Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 217: Anh là người quan trọng nhất
Dịch giả: Trọng Kim
Thực ra Diệp Hoan không hoài nghi lời nói của Chu Mị một chút nào.
Từ mười mấy năm trước khi mà đế quốc Mỹ đánh Iraq, định nghĩa "Sang chấn tâm lý do chiến tranh" này đã được các giáo sư y học nổi danh đề cập qua. Nội dung được nói đến đại loại như thế này: Bên trong tâm linh của con người vốn có những mặt tối, ví dụ như tham sân si hoặc là sự sợ hãi, nhu nhược cùng tuyệt vọng,... Những tâm tình tiêu cực này thường thường càng lộ rõ và phóng đại vô hạn khi người đó tham gia chiến tranh, chúng khiến cho phần nhân tính trong “tâm” con người dần dần chết đi, cuối cùng chúng dẫn người ta đến tuyệt lộ.
Trong quân doanh, Xạ Lang, một chiến hữu ở cùng phòng với Diệp Hoan đã từng nói đến vấn đề này. Anh ta kể lại rằng từng có mấy chiến hữu trong đại đội Lam Kiếm trở về sau khi chấp hành xong một nhiệm vụ thảm khốc nào đó, mấy người đó lần lượt đều phát điên. Thậm chí một người trong số họ, sau khi nhân tâm tan vỡ, đã dùng súng tự bắn vào đầu mình. (Lời tác giả: đây là chuyện từng phát sinh ngoài đời thực, cũng không phải là chuyện bịa đặt)
Liên tưởng đến những lời nói kia của Chu Mị, Diệp Hoan thật sự hãi hùng khiếp vía, mỗi lần xuất hiện ảo giác, bản thân mình quả thật có một cảm giác tuyệt vọng sống không bằng chết, chuyện này cũng không phải điềm báo tốt lành gì, không chừng mình sẽ giống như trong lời Xạ Lang kể, một ngày nào đó khi áp lực tâm lý đạt đến cực hạn chịu đựng, mình sẽ tự nã một phát súng vào đầu để giải thoát cũng nên...
Bị bệnh tất nhiên phải tranh thủ thời gian mà chữa trị! Chữa muộn không bằng trị liệu sớm!
Thời điểm Diệp Hoan đi vào phòng khám, hắn đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, tâm trạng của hắn lúc này tương tự như một người bị bệnh nhìn thấy tờ quảng cáo trị liệu trên cái cột điện vậy, tâm trạng như thế gọi là lo được lo mất.
Căn phòng rất yên tĩnh, có một người đàn ông năm mươi tuổi hơi hói đầu mặc áo blue trắng ngồi sau giá sách đang vùi đầu viết gì đó, khi nghe thấy bước chân của Diệp Hoan thì người đàn ông năm mươi tuổi này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ra hiệu:
"Ngồi đi."
Diệp Hoan phát run cẩn thận ngồi xuống, bác sĩ chưa mở miệng thì hắn đã thấp thỏm lo âu nói ngay:
"Bác sĩ, tôi có bệnh!"
"Nói nhảm, nếu không có bệnh thì ai lại tới đây! Chàng trai, cậu bị bệnh gì?"
"Bệnh tâm thần..."
Cây bút trong tay bác sĩ khựng lịa, người đàn ông ngây ngốc một lát, ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá Diệp Hoan cả nửa ngày thì ông mới chậm rãi nói:
"Cậu vẫn còn thanh tỉnh và nhận biết rõ bệnh tình của mình như vậy thì bệnh của cậu vẫn có thể chữa được..."
Diệp Hoan lần lượt kể lại bệnh trạng của mình, hai mắt Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào bác sĩ, chờ kết luận của ông ta.
Vị bác sĩ điềm tĩnh ngồi trên ghế, thần thái nghiền ngẫm, ông ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, cười nói:
"Chu tiểu thư cũng không gạt cậu đâu, loại bệnh này này xác thực gọi là "sang chấn tâm lý do chiến tranh", bất quá may mắn là cậu được phát hiện sớm, biểu hiện của cậu cho thấy bệnh trạng còn ở giai đoạn đầu, nếu cậu nguyện ý phối hợp trị liệu, muốn chữa khỏi cũng không khó, nếu như cậu tin tôi, chúng ta có thể bắt đầu ngay..."
Vừa nghe đến đó, Diệp Hoan liền đứng lên, lặng lẽ trèo lên nằm ngả lưng xuống trên chiếc ghế sa lon dài đặt gần đó.
Vị bác sĩ lặng người, ngạc nhiên hỏi:
"Cậu nằm xuống làm gì vậy?"
"Không nằm xuống thì chữa bệnh như thế nào được?"
Bác sĩ bất đắc dĩ nói:
"Ai nói với cậu rằng muốn chữa bệnh thì nhất định phải nằm xuống?"
"Trong phim không phải đều làm như thế này sao? Bệnh nhân vừa nằm xuống, bác sĩ liền cầm một chiếc đồng hồ quả quýt rồi đung đưa nó qua lại trước mắt bệnh nhân, sau đó bệnh nhân lập tức bị thôi miên, tiếp đó vị bác sĩ sẽ hỏi mật mã két sắt của bệnh nhân, người đó sẽ thành thật nói ra hết. Thực ra, những việc đó của ông kỳ thật cũng là một hình thức kiếm tiền nha! Nó so với việc buôn bán hàng không vốn còn mang lại lợi nhuận hơn nhiều lắm, chiêu thức còn cao siêu hơn cả các tình tiết trong văn học mạng. Tôi từng xem qua một bộ phim sex tên là Kimuchi, nội dung của nó nói về một ông bác sĩ tâm lý, ông ta chỉ cần đung đưa đồng hồ quả quýt vài cái thì nữ bệnh nhân bị thôi miên ngay, sau đó dù ông ta bảo gì thì cô ta đều một mực làm theo không sai một lời."
Diệp Hoan vừa nằm trên ghế sa lon dài vừa thao thao bất tuyệt nói một tràng.
Khuôn mặt bác sĩ đã đen lại:
"Cậu nói tào lao thiên đế gì thế! Có phải cậu đang giả bệnh đúng không? Thực tình là tôi chưa bao giờ thấy ai bị sang chấn tâm lý mà còn vui vẻ nói hươu nói vượn giống như cậu cả đó!"
Diệp Hoan cười gượng rồi ngồi dậy thanh minh:
"Không phải, tôi thật sự bị bệnh tâm thần mà, tôi cũng không lừa ông đâu! Nói trước, tôi đây không phải lấy lòng ông đâu, thời buổi này việc kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, người ta kiếm tiền đều phải quỳ, phải nằm sấp, hoặc nằm lăn lốc đấy. Tôi thấy cách kiếm tiền của ông thật là cực kỳ cực kỳ có tôn nghiêm luôn, chỉ cần bảo người khác nằm xuống, đem tiền của họ biến thành của mình. Trong ấn tượng của tôi, chỉ có làm tham quan (là công việc mà rất nhiều ngời thường xuyên tranh nhau vỡ đầu ở ngoài kia) mới có thể so sánh được với ông thôi đó!
Cái ót của vị bác sĩ bắt đầu thấm đẫm mồ hôi, mặt mày u ám. Ông ta dần dần ý thức được rằng, người bệnh mà mình đang tiếp xúc bây giờ chẳng phải là loại người lương thiện gì. Nếu như ý chí tinh thần của mình không vững vàng cẩn thận ứng phó với hắn, chỉ sợ cuối cùng bệnh của hắn còn chưa có trị được, ngược lại tâm lý của mình lại bị chấn thương ấy chứ...
"Loại bệnh "Sang chấn tâm lý do chiến tranh" này kỳ thật đã có từ rất xa xưa rồi, chỉ là mãi cho đến thế kỷ XX mới được các chuyên gia y học nổi tiếng phát hiện và nghiên cứu, loại tật bệnh tâm lý này cùng với hành vi tâm lý học có quan hệ chặt chẽ với nhau..."
Bác sĩ tỏ thái độ đoan chính, chậm rãi nói ra tri thức chuyên nghiệp của mình:
"Freud* từng nói: "Sự sợ hãi cùng với dục vọng trong tiềm thức, chính là khởi nguồn ý thức của từng cấp độ tư tưởng cũng như hành vi của chúng ta". Nói cách khác, nhân tố quan trọng nhất quyết định hành vi của cậu là tâm lý, mà tâm lý trái lại cũng có thể ảnh hưởng đến hành vi, sự sợ hãi hay dục vọng đều là một loại hoạt động của tâm lý, chúng cũng có thể điều khiển hành vi của cậu..."
Freud: nhà tâm lý học nổi tiếng người Áo gốc Đức + Do Thái, phát triển lý thuyết về “phân tâm học”, “đa nhân cách” và một số lý thuyết về bản năng tình dục lệch lạc, trong đó có “hội chứng Ơ-đíp” nói về trẻ em bị hội chứng quá yêu mẹ hoặc yêu bố mà có hành vi lệch lạc.
Diệp Hoan ngồi nghe được một lúc thì bất thình lình chen miệng vào:
"Những lời này cũng có chút đạo lý đó, cái người họ Không nọ đã từng đánh giặc à?""
"Thứ nhất, Freud không phải họ "Không", thứ hai ngài ấy cũng không có đánh giặc. Cậu có thể giữ yên lặng một lát được không?"
Vị bác sĩ dần dần mất kiên nhẫn, đã rất nhiều năm rồi ông mới thấy qua một bệnh nhân lắm mồm như thế.
"Chúng ta tiếp tục..."
Vị bác sĩ dừng một chút, cố gắng bình phục tâm tình, vừa định mở miệng nói tiếp, Diệp Hoan lại chen vào một câu:
"Chẳng lẽ cái người họ Không đó cũng là bệnh nhân tâm thần giống tôi sao?"
Vị bác sĩ đã có dấu hiệu muốn phát điên:
"Freud là nhà tâm lý học vĩ đại của thế kỷ XX, ông ấy không có bị bệnh tâm thần, mà là quản lý bệnh viện tâm thần đấy! Ni Thải mới bị bệnh tâm thần!"
"Ni Thải và ni cô có quan hệ gì không?"
Vị bác sĩ không còn gì để nói, gân xanh nổi đầy trán, hai tay vặn vẹo chực muốn đánh người: “…….”
Diệp Hoan lúc này mới phát hiện sắc mặt bác sĩ hói đầu này hơi khác thường, hắn vội vàng cười cười kèm theo vẻ áy náy:
"Ông cứ nói tiếp đi, tôi cam đoan lần này không xen vào nữa..."
"Cái gọi sang chấn tâm lý, chính là...."
"Đợi một chút, bác sĩ, tôi vẫn còn một vấn đề nghi hoặc, đây thật sự là câu hỏi cuối cùng mà".
"Nói đi!"
Hai từ này bật ra qua kẽ răng của vị bác sĩ, ánh mắt của ông ta rất giống ánh mắt của bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng bạo lực.
"Phí chữa bệnh của ông rất đắt phải không? Chúng ta tán gẫu lâu như vậy thì ông thu bao nhiêu tiền một phút?"
Lúc này, vị bác sĩ thực sự tức giận rồi. Ông ta chửi ầm lên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Hoan mới chậm rãi bước ra từ văn phòng bác sĩ, trên khuôn mặt mang nụ cười ôn hòa.
Chu Mị vội vàng nghênh tiếp, ân cần thăm hỏi:
"Thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?"
"Chu Mị, lần sau giới thiệu bác sĩ nào giỏi một chút, tôi cảm thấy cái ông bác sĩ này thật không đáng tin cậy..."
Chu Mị ngẩn ngơ hỏi: “ Vì sao?”
Diệp Hoan vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua về phía văn phòng, sau đó hắn ghé vào tai Chu Mị rồi khẽ nói:
"Thực ra cái ông bác sĩ này là một bệnh nhân tâm thần giả mạo đấy, tình trạng bệnh tình của ông ta còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều, rất dễ bị kích động..."
Chu Mị xoa cái trán, thở dài, vô lực nói:
"Để em tìm cho anh một người bác sĩ khác vậy."
"Không cần đâu, tôi hoàn toàn khỏi bệnh rồi mà!"
"Có thật vậy không? Sao đột nhiên mà khỏi bệnh được?"
"Ban đầu vốn có chút buồn bực nhưng khi nghe giá cả phí chữa bệnh tâm lý, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn nhiều..."
Dù cho bác sĩ tâm lý có bản lãnh cao đến mức nào, nhưng nếu người bệnh nhìn ông ta không vừa mắt thì đừng nói đến việc chữa bệnh nữa.
Rất hiển nhiên, ông bác sĩ kia khẳng định không trị được bệnh của Diệp Hoan rồi. Chu Mị âm thầm quyết định rằng, sau này sẽ mời một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng cả nước để chữa cho hắn.
"Diệp Hoan, sau này anh cần thường xuyên tâm sự với chúng em, siêng năng vận động, phơi nắng nhiều nhiều vào, tâm tình phải bảo trì sự lạc quan, những điều này anh cần nhớ kỹ đấy, ngàn lần không được xem nó là trò đùa nha!"
Chu Mị nhìn Diệp Hoan, biểu lộ thái độ nghiêm túc vô cùng.
Diệp Hoan tranh thủ thời gian gật đầu:
"Lạc quan á, thì tôi vẫn luôn lạc quan mà!"
Chu Mị ngẫm lại những biểu hiện của tên gia hỏa này trong quá khứ, cảm thấy đúng là như vậy, cô âm thầm thở dài rồi nói:
"Xác thực rất lạc quan, lạc quan hơi quá mức, em cũng không hiểu người như anh sao có thể bị sang chấn tâm lý cơ chứ?"
"Ý cô là sao? Cô chẳng lẽ còn không biết tôi là người có trái tim đơn thuần đầy mẫn cảm và yếu đuối à?"
Chu Mị cười khúc khích, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, cái nhìn này mang đầy vẻ quyến rũ, nó càng làm tăng thêm vẻ thùy mị đáng yêu của cô trong tiết thu lãng mạn hôm nay.
Không nỡ chia ly, cô vừa mở hai tay ra muốn ôm lấy hắn vừa cười hỏi:
"Diệp Hoan, anh cả ngày đều chạy Đông chạy Tây, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào nữa, anh có thể ôm em một cái được không?
Diệp Hoan cười hắc hắc dang rộng hai tay ra, nói:
"Giúp người là nguồn gốc của sự vui vẻ, chỉ cần cô hạnh phúc, tôi hiến cả bản thân cho cô cũng được luôn ấy chứ!"
Chu Mị dựa người vào ngực Diệp Hoan, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, chỉ mới lẳng lặng ôm trong chốc lát, cô bỗng nhiên buồn bã nói:
"Diệp Hoan, anh phải chiếu cố tốt cho bản thân, phải trân trọng chính mình, đừng để em lo lắng, anh là người rất quan trọng, thật sự đấy!"
Diệp Hoan ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào trong ngực, giờ phút này hắn không thấy biểu tình của trên mặt của Chu Mị nhưng khi nghe cô khẽ khàng nói câu này, lòng của hắn như bị búa tạ hung hăng đập một phát. Sau khi Nam Kiều Mộc rời đi, tim của hắn dường như đã chết, không hiểu sao lúc này lại như được rót vào một dòng suối mát lành, khiến nó dần dần hồi sinh.
Xe cộ qua lại nườm nượp trên đường cái, một đôi thanh niên nam nữ không coi ai ra gì cứ thế đứng ôm nhau. Một kiếp người này Diệp Hoan không chỉ muốn sống mà còn muốn sống thật vui vẻ, thật khoái hoạt. Đó cũng là chân lý cơ bản nhất của sinh mệnh.
Diệp Hoan ôm Chu Mị, tim hắn bỗng thấy hoảng hốt, mê mang.
Tất cả mọi nơi trong trái tim này đều đã bị Nam Kiều Mộc chiếm trọn rồi, tại sao bây giờ nó vẫn còn chỗ cho một người phụ nữ khác nữa? Trái tim đàn ông thật sự rộng lớn đến thế sao?
...
Sau khi tạm biệt Chu Mị, theo dự định của Diệp Hoan, hắn sẽ đến căn hộ bốn tầng nơi bọn Hầu Tử và Trương Tam sống để ở chơi vài ngày, tiếp đó hắn sẽ về quân doanh trả phép, thế nhưng mới vừa đi được nửa đường thì hắn lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn từ Thẩm Sùng Võ.
Giọng điệu Thẩm lão gia tử trong điện thoại đầy uy nghiêm, mới vừa mở miệng đã nói nào là thằng nhãi rùa con, đã chấp hành xong nhiệm vụ và trở về Bắc Kinh mà lại không thèm về thăm nhà, thăm ông nội một lát. Cuối cùng ông dùng ngữ khí ra lệnh lớn tiếng bảo hắn nhanh cút trở về gặp mặt ông.
Diệp Hoan đành phải quay về Thẩm gia, làm người thì phải có giác ngộ, một khi chưa trở thành ông nội người ta thì phải thành thật mà làm thằng cháu trai.
Thế gia vọng tộc Thẩm gia với trăm năm lịch sử kia khiến cho Diệp Hoan vừa yêu vừa hận.
Hận, là vì trong cái nhà này cất chứa quá nhiều thứ dơ bẩn, vì quyền lực và lợi ích mà con người trở nên lãnh khốc vô tình, vô tình đến mức không buông tha cho cả những người thân yêu.
Yêu nó, là vì nơi này có người huyết mạch của hắn, vì cái loại thân tình vừa được vừa mất như vậy mà Diệp Hoan đã bỏ đi sự xúc động điên cuồng muốn dùng một mồi lửa thiêu đốt cả tòa nhà thành tro bụi.
Đi qua cửa nhà, xuyên qua rừng trúc xanh um, Diệp Hoan ngồi xổm bên cạnh ao cá ngay bên ngoài cánh cửa gỗ phòng ông nội.Diệp Hoan xuất thần nhìn ngắm những chú cá đang vui sướng bơi lội trong làn nước trong veo. Cá trong ao nước ngoi lên lặn xuống, thật nhiều màu sắc.
"Cách xa hồ nước của ta ra một chút đi thằng nhãi, đừng có gây tai họa cho nó nữa!"
Thanh âm uy nghiêm của lão gia tử truyền đến từ phía sau lưng hắn.
Khi Diệp Hoan ngạc nhiên quay đầu lại thì liền thấy ông nội hắn đang nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Diệp Hoan cười nói vui vẻ:
"Ơ kìa ông nội, cháu cũng không phải là người ngoài, cần gì ông phải tự mình ra cửa nghênh đón cháu như vậy!"
"Phi! Ta mà phải đích thân nghênh đón thằng nhãi mi hả? Còn khuya nhá! Lão tử cố ý ra đây là đề phòng ngươi reo giắc tai họa cho mấy con cá của ta mà thôi!""
"Lão gia ngài bớt giận đi! Hôm nay cháu còn chưa đói bụng, để cho mấy con cá đó sống thêm vài ngày cho ngài giải sầu vậy!"
Nghe vậy, Thẩm Sùng Võ chẳng những không có giải được sầu, ngược lại ông càng lo lắng hơn.
Không sợ kẻ trộm đến, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, về sau Thầm lão tướng quân có lẽ ngủ không yên rồi.
"Cái thằng nhãi con nhà ngươi, mau tới đây lại để cho lão tử nhìn kỹ một cái nào!"
Thẩm Sùng Võ trừng mắt liếc hắn một cái, thô lỗ mà kéo tay hắn qua rồi cẩn thận đánh giá hắn một phen.
"Được lắm, một chuyến đi chiến trường rừng rậm lần này cũng không có mất cánh tay cẳng chân nào nhỉ, vậy là được rồi."
Thẩm Sùng Võ đối với việc cháu trai còn lành lặn trở về rất là hài lòng.
Dù là Thẩm Sùng Võ từng qua lại giữa núi thây biển máu hay Thẩm Sùng Võ vui thú điền viên bây giờ đều không quá coi trọng việc đứa cháu đích tôn này xông pha ra chiến trường. Cho dù cháu trai mình có hy sinh để đền đáp quốc gia thì ông cũng sẽ không có vướng mắc gì. Không phải vì ông quá vô tình, mà do ông đã trải qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt rồi, cho nên ông cũng coi nhẹ sống chết.
Thẩm Sùng Võ nhìn Diệp Hoan, thoả mãn gật đầu:
"Ông đã nghe chú năm cháu nói qua về trận chiến nơi rừng rậm vừa rồi, biểu hiện của cháu rất tốt, biết lùi biết tiến, không hổ là con cháu Thẩm gia, không làm lão tử đây mất mặt, thật không tệ!"
Hai từ "không tệ" dùng để bình phẩm hắn này được thốt ra từ miệng vị thượng tướng khai quốc đúng là có sức nặng lớn.
Diệp Hoan đang ăn bánh, cảm thấy hơi khô miệng, hắn chỉ thản nhiên nói:
"Ông nội khen hơi quá rồi đó! Thật ra cháu vốn không có ý định ra chiến trường đâu, cháu vốn là chỉ định đi đưa tiễn các chiến hữu thôi, kết quả lại bị tên đại đội trưởng quá quắt làm càn, anh ta không nói gì lập tức đạp cháu rơi xuống khỏi máy bay, chuyện đã như vậy dù không muốn liều mạng thì cũng phải liều mạng thôi."
Thẩm Sùng Võ ngẩn ngơ, tiếp theo ông tiến đến hung hăng đá một cước vào cái mông của hắn, cười mắng:
"Ta thấy thằng nhãi anh là đồ hỗn trướng mới đúng! Rõ ràng vừa làm ra sự tích anh hùng như thế, anh cần gì phải nói những lời khiến lão tử buồn nôn như vậy hả!"
Diệp Hoan vuốt vuốt bờ mông, cười khổ nói:
"Lão gia tử, ngài đúng là bảo đao không lão nha, thân thủ vẫn mạnh mẽ như xưa..."
Thẩm Sùng Võ đắc ý: "Có cường tráng hay không?"
"Ông còn mạnh mẽ hơn người thường nha!"
Diệp Hoan cũng không quên vuốt mông ngựa một cái..
...
Vì hôm nay Diệp Hoan đến đây nên tâm tình Thẩm Sùng Võ lúc này rất là cao hứng.
Thẩm Sùng Võ lôi kéo cánh tay đứa cháu trai, hai người đi nhanh vào buồng trong. Khuất sau một cánh cửa, ánh sáng lập tức hơi tối lại. Sau khi Diệp Hoan híp mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng, hắn thình lình phát hiện có một người vẫn đang ngồi bên trong .
Người này còn trẻ, trên mặt y treo nụ cười mỉm, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt tản mát ra sự thong dong cùng bình tĩnh, dáng vẻ quân tử nho nhã, thanh cao, không nhiễm bụi trần ai, từ trong ra ngoài lộ ra một khí tức vô dục vô cầu.
Diệp Hoan ngây ra một lúc, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười:
"Hóa ra là anh họ, anh ngồi bên trong cái phòng đen sì này, em còn tưởng rằng lão gia tử mời tới chân thân của thổ công thổ địa đó chứ!"
Thẩm Duệ dở khóc dở cười:
"Anh thực không phân biệt được cậu đang khen anh hay là mắng anh nữa, ông nội, người nói một câu công đạo cho cháu đi!"
Thẩm Sùng Võ cười ha ha:
"Đừng để ý tới cái đồ hỗn trướng này, miệng nó vĩnh viễn không nhả ra được ngà voi*, ngay cả răng chó cũng nhả không ra ấy."
Ánh mắt Thẩm duệ mang theo ý cười, nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới mới nói:
"Vừa mới nghe ông nói, trước đó vài ngày cậu chiến đấu trên chiến trường à? Có bị thương gì không?"
Khi Thẩm Duệ nói xong lời này, ánh mắt cũng lộ ra vẻ quan tâm ân cần, vô cùng chân thành.
Diệp Hoan cũng biểu lộ rất cảm động:
"Để anh họ phải bận tâm rồi, cũng may em phúc lớn mạng lớn, vẫn trở về nguyên vẹn đây này."
Thẩm Duệ thở dài, bùi ngùi nói:
"Từ xưa trung hiếu không thể song toàn, cổ nhân nói: "Nước là gốc thiên hạ", anh muốn khuyên cậu đừng trở lại chiến trường thì sợ làm trái với đại nghĩa, lại muốn khuyên cậu đền đáp quốc gia nhưng sợ tổn hại đến huyết mạch thân tình, ở trước mặt cậu, anh ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào đây?"
Diệp Hoan nháy mắt mấy cái, cười nói: "Vậy thì đừng nói gì cả, tâm ý của anh họ em để sâu ở trong lòng."
Thẩm Sùng Võ nhìn hai đứa cháu ở trước mắt mình biểu hiện ra tình anh em ấm áp , trong lòng cảm thấy sự an ủi lúc về già mà mừng rỡ cười ha ha:
"Đàn ông Thẩm gia ta không một ai là kẻ hèn nhát cả, đều là người có chí! Giống như ta vậy, hặc hặc, rất giống ta!"
Diệp Hoan liếc nhìn Thẩm Sùng Võ, cười nói:
"Ông nội à, với tư cách là con cháu, nếu cháu là ngài thì cháu sẽ lộ ra vẻ già lụ khụ và giả bộ không nghe thấy gì, chứ không mặt dày như ngài ở trước mặt người khác mà tự phết vàng trên mặt mình thế đâu, mà là sẽ lộ dáng vẻ đầy hiền lành phúc hậu nhìn về cháu trai của mình..."
Khuôn mặt Thẩm Sùng Võ chợt cứng lại, rồi ho khan thành tiếng.
Nghe câu nói này cho dù Thẩm Duệ là người nho nhã cũng phải bật cười, vừa cười vừa tiến lên cẩn thận vỗ lưng cho lão gia tử.
Thần sắc Thẩm Sùng Võ có chút nghiêm túc nói:
"Hôm nay ta gọi hai cháu tới đây là vì muốn nói với hai cháu một sự tình."
Thẩm Duệ không tự giác dựng thẳng thân thể, thân hình hơi nghiêng về phía trước, mang một bộ dáng kính cẩn lắng nghe.
Diệp Hoan thì nghênh ngang ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, hai cái đùi rung rung, bộ dáng rất cà lơ phất phơ.
Thẩm Sùng Võ than ngắn thở dài: "Thế hệ Thẩm gia ngày hôm nay có ít người, nam đinh thì chỉ có hai người các cháu, thật không biết là do nguyên nhân gì? Có lẽ là do đời này của ta đã tạo quá nhiều sát nghiệt nên bị trời phạt cũng nên!"
"Không cần nhắc lại ân oán từ bậc cha chú của các cháu, mọi chuyện hãy bỏ qua hết đi, hôm nay ta gọi hai cháu tới đây, là muốn nói cho các cháu biết: Thẩm gia ta có nhiều sản nghiệp, ta cũng đã lớn tuổi rồi, không có khả năng quản lý nó như xưa nữa, mà bậc cha chú của các cháu cũng đang ở địa vị cao, ta cũng không có tinh lực đi quản lý chúng. Nghĩ tới nghĩ lui, tuổi các cháu đã không còn nhỏ nữa, có thể thử tiếp nhận một phần sản nghiệp này, giang sơn cần truyền thừa, gia tộc đồng dạng cũng cần truyền thừa cho thế hệ sau, nếu muốn gia tộc trường tồn mãi không suy, phải để cho con cháu đi ra ngoài ma luyện trưởng thành."
Đưa tay chỉ Diệp Hoan, Thẩm Sùng Võ cười nói:
"Mẹ của cháu là người rất tài giỏi, là một người phụ nữ nhưng lại có thể gây dựng nên tập đoàn Đằng Long có sản nghiệp lớn như vậy, để làm được điều đó thật không dễ dàng một chút nào cả. Sâu trong nội tâm ta cũng rất bội phục cô ấy. Vài ngày trước đây, tập đoàn Đằng Long công khai tuyên bố ra với bên ngoài cháu chính là người thừa kế, chuyện này ta cũng lưu ý, chắc hẳn đời này cháu không thiếu tiền tiêu, bất quá đó là đồ của mẹ cháu. Thẩm gia với tư cách là danh gia vọng tộc đã trăm năm, tự nhiên cũng phải tỏ vẻ chút gì đó với đứa cháu trai đích tôn này chứ."
Tiếp theo, ông lại chỉ vào Thẩm Duệ rồi nói tiếp:
"Còn cháu, từ nhỏ đã không có cha, mẹ cháu cũng mất sớm, mặc dù lớn lên trong Thẩm gia, kỳ thật vẫn là ăn cơm trăm họ*, từ nhỏ cháu đã có tính cách kiên nghị, hiểu được cố gắng vươn lên, may mà ông trời rủ lòng thương, hai anh em cháu coi như không ai thua kém ai, một văn một võ, hợp lại với nhau thì sức mạnh càng tăng lên, ta rất hài lòng về điều này, phần sản nghiệp này giao cho hai cháu, tin rằng các cháu sẽ không khiến ta thất vọng "
"Ông nội, ông cứ nói đi nói lại, rốt cuộc là sản nghiệp gì đáng để ông coi trọng như vậy?"
Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi.
Thẩm Sùng Võ nhìn hai đứa cháu ngồi trước mặt, chậm rãi nói: "Là một mỏ khoáng sản."
"Stop!" Diệp Hoan mất đi khẩu vị, khinh thường nhếch miệng:
"Còn tưởng rằng sản nghiệp lớn gì đó chứ, trịnh trọng cứ như lúc hoàng đế đăng cơ ấy. Náo loạn cả buổi hóa ra chỉ một mỏ than nhỏ!"
Thẩm Sùng Võ giận tím mặt, thật làm khó người đã một bó tuổi như ông mà, nhưng tay ông vẫn nhanh như thiểm điện, túm chặt vạt áo Diệp Hoan rồi phẫn nộ quát hắn:
"Thằng nhãi ranh, lão tử còn chưa dứt lời thì chớ có xen mồm vào có nghe không? Cái lỗ tai nào của anh nghe thấy ta nói nó là cái lò than nhỏ hả? Hả?"
Diệp Hoan gian nan dùng sức nói:
"Chẳng lẽ là mỏ vàng?"
"Mỏ vàng tính là cái rắm gì! Nó so với mỏ vàng còn đáng giá hơn!"
Hai mắt Diệp Hoan sáng ngời, lập tức lộ ra khuôn mặt nịnh nọt tươi cười:
"Ôi, ông nội ơi, ông thu tay lại đi mà. Ông cứ nắm mãi như thế sẽ mệt mỏi. Ông yên tâm, từ giờ trở đi ông chính là ông nội cháu, sau này đừng khách khí với cháu, cứ xem cháu như cháu trai ruột của ông đi"
"Phí lời! Ta chính là ông nội anh!"
Thực ra Diệp Hoan không hoài nghi lời nói của Chu Mị một chút nào.
Từ mười mấy năm trước khi mà đế quốc Mỹ đánh Iraq, định nghĩa "Sang chấn tâm lý do chiến tranh" này đã được các giáo sư y học nổi danh đề cập qua. Nội dung được nói đến đại loại như thế này: Bên trong tâm linh của con người vốn có những mặt tối, ví dụ như tham sân si hoặc là sự sợ hãi, nhu nhược cùng tuyệt vọng,... Những tâm tình tiêu cực này thường thường càng lộ rõ và phóng đại vô hạn khi người đó tham gia chiến tranh, chúng khiến cho phần nhân tính trong “tâm” con người dần dần chết đi, cuối cùng chúng dẫn người ta đến tuyệt lộ.
Trong quân doanh, Xạ Lang, một chiến hữu ở cùng phòng với Diệp Hoan đã từng nói đến vấn đề này. Anh ta kể lại rằng từng có mấy chiến hữu trong đại đội Lam Kiếm trở về sau khi chấp hành xong một nhiệm vụ thảm khốc nào đó, mấy người đó lần lượt đều phát điên. Thậm chí một người trong số họ, sau khi nhân tâm tan vỡ, đã dùng súng tự bắn vào đầu mình. (Lời tác giả: đây là chuyện từng phát sinh ngoài đời thực, cũng không phải là chuyện bịa đặt)
Liên tưởng đến những lời nói kia của Chu Mị, Diệp Hoan thật sự hãi hùng khiếp vía, mỗi lần xuất hiện ảo giác, bản thân mình quả thật có một cảm giác tuyệt vọng sống không bằng chết, chuyện này cũng không phải điềm báo tốt lành gì, không chừng mình sẽ giống như trong lời Xạ Lang kể, một ngày nào đó khi áp lực tâm lý đạt đến cực hạn chịu đựng, mình sẽ tự nã một phát súng vào đầu để giải thoát cũng nên...
Bị bệnh tất nhiên phải tranh thủ thời gian mà chữa trị! Chữa muộn không bằng trị liệu sớm!
Thời điểm Diệp Hoan đi vào phòng khám, hắn đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, tâm trạng của hắn lúc này tương tự như một người bị bệnh nhìn thấy tờ quảng cáo trị liệu trên cái cột điện vậy, tâm trạng như thế gọi là lo được lo mất.
Căn phòng rất yên tĩnh, có một người đàn ông năm mươi tuổi hơi hói đầu mặc áo blue trắng ngồi sau giá sách đang vùi đầu viết gì đó, khi nghe thấy bước chân của Diệp Hoan thì người đàn ông năm mươi tuổi này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ra hiệu:
"Ngồi đi."
Diệp Hoan phát run cẩn thận ngồi xuống, bác sĩ chưa mở miệng thì hắn đã thấp thỏm lo âu nói ngay:
"Bác sĩ, tôi có bệnh!"
"Nói nhảm, nếu không có bệnh thì ai lại tới đây! Chàng trai, cậu bị bệnh gì?"
"Bệnh tâm thần..."
Cây bút trong tay bác sĩ khựng lịa, người đàn ông ngây ngốc một lát, ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá Diệp Hoan cả nửa ngày thì ông mới chậm rãi nói:
"Cậu vẫn còn thanh tỉnh và nhận biết rõ bệnh tình của mình như vậy thì bệnh của cậu vẫn có thể chữa được..."
Diệp Hoan lần lượt kể lại bệnh trạng của mình, hai mắt Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào bác sĩ, chờ kết luận của ông ta.
Vị bác sĩ điềm tĩnh ngồi trên ghế, thần thái nghiền ngẫm, ông ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, cười nói:
"Chu tiểu thư cũng không gạt cậu đâu, loại bệnh này này xác thực gọi là "sang chấn tâm lý do chiến tranh", bất quá may mắn là cậu được phát hiện sớm, biểu hiện của cậu cho thấy bệnh trạng còn ở giai đoạn đầu, nếu cậu nguyện ý phối hợp trị liệu, muốn chữa khỏi cũng không khó, nếu như cậu tin tôi, chúng ta có thể bắt đầu ngay..."
Vừa nghe đến đó, Diệp Hoan liền đứng lên, lặng lẽ trèo lên nằm ngả lưng xuống trên chiếc ghế sa lon dài đặt gần đó.
Vị bác sĩ lặng người, ngạc nhiên hỏi:
"Cậu nằm xuống làm gì vậy?"
"Không nằm xuống thì chữa bệnh như thế nào được?"
Bác sĩ bất đắc dĩ nói:
"Ai nói với cậu rằng muốn chữa bệnh thì nhất định phải nằm xuống?"
"Trong phim không phải đều làm như thế này sao? Bệnh nhân vừa nằm xuống, bác sĩ liền cầm một chiếc đồng hồ quả quýt rồi đung đưa nó qua lại trước mắt bệnh nhân, sau đó bệnh nhân lập tức bị thôi miên, tiếp đó vị bác sĩ sẽ hỏi mật mã két sắt của bệnh nhân, người đó sẽ thành thật nói ra hết. Thực ra, những việc đó của ông kỳ thật cũng là một hình thức kiếm tiền nha! Nó so với việc buôn bán hàng không vốn còn mang lại lợi nhuận hơn nhiều lắm, chiêu thức còn cao siêu hơn cả các tình tiết trong văn học mạng. Tôi từng xem qua một bộ phim sex tên là Kimuchi, nội dung của nó nói về một ông bác sĩ tâm lý, ông ta chỉ cần đung đưa đồng hồ quả quýt vài cái thì nữ bệnh nhân bị thôi miên ngay, sau đó dù ông ta bảo gì thì cô ta đều một mực làm theo không sai một lời."
Diệp Hoan vừa nằm trên ghế sa lon dài vừa thao thao bất tuyệt nói một tràng.
Khuôn mặt bác sĩ đã đen lại:
"Cậu nói tào lao thiên đế gì thế! Có phải cậu đang giả bệnh đúng không? Thực tình là tôi chưa bao giờ thấy ai bị sang chấn tâm lý mà còn vui vẻ nói hươu nói vượn giống như cậu cả đó!"
Diệp Hoan cười gượng rồi ngồi dậy thanh minh:
"Không phải, tôi thật sự bị bệnh tâm thần mà, tôi cũng không lừa ông đâu! Nói trước, tôi đây không phải lấy lòng ông đâu, thời buổi này việc kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, người ta kiếm tiền đều phải quỳ, phải nằm sấp, hoặc nằm lăn lốc đấy. Tôi thấy cách kiếm tiền của ông thật là cực kỳ cực kỳ có tôn nghiêm luôn, chỉ cần bảo người khác nằm xuống, đem tiền của họ biến thành của mình. Trong ấn tượng của tôi, chỉ có làm tham quan (là công việc mà rất nhiều ngời thường xuyên tranh nhau vỡ đầu ở ngoài kia) mới có thể so sánh được với ông thôi đó!
Cái ót của vị bác sĩ bắt đầu thấm đẫm mồ hôi, mặt mày u ám. Ông ta dần dần ý thức được rằng, người bệnh mà mình đang tiếp xúc bây giờ chẳng phải là loại người lương thiện gì. Nếu như ý chí tinh thần của mình không vững vàng cẩn thận ứng phó với hắn, chỉ sợ cuối cùng bệnh của hắn còn chưa có trị được, ngược lại tâm lý của mình lại bị chấn thương ấy chứ...
"Loại bệnh "Sang chấn tâm lý do chiến tranh" này kỳ thật đã có từ rất xa xưa rồi, chỉ là mãi cho đến thế kỷ XX mới được các chuyên gia y học nổi tiếng phát hiện và nghiên cứu, loại tật bệnh tâm lý này cùng với hành vi tâm lý học có quan hệ chặt chẽ với nhau..."
Bác sĩ tỏ thái độ đoan chính, chậm rãi nói ra tri thức chuyên nghiệp của mình:
"Freud* từng nói: "Sự sợ hãi cùng với dục vọng trong tiềm thức, chính là khởi nguồn ý thức của từng cấp độ tư tưởng cũng như hành vi của chúng ta". Nói cách khác, nhân tố quan trọng nhất quyết định hành vi của cậu là tâm lý, mà tâm lý trái lại cũng có thể ảnh hưởng đến hành vi, sự sợ hãi hay dục vọng đều là một loại hoạt động của tâm lý, chúng cũng có thể điều khiển hành vi của cậu..."
Freud: nhà tâm lý học nổi tiếng người Áo gốc Đức + Do Thái, phát triển lý thuyết về “phân tâm học”, “đa nhân cách” và một số lý thuyết về bản năng tình dục lệch lạc, trong đó có “hội chứng Ơ-đíp” nói về trẻ em bị hội chứng quá yêu mẹ hoặc yêu bố mà có hành vi lệch lạc.
Diệp Hoan ngồi nghe được một lúc thì bất thình lình chen miệng vào:
"Những lời này cũng có chút đạo lý đó, cái người họ Không nọ đã từng đánh giặc à?""
"Thứ nhất, Freud không phải họ "Không", thứ hai ngài ấy cũng không có đánh giặc. Cậu có thể giữ yên lặng một lát được không?"
Vị bác sĩ dần dần mất kiên nhẫn, đã rất nhiều năm rồi ông mới thấy qua một bệnh nhân lắm mồm như thế.
"Chúng ta tiếp tục..."
Vị bác sĩ dừng một chút, cố gắng bình phục tâm tình, vừa định mở miệng nói tiếp, Diệp Hoan lại chen vào một câu:
"Chẳng lẽ cái người họ Không đó cũng là bệnh nhân tâm thần giống tôi sao?"
Vị bác sĩ đã có dấu hiệu muốn phát điên:
"Freud là nhà tâm lý học vĩ đại của thế kỷ XX, ông ấy không có bị bệnh tâm thần, mà là quản lý bệnh viện tâm thần đấy! Ni Thải mới bị bệnh tâm thần!"
"Ni Thải và ni cô có quan hệ gì không?"
Vị bác sĩ không còn gì để nói, gân xanh nổi đầy trán, hai tay vặn vẹo chực muốn đánh người: “…….”
Diệp Hoan lúc này mới phát hiện sắc mặt bác sĩ hói đầu này hơi khác thường, hắn vội vàng cười cười kèm theo vẻ áy náy:
"Ông cứ nói tiếp đi, tôi cam đoan lần này không xen vào nữa..."
"Cái gọi sang chấn tâm lý, chính là...."
"Đợi một chút, bác sĩ, tôi vẫn còn một vấn đề nghi hoặc, đây thật sự là câu hỏi cuối cùng mà".
"Nói đi!"
Hai từ này bật ra qua kẽ răng của vị bác sĩ, ánh mắt của ông ta rất giống ánh mắt của bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng bạo lực.
"Phí chữa bệnh của ông rất đắt phải không? Chúng ta tán gẫu lâu như vậy thì ông thu bao nhiêu tiền một phút?"
Lúc này, vị bác sĩ thực sự tức giận rồi. Ông ta chửi ầm lên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Hoan mới chậm rãi bước ra từ văn phòng bác sĩ, trên khuôn mặt mang nụ cười ôn hòa.
Chu Mị vội vàng nghênh tiếp, ân cần thăm hỏi:
"Thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?"
"Chu Mị, lần sau giới thiệu bác sĩ nào giỏi một chút, tôi cảm thấy cái ông bác sĩ này thật không đáng tin cậy..."
Chu Mị ngẩn ngơ hỏi: “ Vì sao?”
Diệp Hoan vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua về phía văn phòng, sau đó hắn ghé vào tai Chu Mị rồi khẽ nói:
"Thực ra cái ông bác sĩ này là một bệnh nhân tâm thần giả mạo đấy, tình trạng bệnh tình của ông ta còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều, rất dễ bị kích động..."
Chu Mị xoa cái trán, thở dài, vô lực nói:
"Để em tìm cho anh một người bác sĩ khác vậy."
"Không cần đâu, tôi hoàn toàn khỏi bệnh rồi mà!"
"Có thật vậy không? Sao đột nhiên mà khỏi bệnh được?"
"Ban đầu vốn có chút buồn bực nhưng khi nghe giá cả phí chữa bệnh tâm lý, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn nhiều..."
Dù cho bác sĩ tâm lý có bản lãnh cao đến mức nào, nhưng nếu người bệnh nhìn ông ta không vừa mắt thì đừng nói đến việc chữa bệnh nữa.
Rất hiển nhiên, ông bác sĩ kia khẳng định không trị được bệnh của Diệp Hoan rồi. Chu Mị âm thầm quyết định rằng, sau này sẽ mời một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng cả nước để chữa cho hắn.
"Diệp Hoan, sau này anh cần thường xuyên tâm sự với chúng em, siêng năng vận động, phơi nắng nhiều nhiều vào, tâm tình phải bảo trì sự lạc quan, những điều này anh cần nhớ kỹ đấy, ngàn lần không được xem nó là trò đùa nha!"
Chu Mị nhìn Diệp Hoan, biểu lộ thái độ nghiêm túc vô cùng.
Diệp Hoan tranh thủ thời gian gật đầu:
"Lạc quan á, thì tôi vẫn luôn lạc quan mà!"
Chu Mị ngẫm lại những biểu hiện của tên gia hỏa này trong quá khứ, cảm thấy đúng là như vậy, cô âm thầm thở dài rồi nói:
"Xác thực rất lạc quan, lạc quan hơi quá mức, em cũng không hiểu người như anh sao có thể bị sang chấn tâm lý cơ chứ?"
"Ý cô là sao? Cô chẳng lẽ còn không biết tôi là người có trái tim đơn thuần đầy mẫn cảm và yếu đuối à?"
Chu Mị cười khúc khích, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, cái nhìn này mang đầy vẻ quyến rũ, nó càng làm tăng thêm vẻ thùy mị đáng yêu của cô trong tiết thu lãng mạn hôm nay.
Không nỡ chia ly, cô vừa mở hai tay ra muốn ôm lấy hắn vừa cười hỏi:
"Diệp Hoan, anh cả ngày đều chạy Đông chạy Tây, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào nữa, anh có thể ôm em một cái được không?
Diệp Hoan cười hắc hắc dang rộng hai tay ra, nói:
"Giúp người là nguồn gốc của sự vui vẻ, chỉ cần cô hạnh phúc, tôi hiến cả bản thân cho cô cũng được luôn ấy chứ!"
Chu Mị dựa người vào ngực Diệp Hoan, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, chỉ mới lẳng lặng ôm trong chốc lát, cô bỗng nhiên buồn bã nói:
"Diệp Hoan, anh phải chiếu cố tốt cho bản thân, phải trân trọng chính mình, đừng để em lo lắng, anh là người rất quan trọng, thật sự đấy!"
Diệp Hoan ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào trong ngực, giờ phút này hắn không thấy biểu tình của trên mặt của Chu Mị nhưng khi nghe cô khẽ khàng nói câu này, lòng của hắn như bị búa tạ hung hăng đập một phát. Sau khi Nam Kiều Mộc rời đi, tim của hắn dường như đã chết, không hiểu sao lúc này lại như được rót vào một dòng suối mát lành, khiến nó dần dần hồi sinh.
Xe cộ qua lại nườm nượp trên đường cái, một đôi thanh niên nam nữ không coi ai ra gì cứ thế đứng ôm nhau. Một kiếp người này Diệp Hoan không chỉ muốn sống mà còn muốn sống thật vui vẻ, thật khoái hoạt. Đó cũng là chân lý cơ bản nhất của sinh mệnh.
Diệp Hoan ôm Chu Mị, tim hắn bỗng thấy hoảng hốt, mê mang.
Tất cả mọi nơi trong trái tim này đều đã bị Nam Kiều Mộc chiếm trọn rồi, tại sao bây giờ nó vẫn còn chỗ cho một người phụ nữ khác nữa? Trái tim đàn ông thật sự rộng lớn đến thế sao?
...
Sau khi tạm biệt Chu Mị, theo dự định của Diệp Hoan, hắn sẽ đến căn hộ bốn tầng nơi bọn Hầu Tử và Trương Tam sống để ở chơi vài ngày, tiếp đó hắn sẽ về quân doanh trả phép, thế nhưng mới vừa đi được nửa đường thì hắn lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn từ Thẩm Sùng Võ.
Giọng điệu Thẩm lão gia tử trong điện thoại đầy uy nghiêm, mới vừa mở miệng đã nói nào là thằng nhãi rùa con, đã chấp hành xong nhiệm vụ và trở về Bắc Kinh mà lại không thèm về thăm nhà, thăm ông nội một lát. Cuối cùng ông dùng ngữ khí ra lệnh lớn tiếng bảo hắn nhanh cút trở về gặp mặt ông.
Diệp Hoan đành phải quay về Thẩm gia, làm người thì phải có giác ngộ, một khi chưa trở thành ông nội người ta thì phải thành thật mà làm thằng cháu trai.
Thế gia vọng tộc Thẩm gia với trăm năm lịch sử kia khiến cho Diệp Hoan vừa yêu vừa hận.
Hận, là vì trong cái nhà này cất chứa quá nhiều thứ dơ bẩn, vì quyền lực và lợi ích mà con người trở nên lãnh khốc vô tình, vô tình đến mức không buông tha cho cả những người thân yêu.
Yêu nó, là vì nơi này có người huyết mạch của hắn, vì cái loại thân tình vừa được vừa mất như vậy mà Diệp Hoan đã bỏ đi sự xúc động điên cuồng muốn dùng một mồi lửa thiêu đốt cả tòa nhà thành tro bụi.
Đi qua cửa nhà, xuyên qua rừng trúc xanh um, Diệp Hoan ngồi xổm bên cạnh ao cá ngay bên ngoài cánh cửa gỗ phòng ông nội.Diệp Hoan xuất thần nhìn ngắm những chú cá đang vui sướng bơi lội trong làn nước trong veo. Cá trong ao nước ngoi lên lặn xuống, thật nhiều màu sắc.
"Cách xa hồ nước của ta ra một chút đi thằng nhãi, đừng có gây tai họa cho nó nữa!"
Thanh âm uy nghiêm của lão gia tử truyền đến từ phía sau lưng hắn.
Khi Diệp Hoan ngạc nhiên quay đầu lại thì liền thấy ông nội hắn đang nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Diệp Hoan cười nói vui vẻ:
"Ơ kìa ông nội, cháu cũng không phải là người ngoài, cần gì ông phải tự mình ra cửa nghênh đón cháu như vậy!"
"Phi! Ta mà phải đích thân nghênh đón thằng nhãi mi hả? Còn khuya nhá! Lão tử cố ý ra đây là đề phòng ngươi reo giắc tai họa cho mấy con cá của ta mà thôi!""
"Lão gia ngài bớt giận đi! Hôm nay cháu còn chưa đói bụng, để cho mấy con cá đó sống thêm vài ngày cho ngài giải sầu vậy!"
Nghe vậy, Thẩm Sùng Võ chẳng những không có giải được sầu, ngược lại ông càng lo lắng hơn.
Không sợ kẻ trộm đến, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, về sau Thầm lão tướng quân có lẽ ngủ không yên rồi.
"Cái thằng nhãi con nhà ngươi, mau tới đây lại để cho lão tử nhìn kỹ một cái nào!"
Thẩm Sùng Võ trừng mắt liếc hắn một cái, thô lỗ mà kéo tay hắn qua rồi cẩn thận đánh giá hắn một phen.
"Được lắm, một chuyến đi chiến trường rừng rậm lần này cũng không có mất cánh tay cẳng chân nào nhỉ, vậy là được rồi."
Thẩm Sùng Võ đối với việc cháu trai còn lành lặn trở về rất là hài lòng.
Dù là Thẩm Sùng Võ từng qua lại giữa núi thây biển máu hay Thẩm Sùng Võ vui thú điền viên bây giờ đều không quá coi trọng việc đứa cháu đích tôn này xông pha ra chiến trường. Cho dù cháu trai mình có hy sinh để đền đáp quốc gia thì ông cũng sẽ không có vướng mắc gì. Không phải vì ông quá vô tình, mà do ông đã trải qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt rồi, cho nên ông cũng coi nhẹ sống chết.
Thẩm Sùng Võ nhìn Diệp Hoan, thoả mãn gật đầu:
"Ông đã nghe chú năm cháu nói qua về trận chiến nơi rừng rậm vừa rồi, biểu hiện của cháu rất tốt, biết lùi biết tiến, không hổ là con cháu Thẩm gia, không làm lão tử đây mất mặt, thật không tệ!"
Hai từ "không tệ" dùng để bình phẩm hắn này được thốt ra từ miệng vị thượng tướng khai quốc đúng là có sức nặng lớn.
Diệp Hoan đang ăn bánh, cảm thấy hơi khô miệng, hắn chỉ thản nhiên nói:
"Ông nội khen hơi quá rồi đó! Thật ra cháu vốn không có ý định ra chiến trường đâu, cháu vốn là chỉ định đi đưa tiễn các chiến hữu thôi, kết quả lại bị tên đại đội trưởng quá quắt làm càn, anh ta không nói gì lập tức đạp cháu rơi xuống khỏi máy bay, chuyện đã như vậy dù không muốn liều mạng thì cũng phải liều mạng thôi."
Thẩm Sùng Võ ngẩn ngơ, tiếp theo ông tiến đến hung hăng đá một cước vào cái mông của hắn, cười mắng:
"Ta thấy thằng nhãi anh là đồ hỗn trướng mới đúng! Rõ ràng vừa làm ra sự tích anh hùng như thế, anh cần gì phải nói những lời khiến lão tử buồn nôn như vậy hả!"
Diệp Hoan vuốt vuốt bờ mông, cười khổ nói:
"Lão gia tử, ngài đúng là bảo đao không lão nha, thân thủ vẫn mạnh mẽ như xưa..."
Thẩm Sùng Võ đắc ý: "Có cường tráng hay không?"
"Ông còn mạnh mẽ hơn người thường nha!"
Diệp Hoan cũng không quên vuốt mông ngựa một cái..
...
Vì hôm nay Diệp Hoan đến đây nên tâm tình Thẩm Sùng Võ lúc này rất là cao hứng.
Thẩm Sùng Võ lôi kéo cánh tay đứa cháu trai, hai người đi nhanh vào buồng trong. Khuất sau một cánh cửa, ánh sáng lập tức hơi tối lại. Sau khi Diệp Hoan híp mắt thích ứng với ánh sáng trong phòng, hắn thình lình phát hiện có một người vẫn đang ngồi bên trong .
Người này còn trẻ, trên mặt y treo nụ cười mỉm, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt tản mát ra sự thong dong cùng bình tĩnh, dáng vẻ quân tử nho nhã, thanh cao, không nhiễm bụi trần ai, từ trong ra ngoài lộ ra một khí tức vô dục vô cầu.
Diệp Hoan ngây ra một lúc, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười:
"Hóa ra là anh họ, anh ngồi bên trong cái phòng đen sì này, em còn tưởng rằng lão gia tử mời tới chân thân của thổ công thổ địa đó chứ!"
Thẩm Duệ dở khóc dở cười:
"Anh thực không phân biệt được cậu đang khen anh hay là mắng anh nữa, ông nội, người nói một câu công đạo cho cháu đi!"
Thẩm Sùng Võ cười ha ha:
"Đừng để ý tới cái đồ hỗn trướng này, miệng nó vĩnh viễn không nhả ra được ngà voi*, ngay cả răng chó cũng nhả không ra ấy."
Ánh mắt Thẩm duệ mang theo ý cười, nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới mới nói:
"Vừa mới nghe ông nói, trước đó vài ngày cậu chiến đấu trên chiến trường à? Có bị thương gì không?"
Khi Thẩm Duệ nói xong lời này, ánh mắt cũng lộ ra vẻ quan tâm ân cần, vô cùng chân thành.
Diệp Hoan cũng biểu lộ rất cảm động:
"Để anh họ phải bận tâm rồi, cũng may em phúc lớn mạng lớn, vẫn trở về nguyên vẹn đây này."
Thẩm Duệ thở dài, bùi ngùi nói:
"Từ xưa trung hiếu không thể song toàn, cổ nhân nói: "Nước là gốc thiên hạ", anh muốn khuyên cậu đừng trở lại chiến trường thì sợ làm trái với đại nghĩa, lại muốn khuyên cậu đền đáp quốc gia nhưng sợ tổn hại đến huyết mạch thân tình, ở trước mặt cậu, anh ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào đây?"
Diệp Hoan nháy mắt mấy cái, cười nói: "Vậy thì đừng nói gì cả, tâm ý của anh họ em để sâu ở trong lòng."
Thẩm Sùng Võ nhìn hai đứa cháu ở trước mắt mình biểu hiện ra tình anh em ấm áp , trong lòng cảm thấy sự an ủi lúc về già mà mừng rỡ cười ha ha:
"Đàn ông Thẩm gia ta không một ai là kẻ hèn nhát cả, đều là người có chí! Giống như ta vậy, hặc hặc, rất giống ta!"
Diệp Hoan liếc nhìn Thẩm Sùng Võ, cười nói:
"Ông nội à, với tư cách là con cháu, nếu cháu là ngài thì cháu sẽ lộ ra vẻ già lụ khụ và giả bộ không nghe thấy gì, chứ không mặt dày như ngài ở trước mặt người khác mà tự phết vàng trên mặt mình thế đâu, mà là sẽ lộ dáng vẻ đầy hiền lành phúc hậu nhìn về cháu trai của mình..."
Khuôn mặt Thẩm Sùng Võ chợt cứng lại, rồi ho khan thành tiếng.
Nghe câu nói này cho dù Thẩm Duệ là người nho nhã cũng phải bật cười, vừa cười vừa tiến lên cẩn thận vỗ lưng cho lão gia tử.
Thần sắc Thẩm Sùng Võ có chút nghiêm túc nói:
"Hôm nay ta gọi hai cháu tới đây là vì muốn nói với hai cháu một sự tình."
Thẩm Duệ không tự giác dựng thẳng thân thể, thân hình hơi nghiêng về phía trước, mang một bộ dáng kính cẩn lắng nghe.
Diệp Hoan thì nghênh ngang ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, hai cái đùi rung rung, bộ dáng rất cà lơ phất phơ.
Thẩm Sùng Võ than ngắn thở dài: "Thế hệ Thẩm gia ngày hôm nay có ít người, nam đinh thì chỉ có hai người các cháu, thật không biết là do nguyên nhân gì? Có lẽ là do đời này của ta đã tạo quá nhiều sát nghiệt nên bị trời phạt cũng nên!"
"Không cần nhắc lại ân oán từ bậc cha chú của các cháu, mọi chuyện hãy bỏ qua hết đi, hôm nay ta gọi hai cháu tới đây, là muốn nói cho các cháu biết: Thẩm gia ta có nhiều sản nghiệp, ta cũng đã lớn tuổi rồi, không có khả năng quản lý nó như xưa nữa, mà bậc cha chú của các cháu cũng đang ở địa vị cao, ta cũng không có tinh lực đi quản lý chúng. Nghĩ tới nghĩ lui, tuổi các cháu đã không còn nhỏ nữa, có thể thử tiếp nhận một phần sản nghiệp này, giang sơn cần truyền thừa, gia tộc đồng dạng cũng cần truyền thừa cho thế hệ sau, nếu muốn gia tộc trường tồn mãi không suy, phải để cho con cháu đi ra ngoài ma luyện trưởng thành."
Đưa tay chỉ Diệp Hoan, Thẩm Sùng Võ cười nói:
"Mẹ của cháu là người rất tài giỏi, là một người phụ nữ nhưng lại có thể gây dựng nên tập đoàn Đằng Long có sản nghiệp lớn như vậy, để làm được điều đó thật không dễ dàng một chút nào cả. Sâu trong nội tâm ta cũng rất bội phục cô ấy. Vài ngày trước đây, tập đoàn Đằng Long công khai tuyên bố ra với bên ngoài cháu chính là người thừa kế, chuyện này ta cũng lưu ý, chắc hẳn đời này cháu không thiếu tiền tiêu, bất quá đó là đồ của mẹ cháu. Thẩm gia với tư cách là danh gia vọng tộc đã trăm năm, tự nhiên cũng phải tỏ vẻ chút gì đó với đứa cháu trai đích tôn này chứ."
Tiếp theo, ông lại chỉ vào Thẩm Duệ rồi nói tiếp:
"Còn cháu, từ nhỏ đã không có cha, mẹ cháu cũng mất sớm, mặc dù lớn lên trong Thẩm gia, kỳ thật vẫn là ăn cơm trăm họ*, từ nhỏ cháu đã có tính cách kiên nghị, hiểu được cố gắng vươn lên, may mà ông trời rủ lòng thương, hai anh em cháu coi như không ai thua kém ai, một văn một võ, hợp lại với nhau thì sức mạnh càng tăng lên, ta rất hài lòng về điều này, phần sản nghiệp này giao cho hai cháu, tin rằng các cháu sẽ không khiến ta thất vọng "
"Ông nội, ông cứ nói đi nói lại, rốt cuộc là sản nghiệp gì đáng để ông coi trọng như vậy?"
Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi.
Thẩm Sùng Võ nhìn hai đứa cháu ngồi trước mặt, chậm rãi nói: "Là một mỏ khoáng sản."
"Stop!" Diệp Hoan mất đi khẩu vị, khinh thường nhếch miệng:
"Còn tưởng rằng sản nghiệp lớn gì đó chứ, trịnh trọng cứ như lúc hoàng đế đăng cơ ấy. Náo loạn cả buổi hóa ra chỉ một mỏ than nhỏ!"
Thẩm Sùng Võ giận tím mặt, thật làm khó người đã một bó tuổi như ông mà, nhưng tay ông vẫn nhanh như thiểm điện, túm chặt vạt áo Diệp Hoan rồi phẫn nộ quát hắn:
"Thằng nhãi ranh, lão tử còn chưa dứt lời thì chớ có xen mồm vào có nghe không? Cái lỗ tai nào của anh nghe thấy ta nói nó là cái lò than nhỏ hả? Hả?"
Diệp Hoan gian nan dùng sức nói:
"Chẳng lẽ là mỏ vàng?"
"Mỏ vàng tính là cái rắm gì! Nó so với mỏ vàng còn đáng giá hơn!"
Hai mắt Diệp Hoan sáng ngời, lập tức lộ ra khuôn mặt nịnh nọt tươi cười:
"Ôi, ông nội ơi, ông thu tay lại đi mà. Ông cứ nắm mãi như thế sẽ mệt mỏi. Ông yên tâm, từ giờ trở đi ông chính là ông nội cháu, sau này đừng khách khí với cháu, cứ xem cháu như cháu trai ruột của ông đi"
"Phí lời! Ta chính là ông nội anh!"
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn