng không cần khách sáo nữa. Không phải có câu nói rất hay sao? Người đến mà không đáp lễ thì không hay.
Hai người trong chớp mắt đã hợp lại thành một nhóm, triển khai chiêu thức liên tục đánh vào những chỗ trí mạng của đối phương.
Dường như khung cảnh ở buổi khai trương cửa hàng trang sức được tái hiện lại ngay lúc này, bởi vì Vương Phong bị hao tổn chân khí nên hiện tại không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng hắn thực sự quá cứng rắn, ngay cả khi hắn bị thương nặng nhưng cũng không chấp nhận ngã xuống, lần lượt cứ đứng dậy từ mặt đất và tiếp tục chiến đấu.
Mà hành động của hắn cũng khiến trong lòng tên lính này hoảng sợ, như thế này mà vẫn không chết, mạng quá cũng quá lớn rồi.
Đông Phương Ngọc Nhi mặc dù ở một bên nhìn Vương Phong nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sốc. Tuy nhiên hiện tại cô cũng không thể nào ra tay trợ giúp Vương Phong được bởi vì hiện tại bản thân cô còn lo chưa xong.
Bây giờ không phải là một trận đấu giao hữu mà đây chính là một cuộc chiến sinh tử. Vì thế cho nên cuối cùng ai mạnh hơn thì rất nhanh liền có thể phân định được.
Đông Phương Ngọc Nhi là con gái, vì thế cho nên một số chỗ không cần thiết cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ, đề phòng đối phương lợi dụng cơ hội mà cứ thế về trong một lúc cô rơi vào bị động, có thể chẳng bao lâu nữa sẽ bị thua.
“Không giết được tao thì hôm nay người chết là mày.” Phía bên kia truyền đến tiếng rống giận của Vương Phong, hắn lại một lần nữa từ mặt đất bật dậy.
Đây đã là lần thứ mười thất bại liên tục rồi, mặc dù Vương Phong không đủ sức mạnh nhưng dáng vẻ của hắn dường như vẫn không chịu khuất phục, thật sự rất ít có người lính nào có thể sánh bằng.
Trận chiến cứ như thế tiếp tục, bốn người bọn họ đã đấu hơn một tiếng đến hiện tại vẫn chưa thể phân thắng bại. Đến lúc này khắp người Vương Phong hoàn toàn là máu khiến lòng người lạnh lẽo.
Trong trạng thái hiện tại của hắn nếu như ngược lại là người bình thường thì căn bản đừng nghĩ có thể đứng dậy. Nhưng hắn không những có thể đứng lên mà đồng thời còn có thể ngăn cản đối phương xuất chiêu trí mạng, quả thật khiến người khác trong lòng phải hoảng hốt.
Hiện tại hắn giống như biến thành một con thú dữ, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế vô cùng bạo lực. Một đứa trẻ nhìn thấy hắn cũng có thể bị dọa sợ phát khóc.
“Thế mà vẫn không chết?” Nhìn thấy Vương Phong từ trên mặt đất bật dậy, giọng nói của tên lính này hơi run rẩy, hắn ta không phải không đánh lại Vương Phong, chỉ là đánh không chết được đối phương. Bởi vì phòng thủ của đối phương quá mức nghiêm ngặt, hắn ta ngay cả cơ hội cũng không có.
“Hôm nay người phải chết sẽ là mày.” Vương Phong nói, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
“Tao cũng không tin là tao không đánh chết mày được.” Nhìn thấy bộ dạng của Vương Phong, tên lính này cũng không chút nghĩ ngợi, lại một lần nữa xông lên.
Lúc này hắn ta đã dốc hết toàn bộ sức mạnh của bản thân. Cho dù đánh một đòn mạnh nhất này thì sau đó hắn ta cũng sẽ vô cùng yếu ớt nhưng mà hắn ta cũng không quan tâm, chỉ cần Vương Phong chết hắn ta có thể trốn ở một chỗ nào đó chầm chậm phục hồi lại sức mạnh.
“Mau dừng tay.” Nhìn thấy đối phương ngay lập tức muốn giết chết Vương Phong, Đông Phương Ngọc Nhi cũng hét lớn một tiếng, không đành lòng nhìn thấy Vương Phong chết tại nơi này.
Chỉ là lời nói của cô đối với tên lính kia một chút tác dụng cũng không có, đối phương không thể dừng lại được nữa.
“Tao chết thì mày cũng phải chết!” Nhìn thẳng tên lính này rồi Vương Phong cũng vung mạnh quả đấm của chính mình xông ra.
Một cú đấm này bao gồm toàn bộ sức mạnh hiện tại của hắn bởi vì hắn biết đây là lần ra tay cuối cùng, lần này nhất định phải phân định rõ ai sống ai chết.
Ầm!
Giống như hai trái bom va vào nhau, nắm đấm của đối phương ở ngay trên ngực của Vương Phong mà nắm đấm của Vương Phong cũng chính xác đấm vào ngực của hắn ta.
Thời gian dường như bị dừng lại ngay thời khắc này, trên mặt tên lính này tràn đầy vẻ không thể tin được. Không thể tin được bản thân ngay lúc này thế mà lại chết.
Giờ phút này nắm đấm của hắn ta đấm thật mạnh vào ngực Vương Phong nhưng nắm đấm của Vương Phong ngược lại trực tiếp xuyên qua lồng ngực của hắn ta khiến ngực hắn ta bị đánh thành một lỗ toàn là máu.
Ai thắng ai thua đã được phân rõ ràng, giờ khắc này sức mạnh của Vương Phong đã vượt trội hơn hẳn đối phương khiến cho toàn bộ cơ quan nội tạng của đối phương bị đánh đến dập nát.
Phù phù!
Trước đó người vẫn còn đánh Vương Phong đến nỗi không có sức chống cự nhưng giờ phút này lại quỳ gối trước mặt Vương Phong, máu tươi từ khóe miệng và lồng ngực tuôn ra không ngừng, hiển nhiên là không thể sống đươc.
Phụt!
Đối phương nhất định sẽ chết nhưng Vương Phong cũng không tốt hơn là bao, hắn lúc này chỉ cảm thấy lồng ngực của mình giống như bị một ngọn núi đè lên làm cho hắn không thể nào thở được. Cảm giác nghẹt thở truyền lên não khiến hắn lúc này trở nên trống rỗng không gì sánh bằng. Cái gì cũng không thể nghĩ được nữa.
Đối phương quỳ trước mặt hắn nhưng đã không còn chút hơi thở nào mà Vương Phong đứng đó khoảng ba giây cuối cùng cũng giống vậy mà khuỵu xuống. Một chút năng lượng hắn cũng không còn nữa, không có cách nào duy trì được tư thế đứng được nữa.
Tâm trí của Vương Phong lúc này trống rỗng, ánh mắt hắn trợn trừng lên vô hồn. Hắn khẽ nhếch miệng, cuối cùng ngược lại cái gì cũng không có cách nào thốt nên lời.
“Không!”
Nhìn thấy Vương Phong khuỵu xuống, Đông Phương Ngọc Nhi phát ra một tiếng thét đến khàn cả giọng, đoán chừng người trên cả ngọn núi đều có thể nghe được rõ ràng.
Đông Phương Ngọc Nhi mặc dù đã nghĩ đến chuyện Vương Phong có khả năng sẽ chết nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy cả quá trình Vương Phong chết đi, tim cô vẫn như bị có dao cắt mà loại cảm giác này từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy qua.
Một người vì các cô mà hung hăng không sợ chết mà đi chiến đấu, cho dù hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương nhưng hắn cũng vẫn không có bỏ đi. Chỉ là Vương Phong cuối cùng cũng có thể đánh chết được đối phương nhưng hắn vậy mà cũng phải chết vì chiến đấu.
“Xin… lỗi…” Lúc này Vương Phong cảm giác dường như toàn bộ sức lực của cơ thể mình không ngừng cạn kiệt dần mới nói ra một câu mà hắn cho rằng là dài nhất.
Một câu nói hàm chứa tất cả những gì hắn muốn nói, hắn cũng không có cách nào để nhớ lại, vỏn vẹn cũng chỉ còn lại bản năng đang điều khiển tất cả.
Cuối cùng hắn chỉ còn cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó hoàn toàn mất ý thức.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại cũng không biết là chuyện từ bao lâu, tóm lại lúc hắn mở mắt ra hắn mới cảm giác được cánh tay của mình có hơi nặng nề, cúi đầu nhìn một chút ngược lại là cô gái xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi này đang gối đầu lên tay hắn.
Cũng không thể nói là gối, tư thế hiện tại của Đông Phương Ngọc Nhi càng giống như là vùi vào ngực hắn hơn, trông giống một cặp tình nhân.
Muốn bỏ tay của cô xuống khỏi người mình, Vương Phong cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Hắn cũng không có động đến Đông Phương Ngọc Nhi mà cứ như thế nhìn lên bầu trời phía trên đầu mình, vẻ mặt hiện lên vẻ suy tư.
Chiến đấu với tên đó, hắn dường như cảm giác được rằng bản thân đã chết mất rồi. Nhưng vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chết? Hiện tại hắn vẫn còn có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi này.
Chẳng qua mặc kệ hắn nghĩ gì, hắn có cảm giác rằng đầu mình vô cùng hỗn độn, không thể phát ra thứ gì, hắn không biết sau khi hắn ngất xỉu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng may là không xảy ra loại chuyện vô nghĩa như là hắn bị mất trí nhớ, hắn vẫn biết có một người vợ sắp cưới đang chờ hắn ở thành phố Trúc Hải.
Hít một hơi thật sâu nhớ lại trận chiến đấu đêm đó, Vương Phong cảm giác trong lòng thực sự sợ hãi, lần tấn công cuối cùng hắn thật sự đã nghĩ chắc hẳn rằng hắn phải chết nhưng đối phương thế mà lại chết sớm hơn hắn. Còn hắn thì vẫn sống sót.
Còn nữa, bản thân hắn sau khi ngất xỉu tại sao Đông Phương Ngọc Nhi vẫn ở đó? Mà hắn thì lại còn đang nằm trong một khu rừng rậm nữa.
Tất cả mọi thứ đều tràn đầy bí ẩn. Hắn hoàn toàn không biết cuối cùng chuyện là như nào, tuy nhiên cũng may là hắn vẫn còn sống, không có cùng chết với tên kia.
Lồng ngực cũng không còn đau đớn nhưng mà hắn vẫn cảm thấy thân thể hơi không thoải mái, giống như là nằm ngủ ở trên một hòn đá nhô lên.
Hơi động đậy một chút nhưng mà khi hắn mới nhúc nhích một chút thì Đông Phương Ngọc Nhi nằm vùi trong ngực hắn bất chợt bị đánh thức.
Đối phương có thể đã học qua chuyên môn là chiêu thức trí mạng nên trong một lúc Vương Phong cảm thấy tay chân hơi lúng túng.
“Xem ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Nhìn thấy Vương Phong bị mình đá bay sang một bên, người này cười lớn và nói bằng một giọng tự mãn khiến người khác không thể không căm hận.
“Nếu không phải chân khí của tao đã cạn hết thì tao đã đánh chết mày trong vài phút rồi.” Trong lòng Vương Phong hung hăng nghĩ, dù vậy nhưng hắn vẫn từ mặt đất bật dậy.
Lúc này hắn bị đánh cũng không thể rút lui được, một là hắn đánh chết đối phương, hai là hôm nay hắn chết tại nơi này.
“Mày cũng không hơn gì đâu.” Vương Phong nói, không những không lui lại mà còn xông thẳng ra.
Hắn không có học qua cách thức giết người với người chuyên nghiệp nhưng hắn biết rõ nơi phân bố những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể người, có những huyệt đạo thậm chí còn quan trọng đến nỗi khi gặp phải một cuộc tấn công có thể kết thúc bằng cách gây chết người. Vì thế hiện tại Vương Phong tấn công những mục tiêu trọng yếu cũng chính là những chỗ này.
Đối phương đã muốn cho hắn chết vậy hắn cũng không cần khách sáo nữa. Không phải có câu nói rất hay sao? Người đến mà không đáp lễ thì không hay.
Hai người trong chớp mắt đã hợp lại thành một nhóm, triển khai chiêu thức liên tục đánh vào những chỗ trí mạng của đối phương.
Dường như khung cảnh ở buổi khai trương cửa hàng trang sức được tái hiện lại ngay lúc này, bởi vì Vương Phong bị hao tổn chân khí nên hiện tại không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng hắn thực sự quá cứng rắn, ngay cả khi hắn bị thương nặng nhưng cũng không chấp nhận ngã xuống, lần lượt cứ đứng dậy từ mặt đất và tiếp tục chiến đấu.
Mà hành động của hắn cũng khiến trong lòng tên lính này hoảng sợ, như thế này mà vẫn không chết, mạng quá cũng quá lớn rồi.
Đông Phương Ngọc Nhi mặc dù ở một bên nhìn Vương Phong nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sốc. Tuy nhiên hiện tại cô cũng không thể nào ra tay trợ giúp Vương Phong được bởi vì hiện tại bản thân cô còn lo chưa xong.
Bây giờ không phải là một trận đấu giao hữu mà đây chính là một cuộc chiến sinh tử. Vì thế cho nên cuối cùng ai mạnh hơn thì rất nhanh liền có thể phân định được.
Đông Phương Ngọc Nhi là con gái, vì thế cho nên một số chỗ không cần thiết cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ, đề phòng đối phương lợi dụng cơ hội mà cứ thế về trong một lúc cô rơi vào bị động, có thể chẳng bao lâu nữa sẽ bị thua.
“Không giết được tao thì hôm nay người chết là mày.” Phía bên kia truyền đến tiếng rống giận của Vương Phong, hắn lại một lần nữa từ mặt đất bật dậy.
Đây đã là lần thứ mười thất bại liên tục rồi, mặc dù Vương Phong không đủ sức mạnh nhưng dáng vẻ của hắn dường như vẫn không chịu khuất phục, thật sự rất ít có người lính nào có thể sánh bằng.
Trận chiến cứ như thế tiếp tục, bốn người bọn họ đã đấu hơn một tiếng đến hiện tại vẫn chưa thể phân thắng bại. Đến lúc này khắp người Vương Phong hoàn toàn là máu khiến lòng người lạnh lẽo.
Trong trạng thái hiện tại của hắn nếu như ngược lại là người bình thường thì căn bản đừng nghĩ có thể đứng dậy. Nhưng hắn không những có thể đứng lên mà đồng thời còn có thể ngăn cản đối phương xuất chiêu trí mạng, quả thật khiến người khác trong lòng phải hoảng hốt.
Hiện tại hắn giống như biến thành một con thú dữ, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế vô cùng bạo lực. Một đứa trẻ nhìn thấy hắn cũng có thể bị dọa sợ phát khóc.
“Thế mà vẫn không chết?” Nhìn thấy Vương Phong từ trên mặt đất bật dậy, giọng nói của tên lính này hơi run rẩy, hắn ta không phải không đánh lại Vương Phong, chỉ là đánh không chết được đối phương. Bởi vì phòng thủ của đối phương quá mức nghiêm ngặt, hắn ta ngay cả cơ hội cũng không có.
“Hôm nay người phải chết sẽ là mày.” Vương Phong nói, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
“Tao cũng không tin là tao không đánh chết mày được.” Nhìn thấy bộ dạng của Vương Phong, tên lính này cũng không chút nghĩ ngợi, lại một lần nữa xông lên.
Lúc này hắn ta đã dốc hết toàn bộ sức mạnh của bản thân. Cho dù đánh một đòn mạnh nhất này thì sau đó hắn ta cũng sẽ vô cùng yếu ớt nhưng mà hắn ta cũng không quan tâm, chỉ cần Vương Phong chết hắn ta có thể trốn ở một chỗ nào đó chầm chậm phục hồi lại sức mạnh.
“Mau dừng tay.” Nhìn thấy đối phương ngay lập tức muốn giết chết Vương Phong, Đông Phương Ngọc Nhi cũng hét lớn một tiếng, không đành lòng nhìn thấy Vương Phong chết tại nơi này.
Chỉ là lời nói của cô đối với tên lính kia một chút tác dụng cũng không có, đối phương không thể dừng lại được nữa.
“Tao chết thì mày cũng phải chết!” Nhìn thẳng tên lính này rồi Vương Phong cũng vung mạnh quả đấm của chính mình xông ra.
Một cú đấm này bao gồm toàn bộ sức mạnh hiện tại của hắn bởi vì hắn biết đây là lần ra tay cuối cùng, lần này nhất định phải phân định rõ ai sống ai chết.
Ầm!
Giống như hai trái bom va vào nhau, nắm đấm của đối phương ở ngay trên ngực của Vương Phong mà nắm đấm của Vương Phong cũng chính xác đấm vào ngực của hắn ta.
Thời gian dường như bị dừng lại ngay thời khắc này, trên mặt tên lính này tràn đầy vẻ không thể tin được. Không thể tin được bản thân ngay lúc này thế mà lại chết.
Giờ phút này nắm đấm của hắn ta đấm thật mạnh vào ngực Vương Phong nhưng nắm đấm của Vương Phong ngược lại trực tiếp xuyên qua lồng ngực của hắn ta khiến ngực hắn ta bị đánh thành một lỗ toàn là máu.
Ai thắng ai thua đã được phân rõ ràng, giờ khắc này sức mạnh của Vương Phong đã vượt trội hơn hẳn đối phương khiến cho toàn bộ cơ quan nội tạng của đối phương bị đánh đến dập nát.
Phù phù!
Trước đó người vẫn còn đánh Vương Phong đến nỗi không có sức chống cự nhưng giờ phút này lại quỳ gối trước mặt Vương Phong, máu tươi từ khóe miệng và lồng ngực tuôn ra không ngừng, hiển nhiên là không thể sống đươc.
Phụt!
Đối phương nhất định sẽ chết nhưng Vương Phong cũng không tốt hơn là bao, hắn lúc này chỉ cảm thấy lồng ngực của mình giống như bị một ngọn núi đè lên làm cho hắn không thể nào thở được. Cảm giác nghẹt thở truyền lên não khiến hắn lúc này trở nên trống rỗng không gì sánh bằng. Cái gì cũng không thể nghĩ được nữa.
Đối phương quỳ trước mặt hắn nhưng đã không còn chút hơi thở nào mà Vương Phong đứng đó khoảng ba giây cuối cùng cũng giống vậy mà khuỵu xuống. Một chút năng lượng hắn cũng không còn nữa, không có cách nào duy trì được tư thế đứng được nữa.
Tâm trí của Vương Phong lúc này trống rỗng, ánh mắt hắn trợn trừng lên vô hồn. Hắn khẽ nhếch miệng, cuối cùng ngược lại cái gì cũng không có cách nào thốt nên lời.
“Không!”
Nhìn thấy Vương Phong khuỵu xuống, Đông Phương Ngọc Nhi phát ra một tiếng thét đến khàn cả giọng, đoán chừng người trên cả ngọn núi đều có thể nghe được rõ ràng.
Đông Phương Ngọc Nhi mặc dù đã nghĩ đến chuyện Vương Phong có khả năng sẽ chết nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy cả quá trình Vương Phong chết đi, tim cô vẫn như bị có dao cắt mà loại cảm giác này từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy qua.
Một người vì các cô mà hung hăng không sợ chết mà đi chiến đấu, cho dù hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương nhưng hắn cũng vẫn không có bỏ đi. Chỉ là Vương Phong cuối cùng cũng có thể đánh chết được đối phương nhưng hắn vậy mà cũng phải chết vì chiến đấu.
“Xin… lỗi…” Lúc này Vương Phong cảm giác dường như toàn bộ sức lực của cơ thể mình không ngừng cạn kiệt dần mới nói ra một câu mà hắn cho rằng là dài nhất.
Một câu nói hàm chứa tất cả những gì hắn muốn nói, hắn cũng không có cách nào để nhớ lại, vỏn vẹn cũng chỉ còn lại bản năng đang điều khiển tất cả.
Cuối cùng hắn chỉ còn cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó hoàn toàn mất ý thức.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại cũng không biết là chuyện từ bao lâu, tóm lại lúc hắn mở mắt ra hắn mới cảm giác được cánh tay của mình có hơi nặng nề, cúi đầu nhìn một chút ngược lại là cô gái xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi này đang gối đầu lên tay hắn.
Cũng không thể nói là gối, tư thế hiện tại của Đông Phương Ngọc Nhi càng giống như là vùi vào ngực hắn hơn, trông giống một cặp tình nhân.
Muốn bỏ tay của cô xuống khỏi người mình, Vương Phong cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Hắn cũng không có động đến Đông Phương Ngọc Nhi mà cứ như thế nhìn lên bầu trời phía trên đầu mình, vẻ mặt hiện lên vẻ suy tư.
Chiến đấu với tên đó, hắn dường như cảm giác được rằng bản thân đã chết mất rồi. Nhưng vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chết? Hiện tại hắn vẫn còn có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi này.
Chẳng qua mặc kệ hắn nghĩ gì, hắn có cảm giác rằng đầu mình vô cùng hỗn độn, không thể phát ra thứ gì, hắn không biết sau khi hắn ngất xỉu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng may là không xảy ra loại chuyện vô nghĩa như là hắn bị mất trí nhớ, hắn vẫn biết có một người vợ sắp cưới đang chờ hắn ở thành phố Trúc Hải.
Hít một hơi thật sâu nhớ lại trận chiến đấu đêm đó, Vương Phong cảm giác trong lòng thực sự sợ hãi, lần tấn công cuối cùng hắn thật sự đã nghĩ chắc hẳn rằng hắn phải chết nhưng đối phương thế mà lại chết sớm hơn hắn. Còn hắn thì vẫn sống sót.
Còn nữa, bản thân hắn sau khi ngất xỉu tại sao Đông Phương Ngọc Nhi vẫn ở đó? Mà hắn thì lại còn đang nằm trong một khu rừng rậm nữa.
Tất cả mọi thứ đều tràn đầy bí ẩn. Hắn hoàn toàn không biết cuối cùng chuyện là như nào, tuy nhiên cũng may là hắn vẫn còn sống, không có cùng chết với tên kia.
Lồng ngực cũng không còn đau đớn nhưng mà hắn vẫn cảm thấy thân thể hơi không thoải mái, giống như là nằm ngủ ở trên một hòn đá nhô lên.
Hơi động đậy một chút nhưng mà khi hắn mới nhúc nhích một chút thì Đông Phương Ngọc Nhi nằm vùi trong ngực hắn bất chợt bị đánh thức.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca