Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 6: Không phải là mơ
Đường lão thái quân phủ quyết luôn:
- Không được, người cháu còn yếu, không chịu được gió.
Lâm Úc Hương thấy mặt Đường Kính Chi có vẻ khó ở, cắn răng lên tiếng:
- Lão thái quân, kỳ thực phòng phải thường xuyên thông gió mới có lợi cho sức khỏe người bệnh, mấy ngày trước tôn tức đã định mở cửa thông gió rồi, nhưng đại phu khác được trong phủ mời tới lại nói gì cũng không cho mở cửa ra.
Đường lão thái quân thấy đích tôn hít thở khó khăn, lại nghe Lâm Úc Hương nói vậy, trong lòng do dự, có điều bà sống tới chừng này tuổi rồi, chưa bao giờ nghe thấy đại phu nào nói thường xuyên mở cửa thông gió lại có lợi cho sức khỏe:
- Thực sự không sao chứ?
- Vâng, hiện giờ là giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài rất cao, trong phòng nếu lâu không thông gió, bệnh nhân sẽ có hiệt tượng chóng mặt hoa mắt, cực kỳ bất lợi cho việc phục hồi sức khỏe, chúng ta chỉ cần đặt một tấm bình phòng trước giường, chắn gió bên ngoài, không cho nó thổi trực tiếp vào người ... tướng công, thì không lo bị phong hàn.
Lâm Úc Hương kiên nhẫn giải thích:
Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương nói đâu ra đó, liền gật đầu đồng ý. Lâm Úc Hương thấy thế đứng dậy, trước tiên lấy bình phong che ở trước giường, sau đó mới đi mở cửa sổ ra.
Thấy Lâm Úc Hương chu đáo tỉ mỉ như thế, Đường lão thái quân gật gù, biết bệnh nhân không tiện nói nhiều, dặn dò thêm vài câu rồi đi.
Đường lão thái quân đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí liền trở nên có chút gượng gạo, lúc này Đường Kính Chi mới có thời gian quan sát kỹ càng cô vợ trẻ của mình, da dẻ nõn nà được trang điểm nhẹ càng nổi bật dung mạo như hoa như ngọc, khuôn mặt chưa hết vẻ hồn nhiên ngây thơ nhưng vóc dáng yêu kiều với đường cong ẩn ẩn lộ lộ đầy sức sống thanh xuân, đúng là giai nhân tuyệt sắc, thật khó tin đó lại là vợ mình.
Cứ im lặng thế này cũng không ổn, Đường Kính Chi hắng giọng một cái, lên tiếng trước, biết phải gọi nàng là nương tử, nhưng cách xưng hô kiểu cổ này không quen, nên gọi thẳng luôn tên nàng:
- Úc Hương, nàng dập tắt hộ ta cái lò hương kia đi.
Không biết vì sao Đường Kính Chi luôn cảm thấy mùi hương kia hít vào mũi không dễ chịu chút nào, Lâm Úc Hương vâng một tiếng, vừa đi vừa nói:
- Mấy ngày trước thiếp thân đã muốn tắt nó đi rồi, ngửi cái mùi này không tốt cho chàng chút nào, nhưng lão thái quân và những người khác nói từ nhỏ chàng đã thích mùi hương này.
Đường Kính Chi tất nhiên biết trước kia "mình" thích loại mùi này, nhưng giờ thì khác rồi:
- Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút.
Thực sự y không biết phải đối diện với cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này thế nào, mọi chuyện quá bất ngờ, cũng may y kiếm được một cái cớ rất hợp lý, có lẽ do mệt thật, có lẽ do không khí đã thông, ngực không cảm thấy khó thở nữa, cảm giác mơ hồ truyền tới, Đường Kính Chi chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Lâm Úc Hương tắt hương trong lò, sau đó chuyển nó ra ngoài cửa, quay trở lại bên giường, nhìn nam nhân đã ngủ say, ánh mắt ngây dại, Đường Kính Chi sau khi tỉnh lại không gây phiền phức cho nàng, làm tảng đá nặng ngàn cân trên ngực nàng mấy ngày qua được đẩy đi, nhưng nàng không muốn ở lại trong hào môn đại viện, phải làm sao bây giờ?
Con đường phía Đường lão thái quân đi không thông rồi, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu gan ruột người ta đó làm nàng chỉ nghĩ tới thôi đã sợ, suy đi tính lại chỉ có thể gửi gắm tất cả lên người nàng gọi là "tướng công" này.
Người bệnh nặng rất thèm ngủ, Đường Kính Chi cũng vậy, y ngủ liền một mạch cho tới sáng hôm sau, dù biết trời sáng nhưng mắt y vẫn nhắm tịt, tự nhủ :" Chỉ là một giấc mơ hoang đường thôi, mở mắt ra chắc chắn mình đang nằm trong phòng bệnh đông nghịt người, chỉ mong kẻ gây tai nạn kia không chạy mất, lão giám đốc keo bẩn của mình thì chẳng hi vọng gì."
Song là đứa bé mồ côi, khát vọng từ tận đáy lòng y là có một mái ấm gia đình, có người quan tâm chăm sóc, cho nên y mong đó không phải là một giấc mơ, mong sao đó thực sự là món quà của ông trời.
Ài dù sao mơ vẫn chỉ là mơ thôi.
Nghĩ thế nhưng Đường Kính Chi không mở mắt ra, giấc mơ đó thật đẹp.
Có người gọi, khoan, không phải tên mình, mà là ...
Đường Kính Chi mở choàng mắt, không phải bệnh viện, mà là khung cảnh thường thấy trong những phim cổ trang, người gọi y dậy là thiếu nữ xinh đẹp, đó là chính thê của y, Lâm Úc Hương, nàng đang cầm bát thuốc bốc khói, lại tới giờ uống thuốc rồi, cái thứ thuốc đắng ngắt đáng ghét đó lúc này y cảm thấy ngọt hơn bất kỳ thứ gì trên đời.
Vậy là ... không phải mơ! Đường Kính Chi thiếu chút nữa thì reo lên, y muốn ngồi bật dậy nhưng cơ thể không cho phép.
Có điều Đường Kính Chi chẳng mừng được lâu, lòng trầm xuống, y ngủ gần một ngày rồi, bệnh tình không chuyển biến gì, đầu óc vẫn váng vất, làm y chỉ muốn ngủ tiếp, người mệt lử đử.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Nhớ lại toàn bộ chuyện hôm qua, đó cũng không phải là giấc mơ đẹp hoàn toàn.
Khi uống thuốc Đường Kính Chi len lén nhìn Lâm Úc Hương, thấy khuôn mặt nàng mặc dù cố trấn tĩnh, nhưng đôi mày nhíu chặt lại.
- Chẳng lẽ cái thân thể này mắc bệnh nan y gì đó?
Trong lòng Đường Kính Chi trào dâng cảm giác bất an, không, y không muốn chết.
Lấy tinh thần, ứng phó hết những câu hỏi của Đường lão thái quân, đợi bà ra ngoài, Đường Kính Chi không chống đỡ nổi nữa, người nhũn ra, mí mắt khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Úc Hương hôm qua còn muốn thương lượng với Đường Kính Chi chuyện cho nàng rời Đường phủ, nhưng hôm nay thấy y chẳng những bệnh không tốt hơn mà còn có chiều hướng nặng thêm, vừa rồi y tươi cười nói chuyện với Đường lão thái quân đều chỉ là gắng gượng làm thế cho bà yên lòng, nàng thì nhìn ra được thực chất y không hề khỏe hơn, vội thu lại tâm tư đó, đem toàn bộ tinh thần đặt lên bệnh tình của Đường Kính Chi, nhưng dù cho nàng y thuật cao thâm bác tạp, cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến Đường Kính Chi không khỏe lại.
- Rốt cuộc ta bị bệnh gì?
Im lặng lúc lâu, Đường Kính Chi nặng nề hỏi:
Lúc này sắc mặt Lâm Úc Hương rất khó coi, nàng không tin với y thuật của mình mà lại không thể trị hết bệnh cho Đường Kính Chi, do dự đáp:
- Kỳ thực thân thể chàng không có bệnh gì lớn, chỉ là do trước kia thiếu rèn luyện, sức khỏe không tốt, công năng tỳ vị hơi kém, khiến ăn uống không ngon, khí huyết không đủ, cho nên người mới gầy gò, tinh thần uể oải.
Dừng một chút rồi bổ xung:
- Thêm nữa chính vì khí huyết không đủ, thường bị váng đầu, nằm trên giường quanh năm, người càng thêm kém, kinh mạch bế tắc, cơ thịt suy yếu, nhưng tổng thể mà nói, đó hoàn toàn không phải bệnh.
Đường Kính Chi nghe nàng nói xong cũng không đáp lại, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bảo:
- Nàng đỡ ta dậy đi lại một chút.
Vừa nói vừa vịn thành giường đứng lên.
Lâm Úc Hương thấy thế cả kinh, vội ấn y nằm lại giường, khuyên:
- Người chàng còn yếu, cứ nằm tốt hơn.
- Nàng chẳng bảo do ta quanh năm nằm giường, lười vận động nên sức khỏe không tốt là gì ...
.
Đường Kính Chi không nghe, cứ muốn xuống giường, Lâm Úc Hương can không được đành với tay lấy một cái áo dày khoác lên người y, sau đó đỡ tay phải y đi trong phòng vài bước. Có điều cái có thể này yếu đuối vô cùng, mới đi được năm sáu bước, chân đã muốn xụi xuống rồi.
Lâm Úc Hương vội gọi một tiểu nha hoàn vào, mỗi người một bên định dìu y về giường.
- Không, ta không muốn nằm, nàng đỡ ta ra ghế, ngồi xuống là tốt rồi.
Đường Kính Chi nói rồi chỉ vào một cái ghế gỗ lim:
- Không được, người cháu còn yếu, không chịu được gió.
Lâm Úc Hương thấy mặt Đường Kính Chi có vẻ khó ở, cắn răng lên tiếng:
- Lão thái quân, kỳ thực phòng phải thường xuyên thông gió mới có lợi cho sức khỏe người bệnh, mấy ngày trước tôn tức đã định mở cửa thông gió rồi, nhưng đại phu khác được trong phủ mời tới lại nói gì cũng không cho mở cửa ra.
Đường lão thái quân thấy đích tôn hít thở khó khăn, lại nghe Lâm Úc Hương nói vậy, trong lòng do dự, có điều bà sống tới chừng này tuổi rồi, chưa bao giờ nghe thấy đại phu nào nói thường xuyên mở cửa thông gió lại có lợi cho sức khỏe:
- Thực sự không sao chứ?
- Vâng, hiện giờ là giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài rất cao, trong phòng nếu lâu không thông gió, bệnh nhân sẽ có hiệt tượng chóng mặt hoa mắt, cực kỳ bất lợi cho việc phục hồi sức khỏe, chúng ta chỉ cần đặt một tấm bình phòng trước giường, chắn gió bên ngoài, không cho nó thổi trực tiếp vào người ... tướng công, thì không lo bị phong hàn.
Lâm Úc Hương kiên nhẫn giải thích:
Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương nói đâu ra đó, liền gật đầu đồng ý. Lâm Úc Hương thấy thế đứng dậy, trước tiên lấy bình phong che ở trước giường, sau đó mới đi mở cửa sổ ra.
Thấy Lâm Úc Hương chu đáo tỉ mỉ như thế, Đường lão thái quân gật gù, biết bệnh nhân không tiện nói nhiều, dặn dò thêm vài câu rồi đi.
Đường lão thái quân đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí liền trở nên có chút gượng gạo, lúc này Đường Kính Chi mới có thời gian quan sát kỹ càng cô vợ trẻ của mình, da dẻ nõn nà được trang điểm nhẹ càng nổi bật dung mạo như hoa như ngọc, khuôn mặt chưa hết vẻ hồn nhiên ngây thơ nhưng vóc dáng yêu kiều với đường cong ẩn ẩn lộ lộ đầy sức sống thanh xuân, đúng là giai nhân tuyệt sắc, thật khó tin đó lại là vợ mình.
Cứ im lặng thế này cũng không ổn, Đường Kính Chi hắng giọng một cái, lên tiếng trước, biết phải gọi nàng là nương tử, nhưng cách xưng hô kiểu cổ này không quen, nên gọi thẳng luôn tên nàng:
- Úc Hương, nàng dập tắt hộ ta cái lò hương kia đi.
Không biết vì sao Đường Kính Chi luôn cảm thấy mùi hương kia hít vào mũi không dễ chịu chút nào, Lâm Úc Hương vâng một tiếng, vừa đi vừa nói:
- Mấy ngày trước thiếp thân đã muốn tắt nó đi rồi, ngửi cái mùi này không tốt cho chàng chút nào, nhưng lão thái quân và những người khác nói từ nhỏ chàng đã thích mùi hương này.
Đường Kính Chi tất nhiên biết trước kia "mình" thích loại mùi này, nhưng giờ thì khác rồi:
- Ta mệt rồi, muốn ngủ một chút.
Thực sự y không biết phải đối diện với cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này thế nào, mọi chuyện quá bất ngờ, cũng may y kiếm được một cái cớ rất hợp lý, có lẽ do mệt thật, có lẽ do không khí đã thông, ngực không cảm thấy khó thở nữa, cảm giác mơ hồ truyền tới, Đường Kính Chi chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Lâm Úc Hương tắt hương trong lò, sau đó chuyển nó ra ngoài cửa, quay trở lại bên giường, nhìn nam nhân đã ngủ say, ánh mắt ngây dại, Đường Kính Chi sau khi tỉnh lại không gây phiền phức cho nàng, làm tảng đá nặng ngàn cân trên ngực nàng mấy ngày qua được đẩy đi, nhưng nàng không muốn ở lại trong hào môn đại viện, phải làm sao bây giờ?
Con đường phía Đường lão thái quân đi không thông rồi, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu gan ruột người ta đó làm nàng chỉ nghĩ tới thôi đã sợ, suy đi tính lại chỉ có thể gửi gắm tất cả lên người nàng gọi là "tướng công" này.
Người bệnh nặng rất thèm ngủ, Đường Kính Chi cũng vậy, y ngủ liền một mạch cho tới sáng hôm sau, dù biết trời sáng nhưng mắt y vẫn nhắm tịt, tự nhủ :" Chỉ là một giấc mơ hoang đường thôi, mở mắt ra chắc chắn mình đang nằm trong phòng bệnh đông nghịt người, chỉ mong kẻ gây tai nạn kia không chạy mất, lão giám đốc keo bẩn của mình thì chẳng hi vọng gì."
Song là đứa bé mồ côi, khát vọng từ tận đáy lòng y là có một mái ấm gia đình, có người quan tâm chăm sóc, cho nên y mong đó không phải là một giấc mơ, mong sao đó thực sự là món quà của ông trời.
Ài dù sao mơ vẫn chỉ là mơ thôi.
Nghĩ thế nhưng Đường Kính Chi không mở mắt ra, giấc mơ đó thật đẹp.
Có người gọi, khoan, không phải tên mình, mà là ...
Đường Kính Chi mở choàng mắt, không phải bệnh viện, mà là khung cảnh thường thấy trong những phim cổ trang, người gọi y dậy là thiếu nữ xinh đẹp, đó là chính thê của y, Lâm Úc Hương, nàng đang cầm bát thuốc bốc khói, lại tới giờ uống thuốc rồi, cái thứ thuốc đắng ngắt đáng ghét đó lúc này y cảm thấy ngọt hơn bất kỳ thứ gì trên đời.
Vậy là ... không phải mơ! Đường Kính Chi thiếu chút nữa thì reo lên, y muốn ngồi bật dậy nhưng cơ thể không cho phép.
Có điều Đường Kính Chi chẳng mừng được lâu, lòng trầm xuống, y ngủ gần một ngày rồi, bệnh tình không chuyển biến gì, đầu óc vẫn váng vất, làm y chỉ muốn ngủ tiếp, người mệt lử đử.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Nhớ lại toàn bộ chuyện hôm qua, đó cũng không phải là giấc mơ đẹp hoàn toàn.
Khi uống thuốc Đường Kính Chi len lén nhìn Lâm Úc Hương, thấy khuôn mặt nàng mặc dù cố trấn tĩnh, nhưng đôi mày nhíu chặt lại.
- Chẳng lẽ cái thân thể này mắc bệnh nan y gì đó?
Trong lòng Đường Kính Chi trào dâng cảm giác bất an, không, y không muốn chết.
Lấy tinh thần, ứng phó hết những câu hỏi của Đường lão thái quân, đợi bà ra ngoài, Đường Kính Chi không chống đỡ nổi nữa, người nhũn ra, mí mắt khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Úc Hương hôm qua còn muốn thương lượng với Đường Kính Chi chuyện cho nàng rời Đường phủ, nhưng hôm nay thấy y chẳng những bệnh không tốt hơn mà còn có chiều hướng nặng thêm, vừa rồi y tươi cười nói chuyện với Đường lão thái quân đều chỉ là gắng gượng làm thế cho bà yên lòng, nàng thì nhìn ra được thực chất y không hề khỏe hơn, vội thu lại tâm tư đó, đem toàn bộ tinh thần đặt lên bệnh tình của Đường Kính Chi, nhưng dù cho nàng y thuật cao thâm bác tạp, cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến Đường Kính Chi không khỏe lại.
- Rốt cuộc ta bị bệnh gì?
Im lặng lúc lâu, Đường Kính Chi nặng nề hỏi:
Lúc này sắc mặt Lâm Úc Hương rất khó coi, nàng không tin với y thuật của mình mà lại không thể trị hết bệnh cho Đường Kính Chi, do dự đáp:
- Kỳ thực thân thể chàng không có bệnh gì lớn, chỉ là do trước kia thiếu rèn luyện, sức khỏe không tốt, công năng tỳ vị hơi kém, khiến ăn uống không ngon, khí huyết không đủ, cho nên người mới gầy gò, tinh thần uể oải.
Dừng một chút rồi bổ xung:
- Thêm nữa chính vì khí huyết không đủ, thường bị váng đầu, nằm trên giường quanh năm, người càng thêm kém, kinh mạch bế tắc, cơ thịt suy yếu, nhưng tổng thể mà nói, đó hoàn toàn không phải bệnh.
Đường Kính Chi nghe nàng nói xong cũng không đáp lại, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bảo:
- Nàng đỡ ta dậy đi lại một chút.
Vừa nói vừa vịn thành giường đứng lên.
Lâm Úc Hương thấy thế cả kinh, vội ấn y nằm lại giường, khuyên:
- Người chàng còn yếu, cứ nằm tốt hơn.
- Nàng chẳng bảo do ta quanh năm nằm giường, lười vận động nên sức khỏe không tốt là gì ...
.
Đường Kính Chi không nghe, cứ muốn xuống giường, Lâm Úc Hương can không được đành với tay lấy một cái áo dày khoác lên người y, sau đó đỡ tay phải y đi trong phòng vài bước. Có điều cái có thể này yếu đuối vô cùng, mới đi được năm sáu bước, chân đã muốn xụi xuống rồi.
Lâm Úc Hương vội gọi một tiểu nha hoàn vào, mỗi người một bên định dìu y về giường.
- Không, ta không muốn nằm, nàng đỡ ta ra ghế, ngồi xuống là tốt rồi.
Đường Kính Chi nói rồi chỉ vào một cái ghế gỗ lim:
Tác giả :
Phó Kỳ Lân