Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 303: Hồng phong
Đường Kính Chi có vài phần thiện cảm với Hồng Phong, vội chắp tay đáp lễ:
- Hồng huynh là Đại sư huynh thì cũng là đại ca của Lâm mỗ, không cần đa lễ, mời, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Hồng Phong là người tính cách hào sảng thoải mái, không khách khí, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Gọi nha hoàn đứng ở cửa vào rót trà cho Hồng Phong, Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi tới chủ vị, chủ vị có hai chỗ ngồi, nhưng cách nhau một cái bàn, y liền bê ghế bên phải sang, để hai cái ghế ở cạnh nhau rồi kéo Ngọc Nhi ngồi xuống.
Hành động này lọt vào mắt Hồng Phong, làm hắn ngầm tán thưởng :" Xem ra vị Đường nhị gia này không phải là người cổ hủ xem trọng lễ giáo như thiên hạ đồn!"
Đợi nha hoàn pha trà xong, Đường Kính Chi đuổi ra ngoài rồi mới hỏi:
- Hồng huynh, tên Kiều Bát kia là do huynh giết thật à?
Hồng Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, thản nhiên thừa nhận:
- Không sai, hôm qua Hồng mỗ vừa vặn gặp Nhị nãi nãi quý phủ giáo huấn kẻ này trên phố, khi đó Kiều Bát không dám phản kháng, nhưng sau chuyện định liên hợp quan viên Lạc thành báo thù Đường gia, Hồng mỗ nghe ngóng biết hắn là tên ác bá khiến quanh đó không ai không nghiến răng căm hận, cho nên tối hôm qua thuận tay trừ luôn kẻ này, không nghĩ gây rắc rối cho Đường gia.
Đường Kính Chi vỡ lẽ, y cũng không trách Hồng Phong, dù sao nếu không có chuyện này đám Vương Mông cũng kiếm một cái cớ khác thôi:
- Thì ra là thế.
- Đại sư huynh, huynh và Nhị sư huynh vì sao tìm tới được Đường gia?
Ngọc Nhi tính cách kiên cường, trước đó vì đột nhiên nghe tin gia gia qua đời tâm tình mới xao động kịch liệt, hiện giờ lau khô nước mắt, tuy mí mắt hơi sưng đỏ, nhưng lòng đã bình tĩnh trở lại.
Hồng Phong nhìn tiểu sư muội với ánh mắt hiền từ của huynh trưởng:
- Huynh đi theo sau Thiếu Kiệt cho nên mới tìm được muội, còn về phần hắn vì sao hắn biết muội ở Đường phủ thì huynh không rõ.
Đề tài vừa liên quan tới Trương Thiếu Kiệt, sắc mặt Ngọc Nhi rất phức tạp, Đường Kính Chi nhận ra, lòng nổi lên nghi vấn :" Ngọc Nhi và tên mặt trắng đó thực sự chỉ là sư huynh muội bình thường sao?"
Không có được đáp án, lòng y như mèo cào, bứt rứt khó chịu.
- Đường công tử, mấy ngày qua Hồng mỗ theo sát phía sau Thiếu Kiệt, hắn qua lại rất gần gũi với đám người Vương Mông, hình như muốn đối phó với Đường gia, công tử phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Tiểu sư muội gả cho Đường Kính Chi là điều không thể thay đổi được nữa, cho nên Hồng Phong thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở vị muội phu này.
Đường Kính Chi gật đầu:
- Đa tạ Hồng huynh nhắc nhở, thực ra Đường mỗ đã biết đám Vương Mông đó muốn đối phó với Đường gia lâu rồi.
- Ồ, vì sao bọn chúng muốn đối phó với Đường gia?
Mặc dù Đường Kính Chi khá có thiện cảm với Hồng Phong, nhưng dù sao chưa hiểu hắn là người thế nào, thân thế ra sao, chuyện lại liên quan tới vận mệnh của Đường gia nên cần phải cẩn thận, nhưng y chưa trả lời Ngọc Nhi đã nói:
- Vì gia sản Đường gia, tên Vương Mông đó còn có tri châu Điền Cơ chống lưng, chủ mưu cũng chính là tên cẩu quan Điền Cơ đó.
Hồng Phong nghe vậy mặt trầm xuống:
- Nếu đúng là thế thật thật thì mọi người phải hết sức dè chừng, ta có nghe vài tin đồn về Điền Cơ, dưới trướng lão ta có không ít nhân vật giang hồ.
- Đại sư huynh, tại sao gia gia lại mất? Chẳng lẽ củ tuyết sâm đó có vấn đề?
Ngọc Nhi quan tâm nhất vẫn là chuyện về Trương Thiên Hoa.
Hồng Phong lắc đầu, ôm trách nhiệm vào người:
- Tuyết Sâm không có vấn đề gì, là do huynh và Thiếu Kiệt vận công trị thương cho gia gia xảy ra vấn đề.
Kỳ thực Hồng Phong không muốn nói cho Ngọc Nhi biết nguyên nhân thực sự, đó là Trương Thiên Hoa lo cho Ngọc Nhi không chịu hợp tác, dứt khoát muốn bọn họ đi tìm Ngọc Nhi, từ năm tám tuổi Ngọc Nhi luôn theo bên ông, Trương Thiên Hoa quá hiểu tính nàng, biết vì củ tuyết sâm này rất có khả năng nàng làm việc quá khích thiếu suy nghĩ.
Về sau tuy thuyết phục được Trương Thiên Hoa dùng tuyết sâm, nhưng ông ta vì lo cho Ngọc Nhi, trong lòng bất an nên để xảy ra sự cố.
Nếu nói thật tiểu sư muội chắc chắn sẽ tự trách mình không thôi, cho nên Hồng Phong mới nói như vậy, vì cứu Trương gia gia, tiểu sư muội đã phải hi sinh nhiều rồi.
- Muội muốn tới mộ gia gia bái tế.
Ngọc Nhi không nghĩ nhiều, rơm rớm nước mắt mìm môi nói:
- Ta sẽ dẫn muội đi.
Hồng Phong đồng ý, nhưng Đường Kính Chi nhướng mày lên, y còn chưa rõ rốt cuộc quan hệ giữa Ngọc Nhi và Trương Thiếu Kiệt ra sao, còn Hồng Phong là người thế nào, cho nên y không yên tâm cho nàng theo họ rời phủ.
Lòng suy nghĩ, bất giác tay nắm lấy tay Ngọc Nhi chặt hơn.
Bất kể Trương Thiếu Kiệt hay Hồng Phong đều có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa cả hai đều có tình cảm sâu sắc với Ngọc Nhi, ở cạnh nhau gần mười năm, Đường Kính Chi mang lòng cảnh giác với họ cũng là chuyện thường.
Dù sao Ngọc Nhi chưa cùng y chưa có phu thê ân ái thực sự, không có ràng buộc, y không yên tâm, nàng là nữ nhi giang hồ là con chim nhỏ tự do.
Ngọc Nhi nói xong định đi ngay, nhưng bị Đường Kính Chi kéo tay, không còn cách nào khác phải ngồi xuống, Hồng Phong thấy vậy có chút trầm tư.
- Hồng huynh, Ngọc Nhi từ khi gả vào Đường phủ chưa bao giờ nói tới chuyện quá khữ với tiểu đệ, hôm nay gặp được sư huynh của nàng, tiểu để vốn nên chuẩn bị rượu thịt, cùng huynh trưởng uống rượu chuyện trò, nhưng biết sao chuyện trong phủ quá nhiều, thực sự không có thời gian.
Đường Kính Chi chắp tay tạ lỗi, thực sự cũng không phải y kiếm cớ, việc giao áo chăn có thể sai hạ nhân làm, nhưng y cần tìm Bàng Việt và Từ Thức, hai người này thông minh mưu trí, không chừng có cách giúp Đường gia:
Hồng Phong đứng dậy nói:
- Hiền đệ với sức một mình, khởi động công trình lớn như khai hoang đào kênh, chẳng những cứu tế mười mấy vạn nạn dân phương bắc, lại còn tạo phúc đời đời cho bách tính vùng này, vi huynh bội phục vô cùng, hiền đệ hôm nay còn có chuyện phải làm, vậy ta không quấy quả nữa .
- Đại sư huynh ...
Ngọc Nhi thấy Hồng Phong muốn đi, vội vàng giữ lại, có điều nàng mới nói được ba chữ, Đường Kính Chi đã cắt ngang:
- Ngọc Nhi hôm nay nàng còn phải theo ta tới chỗ đất hoang một chuyến, chuyển chăn áo cũ cho nạn dân, thực sự không có thời gian đâu. Hay là thế này, chúng ta cùng Hồng huynh hẹn thời gian cùng đi tế mộ Trương gia gia.
Ngọc Nhi chỉ là tiểu thiếp, ngay cả thân nhân của nàng còn chẳng liên quan gì tới Đường gia, nói gì vị Trương gia gia kia vốn chẳng phải thân gia gia của nàng, Đường Kính Chi với thân phận gia chủ gia tộc lớn Lạc thành, hạ mình đi cùng bái tế là cấp cho Ngọc Nhi thể diện lớn lắm rồi.
Hồng Phong dù đoán được Đường Kính Chi nhất định muốn đi cùng là có mục đích khác, nhưng thiện cảm với y vẫn tăng mạnh, đi tới một bước, đưa tay ra vỗ vai y, cười sảng khoái:
- Được, không thành vấn đề, vi huynh là kẻ lang thang nhàn rỗi, chỉ xem khi nào đệ có thời gian là được.
- Chập tối hôm nay là được.
Đường Kính Chi biết Ngọc Nhi lúc này rất muốn đi bái tế Trương gia gia, nên cố gắng không trì hoãn lâu.
- Vậy thì chập tối hôm nay ta sẽ tới Đường phủ tìm mọi người.
Hồng Phong nói xong, không để ý tới ánh mắt cố giữ lại, xoay người đi.
Đường Kính Chi rất bận, và lại y có quá nhiều điều muốn hỏi riêng Ngọc Nhi, chỉ nắm tay nàng tiễn ra tới cửa, Hồng Phong rất thích hành động phóng khoáng không chú ý lễ nghi phiền toái của y :" Thế này xem ra tiểu sư muội ở bên y cũng không phải quá gò bó."
Tiễn Hồng Phong đi rồi, Đường Kính Chi kệ Ngọc Nhi làm mặt lạnh, kéo tay nàng tới hậu viện, đợi hạ nhân chuẩn bị hàng hóa đầy đủ, liền lên xe ngựa.
*****
- Hồng huynh là Đại sư huynh thì cũng là đại ca của Lâm mỗ, không cần đa lễ, mời, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Hồng Phong là người tính cách hào sảng thoải mái, không khách khí, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Gọi nha hoàn đứng ở cửa vào rót trà cho Hồng Phong, Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi tới chủ vị, chủ vị có hai chỗ ngồi, nhưng cách nhau một cái bàn, y liền bê ghế bên phải sang, để hai cái ghế ở cạnh nhau rồi kéo Ngọc Nhi ngồi xuống.
Hành động này lọt vào mắt Hồng Phong, làm hắn ngầm tán thưởng :" Xem ra vị Đường nhị gia này không phải là người cổ hủ xem trọng lễ giáo như thiên hạ đồn!"
Đợi nha hoàn pha trà xong, Đường Kính Chi đuổi ra ngoài rồi mới hỏi:
- Hồng huynh, tên Kiều Bát kia là do huynh giết thật à?
Hồng Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, thản nhiên thừa nhận:
- Không sai, hôm qua Hồng mỗ vừa vặn gặp Nhị nãi nãi quý phủ giáo huấn kẻ này trên phố, khi đó Kiều Bát không dám phản kháng, nhưng sau chuyện định liên hợp quan viên Lạc thành báo thù Đường gia, Hồng mỗ nghe ngóng biết hắn là tên ác bá khiến quanh đó không ai không nghiến răng căm hận, cho nên tối hôm qua thuận tay trừ luôn kẻ này, không nghĩ gây rắc rối cho Đường gia.
Đường Kính Chi vỡ lẽ, y cũng không trách Hồng Phong, dù sao nếu không có chuyện này đám Vương Mông cũng kiếm một cái cớ khác thôi:
- Thì ra là thế.
- Đại sư huynh, huynh và Nhị sư huynh vì sao tìm tới được Đường gia?
Ngọc Nhi tính cách kiên cường, trước đó vì đột nhiên nghe tin gia gia qua đời tâm tình mới xao động kịch liệt, hiện giờ lau khô nước mắt, tuy mí mắt hơi sưng đỏ, nhưng lòng đã bình tĩnh trở lại.
Hồng Phong nhìn tiểu sư muội với ánh mắt hiền từ của huynh trưởng:
- Huynh đi theo sau Thiếu Kiệt cho nên mới tìm được muội, còn về phần hắn vì sao hắn biết muội ở Đường phủ thì huynh không rõ.
Đề tài vừa liên quan tới Trương Thiếu Kiệt, sắc mặt Ngọc Nhi rất phức tạp, Đường Kính Chi nhận ra, lòng nổi lên nghi vấn :" Ngọc Nhi và tên mặt trắng đó thực sự chỉ là sư huynh muội bình thường sao?"
Không có được đáp án, lòng y như mèo cào, bứt rứt khó chịu.
- Đường công tử, mấy ngày qua Hồng mỗ theo sát phía sau Thiếu Kiệt, hắn qua lại rất gần gũi với đám người Vương Mông, hình như muốn đối phó với Đường gia, công tử phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Tiểu sư muội gả cho Đường Kính Chi là điều không thể thay đổi được nữa, cho nên Hồng Phong thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở vị muội phu này.
Đường Kính Chi gật đầu:
- Đa tạ Hồng huynh nhắc nhở, thực ra Đường mỗ đã biết đám Vương Mông đó muốn đối phó với Đường gia lâu rồi.
- Ồ, vì sao bọn chúng muốn đối phó với Đường gia?
Mặc dù Đường Kính Chi khá có thiện cảm với Hồng Phong, nhưng dù sao chưa hiểu hắn là người thế nào, thân thế ra sao, chuyện lại liên quan tới vận mệnh của Đường gia nên cần phải cẩn thận, nhưng y chưa trả lời Ngọc Nhi đã nói:
- Vì gia sản Đường gia, tên Vương Mông đó còn có tri châu Điền Cơ chống lưng, chủ mưu cũng chính là tên cẩu quan Điền Cơ đó.
Hồng Phong nghe vậy mặt trầm xuống:
- Nếu đúng là thế thật thật thì mọi người phải hết sức dè chừng, ta có nghe vài tin đồn về Điền Cơ, dưới trướng lão ta có không ít nhân vật giang hồ.
- Đại sư huynh, tại sao gia gia lại mất? Chẳng lẽ củ tuyết sâm đó có vấn đề?
Ngọc Nhi quan tâm nhất vẫn là chuyện về Trương Thiên Hoa.
Hồng Phong lắc đầu, ôm trách nhiệm vào người:
- Tuyết Sâm không có vấn đề gì, là do huynh và Thiếu Kiệt vận công trị thương cho gia gia xảy ra vấn đề.
Kỳ thực Hồng Phong không muốn nói cho Ngọc Nhi biết nguyên nhân thực sự, đó là Trương Thiên Hoa lo cho Ngọc Nhi không chịu hợp tác, dứt khoát muốn bọn họ đi tìm Ngọc Nhi, từ năm tám tuổi Ngọc Nhi luôn theo bên ông, Trương Thiên Hoa quá hiểu tính nàng, biết vì củ tuyết sâm này rất có khả năng nàng làm việc quá khích thiếu suy nghĩ.
Về sau tuy thuyết phục được Trương Thiên Hoa dùng tuyết sâm, nhưng ông ta vì lo cho Ngọc Nhi, trong lòng bất an nên để xảy ra sự cố.
Nếu nói thật tiểu sư muội chắc chắn sẽ tự trách mình không thôi, cho nên Hồng Phong mới nói như vậy, vì cứu Trương gia gia, tiểu sư muội đã phải hi sinh nhiều rồi.
- Muội muốn tới mộ gia gia bái tế.
Ngọc Nhi không nghĩ nhiều, rơm rớm nước mắt mìm môi nói:
- Ta sẽ dẫn muội đi.
Hồng Phong đồng ý, nhưng Đường Kính Chi nhướng mày lên, y còn chưa rõ rốt cuộc quan hệ giữa Ngọc Nhi và Trương Thiếu Kiệt ra sao, còn Hồng Phong là người thế nào, cho nên y không yên tâm cho nàng theo họ rời phủ.
Lòng suy nghĩ, bất giác tay nắm lấy tay Ngọc Nhi chặt hơn.
Bất kể Trương Thiếu Kiệt hay Hồng Phong đều có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa cả hai đều có tình cảm sâu sắc với Ngọc Nhi, ở cạnh nhau gần mười năm, Đường Kính Chi mang lòng cảnh giác với họ cũng là chuyện thường.
Dù sao Ngọc Nhi chưa cùng y chưa có phu thê ân ái thực sự, không có ràng buộc, y không yên tâm, nàng là nữ nhi giang hồ là con chim nhỏ tự do.
Ngọc Nhi nói xong định đi ngay, nhưng bị Đường Kính Chi kéo tay, không còn cách nào khác phải ngồi xuống, Hồng Phong thấy vậy có chút trầm tư.
- Hồng huynh, Ngọc Nhi từ khi gả vào Đường phủ chưa bao giờ nói tới chuyện quá khữ với tiểu đệ, hôm nay gặp được sư huynh của nàng, tiểu để vốn nên chuẩn bị rượu thịt, cùng huynh trưởng uống rượu chuyện trò, nhưng biết sao chuyện trong phủ quá nhiều, thực sự không có thời gian.
Đường Kính Chi chắp tay tạ lỗi, thực sự cũng không phải y kiếm cớ, việc giao áo chăn có thể sai hạ nhân làm, nhưng y cần tìm Bàng Việt và Từ Thức, hai người này thông minh mưu trí, không chừng có cách giúp Đường gia:
Hồng Phong đứng dậy nói:
- Hiền đệ với sức một mình, khởi động công trình lớn như khai hoang đào kênh, chẳng những cứu tế mười mấy vạn nạn dân phương bắc, lại còn tạo phúc đời đời cho bách tính vùng này, vi huynh bội phục vô cùng, hiền đệ hôm nay còn có chuyện phải làm, vậy ta không quấy quả nữa .
- Đại sư huynh ...
Ngọc Nhi thấy Hồng Phong muốn đi, vội vàng giữ lại, có điều nàng mới nói được ba chữ, Đường Kính Chi đã cắt ngang:
- Ngọc Nhi hôm nay nàng còn phải theo ta tới chỗ đất hoang một chuyến, chuyển chăn áo cũ cho nạn dân, thực sự không có thời gian đâu. Hay là thế này, chúng ta cùng Hồng huynh hẹn thời gian cùng đi tế mộ Trương gia gia.
Ngọc Nhi chỉ là tiểu thiếp, ngay cả thân nhân của nàng còn chẳng liên quan gì tới Đường gia, nói gì vị Trương gia gia kia vốn chẳng phải thân gia gia của nàng, Đường Kính Chi với thân phận gia chủ gia tộc lớn Lạc thành, hạ mình đi cùng bái tế là cấp cho Ngọc Nhi thể diện lớn lắm rồi.
Hồng Phong dù đoán được Đường Kính Chi nhất định muốn đi cùng là có mục đích khác, nhưng thiện cảm với y vẫn tăng mạnh, đi tới một bước, đưa tay ra vỗ vai y, cười sảng khoái:
- Được, không thành vấn đề, vi huynh là kẻ lang thang nhàn rỗi, chỉ xem khi nào đệ có thời gian là được.
- Chập tối hôm nay là được.
Đường Kính Chi biết Ngọc Nhi lúc này rất muốn đi bái tế Trương gia gia, nên cố gắng không trì hoãn lâu.
- Vậy thì chập tối hôm nay ta sẽ tới Đường phủ tìm mọi người.
Hồng Phong nói xong, không để ý tới ánh mắt cố giữ lại, xoay người đi.
Đường Kính Chi rất bận, và lại y có quá nhiều điều muốn hỏi riêng Ngọc Nhi, chỉ nắm tay nàng tiễn ra tới cửa, Hồng Phong rất thích hành động phóng khoáng không chú ý lễ nghi phiền toái của y :" Thế này xem ra tiểu sư muội ở bên y cũng không phải quá gò bó."
Tiễn Hồng Phong đi rồi, Đường Kính Chi kệ Ngọc Nhi làm mặt lạnh, kéo tay nàng tới hậu viện, đợi hạ nhân chuẩn bị hàng hóa đầy đủ, liền lên xe ngựa.
*****
Tác giả :
Phó Kỳ Lân