Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 3: Tam quốc đỉnh lập
(Ba nước ở thế chân vạc)
Edit: Sec
Beta: Trangki
Mạc Nhiễm Thiên nghe được có kẻ nhạo báng hắn, lửa giận bốc lên, bụng bảo dạ dù sao mình hiện tại cũng là kẻ ngốc, vậy ta ngốc cho hắn xem. Nghĩ đến đây cả người hắn hướng tứ hoàng tử bên cạnh đánh tới, thuận đà vung tay đấm tứ hoàng tử một quyền.
“A, huynh điên rồi à.” Tứ hoàng tử bị Mạc Nhiễm Thiên đánh ngã nhào trên mặt đất, theo lý thuyết Mạc Nhiễm Thiên nhỏ gầy hơn tứ hoàng tử nhiều, nhưng linh hồn Mạc Vệ Quân trong cơ thể lại khỏe mạnh cường tráng. Hắn bất ngờ ra tay đánh tứ hoàng tử, đau đến mức y vội vàng dùng tay ngăn cản, nhưng cũng không tránh được xương cốt đau đớn.
“Thái tử ca ca, dừng tay đi mà!” Lục hoàng tử Mạc Hiên bị sợ hãi _ thái tử ca ca của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh người.
Mà nhị hoàng tử cũng vội tiến lại ngăn Mạc Nhiễm Thiên: “Tiểu Thiên, đệ đừng đánh”. Nhị hoàng tử cũng bị hù dọa, mặc dù y nghe được tứ hoàng tử mắng Mạc Nhiễm Thiên cũng tức giận đến hai đấm nắm chặt, nhưng không nghĩ đến Mạc Nhiễm Thiên so với y càng tức giận hơn. Bình thường hắn bị mọi người cười nhạo cùng chửi mắng cũng chỉ cười ngốc nghếch, hôm nay hình như có cái gì đó không giống.
Mạc Nhiễm Thiên lại đánh thêm vài quyền làm cho nhị hoàng tử xây xẩm mặt mày, xong cũng không nói lời nào, trực tiếp trở lại chỗ của mình ngồi nghịch tóc, làm bộ dáng ngốc nghếch.
“Huynh, huynh dám đánh ta.” Tứ hoàng tử lồm cồm bò dậy, đôi mắt hung tợn như muốn phun lửa nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẫn giả vờ ung dung như không có chuyện gì. Y tức đến nghiến răng nghiến lợi, đau đớn trên mặt càng làm cho y thêm phần hung ác nham hiểm.
Hai vị hoàng tử còn lại vẫn không nói một lời, chỉ lo lắng hoảng sợ nhìn sự việc diễn ra. Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này trong hoàng cung hẳn là không có địa vị gì.
“Tứ ca, ai bảo huynh mắng thái tử ca ca, đáng đời!” Mẫu hậu lục hoàng tử là Tiêu hoàng hậu, ở hậu cung đương nhiên không ai dám chọc hắn.
“Đệ!” Tứ hoàng tử bắt đầu phát hỏa, khuôn mặt tuấn tú tà mị lộ ra vẻ âm độc. Mẫu phi hắn là Chu quý phi đang được sủng ái, cho nên trong hậu cung cũng hoành hành bá đạo, trừ bỏ nhị hoàng tử là con trai Tô quý phi, các vị hoàng tử do các phi tần khác sinh ra cũng đối với tứ hoàng tử vừa sợ lại vừa hận.
Đúng lúc khuôn mặt tứ hoàng tử đã chuyển sang màu tím hồng, chuẩn bị chỉ vào Mạc Nhiếm Thiên mắng nhiếc, bên ngoài truyền đến mốt tiếng rống giận dữ:
“Các con đây đang làm cái gì? Còn ra thể thống gì nữa, quốc nạn sắp kéo đến nơi, các con còn có tâm trạng đánh nhau!”. Đang lớn tiếng quát nạt là một vị nam tử trung niên vóc người khỏe mạnh, tướng mạo bất phàm, khí thế cao quý. Mạc Nhiễm Thiên không nhận ra, nhưng mấy người khác đều cung kính nói: “Sư phụ!”
“Sư phụ, phát sinh chuyện gì sao?” Nhị hoàng tử ôn nhuận trở về chỗ ngồi của mình, thần sắc lo lắng dò hỏi.
“Ai, Thân quốc muốn tuyên chiến.” Trung niên nam tử vẻ mặt uể oải.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tứ hoàng tử nhảy dựng lên, chỉ thấy hắn bắn ra ánh mắt sắc bén: “Lũ man di mọi rợ, hai năm trước đánh không thắng chúng ta, tại sao bây giờ lại tới nữa?”
“Hai năm trước chúng ta cùng Tề quốc liên thủ mới đánh lui Thân quốc, nhưng hiện tại tam quốc ở thế chân vạc, Thân quốc không ngừng mở rộng, ngày càng lớn mạnh, dã tâm cũng càng lúc càng lớn. Tề quốc hiện tại an nhàn, quốc lực mặc dù so ra kém Thân quốc, nhưng cũng khác biệt không xa. Các ngươi cũng biết năm ngoái khi lập thái tử, hoàng thượng cùng thái tử của bọn họ là Tề Quân Hành phát sinh chút xích mích, cho nên nhất định sẽ không giúp chúng ta, Thân quốc lại càng thêm không kiêng nể gì. Ai.” Trung niên nam tử lắc đầu thở dài.
“Nhưng Mạc quốc chúng ta địa hình dễ thủ khó công, Thân quốc cũng không có dễ dàng đánh bại chúng ta như vậy có phải không?” Tứ hoàng tử lập tức phản kích. Điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên thấy tên Tứ hoàng tử này vẫn còn có chỗ đáng khen.
“Tử Viêm, không đơn giản như con tưởng tượng đâu. Hôm nay không học, các con trở về nghiên cứu một chút bản đồ, ngày mai chúng ta bình luận tình thế tam quốc. Các con đều là hy vọng của Mạc quốc, Mạc quốc sau này phải dựa vào các con đấy.”
“Tam thúc, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Nhị hoàng tử cũng là vẻ mặt lo lắng. Mạc Nhiễm Thiên thế mới biết vị thái phó này kì thật là tam vương gia, không trách được mấy vị hoàng tử đều kính trọng hắn như vậy.
“Nghị Thần, các con nên biết Tề quốc cùng Thân quốc quốc quân đều đã là đời kế, hai tân hoàng đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Tề quốc hiện tại quốc quân chính là Tề Quân Hành, cho nên hắn lại càng không vì chúng ta mà cùng Thân quốc khai chiến.”
“Nhưng hắn sẽ không sợ Thân quốc ăn chúng ta xong ăn luôn bọn họ sao?” Nhị hoàng tử cũng có ý nghĩ tương tự.
“Vậy con nghĩ sai lầm rồi, Tề quốc cùng Thân quốc ngăn cách bởi Âm Giang rộng mấy chục trượng. Tề quốc am hiểu thủy chiến, mà Thân quốc am hiểu kỵ binh, mặc dù Thân quốc cường đại, nhưng tại Âm Giang tuyệt đối không vượt qua được. Huống hồ thực lực của bọn họ tuy có chênh lệch, nhưng cũng khác biệt không xa.” Tam vương gia giải thích.
“Nhưng Thân quốc nếu đánh thắng chúng ta, không phải có thể nhanh chóng từ nơi này tấn công Tề quốc sao?” Lục hoàng tử mười bốn tuổi cũng tham dự.
“Con à, nên hảo hảo hiểu rõ địa hình tam quốc, chúng ta Mạc quốc cùng Tề quốc đều là quần sơn trùng điệp, muốn chiến tranh, hành quân quy mô lớn nói dễ vậy sao.”
Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử nhìn nhau liếc mắt một cái lập tức cúi đầu, bọn họ tại hoàng cung cuộc sống rất an nhàn, cho tới bây giờ không nghĩ tới ngày nào đó sẽ có chiến tranh.
“Đều do huynh ấy!” Tứ hoàng tử đột nhiên âm độc nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên: “Phụ vương vì sao phong huynh ấy vi thái tử, một tên trì độn vô dụng. Hơn một năm nay, huynh ấy làm được cái gì, căn bản là không quan tâm đến quốc gia! Hơn nữa năm ngoái Tề Quân Hành cũng là bởi vì huynh ấy mới cùng phụ hoàng xích mích.”
“Tử Viêm, không được không có quy củ!” Tam vương gia lập tức quát y, đồng thời nhìn một chút Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng vẫn mỉm cười ngốc nghếch, sau đó thở dài. Tứ hoàng tử nói cũng không phải không có đạo lý, đổi thành bất cứ người nào làm thái tử, chỉ sợ cũng sớm học tập thuật trị quốc, thực lực Mạc quốc cũng không kém hai quốc gia kia xa như vậy? Đợi được người ta đưa đến thư chiêu hàng cùng tuyên chiến thiếp mới biết được thì chuyện đã đến hồi không thể cứu vãn, ai.
“Vốn chính là như vậy, phụ hoàng già rồi lẩm cẩm! Sủng ái Dung quý phi đã qua đời vậy cũng không nói, tại sao còn muốn lập con trai của nàng vi thái tử? Nếu sớm lập con vi thái tử, con sớm đem Mạc quốc cường đại rồi, còn có thể làm cho Thân quốc khi dễ sao! Hừ!” Tứ hoàng tử tức giận bất bình, nguyện vọng của y vẫn là bảo vệ Mạc quốc, làm cho Mạc quốc ngày càng cường đại, ai ngờ hoàng thượng căn bản không chú ý tới y, ở trong mắt ngài cũng chỉ có tên ngốc này.
“Tử Viêm!” Tam vương gia gầm lên.
“Tứ đệ!” Nhị hoàng tử tức giận!
“Tứ ca!” Lục hoàng tử bất bình.
Hai vị hoàng tử khác sớm bị dọa đến không dám nhúc nhích, hoảng sợ muôn phần_ tứ hoàng tử này thật sự là không muốn sống nữa, lại còn nói hoàng thượng già rồi lẩm cẩm, mắng thái tử là tên ngốc.
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Các người trong lòng cũng hiểu rõ như vậy không phải sao? Chẳng lẽ thật muốn Mạc quốc chúng ta diệt vong mới ý thức được sai lầm ngu xuẩn này?” Tứ hoàng tử chữ chữ âm vang hữu lực, thân hình thẳng tắp tản ra khí thế cường đại, thật là có uy nghiêm của thái tử.
Mạc Nhiễm Thiên đến lúc này đã cơ bản hiểu rõ cục diện hiện tại, đơn giản mà nói chính là thế cục ba nước. Hiện tại Mạc quốc yếu nhất, cho nên tất nhiên trở thành món khai vị cho Thân quốc. Mà nước ta trở nên yếu nhược như vậy, nguyên nhân chủ yếu bởi vì mình là tên ngốc, không có năng lực cường binh phú quốc. Xem ra hoàng thượng này cũng không phải vị quốc chủ anh minh.
“Tử Viêm, việc này con chớ có hồ ngôn loạn ngữ, hoàng thượng hiện tại cũng đang sốt ruột, cùng văn võ bá quan thương nghị, các con trước hết cứ bình tĩnh. Khi cần dùng đến các con, tự nhiên cho các con xuất lực. Ai, trở về đi thôi.” Tam vương gia nói xong mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lắc đầu.
“Phế vật!” Tứ hoàng tử vẻ mặt tàn nhẫn trừng mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, tức giận đến một chưởng đánh xuống, cổ cầm lập tức gãy đôi.
Edit: Sec
Beta: Trangki
Mạc Nhiễm Thiên nghe được có kẻ nhạo báng hắn, lửa giận bốc lên, bụng bảo dạ dù sao mình hiện tại cũng là kẻ ngốc, vậy ta ngốc cho hắn xem. Nghĩ đến đây cả người hắn hướng tứ hoàng tử bên cạnh đánh tới, thuận đà vung tay đấm tứ hoàng tử một quyền.
“A, huynh điên rồi à.” Tứ hoàng tử bị Mạc Nhiễm Thiên đánh ngã nhào trên mặt đất, theo lý thuyết Mạc Nhiễm Thiên nhỏ gầy hơn tứ hoàng tử nhiều, nhưng linh hồn Mạc Vệ Quân trong cơ thể lại khỏe mạnh cường tráng. Hắn bất ngờ ra tay đánh tứ hoàng tử, đau đến mức y vội vàng dùng tay ngăn cản, nhưng cũng không tránh được xương cốt đau đớn.
“Thái tử ca ca, dừng tay đi mà!” Lục hoàng tử Mạc Hiên bị sợ hãi _ thái tử ca ca của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh người.
Mà nhị hoàng tử cũng vội tiến lại ngăn Mạc Nhiễm Thiên: “Tiểu Thiên, đệ đừng đánh”. Nhị hoàng tử cũng bị hù dọa, mặc dù y nghe được tứ hoàng tử mắng Mạc Nhiễm Thiên cũng tức giận đến hai đấm nắm chặt, nhưng không nghĩ đến Mạc Nhiễm Thiên so với y càng tức giận hơn. Bình thường hắn bị mọi người cười nhạo cùng chửi mắng cũng chỉ cười ngốc nghếch, hôm nay hình như có cái gì đó không giống.
Mạc Nhiễm Thiên lại đánh thêm vài quyền làm cho nhị hoàng tử xây xẩm mặt mày, xong cũng không nói lời nào, trực tiếp trở lại chỗ của mình ngồi nghịch tóc, làm bộ dáng ngốc nghếch.
“Huynh, huynh dám đánh ta.” Tứ hoàng tử lồm cồm bò dậy, đôi mắt hung tợn như muốn phun lửa nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẫn giả vờ ung dung như không có chuyện gì. Y tức đến nghiến răng nghiến lợi, đau đớn trên mặt càng làm cho y thêm phần hung ác nham hiểm.
Hai vị hoàng tử còn lại vẫn không nói một lời, chỉ lo lắng hoảng sợ nhìn sự việc diễn ra. Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này trong hoàng cung hẳn là không có địa vị gì.
“Tứ ca, ai bảo huynh mắng thái tử ca ca, đáng đời!” Mẫu hậu lục hoàng tử là Tiêu hoàng hậu, ở hậu cung đương nhiên không ai dám chọc hắn.
“Đệ!” Tứ hoàng tử bắt đầu phát hỏa, khuôn mặt tuấn tú tà mị lộ ra vẻ âm độc. Mẫu phi hắn là Chu quý phi đang được sủng ái, cho nên trong hậu cung cũng hoành hành bá đạo, trừ bỏ nhị hoàng tử là con trai Tô quý phi, các vị hoàng tử do các phi tần khác sinh ra cũng đối với tứ hoàng tử vừa sợ lại vừa hận.
Đúng lúc khuôn mặt tứ hoàng tử đã chuyển sang màu tím hồng, chuẩn bị chỉ vào Mạc Nhiếm Thiên mắng nhiếc, bên ngoài truyền đến mốt tiếng rống giận dữ:
“Các con đây đang làm cái gì? Còn ra thể thống gì nữa, quốc nạn sắp kéo đến nơi, các con còn có tâm trạng đánh nhau!”. Đang lớn tiếng quát nạt là một vị nam tử trung niên vóc người khỏe mạnh, tướng mạo bất phàm, khí thế cao quý. Mạc Nhiễm Thiên không nhận ra, nhưng mấy người khác đều cung kính nói: “Sư phụ!”
“Sư phụ, phát sinh chuyện gì sao?” Nhị hoàng tử ôn nhuận trở về chỗ ngồi của mình, thần sắc lo lắng dò hỏi.
“Ai, Thân quốc muốn tuyên chiến.” Trung niên nam tử vẻ mặt uể oải.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tứ hoàng tử nhảy dựng lên, chỉ thấy hắn bắn ra ánh mắt sắc bén: “Lũ man di mọi rợ, hai năm trước đánh không thắng chúng ta, tại sao bây giờ lại tới nữa?”
“Hai năm trước chúng ta cùng Tề quốc liên thủ mới đánh lui Thân quốc, nhưng hiện tại tam quốc ở thế chân vạc, Thân quốc không ngừng mở rộng, ngày càng lớn mạnh, dã tâm cũng càng lúc càng lớn. Tề quốc hiện tại an nhàn, quốc lực mặc dù so ra kém Thân quốc, nhưng cũng khác biệt không xa. Các ngươi cũng biết năm ngoái khi lập thái tử, hoàng thượng cùng thái tử của bọn họ là Tề Quân Hành phát sinh chút xích mích, cho nên nhất định sẽ không giúp chúng ta, Thân quốc lại càng thêm không kiêng nể gì. Ai.” Trung niên nam tử lắc đầu thở dài.
“Nhưng Mạc quốc chúng ta địa hình dễ thủ khó công, Thân quốc cũng không có dễ dàng đánh bại chúng ta như vậy có phải không?” Tứ hoàng tử lập tức phản kích. Điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên thấy tên Tứ hoàng tử này vẫn còn có chỗ đáng khen.
“Tử Viêm, không đơn giản như con tưởng tượng đâu. Hôm nay không học, các con trở về nghiên cứu một chút bản đồ, ngày mai chúng ta bình luận tình thế tam quốc. Các con đều là hy vọng của Mạc quốc, Mạc quốc sau này phải dựa vào các con đấy.”
“Tam thúc, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Nhị hoàng tử cũng là vẻ mặt lo lắng. Mạc Nhiễm Thiên thế mới biết vị thái phó này kì thật là tam vương gia, không trách được mấy vị hoàng tử đều kính trọng hắn như vậy.
“Nghị Thần, các con nên biết Tề quốc cùng Thân quốc quốc quân đều đã là đời kế, hai tân hoàng đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Tề quốc hiện tại quốc quân chính là Tề Quân Hành, cho nên hắn lại càng không vì chúng ta mà cùng Thân quốc khai chiến.”
“Nhưng hắn sẽ không sợ Thân quốc ăn chúng ta xong ăn luôn bọn họ sao?” Nhị hoàng tử cũng có ý nghĩ tương tự.
“Vậy con nghĩ sai lầm rồi, Tề quốc cùng Thân quốc ngăn cách bởi Âm Giang rộng mấy chục trượng. Tề quốc am hiểu thủy chiến, mà Thân quốc am hiểu kỵ binh, mặc dù Thân quốc cường đại, nhưng tại Âm Giang tuyệt đối không vượt qua được. Huống hồ thực lực của bọn họ tuy có chênh lệch, nhưng cũng khác biệt không xa.” Tam vương gia giải thích.
“Nhưng Thân quốc nếu đánh thắng chúng ta, không phải có thể nhanh chóng từ nơi này tấn công Tề quốc sao?” Lục hoàng tử mười bốn tuổi cũng tham dự.
“Con à, nên hảo hảo hiểu rõ địa hình tam quốc, chúng ta Mạc quốc cùng Tề quốc đều là quần sơn trùng điệp, muốn chiến tranh, hành quân quy mô lớn nói dễ vậy sao.”
Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử nhìn nhau liếc mắt một cái lập tức cúi đầu, bọn họ tại hoàng cung cuộc sống rất an nhàn, cho tới bây giờ không nghĩ tới ngày nào đó sẽ có chiến tranh.
“Đều do huynh ấy!” Tứ hoàng tử đột nhiên âm độc nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên: “Phụ vương vì sao phong huynh ấy vi thái tử, một tên trì độn vô dụng. Hơn một năm nay, huynh ấy làm được cái gì, căn bản là không quan tâm đến quốc gia! Hơn nữa năm ngoái Tề Quân Hành cũng là bởi vì huynh ấy mới cùng phụ hoàng xích mích.”
“Tử Viêm, không được không có quy củ!” Tam vương gia lập tức quát y, đồng thời nhìn một chút Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng vẫn mỉm cười ngốc nghếch, sau đó thở dài. Tứ hoàng tử nói cũng không phải không có đạo lý, đổi thành bất cứ người nào làm thái tử, chỉ sợ cũng sớm học tập thuật trị quốc, thực lực Mạc quốc cũng không kém hai quốc gia kia xa như vậy? Đợi được người ta đưa đến thư chiêu hàng cùng tuyên chiến thiếp mới biết được thì chuyện đã đến hồi không thể cứu vãn, ai.
“Vốn chính là như vậy, phụ hoàng già rồi lẩm cẩm! Sủng ái Dung quý phi đã qua đời vậy cũng không nói, tại sao còn muốn lập con trai của nàng vi thái tử? Nếu sớm lập con vi thái tử, con sớm đem Mạc quốc cường đại rồi, còn có thể làm cho Thân quốc khi dễ sao! Hừ!” Tứ hoàng tử tức giận bất bình, nguyện vọng của y vẫn là bảo vệ Mạc quốc, làm cho Mạc quốc ngày càng cường đại, ai ngờ hoàng thượng căn bản không chú ý tới y, ở trong mắt ngài cũng chỉ có tên ngốc này.
“Tử Viêm!” Tam vương gia gầm lên.
“Tứ đệ!” Nhị hoàng tử tức giận!
“Tứ ca!” Lục hoàng tử bất bình.
Hai vị hoàng tử khác sớm bị dọa đến không dám nhúc nhích, hoảng sợ muôn phần_ tứ hoàng tử này thật sự là không muốn sống nữa, lại còn nói hoàng thượng già rồi lẩm cẩm, mắng thái tử là tên ngốc.
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Các người trong lòng cũng hiểu rõ như vậy không phải sao? Chẳng lẽ thật muốn Mạc quốc chúng ta diệt vong mới ý thức được sai lầm ngu xuẩn này?” Tứ hoàng tử chữ chữ âm vang hữu lực, thân hình thẳng tắp tản ra khí thế cường đại, thật là có uy nghiêm của thái tử.
Mạc Nhiễm Thiên đến lúc này đã cơ bản hiểu rõ cục diện hiện tại, đơn giản mà nói chính là thế cục ba nước. Hiện tại Mạc quốc yếu nhất, cho nên tất nhiên trở thành món khai vị cho Thân quốc. Mà nước ta trở nên yếu nhược như vậy, nguyên nhân chủ yếu bởi vì mình là tên ngốc, không có năng lực cường binh phú quốc. Xem ra hoàng thượng này cũng không phải vị quốc chủ anh minh.
“Tử Viêm, việc này con chớ có hồ ngôn loạn ngữ, hoàng thượng hiện tại cũng đang sốt ruột, cùng văn võ bá quan thương nghị, các con trước hết cứ bình tĩnh. Khi cần dùng đến các con, tự nhiên cho các con xuất lực. Ai, trở về đi thôi.” Tam vương gia nói xong mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lắc đầu.
“Phế vật!” Tứ hoàng tử vẻ mặt tàn nhẫn trừng mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, tức giận đến một chưởng đánh xuống, cổ cầm lập tức gãy đôi.
Tác giả :
Phong Gian Danh Hương