Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 172: Rời xa Diệp Hoan
Diệp Hoan oan uổng đến mức khóe mắt đỏ hoe, tại sao cứ mỗi lần hắn thật lòng thành tâm thành ý thì lại bị người khác hiểu lầm hắn có ý đồ?
Bất quá, hắn suy nghĩ lại một chút, mỗi lần hắn có ý đồ thì người khác lại tưởng rằng hắn thật lòng, do đó cho nên nội tâm hắn cũng trở nên cân bằng hơn.
Liễu Mi không quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ biết cho tới bây giờ miệng của tên hỗn đản này không bao giờ thốt ra được một câu hữu ích. Lúc mà hắn nói ra những thứ buồn nôn như vậy, khuôn mặt thay đổi làm cho không ai biết được mục đích của hắn mà những mục đích này không bao giờ không có chữ tiền trong đó. Từ lúc Diệp Hoan còn làm trợ lý của cô ở công ty Hồng Hổ, Liễu Mi đã được lĩnh giáo thật sâu sắc cái kiểu nửa thực nửa giả khuôn mặt lời nói một đắng ý nghĩ một kiểu.
Sau khi Liễu Mi phẫn nộ thi triển một hồi quyền cước lên người Diệp Hoan, cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, cả người từ trong ra ngoài kể cả từng cọng lông đều cảm thấy thoải mái, cảm giác như vừa đi Spa về.
Lúc sau, Liễu Mi tươi cười như hoa, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn nhu lôi kéo tay Diệp Hoan, cười nói: "Diệp đại thiếu gia, còn chưa thị sát xong hết câu lạc bộ đâu, chúng ta tiếp tục."
Diệp Hoan cảm thấy toàn thân đau nhức, yếu ớt nói: "... Không cho cô tiếp tục đánh người nha."
"Ngoan, tôi sẽ không đánh, ít ba hoa một chút."
Liễu Mi khôi phục bộ dạng kích động, kéo Diệp Hoan chạy tới chạy lui, chỉ vào một chỗ mà cô vô cùng đắc ý cho Diệp Hoan xem.
"Diệp Hoan, đây là khu nghỉ ngơi, chờ khi lắp đặt xong thiết bị, tôi định mua từ Mỹ một số ghế massage. Hiện tại, thương nhân, người làm việc hàng ngày ngồi ở văn phòng làm việc đều ở trạng thái sức khỏe không được tốt, có thể ít nhiều bên hông hoặc xương cổ sinh các loại bệnh, khi có khu nghỉ ngơi này tôi tin rằng sẽ có nhiều người đến đây thư giãn."
"Bên cạnh khu nghỉ ngơi là quán trà, thích hợp cho thương nhân và người có công việc nói chuyện phiếm... Trên tầng là khu giải trí, bên trong có phòng chơi bài brit, KTV và một cái quán bar nhỏ..."
"..."
Liễu Mi hưng phấn lôi kéo Diệp Hoan khắp nơi, phải thừa nhận rằng cô đã phí một phen tâm tư, xem ra cô đã cẩn thận nghiên cứu qua những hạng mục của câu lạc bộ tư nhân. Hơn nữa, bài trí và thiết bị lắp đặt bên trong đều mang hơi thở xa hoa quí phái làm cho người khác cảm thấy như là trong cung điện giống như vua chúa đang hưởng thụ vậy.
Diệp Hoan cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc trước lôi kéo Liễu Mi tham gia, nếu không để hắn sửa chữa lắp đặt ba cái tầng lầu này sẽ trở thành một cái phòng gội đầu quy mô vô cùng lớn, toàn bộ đều là ngọn đèn đổ sậm dâm mị, trẻ già nam bắc tất tần tật đều nhao nhao tụ tập cùng một chỗ. Mỗi khi có khách đến thì vung vẩy khăn tay vẫy khách, nếu như sinh ý không tốt có khi còn phải lên mạng làm phiếu ưu đãi, kêu gọi thu hút ánh mắt nhìn tập thể kỹ nữ...
Nghĩ đến tình cảnh đồ sộ đó, Diệp Hoan không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Hoan giật mạnh tay Liễu Mi, tha thiết nói: "Liễu Mi, cô thực sự là nhân tài!"
Liễu Mi bỗng nhiên được khen ngợi, có chút không biết làm sao, mờ mịt nói: "A? Thật vậy chăng? Vì sao?"
"Đừng hỏi nữa, dù sao cô cũng là nhân tài, như vậy đi, ta tặng cho cô thêm 1% cổ phần của câu lạc bộ..."
"1%? Tại sao lại đưa cho tôi thêm 1%?"
"Xem như có qua có lại, cô quay về đưa cho tôi 500 vạn tiền mặt..."
"Cút! 1% cổ phần mà anh muốn 500 vạn, anh nằm mơ đi!" Liễu Mi lập tức phát hiện dụng tâm của Diệp Hoan.
Diệp Hoan suy sụp, sao con gái ai cũng thông minh như vậy? Đần một chút thì chết à?
500 vạn xây dựng sự nghiệp của Hầu Tử đi đâu tìm đây?
"Hầu Tử, việc xây dựng sự nghiệp của chú mày phải chờ một chút, mấy ngày nay tao không kiếm đâu ra tiền cho mày được."
Đầu mùa xuân, vạn vật ở Bắc Kinh bừng tỉnh, ba người Diệp Hoan đi dạo trong công viên, khách lui tới như thoi đưa. Dạo này hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, vì vậy đề nghị mọi người đi du xuân.
Hầu Tử gật gật đầu, nói: "Không có việc gì, em ở đây mỗi ngày đều xem sách chuyên nghiệp, dần dần phát hiện quá khứ em đã để lỡ bao nhiêu năm thắng. Bây giờ em đặt hết tâm tư vào việc học tập kiến thức mới, đối với việc thiết kế trò chơi trước mắt chỉ là suy nghĩ mơ hồ, muốn biến nó thành thực tế chẳng những cần phải học sắp đặt thiết kế mà còn phải mở một phòng làm việc chuyên nghiệp. Một mình em tuyệt đối không thể thực hiện được, những vấn đề này rất khó giải quyết chờ em đủ khả năng và tiền bạc mới có thể bắt tay vào làm..."
Diệp Hoan cười nói: "Tự mình đọc sách đảm bảo có nhiều chỗ không hiểu, hay là mời một người thày chuyên môn về dạy mày, mày thấy sao. Mời thầy về cũng không quá tốn tiền, chúng ta có thể lo liệu."
Hầu Tử suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Diệp Hoan vui mừng, sau đó lại bùi ngùi thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta... dường như đều thực sự trưởng thành, hiểu chuyện rồi."
Hầu Tử trầm giọng nói: "Nếu như sống cả đời mà không làm việc gì, chơi bời lêu lổng, không khỏi quá buồn chán, chúng ta ai rồi cũng lớn lên."
Diệp Hoan thở dài: "Tao cảm giác được cái gì đó cũng đã đồng thời mất đi một cái khác, có thứ thực sự đã đi xa muốn giữ lại cũng không được, không thể lấy lại đồ vật đó, cưỡng ép hoặc nhịn đau bỏ qua đều rất đau khổ. Việc này là do trưởng thành sao..."
Hầu Tử và Trương Tam cúi đầu trầm mặc, giờ khắc này ba chàng trai lâm vào trầm tư.
Lâu sau, Hầu Tử cười khúc khích, nói: "Anh Hoan, anh càng lúc càng giống thanh niên nghiêm túc."
Diệp Hoan giãn mặt cười nói: "Mày cũng không tệ, cuối cùng đã đi đúng đường, đã thành một thanh niên trưởng thành."
Hai người đột nhiên ngừng trệ, sau đó cùng đưa ánh mắt cổ quái đồng thời chăm chú nhìn Trương Tam.
Trương Tam cao hứng bừng bừng vừa đi vừa giẫm lên bóng của người qua đường, sôi nổi đấy, Nhị Hóa (*) khiến cho rất vui vẻ.
Trương Tam thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh bất thường, lấy lại tình thần nhìn Diệp Hoan và Hầu Tử. Một lát sau, toàn thân hắn chấn động, mặt đỏ tới tận mang tai mắng: "Các anh đều là thanh niên tài giỏi! Các anh toàn bộ đều là thanh niên!"
...
...
"Anh Hoan, vay 500 vạn rất khó khăn sao?" Hầu Tử có chút áy náy hỏi.
Hắn và Trương Tam đều biết tính cách của Diệp Hoan, tuy nói rằng hôm nay là con già giàu quyền quí thế nhưng Diệp Hoan tuyệt đối sẽ không xin một phân tiền của cha mẹ. Từ trước đến nay Diệp Hoan vẫn luôn bảo trì côt khí kiên cường, dù gặp bao nhiêu khó khăn cũng không có thói quen mở miệng nhờ người nhà giú đỡ cho nên 500 vạn tài chính chỉ có thể để tự anh Hoan gom góp. Hắn cũng biết rõ trên lưng của Diệp Hoan phải gánh bao nhiêu áp lực.
Càng như thế Hầu Tử càng cảm thấy áy náy và cảm kích Diệp Hoan.
"Anh Hoan, hay là thôi đi, thật sự, gây dựng sự nghiệp có nhiều loại, em suy nghĩ tìm cái khác, ít nhất không đốt tiền như vậy."
Diệp Hoan cười mắng: "Nói cái rắm gì đó, không phải là 500 vạn sao? Qua mấy ngày anh mày sẽ kiếm cho mày, mày yên tâm học giỏi cho nên cơm nên cháo, đến lúc đó làm cho tốt, thua lỗ tiền cũng không sao, cũng đừng để đại minh tinh mà mày thương mến đã lâu kia cười chê."
Trương Tam tiếp lời nói: "Hầu Tử, mày với đại minh tinh kia tiến triển thế nào rồi?"
Hầu Tử trừng mắt nói: "Bát Giới, chuyện tình cảm này mày không nên hỏi nhiều!"
Diệp Hoan vỗ vai Hầu Tử: "Nói thật, mày với Liễu Phỉ phát triển đến bước kia rồi hả? Mày có thường xuyên ước hẹn với cô ấy không?"
Sắc mặt Hầu Tử trở lên buồn bã, hắn lắc đầu nói: "Ước hẹn với cô ấy nhiều lần, lần nào nàng cũng ra ngoài gặp em, không cự tuyệt, nhưng mỗi lần cô ấy lại mang theo trợ lý rồi bảo tiêu, em thì không quan tâm làm gì. Cơ mà một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi giữa phố giống như..."
Diệp Hoan nhíu mày, trầm ngâm nói: "这他囘 mā 就是传说中的非
ào 囘力不合作吧?"
Trương Tam hiếu kỳ hỏi: "Mày hẹn hò với nàng ở chỗ nào?"
Hầu Tử thoáng trầm mặc rồi xấu hổ nói: "Tiệm internet, phòng trò chơi điện tử, cửa hàng truyện tranh manga..."
Diệp Hoan và Trương Tam: "..."
Khó trách đại minh tinh người ta không điện lại cho hắn, Diệp Hoan bỗng nhiên đồng tình với mệnh khổ của Liễu Phỉ...
Đại minh tinh sống không dễ dàng, mỗi ngày phải đuổi theo lịch trình, thu âm đĩa nhạc, tuyên truyền tiết mục, lại còn phải đi cùng người anh em của hắn đến những địa phương nhàm chán của trạch nam bỏ qua năm tháng thanh xuân trân quý của mình...
"Hai người nói với nhau cái gì?" Diệp Hoan không nhịn được hỏi.
Hầu Tử tinh thần phấn chấn, rõ ràng nắm chắc sẽ hỏi câu này: "Chúng em nói nhiều chủ đề nắm, bất quá căn bản là em nói cô ấy nghe. Em chỉ cho cô ấy chơi trò chơi thế nào, đánh quái thế nào, làm thế nào để giáo huấn người chơi khác, làm thế nào để cướp trang bị, cày phó bản, cho nàng thấy em trong trò chơi là người vạn chúng truy cầu, địa vị hiệu triệu quần hùng cao thượng..."
Diệp Hoan: "... Cô ấy thích nghe à?"
"Không biết, dù sao mỗi lần đều cười. Anh Hoan, Liễu Phỉ cười rất đẹp, em nói cô ấy cười rất giống Triêu Mỹ Tuệ Hương. Cô ấy hỏi em Triêu Mỹ Tuệ Hương là ai, em nói là người chụp tấm ảnh cọng lông..."
Diệp Hoan lau mồ hôi: "Cô ấy không có cho mày một trận?"
Hầu Tử kinh ngạc: "Em khen cô ấy mà, tại sao phải đánh em... À mà bây giờ anh nói em mới để ý, lúc ấy sắc mặt cô ấy quả thật không được tốt, lúc đó chúng em đang ăn bít tết, em cảm giác tay trái cô ấy cầm dĩa có vẻ nóng lòng muốn thử gì đó, run rẩy..."
Một chiếc xe Audi màu đen lẳng lặng đỗ ở dưới khách sạn của Diệp Hoan, đứa bé trông cửa khách sạn lui về phía sau mấy bước vẻ mặt khiếp sợ nhìn mấy tên bảo vệ dũng mãnh nhanh nhẹn quanh chiếc xe, vẻ mặt đám bảo vệ chăm chú nhìn động tĩnh bốn phía ngăn cách người đi đường một khoảng an toàn.
Xe Audi một mực đợi dưới lầu, hơn mười phút sau, Nam Kiều Mộc bị vài tên bảo tiêu vây quanh, vẻ mặt cô thản nhiên kinh nghi đi ra thang máy vào cửa một quán rượu.
Cửa chiếc xe Audi im ắng mở ra, một lão già ăn mặc màu đen đường trang ngồi ở phía sau, thân người không nhúc nhích rồi lại nghiêng đầu nhìn Nam Kiều Mộc đang đứng ở cửa quán rượu.
Lão giả ngồi thẳng tắp, toàn thân toát ra một cỗ uy thế, không khí xung quanh dường như bởi vì ông ta mà đọng lại.
Kiều Mộc đánh giá ông ta, trong mắt càng toát lên vẻ nghi hoặc bất định.
Không biết bao lâu sau, lão giả cuối cùng mở miệng.
"Cô chính là Nam Kiều Mộc? Là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Diệp Hoan?"
Kiều Mộc vô thức gật đầu.
Lão giả cười nhạt một tiếng, nói: "Xin chào, ta là chú ba của Diệp Hoan, Thẩm Đốc Nghĩa."
...
...
Cửa chiếc xe lại mở ra, trên đường xe qua lại đông đúc, phồn hoa tươi đẹp.
Trong xe, Kiều Mộc cảm thấy tay mình hơi ra mồ hôi, một cảm giác khẩn trương và kinh hoảng xâm chiếm trong lòng cô.
Chú ba của Diệp Hoan, chỉ nghe qua, không giống như trưởng bối, hôm nay tránh né Diệp Hoan một mình tìm nàng, cuối cùng là vì cái gì?
Trong đầu Kiều Mộc hiện lên vô vàn nghi hoặc, khí thế cường đại của Thẩm Đốc Nghĩa làm cho người ta cảm giác bức bách, Kiều Mộc nhất thời muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
Qua một hồi áp lực khó chịu trầm mặc trong xe, Thẩm Đốc Nghĩa cười nhạt nói: "Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư. Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư... Điển từ « Kinh Thi . Hán Quảng », ha ha, Nam Kiều Mộc tên rất hay."
Kiều Mộc ngẩn người sau đó cô rụt rè cười nói: "Chỉ là một cái tên bình thường thật thôi, chú khen sai rồi."
Thẩm Đốc Nghĩa cười cười vẫy tay, nói: "Không nên tự coi nhẹ mình, hay thì là hay. Nghe nói, cháu đang ở Ninh Hải là một thần đồng, chín tuổi nhảy lớp học xong tiểu học, mười ba tuổi học xong trung học, mười năm tuổi học xong đại học... Kể cả cái tên của cháu bây giờ cũng là do thời điểm lúc cháu năm tuổi tự đặt có đúng không?"
Kiều Mộc có chút kinh ngạc, cô không ngờ Thẩm Đốc Nghĩa là rõ ràng tiểu sử của mình như vậy.
Thẩm Đốc Nghĩa bùi ngùi thở dài: "Năm tuổi có thể thuộc lòng Kinh Thi, lý giải văn hóa cổ xưa đến tường tận, không dễ dàng đâu. Kiều Mộc, nói không sợ cháu chê cười lúc năm tuổi tôi vẫn đang chơi bùn đất, chứ cũng không nhận ra mấy cái đó, cháu giỏi hơn ta nhiều..."
Kiều Mộc hé miệng cười cười, lẳng lặng nói: "Chú ba khiêm tốn, nhìn chú học thức khí độ như bây giờ, con gái như cháu đây tuyệt đối không thể so sánh."
Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu cười, nói: "Đơn thuần là học tập hàm dưỡng, Diệp Hoan còn lâu mới bằng cháu, cháu giỏi hơn nó không chỉ một ít. Ta là chú của Diệp Hoan, những lời này ta cũng không cấm kỵ, trên người nó mang theo nhiều sự vô lại, ngôn ngữ cử chỉ đã chỉ rõ trình độ giáo dục thấp của nó. Có lẽ do từ nhỏ đã sống phố phường, mang nhiều khí tức lưu manh cho nên ta không quen nhìn thấy nó..."
Nam Kiều Mộc hơi hơi nhíu mày, người khác mắng cô, cô không ngại nhưng cô không cho phép người khác nói xấu Diệp Hoan, cho dù là chú ruột cũng không được!
Diệp Hoan trong lòng cô là hoàn mỹ, không chút tỳ vết, đó là người đàn ông của cô, người đàn ông của cô không cho phép người khác hạ thấp!
Sắc mặt Kiều Mộc lập tức có chút khó coi: "Chú ba, ngài là trưởng bối, nói cháu ruột của mình như vậy, chỉ sợ có chút không tốt? Ngài hôm nay gặp cháu là vì quở trách hắn sao?"
Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu cười nói: "À rồi, trong mắt tình nhân thì người yêu là Tây Thi, là tôi lắm mồm. Hôm nay, ta đến tìm cô là để gặp cô một chút, để nhìn xem người mà cháu ta một mực xem là vị hôn thê bộ dáng thế nào, vừa nhìn thấy ta cũng hiểu Diệp Hoan vì sao lại yêu thích cô đến vậy rồi, Kiều Mộc, cháu rất được."
Kiều Mộc không thay đổi, rử mí mắt xuống lẳng lặng nói: "Chú ba, ngài là người bận rộn, có chuyện gì nói thẳng là được."
Thẩm Đốc Nghĩa bình tĩnh nhìn Kiều Mộc, thật lâu, thở dài nói: "Kiều Mộc, cháu là người con gái có tài, thông minh, thành tích cao. Cháu có học thức giáo dục đầy đủ, có khí chất nhu hòa, nhã nhặn và lịch sự. Kiều Mộc, cháu vốn dĩ là phượng hoàng có thể bay lượn trên chín tầng trời, tội gì phải đày đọa ở phàm trần ủy khuất thu cánh lại làm chim trong nhà?"
"Kiều Mộc, rời khỏi Diệp Hoan đi."
Bất quá, hắn suy nghĩ lại một chút, mỗi lần hắn có ý đồ thì người khác lại tưởng rằng hắn thật lòng, do đó cho nên nội tâm hắn cũng trở nên cân bằng hơn.
Liễu Mi không quan tâm nhiều như vậy, cô chỉ biết cho tới bây giờ miệng của tên hỗn đản này không bao giờ thốt ra được một câu hữu ích. Lúc mà hắn nói ra những thứ buồn nôn như vậy, khuôn mặt thay đổi làm cho không ai biết được mục đích của hắn mà những mục đích này không bao giờ không có chữ tiền trong đó. Từ lúc Diệp Hoan còn làm trợ lý của cô ở công ty Hồng Hổ, Liễu Mi đã được lĩnh giáo thật sâu sắc cái kiểu nửa thực nửa giả khuôn mặt lời nói một đắng ý nghĩ một kiểu.
Sau khi Liễu Mi phẫn nộ thi triển một hồi quyền cước lên người Diệp Hoan, cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, cả người từ trong ra ngoài kể cả từng cọng lông đều cảm thấy thoải mái, cảm giác như vừa đi Spa về.
Lúc sau, Liễu Mi tươi cười như hoa, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn nhu lôi kéo tay Diệp Hoan, cười nói: "Diệp đại thiếu gia, còn chưa thị sát xong hết câu lạc bộ đâu, chúng ta tiếp tục."
Diệp Hoan cảm thấy toàn thân đau nhức, yếu ớt nói: "... Không cho cô tiếp tục đánh người nha."
"Ngoan, tôi sẽ không đánh, ít ba hoa một chút."
Liễu Mi khôi phục bộ dạng kích động, kéo Diệp Hoan chạy tới chạy lui, chỉ vào một chỗ mà cô vô cùng đắc ý cho Diệp Hoan xem.
"Diệp Hoan, đây là khu nghỉ ngơi, chờ khi lắp đặt xong thiết bị, tôi định mua từ Mỹ một số ghế massage. Hiện tại, thương nhân, người làm việc hàng ngày ngồi ở văn phòng làm việc đều ở trạng thái sức khỏe không được tốt, có thể ít nhiều bên hông hoặc xương cổ sinh các loại bệnh, khi có khu nghỉ ngơi này tôi tin rằng sẽ có nhiều người đến đây thư giãn."
"Bên cạnh khu nghỉ ngơi là quán trà, thích hợp cho thương nhân và người có công việc nói chuyện phiếm... Trên tầng là khu giải trí, bên trong có phòng chơi bài brit, KTV và một cái quán bar nhỏ..."
"..."
Liễu Mi hưng phấn lôi kéo Diệp Hoan khắp nơi, phải thừa nhận rằng cô đã phí một phen tâm tư, xem ra cô đã cẩn thận nghiên cứu qua những hạng mục của câu lạc bộ tư nhân. Hơn nữa, bài trí và thiết bị lắp đặt bên trong đều mang hơi thở xa hoa quí phái làm cho người khác cảm thấy như là trong cung điện giống như vua chúa đang hưởng thụ vậy.
Diệp Hoan cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc trước lôi kéo Liễu Mi tham gia, nếu không để hắn sửa chữa lắp đặt ba cái tầng lầu này sẽ trở thành một cái phòng gội đầu quy mô vô cùng lớn, toàn bộ đều là ngọn đèn đổ sậm dâm mị, trẻ già nam bắc tất tần tật đều nhao nhao tụ tập cùng một chỗ. Mỗi khi có khách đến thì vung vẩy khăn tay vẫy khách, nếu như sinh ý không tốt có khi còn phải lên mạng làm phiếu ưu đãi, kêu gọi thu hút ánh mắt nhìn tập thể kỹ nữ...
Nghĩ đến tình cảnh đồ sộ đó, Diệp Hoan không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Hoan giật mạnh tay Liễu Mi, tha thiết nói: "Liễu Mi, cô thực sự là nhân tài!"
Liễu Mi bỗng nhiên được khen ngợi, có chút không biết làm sao, mờ mịt nói: "A? Thật vậy chăng? Vì sao?"
"Đừng hỏi nữa, dù sao cô cũng là nhân tài, như vậy đi, ta tặng cho cô thêm 1% cổ phần của câu lạc bộ..."
"1%? Tại sao lại đưa cho tôi thêm 1%?"
"Xem như có qua có lại, cô quay về đưa cho tôi 500 vạn tiền mặt..."
"Cút! 1% cổ phần mà anh muốn 500 vạn, anh nằm mơ đi!" Liễu Mi lập tức phát hiện dụng tâm của Diệp Hoan.
Diệp Hoan suy sụp, sao con gái ai cũng thông minh như vậy? Đần một chút thì chết à?
500 vạn xây dựng sự nghiệp của Hầu Tử đi đâu tìm đây?
"Hầu Tử, việc xây dựng sự nghiệp của chú mày phải chờ một chút, mấy ngày nay tao không kiếm đâu ra tiền cho mày được."
Đầu mùa xuân, vạn vật ở Bắc Kinh bừng tỉnh, ba người Diệp Hoan đi dạo trong công viên, khách lui tới như thoi đưa. Dạo này hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, vì vậy đề nghị mọi người đi du xuân.
Hầu Tử gật gật đầu, nói: "Không có việc gì, em ở đây mỗi ngày đều xem sách chuyên nghiệp, dần dần phát hiện quá khứ em đã để lỡ bao nhiêu năm thắng. Bây giờ em đặt hết tâm tư vào việc học tập kiến thức mới, đối với việc thiết kế trò chơi trước mắt chỉ là suy nghĩ mơ hồ, muốn biến nó thành thực tế chẳng những cần phải học sắp đặt thiết kế mà còn phải mở một phòng làm việc chuyên nghiệp. Một mình em tuyệt đối không thể thực hiện được, những vấn đề này rất khó giải quyết chờ em đủ khả năng và tiền bạc mới có thể bắt tay vào làm..."
Diệp Hoan cười nói: "Tự mình đọc sách đảm bảo có nhiều chỗ không hiểu, hay là mời một người thày chuyên môn về dạy mày, mày thấy sao. Mời thầy về cũng không quá tốn tiền, chúng ta có thể lo liệu."
Hầu Tử suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Diệp Hoan vui mừng, sau đó lại bùi ngùi thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta... dường như đều thực sự trưởng thành, hiểu chuyện rồi."
Hầu Tử trầm giọng nói: "Nếu như sống cả đời mà không làm việc gì, chơi bời lêu lổng, không khỏi quá buồn chán, chúng ta ai rồi cũng lớn lên."
Diệp Hoan thở dài: "Tao cảm giác được cái gì đó cũng đã đồng thời mất đi một cái khác, có thứ thực sự đã đi xa muốn giữ lại cũng không được, không thể lấy lại đồ vật đó, cưỡng ép hoặc nhịn đau bỏ qua đều rất đau khổ. Việc này là do trưởng thành sao..."
Hầu Tử và Trương Tam cúi đầu trầm mặc, giờ khắc này ba chàng trai lâm vào trầm tư.
Lâu sau, Hầu Tử cười khúc khích, nói: "Anh Hoan, anh càng lúc càng giống thanh niên nghiêm túc."
Diệp Hoan giãn mặt cười nói: "Mày cũng không tệ, cuối cùng đã đi đúng đường, đã thành một thanh niên trưởng thành."
Hai người đột nhiên ngừng trệ, sau đó cùng đưa ánh mắt cổ quái đồng thời chăm chú nhìn Trương Tam.
Trương Tam cao hứng bừng bừng vừa đi vừa giẫm lên bóng của người qua đường, sôi nổi đấy, Nhị Hóa (*) khiến cho rất vui vẻ.
Trương Tam thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh bất thường, lấy lại tình thần nhìn Diệp Hoan và Hầu Tử. Một lát sau, toàn thân hắn chấn động, mặt đỏ tới tận mang tai mắng: "Các anh đều là thanh niên tài giỏi! Các anh toàn bộ đều là thanh niên!"
...
...
"Anh Hoan, vay 500 vạn rất khó khăn sao?" Hầu Tử có chút áy náy hỏi.
Hắn và Trương Tam đều biết tính cách của Diệp Hoan, tuy nói rằng hôm nay là con già giàu quyền quí thế nhưng Diệp Hoan tuyệt đối sẽ không xin một phân tiền của cha mẹ. Từ trước đến nay Diệp Hoan vẫn luôn bảo trì côt khí kiên cường, dù gặp bao nhiêu khó khăn cũng không có thói quen mở miệng nhờ người nhà giú đỡ cho nên 500 vạn tài chính chỉ có thể để tự anh Hoan gom góp. Hắn cũng biết rõ trên lưng của Diệp Hoan phải gánh bao nhiêu áp lực.
Càng như thế Hầu Tử càng cảm thấy áy náy và cảm kích Diệp Hoan.
"Anh Hoan, hay là thôi đi, thật sự, gây dựng sự nghiệp có nhiều loại, em suy nghĩ tìm cái khác, ít nhất không đốt tiền như vậy."
Diệp Hoan cười mắng: "Nói cái rắm gì đó, không phải là 500 vạn sao? Qua mấy ngày anh mày sẽ kiếm cho mày, mày yên tâm học giỏi cho nên cơm nên cháo, đến lúc đó làm cho tốt, thua lỗ tiền cũng không sao, cũng đừng để đại minh tinh mà mày thương mến đã lâu kia cười chê."
Trương Tam tiếp lời nói: "Hầu Tử, mày với đại minh tinh kia tiến triển thế nào rồi?"
Hầu Tử trừng mắt nói: "Bát Giới, chuyện tình cảm này mày không nên hỏi nhiều!"
Diệp Hoan vỗ vai Hầu Tử: "Nói thật, mày với Liễu Phỉ phát triển đến bước kia rồi hả? Mày có thường xuyên ước hẹn với cô ấy không?"
Sắc mặt Hầu Tử trở lên buồn bã, hắn lắc đầu nói: "Ước hẹn với cô ấy nhiều lần, lần nào nàng cũng ra ngoài gặp em, không cự tuyệt, nhưng mỗi lần cô ấy lại mang theo trợ lý rồi bảo tiêu, em thì không quan tâm làm gì. Cơ mà một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi giữa phố giống như..."
Diệp Hoan nhíu mày, trầm ngâm nói: "这他囘 mā 就是传说中的非
ào 囘力不合作吧?"
Trương Tam hiếu kỳ hỏi: "Mày hẹn hò với nàng ở chỗ nào?"
Hầu Tử thoáng trầm mặc rồi xấu hổ nói: "Tiệm internet, phòng trò chơi điện tử, cửa hàng truyện tranh manga..."
Diệp Hoan và Trương Tam: "..."
Khó trách đại minh tinh người ta không điện lại cho hắn, Diệp Hoan bỗng nhiên đồng tình với mệnh khổ của Liễu Phỉ...
Đại minh tinh sống không dễ dàng, mỗi ngày phải đuổi theo lịch trình, thu âm đĩa nhạc, tuyên truyền tiết mục, lại còn phải đi cùng người anh em của hắn đến những địa phương nhàm chán của trạch nam bỏ qua năm tháng thanh xuân trân quý của mình...
"Hai người nói với nhau cái gì?" Diệp Hoan không nhịn được hỏi.
Hầu Tử tinh thần phấn chấn, rõ ràng nắm chắc sẽ hỏi câu này: "Chúng em nói nhiều chủ đề nắm, bất quá căn bản là em nói cô ấy nghe. Em chỉ cho cô ấy chơi trò chơi thế nào, đánh quái thế nào, làm thế nào để giáo huấn người chơi khác, làm thế nào để cướp trang bị, cày phó bản, cho nàng thấy em trong trò chơi là người vạn chúng truy cầu, địa vị hiệu triệu quần hùng cao thượng..."
Diệp Hoan: "... Cô ấy thích nghe à?"
"Không biết, dù sao mỗi lần đều cười. Anh Hoan, Liễu Phỉ cười rất đẹp, em nói cô ấy cười rất giống Triêu Mỹ Tuệ Hương. Cô ấy hỏi em Triêu Mỹ Tuệ Hương là ai, em nói là người chụp tấm ảnh cọng lông..."
Diệp Hoan lau mồ hôi: "Cô ấy không có cho mày một trận?"
Hầu Tử kinh ngạc: "Em khen cô ấy mà, tại sao phải đánh em... À mà bây giờ anh nói em mới để ý, lúc ấy sắc mặt cô ấy quả thật không được tốt, lúc đó chúng em đang ăn bít tết, em cảm giác tay trái cô ấy cầm dĩa có vẻ nóng lòng muốn thử gì đó, run rẩy..."
Một chiếc xe Audi màu đen lẳng lặng đỗ ở dưới khách sạn của Diệp Hoan, đứa bé trông cửa khách sạn lui về phía sau mấy bước vẻ mặt khiếp sợ nhìn mấy tên bảo vệ dũng mãnh nhanh nhẹn quanh chiếc xe, vẻ mặt đám bảo vệ chăm chú nhìn động tĩnh bốn phía ngăn cách người đi đường một khoảng an toàn.
Xe Audi một mực đợi dưới lầu, hơn mười phút sau, Nam Kiều Mộc bị vài tên bảo tiêu vây quanh, vẻ mặt cô thản nhiên kinh nghi đi ra thang máy vào cửa một quán rượu.
Cửa chiếc xe Audi im ắng mở ra, một lão già ăn mặc màu đen đường trang ngồi ở phía sau, thân người không nhúc nhích rồi lại nghiêng đầu nhìn Nam Kiều Mộc đang đứng ở cửa quán rượu.
Lão giả ngồi thẳng tắp, toàn thân toát ra một cỗ uy thế, không khí xung quanh dường như bởi vì ông ta mà đọng lại.
Kiều Mộc đánh giá ông ta, trong mắt càng toát lên vẻ nghi hoặc bất định.
Không biết bao lâu sau, lão giả cuối cùng mở miệng.
"Cô chính là Nam Kiều Mộc? Là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Diệp Hoan?"
Kiều Mộc vô thức gật đầu.
Lão giả cười nhạt một tiếng, nói: "Xin chào, ta là chú ba của Diệp Hoan, Thẩm Đốc Nghĩa."
...
...
Cửa chiếc xe lại mở ra, trên đường xe qua lại đông đúc, phồn hoa tươi đẹp.
Trong xe, Kiều Mộc cảm thấy tay mình hơi ra mồ hôi, một cảm giác khẩn trương và kinh hoảng xâm chiếm trong lòng cô.
Chú ba của Diệp Hoan, chỉ nghe qua, không giống như trưởng bối, hôm nay tránh né Diệp Hoan một mình tìm nàng, cuối cùng là vì cái gì?
Trong đầu Kiều Mộc hiện lên vô vàn nghi hoặc, khí thế cường đại của Thẩm Đốc Nghĩa làm cho người ta cảm giác bức bách, Kiều Mộc nhất thời muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng.
Qua một hồi áp lực khó chịu trầm mặc trong xe, Thẩm Đốc Nghĩa cười nhạt nói: "Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư. Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư... Điển từ « Kinh Thi . Hán Quảng », ha ha, Nam Kiều Mộc tên rất hay."
Kiều Mộc ngẩn người sau đó cô rụt rè cười nói: "Chỉ là một cái tên bình thường thật thôi, chú khen sai rồi."
Thẩm Đốc Nghĩa cười cười vẫy tay, nói: "Không nên tự coi nhẹ mình, hay thì là hay. Nghe nói, cháu đang ở Ninh Hải là một thần đồng, chín tuổi nhảy lớp học xong tiểu học, mười ba tuổi học xong trung học, mười năm tuổi học xong đại học... Kể cả cái tên của cháu bây giờ cũng là do thời điểm lúc cháu năm tuổi tự đặt có đúng không?"
Kiều Mộc có chút kinh ngạc, cô không ngờ Thẩm Đốc Nghĩa là rõ ràng tiểu sử của mình như vậy.
Thẩm Đốc Nghĩa bùi ngùi thở dài: "Năm tuổi có thể thuộc lòng Kinh Thi, lý giải văn hóa cổ xưa đến tường tận, không dễ dàng đâu. Kiều Mộc, nói không sợ cháu chê cười lúc năm tuổi tôi vẫn đang chơi bùn đất, chứ cũng không nhận ra mấy cái đó, cháu giỏi hơn ta nhiều..."
Kiều Mộc hé miệng cười cười, lẳng lặng nói: "Chú ba khiêm tốn, nhìn chú học thức khí độ như bây giờ, con gái như cháu đây tuyệt đối không thể so sánh."
Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu cười, nói: "Đơn thuần là học tập hàm dưỡng, Diệp Hoan còn lâu mới bằng cháu, cháu giỏi hơn nó không chỉ một ít. Ta là chú của Diệp Hoan, những lời này ta cũng không cấm kỵ, trên người nó mang theo nhiều sự vô lại, ngôn ngữ cử chỉ đã chỉ rõ trình độ giáo dục thấp của nó. Có lẽ do từ nhỏ đã sống phố phường, mang nhiều khí tức lưu manh cho nên ta không quen nhìn thấy nó..."
Nam Kiều Mộc hơi hơi nhíu mày, người khác mắng cô, cô không ngại nhưng cô không cho phép người khác nói xấu Diệp Hoan, cho dù là chú ruột cũng không được!
Diệp Hoan trong lòng cô là hoàn mỹ, không chút tỳ vết, đó là người đàn ông của cô, người đàn ông của cô không cho phép người khác hạ thấp!
Sắc mặt Kiều Mộc lập tức có chút khó coi: "Chú ba, ngài là trưởng bối, nói cháu ruột của mình như vậy, chỉ sợ có chút không tốt? Ngài hôm nay gặp cháu là vì quở trách hắn sao?"
Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu cười nói: "À rồi, trong mắt tình nhân thì người yêu là Tây Thi, là tôi lắm mồm. Hôm nay, ta đến tìm cô là để gặp cô một chút, để nhìn xem người mà cháu ta một mực xem là vị hôn thê bộ dáng thế nào, vừa nhìn thấy ta cũng hiểu Diệp Hoan vì sao lại yêu thích cô đến vậy rồi, Kiều Mộc, cháu rất được."
Kiều Mộc không thay đổi, rử mí mắt xuống lẳng lặng nói: "Chú ba, ngài là người bận rộn, có chuyện gì nói thẳng là được."
Thẩm Đốc Nghĩa bình tĩnh nhìn Kiều Mộc, thật lâu, thở dài nói: "Kiều Mộc, cháu là người con gái có tài, thông minh, thành tích cao. Cháu có học thức giáo dục đầy đủ, có khí chất nhu hòa, nhã nhặn và lịch sự. Kiều Mộc, cháu vốn dĩ là phượng hoàng có thể bay lượn trên chín tầng trời, tội gì phải đày đọa ở phàm trần ủy khuất thu cánh lại làm chim trong nhà?"
"Kiều Mộc, rời khỏi Diệp Hoan đi."
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn