Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 55: Bão táp nổi lên
Rạng sáng, văn phòng bí thư thành phố Ninh Hải đèn đuốc sáng trưng.
Trương Thành Thái và Từ Thắng Trì hai người ngồi đối diện nhau. Cả hai mắt đều đỏ bừng. Một điếu lại một điếu thuốc được rút ra, trong phòng khói thuốc lượn lờ, không khí trầm mặc mà áp lực.
Dụi tàn thuốc, Từ Thắng Trì ngồi thẳng người lên, nói: "Lão Trương, ta cảm thấy chuyện Chu tiểu thư mất tích lần này không đơn giản, có thể là bị người ta bắt cóc. Nếu không với tính cách của Chu tiểu thư, ta tin rằng cô ấy sẽ không tùy hứng như vậy ngay cả một lời cũng không nói liền mất tích. Ta cho rằng cô ấy đã bị khống chế, mất đi tự do, lão Trương a, chuyện này quả thật rất nghiêm trọng."
Trương Thành Thái chậm rãi gật đầu, ánh mắt hắn nhìn Từ Thắng Trì có vài phần tán thưởng.
Từ trước tới nay, trên quan trường, thị ủy và thị chính hai ban bộ này rất khó đồng lòng, thường xuyên xảy tranh đấu gay gắt khắp nơi. Mà cuộc đấu lợi hại nhất tất nhiên phải kể tới người đứng đầu của hai ban bộ này là bí thư thị ủy và thị trưởng. Thực ra, điều này cũng phù hợp với quan trường Trung Quốc từ xưa đến nay nhằm mục đích cân bằng cán cân quyền lực, quyền lực tả hữu phân chia đều, nó cũng đem lại lợi ích cho chính quyền lãnh đạo tỉnh ủy. Ai ở lâu trong giới quan trường đều biết, cục diện hòa hợp êm ấm phát triển dễ dàng khiến cho quyền lực và lời nói của lãnh đạo cấp trên suy yếu. Nước giội không tới tiểu triều đình, một cái thành phố nho nhỏ mà hòa hợp thì còn cần Tỉnh ủy làm cái gì nữa?
Thế nhưng quan trường thành phố Ninh Hải có chút khác biệt, thị ủy và thị chính hai ban bộ này phi thường đoàn kết, tất nhiên không phải là không có tranh đấu nhưng nó rất ít xảy ra. Cái này chủ yếu là do công của bí thư thị ủy Trương Thành Thái là người không có tham vọng cũng do thị trưởng Từ Thắng Trì làm giữ mình an phận thủ thường, hơn nữa các biện pháp phương hướng chính trị của hai người không mưu mà hợp. Bầu không chính trị hài hòa giữa thị ủy và thị chính Ninh Hải thực sự là hiếm thấy trăm năm khó gặp trong giới quan trường Trung Quốc.
Trước kia từng có một vị đại lão tỉnh ủy rất không vừa lòng với lãnh đạo các ban ngành thành phố Ninh Hải. Vốn tưởng ông ta sẽ điều chỉnh lại lãnh đạo các ban ngành đó, nhưng không biết tại sao ý kiến đó lại bị cao tầng phủ quyết, vị đại lão tỉnh ủy kia cũng lập tức bị điều làm đại biểu đại hội đồng nhân dân, rồi được gắn cho cái danh hiệu phó chủ nhiệm nhàn rỗi.
Sau đó, sự tình phát sinh không bình thường này đã dẫn đến một hồi chấn động không nhỏ cho tỉnh ủy Giang Nam. Mỗi người đều vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ về vũng nước đục Ninh Hải này, họ cũng không rõ vì sao cao tầng đối với cái thành phố bé tẹo Ninh Hải lại chú ý như vậy. Từ sau việc này, tỉnh ủy Giang Nam cũng không dám khoa tay múa chân với thành phố Ninh Hải nữa.
Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thông quan chuyện này cũng nhạy cảm phát hiện được: cao tầng vượt cấp mà xuống can thiệp vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan chức thành phố Ninh Hải, e rằng sự việc không hề đơn giản. Có thể khẳng định rằng, cao tầng hy vọng được thấy không khí an bình ở Ninh Hải, không xuất hiện cục diện tranh đấu chính trị. Bất cứ ai mà phá bỏ cục diện này, đùa bỡn cái gọi là cân bằng quyền lực, cuối cùng chắc chắn sẽ giống như vị lão đại tỉnh ủy kia bị cao tầng nhẫn tâm đá đi.
Quan trường Ninh Hải trở thành một cái chủ đề thần bí thâm sâu trong giới quan chức tỉnh ủy Giang Nam.
Tại trung tâm vòng xoáy thần bí này trong hai người, Trương Thành Thái miễn cưỡng được xem là tay chân bên ngoài của một gia tộc hiển hách ở kinh thành, cho nên hắn đối với hành động của cao tầng có chút lĩnh ngộ mơ hồ. Mà Từ Thắng Trì lại cùng một phe với vị phó bí thư thường vụ tỉnh ủy Giang Nam kia cho nên cũng có nghe về gia tộc hiển hách ở kinh thành kia nhưng hắn không làm mất đi quan hệ, hắn vẫn cùng với Trương Thành Thái hợp tác ăn ý bởi vì do năng lực cá nhân cùng với tính cách xuất chúng của Trương Thành Thái. Tuy rằng, Từ Thắng Trì không biết cao tầng có ý gì nhưng hắn cũng không phải là người ngu ngốc. Hắn hiểu rằng có lẽ cao tầng hy vọng nhìn thấy cục diện hắn và Trương Thành Thái hợp tác ăn ý do đó hắn cũng lo sợ nên quan hệ giữa hắn và Trương Thành Thái cũng ngày càng trở nên khăng khít.
Trên có ý tốt, tất nhiên phải thực hiện, tất nhiên phải làm theo, quan trường từ xưa đến nay quả thật vẫn luôn là như vậy.
Dập tắt một điếu thuốc, Từ Thằng Trì lại hút một điếu nữa, hít một hơi thật sâu, nói: "Lão Trương, Chu tiểu thư mất tích, chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Ta nghe nói Tập đoàn Đằng Long có bối cảnh rất sâu, nếu như cô ấy xảy ra bất trắc ở Ninh Hải, sợ rằng bên trên sẽ giận cá chém thớt mà trút hết lên đầu chúng ta..."
Tâm tình Trương Thành Thái còn nặng nề hơn so với Từ Thắng Trì, bởi vì hắn biết rõ trong đám người mất tích còn một vị thanh niên vô cùng bí ẩn, lai lịch tuyệt đối còn hơn so với Chu Mị. Chu Mị mất tích có thể dễ dàng từ chức, nhưng nếu người trẻ tuổi kia xảy ra chuyện gì không hay, sợ rằng bên trên sẽ nổi trận lôi đình, thiên uy quá lớn, sấm sét vang dội, hai người bọn hắn một bí thư thị ủy và một thị trưởng nhỏ nhỏ tuyệt đối không thể chống đỡ được.
Hít một hơi thuốc, Trương Thành Thái chậm rãi nói:"Lão Từ, ta cho rằng mục tiêu tìm kiếm quan trọng trước mắt phải là trợ lý của chủ tịch công ty Hồng Hổ, chính là người thanh niên hai mươi tuổi đó."
Từ Thắng Trì nghe xong đờ ra, hắn kinh ngạc nhìn Trương Thành Thái. Mấy năm hợp tác với nhau nhưng đây là lần đầu tiên hắn lộ ra biểu hiện kinh ngạc nghi hoặc đến vậy.
Trương Thành Thái cười khổ, nhưng nguyên do trong đó thật sự là không có cách để nói với người khác.
"Lão Từ, cộng tác với nhau hơn hai năm, ông phải tin tưởng tôi." Hai con mắt Trương Thành Thái nhìn chằm chằm Từ Thắng Trì, gằn từng chữ một.
*
Chu Mị mất tích, tất cả cảnh sát Ninh Hải cấp tốc trở về đơn vị, một đống nhiệm vụ được phân công xuống dưới, lục soát tìm kiếm đặt trọng điểm ở nội thành và toàn bộ các sân bay nhà ga bến tàu lớn nhỏ ở Ninh Hải.
Cao Thắng Nam cũng bị điện thoại khẩn cấp triệu về cục công an. Sau khi biết được trong danh sách mất tích có tên của Diệp Hoan, Cao Thằng Nam cảm thấy bất an trong lòng, loại cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.
Đã một quãng thời gian cô chưa có gặp Diệp Hoan, giữa hai người cũng có liên lạc qua điện thoại một lần, không mặn không nhạt nói chuyện với nhau vài câu. Cao Thắng Nam biết rõ hiện tại Diệp Hoang đang làm công việc đứng đắn nghiêm chỉnh, cô cũng chinh vì vậy mà cảm thấy vui mừng, mới được có mấy ngày mà sao hắn lại mất tích?
Một loại trực giác kỳ lạ nói với Cao Thắng Nam rằng vụ án mất tích khiến cao tầng Ninh Hải khiếp sợ lần này sợ rằng có quan hệ tới Diệp Hoan. Tuy rằng không hề có căn cứ, không hề có lý do nhưng chính cô lại cảm thấy như vậy.
Trong vụ án mất tích lần này, rốt cuộc Diệp Hoai đóng vai nhân vật nào? Là người bị hại hay là tội phạm bị tình nghi? Cao Thằng Nam không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Cắn răng, không nói một lời nào, cô lái xe tới nơi tòa nhà Diệp Hoan cư ngụ trong khu ngõ hẻm cũ kĩ.
Chân tướng, nhất định cô phải nắm trong tay mình, Cao Thắng Nam nhất định phải chính mắt nhìn thấy hắn, mặc kệ chân tướng việc này là tốt hay xấu, mặc kệ cô có mong muốn chứng kiến hay không, cô vẫn phải đem sự thật phơi bày ra bởi vì cô là cảnh sát, đỉnh đầu của cô được đính huy hiệu của cảnh sát, tinh thần hiệp nghĩa và ý thức trách nhiệm không cho phép cô vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Cao Thằng Nam nhanh chóng tìm được phòng của Diệp Hoan, gõ cửa, rất nhanh cánh cửa được mở ra, một gương mặt mảnh khảnh hơi tiều tùy mỹ lệ hiện ra trước mắt Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam híp híp mắt, rất nhanh đã nhận ra cô gái này.
Ngày đó, khi đưa Diệp Hoan ra khỏi cửa lớn của cục cảnh sát, chính là người con gái trước mắt này đến đón hắn. Xem ra bọn hắn ở chung, cô ta cùng với Diệp Hoan rất thân thuộc.
Ừm, quả thật rất thân thuộc, thậm chí còn ở cùng một phòng rồi cơ mà.
"Xin hỏi, Diệp Hoan có phải ở nơi này hay không?" Hai mắt Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Nam Kiều Mộc nói.
Nam Kiều Mộc ngẩn người, nhưng sau đó nàng cũng nhận ra Cao Thắng Nam, chính là nữ cảnh sát có chút thái độ thân mật đối với Diệp Hoan.
Nam Kiều Mộc nhẹ gật đầu, vẻ mặt có chút lo lằng: "Anh ấy ở nơi này, nhưng không có ở nhà, từ sau khi tan tầm anh ấy không có trở về, gọi điện thì điện thoại của anh ấy tắt máy."
...
...
Nửa giờ sau, từ trong miệng của Nam Kiều Mộc, Cao Thắng Nam đã hiểu được hết thảy mọi chuyện xảy ra gần đây với Diệp Hoan. Cô bước nhanh ra khỏi tòa nhà già cũ kĩ.
Lòng cô phảng phất chìm vào đáy cốc.
Diệp Hoan, thật sự là do ngươi làm sao? Có khó khăn sao không nói với tôi, không nên làm loại chuyện mất đầu thế này chứ?
... Mình nên làm cái gì bây giờ? Giả bộ không biết sao? Nếu như không kịp ngăn hắn lại, hắn phạm phải tội không cách nào đền bù được thì phải làm sao? Hiện tại ngăn cản còn kịp không?
Tâm trạng của cô lẫn lộn như năm lọ gia vị trộn lẫn vào nhau, cô đứng ở đầu con hẻm trong gió lạnh, thân hình thon dài cao ngất không chịu được lạnh run.
Cao Thắng Nam khó chịu nhắm mắt lại, ngửa đầu, một lát sau cô mở mắt, hàm răng trắng noãn gắt gao cắn xuống môi dưới, rồi cô do dự bấm điện thoại cho Triệu Đại Phong.
"Chú Triệu, vụ án có tiến triển mới, ...Diệp Hoan trợ lý của chủ tịch công ty Hồng Hồ là đối tượng bị tình nghi lớn nhất, Chu tiểu thư và Liễu tiểu thư rất có thể là do hắn bắt cóc..."
Cao Thắng Nam cúp điện thoại, đột nhiên ngồi xổm trước cửa ngõ, si ngốc nhìn vào phía sau tòa nhà nơi ở của Diệp Hoan, nước mắt không hiểu sao rơi xuống.
Mười phút sau, cục công an thành phố Ninh Hải khẩn cấp hành động, chân dung của Diệp Hoan và Hầu Tử cũng từng cái một được chuyển đến các đồn công an cơ sở, các đội liên phòng ở nhà ga, sân bay, bến cảng.
Cùng lúc đó, bí thư thị ủy Trương Thành Thái biết được tin tức sự việc khiếp sợ này, hắn ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, im lặng một hồi. Rất lâu sau, rốt cục hắn run rẩy bấm điện thoại mà mãi không xong như thể hắn chưa từng dùng qua điện thoại ...
Sự bình yên của thành phố Ninh Hải không ngờ do một tên côn đồ phá vỡ. Bão táp nổi lên...
Trương Thành Thái và Từ Thắng Trì hai người ngồi đối diện nhau. Cả hai mắt đều đỏ bừng. Một điếu lại một điếu thuốc được rút ra, trong phòng khói thuốc lượn lờ, không khí trầm mặc mà áp lực.
Dụi tàn thuốc, Từ Thắng Trì ngồi thẳng người lên, nói: "Lão Trương, ta cảm thấy chuyện Chu tiểu thư mất tích lần này không đơn giản, có thể là bị người ta bắt cóc. Nếu không với tính cách của Chu tiểu thư, ta tin rằng cô ấy sẽ không tùy hứng như vậy ngay cả một lời cũng không nói liền mất tích. Ta cho rằng cô ấy đã bị khống chế, mất đi tự do, lão Trương a, chuyện này quả thật rất nghiêm trọng."
Trương Thành Thái chậm rãi gật đầu, ánh mắt hắn nhìn Từ Thắng Trì có vài phần tán thưởng.
Từ trước tới nay, trên quan trường, thị ủy và thị chính hai ban bộ này rất khó đồng lòng, thường xuyên xảy tranh đấu gay gắt khắp nơi. Mà cuộc đấu lợi hại nhất tất nhiên phải kể tới người đứng đầu của hai ban bộ này là bí thư thị ủy và thị trưởng. Thực ra, điều này cũng phù hợp với quan trường Trung Quốc từ xưa đến nay nhằm mục đích cân bằng cán cân quyền lực, quyền lực tả hữu phân chia đều, nó cũng đem lại lợi ích cho chính quyền lãnh đạo tỉnh ủy. Ai ở lâu trong giới quan trường đều biết, cục diện hòa hợp êm ấm phát triển dễ dàng khiến cho quyền lực và lời nói của lãnh đạo cấp trên suy yếu. Nước giội không tới tiểu triều đình, một cái thành phố nho nhỏ mà hòa hợp thì còn cần Tỉnh ủy làm cái gì nữa?
Thế nhưng quan trường thành phố Ninh Hải có chút khác biệt, thị ủy và thị chính hai ban bộ này phi thường đoàn kết, tất nhiên không phải là không có tranh đấu nhưng nó rất ít xảy ra. Cái này chủ yếu là do công của bí thư thị ủy Trương Thành Thái là người không có tham vọng cũng do thị trưởng Từ Thắng Trì làm giữ mình an phận thủ thường, hơn nữa các biện pháp phương hướng chính trị của hai người không mưu mà hợp. Bầu không chính trị hài hòa giữa thị ủy và thị chính Ninh Hải thực sự là hiếm thấy trăm năm khó gặp trong giới quan trường Trung Quốc.
Trước kia từng có một vị đại lão tỉnh ủy rất không vừa lòng với lãnh đạo các ban ngành thành phố Ninh Hải. Vốn tưởng ông ta sẽ điều chỉnh lại lãnh đạo các ban ngành đó, nhưng không biết tại sao ý kiến đó lại bị cao tầng phủ quyết, vị đại lão tỉnh ủy kia cũng lập tức bị điều làm đại biểu đại hội đồng nhân dân, rồi được gắn cho cái danh hiệu phó chủ nhiệm nhàn rỗi.
Sau đó, sự tình phát sinh không bình thường này đã dẫn đến một hồi chấn động không nhỏ cho tỉnh ủy Giang Nam. Mỗi người đều vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ về vũng nước đục Ninh Hải này, họ cũng không rõ vì sao cao tầng đối với cái thành phố bé tẹo Ninh Hải lại chú ý như vậy. Từ sau việc này, tỉnh ủy Giang Nam cũng không dám khoa tay múa chân với thành phố Ninh Hải nữa.
Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thông quan chuyện này cũng nhạy cảm phát hiện được: cao tầng vượt cấp mà xuống can thiệp vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan chức thành phố Ninh Hải, e rằng sự việc không hề đơn giản. Có thể khẳng định rằng, cao tầng hy vọng được thấy không khí an bình ở Ninh Hải, không xuất hiện cục diện tranh đấu chính trị. Bất cứ ai mà phá bỏ cục diện này, đùa bỡn cái gọi là cân bằng quyền lực, cuối cùng chắc chắn sẽ giống như vị lão đại tỉnh ủy kia bị cao tầng nhẫn tâm đá đi.
Quan trường Ninh Hải trở thành một cái chủ đề thần bí thâm sâu trong giới quan chức tỉnh ủy Giang Nam.
Tại trung tâm vòng xoáy thần bí này trong hai người, Trương Thành Thái miễn cưỡng được xem là tay chân bên ngoài của một gia tộc hiển hách ở kinh thành, cho nên hắn đối với hành động của cao tầng có chút lĩnh ngộ mơ hồ. Mà Từ Thắng Trì lại cùng một phe với vị phó bí thư thường vụ tỉnh ủy Giang Nam kia cho nên cũng có nghe về gia tộc hiển hách ở kinh thành kia nhưng hắn không làm mất đi quan hệ, hắn vẫn cùng với Trương Thành Thái hợp tác ăn ý bởi vì do năng lực cá nhân cùng với tính cách xuất chúng của Trương Thành Thái. Tuy rằng, Từ Thắng Trì không biết cao tầng có ý gì nhưng hắn cũng không phải là người ngu ngốc. Hắn hiểu rằng có lẽ cao tầng hy vọng nhìn thấy cục diện hắn và Trương Thành Thái hợp tác ăn ý do đó hắn cũng lo sợ nên quan hệ giữa hắn và Trương Thành Thái cũng ngày càng trở nên khăng khít.
Trên có ý tốt, tất nhiên phải thực hiện, tất nhiên phải làm theo, quan trường từ xưa đến nay quả thật vẫn luôn là như vậy.
Dập tắt một điếu thuốc, Từ Thằng Trì lại hút một điếu nữa, hít một hơi thật sâu, nói: "Lão Trương, Chu tiểu thư mất tích, chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Ta nghe nói Tập đoàn Đằng Long có bối cảnh rất sâu, nếu như cô ấy xảy ra bất trắc ở Ninh Hải, sợ rằng bên trên sẽ giận cá chém thớt mà trút hết lên đầu chúng ta..."
Tâm tình Trương Thành Thái còn nặng nề hơn so với Từ Thắng Trì, bởi vì hắn biết rõ trong đám người mất tích còn một vị thanh niên vô cùng bí ẩn, lai lịch tuyệt đối còn hơn so với Chu Mị. Chu Mị mất tích có thể dễ dàng từ chức, nhưng nếu người trẻ tuổi kia xảy ra chuyện gì không hay, sợ rằng bên trên sẽ nổi trận lôi đình, thiên uy quá lớn, sấm sét vang dội, hai người bọn hắn một bí thư thị ủy và một thị trưởng nhỏ nhỏ tuyệt đối không thể chống đỡ được.
Hít một hơi thuốc, Trương Thành Thái chậm rãi nói:"Lão Từ, ta cho rằng mục tiêu tìm kiếm quan trọng trước mắt phải là trợ lý của chủ tịch công ty Hồng Hổ, chính là người thanh niên hai mươi tuổi đó."
Từ Thắng Trì nghe xong đờ ra, hắn kinh ngạc nhìn Trương Thành Thái. Mấy năm hợp tác với nhau nhưng đây là lần đầu tiên hắn lộ ra biểu hiện kinh ngạc nghi hoặc đến vậy.
Trương Thành Thái cười khổ, nhưng nguyên do trong đó thật sự là không có cách để nói với người khác.
"Lão Từ, cộng tác với nhau hơn hai năm, ông phải tin tưởng tôi." Hai con mắt Trương Thành Thái nhìn chằm chằm Từ Thắng Trì, gằn từng chữ một.
*
Chu Mị mất tích, tất cả cảnh sát Ninh Hải cấp tốc trở về đơn vị, một đống nhiệm vụ được phân công xuống dưới, lục soát tìm kiếm đặt trọng điểm ở nội thành và toàn bộ các sân bay nhà ga bến tàu lớn nhỏ ở Ninh Hải.
Cao Thắng Nam cũng bị điện thoại khẩn cấp triệu về cục công an. Sau khi biết được trong danh sách mất tích có tên của Diệp Hoan, Cao Thằng Nam cảm thấy bất an trong lòng, loại cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.
Đã một quãng thời gian cô chưa có gặp Diệp Hoan, giữa hai người cũng có liên lạc qua điện thoại một lần, không mặn không nhạt nói chuyện với nhau vài câu. Cao Thắng Nam biết rõ hiện tại Diệp Hoang đang làm công việc đứng đắn nghiêm chỉnh, cô cũng chinh vì vậy mà cảm thấy vui mừng, mới được có mấy ngày mà sao hắn lại mất tích?
Một loại trực giác kỳ lạ nói với Cao Thắng Nam rằng vụ án mất tích khiến cao tầng Ninh Hải khiếp sợ lần này sợ rằng có quan hệ tới Diệp Hoan. Tuy rằng không hề có căn cứ, không hề có lý do nhưng chính cô lại cảm thấy như vậy.
Trong vụ án mất tích lần này, rốt cuộc Diệp Hoai đóng vai nhân vật nào? Là người bị hại hay là tội phạm bị tình nghi? Cao Thằng Nam không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Cắn răng, không nói một lời nào, cô lái xe tới nơi tòa nhà Diệp Hoan cư ngụ trong khu ngõ hẻm cũ kĩ.
Chân tướng, nhất định cô phải nắm trong tay mình, Cao Thắng Nam nhất định phải chính mắt nhìn thấy hắn, mặc kệ chân tướng việc này là tốt hay xấu, mặc kệ cô có mong muốn chứng kiến hay không, cô vẫn phải đem sự thật phơi bày ra bởi vì cô là cảnh sát, đỉnh đầu của cô được đính huy hiệu của cảnh sát, tinh thần hiệp nghĩa và ý thức trách nhiệm không cho phép cô vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Cao Thằng Nam nhanh chóng tìm được phòng của Diệp Hoan, gõ cửa, rất nhanh cánh cửa được mở ra, một gương mặt mảnh khảnh hơi tiều tùy mỹ lệ hiện ra trước mắt Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam híp híp mắt, rất nhanh đã nhận ra cô gái này.
Ngày đó, khi đưa Diệp Hoan ra khỏi cửa lớn của cục cảnh sát, chính là người con gái trước mắt này đến đón hắn. Xem ra bọn hắn ở chung, cô ta cùng với Diệp Hoan rất thân thuộc.
Ừm, quả thật rất thân thuộc, thậm chí còn ở cùng một phòng rồi cơ mà.
"Xin hỏi, Diệp Hoan có phải ở nơi này hay không?" Hai mắt Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Nam Kiều Mộc nói.
Nam Kiều Mộc ngẩn người, nhưng sau đó nàng cũng nhận ra Cao Thắng Nam, chính là nữ cảnh sát có chút thái độ thân mật đối với Diệp Hoan.
Nam Kiều Mộc nhẹ gật đầu, vẻ mặt có chút lo lằng: "Anh ấy ở nơi này, nhưng không có ở nhà, từ sau khi tan tầm anh ấy không có trở về, gọi điện thì điện thoại của anh ấy tắt máy."
...
...
Nửa giờ sau, từ trong miệng của Nam Kiều Mộc, Cao Thắng Nam đã hiểu được hết thảy mọi chuyện xảy ra gần đây với Diệp Hoan. Cô bước nhanh ra khỏi tòa nhà già cũ kĩ.
Lòng cô phảng phất chìm vào đáy cốc.
Diệp Hoan, thật sự là do ngươi làm sao? Có khó khăn sao không nói với tôi, không nên làm loại chuyện mất đầu thế này chứ?
... Mình nên làm cái gì bây giờ? Giả bộ không biết sao? Nếu như không kịp ngăn hắn lại, hắn phạm phải tội không cách nào đền bù được thì phải làm sao? Hiện tại ngăn cản còn kịp không?
Tâm trạng của cô lẫn lộn như năm lọ gia vị trộn lẫn vào nhau, cô đứng ở đầu con hẻm trong gió lạnh, thân hình thon dài cao ngất không chịu được lạnh run.
Cao Thắng Nam khó chịu nhắm mắt lại, ngửa đầu, một lát sau cô mở mắt, hàm răng trắng noãn gắt gao cắn xuống môi dưới, rồi cô do dự bấm điện thoại cho Triệu Đại Phong.
"Chú Triệu, vụ án có tiến triển mới, ...Diệp Hoan trợ lý của chủ tịch công ty Hồng Hồ là đối tượng bị tình nghi lớn nhất, Chu tiểu thư và Liễu tiểu thư rất có thể là do hắn bắt cóc..."
Cao Thắng Nam cúp điện thoại, đột nhiên ngồi xổm trước cửa ngõ, si ngốc nhìn vào phía sau tòa nhà nơi ở của Diệp Hoan, nước mắt không hiểu sao rơi xuống.
Mười phút sau, cục công an thành phố Ninh Hải khẩn cấp hành động, chân dung của Diệp Hoan và Hầu Tử cũng từng cái một được chuyển đến các đồn công an cơ sở, các đội liên phòng ở nhà ga, sân bay, bến cảng.
Cùng lúc đó, bí thư thị ủy Trương Thành Thái biết được tin tức sự việc khiếp sợ này, hắn ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, im lặng một hồi. Rất lâu sau, rốt cục hắn run rẩy bấm điện thoại mà mãi không xong như thể hắn chưa từng dùng qua điện thoại ...
Sự bình yên của thành phố Ninh Hải không ngờ do một tên côn đồ phá vỡ. Bão táp nổi lên...
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn