Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 244: Đêm không ngủ
Lúc nàng gắp thức ăn, ống tay áo trượt xuống, lộ ra đoạn cổ tay trắng muốt như ngọc.
Khi nàng cúi đầu mấy lọn tóc đu đưa, nàng nhẹ nhàng gạt ra phía sau vành tai trắng ngần đẹp đẽ như đĩnh bạc nguyên bảo, dáng vẻ đoan trang tao nhã.
Răng trắng cắn khẽ môi hồng, tuy y không dám nhìn lâu, nhưng vẻ phong tình chỉ hiển lộ ra trong chớp mắt đó khiến lòng Đường Kính Chi không ngừng gợn sóng.
Rồi khi chạm vào ánh mắt của mình, gò má ửng hồng, nàng bối rối né tránh, nếu kích thích hormone giống đực của Đường Kính Chi, nếu chỉ có hai người với nhau, y sớm không nhịn nổi, hóa thành con sói hung hăng chén thịt con dê này rồi.
Lâm Úc Hương vừa ăn vựa tận chức trách giúp tướng công vớ bở gắp thức ăn, nàng không hòa thuận hợp tính với mấy vị di nương kia lắm, cho nên chỉ nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng khẽ mỉm cười, coi như hưởng ứng, cho nên chẳng mấy chốc nàng nhận ra thái độ khác lạ của hai người bên cạnh.
Chẳng lẽ y động tình với Chu Quế Phương rồi.
Nhìn ánh mắt khi Đường Kính Chi vừa quay đầu sang, ánh lửa dục trong đó mới được ẩn đi, lâm Úc Hương thầm giật mình, từ khi ở chung phòng với nhau tới nay, nàng và Đường Kính Chi luôn tương kính như tân, cho nên ban đêm nàng không phòng bị y nữa, suýt thì quên tướng công vớ bở là tên háo sắc.
Trước kia sức khỏe y không tốt, tình dục hơi phai nhạt một chút, nhưng qua thời gian điều dưỡng, y đã đần cơ thể rắn chắc hơn, vậy sau này mình phải cẩn thận một chút.
Nàng không biết thực ra Đường Kính Chi như vậy một phần là do lỗi của nàng, trong món ăn bồi bổ sức khỏe nàng làm cho y ăn, có cả món bổ thận tráng dương, dù dược thiện không có dược lực mạnh như thuốc, nhưng mà vừa vặn nó là món ăn Đường Kính Chi thích, nàng thấy y thích càng làm, cho nên ăn liền tù tì cả tháng trời mới gây ra "hậu quả" ngày hôm nay.
Trong lòng nổi lên chút cảnh giác, rồi chẳng hiểu vì sao Lâm Úc Hương lại thấy khó chịu, nhất là tướng công vớ bở không ngừng quay đầu sang nhìn Chu Quế Phương, ngực càng bức bối, chẳng lẽ bằng vào dung mạo của mình, lại không bằng vị tẩu tẩu góa phụ kia.
Nếu không vì sao tướng công vớ bở chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt như thế?
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu, làm chính nàng hoảng lên, mình làm sao vậy, sao lại có suy nghĩ này.
Y không trêu chọc vào mình chẳng phải đúng với y nguyện ban đầu cả mình sao?
Mày nhíu chặt, nàng cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, một số vấn đề rõ ràng có đáp án, nhưng không sao lựa chọn được, thần tình hoảng hốt, đôi mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa Đường Kính Chi và Chu Quế Phương.
Mặt trời hoàn toàn lặn sau núi, bóng đêm bao phủ lên mặt đất, khi đám nha hoàn thắp sáng nến thì mọi người cũng đã ăn tối xong.
- Nhị gia, Nhị nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, tỳ thiếp xin cáo từ.
Vừa ra khỏi phòng ăn, Nhu Nhi nhu thuận thi lễ vạn phúc:
Đường Kính Chi ừ một tiếng, còn dặn:
- Trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé.
Uyển Nhi cũng định thi lễ cáo từ, nhưng lúc lên tiếng đột nhiên nhớ tới lúc nãy Nhị gia cố ý bóp tay mình một cái? Chẳng lẽ Nhị gia có ý tối nay tới tiểu viện của mình.
Suy nghĩ này làm hai gò má trắng trẻo của nàng đỏ rực:
- Nhị gia, Nhị nãi nãi, tỳ thiếp cũng cáo lui.
Nói rồi dùng đôi mắt như biếc nói liếc Đường Kính Chi một cái, kín đáo biểu thị tâm ý, sau đó nắm tay Nhu Nhi cùng về.
Sương Nhi trước đó cũng chứng kiến cảnh Đường Kính Chi động tình, nàng rất muốn nghe Đường Kính Chi nói đêm nay sẽ tới chô nàng nghỉ ngơi, nên chù chừ một lúc, thấy Đường Kính Chi chẳng tỏ ý gì cả, đành thi lễ cáo lui.
Lúc xoay người nàng còn cố ý ném cho y một ánh mắt u oán.
Từ khi Đường Kính Chi khỏi bệnh cho tới nay, y luôn nghỉ tại chính viện, chưa bao giờ qua đêm ở tiểu viện của các tiểu thiếp, cho nên đó cũng là nguyên nhân lớn khiến Sương Nhi có thái độ chẳng nóng chẳng lạnh với Lâm Úc Hương.
Cho dù cô có là chính thê cũng không thể giữ rịt lấy tướng công cho riêng mình, nếu không đám tiểu thiếp bọn ta có khác gì quả phụ làm bạn với ánh đèn cô đơn.
Lâm Úc Hương không biết suy nghĩ trong lòng Sương Nhi, chỉ thấy nàng cố ý lộ vẻ như hờn như oán, tim thắt lại, cứ như có thứ gì đó quan trọng sắp rời khỏi mình, hết sức khó chịu, một câu nói không kịp suy nghĩ vọt miệng phát ra:
- Nhị gia người bận suốt cả ngày đã mệt lắm rồi, mau về phòng nghỉ sớm đi.
Sương Nhi trước đó cũng chứng kiến cảnh Đường Kính Chi động tình, nàng rất muốn nghe Đường Kính Chi nói đêm nay sẽ tới chô nàng nghỉ ngơi, nên chù chừ một lúc, thấy Đường Kính Chi chẳng tỏ ý gì cả, đành thi lễ cáo lui.
Lúc xoay người nàng còn cố ý ném cho y một ánh mắt u oán.
Từ khi Đường Kính Chi khỏi bệnh cho tới nay, y luôn nghỉ tại chính viện, chưa bao giờ qua đêm ở tiểu viện của các tiểu thiếp, cho nên đó cũng là nguyên nhân lớn khiến Sương Nhi có thái độ chẳng nóng chẳng lạnh với Lâm Úc Hương.
Cho dù cô có là chính thê cũng không thể giữ rịt lấy tướng công cho riêng mình, nếu không đám tiểu thiếp bọn ta có khác gì quả phụ làm bạn với ánh đèn cô đơn.
Rơi vào cạm bẫy nhu tình của Sương Nhi, Đường Kính Chi đang định cất bước đi theo, nhưng câu nói này làm y tỉnh lại, còn chưa kịp đáp thì Chu Quê Phương đã nắm chặt khăn lụa trong tay, hành lễ:
- Thiếp thân cũng cáo lui.
Nói xong đi chẳng khác nào chạy khỏi tiểu viện.
Trong màn đêm đen, cơ thể gợi cảm đó loáng lên mấy lượt, giống như con cá lao vào ao nước đen như mực, biến mất tăm tích.
Ngây ngốc nhìn theo bóng giai nhân tới khi bên tai có tiếng ho khẽ, y đỏ mặt lên, không dám nhìn kiều thê, nhanh chân về phòng trước.
Lâm Úc Hương đứng gian ngoài một lúc, tới khi thấy bên trong không có động tĩnh gì nữa mới vén rèm đi vào, bước đi rõ ràng cẩn thận cảnh giác hơn thường ngày rất nhiều.
Cho tới khi thấy Đường Kính Chi vẫn nằm trên ghế ngủ như mọi ngày nàng mới thở phào, tới trước bàn thổi nến đi, trong phòng tức thì tối đen, tim nàng nàng lại lần nữa thắt chặt, cuống quít chạy tới giường, vén màn lên, chui vào thật nhanh.
Nến vừa thổi tắt, hai mắt Đường Kính Chi cũng mở choàng ra, thấy một bóng đen như con thỏ kinh hoàng lao tót về ổ, y biết, kiều thê phòng bị mình.
Một trận buồn bực dâng lên trong lòng.
Dịch người, ngửa mặt nằm trên trường kỉ, hai mắt ngây ngốc nhìn trần nhà đen xì xì, từ khi xuyên việt tới đây, mặc dù bị ảnh hưởng bởi ký ức của Đường Kính Chi trước kia, y dần dần thích ứng với cuộc sống xung quanh, nhưng cái chế độ đa thê vẫn khiến người hiện đại như y không thể buông thả hưởng thụ được.
Giống như vừa rồi, quyền chủ động hoàn toàn nắm trong tay y, chỉ nói một câu, tùy ý tới bất kỳ tiểu viện nào ngủ cũng được, nhưng y đắn đo mãi không lên tiếng.
Dường như trong tiềm thức cho rằng, tới tiểu viện khác ngủ là không phải với Lâm Úc Hương.
Nhớ lại lúc mới tỉnh dậy, nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của Lâm Úc Hương, rồi thời gian bệnh nặng nằm trên giường, kiều thê xinh đẹp luôn ở bên cạnh chăm chút cho y, cho y ăn cơm, cho y uống thuốc, rồi giúp y bắt mạch, rồi chút tính toán nhỏ mỗi lẫn lấy lòng y, sau đó mới lợi dụng y, Đường Kính Chi khẽ mỉm cười.
Nói cho cùng kiều thê còn nhỏ lắm, chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám mà thôi.
Có điều mặc dù quan hệ của hai người đã cải thiện không ít, Lâm Úc Hương cũng không còn oán giận vì bị cướp về Đường phủ mà lạnh như băng với y nữa, nhưng hai người lại chỉ như bằng hữu, mà chẳng giống phu thê, cứ thế này biết tới bao giờ mới có thể chiếm được cả trái tim lẫn thể xác của nàng
Về tư, mình là một nam nhân bình thường khỏe mạnh, có nhu cầu tự nhiên, chung quanh toàn mỹ nữ muôn sắc muôn vẻ, làm sao không động lòng cho được.
Về công, hương hỏa của Đường gia phải truyền thừa, bối phận đời sau, chỉ có mỗi một mình Đường Thiên thôi, con cháu nối dõi quá thưa thớt luôn là tảng đá lớn đè nặng trong tâm khảm của Đường lão thái quân, ngày nào y chưa có con nối dỗi, ngày đó phía bên lão thái quân còn chưa ngủ ngon giấc.
Sinh cho nãi nãi đứa cháu, để bà vui vẻ, hưởng niềm vui gia đình, đó là trách nhiệm của cháu đích tôn như y.
Chỉ là, làm sao để kéo gần khoảng cách với Lâm Úc Hương đây?
Y hiện giờ vừa phải bận rộn chuyện khai hoang, lại còn lo đối kháng với Điền Cơ Vương Mông, chẳng còn thời gian đi nghĩ cách chiếm lấy trái tim của kiều thê nữa.
Nghĩ tới đó lòng phiền não, lăn qua lật lại, không sao ngủ được.
Con người không nên đâm đầu vào ngõ cụt, cho nên Đường Kính Chi nghĩ, Lâm Úc Hương không được, vậy đành chuyển hướng sang những thê thiếp khác, tiểu thiếp cũng là nữ nhân của y, y muốn làm bạn suốt đời, chỉ có điều nội tâm y vẫn nghiêng về Lâm Úc Hương hơn một chút, tình cảm con người là thế, không thể tùy ý khống chế được.
Chỉ cần mình thật lòng đối đãi với các nàng là được rồi.
Khi nàng cúi đầu mấy lọn tóc đu đưa, nàng nhẹ nhàng gạt ra phía sau vành tai trắng ngần đẹp đẽ như đĩnh bạc nguyên bảo, dáng vẻ đoan trang tao nhã.
Răng trắng cắn khẽ môi hồng, tuy y không dám nhìn lâu, nhưng vẻ phong tình chỉ hiển lộ ra trong chớp mắt đó khiến lòng Đường Kính Chi không ngừng gợn sóng.
Rồi khi chạm vào ánh mắt của mình, gò má ửng hồng, nàng bối rối né tránh, nếu kích thích hormone giống đực của Đường Kính Chi, nếu chỉ có hai người với nhau, y sớm không nhịn nổi, hóa thành con sói hung hăng chén thịt con dê này rồi.
Lâm Úc Hương vừa ăn vựa tận chức trách giúp tướng công vớ bở gắp thức ăn, nàng không hòa thuận hợp tính với mấy vị di nương kia lắm, cho nên chỉ nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng khẽ mỉm cười, coi như hưởng ứng, cho nên chẳng mấy chốc nàng nhận ra thái độ khác lạ của hai người bên cạnh.
Chẳng lẽ y động tình với Chu Quế Phương rồi.
Nhìn ánh mắt khi Đường Kính Chi vừa quay đầu sang, ánh lửa dục trong đó mới được ẩn đi, lâm Úc Hương thầm giật mình, từ khi ở chung phòng với nhau tới nay, nàng và Đường Kính Chi luôn tương kính như tân, cho nên ban đêm nàng không phòng bị y nữa, suýt thì quên tướng công vớ bở là tên háo sắc.
Trước kia sức khỏe y không tốt, tình dục hơi phai nhạt một chút, nhưng qua thời gian điều dưỡng, y đã đần cơ thể rắn chắc hơn, vậy sau này mình phải cẩn thận một chút.
Nàng không biết thực ra Đường Kính Chi như vậy một phần là do lỗi của nàng, trong món ăn bồi bổ sức khỏe nàng làm cho y ăn, có cả món bổ thận tráng dương, dù dược thiện không có dược lực mạnh như thuốc, nhưng mà vừa vặn nó là món ăn Đường Kính Chi thích, nàng thấy y thích càng làm, cho nên ăn liền tù tì cả tháng trời mới gây ra "hậu quả" ngày hôm nay.
Trong lòng nổi lên chút cảnh giác, rồi chẳng hiểu vì sao Lâm Úc Hương lại thấy khó chịu, nhất là tướng công vớ bở không ngừng quay đầu sang nhìn Chu Quế Phương, ngực càng bức bối, chẳng lẽ bằng vào dung mạo của mình, lại không bằng vị tẩu tẩu góa phụ kia.
Nếu không vì sao tướng công vớ bở chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt như thế?
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu, làm chính nàng hoảng lên, mình làm sao vậy, sao lại có suy nghĩ này.
Y không trêu chọc vào mình chẳng phải đúng với y nguyện ban đầu cả mình sao?
Mày nhíu chặt, nàng cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, một số vấn đề rõ ràng có đáp án, nhưng không sao lựa chọn được, thần tình hoảng hốt, đôi mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa Đường Kính Chi và Chu Quế Phương.
Mặt trời hoàn toàn lặn sau núi, bóng đêm bao phủ lên mặt đất, khi đám nha hoàn thắp sáng nến thì mọi người cũng đã ăn tối xong.
- Nhị gia, Nhị nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, tỳ thiếp xin cáo từ.
Vừa ra khỏi phòng ăn, Nhu Nhi nhu thuận thi lễ vạn phúc:
Đường Kính Chi ừ một tiếng, còn dặn:
- Trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé.
Uyển Nhi cũng định thi lễ cáo từ, nhưng lúc lên tiếng đột nhiên nhớ tới lúc nãy Nhị gia cố ý bóp tay mình một cái? Chẳng lẽ Nhị gia có ý tối nay tới tiểu viện của mình.
Suy nghĩ này làm hai gò má trắng trẻo của nàng đỏ rực:
- Nhị gia, Nhị nãi nãi, tỳ thiếp cũng cáo lui.
Nói rồi dùng đôi mắt như biếc nói liếc Đường Kính Chi một cái, kín đáo biểu thị tâm ý, sau đó nắm tay Nhu Nhi cùng về.
Sương Nhi trước đó cũng chứng kiến cảnh Đường Kính Chi động tình, nàng rất muốn nghe Đường Kính Chi nói đêm nay sẽ tới chô nàng nghỉ ngơi, nên chù chừ một lúc, thấy Đường Kính Chi chẳng tỏ ý gì cả, đành thi lễ cáo lui.
Lúc xoay người nàng còn cố ý ném cho y một ánh mắt u oán.
Từ khi Đường Kính Chi khỏi bệnh cho tới nay, y luôn nghỉ tại chính viện, chưa bao giờ qua đêm ở tiểu viện của các tiểu thiếp, cho nên đó cũng là nguyên nhân lớn khiến Sương Nhi có thái độ chẳng nóng chẳng lạnh với Lâm Úc Hương.
Cho dù cô có là chính thê cũng không thể giữ rịt lấy tướng công cho riêng mình, nếu không đám tiểu thiếp bọn ta có khác gì quả phụ làm bạn với ánh đèn cô đơn.
Lâm Úc Hương không biết suy nghĩ trong lòng Sương Nhi, chỉ thấy nàng cố ý lộ vẻ như hờn như oán, tim thắt lại, cứ như có thứ gì đó quan trọng sắp rời khỏi mình, hết sức khó chịu, một câu nói không kịp suy nghĩ vọt miệng phát ra:
- Nhị gia người bận suốt cả ngày đã mệt lắm rồi, mau về phòng nghỉ sớm đi.
Sương Nhi trước đó cũng chứng kiến cảnh Đường Kính Chi động tình, nàng rất muốn nghe Đường Kính Chi nói đêm nay sẽ tới chô nàng nghỉ ngơi, nên chù chừ một lúc, thấy Đường Kính Chi chẳng tỏ ý gì cả, đành thi lễ cáo lui.
Lúc xoay người nàng còn cố ý ném cho y một ánh mắt u oán.
Từ khi Đường Kính Chi khỏi bệnh cho tới nay, y luôn nghỉ tại chính viện, chưa bao giờ qua đêm ở tiểu viện của các tiểu thiếp, cho nên đó cũng là nguyên nhân lớn khiến Sương Nhi có thái độ chẳng nóng chẳng lạnh với Lâm Úc Hương.
Cho dù cô có là chính thê cũng không thể giữ rịt lấy tướng công cho riêng mình, nếu không đám tiểu thiếp bọn ta có khác gì quả phụ làm bạn với ánh đèn cô đơn.
Rơi vào cạm bẫy nhu tình của Sương Nhi, Đường Kính Chi đang định cất bước đi theo, nhưng câu nói này làm y tỉnh lại, còn chưa kịp đáp thì Chu Quê Phương đã nắm chặt khăn lụa trong tay, hành lễ:
- Thiếp thân cũng cáo lui.
Nói xong đi chẳng khác nào chạy khỏi tiểu viện.
Trong màn đêm đen, cơ thể gợi cảm đó loáng lên mấy lượt, giống như con cá lao vào ao nước đen như mực, biến mất tăm tích.
Ngây ngốc nhìn theo bóng giai nhân tới khi bên tai có tiếng ho khẽ, y đỏ mặt lên, không dám nhìn kiều thê, nhanh chân về phòng trước.
Lâm Úc Hương đứng gian ngoài một lúc, tới khi thấy bên trong không có động tĩnh gì nữa mới vén rèm đi vào, bước đi rõ ràng cẩn thận cảnh giác hơn thường ngày rất nhiều.
Cho tới khi thấy Đường Kính Chi vẫn nằm trên ghế ngủ như mọi ngày nàng mới thở phào, tới trước bàn thổi nến đi, trong phòng tức thì tối đen, tim nàng nàng lại lần nữa thắt chặt, cuống quít chạy tới giường, vén màn lên, chui vào thật nhanh.
Nến vừa thổi tắt, hai mắt Đường Kính Chi cũng mở choàng ra, thấy một bóng đen như con thỏ kinh hoàng lao tót về ổ, y biết, kiều thê phòng bị mình.
Một trận buồn bực dâng lên trong lòng.
Dịch người, ngửa mặt nằm trên trường kỉ, hai mắt ngây ngốc nhìn trần nhà đen xì xì, từ khi xuyên việt tới đây, mặc dù bị ảnh hưởng bởi ký ức của Đường Kính Chi trước kia, y dần dần thích ứng với cuộc sống xung quanh, nhưng cái chế độ đa thê vẫn khiến người hiện đại như y không thể buông thả hưởng thụ được.
Giống như vừa rồi, quyền chủ động hoàn toàn nắm trong tay y, chỉ nói một câu, tùy ý tới bất kỳ tiểu viện nào ngủ cũng được, nhưng y đắn đo mãi không lên tiếng.
Dường như trong tiềm thức cho rằng, tới tiểu viện khác ngủ là không phải với Lâm Úc Hương.
Nhớ lại lúc mới tỉnh dậy, nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của Lâm Úc Hương, rồi thời gian bệnh nặng nằm trên giường, kiều thê xinh đẹp luôn ở bên cạnh chăm chút cho y, cho y ăn cơm, cho y uống thuốc, rồi giúp y bắt mạch, rồi chút tính toán nhỏ mỗi lẫn lấy lòng y, sau đó mới lợi dụng y, Đường Kính Chi khẽ mỉm cười.
Nói cho cùng kiều thê còn nhỏ lắm, chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám mà thôi.
Có điều mặc dù quan hệ của hai người đã cải thiện không ít, Lâm Úc Hương cũng không còn oán giận vì bị cướp về Đường phủ mà lạnh như băng với y nữa, nhưng hai người lại chỉ như bằng hữu, mà chẳng giống phu thê, cứ thế này biết tới bao giờ mới có thể chiếm được cả trái tim lẫn thể xác của nàng
Về tư, mình là một nam nhân bình thường khỏe mạnh, có nhu cầu tự nhiên, chung quanh toàn mỹ nữ muôn sắc muôn vẻ, làm sao không động lòng cho được.
Về công, hương hỏa của Đường gia phải truyền thừa, bối phận đời sau, chỉ có mỗi một mình Đường Thiên thôi, con cháu nối dõi quá thưa thớt luôn là tảng đá lớn đè nặng trong tâm khảm của Đường lão thái quân, ngày nào y chưa có con nối dỗi, ngày đó phía bên lão thái quân còn chưa ngủ ngon giấc.
Sinh cho nãi nãi đứa cháu, để bà vui vẻ, hưởng niềm vui gia đình, đó là trách nhiệm của cháu đích tôn như y.
Chỉ là, làm sao để kéo gần khoảng cách với Lâm Úc Hương đây?
Y hiện giờ vừa phải bận rộn chuyện khai hoang, lại còn lo đối kháng với Điền Cơ Vương Mông, chẳng còn thời gian đi nghĩ cách chiếm lấy trái tim của kiều thê nữa.
Nghĩ tới đó lòng phiền não, lăn qua lật lại, không sao ngủ được.
Con người không nên đâm đầu vào ngõ cụt, cho nên Đường Kính Chi nghĩ, Lâm Úc Hương không được, vậy đành chuyển hướng sang những thê thiếp khác, tiểu thiếp cũng là nữ nhân của y, y muốn làm bạn suốt đời, chỉ có điều nội tâm y vẫn nghiêng về Lâm Úc Hương hơn một chút, tình cảm con người là thế, không thể tùy ý khống chế được.
Chỉ cần mình thật lòng đối đãi với các nàng là được rồi.
Tác giả :
Phó Kỳ Lân