Cực Phẩm Khí Phụ
Chương 60: Chân tâm thích ai
"Tỷ không phải không biết, cha luôn quản giáo chúng ta rất nghiêm, hắn nói chúng ta đi hướng đông, chúng ta không thể nghĩ đi hướng tây, đem hắn thành như vậy, quả thực cao hứng nha."
"Ngươi rốt cuộc dùng cách gì khiến cha giận như vậy?" Mỹ nữ vừa cười vừa tò mò hỏi.
"Ta chính là bảo hắn chuẩn bị tinh thần làm ngoại công."
Mỹ nữ tỷ tỷ trố mắt: "Cái gì, ngươi dám..."
"Tỷ nghĩ đi đâu vậy, chỉ là dọa cha một chút thôi."
Mỹ nữ tỷ tỷ thở ra một hơi: "Ta thực không yên tâm, ngươi hãy chiếu cố bản thân, ta là đến cáo biệt ngươi." Nàng thở dài một tiếng: "Ngươi thực tốt, có thể không cần cam chịu sự quản thúc của cha."
"Tỷ là người kế thừa của võ lâm đệ nhất thế gia, đương nhiên có nhiều cấm kị." Cho tới bây giờ, ta mới phát giác Nhược Nhan tỷ cũng có bất mãn.
Mỹ nữ tỷ tỷ vỗ vai ta: "Tỷ tỷ rất hâm mộ ngươi, không phải hâm mộ ngươi là thủ lĩnh của Bách Hiểu Đường, không phải hâm mộ ngươi danh chấn giang hồ, mà là hâm mộ ngươi tùy tâm sở dục, hâm mộ ngươi có thể vì bản thân mà sống. Tương lai, Mộ Dung Nhược Nhan có lẽ danh chấn giang hồ, có lẽ vạn người kính ngưỡng, nhưng ngày đó, ta không nghĩ ta sẽ thích."
Ta thần sắc ảm đạm: "Tỷ tỷ, có những thứ không thể thay đổi, tỷ sinh ra đã định sẵn phải thừa kế Mộ Dung gia, trách nhiệm nặng nề. Còn ta, kì thực cũng không phải thoải mái như vậy, trọng trách gách vác cả một đại bang không phải đơn giản."
"Ý Vân, cố gắng lên, tỷ tỷ biết Mục Hàn thực yêu ngươi, không cần bỏ qua. Cảm tình là thứ vô giá, nhưng người ta lại dễ dàng bỏ qua nó." Nàng cười cười: "Ta biết Giang ca ca cũng thực thích ngươi, ngươi đối với hắn cũng có hảo cảm? Chính là tình cảm của ngươi với Giang ca ca còn kém xa so với Mục Hàn."
Mỹ nữ tỷ tỷ vừa nói, ta tựa như bừng tỉnh đại ngộ, thoát khỏi cơn mê, vội vã nói: "Tỷ tỷ, ngươi biết ta thích ai?"
"Y Lạc Lạc bấy lâu đều nói thích Giang đại ca, ngươi một chút phản ứng cũng không có, Mục Ngữ Tâm vừa tìm đến, ngươi liền giống bà điên.
Ghen tị chính là thước đo tốt nhất cho tình yêu, ngươi ghen tị lợi hại như vậy chứng tỏ cảm tình của ngươi với Mục Hàn vô cùng sâu đậm đi."
Nghe nàng nói giống như băng đá gặp nước nóng, tâm tình của ta liền nhanh chóng cởi mở hơn, nàng nói quả thực có lí. Tâm ta vừa sáng ra thì suy nghĩ cũng thông suốt hơn nhiều, nhìn lại mỹ nữ tỷ tỷ, phát hiện ánh mắt nàng tựa như mất mát, chẳng lẽ...
"Tỷ tỷ, ngươi có người mình thích sao?" Ta thử thăm dò hỏi.
Nàng thê thảm cười: "Đã muốn quên, nhưng không thể."
"Mỹ nữ tỷ tỷ, có gì khó khăn cứ nói với ta, có thể giúp ngươi ta liền giúp." Ta chờ mong nhìn nàng, hi vọng nàng kể cho ta chuyện xưa, xem ra ở Bách Hiểu Đường vài ngày cũng nhiễm tính phóng viên rồi.
"Muội muội, hãy bảo trọng, ta đi đây." Nàng nói xong, dứt khoát quay lưng bước đi. Aiz, nguyên lai nàng cũng có người nàng thích, hơn nữa lại là gặp nhiều trắc trở, xem biểu tình của nàng e rằng hai người muốn đến với nhau thì không phải là khó khăn bình thường.
Ta cuối cùng rời phòng, chấm dứt bế quan. Từ hôm nay, ta mới hoàn toàn là Mộ Dung Ý Vân, là đường chủ Bách Hiểu Đường, nghĩ cũng xấu hổ, người ta bế quan thì là luyện thần công gì đó, xuất thế liền kinh thiên động địa, ta bế quan lại là suy nghĩ lung tung, tự kỉ một mình, xuất thế chẳng qua chỉ như một cái rắm...
Ta bắt đầu bắt tay vào công việc của Bách Hiểu Đường, đầu tiên cho phát hành báo chí, cũng may thời điểm này giấy đã không còn hiếm, chứ nếu cổ xưa hơn đem báo chí phát hành trên thẻ tre mai rùa thì thực là khổ a.
"Tiểu thư, Giang trang chủ cầu kiến." Ngân Đào lễ phép hô lên.
"Nói ta không có ở đây." Tạm thời không nghĩ gặp hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ: "Không có ở đây thế tại sao ta lại nghe tiếng nàng nói chuyện?"
"Hừ, tiến vào đi, Ngân Đào, ngươi tránh ra nơi khác." Còn có lựa chọn sao, gặp liền phải gặp.
Bệnh thần kinh quả nhiên không khách khí tiến vào nói: "Nàng thực sự không muốn thấy ta?"
Ta thở dài: "Ta mệt, muốn nghỉ ngơi."
Ánh mắt hắn dừng lại ở báo chí trên bàn, hắn tùy tay cầm lên cười nói: "Nàng vẽ?"
"Đều là ta vẽ, nhìn thế nào?"
"Nàng vẽ thanh nhã đoạn trang, cẩm tú đại khí." Thôi đi, ta tự biết không phải đẹp như vậy.
"Thực sự đẹp sao?"
Hắn gật đầu: "Không tồi, trước kia ta nghĩ nàng chỉ biết cầm hay, không ngờ họa cũng giỏi."
Tên này học được miệng mật từ khi nào? Nhưng là người đều thích được khen, ta cười hắc hắc: "Hiện tại biết được cũng chưa muộn."
Còn không kịp đắc ý, lại nghe hắn nói: "Nhưng, lực bút không đủ, không có hồn cốt, nhìn không tồi, nhưng chỉ là đồ vật tầm thường." Đả kích ta.
Ta trợn mắt: "Ngươi còn nói?"
Hắn liền đưa tay cầm bút lông, đưa bút lên giấy vẽ vẽ: "Nhìn xem đi."
Ta nhìn, chậm rãi thưởng thức bức họa của hắn. Thực sự mười phần tinh mỹ, hắn là đang họa một nữ nhân a, rất có hồn... ách, hắn họa kia là... chính là ta? Tuy không thích hắn vẽ ta, nhưng là hắn vẽ thực sự tốt lắm. Ta cùng hắn thực sự không phải cùng một cấp bậc.
Ta hé miệng: "Vẽ không tồi."
Hắn cười cười. Lại cầm lấy bút đề tự, ta ngẩng đầu, nhìn hắn viết: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Ta khẽ đỏ mặt, tuy không thích hắn viết, nhưng là hắn viết chữ đẹp lắm. Ta cầm lấy bức họa hắn vừa vẽ xong, cười nói: "Nhìn không ra, bệnh thần kinh còn có hoa tay."
Hắn kì quái hỏi: "Hoa tay?"
Ta vội chuyển đề tài, lỡ miệng nói ra từ ngữ hiện đại. "Chữ nữ này viết thế nào mới tốt?"
"Phải viết thế này..."
"Nga... cảm giác rất tốt.".... Ách, ta chợt phát hiện động tác của hai chúng ta cực kỳ ái muội, vội đẩy hắn ra nói: "Ngươi làm gì?"
Hắn cười nói: "Chẳng phải nàng hỏi chữ đó viết thế nào sao?"
"Ta tự biết, cút ra ngoài." Nói xong đẩy hắn một chút.
"Ý Vân, ta còn có chuyện muốn nói với nàng."
"Đi ra ngoài." Ta không quan tâm đẩy hắn, cuối cùng cũng đẩy được hắn ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa cái rầm, không biết có làm mũi hắn giống quả cà chua hay không?
Bệnh thần kinh đáng chết, vẫn đến loạn tâm ta. Ta vỗ ngực một hồi, tự nói: "Nhìn không ra hắn có tài vẽ, hi hi." Vừa cười tủm tỉm, quay lại, lập tức hoảng sợ lùi ra sau, bởi vì có một bóng người...
"Ngươi rốt cuộc dùng cách gì khiến cha giận như vậy?" Mỹ nữ vừa cười vừa tò mò hỏi.
"Ta chính là bảo hắn chuẩn bị tinh thần làm ngoại công."
Mỹ nữ tỷ tỷ trố mắt: "Cái gì, ngươi dám..."
"Tỷ nghĩ đi đâu vậy, chỉ là dọa cha một chút thôi."
Mỹ nữ tỷ tỷ thở ra một hơi: "Ta thực không yên tâm, ngươi hãy chiếu cố bản thân, ta là đến cáo biệt ngươi." Nàng thở dài một tiếng: "Ngươi thực tốt, có thể không cần cam chịu sự quản thúc của cha."
"Tỷ là người kế thừa của võ lâm đệ nhất thế gia, đương nhiên có nhiều cấm kị." Cho tới bây giờ, ta mới phát giác Nhược Nhan tỷ cũng có bất mãn.
Mỹ nữ tỷ tỷ vỗ vai ta: "Tỷ tỷ rất hâm mộ ngươi, không phải hâm mộ ngươi là thủ lĩnh của Bách Hiểu Đường, không phải hâm mộ ngươi danh chấn giang hồ, mà là hâm mộ ngươi tùy tâm sở dục, hâm mộ ngươi có thể vì bản thân mà sống. Tương lai, Mộ Dung Nhược Nhan có lẽ danh chấn giang hồ, có lẽ vạn người kính ngưỡng, nhưng ngày đó, ta không nghĩ ta sẽ thích."
Ta thần sắc ảm đạm: "Tỷ tỷ, có những thứ không thể thay đổi, tỷ sinh ra đã định sẵn phải thừa kế Mộ Dung gia, trách nhiệm nặng nề. Còn ta, kì thực cũng không phải thoải mái như vậy, trọng trách gách vác cả một đại bang không phải đơn giản."
"Ý Vân, cố gắng lên, tỷ tỷ biết Mục Hàn thực yêu ngươi, không cần bỏ qua. Cảm tình là thứ vô giá, nhưng người ta lại dễ dàng bỏ qua nó." Nàng cười cười: "Ta biết Giang ca ca cũng thực thích ngươi, ngươi đối với hắn cũng có hảo cảm? Chính là tình cảm của ngươi với Giang ca ca còn kém xa so với Mục Hàn."
Mỹ nữ tỷ tỷ vừa nói, ta tựa như bừng tỉnh đại ngộ, thoát khỏi cơn mê, vội vã nói: "Tỷ tỷ, ngươi biết ta thích ai?"
"Y Lạc Lạc bấy lâu đều nói thích Giang đại ca, ngươi một chút phản ứng cũng không có, Mục Ngữ Tâm vừa tìm đến, ngươi liền giống bà điên.
Ghen tị chính là thước đo tốt nhất cho tình yêu, ngươi ghen tị lợi hại như vậy chứng tỏ cảm tình của ngươi với Mục Hàn vô cùng sâu đậm đi."
Nghe nàng nói giống như băng đá gặp nước nóng, tâm tình của ta liền nhanh chóng cởi mở hơn, nàng nói quả thực có lí. Tâm ta vừa sáng ra thì suy nghĩ cũng thông suốt hơn nhiều, nhìn lại mỹ nữ tỷ tỷ, phát hiện ánh mắt nàng tựa như mất mát, chẳng lẽ...
"Tỷ tỷ, ngươi có người mình thích sao?" Ta thử thăm dò hỏi.
Nàng thê thảm cười: "Đã muốn quên, nhưng không thể."
"Mỹ nữ tỷ tỷ, có gì khó khăn cứ nói với ta, có thể giúp ngươi ta liền giúp." Ta chờ mong nhìn nàng, hi vọng nàng kể cho ta chuyện xưa, xem ra ở Bách Hiểu Đường vài ngày cũng nhiễm tính phóng viên rồi.
"Muội muội, hãy bảo trọng, ta đi đây." Nàng nói xong, dứt khoát quay lưng bước đi. Aiz, nguyên lai nàng cũng có người nàng thích, hơn nữa lại là gặp nhiều trắc trở, xem biểu tình của nàng e rằng hai người muốn đến với nhau thì không phải là khó khăn bình thường.
Ta cuối cùng rời phòng, chấm dứt bế quan. Từ hôm nay, ta mới hoàn toàn là Mộ Dung Ý Vân, là đường chủ Bách Hiểu Đường, nghĩ cũng xấu hổ, người ta bế quan thì là luyện thần công gì đó, xuất thế liền kinh thiên động địa, ta bế quan lại là suy nghĩ lung tung, tự kỉ một mình, xuất thế chẳng qua chỉ như một cái rắm...
Ta bắt đầu bắt tay vào công việc của Bách Hiểu Đường, đầu tiên cho phát hành báo chí, cũng may thời điểm này giấy đã không còn hiếm, chứ nếu cổ xưa hơn đem báo chí phát hành trên thẻ tre mai rùa thì thực là khổ a.
"Tiểu thư, Giang trang chủ cầu kiến." Ngân Đào lễ phép hô lên.
"Nói ta không có ở đây." Tạm thời không nghĩ gặp hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ: "Không có ở đây thế tại sao ta lại nghe tiếng nàng nói chuyện?"
"Hừ, tiến vào đi, Ngân Đào, ngươi tránh ra nơi khác." Còn có lựa chọn sao, gặp liền phải gặp.
Bệnh thần kinh quả nhiên không khách khí tiến vào nói: "Nàng thực sự không muốn thấy ta?"
Ta thở dài: "Ta mệt, muốn nghỉ ngơi."
Ánh mắt hắn dừng lại ở báo chí trên bàn, hắn tùy tay cầm lên cười nói: "Nàng vẽ?"
"Đều là ta vẽ, nhìn thế nào?"
"Nàng vẽ thanh nhã đoạn trang, cẩm tú đại khí." Thôi đi, ta tự biết không phải đẹp như vậy.
"Thực sự đẹp sao?"
Hắn gật đầu: "Không tồi, trước kia ta nghĩ nàng chỉ biết cầm hay, không ngờ họa cũng giỏi."
Tên này học được miệng mật từ khi nào? Nhưng là người đều thích được khen, ta cười hắc hắc: "Hiện tại biết được cũng chưa muộn."
Còn không kịp đắc ý, lại nghe hắn nói: "Nhưng, lực bút không đủ, không có hồn cốt, nhìn không tồi, nhưng chỉ là đồ vật tầm thường." Đả kích ta.
Ta trợn mắt: "Ngươi còn nói?"
Hắn liền đưa tay cầm bút lông, đưa bút lên giấy vẽ vẽ: "Nhìn xem đi."
Ta nhìn, chậm rãi thưởng thức bức họa của hắn. Thực sự mười phần tinh mỹ, hắn là đang họa một nữ nhân a, rất có hồn... ách, hắn họa kia là... chính là ta? Tuy không thích hắn vẽ ta, nhưng là hắn vẽ thực sự tốt lắm. Ta cùng hắn thực sự không phải cùng một cấp bậc.
Ta hé miệng: "Vẽ không tồi."
Hắn cười cười. Lại cầm lấy bút đề tự, ta ngẩng đầu, nhìn hắn viết: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Ta khẽ đỏ mặt, tuy không thích hắn viết, nhưng là hắn viết chữ đẹp lắm. Ta cầm lấy bức họa hắn vừa vẽ xong, cười nói: "Nhìn không ra, bệnh thần kinh còn có hoa tay."
Hắn kì quái hỏi: "Hoa tay?"
Ta vội chuyển đề tài, lỡ miệng nói ra từ ngữ hiện đại. "Chữ nữ này viết thế nào mới tốt?"
"Phải viết thế này..."
"Nga... cảm giác rất tốt.".... Ách, ta chợt phát hiện động tác của hai chúng ta cực kỳ ái muội, vội đẩy hắn ra nói: "Ngươi làm gì?"
Hắn cười nói: "Chẳng phải nàng hỏi chữ đó viết thế nào sao?"
"Ta tự biết, cút ra ngoài." Nói xong đẩy hắn một chút.
"Ý Vân, ta còn có chuyện muốn nói với nàng."
"Đi ra ngoài." Ta không quan tâm đẩy hắn, cuối cùng cũng đẩy được hắn ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa cái rầm, không biết có làm mũi hắn giống quả cà chua hay không?
Bệnh thần kinh đáng chết, vẫn đến loạn tâm ta. Ta vỗ ngực một hồi, tự nói: "Nhìn không ra hắn có tài vẽ, hi hi." Vừa cười tủm tỉm, quay lại, lập tức hoảng sợ lùi ra sau, bởi vì có một bóng người...
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở