Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 172: Kiên trì chiến đấu
“Xin lỗi. Là tôi hại anh.” Biết được bản thân bây giờ không thể ngăn được người khác vì vậy trên mặt của Đông Phương Ngọc Nhi hiện rõ sự áy náy.
Vương Phong chính là nguyên nhân khiến bọn họ thay đổi thành như bây giờ. Nếu Vương Phong chết đi vậy kẻ đầu xỏ chính là hai bọn họ rồi.
“Cô nghĩ bây giờ nói với tôi chuyện này còn có tác dụng sao?” Vương Phong nhìn Đông Phương Ngọc Nhi cũng không trách ngược lại anh ta nữa.
Nếu ngay từ đầu anh ta đã quyết định sẽ ra tay thì trong lòng anh ta sẽ không hối hận còn nếu hối hận thì ngay từ đầu anh ta sẽ không chọn ra tay.
“Vậy tôi sẽ đến ngăn bọn họ. Anh mau chóng đưa Tiểu Thiến chạy đi. Tôi dù có chết cũng không thể để hai người chết cùng tôi được” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu định đứng lên.
Nhưng vào lúc này đột nhiên Đông Phương Ngọc Nhi cảm thấy có một bàn tay xuất hiện và đè lên vai của mình.
“Lát nữa cô không cần phải nói gì cả cũng không cần làm gì cả” Vương Phong nói một cách bình thản.
Nếu như bọn họ không biểu hiện gì ra cả thì đối phương có thể sẽ sợ. Còn nếu Đông Phương Ngọc Nhi thực sự làm cái gì đó có thể đối phương sẽ nhận thấy được vấn đề của Vương Phong ngay.
Đối phương đã từng bị dọa một lần vì vậy trong lòng Vương Phong mới nghĩ ra chủ ý này.
“Đừng trốn nữa ra đây đi”.Vương Phong vừa cất tiếng lên đã khiến hai tên đó lúc đầu còn thập thò trốn quanh đó lập tức biến sắc.
Phải biết rằng chúng vô cùng cẩn thận, thậm chí cả một tiếng động nhỏ cũng chúng không hề để lọt ra ngoài. Nhưng dù có như vậy thì vẫn bị Vương Phong phát hiện.
Chúng vốn dĩ cũng chỉ muốn đồ ăn nhưng vì tối qua gặp phải Vương Phong nên từ hôm qua nên đến giờ đã tròn một ngày không có gì vào bụng. Tuy rằng lúc đó có nghĩ rằng là sẽ đi ăn cướp nhưng đến khi hành động thì suýt chút nữa là mất luôn cả mạng vì vậy mới đành quay về làm phiền Vương Phong.
Bây giờ vẫn có thể ở lại đây phần lớn cũng đã trở thành một đội. Đơn phương độc mã ở lại không khác nào chờ chết cả. Những người này không thể không hợp sức để ngăn địch.
Đương nhiên là càng nhiều người thì càng có lợi. Bọn chúng sẽ có cơ hội giành được thức ăn lớn hơn. Ít nhất là đến trước khi cướp được bọn họ sẽ không nổi loạn.
Hai người bọn chúng không thể đối phó với người khác nhưng lại không cam tâm thất bại này vì vậy mới quay lại làm phiền Vương Phong.
Bọn chúng lúc này đã nhìn thấy vết thương của Hiểu Thiến nặng như vậy, nói không chừng bây giờ đã bị nhiễm trùng. Hai đấu hai đúng là cơ hội cực kì lớn.
“Không ngờ mày lại đề phòng như vậy”. Nếu đã bị Vương Phong phát hiện ra bọn chúng cũng không trốn làm gì nữa. Vậy nên từ sau cây cổ thụ, bọn chúng liền bước ra.
Nhìn thấy Vương Phong bọn chúng có chút kinh sợ. Nhưng cái chết của kẻ hôm qua cũng chỉ là ngoài ý muốn, là hắn quá khinh địch mà thôi.
Nếu hai người bọn chúng toàn lực ra tay chưa chắc đã thua Vương Phong.
Hơn nữa khi bọn chúng nhìn ra phía sau cũng chỉ thấy Hiểu Thiến đang nằm thở. Cũng may mà chỉ có hai người, cơ hội thành công lại càng lớn.
Bọn chúng không muốn giết người mà chỉ muốn cướp một chút đồ để ăn là đủ rồi.
“Không muốn chết thì mau mau chạy đi. Tao không muốn làm khó chúng mày”. Nhìn thấy hai người bọn chúng bước ra, Vương Phong nói với nét mặt bình thản.
“Mang những thứ của bọn tao trả lại đây rồi bọn tao sẽ lập tức đi, tuyệt đối không so đo với mày nữa.” Nghe Vương Phong nói xong một trong số bọn chúng đáp lại bằng ánh mắt vô cùng cảnh giác.
“Ha ha”. Nghe bọn chúng nói xong đột nhiên Vương Phong nhếch mép cười một cái nói: “Nếu chúng mày đã muốn chết như thế vậy thì để tao giúp chúng mày hoàn thành tâm nguyện”
Vừa dứt lời sắc mặt của hai người bọn chúng liền thay đổi. Bởi trước mặt bọn chúng, Vương Phong đã biến mất với tốc độ còn nhanh hơn cả một cái chép miệng.
Bụp!
Cũng chính lúc đó đột nhiên một trong hai người bọn họ bị Vương Phong lao tới một cách hung hăng đấm văng ra ngoài, đập vào cây cổ thụ.
“Lợi hại quá”. Chớp mắt một cái tên này đã bị đánh bay khiến mi mắt tên kia không khỏi có chút kinh hãi kiềm nén.
“Khụ khụ…” Phải chịu một cú đánh mạnh như vậy tên đó hiển nhiên bị thương không hề nhẹ, mặt mày đều đỏ ửng.
“Ngươi còn thất thần ra đấy làm gì? Lên đi. Nếu không muốn chết thì bây giờ hãy dồn hết sức lực và ra tay đi”. Bị Vương Phong đấm một cú nhưng hắn không chết ngay mà vẫn hét lên một tiếng.
Bây giờ bọn chúng vì đồ ăn, vì sinh tồn mà chiến đấu. Không chiến đấu thì chỉ có bị loại bỏ. Nhưng như vậy bọn chúng không những bị mất đi cơ hội vào Long Hồn, mà còn bị người đời cười nhạo nên lúc này bọn chúng không thể nào rút lui được nữa.
Hoặc là thành công hoặc là thất bại. Tuyệt không có con đường thứ ba.
“Đối thủ của mày là tao!” Đối phương đã vô cùng điên cuồng, muốn lao vào Vương Phong. Đông Phương Ngọc Nhi lúc này cũng đứng dậy.
Cô ta hiểu rõ tình trạng bây giờ của Vương Phong. Đấu với một người sợ còn không thể đừng nói là hai người
Tuy rằng biết khả năng của mình không thể địch lại cả hai nhưng cô ta vẫn muốn giúp Vương Phong bớt một phần áp lực.
Bọn họ bây giờ đã cùng hội cùng thuyền. Chỉ cần một người nằm xuống kết quả sẽ không còn gì bàn cãi nữa.
“Không thể tin được thực lực của ngươi như vậy mà còn cố chấp”. Lúc này tên bị đánh bay ra lúc nãy đã tỉnh lại, cười chế giễu.
Vốn dĩ hắn nghĩ mình đã chết rồi nhưng bây giờ đã không còn cảm thấy đau nhức nữa, vẻn vẹn chỉ là một cú va chạm mà thôi.
Hôm qua Vương Phong giết chết một người làm cho bọn chúng bị dọa chạy đến nỗi cả dũng khí chiến đấu cũng không có, bỏ luôn lại đồ ăn mà chạy.
Nhưng bây giờ bản thân đã được thử qua sức mạnh của Vương Phong, hắn nhận ra hôm qua mình đã phạm sai lầm. Người này chỉ có tốc độ nhanh còn về sức chiến đấu thì rất yếu
Nghĩ thông chuyện này trong lòng hắn không thể không kinh ngạc vui mừng rằng bọn chúng cuối cùng cũng có thể tiếp tục sống sót ở lại nơi này rồi.
Mặt khác Đông Phương Ngọc Nhi đã từng chạm trán với tên kia. Đừng coi Đông Phương Ngọc Nhi chỉ là một đứa con gái. Cô gái từ nhỏ đã được huấn luyện vốn dĩ không phải là bình hoa mà là người có khả năng chiến đấu vô cùng lợi hại không khác so với đàn ông là mấy.
Một đối một cô ấy cũng không thể đến giúp bản thân mình được. Vì vậy lúc này Vương Phong lại cười một nụ cười khổ.
Vốn dĩ cậu ta cho rằng cú đánh bất ngờ của mình có thể dọa cho đối phương bỏ chạy. Nhưng sức mạnh của cậu bây giờ thật sự quá yếu và cũng do cậu đánh giá quá cao bản thân, căn bảncòn kém mục tiêu mong muốn khá xa.
Nhưng nếu muốn cậu nhận thua thì đây là chuyện không thể. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhận thua. Thậm chí là chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhận thua.
Không có sức mạnh nhưng cậu sẽ không chịu thua. Đây chính là sự kiêu ngạo đến cùng của cậu.
“Muốn có đồ ăn bước qua xác tao rồi hẵng nói” Vương Phong nói làm cho kẻ địch cũng không nhịn được mà cười chế nhạo.
Nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy. Vì vậy khi nghe Vương Phong nói, bọn chúng không những không định nương tay ngược lại còn định giết chết cậu.
Hai kẻ đứng trước mặt Vương Phong đều là đệ nhất. Nếu có thể giết chết người như vậy đối với cậu ấy mà nói cũng là một thành tựu.
Đây giống như việc một người cao cao tại thượng cả ngày luôn coi thường bạn lại có một ngày bạn có thể kéo hắn xuống. Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời.
“Chết đi” Tên lính đó hét một tiếng rồi trực tiếp vọt lên.
“Bụp”
Hai kẻ đó đấm Vương Phong một phát. Vương Phong bị lùi lại vài bước nhưng những tên đó cũng bị lùi lại vài bước.
Tuy rằng chân khí của Vương Phong đã bị tiêu hao đi bảy tám phần nhưng trong thời gian ngắn sức bật lại của cậu ta vẫn có. Thậm chí trong thời gian ngắn sẽ không bị thua nhưng đương nhiên là thời gian kéo dài thì người thua lại chính là cậu ta.
“Mạnh như vậy sao?” Cảm nhận được cánh tay của mình đang truyền đến một cảm giác đau đớn, người này có chút không tin được nhìn về Vương Phong.
Lúc nãy hắn còn nghĩ sức mạnh của Vương Phong rất yếu. Thế nhưng bây giờ hắn ta mới phát hiện thực lực của Vương Phong không hề thua kém hơn hắn.
Nghĩ đến đây trong lòng hắn bắt đầu có chút nghi ngờ, muốn rút lui. Tuy rằng hắn biết người hôm qua bị Vương Phong giết tên đó có chút khinh địch nhưng mặc kệ nói như thế nào thì hình ảnh Vương Phong trong lòng hắn có chút mờ ảo.
Trở thành người của Long Hội là chuyện tốt nhưng nếu vì chuyện này mà từ bỏ tính mạng thì có chút không đáng.
Nhưng khi nghĩ đến viêc bản thân đã bị đói nguyên một ngày thì cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ở lại và tiếp tục chiến đấu.
Đói một ngày bọn chúng có thể nhịn nhưng nếu lại đói thêm một ngày hắn sợ rằng ngày mai không còn sức để làm việc gì nữa. Vì vậy bây giờ bọn chúng không thể nào rút lui mà chỉ có thể chiến đấu.
“Tao biết mày là người có bản lĩnh. Thế nhưng hôm nay rất hân hạnh nói với mày một chuyện. Mày sẽ chết dưới tay tao” Từ mặt của hắn hiện lên một nụ cười man rợ, sau đó thì cả người đều lao về phía trước.
“Ai sống ai chết không thể nói dễ dàng vậy được” Vương Phong nói sau đó cũng ra tay.
Lúc này đối phương đã không còn đường lui nhưng Vương Phong cũng vậy không còn đường lui nữa rồi trong tình huống này muốn thoát khỏi một người như hắn ta đúng là chuyện hy vọng hão huyền vì vậy chỉ còn cách tiếp tục chiến đấu.
Không giống như trận đấu trước đó có lẽ vì lần trước Phương Thành lo ngại rằng Vương Phong cuối cùng cũng có thể đánh bại hắn. Nhưng bây giờ không có Qủy Kiến Sầu sai khiến, vì vậy tên lính này ra tay không chút do dự. Hắn không cố thủ nữa mà chủ động tấn công làm cho Vương Phong gặp rắc rối lớn
Đến lúc này Vương Phong mới nhận ra kinh nghiệm chiến đấu của mình vẫn còn rất ít. Những tên lính này có ai không phải là thân kinh bách chiến? Thậm chí đều tham gia những trận chiến thật sự còn bản thân cậu thì sao? Trước giờ đều sống trong thành phố và kinh nghiệm ở khu vực này gần như bằng không.
Trong những lần đánh với mấy tên côn đồ tất cả đều là nhỏ đánh nhỏ vì không ai muốn mất mạng cả. Nhưng tên lính bây giờ tấn công quá dữ dội đến nỗi phải đến mười chiêu của Vương Phong mới khiến cho kẻ địch nối tiếp kẻ địch cuối cùng cũng bay va vào cây.
Vương Phong chính là nguyên nhân khiến bọn họ thay đổi thành như bây giờ. Nếu Vương Phong chết đi vậy kẻ đầu xỏ chính là hai bọn họ rồi.
“Cô nghĩ bây giờ nói với tôi chuyện này còn có tác dụng sao?” Vương Phong nhìn Đông Phương Ngọc Nhi cũng không trách ngược lại anh ta nữa.
Nếu ngay từ đầu anh ta đã quyết định sẽ ra tay thì trong lòng anh ta sẽ không hối hận còn nếu hối hận thì ngay từ đầu anh ta sẽ không chọn ra tay.
“Vậy tôi sẽ đến ngăn bọn họ. Anh mau chóng đưa Tiểu Thiến chạy đi. Tôi dù có chết cũng không thể để hai người chết cùng tôi được” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu định đứng lên.
Nhưng vào lúc này đột nhiên Đông Phương Ngọc Nhi cảm thấy có một bàn tay xuất hiện và đè lên vai của mình.
“Lát nữa cô không cần phải nói gì cả cũng không cần làm gì cả” Vương Phong nói một cách bình thản.
Nếu như bọn họ không biểu hiện gì ra cả thì đối phương có thể sẽ sợ. Còn nếu Đông Phương Ngọc Nhi thực sự làm cái gì đó có thể đối phương sẽ nhận thấy được vấn đề của Vương Phong ngay.
Đối phương đã từng bị dọa một lần vì vậy trong lòng Vương Phong mới nghĩ ra chủ ý này.
“Đừng trốn nữa ra đây đi”.Vương Phong vừa cất tiếng lên đã khiến hai tên đó lúc đầu còn thập thò trốn quanh đó lập tức biến sắc.
Phải biết rằng chúng vô cùng cẩn thận, thậm chí cả một tiếng động nhỏ cũng chúng không hề để lọt ra ngoài. Nhưng dù có như vậy thì vẫn bị Vương Phong phát hiện.
Chúng vốn dĩ cũng chỉ muốn đồ ăn nhưng vì tối qua gặp phải Vương Phong nên từ hôm qua nên đến giờ đã tròn một ngày không có gì vào bụng. Tuy rằng lúc đó có nghĩ rằng là sẽ đi ăn cướp nhưng đến khi hành động thì suýt chút nữa là mất luôn cả mạng vì vậy mới đành quay về làm phiền Vương Phong.
Bây giờ vẫn có thể ở lại đây phần lớn cũng đã trở thành một đội. Đơn phương độc mã ở lại không khác nào chờ chết cả. Những người này không thể không hợp sức để ngăn địch.
Đương nhiên là càng nhiều người thì càng có lợi. Bọn chúng sẽ có cơ hội giành được thức ăn lớn hơn. Ít nhất là đến trước khi cướp được bọn họ sẽ không nổi loạn.
Hai người bọn chúng không thể đối phó với người khác nhưng lại không cam tâm thất bại này vì vậy mới quay lại làm phiền Vương Phong.
Bọn chúng lúc này đã nhìn thấy vết thương của Hiểu Thiến nặng như vậy, nói không chừng bây giờ đã bị nhiễm trùng. Hai đấu hai đúng là cơ hội cực kì lớn.
“Không ngờ mày lại đề phòng như vậy”. Nếu đã bị Vương Phong phát hiện ra bọn chúng cũng không trốn làm gì nữa. Vậy nên từ sau cây cổ thụ, bọn chúng liền bước ra.
Nhìn thấy Vương Phong bọn chúng có chút kinh sợ. Nhưng cái chết của kẻ hôm qua cũng chỉ là ngoài ý muốn, là hắn quá khinh địch mà thôi.
Nếu hai người bọn chúng toàn lực ra tay chưa chắc đã thua Vương Phong.
Hơn nữa khi bọn chúng nhìn ra phía sau cũng chỉ thấy Hiểu Thiến đang nằm thở. Cũng may mà chỉ có hai người, cơ hội thành công lại càng lớn.
Bọn chúng không muốn giết người mà chỉ muốn cướp một chút đồ để ăn là đủ rồi.
“Không muốn chết thì mau mau chạy đi. Tao không muốn làm khó chúng mày”. Nhìn thấy hai người bọn chúng bước ra, Vương Phong nói với nét mặt bình thản.
“Mang những thứ của bọn tao trả lại đây rồi bọn tao sẽ lập tức đi, tuyệt đối không so đo với mày nữa.” Nghe Vương Phong nói xong một trong số bọn chúng đáp lại bằng ánh mắt vô cùng cảnh giác.
“Ha ha”. Nghe bọn chúng nói xong đột nhiên Vương Phong nhếch mép cười một cái nói: “Nếu chúng mày đã muốn chết như thế vậy thì để tao giúp chúng mày hoàn thành tâm nguyện”
Vừa dứt lời sắc mặt của hai người bọn chúng liền thay đổi. Bởi trước mặt bọn chúng, Vương Phong đã biến mất với tốc độ còn nhanh hơn cả một cái chép miệng.
Bụp!
Cũng chính lúc đó đột nhiên một trong hai người bọn họ bị Vương Phong lao tới một cách hung hăng đấm văng ra ngoài, đập vào cây cổ thụ.
“Lợi hại quá”. Chớp mắt một cái tên này đã bị đánh bay khiến mi mắt tên kia không khỏi có chút kinh hãi kiềm nén.
“Khụ khụ…” Phải chịu một cú đánh mạnh như vậy tên đó hiển nhiên bị thương không hề nhẹ, mặt mày đều đỏ ửng.
“Ngươi còn thất thần ra đấy làm gì? Lên đi. Nếu không muốn chết thì bây giờ hãy dồn hết sức lực và ra tay đi”. Bị Vương Phong đấm một cú nhưng hắn không chết ngay mà vẫn hét lên một tiếng.
Bây giờ bọn chúng vì đồ ăn, vì sinh tồn mà chiến đấu. Không chiến đấu thì chỉ có bị loại bỏ. Nhưng như vậy bọn chúng không những bị mất đi cơ hội vào Long Hồn, mà còn bị người đời cười nhạo nên lúc này bọn chúng không thể nào rút lui được nữa.
Hoặc là thành công hoặc là thất bại. Tuyệt không có con đường thứ ba.
“Đối thủ của mày là tao!” Đối phương đã vô cùng điên cuồng, muốn lao vào Vương Phong. Đông Phương Ngọc Nhi lúc này cũng đứng dậy.
Cô ta hiểu rõ tình trạng bây giờ của Vương Phong. Đấu với một người sợ còn không thể đừng nói là hai người
Tuy rằng biết khả năng của mình không thể địch lại cả hai nhưng cô ta vẫn muốn giúp Vương Phong bớt một phần áp lực.
Bọn họ bây giờ đã cùng hội cùng thuyền. Chỉ cần một người nằm xuống kết quả sẽ không còn gì bàn cãi nữa.
“Không thể tin được thực lực của ngươi như vậy mà còn cố chấp”. Lúc này tên bị đánh bay ra lúc nãy đã tỉnh lại, cười chế giễu.
Vốn dĩ hắn nghĩ mình đã chết rồi nhưng bây giờ đã không còn cảm thấy đau nhức nữa, vẻn vẹn chỉ là một cú va chạm mà thôi.
Hôm qua Vương Phong giết chết một người làm cho bọn chúng bị dọa chạy đến nỗi cả dũng khí chiến đấu cũng không có, bỏ luôn lại đồ ăn mà chạy.
Nhưng bây giờ bản thân đã được thử qua sức mạnh của Vương Phong, hắn nhận ra hôm qua mình đã phạm sai lầm. Người này chỉ có tốc độ nhanh còn về sức chiến đấu thì rất yếu
Nghĩ thông chuyện này trong lòng hắn không thể không kinh ngạc vui mừng rằng bọn chúng cuối cùng cũng có thể tiếp tục sống sót ở lại nơi này rồi.
Mặt khác Đông Phương Ngọc Nhi đã từng chạm trán với tên kia. Đừng coi Đông Phương Ngọc Nhi chỉ là một đứa con gái. Cô gái từ nhỏ đã được huấn luyện vốn dĩ không phải là bình hoa mà là người có khả năng chiến đấu vô cùng lợi hại không khác so với đàn ông là mấy.
Một đối một cô ấy cũng không thể đến giúp bản thân mình được. Vì vậy lúc này Vương Phong lại cười một nụ cười khổ.
Vốn dĩ cậu ta cho rằng cú đánh bất ngờ của mình có thể dọa cho đối phương bỏ chạy. Nhưng sức mạnh của cậu bây giờ thật sự quá yếu và cũng do cậu đánh giá quá cao bản thân, căn bảncòn kém mục tiêu mong muốn khá xa.
Nhưng nếu muốn cậu nhận thua thì đây là chuyện không thể. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhận thua. Thậm chí là chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhận thua.
Không có sức mạnh nhưng cậu sẽ không chịu thua. Đây chính là sự kiêu ngạo đến cùng của cậu.
“Muốn có đồ ăn bước qua xác tao rồi hẵng nói” Vương Phong nói làm cho kẻ địch cũng không nhịn được mà cười chế nhạo.
Nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy. Vì vậy khi nghe Vương Phong nói, bọn chúng không những không định nương tay ngược lại còn định giết chết cậu.
Hai kẻ đứng trước mặt Vương Phong đều là đệ nhất. Nếu có thể giết chết người như vậy đối với cậu ấy mà nói cũng là một thành tựu.
Đây giống như việc một người cao cao tại thượng cả ngày luôn coi thường bạn lại có một ngày bạn có thể kéo hắn xuống. Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời.
“Chết đi” Tên lính đó hét một tiếng rồi trực tiếp vọt lên.
“Bụp”
Hai kẻ đó đấm Vương Phong một phát. Vương Phong bị lùi lại vài bước nhưng những tên đó cũng bị lùi lại vài bước.
Tuy rằng chân khí của Vương Phong đã bị tiêu hao đi bảy tám phần nhưng trong thời gian ngắn sức bật lại của cậu ta vẫn có. Thậm chí trong thời gian ngắn sẽ không bị thua nhưng đương nhiên là thời gian kéo dài thì người thua lại chính là cậu ta.
“Mạnh như vậy sao?” Cảm nhận được cánh tay của mình đang truyền đến một cảm giác đau đớn, người này có chút không tin được nhìn về Vương Phong.
Lúc nãy hắn còn nghĩ sức mạnh của Vương Phong rất yếu. Thế nhưng bây giờ hắn ta mới phát hiện thực lực của Vương Phong không hề thua kém hơn hắn.
Nghĩ đến đây trong lòng hắn bắt đầu có chút nghi ngờ, muốn rút lui. Tuy rằng hắn biết người hôm qua bị Vương Phong giết tên đó có chút khinh địch nhưng mặc kệ nói như thế nào thì hình ảnh Vương Phong trong lòng hắn có chút mờ ảo.
Trở thành người của Long Hội là chuyện tốt nhưng nếu vì chuyện này mà từ bỏ tính mạng thì có chút không đáng.
Nhưng khi nghĩ đến viêc bản thân đã bị đói nguyên một ngày thì cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ở lại và tiếp tục chiến đấu.
Đói một ngày bọn chúng có thể nhịn nhưng nếu lại đói thêm một ngày hắn sợ rằng ngày mai không còn sức để làm việc gì nữa. Vì vậy bây giờ bọn chúng không thể nào rút lui mà chỉ có thể chiến đấu.
“Tao biết mày là người có bản lĩnh. Thế nhưng hôm nay rất hân hạnh nói với mày một chuyện. Mày sẽ chết dưới tay tao” Từ mặt của hắn hiện lên một nụ cười man rợ, sau đó thì cả người đều lao về phía trước.
“Ai sống ai chết không thể nói dễ dàng vậy được” Vương Phong nói sau đó cũng ra tay.
Lúc này đối phương đã không còn đường lui nhưng Vương Phong cũng vậy không còn đường lui nữa rồi trong tình huống này muốn thoát khỏi một người như hắn ta đúng là chuyện hy vọng hão huyền vì vậy chỉ còn cách tiếp tục chiến đấu.
Không giống như trận đấu trước đó có lẽ vì lần trước Phương Thành lo ngại rằng Vương Phong cuối cùng cũng có thể đánh bại hắn. Nhưng bây giờ không có Qủy Kiến Sầu sai khiến, vì vậy tên lính này ra tay không chút do dự. Hắn không cố thủ nữa mà chủ động tấn công làm cho Vương Phong gặp rắc rối lớn
Đến lúc này Vương Phong mới nhận ra kinh nghiệm chiến đấu của mình vẫn còn rất ít. Những tên lính này có ai không phải là thân kinh bách chiến? Thậm chí đều tham gia những trận chiến thật sự còn bản thân cậu thì sao? Trước giờ đều sống trong thành phố và kinh nghiệm ở khu vực này gần như bằng không.
Trong những lần đánh với mấy tên côn đồ tất cả đều là nhỏ đánh nhỏ vì không ai muốn mất mạng cả. Nhưng tên lính bây giờ tấn công quá dữ dội đến nỗi phải đến mười chiêu của Vương Phong mới khiến cho kẻ địch nối tiếp kẻ địch cuối cùng cũng bay va vào cây.
Tác giả :
Xích Diễm Thánh Ca