Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 118: Càng lúc càng nghi ngờ
Trong căn phòng thẩm vấn, Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm vào hắn.
Cô rất muốn hiểu rõ người đàn ông này, hiểu rõ hỷ nộ ái ố của hắn, hiểu rõ từng ly từng tí về hắn. Nhưng hắn lại không muốn cô tìm hiểu, lúc nào cũng có ý trốn tránh cô, cho dù hai người phát sinh quan hệ tới mức này, cô vẫn không có chỗ đứng trong lòng hắn.
Trong cuộc sống của mỗi người đều sẽ có đủ loại thất vọng, người ta yêu thích nhưng lại không chiếm được hoặc dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, đây cũng là một sự bất lực trong cuộc sống hiện tại.
Gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời, dù có thể đưa tay chạm đến nhưng lại vĩnh viễn không cách nào nắm bắt.
Trái tim Cao Thắng Nam tràn đầy bi ai và bất lực.
Cô cảm thấy rất ủy khuất nhưng cũng biết điều này là đáng đời mình, đồng thời trong thâm tâm lại hận Diệp Hoan vô tình.
Tâm tư của con gái rất khó hiểu, thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không hiểu được mình.
Đương nhiên Diệp Hoan lại càng không hiểu.
Hắn vẫn như người không có tim phổi, thản nhiên cười nói: "Cảnh sát Cao, chúng ta là người quen cũ, những vấn đề này cô đều biết cả, tại sao còn hỏi lại? "
Cao Thắng Nam nghiêm mặt nói: "Thái độ nghiêm chỉnh! Ai quen biết với anh? "
"Như thế nào lại không quen, quen đến mức cùng nhau đi thuê phòng rồi, cô còn muốn như thế nào mới gọi là quen biết? Hey, cô cũng đừng cố tình lờ đi, đây là vết nhơ mà cô không cách nào rửa sạch được... "
Diệp Hoan dương dương đắc ý cười: "Tôi đã lưu lại hình ảnh của Nhị đệ, tôi đã nắm được nhược điểm của cô rồi. "
Khuôn mặt Cao Thắng Nam đỏ ửng lên, ánh mắt toát ra vẻ xấu hổ cùng với phẫn nộ đan xen vào nhau: "Câm miệng! Nói lại lần nữa thử xem!Ai . . Ai có nhược điểm? "
Diệp Hoan nghĩ lại, cái nhược điểm đó là chính bản thân hắn, thế nhưng đấy là do hắn tự chụp, thực sự mà nói chưa đủ để coi chứng cớ gì cả.
"Tôi có chứng cớ, nhưng mà không gây khó dễ cho cô được. . . " Diệp Hoan vẻ mặt chán nản nói.
Cao Thắng Nam: ". . ."
Diệp Hoan ngồi trong phòng thẩm vấn được một lúc, Chu Dung -Tổng giám đốc tập đoàn Đằng Long chậm rãi lái chiếc Rolls-Royce tới Ủy ban thành phố Ninh Hải.
Lúc trước vì Diệp Hoan bị tập kích cho nên thị trưởng trước của Ninh Hải bị từ chức, trên tỉnh điều tới một vị thị trưởng mới để chèo lái cái gánh hát này. Nhưng thư ký thị ủy Trương Thành Thái vẫn ngồi ở vị trí cũ không bị xê dịch, gần đây trong tỉnh đã có lời đồn Trương Thành Thái có lẽ sẽ tới trường Đảng trên tỉnh để học tập.
Trong quan trường ở Trung Quốc, học tập ở trường Đảng là một tín hiệu rất rõ ràng. Có hai loại người được học ở trường Đảng, một loại là sắp rời khỏi cương vị từ đó sẽ không thể đứng lên được nữa, còn một loại là con đường làm quan rộng mở sắp được thăng tiến.
Thực tế giấy thông báo của Ban Tổ Chức Tỉnh ủy đã được đưa tới tay của Trương Thành Thái, ông biết rõ tờ giấy này đại biểu cho cái gì.
Thẩm Đốc Lễ cuối cùng vẫn chưa quên Trương Thành Thái, muốn tạo tiền đề để cho ông rời khỏi Ninh Hải.
Chu Dung đi vào văn phòng thư ký thị ủy đúng lúc Trương Thành Thái vẫn đang làm việc.
Thư ký mời Chu Dung đi vào văn phòng, Trương Thành Thái ngẩn người tiếp theo lộ ra dáng vẻ tươi cười đứng dậy nghênh đón Chu Dung.
"Thì ra là Thẩm phu nhân, phu nhân tới ủy ban sao lại không báo sớm cho tôi một tiếng? "
Chu Dung cười nhẹ, nói: "Trương thư ký, muộn như vậy vốn không nên quấy rầy ngài mới phải, nhưng vì có chuyện gấp nên tôi phải tự mình đi một chuyến, là do đứa con trai không hiểu chuyện của tôi . . ."
Trương Thành Thái ngẩn người, nụ cười có chút đau khổ.
Lại là Diệp Hoan, tên tiểu tử này không thể ngồi yên vài ngày hay sao? Sắp tới Trương Thành Thái sẽ đi vào trường Đảng học tập, hắn không thể chờ mình rời đi rồi hãy gây chuyện được sao?
Tự nhiên trong nội tâm của Trương Thành Thái có một loại dự cảm bất thường, có thể làm cho Thẩm phu nhân tự mình ra mặt, chỉ sợ Diệp Hoan gây ra họa không nhỏ.
"Thẩm phu nhân, tôi chịu ơn dẫn dắt của Thẩm gia, phu nhân có chuyện gì cứ việc phân phó. "
"Diệp Hoan đã phá hủy một ngôi biệt thự của người ta. "
Trái tim Trương Thành Thái xiết chặt: "Chẳng lẽ gây ra án mạng? "
"Không, không có chuyện đó. "
Thương Thành Thái thả lỏng người cười cười: "Không xảy ra án mạng là tốt rồi, hủy đi một căn nhà, nói thì khó nhưng cũng không phải không có . . ."
Chu Dung chen ngang nói: "Nhưng ngôi biệt thự mà nó phá chính là của con trai Dương tỉnh ủy"
Trương Thành Thái nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng như bị người ta bóp cổ
Chu Dung im lặng nhìn ông: "Lão Thẩm ở nhà rất nghiêm khắc với bản thân, việc này tôi không dám cho ông ấy biết. Nếu như Trương thư ký thấy chuyện này khó giải quyết thì coi như xong, tôi chỉ còn cách gọi cho ông ấy thôi! "
Mặt của Trương Thành Thái lúc đỏ, lúc trắng.
Những lời vừa rồi là có ý gì? Đó chính là những lời để khảo nghiệm mình.
Thông tin đi đến trường Đảng học tập còn nóng hổi, mà hiện tại con trai của ân nhân đang gặp nạn ngươi chẳng lẽ dám từ chối? Nếu mà từ chối, chờ sau khi học tập ở trường Đảng trở về chắc chắn sẽ có một vị trí nhàn rỗi ở văn phòng nghiên cứu lịch sử Đảng bộ đang chờ.
Trương Thành Thái hiểu rất rõ, cho dù Diệp Hoan có chọc thủng trời, đắc tội với Ngọc Hoàng Thiên Đế thì ngay lúc này ông cũng vẫn phải kiên trì đứng về phía Diệp Hoan, trong quan trường vị trí mình đứng sẽ quyết định hướng phát triển tương lai, cũng quyết định tới tiền đồ chính trị của chính mình.
Trương Thành Thái không chút do dự lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Dương Sách.
. . . . .
Tại lầu một trụ sở chính của Tỉnh ủy Giang Nam.
Lầu một là nơi ở của Bí thư Tỉnh ủy Dương Thanh Phong.
Ở trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ánh mắt sắc bén của Dương Thanh Phong đang nhìn Dương Tố một mực cung kính ngồi ở trước mặt.
Dương Thanh Phong năm nay năm mươi lăm tuổi, những năm tháng ẩn nhẫn hoặc chém giết trên quan trường đã tôi luyện cho ông thành một người có tính cách kiên định. Năm đó thời điểm ông bắt đầu sự nghiệp chỉ là một trưởng thư ký Huyện với những bước đi cẩn thận trên con đường quan trường. Ông là một người có kỷ luật rất nghiêm ngặt trong công việc và cuộc sống. Có thể ngồi vào vị trí Bí thư Tỉnh ủy này ngoài trừ kinh nghiệm quan trường phong phú và sự khôn ngoan còn cần phải có bản lĩnh kiên cường, tác phong nghiêm túc không ai có thể bắt bẻ được.
Dương Thanh Phong luôn luôn làm tốt mọi việc, từ trưởng thư ký Huyện đến Bí thư Tỉnh ủy. Ông cũng nghiêm khắc yêu cầu người trong nhà không được gây chuyện sinh sự bên ngoài làm ảnh hưởng tới danh tiếng của ông.
Nhưng mà Dương Thanh Phong dù sao cũng là một người đứng đầu tỉnh. Mỗi ngày có biết bao nhiêu công việc phải xử lý, có biết bao nhiêu hội nghị được mở ra, sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, cho nên ông không dành được nhiều thời gian dạy dỗ con cái mình. Dương Tố ở trước mặt ông luôn rất lễ nghĩa, cần kiệm hiểu chuyện khiến ông dần không để ý tới việc giáo dục Dương Tố. Dương Thanh Phong hầu như không biết được con trai mình làm những việc gì ở bên ngoài.
Chính vì điều đó đã sinh ra tính tình ngang ngược của thế hệ sau, những người này hình thành tính cách như vậy cũng không hoàn toàn do cha mẹ dung túng mà nguyên nhân lớn nhất chính là do địa vị của bậc cha chú làm ảnh hưởng. Bởi vậy khi bọn họ sinh ra đã cảm giác mình có tài trí, ưu việt hơn người. Để duy trì được cảm giác ưu việt này phải cần đến quyền thế và tiền tài. Làm sao để kiếm được quyền thế và tiền tài? Đương nhiên là dựa vào danh tiếng của cha chú hoặc dòng họ rồi!
Vì vậy cảm giác về sự ưu việt dần trở nên vặn vẹo, hóa thành tham vọng càng ngày càng lớn về quyền thế cùng tiền tài. Tham vọng không ngừng dần khiến cho hầu hết con cháu quan lại đều giống như dã thú hung tàn thô bạo và không hề có đạo đức.
Đương nhiên, phần lớn thời điểm bọn họ đều thể hiện là người nho nhã, được trải qua giáo dục tuyệt vời, sở hữu được nhiều kỹ năng sống tốt đẹp, nhưng một khi bóc đi lớp mặt nạ nho nhã bên ngoài thì sẽ nhìn thấy gương mặt thật hung ác dữ tợn bên trong.
Dương Tố chính là một ví dụ điển hình.
Hai cha con không nói gì một lúc lâu.
Dương Thanh Phong im lặng nhìn con trai mình, nói: "Nói như vậy, đêm nay người ta phá nhà của con, toàn bộ mọi việc là do người ta sai, con không có nửa điểm trách nhiệm nào phải không? "
Dương Tố có chút lo lắng: "Cha, con từ nhỏ lớn lên trước mặt của cha, cha thấy con là loại người thích gây chuyện thị phi hay sao? "
Dương Thanh Phong cười nhạt một tiếng.
Ông không có già mà hồ đồ, đương nhiên sẽ không tin những lời nói vừa rồi, ông biết rất rõ sức mạnh của hai chữ quyền lực. Con trai của Bí thư Tỉnh ủy, đi đến đâu cũng như mang theo một tấm biển vàng trên mặt. Ông rất phản cảm con cái dựa vào danh tiếng của ông để khoe mẽ. Số cán bộ cấp dưới nịnh nọt bợ đỡ người trên nhiều lắm, người ta ăn no rửng mỡ tự nhiên đi chọc giận con hắn hay sao?
Một cây làm chẳng nên non, câu này tất nhiên có nguyên do của nó.
Dương Thanh Phong đột nhiên cảm thấy đứa con trai đang ngồi trước mặt mình có chút gì đó lạ lẫm, lạ ở chỗ nào thì dường như nhìn không ra.
Giờ phút này cái ông muốn biết không phải là chuyện Diệp Hoan đã phá hủy căn nhà của con mình, mà là một chuyện vừa mới lóe lên trong đầu làm ông sợ hãi.
Con trai ông những năm vừa qua ở bên ngoài rốt cục là đã làm những chuyện gì? Nó có phải giống như ở trước mặt mình, ở trước mặt người khác cũng nho nhã, lễ độ hay không? Hay là bộ dạng kính cẩn ở trước mặt mình tất cả đều chỉ là vờ vịt?
Dương Thanh Phong cảm giác chính ông cũng không hiểu nổi con trai mình.
Tối nay căn nhà bị người ta phá hủy, ông lại liên tưởng đến cái chết của một cô gái tên Tiểu Khiết có dính líu đến con trai ông mấy năm trước, khi đó con trai của tỉnh trưởng còn đến tận nhà ông náo động một trận. Xưa nay Dương Thanh Phong luôn là người tư duy cẩn mật, không thể không sinh ra nghi ngờ những lời nói của con trai mình.
Ánh mắt Dương Tố có chút sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt của cha mình.
Sắc mặt Dương Thanh Phong rất trầm tĩnh, nhìn không thấu được ông đang nghĩ chuyện gì.
Bởi vì không biết mới cảm thấy sợ hãi.
Dương Thanh Phong nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, chậm rãi mở miệng nói: "Mọi chuyện chưa điều tra rõ ràng, trước tiên cứ kêu người thả con trai Thẩm tổng lý ra trước đã. . "
Dương Tố nóng nảy nói: "Cha. . "
Ánh mắt trầm tĩnh của Dương Thanh Phong bỗng nhiên giống như mũi tên sắc bắn, xuyên thủng tâm tư của Dương Tố.
"Con khăng khăng không muốn buông tha, chuyện đến cùng là như thế nào? "
"Con. . ." Dương Tố mồ hôi đầy đầu, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
. . . . .
Trong phòng thẩm vấn, Diệp Hoan vẫn còn ở cùng một chỗ với Cao Thắng Nam, không khí yên ắng bỗng vang lên tiếng điện thoại.
Hắn vừa mới nhấc máy, giọng nói hưng phấn của Lưu Tử Thành phát ra.
"ĐCMN! Diệp huynh đệ rất lợi hại đó! Dám phá hủy căn biệt thự đó, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người lợi hại như Diệp huynh đệ đó! Lão đại, anh sau này sẽ là lão đại của tôi, tôi chỉ có một chữ thôi, bội phục, bội phục! "
Diệp Hoan miễn cưỡng cười: "Những lời này tôi nghe sao không thấy thoải mái vậy? Cảm giác như mình trở thành con khỉ làm xiếc, anh Lưu rất mãn nguyện khi đùa giỡn tôi phải không? "
Lưu Tử Thành hưng phấn nói: "Lão đại, tôi thật sự rất bội phục anh, về sau có chuyện như vậy nhất định phải nói cho tôi biết để cùng tham gia, việc như thế không thể thiếu phần tôi được, người ta sống cả đời là vì cái gì? Phải làm việc gì đó bá đạo mà người khác nằm mơ cũng không nghĩ là chúng ta dám làm, đó mới gọi là ngầu. . ."
Diệp Hoan suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ không có sẵn phương tiện. . ."
"A?"
"Ăn cứt, anh làm được không? Anh ngầu thử một lần cho tôi xem. "
“…………”
Cô rất muốn hiểu rõ người đàn ông này, hiểu rõ hỷ nộ ái ố của hắn, hiểu rõ từng ly từng tí về hắn. Nhưng hắn lại không muốn cô tìm hiểu, lúc nào cũng có ý trốn tránh cô, cho dù hai người phát sinh quan hệ tới mức này, cô vẫn không có chỗ đứng trong lòng hắn.
Trong cuộc sống của mỗi người đều sẽ có đủ loại thất vọng, người ta yêu thích nhưng lại không chiếm được hoặc dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, đây cũng là một sự bất lực trong cuộc sống hiện tại.
Gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời, dù có thể đưa tay chạm đến nhưng lại vĩnh viễn không cách nào nắm bắt.
Trái tim Cao Thắng Nam tràn đầy bi ai và bất lực.
Cô cảm thấy rất ủy khuất nhưng cũng biết điều này là đáng đời mình, đồng thời trong thâm tâm lại hận Diệp Hoan vô tình.
Tâm tư của con gái rất khó hiểu, thậm chí ngay cả bản thân họ cũng không hiểu được mình.
Đương nhiên Diệp Hoan lại càng không hiểu.
Hắn vẫn như người không có tim phổi, thản nhiên cười nói: "Cảnh sát Cao, chúng ta là người quen cũ, những vấn đề này cô đều biết cả, tại sao còn hỏi lại? "
Cao Thắng Nam nghiêm mặt nói: "Thái độ nghiêm chỉnh! Ai quen biết với anh? "
"Như thế nào lại không quen, quen đến mức cùng nhau đi thuê phòng rồi, cô còn muốn như thế nào mới gọi là quen biết? Hey, cô cũng đừng cố tình lờ đi, đây là vết nhơ mà cô không cách nào rửa sạch được... "
Diệp Hoan dương dương đắc ý cười: "Tôi đã lưu lại hình ảnh của Nhị đệ, tôi đã nắm được nhược điểm của cô rồi. "
Khuôn mặt Cao Thắng Nam đỏ ửng lên, ánh mắt toát ra vẻ xấu hổ cùng với phẫn nộ đan xen vào nhau: "Câm miệng! Nói lại lần nữa thử xem!Ai . . Ai có nhược điểm? "
Diệp Hoan nghĩ lại, cái nhược điểm đó là chính bản thân hắn, thế nhưng đấy là do hắn tự chụp, thực sự mà nói chưa đủ để coi chứng cớ gì cả.
"Tôi có chứng cớ, nhưng mà không gây khó dễ cho cô được. . . " Diệp Hoan vẻ mặt chán nản nói.
Cao Thắng Nam: ". . ."
Diệp Hoan ngồi trong phòng thẩm vấn được một lúc, Chu Dung -Tổng giám đốc tập đoàn Đằng Long chậm rãi lái chiếc Rolls-Royce tới Ủy ban thành phố Ninh Hải.
Lúc trước vì Diệp Hoan bị tập kích cho nên thị trưởng trước của Ninh Hải bị từ chức, trên tỉnh điều tới một vị thị trưởng mới để chèo lái cái gánh hát này. Nhưng thư ký thị ủy Trương Thành Thái vẫn ngồi ở vị trí cũ không bị xê dịch, gần đây trong tỉnh đã có lời đồn Trương Thành Thái có lẽ sẽ tới trường Đảng trên tỉnh để học tập.
Trong quan trường ở Trung Quốc, học tập ở trường Đảng là một tín hiệu rất rõ ràng. Có hai loại người được học ở trường Đảng, một loại là sắp rời khỏi cương vị từ đó sẽ không thể đứng lên được nữa, còn một loại là con đường làm quan rộng mở sắp được thăng tiến.
Thực tế giấy thông báo của Ban Tổ Chức Tỉnh ủy đã được đưa tới tay của Trương Thành Thái, ông biết rõ tờ giấy này đại biểu cho cái gì.
Thẩm Đốc Lễ cuối cùng vẫn chưa quên Trương Thành Thái, muốn tạo tiền đề để cho ông rời khỏi Ninh Hải.
Chu Dung đi vào văn phòng thư ký thị ủy đúng lúc Trương Thành Thái vẫn đang làm việc.
Thư ký mời Chu Dung đi vào văn phòng, Trương Thành Thái ngẩn người tiếp theo lộ ra dáng vẻ tươi cười đứng dậy nghênh đón Chu Dung.
"Thì ra là Thẩm phu nhân, phu nhân tới ủy ban sao lại không báo sớm cho tôi một tiếng? "
Chu Dung cười nhẹ, nói: "Trương thư ký, muộn như vậy vốn không nên quấy rầy ngài mới phải, nhưng vì có chuyện gấp nên tôi phải tự mình đi một chuyến, là do đứa con trai không hiểu chuyện của tôi . . ."
Trương Thành Thái ngẩn người, nụ cười có chút đau khổ.
Lại là Diệp Hoan, tên tiểu tử này không thể ngồi yên vài ngày hay sao? Sắp tới Trương Thành Thái sẽ đi vào trường Đảng học tập, hắn không thể chờ mình rời đi rồi hãy gây chuyện được sao?
Tự nhiên trong nội tâm của Trương Thành Thái có một loại dự cảm bất thường, có thể làm cho Thẩm phu nhân tự mình ra mặt, chỉ sợ Diệp Hoan gây ra họa không nhỏ.
"Thẩm phu nhân, tôi chịu ơn dẫn dắt của Thẩm gia, phu nhân có chuyện gì cứ việc phân phó. "
"Diệp Hoan đã phá hủy một ngôi biệt thự của người ta. "
Trái tim Trương Thành Thái xiết chặt: "Chẳng lẽ gây ra án mạng? "
"Không, không có chuyện đó. "
Thương Thành Thái thả lỏng người cười cười: "Không xảy ra án mạng là tốt rồi, hủy đi một căn nhà, nói thì khó nhưng cũng không phải không có . . ."
Chu Dung chen ngang nói: "Nhưng ngôi biệt thự mà nó phá chính là của con trai Dương tỉnh ủy"
Trương Thành Thái nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng như bị người ta bóp cổ
Chu Dung im lặng nhìn ông: "Lão Thẩm ở nhà rất nghiêm khắc với bản thân, việc này tôi không dám cho ông ấy biết. Nếu như Trương thư ký thấy chuyện này khó giải quyết thì coi như xong, tôi chỉ còn cách gọi cho ông ấy thôi! "
Mặt của Trương Thành Thái lúc đỏ, lúc trắng.
Những lời vừa rồi là có ý gì? Đó chính là những lời để khảo nghiệm mình.
Thông tin đi đến trường Đảng học tập còn nóng hổi, mà hiện tại con trai của ân nhân đang gặp nạn ngươi chẳng lẽ dám từ chối? Nếu mà từ chối, chờ sau khi học tập ở trường Đảng trở về chắc chắn sẽ có một vị trí nhàn rỗi ở văn phòng nghiên cứu lịch sử Đảng bộ đang chờ.
Trương Thành Thái hiểu rất rõ, cho dù Diệp Hoan có chọc thủng trời, đắc tội với Ngọc Hoàng Thiên Đế thì ngay lúc này ông cũng vẫn phải kiên trì đứng về phía Diệp Hoan, trong quan trường vị trí mình đứng sẽ quyết định hướng phát triển tương lai, cũng quyết định tới tiền đồ chính trị của chính mình.
Trương Thành Thái không chút do dự lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Dương Sách.
. . . . .
Tại lầu một trụ sở chính của Tỉnh ủy Giang Nam.
Lầu một là nơi ở của Bí thư Tỉnh ủy Dương Thanh Phong.
Ở trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ánh mắt sắc bén của Dương Thanh Phong đang nhìn Dương Tố một mực cung kính ngồi ở trước mặt.
Dương Thanh Phong năm nay năm mươi lăm tuổi, những năm tháng ẩn nhẫn hoặc chém giết trên quan trường đã tôi luyện cho ông thành một người có tính cách kiên định. Năm đó thời điểm ông bắt đầu sự nghiệp chỉ là một trưởng thư ký Huyện với những bước đi cẩn thận trên con đường quan trường. Ông là một người có kỷ luật rất nghiêm ngặt trong công việc và cuộc sống. Có thể ngồi vào vị trí Bí thư Tỉnh ủy này ngoài trừ kinh nghiệm quan trường phong phú và sự khôn ngoan còn cần phải có bản lĩnh kiên cường, tác phong nghiêm túc không ai có thể bắt bẻ được.
Dương Thanh Phong luôn luôn làm tốt mọi việc, từ trưởng thư ký Huyện đến Bí thư Tỉnh ủy. Ông cũng nghiêm khắc yêu cầu người trong nhà không được gây chuyện sinh sự bên ngoài làm ảnh hưởng tới danh tiếng của ông.
Nhưng mà Dương Thanh Phong dù sao cũng là một người đứng đầu tỉnh. Mỗi ngày có biết bao nhiêu công việc phải xử lý, có biết bao nhiêu hội nghị được mở ra, sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, cho nên ông không dành được nhiều thời gian dạy dỗ con cái mình. Dương Tố ở trước mặt ông luôn rất lễ nghĩa, cần kiệm hiểu chuyện khiến ông dần không để ý tới việc giáo dục Dương Tố. Dương Thanh Phong hầu như không biết được con trai mình làm những việc gì ở bên ngoài.
Chính vì điều đó đã sinh ra tính tình ngang ngược của thế hệ sau, những người này hình thành tính cách như vậy cũng không hoàn toàn do cha mẹ dung túng mà nguyên nhân lớn nhất chính là do địa vị của bậc cha chú làm ảnh hưởng. Bởi vậy khi bọn họ sinh ra đã cảm giác mình có tài trí, ưu việt hơn người. Để duy trì được cảm giác ưu việt này phải cần đến quyền thế và tiền tài. Làm sao để kiếm được quyền thế và tiền tài? Đương nhiên là dựa vào danh tiếng của cha chú hoặc dòng họ rồi!
Vì vậy cảm giác về sự ưu việt dần trở nên vặn vẹo, hóa thành tham vọng càng ngày càng lớn về quyền thế cùng tiền tài. Tham vọng không ngừng dần khiến cho hầu hết con cháu quan lại đều giống như dã thú hung tàn thô bạo và không hề có đạo đức.
Đương nhiên, phần lớn thời điểm bọn họ đều thể hiện là người nho nhã, được trải qua giáo dục tuyệt vời, sở hữu được nhiều kỹ năng sống tốt đẹp, nhưng một khi bóc đi lớp mặt nạ nho nhã bên ngoài thì sẽ nhìn thấy gương mặt thật hung ác dữ tợn bên trong.
Dương Tố chính là một ví dụ điển hình.
Hai cha con không nói gì một lúc lâu.
Dương Thanh Phong im lặng nhìn con trai mình, nói: "Nói như vậy, đêm nay người ta phá nhà của con, toàn bộ mọi việc là do người ta sai, con không có nửa điểm trách nhiệm nào phải không? "
Dương Tố có chút lo lắng: "Cha, con từ nhỏ lớn lên trước mặt của cha, cha thấy con là loại người thích gây chuyện thị phi hay sao? "
Dương Thanh Phong cười nhạt một tiếng.
Ông không có già mà hồ đồ, đương nhiên sẽ không tin những lời nói vừa rồi, ông biết rất rõ sức mạnh của hai chữ quyền lực. Con trai của Bí thư Tỉnh ủy, đi đến đâu cũng như mang theo một tấm biển vàng trên mặt. Ông rất phản cảm con cái dựa vào danh tiếng của ông để khoe mẽ. Số cán bộ cấp dưới nịnh nọt bợ đỡ người trên nhiều lắm, người ta ăn no rửng mỡ tự nhiên đi chọc giận con hắn hay sao?
Một cây làm chẳng nên non, câu này tất nhiên có nguyên do của nó.
Dương Thanh Phong đột nhiên cảm thấy đứa con trai đang ngồi trước mặt mình có chút gì đó lạ lẫm, lạ ở chỗ nào thì dường như nhìn không ra.
Giờ phút này cái ông muốn biết không phải là chuyện Diệp Hoan đã phá hủy căn nhà của con mình, mà là một chuyện vừa mới lóe lên trong đầu làm ông sợ hãi.
Con trai ông những năm vừa qua ở bên ngoài rốt cục là đã làm những chuyện gì? Nó có phải giống như ở trước mặt mình, ở trước mặt người khác cũng nho nhã, lễ độ hay không? Hay là bộ dạng kính cẩn ở trước mặt mình tất cả đều chỉ là vờ vịt?
Dương Thanh Phong cảm giác chính ông cũng không hiểu nổi con trai mình.
Tối nay căn nhà bị người ta phá hủy, ông lại liên tưởng đến cái chết của một cô gái tên Tiểu Khiết có dính líu đến con trai ông mấy năm trước, khi đó con trai của tỉnh trưởng còn đến tận nhà ông náo động một trận. Xưa nay Dương Thanh Phong luôn là người tư duy cẩn mật, không thể không sinh ra nghi ngờ những lời nói của con trai mình.
Ánh mắt Dương Tố có chút sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt của cha mình.
Sắc mặt Dương Thanh Phong rất trầm tĩnh, nhìn không thấu được ông đang nghĩ chuyện gì.
Bởi vì không biết mới cảm thấy sợ hãi.
Dương Thanh Phong nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, chậm rãi mở miệng nói: "Mọi chuyện chưa điều tra rõ ràng, trước tiên cứ kêu người thả con trai Thẩm tổng lý ra trước đã. . "
Dương Tố nóng nảy nói: "Cha. . "
Ánh mắt trầm tĩnh của Dương Thanh Phong bỗng nhiên giống như mũi tên sắc bắn, xuyên thủng tâm tư của Dương Tố.
"Con khăng khăng không muốn buông tha, chuyện đến cùng là như thế nào? "
"Con. . ." Dương Tố mồ hôi đầy đầu, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
. . . . .
Trong phòng thẩm vấn, Diệp Hoan vẫn còn ở cùng một chỗ với Cao Thắng Nam, không khí yên ắng bỗng vang lên tiếng điện thoại.
Hắn vừa mới nhấc máy, giọng nói hưng phấn của Lưu Tử Thành phát ra.
"ĐCMN! Diệp huynh đệ rất lợi hại đó! Dám phá hủy căn biệt thự đó, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người lợi hại như Diệp huynh đệ đó! Lão đại, anh sau này sẽ là lão đại của tôi, tôi chỉ có một chữ thôi, bội phục, bội phục! "
Diệp Hoan miễn cưỡng cười: "Những lời này tôi nghe sao không thấy thoải mái vậy? Cảm giác như mình trở thành con khỉ làm xiếc, anh Lưu rất mãn nguyện khi đùa giỡn tôi phải không? "
Lưu Tử Thành hưng phấn nói: "Lão đại, tôi thật sự rất bội phục anh, về sau có chuyện như vậy nhất định phải nói cho tôi biết để cùng tham gia, việc như thế không thể thiếu phần tôi được, người ta sống cả đời là vì cái gì? Phải làm việc gì đó bá đạo mà người khác nằm mơ cũng không nghĩ là chúng ta dám làm, đó mới gọi là ngầu. . ."
Diệp Hoan suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ không có sẵn phương tiện. . ."
"A?"
"Ăn cứt, anh làm được không? Anh ngầu thử một lần cho tôi xem. "
“…………”
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn