Cực Phẩm Thần Y
Chương 394
Chương 394
“Ha.” Trần Phi Vũ nhing lên trời cười một tiếng, châm biếm: “Thật sự mắc cười, vừa nãy lúc mấy tên cướp còn ở đây, cậu sợ hãi như một đứa bé, bây giờ đối mặt với tôi, sao lại dũng cảm như vậy, chẳng lẽ nào, cậu nghĩ rằng tôi không dám ra tay với cậu sao? Tôi đã cứu cậu, cậu lại không biết cảm ơn, ngược lại còn lấy oán báo ân, loại người tiểu nhân bỉ ổi như cậu, sao lại còn có dung cảm với mặt mũi mà nhảy ra chỉ trích tôi?”
Câu hỏi này, Trần Phi Vũ vui vẻ nói, đàn áp hết tất cả mọi người.
Liễu Diệp Chu sắc mặt hoàn toàn thay đổi, oán giận tới mức không nói nên lời.
Trần Phi Vũ cười lạnh, đột người bước lên phía trước, trực tiếp tát cho Liễu Diệp Chu một bạt tai, nói: “Cái tát này, là thay bố mẹ cậu dạy dỗ cậu, sau này làm người phải biết hai chữ ‘nhục nhã’ được viết như thế nào.”
“Aaa ……”
Đoàn Thi Dương sợ hãi phát ra tiếng, có điều, bây giờ Trần Phi Vũ nói rất đúng, nhìn về phía Trần Phi Vũ, trong mắt gợn sóng lạ thường.
Liễu Diệp Chu bị đánh đến đầu óc hỗn loạn, trước mắt xuất hiện mấy ngôi sao, giận dữ nói: “Trần Phi Vũ, anh đừng có kiêu căng, đã gần đến tỉnh thành rồi, anh dám đánh tôi, cứ để xem nhà họ Tần ở tỉnh thành có bỏ qua cho anh không?”
“Nhà họ Tần ở tỉnh thành?” Trần Phi Vũ cười chế nhạo, nói: “Được, tôi mỏi mắt trông chờ.”
“Hm, Trần Phi Vũ, cứ để anh tiếp tục kiêu căng thêm một lúc nữa, đợi một lúc nữa đến tỉnh thành rồi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải quỳ xuống, dập đầu nhận tội trước mặt tôi.” Trong lòng Liễu Diệp Chu cười khinh bỉ, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân lên, nóng lòng không thể chờ đợi thêm nữa, muốn nhanh chóng đến tỉnh thành, phải khiến cho Trần Phi Vũ thấy hoảng sợ.
Trần Phi Vũ cũng ngồi lên ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Trần Phi Vũ, cậu …… cậu ngồi một lúc nữa vẫn nên chủ động xuống xe đi, nhà họ Tần ở tỉnh thành, không phải cậu có thể chọc vào được đâu.”
Đột nhiên, Đoàn Thi Dương có chút do dự, nhắc nhở nhỏ bên tai Trần Phi Vũ.
“Oh? Thật vậy sao?” Trần Phi Vũ nâng mày hỏi lại, trên miệng nở nụ cười mang theo cảm thấy thú vị.
Đoàn Thi Dương liên tục gật đầu, liếc nhìn Liễu Diệp Chu, thấy anh ta không chú ý đến bên này, nghiêm túc nói nhỏ: “Cậu đừng có nghĩ là tôi cố ý doạ cậu, đến một cô gái trong gia đình bình thường ở thành phố An Hà như tôi đây, cũng không biết thế lực to lớn của nhà họ Tần rốt cuộc là lớn đến đâu.
Liễu Diệp Chu tuy chỉ là một họ hàng xa của nhà họ Tần, nhưng dù gì cũng có liên quan đến nhà họ Tần, mấy kiểu gia tộc lớn thế này, để ý nhất đó chính là mặt mũi của gia tộc, vừa rồi cậu đã đánh vào mặt của Liễu Diệp Chu, nhà họ Tần ở tỉnh thành nhất định sẽ không chịu để yên, cậu nghe tôi khuyên một câu, một lúc nữa tìm cơ hội xuống xe trước, bởi vì thế lực của nhà họ Tần, tuyệt đối vượt xa sự tưởng tượng của cậu.”
“Cậu chỉ biết thế lực của nhà họ Tần mạnh, lại không hề biết, sự hùng mạnh của Trần Phi Vũ tôi, cũng vượt qua sức tưởng tượng của cậu như vậy? Cậu có tin không, không chỉ là là Liễu Diệp Chu, đến cậu hai của nhà họ Tần Tần Nguyên Vĩ, đến trước mặt tôi, cũng phải khách khí với tôi?” Trần Phi Vũ điềm nhiên nói, như thể thuật lại một chuyện nhỏ nhặt.
“Cậu …… con người cậu thật sự không nghe người khác khuyên mà, đến lúc đó cho cậu nếm thử mùi vị khổ sở, hm, tôi …… tôi mới không thèm quan tâm đến cậu.”
Đoàn Thi Dương không ngờ đến bản thân mình có lòng tốt nhắc nhở, Trần Phi Vũ một chút cũng không thèm nhận, trong lòng vừa tức giân vừa lo lắng, dẫm chân tại chỗ, tức giận quay đầu đi, không thèm nhìn về Trần Phi Vũ nữa.
Trần Phi Vũ buồn cười trong lòng, anh có thể cảm nhận được, Đoàn Thi Dương là một cô gái có tấm lòng lương thiện, trong lòng lại có được ba phần cảm tình.
không lâu sau, dã đến trạm xe của tỉnh thành.
Liễu Diệp Chu đứng dậy bước đến trước mặt Trần Phi Vũ, vênh vào hống hách nói: “Hm hm, Trần Phi Vũ, trước khi tôi đi, mẹ tôi đã đã nói trước với người của nhà họ Tần ở tỉnh thành, nhà họ Tần sẽ sai người ra đón tôi, đợi lúc nữa trước mặt người của nhà họ Tần, xem cậu còn kiêu căng thế nào nữa.”
Trần Phi Vũ cười nhẹ một tiếng, cũng không giải thích.
Đột nhiên, đôi mắt của Tần Nguyên Vĩ sáng lên, mang theo nụ cười niềm nở, bước nhanh đến, đi lại phía của Trần Phi Vũ.
“Nhìn đi nhìn đi, Thi Dương, cậu họ của tôi đến rồi, tôi nói rồi mà, ông ấy nhất định là đến đón tôi, đợi lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu làm quen với ông ấy, sau này có được sự giúp đỡ của nhà họ Tần rồi, chúng ta không những có thể thuận lợi hơn ở trong trường học mà đến khi bước ra xã hội, nói không chừng sẽ được sắp xếp đến thẳng một công ty tốt để làm việc.” Liễu Diệp Chu vô cùng đắc ý.