Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 257: Sắp công bố
Dịch giả: todyan
Biên: trongkimtrn
Mấy lời khuyên của Thẩm lão gia tử khiến Diệp Hoan hiểu ra.
Việc dùng đao dùng súng để giết người phóng hỏa ngay giữa ban ngày ban mặt, đó tất nhiên là điều thiếu thực tế ở Prague, quân đội và cảnh sát ở Cộng hòa Séc đâu phải là một đám bất tài vô dụng đâu? Việc này chỉ có thể tiến hành một cách bí mật mà thôi.
Tuy ông nội hắn nói năng hàm hồ, nhưng ý tứ cốt lõi Diệp Hoan cũng hiểu, khái quát lại trong bốn chữ: “Che dấu tai mắt”.
Đứa cháu đích tôn bị khi dễ thì phải đáp trả, cháu dâu đang bị bắt cũng phải cứu trở về. Nhưng lại không thể làm to chuyện này tới mức không thể cứu vãn, càng không thể dẫn mồi lửa tới chính phủ Trung Quốc. Nên làm như thế nào đây? Tốt nhất là nên hành động vào lúc đêm khuya.
Không thể không nói, Thẩm lão đầu đã nhiều tuổi như vậy, nhưng cũng không dễ bị trêu chọc, bề ngoài thì tỏ ra nóng nảy dữ dằn ngay thẳng, phía sau lưng lại ẩn chứa sự xảo quyệt như cáo già. Người sống được từ thời chiến tranh khói lửa loạn lạc cho đến bây giờ mà không có một chút lòng dạ hẹp hòi thì sao có thể sống tốt được?
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Diệp Hoan trở nên phấn chấn, bị mấy tiếng chửi rủa cảnh cáo nên sự tức giận ngút trời trước đó cũng chậm rãi giảm bớt đi vài phần.
Lão gia tử nói thật hay, người khác đối xử với ta như thế nào, ta phải “báo đáp” lại gấp trăm lần, ngồi một chỗ tức giận thì làm được gì?
Trong lòng trở nên thông suốt, quyết tâm của hắn càng thêm kiên định.
Nếu như đã đến đây thì liền chơi chết mẹ gã một phen, phải lưu lại nơi cổ thành ngàn năm này chút dấu tích gì đó, cũng phải khiến cho cái tên Edward kia biết rõ chọc giận lão tử sẽ có hậu quả gì?
Đoàn xe còn đang chạy trên đường Prague mà không có đích đến ở nơi nào, phòng tổng thống của hắn ở khách sạn đã bị nổ tung, tất nhiên không cần quay lại nữa. Suy nghĩ một lát, Diệp Hoan gọi điện tới đại sứ quán, kể qua một lượt các sự tình vừa xảy ra với hắn. Chuyện đánh bom tập kích trong khách sạn đâu phải chuyện nhỏ, chỉ sợ lúc này toàn bộ châu Âu đã bị chấn động rồi. Sau cùng thì những người sứt đầu mẻ trán nhất có lẽ là tổng thống Cộng hòa Séc và thị trưởng Prague. Tuy chuyện này còn không rõ ai đúng ai sai, nhưng dù sao Diệp Hoan cũng là người bị hại, bọn họ không có lập luận gì để chỉ trích Diệp Hoan, chẳng lẽ nói hắn trêu hoa ghẹo nguyệt à?
Chuyện kế tiếp là giải quyết tốt hậu quả và việc đàm phán… Công việc này thì cứ giao cho đại sứ quán. Sau khi biết rõ bối cảnh của Diệp Hoan, đại sứ quán tất nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Con Mercedes mà Hoàng Hổ đang cưỡi ở phía trước bỗng rẽ ngoặt, đi vào một con đường khác. Diệp Hoan biết rằng, Hoàng Hổ muốn đi mua súng, lập tức bảo đoàn xe đi ra ngoại thành. Vào mấy trăm năm trước, lúc châu Âu chưa tiến vào thời kì cách mạng công nghiệp, thì quý tộc thượng lưu Âu châu thường có nhã hứng kiến tạo lâu đài theo phong cách riêng. Lúc đó, việc này trở thành phong trào cạnh tranh nhau, có thể nói khắp các vùng đất ở châu Âu đều có các tòa lâu đài, cho tới bây giờ chúng vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, hơn nữa số lượng có thể ở cũng không ít.
Theo lời hướng dẫn của Tina, cô tình nhân của Trương Tam, Diệp Hoan quyết định dừng chân tại một tòa lâu đài nhỏ vô danh ở ngoại thành.
Tòa lâu đài này ở phía Đông ngoại thành Prague, cách nội thành ước chừng nửa giờ chạy xe. Nghe nói là từ thế kỉ 17, lâu đài được một vị bá tước Hungary cho kiến tạo. Sau bao đời kế thừa, gia cảnh dòng họ người bá tước kia dần dần sa sút, chi trả không nổi chi phí khổng lồ để tu sửa tòa thành, nên đến cuối thời trung đại thì nó bị bán cho một người thương nhân Prague.
Diệp Hoan cũng không thích ở trong một tòa lâu đài như thế cho lắm, chẳng qua là tìm một nơi trú chân tạm thời mà thôi. Mang theo nhiều người như vậy, ở chung một chỗ cũng thuận tiện để bảo hộ, vì vậy hắn đành thuê nơi này và vào ở.
Bề ngoài tòa thành có vẻ cũ nát. Nó chiếm diện tích cũng không lớn, khoảng chừng bảy tám trăm mét vuông. Ở bên trong có rất nhiều phòng trống, hơn nữa sau khi trải qua tu sửa, đèn điện, đồ điện thậm chí máy tính các loại đồ điện gia dụng đầy đủ hết. Sau khi được quét dọn sạch sẽ, nó so với một cái khách sạn năm sao cũng không sai biệt lắm, còn có thêm một loại phong cách cổ xưa tang thương.
Tiến vào tòa lâu đài, bên trong tỏa ra một chút vắng lặng, có cảm giác khiến người ta phát lạnh cả người. Bọn Hầu Tử Trương Tam không nhịn được nổi cả da gà, vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi.
"Anh Hoan à,… Em nghe nói châu Âu mấy trăm năm trước từng tồn tại quỷ hút máu, hơn nữa quỷ hút máu đều sống trong lâu đài..." Hầu Tử nơm nớp lo sợ, nói.
"Những thứ mà người ta nói hươu nói vượn đó mà bọn mày cũng tin à? Nhìn mày bây giờ coi, chưa gì sắc mặt đã trắng bệch cả ra, mẹ nó chẳng khác nào quỷ hút máu, chưa gì đã sợ đến như vậy?" Diệp Hoan khinh thường nói.
Hầu Tử nói với giộng run run: "Không phải! Anh Hoan à, dường như nơi này thật sự có chút cổ quái à..., vừa rồi vừa bước qua cánh cửa liền có một luồng gió lạnh thổi qua, em kìm lòng không được, đũng quần đã có cảm giác man mát..."
"Đó là nghẹn tưới mức chảy nước tiểu đấy, Quỷ hút máu cái rắm! Anh mày cũng thấy oan khuất thay cho Quỷ hút máu đây. Bớt nói nhảm một chút đi!"
Ngược lại là, Trương Tam chẳng có chút sợ hãi, vẻ mặt lại mang theo sự ao ước, hẳn là do có quan hệ đến nghề nghiệp của hắn. Làm đạo tặc lá gan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không sợ quỷ, chỉ sợ người.
"Anh Hoan, nếu như em là một tên quỷ hút máu thì tốt rồi, chẳng làn da vừa trắng vừa mềm, hơn nữa chỉ cần uống máu mỗi ngày. Quan trọng hơn là, quỷ hút máu đều rất anh tuấn, phụ nữ đẹp thì đầy rẫy ở bên người!" Hai mắt Trương Tam tỏa ánh sáng, bộ dạng ao ước nói: "... Kiếp sau đầu thai, tốt nhất là đầu thai làm một con quỷ hút máu, nếu như còn có thể mọc ra một đôi cánh để có thể bay tới bay lui, vậy thì hoàn mỹ…"
Diệp Hoan cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: "Cái này xem chừng hơi khó, thứ gọi là quỷ hút máu đến cùng có tồn tại hay không, bây giờ còn là đề tài đang tranh luận. Vahrngr qua là anh mày biết rõ một thứ không khác lắm so với quỷ hút máu, nếu chú mày không ngại, kiếp sau đầu thai thành nó cũng được "
"Đó là cái gì vậy?"
Diệp Hoan trầm giọng nói: " Băng vệ sinh, băng vệ sinh có cánh, đầu thai thành nó thì mấy cái nguyện vọng của chú mày đều dễ dàng thỏa mãn rồi!"
Sự thật chứng minh, Thẩm lão gia tử vẫn là rất quan tâm tới đứa cháu Diệp Hoan này đấy, trong điện thoại tuy lập lờ thế nhưng động tác lại không chậm chút nào.
Đến ngày thứ ba từ lúc vào ở trong tòa lâu đài này, Diệp Hoan liền nhận được điện thoại từ trong nước gọi đến, bọn họ hiện giờ đã đến sân bay quốc tế Prague Letiště. Những người đến đây đều là người quen cũ, Hà Bình, Thương Lang, Hồng Lang, Sài Lang bốn người trong đội đặc chủng Lam Kiếm.
Bọn họ dùng thân phận “du khách” để tới Prague du lịch.
Khi nghe được giọng nói lạnh lùng của Hà Bình, thì hắn không khỏi vui mừng quá đỗi, trong lòng càng thêm cảm kích ông nội hắn.
Người ông nội này thật không có nói suông, tuy ngoài miệng khăng khăng không đồng ý, nhưng vẫn điều đại đội trưởng đội đặc chủng Lam Kiếm tới đây. Chắc hẳn sau khi nhận được mệnh lệnh này, Hà Bình đã nghiên cứu kĩ, lúc này chẳng những do hắn tự mình dẫn đầu, còn mang Hồng Lang và Xạ Lang tới, đã có mấy tên chiến hữu thân thủ siêu phàm này, thì việc nhấc lên một phen sóng to gió lớn tại Prague này cũng không phải là việc khó gì.
Ngay lúc Diệp Hoan định khởi hành đi tới sân bay đón tiếp bọn hắn, Hoàng Hổ sau vài ngày bôn ba cũng đã trở về. Anh ta với thần sắc mệt mỏi nói cho Diệp Hoan biết, những trang bị hắn muốn tất cả đã mua đủ, có thể sử dụng bất kì lúc nào.
Việc này phải giữ bí mật, gần đây Diệp Hoan mơ hồ có xu hướng trờ thành nhân vật nổi tiếng ở Prague này. Cho nên, nếu hắn tự mình đi tới sân bay thì rất bất tiện, vì vậy Diệp bảo bảo tiêu chạy xe ra đón, chở bọn họ tới lâu đài này.
Sau hơn một giờ, bốn người Hà Bình được chở tới tòa thành. Diệp Hoan bước nhanh xuống lầu, xa xa liền trông thấy bọn Hà Bình mang theo một cái ba lô du lịch nhỏ, bộ dạng nhàn nhã đứng ở trong đại sảnh bên trong lâu đài, tò mò đánh giá bài trí bên trong đại sảnh.
Diệp Hoan ha ha cười cười, hú lên vài tiếng quái dị, hai tay mở ra nghênh tiếp.
Vẻ mặt của Tam Đầu Lang cũng rất mừng rỡ, bốn người cười lớn ôm chầm lấy nhau, chẳng khác gì mấy đứa hài tử đang đùa giỡn cười mắng. Hà Bình với khuôn mặt lãnh khốc đứng ở bên cạnh nhìn qua, trong mắt cũng hiện ra vài phần vui vẻ.
Đợi đến lúc bọn chiến hữu điên được một lúc, Hà Bình mới tiến lên trước một bước, nghiêm túc nói: " Đồng chí Diệp Hoan, mau tiếp chỉ thị của thủ trưởng, hành động lần này do năm người chúng ta chấp hành. Thế nhưng hành động nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn không thể để lộ bộ dạng, càng không thể bị bắt làm tù binh, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới ngoại giao hai nước. Lần hành động này do Diệp Hoan chỉ định mục tiêu, toàn bộ tiểu đội do tôi chỉ huy, đây là mệnh lệnh, các đồng chí đều nghe rõ ràng chưa?"
Ba~
Tuy rời khỏi quân ngũ mấy tháng, trong lòng của Diệp Hoan kìm không được mà đứng nghiêm, bốn người lớn tiếng đồng thanh: "Vâng."
Hà Bình cười nhạt một tiếng: "Nghỉ!!! Diệp Hoan, tôi tuyên bố xong rồi, hiện tại nói cho chúng ta biết, mục tiêu của lần hành động này là ai, trước khi đi thủ trưởng ra lệnh, lão ta nói cũng không rõ ràng, nói đến Prague cậu sẽ cung cấp mục tiêu."
Diệp Hoan nói: "Đội trưởng, cũng không cần vội vã như vậy đâu! Các đồng chí phong trần mệt mỏi tới tận đây giúp đỡ, vừa xuống phi cơ đã động tới chính sự, việc này cũng không hay cho lắm, trong lòng tôi cũng không dễ chịu cho lắm, trước tiên nghỉ ngơi một chút, hoặc là tôi cho người đem các đồng chí đi du ngoạn Prague vài ba ngày, trở về chúng ta tái hành động cũng không muộn, muộn một hai ngày cũng không sao cả."
Hà Bình lại trơ ra cái bản mặt như quan tài, lạnh lùng nói: "Đồng chí Diệp Hoan, đồng chí nên biết rõ, chúng ta tới Prague là chấp hành mệnh lệnh cấp trên, không phải là vì tới giúp cậu, làm người phải biết công tư rõ ràng, quốc gia làm sao có thể vì ân oán cá nhân của cậu mà dùng quân đội tinh anh được?"
Diệp Hoan hắc hắc gượng cười, thấp giọng trách móc không thôi: "Mẹ hắn lại bộ dạng đức hạnh thối tha này, khó trách lão làm việc mãi không được thăng quan mà."
Hồng Lang vỗ vỗ vai của hắn, cười nói: "Đức hạnh thối tha là không có sai, thế nhưng không được lên chức mà nói là sai rồi..."
Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Cái tên thối tính nóng nảy này vừa thăng quan sao?"
"Tháng trước vừa được thăng lên quân hàm đại tá, thế nhưng vẫn là đội trưởng của chúng ta. Thẩm tư lệnh rất coi trọng anh ấy, ông ta không cam lòng điều đội trưởng đến tổng bộ quân khu mà!"
"Không thể nào? Thật là được thăng quân hàm sao? Chí năm Thẩm có phải hay không lú lẫn rồi... Khục khục, nói lộn rồi, Thẩm tư lệnh sáng suốt thần võ, tuệ nhãn như đuốc....!"
Hồng Lang cười nói: "Hai tháng trước đội trưởng mang chúng ta đi sa mạc một chuyến, phá hủy một lô cốt căn cứ địch ở phương Đông. Hơn nữa đội trưởng đã lăn qua bao năm qua, tư lịch cũng đã đủ, sau khi trở về liền được thăng quân hàm lên đại tá."
Diệp Hoan vội vàng nắm tay Hà Bình, làm loạn một trận: "Chúc mừng đội trưởng, chúc mừng đội trưởng, ... Nửa đêm sờ soạng đút lót cho chú năm Thẩm không ít tiền lì xì phải không? Cái lão già kia từ trước đến nay mặt dày tâm đen, người người muốn giết, trở về tôi sẽ giúp đồng chí lấy lại tiền lì xì nhé!"
Hà Bình với cái vẻ mặt luôn luôn cau có, lãnh khốc ít nói của đột nhiên bộc phát, như tia chớp ra tay nắm chặt vạt áo Diệp Hoan rít gào nói:
"Lão tử chưa từng tặng cho bất luận kẻ nào một đồng lì xì, đây gọi là thực lực cậu hiểu không? Chính là thực lực! !"
"Đội trưởng, chúng ta nói chuyện mục tiêu nhiệm vụ được không nào?" Diệp Hoan nghẹn đỏ mặt, gian nan nói.
Hà Bình lúc này mới buông tha cho hắn, nặng nề hừ một tiếng:
"Nói!"
"Báo cáo đội trưởng, biết rõ danh tính mục tiêu, nhưng không biết vị trí cụ thể của hắn!"
Hà Bình ngây ngốc một chút, sau đó giận tím mặt, hung hăng một cước đá tới: "Tin tức cơ bản nhất cũng không biết rõ ràng, biết như vậy còn bảo chúng ta tới đây làm gì? Đầu cậu có bệnh ư ?"
Đêm đó, ở trong lâu đài Diệp Hoan lại xuất hiện thêm một người mà hắn từng quen.
Người này là một người nước ngoài, ừ thì, nói đến hắn thì Diệp Hoan lại có một chút chột dạ.
James Smith, đại sứ quán nước Mỹ tại Trung Quốc, không biết có phát bệnh thần kinh hay không mà chạy đến Prague, lúc ở phi trường không may bị Diệp Hoan đâm sau lưng một phát.
Về sau James huynh của chúng ta bị cảnh sát mang đi, Diệp Hoan chỉ cho người giúp hắn gọi luật sư tới, cũng không dám tiến vào đồn cảnh sát để giúp hắn, càng không muốn thấy hắn. Dù sao chuyện này là do hắn không phúc hậu, dù da mặt của Diệp thiếu gia dày như tường thành, nhưng khi thấy mặt James huynh cũng sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
James một thân một mình tới đây đấy, anh ta ăn mặc một thân lễ phục màu trắng sang trọng, dường như trong đó mang theo vài phần phong thái quý tộc thượng lưu, được mấy người bảo tiêu đưa vào tòa lâu đài. James huynh trái ngược với bộ dáng lễ độ nho nhã khi còn ở Trung Quốc, mà cầm lấy Diệp Hoan tay kéo đi ra ngoài.
Diệp Hoan kinh hãi: "Này, anh James à, tôi thừa nhận lần trước đâm sau lưng anh là tôi không đúng, nhưng anh muốn báo thù cũng đâu cần lộ liễu như vậy? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
" Diệp thân yêu, việc khẩn cấp, tôi không kịp giải thích, tin tôi đi, theo tôi được không nào?"
"Làm như tôi là thằng ngốc sao? Anh ở bên ngoài khẳng định có mai phục, tôi vừa ra khỏi cổng sẽ bị người ta lột đồ, bịt mặt bằng bao tải, “loạn côn đánh chết”, chuyện này tôi không phải chưa từng làm qua" Diệp Hoan ra sức giãy dụa nói.
James giận dữ nói: "Diệp, chuyện lần trước tại sân bay tôi đã không so đo rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi là người có lòng dạ hẹp hòi sao?"
"Lại chứng tỏ không có văn hóa rồi, anh nói tiếng Trung không có thứ tự gì cả, như thế nào giờ anh lại ưa thích dùng thành ngữ rồi, hẳn là “Bụng dạ hẹp hòi” … Nói thật, tôi không tin người Mỹ các anh cho lắm, bị cà phê làm cho bỏng tay lại muốn khiến cho cả chủ tiệm cà phê táng gia bại sản. Lần trước tôi chỉ đâm sau lưng anh một phát, theo như trong lòng dạ người Mỹ các anh mà nói, đoán không chừng liền đem tôi ra xử bắn sau năm phút rồi."
James lập tức trở nên nghiêm túc lên: "Diệp, chúng ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, chẳng lẽ để đạt được tín nhiệm của cậu lại khó khăn vậy sao?"
Diệp Hoan khẽ giật mình, nghĩ đến lúc ở Trung Quốc, James chỉ dùng một viên đạn thì đã hạ gục trùm buôn thuốc phiện Hồng Ba, cứu mạng đám khách mời, kể cả hắn và ba người Chu Mị. Từ góc độ này mà nói, James cũng được xem như từng là chiến hữu của hắn.
Đối với chiến hữu tại sao lại không thể tín nhiệm?
Lúc này Diệp Hoan cắn răng một cái, đi thì đi, dù là vừa đi ra ngoài có thật là lão tử bị ăn quả đắng, lão tử cũng chịu !
Cùng lắm là lần sau trả thù là được.
Vì vậy Diệp Hoan dang tay ngăn mấy tên bảo tiêu lại, nói: "Các cậu đừng nhúc nhích, người này là bằng hữu tôi, không là kẻ địch, tôi cùng hắn đi ra ngoài một chuyến, các cậu không cần đi theo nữa"
Lúc này Hà Bình cùng Tam đầu Lang chậm chạp đi xuống tầng, phía x axa, Hà Bình nhướng mày về phía Diệp Hoan nhíu mày, Diệp Hoan cười cười, khẽ lắc đầu.
James không có quản nhiều việc như vậy, kéo Diệp Hoan đi ra ngoài, thẳng đến chỗ một chiếc Mercedes dừng lại bên ngoài lâu đài, hai người lên xe rời đi, tên James này rất thần bí, không để Diệp Hoan lái, mà là mình hắn đích thân lái xe.
Ô tô nhanh chóng đi vào nội thành Prague.
Trên xe, Diệp Hoan nhịn không được hỏi: "James à, đến cùng xảy ra việc gì khiến cho anh thần thần bí bí như vậy? Chơi mạt chược thiếu người sao?"
James lúc này mới nói thật: "Diệp thân yêu, nói cho cùng thì tôi cũng không biết là có chuyện gì ? Tôi chỉ là làm theo thỉnh cầu của một vị phu nhân xinh đẹp, mời cậu đi tới Phủ tổng thống Prague gặp mặt nàng"
Diệp Hoan cười nhạo: "Hắc huynh à, anh đang an nhàn làm ủy viên đại sứ quán, hiện tại lại kiêm nghề làm mối nữa hả? Chính phủ nước Mỹ không phát đủ tiền lương sao?"
James sống ở Trung Quốc, biết rõ "Làm mối" là ý gì, mất hứng nói: "Diệp à, cậu đừng nói như vậy, vị phu nhân này thân phận rất tôn quý, cậu ăn nói như vậy là không tôn trọng cô ấy đấy."
"Thân phận của cô ta là gì?"
"Công chúa hoàng gia Anh, cháu gái ruột của nữ vương Elizzabeth bệ hạ, người xếp hạng thứ sáu trong danh sách kế thừa vương vị, cô ấy là công chúa Jinny."
Diệp Hoan nheo mắt: "Công chúa Anh quốc?"
Mấy ngày hôm trước trong miệng tên trung niên mặc đồ ngủ nạy ra được tin, cái tên Edward kia ngoại trừ có chỗ dựa là Mafia, hắn còn có quan hệ với hoàng thất Anh quốc, hiện tại không hiểu sao lại có một vị Công chúa Anh quốc chủ động tìm hắn, hơn nữa còn thần thần bí bí như vậy.
Trong lòng Diệp Hoan bắt đầu kinh hoảng.
Kiều Mộc!
Hết thảy chuyện này có quan hệ với Kiều Mộc!
Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, từ sau khi đến Châu Âu, những đám mây mù dày đặc che giấu những bí mật, cùng sự mất tích thần bí của Kiều Mộc, tất cả đáp án sẽ được công bố trong đêm nay !
Diệp Hoan yên tĩnh ngồi ở trong xe, không nói một lời, khóe mắt dần trở nên ướt át.
Hưng phấn, lo sợ không yên, lo lắng, vui sướng... Rất nhiều cảm xúc từ trong lồng ngực bắt đầu tuôn ra.
Kiều Mộc, khoảng cách giữa chúng ta có phải càng ngày càng gần rồi chăng? Em có cảm giác được sự hiện hữu của anh không ?
…
Xe đi rất nhanh, không tới nửa giờ liền tới nội thành, sau khi băng qua những con đường mang phong cách cổ xưa ở Prague, nó đi tới bên ngoài một tòa lâu đài lớn.
Tòa lâu đài Prague này được kiến tạo vào thế kỉ thứ chín sau công nguyên. Ttừ đó đến nay, hoàng thất Prague sống tại đây, trải qua quá nhiều lần xây dựng và tu sửa thêm theo quy mô lớn, đến ngày nay nó đã đổi thành phủ tổng thống Cộng hòa Séc.
Tòa kiến trúc này mang phong cách khác lạ, bởi vì nhiều lần xây dựng và cũng đã trải qua lịch sử lâu dài, tòa lâu đài này mang phong cách La Mã cổ đại, kiến trúc Gothic, nghệ thuật Ba Rốc, mãi cho đến văn hóa thời kì Phục Hưng. . . Tất cả đều có trong đây, thoạt nhìn khá là lộn xộn, lại có vẻ vô cùng vừa vặn tự nhiên, không có chút nào cảm giác tạp nham nào, tựa như tòa thành kiến trúc vốn trở nên như vậy thì mất trật tự mới đúng, ngược lại thì theo phong cách thống nhất lại mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó.
Tòa thành bên ngoài thiết lập tháp canh, có quân nhân chiếm đóng, còn có cả binh sĩ Tiệp Khắc cẩn thận tỉ mỉ đứng ở bên ngoài tháp canh, nghiêm khắc kiểm tra xe cộ ra vào.
Dừng xe trước đồn canh phòng, James đưa ra một tờ thiệp mời màu xanh da trời chế tác vô cùng tinh mĩ, binh sĩ nhìn kỹ một chút, lại cúi người nhìn thoáng qua James cùng Diệp Hoan trong xe, kiểm tra một lần cuối cùng từ trong ra ngoài xe, sau khi xác nhận không có vấn đề mới cho đi qua.
Ô tô chậm rãi đi vào lâu đài, James tỏ ra rất bày biện, tuy rằng người da đen đều có dài cái tật xấu, có thể tật xấu của tên James này dường như tương đối nghiêm trọng, cơ bản hắn sẽ không cho Diệp Hoan cơ hội mở miệng.
"Diệp thân yêu, tuy dễ dàng mang cậu đến thế nhưng tôi gánh chịu không ít mạo hiểm, nếu không phải tổng thống Cộng hòa Séc cử hành tiệc rượu ở nơi này, mà tôi là đại diện cho nước Mỹ đến tham gia, nếu không cậu cũng không dễ dàng tiến vào dễ dàng như vậy đâu?"
"Diệp Hoan, cậu không thể vào tiệc rượu bên trong Phủ tổng thống, chỗ đó không an toàn, tôi nghe công chúa điện hạ nói, tình cảnh của cậu bây giờ rất nguy hiểm..."
"Diệp, cậu phải khách khí một chút đối với công chúa điện hạ, trước mặt một vị công chúa ưu nhã xinh đẹp như vậy, cậu phải chứng tỏ mình là một thân sĩ lịch thiệp"
"Diệp..."
…
…
"Ôi, Diệp này, xem thượng đế ở trên cao, cậu được hay không phải trả lời tôi chứ? Vừa rồi nói với cậu phải trở thành một thân sĩ lịch thiệp, hiện tại cậu chẳng những không để ý tôi, ngược lại đem mặt uốn éo qua một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu có biết làm như vậy sẽ động tới lòng tự ái của tôi?" James nhịn không được quát lên.
Diệp Hoan thở dài sâu kín, nói: "James à, không phải tôi không muốn lễ phép, thật sự là tôi không dám đối mặt với anh..."
"Có cái gì không dám, tôi đã nói chuyện lần trước tôi không trách cậu nữa, cậu không cần để ý..." James rất độ lượng phất phất tay.
Diệp Hoan miệng nhếch lên: "Tôi làm sao có thể nói lời xin lỗi bây giờ? Thật sự là bộ dáng của anh khiến cho tôi không dám nhìn... James à, tôi không có ý phân biệt chủng tộc nhá, thế nhưng tôi cảm thấy anh mặc bộ đồ này thì anh thật sự nên đề cao phẩm vị thêm một chút nha!"
James ngẩn ngơ: "Câu này có ý gì?"
Diệp Hoan thở dài, nói: "Người da đen không nên có mặc lễ phục thuần màu trắng nha, anh có biết là bộ dáng này của anh đi đêm thì nhìn rất dọa người không? Tôi chỉ thấy một kiện màu trắng quần áo khoác trên tay nhích tới nhích lui thôi à." Cả người của anh cứ như ẩn thân trong bóng tối, hoàn toàn nhìn không thấy khuôn mặt, chẳng khác nào Bao Thanh Thiên ở phủ Khai Phong, đốt đèn lồng cũng khó nhìn thấy nữa là…
… Con mẹ nó thật hãi hùng! Lão tử dã nổi hết da gà lên rồi, một mực chịu đựng không có nhảy xuống xe đấy. . ." "
James: "... ..."
Biên: trongkimtrn
Mấy lời khuyên của Thẩm lão gia tử khiến Diệp Hoan hiểu ra.
Việc dùng đao dùng súng để giết người phóng hỏa ngay giữa ban ngày ban mặt, đó tất nhiên là điều thiếu thực tế ở Prague, quân đội và cảnh sát ở Cộng hòa Séc đâu phải là một đám bất tài vô dụng đâu? Việc này chỉ có thể tiến hành một cách bí mật mà thôi.
Tuy ông nội hắn nói năng hàm hồ, nhưng ý tứ cốt lõi Diệp Hoan cũng hiểu, khái quát lại trong bốn chữ: “Che dấu tai mắt”.
Đứa cháu đích tôn bị khi dễ thì phải đáp trả, cháu dâu đang bị bắt cũng phải cứu trở về. Nhưng lại không thể làm to chuyện này tới mức không thể cứu vãn, càng không thể dẫn mồi lửa tới chính phủ Trung Quốc. Nên làm như thế nào đây? Tốt nhất là nên hành động vào lúc đêm khuya.
Không thể không nói, Thẩm lão đầu đã nhiều tuổi như vậy, nhưng cũng không dễ bị trêu chọc, bề ngoài thì tỏ ra nóng nảy dữ dằn ngay thẳng, phía sau lưng lại ẩn chứa sự xảo quyệt như cáo già. Người sống được từ thời chiến tranh khói lửa loạn lạc cho đến bây giờ mà không có một chút lòng dạ hẹp hòi thì sao có thể sống tốt được?
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Diệp Hoan trở nên phấn chấn, bị mấy tiếng chửi rủa cảnh cáo nên sự tức giận ngút trời trước đó cũng chậm rãi giảm bớt đi vài phần.
Lão gia tử nói thật hay, người khác đối xử với ta như thế nào, ta phải “báo đáp” lại gấp trăm lần, ngồi một chỗ tức giận thì làm được gì?
Trong lòng trở nên thông suốt, quyết tâm của hắn càng thêm kiên định.
Nếu như đã đến đây thì liền chơi chết mẹ gã một phen, phải lưu lại nơi cổ thành ngàn năm này chút dấu tích gì đó, cũng phải khiến cho cái tên Edward kia biết rõ chọc giận lão tử sẽ có hậu quả gì?
Đoàn xe còn đang chạy trên đường Prague mà không có đích đến ở nơi nào, phòng tổng thống của hắn ở khách sạn đã bị nổ tung, tất nhiên không cần quay lại nữa. Suy nghĩ một lát, Diệp Hoan gọi điện tới đại sứ quán, kể qua một lượt các sự tình vừa xảy ra với hắn. Chuyện đánh bom tập kích trong khách sạn đâu phải chuyện nhỏ, chỉ sợ lúc này toàn bộ châu Âu đã bị chấn động rồi. Sau cùng thì những người sứt đầu mẻ trán nhất có lẽ là tổng thống Cộng hòa Séc và thị trưởng Prague. Tuy chuyện này còn không rõ ai đúng ai sai, nhưng dù sao Diệp Hoan cũng là người bị hại, bọn họ không có lập luận gì để chỉ trích Diệp Hoan, chẳng lẽ nói hắn trêu hoa ghẹo nguyệt à?
Chuyện kế tiếp là giải quyết tốt hậu quả và việc đàm phán… Công việc này thì cứ giao cho đại sứ quán. Sau khi biết rõ bối cảnh của Diệp Hoan, đại sứ quán tất nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Con Mercedes mà Hoàng Hổ đang cưỡi ở phía trước bỗng rẽ ngoặt, đi vào một con đường khác. Diệp Hoan biết rằng, Hoàng Hổ muốn đi mua súng, lập tức bảo đoàn xe đi ra ngoại thành. Vào mấy trăm năm trước, lúc châu Âu chưa tiến vào thời kì cách mạng công nghiệp, thì quý tộc thượng lưu Âu châu thường có nhã hứng kiến tạo lâu đài theo phong cách riêng. Lúc đó, việc này trở thành phong trào cạnh tranh nhau, có thể nói khắp các vùng đất ở châu Âu đều có các tòa lâu đài, cho tới bây giờ chúng vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, hơn nữa số lượng có thể ở cũng không ít.
Theo lời hướng dẫn của Tina, cô tình nhân của Trương Tam, Diệp Hoan quyết định dừng chân tại một tòa lâu đài nhỏ vô danh ở ngoại thành.
Tòa lâu đài này ở phía Đông ngoại thành Prague, cách nội thành ước chừng nửa giờ chạy xe. Nghe nói là từ thế kỉ 17, lâu đài được một vị bá tước Hungary cho kiến tạo. Sau bao đời kế thừa, gia cảnh dòng họ người bá tước kia dần dần sa sút, chi trả không nổi chi phí khổng lồ để tu sửa tòa thành, nên đến cuối thời trung đại thì nó bị bán cho một người thương nhân Prague.
Diệp Hoan cũng không thích ở trong một tòa lâu đài như thế cho lắm, chẳng qua là tìm một nơi trú chân tạm thời mà thôi. Mang theo nhiều người như vậy, ở chung một chỗ cũng thuận tiện để bảo hộ, vì vậy hắn đành thuê nơi này và vào ở.
Bề ngoài tòa thành có vẻ cũ nát. Nó chiếm diện tích cũng không lớn, khoảng chừng bảy tám trăm mét vuông. Ở bên trong có rất nhiều phòng trống, hơn nữa sau khi trải qua tu sửa, đèn điện, đồ điện thậm chí máy tính các loại đồ điện gia dụng đầy đủ hết. Sau khi được quét dọn sạch sẽ, nó so với một cái khách sạn năm sao cũng không sai biệt lắm, còn có thêm một loại phong cách cổ xưa tang thương.
Tiến vào tòa lâu đài, bên trong tỏa ra một chút vắng lặng, có cảm giác khiến người ta phát lạnh cả người. Bọn Hầu Tử Trương Tam không nhịn được nổi cả da gà, vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi.
"Anh Hoan à,… Em nghe nói châu Âu mấy trăm năm trước từng tồn tại quỷ hút máu, hơn nữa quỷ hút máu đều sống trong lâu đài..." Hầu Tử nơm nớp lo sợ, nói.
"Những thứ mà người ta nói hươu nói vượn đó mà bọn mày cũng tin à? Nhìn mày bây giờ coi, chưa gì sắc mặt đã trắng bệch cả ra, mẹ nó chẳng khác nào quỷ hút máu, chưa gì đã sợ đến như vậy?" Diệp Hoan khinh thường nói.
Hầu Tử nói với giộng run run: "Không phải! Anh Hoan à, dường như nơi này thật sự có chút cổ quái à..., vừa rồi vừa bước qua cánh cửa liền có một luồng gió lạnh thổi qua, em kìm lòng không được, đũng quần đã có cảm giác man mát..."
"Đó là nghẹn tưới mức chảy nước tiểu đấy, Quỷ hút máu cái rắm! Anh mày cũng thấy oan khuất thay cho Quỷ hút máu đây. Bớt nói nhảm một chút đi!"
Ngược lại là, Trương Tam chẳng có chút sợ hãi, vẻ mặt lại mang theo sự ao ước, hẳn là do có quan hệ đến nghề nghiệp của hắn. Làm đạo tặc lá gan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không sợ quỷ, chỉ sợ người.
"Anh Hoan, nếu như em là một tên quỷ hút máu thì tốt rồi, chẳng làn da vừa trắng vừa mềm, hơn nữa chỉ cần uống máu mỗi ngày. Quan trọng hơn là, quỷ hút máu đều rất anh tuấn, phụ nữ đẹp thì đầy rẫy ở bên người!" Hai mắt Trương Tam tỏa ánh sáng, bộ dạng ao ước nói: "... Kiếp sau đầu thai, tốt nhất là đầu thai làm một con quỷ hút máu, nếu như còn có thể mọc ra một đôi cánh để có thể bay tới bay lui, vậy thì hoàn mỹ…"
Diệp Hoan cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: "Cái này xem chừng hơi khó, thứ gọi là quỷ hút máu đến cùng có tồn tại hay không, bây giờ còn là đề tài đang tranh luận. Vahrngr qua là anh mày biết rõ một thứ không khác lắm so với quỷ hút máu, nếu chú mày không ngại, kiếp sau đầu thai thành nó cũng được "
"Đó là cái gì vậy?"
Diệp Hoan trầm giọng nói: " Băng vệ sinh, băng vệ sinh có cánh, đầu thai thành nó thì mấy cái nguyện vọng của chú mày đều dễ dàng thỏa mãn rồi!"
Sự thật chứng minh, Thẩm lão gia tử vẫn là rất quan tâm tới đứa cháu Diệp Hoan này đấy, trong điện thoại tuy lập lờ thế nhưng động tác lại không chậm chút nào.
Đến ngày thứ ba từ lúc vào ở trong tòa lâu đài này, Diệp Hoan liền nhận được điện thoại từ trong nước gọi đến, bọn họ hiện giờ đã đến sân bay quốc tế Prague Letiště. Những người đến đây đều là người quen cũ, Hà Bình, Thương Lang, Hồng Lang, Sài Lang bốn người trong đội đặc chủng Lam Kiếm.
Bọn họ dùng thân phận “du khách” để tới Prague du lịch.
Khi nghe được giọng nói lạnh lùng của Hà Bình, thì hắn không khỏi vui mừng quá đỗi, trong lòng càng thêm cảm kích ông nội hắn.
Người ông nội này thật không có nói suông, tuy ngoài miệng khăng khăng không đồng ý, nhưng vẫn điều đại đội trưởng đội đặc chủng Lam Kiếm tới đây. Chắc hẳn sau khi nhận được mệnh lệnh này, Hà Bình đã nghiên cứu kĩ, lúc này chẳng những do hắn tự mình dẫn đầu, còn mang Hồng Lang và Xạ Lang tới, đã có mấy tên chiến hữu thân thủ siêu phàm này, thì việc nhấc lên một phen sóng to gió lớn tại Prague này cũng không phải là việc khó gì.
Ngay lúc Diệp Hoan định khởi hành đi tới sân bay đón tiếp bọn hắn, Hoàng Hổ sau vài ngày bôn ba cũng đã trở về. Anh ta với thần sắc mệt mỏi nói cho Diệp Hoan biết, những trang bị hắn muốn tất cả đã mua đủ, có thể sử dụng bất kì lúc nào.
Việc này phải giữ bí mật, gần đây Diệp Hoan mơ hồ có xu hướng trờ thành nhân vật nổi tiếng ở Prague này. Cho nên, nếu hắn tự mình đi tới sân bay thì rất bất tiện, vì vậy Diệp bảo bảo tiêu chạy xe ra đón, chở bọn họ tới lâu đài này.
Sau hơn một giờ, bốn người Hà Bình được chở tới tòa thành. Diệp Hoan bước nhanh xuống lầu, xa xa liền trông thấy bọn Hà Bình mang theo một cái ba lô du lịch nhỏ, bộ dạng nhàn nhã đứng ở trong đại sảnh bên trong lâu đài, tò mò đánh giá bài trí bên trong đại sảnh.
Diệp Hoan ha ha cười cười, hú lên vài tiếng quái dị, hai tay mở ra nghênh tiếp.
Vẻ mặt của Tam Đầu Lang cũng rất mừng rỡ, bốn người cười lớn ôm chầm lấy nhau, chẳng khác gì mấy đứa hài tử đang đùa giỡn cười mắng. Hà Bình với khuôn mặt lãnh khốc đứng ở bên cạnh nhìn qua, trong mắt cũng hiện ra vài phần vui vẻ.
Đợi đến lúc bọn chiến hữu điên được một lúc, Hà Bình mới tiến lên trước một bước, nghiêm túc nói: " Đồng chí Diệp Hoan, mau tiếp chỉ thị của thủ trưởng, hành động lần này do năm người chúng ta chấp hành. Thế nhưng hành động nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn không thể để lộ bộ dạng, càng không thể bị bắt làm tù binh, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới ngoại giao hai nước. Lần hành động này do Diệp Hoan chỉ định mục tiêu, toàn bộ tiểu đội do tôi chỉ huy, đây là mệnh lệnh, các đồng chí đều nghe rõ ràng chưa?"
Ba~
Tuy rời khỏi quân ngũ mấy tháng, trong lòng của Diệp Hoan kìm không được mà đứng nghiêm, bốn người lớn tiếng đồng thanh: "Vâng."
Hà Bình cười nhạt một tiếng: "Nghỉ!!! Diệp Hoan, tôi tuyên bố xong rồi, hiện tại nói cho chúng ta biết, mục tiêu của lần hành động này là ai, trước khi đi thủ trưởng ra lệnh, lão ta nói cũng không rõ ràng, nói đến Prague cậu sẽ cung cấp mục tiêu."
Diệp Hoan nói: "Đội trưởng, cũng không cần vội vã như vậy đâu! Các đồng chí phong trần mệt mỏi tới tận đây giúp đỡ, vừa xuống phi cơ đã động tới chính sự, việc này cũng không hay cho lắm, trong lòng tôi cũng không dễ chịu cho lắm, trước tiên nghỉ ngơi một chút, hoặc là tôi cho người đem các đồng chí đi du ngoạn Prague vài ba ngày, trở về chúng ta tái hành động cũng không muộn, muộn một hai ngày cũng không sao cả."
Hà Bình lại trơ ra cái bản mặt như quan tài, lạnh lùng nói: "Đồng chí Diệp Hoan, đồng chí nên biết rõ, chúng ta tới Prague là chấp hành mệnh lệnh cấp trên, không phải là vì tới giúp cậu, làm người phải biết công tư rõ ràng, quốc gia làm sao có thể vì ân oán cá nhân của cậu mà dùng quân đội tinh anh được?"
Diệp Hoan hắc hắc gượng cười, thấp giọng trách móc không thôi: "Mẹ hắn lại bộ dạng đức hạnh thối tha này, khó trách lão làm việc mãi không được thăng quan mà."
Hồng Lang vỗ vỗ vai của hắn, cười nói: "Đức hạnh thối tha là không có sai, thế nhưng không được lên chức mà nói là sai rồi..."
Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Cái tên thối tính nóng nảy này vừa thăng quan sao?"
"Tháng trước vừa được thăng lên quân hàm đại tá, thế nhưng vẫn là đội trưởng của chúng ta. Thẩm tư lệnh rất coi trọng anh ấy, ông ta không cam lòng điều đội trưởng đến tổng bộ quân khu mà!"
"Không thể nào? Thật là được thăng quân hàm sao? Chí năm Thẩm có phải hay không lú lẫn rồi... Khục khục, nói lộn rồi, Thẩm tư lệnh sáng suốt thần võ, tuệ nhãn như đuốc....!"
Hồng Lang cười nói: "Hai tháng trước đội trưởng mang chúng ta đi sa mạc một chuyến, phá hủy một lô cốt căn cứ địch ở phương Đông. Hơn nữa đội trưởng đã lăn qua bao năm qua, tư lịch cũng đã đủ, sau khi trở về liền được thăng quân hàm lên đại tá."
Diệp Hoan vội vàng nắm tay Hà Bình, làm loạn một trận: "Chúc mừng đội trưởng, chúc mừng đội trưởng, ... Nửa đêm sờ soạng đút lót cho chú năm Thẩm không ít tiền lì xì phải không? Cái lão già kia từ trước đến nay mặt dày tâm đen, người người muốn giết, trở về tôi sẽ giúp đồng chí lấy lại tiền lì xì nhé!"
Hà Bình với cái vẻ mặt luôn luôn cau có, lãnh khốc ít nói của đột nhiên bộc phát, như tia chớp ra tay nắm chặt vạt áo Diệp Hoan rít gào nói:
"Lão tử chưa từng tặng cho bất luận kẻ nào một đồng lì xì, đây gọi là thực lực cậu hiểu không? Chính là thực lực! !"
"Đội trưởng, chúng ta nói chuyện mục tiêu nhiệm vụ được không nào?" Diệp Hoan nghẹn đỏ mặt, gian nan nói.
Hà Bình lúc này mới buông tha cho hắn, nặng nề hừ một tiếng:
"Nói!"
"Báo cáo đội trưởng, biết rõ danh tính mục tiêu, nhưng không biết vị trí cụ thể của hắn!"
Hà Bình ngây ngốc một chút, sau đó giận tím mặt, hung hăng một cước đá tới: "Tin tức cơ bản nhất cũng không biết rõ ràng, biết như vậy còn bảo chúng ta tới đây làm gì? Đầu cậu có bệnh ư ?"
Đêm đó, ở trong lâu đài Diệp Hoan lại xuất hiện thêm một người mà hắn từng quen.
Người này là một người nước ngoài, ừ thì, nói đến hắn thì Diệp Hoan lại có một chút chột dạ.
James Smith, đại sứ quán nước Mỹ tại Trung Quốc, không biết có phát bệnh thần kinh hay không mà chạy đến Prague, lúc ở phi trường không may bị Diệp Hoan đâm sau lưng một phát.
Về sau James huynh của chúng ta bị cảnh sát mang đi, Diệp Hoan chỉ cho người giúp hắn gọi luật sư tới, cũng không dám tiến vào đồn cảnh sát để giúp hắn, càng không muốn thấy hắn. Dù sao chuyện này là do hắn không phúc hậu, dù da mặt của Diệp thiếu gia dày như tường thành, nhưng khi thấy mặt James huynh cũng sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
James một thân một mình tới đây đấy, anh ta ăn mặc một thân lễ phục màu trắng sang trọng, dường như trong đó mang theo vài phần phong thái quý tộc thượng lưu, được mấy người bảo tiêu đưa vào tòa lâu đài. James huynh trái ngược với bộ dáng lễ độ nho nhã khi còn ở Trung Quốc, mà cầm lấy Diệp Hoan tay kéo đi ra ngoài.
Diệp Hoan kinh hãi: "Này, anh James à, tôi thừa nhận lần trước đâm sau lưng anh là tôi không đúng, nhưng anh muốn báo thù cũng đâu cần lộ liễu như vậy? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
" Diệp thân yêu, việc khẩn cấp, tôi không kịp giải thích, tin tôi đi, theo tôi được không nào?"
"Làm như tôi là thằng ngốc sao? Anh ở bên ngoài khẳng định có mai phục, tôi vừa ra khỏi cổng sẽ bị người ta lột đồ, bịt mặt bằng bao tải, “loạn côn đánh chết”, chuyện này tôi không phải chưa từng làm qua" Diệp Hoan ra sức giãy dụa nói.
James giận dữ nói: "Diệp, chuyện lần trước tại sân bay tôi đã không so đo rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi là người có lòng dạ hẹp hòi sao?"
"Lại chứng tỏ không có văn hóa rồi, anh nói tiếng Trung không có thứ tự gì cả, như thế nào giờ anh lại ưa thích dùng thành ngữ rồi, hẳn là “Bụng dạ hẹp hòi” … Nói thật, tôi không tin người Mỹ các anh cho lắm, bị cà phê làm cho bỏng tay lại muốn khiến cho cả chủ tiệm cà phê táng gia bại sản. Lần trước tôi chỉ đâm sau lưng anh một phát, theo như trong lòng dạ người Mỹ các anh mà nói, đoán không chừng liền đem tôi ra xử bắn sau năm phút rồi."
James lập tức trở nên nghiêm túc lên: "Diệp, chúng ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, chẳng lẽ để đạt được tín nhiệm của cậu lại khó khăn vậy sao?"
Diệp Hoan khẽ giật mình, nghĩ đến lúc ở Trung Quốc, James chỉ dùng một viên đạn thì đã hạ gục trùm buôn thuốc phiện Hồng Ba, cứu mạng đám khách mời, kể cả hắn và ba người Chu Mị. Từ góc độ này mà nói, James cũng được xem như từng là chiến hữu của hắn.
Đối với chiến hữu tại sao lại không thể tín nhiệm?
Lúc này Diệp Hoan cắn răng một cái, đi thì đi, dù là vừa đi ra ngoài có thật là lão tử bị ăn quả đắng, lão tử cũng chịu !
Cùng lắm là lần sau trả thù là được.
Vì vậy Diệp Hoan dang tay ngăn mấy tên bảo tiêu lại, nói: "Các cậu đừng nhúc nhích, người này là bằng hữu tôi, không là kẻ địch, tôi cùng hắn đi ra ngoài một chuyến, các cậu không cần đi theo nữa"
Lúc này Hà Bình cùng Tam đầu Lang chậm chạp đi xuống tầng, phía x axa, Hà Bình nhướng mày về phía Diệp Hoan nhíu mày, Diệp Hoan cười cười, khẽ lắc đầu.
James không có quản nhiều việc như vậy, kéo Diệp Hoan đi ra ngoài, thẳng đến chỗ một chiếc Mercedes dừng lại bên ngoài lâu đài, hai người lên xe rời đi, tên James này rất thần bí, không để Diệp Hoan lái, mà là mình hắn đích thân lái xe.
Ô tô nhanh chóng đi vào nội thành Prague.
Trên xe, Diệp Hoan nhịn không được hỏi: "James à, đến cùng xảy ra việc gì khiến cho anh thần thần bí bí như vậy? Chơi mạt chược thiếu người sao?"
James lúc này mới nói thật: "Diệp thân yêu, nói cho cùng thì tôi cũng không biết là có chuyện gì ? Tôi chỉ là làm theo thỉnh cầu của một vị phu nhân xinh đẹp, mời cậu đi tới Phủ tổng thống Prague gặp mặt nàng"
Diệp Hoan cười nhạo: "Hắc huynh à, anh đang an nhàn làm ủy viên đại sứ quán, hiện tại lại kiêm nghề làm mối nữa hả? Chính phủ nước Mỹ không phát đủ tiền lương sao?"
James sống ở Trung Quốc, biết rõ "Làm mối" là ý gì, mất hứng nói: "Diệp à, cậu đừng nói như vậy, vị phu nhân này thân phận rất tôn quý, cậu ăn nói như vậy là không tôn trọng cô ấy đấy."
"Thân phận của cô ta là gì?"
"Công chúa hoàng gia Anh, cháu gái ruột của nữ vương Elizzabeth bệ hạ, người xếp hạng thứ sáu trong danh sách kế thừa vương vị, cô ấy là công chúa Jinny."
Diệp Hoan nheo mắt: "Công chúa Anh quốc?"
Mấy ngày hôm trước trong miệng tên trung niên mặc đồ ngủ nạy ra được tin, cái tên Edward kia ngoại trừ có chỗ dựa là Mafia, hắn còn có quan hệ với hoàng thất Anh quốc, hiện tại không hiểu sao lại có một vị Công chúa Anh quốc chủ động tìm hắn, hơn nữa còn thần thần bí bí như vậy.
Trong lòng Diệp Hoan bắt đầu kinh hoảng.
Kiều Mộc!
Hết thảy chuyện này có quan hệ với Kiều Mộc!
Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, từ sau khi đến Châu Âu, những đám mây mù dày đặc che giấu những bí mật, cùng sự mất tích thần bí của Kiều Mộc, tất cả đáp án sẽ được công bố trong đêm nay !
Diệp Hoan yên tĩnh ngồi ở trong xe, không nói một lời, khóe mắt dần trở nên ướt át.
Hưng phấn, lo sợ không yên, lo lắng, vui sướng... Rất nhiều cảm xúc từ trong lồng ngực bắt đầu tuôn ra.
Kiều Mộc, khoảng cách giữa chúng ta có phải càng ngày càng gần rồi chăng? Em có cảm giác được sự hiện hữu của anh không ?
…
Xe đi rất nhanh, không tới nửa giờ liền tới nội thành, sau khi băng qua những con đường mang phong cách cổ xưa ở Prague, nó đi tới bên ngoài một tòa lâu đài lớn.
Tòa lâu đài Prague này được kiến tạo vào thế kỉ thứ chín sau công nguyên. Ttừ đó đến nay, hoàng thất Prague sống tại đây, trải qua quá nhiều lần xây dựng và tu sửa thêm theo quy mô lớn, đến ngày nay nó đã đổi thành phủ tổng thống Cộng hòa Séc.
Tòa kiến trúc này mang phong cách khác lạ, bởi vì nhiều lần xây dựng và cũng đã trải qua lịch sử lâu dài, tòa lâu đài này mang phong cách La Mã cổ đại, kiến trúc Gothic, nghệ thuật Ba Rốc, mãi cho đến văn hóa thời kì Phục Hưng. . . Tất cả đều có trong đây, thoạt nhìn khá là lộn xộn, lại có vẻ vô cùng vừa vặn tự nhiên, không có chút nào cảm giác tạp nham nào, tựa như tòa thành kiến trúc vốn trở nên như vậy thì mất trật tự mới đúng, ngược lại thì theo phong cách thống nhất lại mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó.
Tòa thành bên ngoài thiết lập tháp canh, có quân nhân chiếm đóng, còn có cả binh sĩ Tiệp Khắc cẩn thận tỉ mỉ đứng ở bên ngoài tháp canh, nghiêm khắc kiểm tra xe cộ ra vào.
Dừng xe trước đồn canh phòng, James đưa ra một tờ thiệp mời màu xanh da trời chế tác vô cùng tinh mĩ, binh sĩ nhìn kỹ một chút, lại cúi người nhìn thoáng qua James cùng Diệp Hoan trong xe, kiểm tra một lần cuối cùng từ trong ra ngoài xe, sau khi xác nhận không có vấn đề mới cho đi qua.
Ô tô chậm rãi đi vào lâu đài, James tỏ ra rất bày biện, tuy rằng người da đen đều có dài cái tật xấu, có thể tật xấu của tên James này dường như tương đối nghiêm trọng, cơ bản hắn sẽ không cho Diệp Hoan cơ hội mở miệng.
"Diệp thân yêu, tuy dễ dàng mang cậu đến thế nhưng tôi gánh chịu không ít mạo hiểm, nếu không phải tổng thống Cộng hòa Séc cử hành tiệc rượu ở nơi này, mà tôi là đại diện cho nước Mỹ đến tham gia, nếu không cậu cũng không dễ dàng tiến vào dễ dàng như vậy đâu?"
"Diệp Hoan, cậu không thể vào tiệc rượu bên trong Phủ tổng thống, chỗ đó không an toàn, tôi nghe công chúa điện hạ nói, tình cảnh của cậu bây giờ rất nguy hiểm..."
"Diệp, cậu phải khách khí một chút đối với công chúa điện hạ, trước mặt một vị công chúa ưu nhã xinh đẹp như vậy, cậu phải chứng tỏ mình là một thân sĩ lịch thiệp"
"Diệp..."
…
…
"Ôi, Diệp này, xem thượng đế ở trên cao, cậu được hay không phải trả lời tôi chứ? Vừa rồi nói với cậu phải trở thành một thân sĩ lịch thiệp, hiện tại cậu chẳng những không để ý tôi, ngược lại đem mặt uốn éo qua một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu có biết làm như vậy sẽ động tới lòng tự ái của tôi?" James nhịn không được quát lên.
Diệp Hoan thở dài sâu kín, nói: "James à, không phải tôi không muốn lễ phép, thật sự là tôi không dám đối mặt với anh..."
"Có cái gì không dám, tôi đã nói chuyện lần trước tôi không trách cậu nữa, cậu không cần để ý..." James rất độ lượng phất phất tay.
Diệp Hoan miệng nhếch lên: "Tôi làm sao có thể nói lời xin lỗi bây giờ? Thật sự là bộ dáng của anh khiến cho tôi không dám nhìn... James à, tôi không có ý phân biệt chủng tộc nhá, thế nhưng tôi cảm thấy anh mặc bộ đồ này thì anh thật sự nên đề cao phẩm vị thêm một chút nha!"
James ngẩn ngơ: "Câu này có ý gì?"
Diệp Hoan thở dài, nói: "Người da đen không nên có mặc lễ phục thuần màu trắng nha, anh có biết là bộ dáng này của anh đi đêm thì nhìn rất dọa người không? Tôi chỉ thấy một kiện màu trắng quần áo khoác trên tay nhích tới nhích lui thôi à." Cả người của anh cứ như ẩn thân trong bóng tối, hoàn toàn nhìn không thấy khuôn mặt, chẳng khác nào Bao Thanh Thiên ở phủ Khai Phong, đốt đèn lồng cũng khó nhìn thấy nữa là…
… Con mẹ nó thật hãi hùng! Lão tử dã nổi hết da gà lên rồi, một mực chịu đựng không có nhảy xuống xe đấy. . ." "
James: "... ..."
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn