Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 452: Tiếng ca
Dịch: workman
Biên tập: Melly
Hiệu đính: Băng Vân
- Lâm huynh đệ, ngươi sao thế?
Cao Tù kinh hãi thất sắc, vội vàng ôm lấy thân thể Lâm Vãn Vinh, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mặt lộ vẻ khốn đốn, mi mắt cơ hồ muốn dính vào nhau.
- Thất bộ tán thật là lợi hại!
Cao Tù than thở.
Lâm Vãn Vinh cố hết sức để không suy sụp, mắt mở lớn ra, căm tức hét lên:
- Thất bộ tán chó má gì, nàng hù dọa huynh đó, cái thứ trên châm này chính là …! Cao đại ca, huynh nhéo đệ một cái đệ sắp ngủ rồi.
Cao Tù vội vội vàng vàng ấn mạnh tay vào giữa người hắn. Nhưng Lâm Vãn Vinh hiện tại rất khốn đốn, loại đau đớn này chẳng có phản ứng bao nhiêu, đầu óc đã mơ mơ màng màng, nếu không phải nhờ có Cao Tù giúp đỡ, hắn đã sớm té xuống rồi.
Thấy cảnh luống cuống tay chân của hai người, Lý Hương Quân cười khanh khách:
- Như thế nào, thấy thất bộ tán của ta lợi hại chưa?! Ai bảo ngươi không nghe ta nói!
- Vị tiểu cô nương này, ngươi thân là tiểu di tử của Lâm huynh đệ, đã không thương hắn thì thôi, làm sao lại giở thủ đoạn ác độc như thế? Đến cả ta là người ngoài mà cũng thấy không vừa mắt.
Nhìn tiểu cô nương tươi cười rất đắc ý, Cao Tù nổi giận.
- Ta giở thủ đoạn gì ra?!
Sắc mặt Lý Hương Quân chợt lạnh đi:
- Hai người các ngươi nhục mạ ta, vậy không cho ta đánh ngươi sao?! Đây là đạo lý gì?!
"Miệng lưỡi Lý Hương Quân cũng không tệ, rốt cuộc cũng là lão Cao hại người!" Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, thấy sắc mặt Tiểu cô nương cực kỳ khó coi, vội nặn ra mấy tiếng cười ha ha:
- Hương Quân tiểu muội muội, kỳ thật Cao đại ca nói đùa mà, hắn luôn luôn hài hước như vậy đó. Muội ngẫm lại mà xem, muội nhỏ tuổi như vậy, ta làm sao lại cảm thấy hứng thú với muội chứ!
- Ngươi nói cái gì?!
Lý Hương Quân cau mày, mắt như phun lửa.
- A, không … không phải...!
Lâm đại nhân vội vàng khoát tay:
- Ta nói, ta trông già như vậy, còn muội thì nhỏ tuổi như vậy, muội làm sao mà cảm thấy hứng thú với ta chứ. Cao đại ca nói bậy, tất cả đều là lời nói vô căn cứ! Muội thấy đúng không, tiểu muội muội?!
Hắn nói mấy câu này, cũng là cố hết sức rồi, đầu hắn bây giờ mơ mơ màng màng, cặp mắt như muốn dính chặt lại, cảm giác rất khó chịu.
- Cuối cùng ngươi cũng biết điều.
Tiểu cô nương hừ một tiếng, nhìn hắn vài lần, vẫn còn đầy oán hận phẫn nộ:
- Trên đời này, không có một nam nhân nào là người tốt, cũng không biết sư tỷ làm sao coi trọng cái loại gian nhân như ngươi! Cây châm cắm vào ngươi lúc nãy chính là thay mặt cho sư tỷ trút giận.
Lý Hương Quân tuy nhỏ tuổi, thế mà trong lời nói đã có mùi vị cay độc, mở miệng ngậm miệng đều là vì Tiêu tiểu thư mà bất bình, Lâm Vãn Vinh cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nhịn không được phải nổi giận.
- Tiểu muội muội, nể tình muội là tỷ muội với Thanh Tuyền, ta nhịn muội nhiều rồi đó, nàng đừng tưởng rằng ta sợ nàng.
Lâm đại nhân lộ vẻ hung ác, gằn giọng nói:
- Ta không phải loại người dễ trêu như vậy đâu, nói cho muội biết, trên người ta có mang theo súng đó!
- Ngươi mang theo súng, ối dà, thật không đó?! Ta sợ quá à
Lý Hương Quân vỗ ngực, cười hì hì nói.
Cao Tù nháy nháy mắt, ghé tai hắn vô cùng thận trọng:
- Lâm huynh đệ, ngươi thật có mang theo súng hả? Ở đâu? Mau móc ra, bắn nàng ta một phát đi!
Lâm đại nhân ra vẻ rất cao thượng, nói vẻ khó xử:
- Nàng quá nhỏ tuổi, Cao đại ca, đệ là người có nguyên tắc, thân là một người trưởng thành, làm sao có thể nổ súng bậy bạ với một tiểu cô nương được chứ?
Lý Hương Quân nghe rất rõ lời trao đổi của hai người, nhịn không được cười khẩy vài tiếng, hừ một tiếng khinh thường:
- Súng gì? Ngươi tưởng bổn cô nương dễ bị lừa vậy sao, có bổn sự ngươi cứ bắn …
Lời còn chưa dứt, bỗng nghe một tiếng nổ "đoàng" thật lớn, mặt đất cũng rung chuyển, tiếng nổ ong ong khắp nơi, vang vọng dội lại vào tai người liên miên không dứt.
- Ngươi … ngươi …
Khuôn mặt của Lý Hương Quân trở nên trắng bệch, ngón tay chỉ vào mặt Lâm Vãn Vinh, nhìn chằm chằm vào hỏa khí còn đang bốc khói trong tay hắn, bị dọa đến nỗi ngẩn cả người, không nói được một câu nào cả nữa.
Tiếng nổ váng óc này, không nói Lý Hương Quân mà đến cả Cao Tù cũng bị dọa run cả người, tiếng vang vẫn còn ong ong không dứt bên tai.
- Lâm huynh đệ, ngươi … ngươi đem theo súng thật à?!
Cao Tù lắp ba lắp bắp.
Miệng súng chỉ thẳng lên trời, nòng súng còn phun khói nhè nhẹ, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, mặt mũi hung ác, cả người sát khí đằng đằng:
- Khi ta giết người thì không nói đùa! Súng đã xuất ra, tứ phương thần phục, không thấy huyết quang, thề sẽ không thu hồi. Hắc hắc, ta đã cảnh cáo muội rồi mà!
Đến cả Ninh Tiên tử cũng cơ hồ bị thương dưới cú bắn lén của Lâm mỗ, huống chi Lý Hương Quân vốn chỉ là một tiểu cô nương còn trẻ măng. Vừa nghe tiếng súng này, nàng bị dọa đến mức ngẩn người ra, ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, nước mắt lộp độp, hình dáng như hoa lê dưới mưa, trông rất xinh đẹp!
"Tiểu cô nương, rốt cục biết điều rồi phải không? Đối đãi với nữ nhân, khuyên bảo là vô dụng, phải dùng súng!" Nhìn Tiểu cô nương bị dọa khóc rống lên, Lâm Vãn Vinh quay nòng súng lên miệng thổi phù phù, đắc ý nói không nên lời.
- Lâm huynh đệ quả nhiên lợi hại, phương pháp đối phó với tiểu di tử đó thật sự là xuất thần nhập hóa, không hề đụng hàng. Bội phục, bội phục!
Cao Tù khen ngợi không thôi.
- Thật không?!
Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý phất tay:
- Không dám, không dám, Cao đại ca quá khen rồi. Tiểu di tử không nghe lời, vậy phải đánh, không được nuông chiều! Đợi sau này Cao đại ca có tiểu di tử, huynh thử xem sẽ biết!
Cao Tù thở dài thườn thượt, lắc đầu đau khổ:
- Ta sợ không có phúc khí như huynh đệ ngươi. Có tiểu di tử như hoa như ngọc vậy, lão Cao tình nguyện mỗi ngày bị nàng chích vào mông!
"Vừa rồi còn đòi kiếm đàn bà hấp dẫn, bây giờ thành ra đức hạnh như thế này, lão Cao thật sự là hết cứu rồi!" Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở: "Thật là thất vọng!"
Cao Tù hâm mộ một lúc, rồi nhớ tới một chuyện, ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Lâm huynh đệ, ngươi trúng phải thuốc mê, làm sao không linh nghiệm thế?!
Nghe lão Cao nhắc tới, Lâm Vãn Vinh nhất thời ngạc nhiên: "Ờ đúng há, làm sao mà ta không bị xỉu nhỉ?! Chẳng lẽ là ta từ trước giờ chuyên dùng cái này cho người khác, đến cả mình cũng sinh ra kháng thể?"
Hắn sững sờ, Lý Hương Quân đột nhiên òa lên một tiếng khóc lớn lên, nước mắt chảy xuống như mưa:
- Ta … ta hận chết ngươi! Ngươi khi dễ ta …
- Khi dễ muội thì sao?
Lâm đại nhân chớp chớp mắt, cười hì hì, đắc ý quơ hỏa khí trong tay:
- Ai bảo ta có súng làm chi!
- Đúng vậy, ai bảo hắn có súng! Tiểu di tử còn chích vào mông tỷ phu, sau đó hậu quả của việc đó đã xảy ra!
Cao Tù hùa theo Lâm đại nhân, hai người hi ha cười dâm đãng, vẻ mặt đắc ý, bộ dáng bỉ ổi.
- Oa...
Lý Hương Quân chưa từng gặp qua trường cảnh như vậy, bị chọc đến khóc òa lên, xoay người chạy đi:
- … sư phó … sư phó, Lâm Tam khi dễ con!
Tiểu cô nương này thật không chịu được chọc ghẹo, Cao Tù cười ha hả:
- Gọi sư phó ngươi ra đây cũng vô dụng, Lâm huynh đệ có súng, nói không chừng hắn còn khi dễ cả sư phó ngươi đó! Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ …
Hắn vội vội vàng vàng vỗ vai Lâm huynh đệ, chỉ thấy Lâm huynh đệ miệng há hốc, hai mắt trợn tròn, khẩu súng trong tay run lên, giống như trúng phải ma chú.
- Cao đại ca, vừa rồi nàng ta nói cái gì!
Lâm Vãn Vinh cố nhếch môi, thanh âm ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn khó có thể ức chế kích động.
- Nàng nói ngươi khi dễ nàng!
- Không phải, không phải, câu trước!
- Nàng gọi sư phó nàng …
- Sư phó?!
Lâm đại nhân thì thào tự nói, cơ mặt co rút.
- Tiên tử tỷ tỷ ở chỗ này?!
Hắn hưng phấn kêu lên một tiếng:
- Cao đại ca, mau, chúng ta mau tiến vào! Vũ Tích, ta đến rồi …
Theo Lâm đại nhân phân phó, Cao Tù sao dám chậm trễ, vội vội vàng vàng đẩy ghế lăn, chạy như bay vào nhà tranh.
Trong phòng bố trí rất đơn giản, chỉ có một người mặc bộ quần áo đứng phía trước cửa sổ làm Lâm Vãn Vinh vô cùng xúc động, nữ tử yêu kiều đó như đang ngưng thần suy nghĩ cái gì đó. Bộ quần áo trắng muốt này chính là thứ mà Ninh Tiên tử thích nhất. Lâm Vãn Vinh rưng rưng nước mắt, tay khẽ run lên, đi thẳng về phía trước chạm khẽ, lẩm bẩm:
- Vũ Tích, là nàng sao?
- Không phải ta!
Bạch y nữ tử cười hì hì, xoay người lại, thuận tay cướp được khẩu súng trong tay hắn.
Đợi khi thấy rõ dáng vẻ nữ tử đó, Lâm Vãn Vinh vừa thẹn vừa giận:
- Ngươi … ngươi dám lừa ta?!
- Không lừa ngươi thì lừa ai?
Lý Hương Quân cười đứng lên, rũ bỏ bộ áo trắng xuống, xoay một vòng thân người, rất mềm mại:
- Ngươi nhìn xem, ta giống sư phó không?!
Bộ quần áo này là của Ninh Tiên tử, Lý Hương Quân còn nhỏ, quần áo hơi rộng so với người nàng, nhưng nàng vốn cũng là quốc sắc thiên hương, loại quần áo rộng thùng thình phủ trên thân thể thanh xuân mềm mại thướt tha của nàng lại có một phong vị khác.
- Thua xa!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng khinh thường:
- Ngươi mà so với tiên tử tỷ tỷ, cứ như bãi lầy so với trời xanh ấy, ngươi có tu mười kiếp cũng không đạt đến nửa phần của nàng.
- Ngươi… ngươi…
Lý Hương Quân tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, cầm cây súng dí vào huyệt Thái dương trên đầu hắn, gằn giọng:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, ta có súng đó!
Cao Tù bị dọa hô to:
- Chậm một chút, chậm một chút, cái ám khí tây dương này rất dễ dàng cướp cò. Tiểu di tử với tỷ phu, tùy tiện đùa giỡn một chút là được rồi, hà tất ép người như thế?!
- Cái tên đen thui này đi ra ngoài cho ta!
Lý Hương Quân vẻ rất giận, giơ một ngón tay nhỏ bé, chỉ thẳng vào Cao Tù.
Trên mặt tiểu cô nương tràn đầy lửa giận, Lâm đại nhân lại ở trong tay nàng, Cao Tù cũng không làm gì được cả.
- Cao đại ca, huynh đi ra ngoài đi.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ta và tiểu muội muội là người thân, nàng sẽ không khi dễ ta đâu!
- Khi dễ ngươi thì sao chứ?!
Đợi cho Cao Tù ra khỏi nhà tranh, Lý Hương Quân cười khanh khách, đắc ý quơ khẩu súng trong tay:
- Ai kêu ta có súng làm chi!
"Thật sự hết biết rồi! Nhanh thế sao, tiểu nha đầu này đem nguyên xi câu nói vừa rồi trả về không thiếu một chữ." Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Khi dễ thì khi dễ, Lâm mỗ ta làm người không biết sợ. Nhưng tiểu muội muội, trước khi muội khi dễ ta, ta có một việc phải dạy cho muội!
- Ta có sư phó, không cần ngươi dạy?!
Lý Hương Quân hừ lạnh.
- Dạy muội cách bắn súng!
Lâm Vãn Vinh cười cười, cầm lấy cổ tay nõn nà của nàng:
- Ám khí này là một món của người Tây dương, bên này là nòng súng là nơi giữ đạn bên trong, còn đạn là từ cái báng súng bên kia bắn ra. Nếu tư thế cầm như muội bây giờ, cây súng đó đáng nhắm ngay mình đó
Hắn chỉ chỉ tay, cười tiêu sái:
- Một khi có chuyện xảy ra, muốn khi dễ ta chắc cũng không được, nhưng chính muội tự mình hại mình thì không thành vấn đề!
- Ta, ta cố ý cầm ngược thôi!
Lý Hương Quân mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng quay ngược cây súng lại:
- Ngươi cười cái gì, không cho phép cười! Có tin ta phát ám khí này không!
Lâm Vãn Vinh cười vài tiếng, nhìn nàng thật lâu, không nói một câu. Thấy ánh mắt hắn nhìn săm soi vào người mình, Lý Hương Quân căm tức:
- Ngươi nhìn cái gì? Ta phát ám khí …
- Ngươi lấy được bộ xiêm y này ở đâu thế,
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nó không thuộc về ngươi.
Lý Hương Quân cương quyết đáp trả:
- Sao không … đây là do sư phó lưu lại cho ta mà, vì sao ta phải nghe ngươi?!
Tính tình Lý Hương Quân nếu so với Ninh Vũ Tích thì cả người đều rất cực đoan. Nhìn vào bộ quần áo khiết bạch đó, giống như Ninh Tiên tử hiện ra trước mắt, Lâm Vãn Vinh hít một hơi nói:
- Cao đại ca, chúng ta đi thôi!
Cao Tù đứng ngoài cửa lên tiếng, rồi đi vào trong. Lý Hương Quân thấy hắn chỉ lo nói chuyện của mình, không thèm để ý người khác, trong lòng rất giận, phẫn hận hét lên:
- Đứng lại! Ngươi muốn đi vậy sao?!
- Thế nào, tiểu muội muội muốn mời khách ăn cơm sao?!
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Lý Hương Quân vẻ mặt băng giá, nói:
- Ngươi và sư phó ta rốt cuộc có quan hệ gì?
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng phất tay:
- Một loại quan hệ rất trọng yếu, ngươi bây giờ còn nhỏ, đợi lớn lên, ngươi sẽ hiểu được.
Lý Hương Quân tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng tinh linh cổ quái, nghe vậy nổi giận nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi vừa rồi gọi tên sư phó ta, ta nghe được rất rõ rồi. Hay cho tên Lâm Tam nhà ngươi, ngươi vô sỉ như vậy, làm sao lại quan tâm tới sư phó ta? Rồi lại quan tâm cả sư tỷ ta nữa?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ngươi muốn ta quan tâm ai? Sư phó hay là sư tỷ ngươi?!
Những lời vô sỉ như vậy mà cũng nói được, Lý Hương Quân làm gì là đối thủ của hắn, cả giận nói:
- Sư phó và sư tỷ ta, đều là nữ tử kiệt xuất nhất thiên hạ, nếu ngươi dám làm gì có lỗi với họ, ta tuyệt không tha cho ngươi đâu!
Tiểu nha đầu này thật ra cũng công bình, Lâm Vãn Vinh cười cười, thần sắc vô cùng trịnh trọng:
- Ta cũng nghĩ như ngươi vậy, Thanh Tuyền và Vũ Tích, nếu ta phụ bất kỳ ai trong số các nàng, cứ để trời tru đất diệt ta, không được chết tử tế!
Thanh âm hắn không lớn, nhưng có một lực lượng đặc biệt, như xuyên kim phá đá.
Lý Hương Quân ngây dại, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn lưu thêm ở đây một khắc nào:
- Cao đại ca, chúng ta đi!
Cao Tù đẩy ghế lăn hắn ra ngoài phòng, tiểu cô nương liền lập tức tỉnh ngộ, nổi giận:
- Ngươi tưởng dễ sao, ta đem việc hôm nay nói cho sư tỷ, xem ngươi có thể đắc ý bao lâu!
- Tùy ngươi.
Lâm Vãn Vinh hít một tiếng, việc gì tới thì để cho nó tới, chỉ cần giải quyết một lần.
- Ngươi … ngươi …
Thấy hắn không nghe lời mình khuyên bảo, hình dáng vẻ không thèm quan tâm, Lý Hương Quân tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lắc lắc khẩu súng trong tay nói:
- Ngươi tin ta phát ám khí không?
Lâm Vãn Vinh cũng không quay đầu lại, khoát tay, xem như đáp lời. Thân hình hai người đi càng lúc càng xa, Lý Hương Quân nắm chặt cây súng, sắc mặt lúc hồng lúc trắng, khó có thể lựa chọn.
Đi thật xa, Cao Tù lúc này mới thấp giọng nói:
- Huynh đệ, tiểu di tử của ngươi chỉ là có công phu miệng lưỡi thật lợi hại, bản tính cũng không kém. Việc vừa rồi phóng châm, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ, nàng cũng chỉ cố ý hù dọa ngươi thôi.
Lão Cao này thật sự là không biết điều, châm đâu có chích vào mông hắn đâu, hắn tự nhiên đâu có cảm nhận được sự đau đớn của ta. Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Chuyện phi châm thì cho qua, nhưng nàng còn đoạt súng của ta, đừng quên, bây giờ chúng ta đang ở dưới họng súng của nàng đó.
- Nhắc tới khẩu súng này, ta cảm thấy kỳ quái lắm.
Cao Tù cau cau mày, sắc mặt xem ra rất khó hiểu:
- Vừa rồi lúc ta đi vào, tư thế cầm súng của tiểu cô nương này thật là quái dị, hoàn toàn khác với cách cầm của huynh đệ ngươi, dường như ngược lại thì phải …
- Hứ…
Lâm đại nhân vội vàng áp chế thanh âm, quỷ dị cười:
- Cao đại ca, làm người không thể quá thật thà, ta chưa dạy ngươi à?!
Cao Tù giật mình hiểu ra.
Ngưng Lập phong lặng lẽ, một cánh chim bay thẳng vào trong mây mù, lượn một vòng trong màn sương rồi bay vòng về phía Thiên Tuyệt phong. Nhè nhẹ vuốt ve sợi dây thừng, cảm giác băng giá nơi lòng bàn tay, nhớ tới chuyên xưa kia, rồi những nỗi ấm áp lan khắp tâm hồn.
- Vũ Tích …
- Thần tiên tỷ tỷ …
Lâm Vãn Vinh để hai tay lên miệng, gào lớn vào vách núi đối diện.
- Vũ Tích...
- Thần tiên tỷ tỷ...
Tiếng vang khắp nơi, vang vọng cả sơn cốc, giống như gió xuân thổi vào rừng, quanh quẩn không tắt. Thiên Tuyệt phong mây mù lãng đãng, tĩnh lặng tuyệt đối, không thấy rõ cảnh tượng gì, không biết nơi nào là nơi Ninh Vũ Tích ẩn thân đây.
Từ buổi trưa khi ánh nắng chói chang đến khi mặt trời gần tắt nắng, Lâm Vãn Vinh như không biết mệt, dùng hết tất cả khí lực, hô hoán hết lần này tới lần khác.
Chiều về, trời bắt đầu nổi cơn mưa phùn, mưa quất vào người, như cương trâm đâm vào tận xương. Mặt trời khuất dần sau núi, ánh sao sáng hiện lên lấp lánh, trong màn mưa phùn nhập nhòa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo hư vô.
Thiên Tuyệt phong vẫn yên lặng như tờ, không hề có chút ánh sáng nào, hoang vu cô quạnh. Lâm Vãn Vinh cả người ướt đẫm, nhưng không chịu lui một bước, hắn nhè nhẹ ho khan vài tiếng, hắng giọng khản đặc, như muốn nuốt nỗi phiền muộn vào lòng.
- Vũ Tích, thần tiên tỷ tỷ, nàng ở nơi nào, nàng ở nơi nào …
Hắn dùng hết khí lực toàn thân, ra sức hô lớn, thanh âm vừa khàn khàn vừa khê đặc, vang mãi không thôi, xuyên qua sơn cốc, lại đánh động đàn chim đã nghỉ đêm.
Yên tĩnh...!
Vô cùng yên tĩnh...!
Thiên Tuyệt phong như một ốc đảo cô quạnh giữa đêm khuya, trầm mặc không một tiếng động.
Mưa phùn quất vào mặt, lạnh đến tận xương. Lâm Vãn Vinh cắn răng, hai mắt mờ lệ, nhìn vào vũ trụ mờ mịt, bỗng có một tiên âm văng vẳng đâu đây, khi xa khi gần, nhẹ nhàng vang đến bên tai:
Say men vuốt áo thoảng hương xưa
Cuồng quay sầu biệt mấy cho vừa
Lối mòn cỏ phủ theo năm tháng
Ngày ngày lầu đón bóng tịch dương...
Mây mờ mịt
Nước mênh mang...
Đường về xa thẳm chinh nhân mõi mòn
Tương tư nói mấy cho tròn
Lời nào viết xiết khóc hờn được chi…
__________________________________________________ _______
Nguyên bản của bài thơ:
Túy phách xuân sam* tích cựu hương
Thiên tướng li hận não sơ cuồng
Niên niên mạch thượng sinh thu thảo
Nhật nhật lâu trung đáo tịch dương
Vân miểu miểu
Thủy mang mang
Hành nhân chinh lệ kỷ đa trưởng
Tương tư bổn thị vô bằng ngữ
Mạc hướng hoa tiên phí lệ hành
*Xuân sam nghĩa như thanh sam. Vì vậy còn nói Tư mã xuân sam (cũng như Tư mã thanh sam trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị: Giang Châu tư mã đượm mùi áo xanh
Dịch nghĩa:
Say rượu, vuốt tấm áo xanh vẫn thấy vương mùi hương cũ
Trời cứ khiến kẻ cuồng này sầu khổ vì biệt ly
Mỗi năm cỏ buồn lại mọc trên lối đi
Ngày ngày ngôi lầu lại đón lúc chiều xuống.
Mây mịt mờ, nước mênh mang,
Chinh nhân trở về đường còn rất xa
Tương tư làm sao nói cho cạn,
Viết không hết cũng đừng hoài công khóc với tờ thư.
Bài từ theo điệu Giá cô thiên của Yến Kỷ Đạo.
Yến Kỷ Đạo (1040-1112), tự Thúc Nguyên, hiệu Tiểu San, người Lâm Xuyên - Phủ Châu (nay thuộc Giang Tây). Thúc Nguyên là từ nhân thời Bắc Tống, từng làm quan viên nhỏ ở nhiều nơi, cuối đời dưỡng già tại quê nhà. Từ của ông có ý vị cảm thương, tập hợp trong "Tiểu San từ".
Biên tập: Melly
Hiệu đính: Băng Vân
- Lâm huynh đệ, ngươi sao thế?
Cao Tù kinh hãi thất sắc, vội vàng ôm lấy thân thể Lâm Vãn Vinh, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mặt lộ vẻ khốn đốn, mi mắt cơ hồ muốn dính vào nhau.
- Thất bộ tán thật là lợi hại!
Cao Tù than thở.
Lâm Vãn Vinh cố hết sức để không suy sụp, mắt mở lớn ra, căm tức hét lên:
- Thất bộ tán chó má gì, nàng hù dọa huynh đó, cái thứ trên châm này chính là …! Cao đại ca, huynh nhéo đệ một cái đệ sắp ngủ rồi.
Cao Tù vội vội vàng vàng ấn mạnh tay vào giữa người hắn. Nhưng Lâm Vãn Vinh hiện tại rất khốn đốn, loại đau đớn này chẳng có phản ứng bao nhiêu, đầu óc đã mơ mơ màng màng, nếu không phải nhờ có Cao Tù giúp đỡ, hắn đã sớm té xuống rồi.
Thấy cảnh luống cuống tay chân của hai người, Lý Hương Quân cười khanh khách:
- Như thế nào, thấy thất bộ tán của ta lợi hại chưa?! Ai bảo ngươi không nghe ta nói!
- Vị tiểu cô nương này, ngươi thân là tiểu di tử của Lâm huynh đệ, đã không thương hắn thì thôi, làm sao lại giở thủ đoạn ác độc như thế? Đến cả ta là người ngoài mà cũng thấy không vừa mắt.
Nhìn tiểu cô nương tươi cười rất đắc ý, Cao Tù nổi giận.
- Ta giở thủ đoạn gì ra?!
Sắc mặt Lý Hương Quân chợt lạnh đi:
- Hai người các ngươi nhục mạ ta, vậy không cho ta đánh ngươi sao?! Đây là đạo lý gì?!
"Miệng lưỡi Lý Hương Quân cũng không tệ, rốt cuộc cũng là lão Cao hại người!" Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, thấy sắc mặt Tiểu cô nương cực kỳ khó coi, vội nặn ra mấy tiếng cười ha ha:
- Hương Quân tiểu muội muội, kỳ thật Cao đại ca nói đùa mà, hắn luôn luôn hài hước như vậy đó. Muội ngẫm lại mà xem, muội nhỏ tuổi như vậy, ta làm sao lại cảm thấy hứng thú với muội chứ!
- Ngươi nói cái gì?!
Lý Hương Quân cau mày, mắt như phun lửa.
- A, không … không phải...!
Lâm đại nhân vội vàng khoát tay:
- Ta nói, ta trông già như vậy, còn muội thì nhỏ tuổi như vậy, muội làm sao mà cảm thấy hứng thú với ta chứ. Cao đại ca nói bậy, tất cả đều là lời nói vô căn cứ! Muội thấy đúng không, tiểu muội muội?!
Hắn nói mấy câu này, cũng là cố hết sức rồi, đầu hắn bây giờ mơ mơ màng màng, cặp mắt như muốn dính chặt lại, cảm giác rất khó chịu.
- Cuối cùng ngươi cũng biết điều.
Tiểu cô nương hừ một tiếng, nhìn hắn vài lần, vẫn còn đầy oán hận phẫn nộ:
- Trên đời này, không có một nam nhân nào là người tốt, cũng không biết sư tỷ làm sao coi trọng cái loại gian nhân như ngươi! Cây châm cắm vào ngươi lúc nãy chính là thay mặt cho sư tỷ trút giận.
Lý Hương Quân tuy nhỏ tuổi, thế mà trong lời nói đã có mùi vị cay độc, mở miệng ngậm miệng đều là vì Tiêu tiểu thư mà bất bình, Lâm Vãn Vinh cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nhịn không được phải nổi giận.
- Tiểu muội muội, nể tình muội là tỷ muội với Thanh Tuyền, ta nhịn muội nhiều rồi đó, nàng đừng tưởng rằng ta sợ nàng.
Lâm đại nhân lộ vẻ hung ác, gằn giọng nói:
- Ta không phải loại người dễ trêu như vậy đâu, nói cho muội biết, trên người ta có mang theo súng đó!
- Ngươi mang theo súng, ối dà, thật không đó?! Ta sợ quá à
Lý Hương Quân vỗ ngực, cười hì hì nói.
Cao Tù nháy nháy mắt, ghé tai hắn vô cùng thận trọng:
- Lâm huynh đệ, ngươi thật có mang theo súng hả? Ở đâu? Mau móc ra, bắn nàng ta một phát đi!
Lâm đại nhân ra vẻ rất cao thượng, nói vẻ khó xử:
- Nàng quá nhỏ tuổi, Cao đại ca, đệ là người có nguyên tắc, thân là một người trưởng thành, làm sao có thể nổ súng bậy bạ với một tiểu cô nương được chứ?
Lý Hương Quân nghe rất rõ lời trao đổi của hai người, nhịn không được cười khẩy vài tiếng, hừ một tiếng khinh thường:
- Súng gì? Ngươi tưởng bổn cô nương dễ bị lừa vậy sao, có bổn sự ngươi cứ bắn …
Lời còn chưa dứt, bỗng nghe một tiếng nổ "đoàng" thật lớn, mặt đất cũng rung chuyển, tiếng nổ ong ong khắp nơi, vang vọng dội lại vào tai người liên miên không dứt.
- Ngươi … ngươi …
Khuôn mặt của Lý Hương Quân trở nên trắng bệch, ngón tay chỉ vào mặt Lâm Vãn Vinh, nhìn chằm chằm vào hỏa khí còn đang bốc khói trong tay hắn, bị dọa đến nỗi ngẩn cả người, không nói được một câu nào cả nữa.
Tiếng nổ váng óc này, không nói Lý Hương Quân mà đến cả Cao Tù cũng bị dọa run cả người, tiếng vang vẫn còn ong ong không dứt bên tai.
- Lâm huynh đệ, ngươi … ngươi đem theo súng thật à?!
Cao Tù lắp ba lắp bắp.
Miệng súng chỉ thẳng lên trời, nòng súng còn phun khói nhè nhẹ, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, mặt mũi hung ác, cả người sát khí đằng đằng:
- Khi ta giết người thì không nói đùa! Súng đã xuất ra, tứ phương thần phục, không thấy huyết quang, thề sẽ không thu hồi. Hắc hắc, ta đã cảnh cáo muội rồi mà!
Đến cả Ninh Tiên tử cũng cơ hồ bị thương dưới cú bắn lén của Lâm mỗ, huống chi Lý Hương Quân vốn chỉ là một tiểu cô nương còn trẻ măng. Vừa nghe tiếng súng này, nàng bị dọa đến mức ngẩn người ra, ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, nước mắt lộp độp, hình dáng như hoa lê dưới mưa, trông rất xinh đẹp!
"Tiểu cô nương, rốt cục biết điều rồi phải không? Đối đãi với nữ nhân, khuyên bảo là vô dụng, phải dùng súng!" Nhìn Tiểu cô nương bị dọa khóc rống lên, Lâm Vãn Vinh quay nòng súng lên miệng thổi phù phù, đắc ý nói không nên lời.
- Lâm huynh đệ quả nhiên lợi hại, phương pháp đối phó với tiểu di tử đó thật sự là xuất thần nhập hóa, không hề đụng hàng. Bội phục, bội phục!
Cao Tù khen ngợi không thôi.
- Thật không?!
Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý phất tay:
- Không dám, không dám, Cao đại ca quá khen rồi. Tiểu di tử không nghe lời, vậy phải đánh, không được nuông chiều! Đợi sau này Cao đại ca có tiểu di tử, huynh thử xem sẽ biết!
Cao Tù thở dài thườn thượt, lắc đầu đau khổ:
- Ta sợ không có phúc khí như huynh đệ ngươi. Có tiểu di tử như hoa như ngọc vậy, lão Cao tình nguyện mỗi ngày bị nàng chích vào mông!
"Vừa rồi còn đòi kiếm đàn bà hấp dẫn, bây giờ thành ra đức hạnh như thế này, lão Cao thật sự là hết cứu rồi!" Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở: "Thật là thất vọng!"
Cao Tù hâm mộ một lúc, rồi nhớ tới một chuyện, ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Lâm huynh đệ, ngươi trúng phải thuốc mê, làm sao không linh nghiệm thế?!
Nghe lão Cao nhắc tới, Lâm Vãn Vinh nhất thời ngạc nhiên: "Ờ đúng há, làm sao mà ta không bị xỉu nhỉ?! Chẳng lẽ là ta từ trước giờ chuyên dùng cái này cho người khác, đến cả mình cũng sinh ra kháng thể?"
Hắn sững sờ, Lý Hương Quân đột nhiên òa lên một tiếng khóc lớn lên, nước mắt chảy xuống như mưa:
- Ta … ta hận chết ngươi! Ngươi khi dễ ta …
- Khi dễ muội thì sao?
Lâm đại nhân chớp chớp mắt, cười hì hì, đắc ý quơ hỏa khí trong tay:
- Ai bảo ta có súng làm chi!
- Đúng vậy, ai bảo hắn có súng! Tiểu di tử còn chích vào mông tỷ phu, sau đó hậu quả của việc đó đã xảy ra!
Cao Tù hùa theo Lâm đại nhân, hai người hi ha cười dâm đãng, vẻ mặt đắc ý, bộ dáng bỉ ổi.
- Oa...
Lý Hương Quân chưa từng gặp qua trường cảnh như vậy, bị chọc đến khóc òa lên, xoay người chạy đi:
- … sư phó … sư phó, Lâm Tam khi dễ con!
Tiểu cô nương này thật không chịu được chọc ghẹo, Cao Tù cười ha hả:
- Gọi sư phó ngươi ra đây cũng vô dụng, Lâm huynh đệ có súng, nói không chừng hắn còn khi dễ cả sư phó ngươi đó! Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ …
Hắn vội vội vàng vàng vỗ vai Lâm huynh đệ, chỉ thấy Lâm huynh đệ miệng há hốc, hai mắt trợn tròn, khẩu súng trong tay run lên, giống như trúng phải ma chú.
- Cao đại ca, vừa rồi nàng ta nói cái gì!
Lâm Vãn Vinh cố nhếch môi, thanh âm ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn khó có thể ức chế kích động.
- Nàng nói ngươi khi dễ nàng!
- Không phải, không phải, câu trước!
- Nàng gọi sư phó nàng …
- Sư phó?!
Lâm đại nhân thì thào tự nói, cơ mặt co rút.
- Tiên tử tỷ tỷ ở chỗ này?!
Hắn hưng phấn kêu lên một tiếng:
- Cao đại ca, mau, chúng ta mau tiến vào! Vũ Tích, ta đến rồi …
Theo Lâm đại nhân phân phó, Cao Tù sao dám chậm trễ, vội vội vàng vàng đẩy ghế lăn, chạy như bay vào nhà tranh.
Trong phòng bố trí rất đơn giản, chỉ có một người mặc bộ quần áo đứng phía trước cửa sổ làm Lâm Vãn Vinh vô cùng xúc động, nữ tử yêu kiều đó như đang ngưng thần suy nghĩ cái gì đó. Bộ quần áo trắng muốt này chính là thứ mà Ninh Tiên tử thích nhất. Lâm Vãn Vinh rưng rưng nước mắt, tay khẽ run lên, đi thẳng về phía trước chạm khẽ, lẩm bẩm:
- Vũ Tích, là nàng sao?
- Không phải ta!
Bạch y nữ tử cười hì hì, xoay người lại, thuận tay cướp được khẩu súng trong tay hắn.
Đợi khi thấy rõ dáng vẻ nữ tử đó, Lâm Vãn Vinh vừa thẹn vừa giận:
- Ngươi … ngươi dám lừa ta?!
- Không lừa ngươi thì lừa ai?
Lý Hương Quân cười đứng lên, rũ bỏ bộ áo trắng xuống, xoay một vòng thân người, rất mềm mại:
- Ngươi nhìn xem, ta giống sư phó không?!
Bộ quần áo này là của Ninh Tiên tử, Lý Hương Quân còn nhỏ, quần áo hơi rộng so với người nàng, nhưng nàng vốn cũng là quốc sắc thiên hương, loại quần áo rộng thùng thình phủ trên thân thể thanh xuân mềm mại thướt tha của nàng lại có một phong vị khác.
- Thua xa!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng khinh thường:
- Ngươi mà so với tiên tử tỷ tỷ, cứ như bãi lầy so với trời xanh ấy, ngươi có tu mười kiếp cũng không đạt đến nửa phần của nàng.
- Ngươi… ngươi…
Lý Hương Quân tức giận đến mức nước mắt lưng tròng, cầm cây súng dí vào huyệt Thái dương trên đầu hắn, gằn giọng:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, ta có súng đó!
Cao Tù bị dọa hô to:
- Chậm một chút, chậm một chút, cái ám khí tây dương này rất dễ dàng cướp cò. Tiểu di tử với tỷ phu, tùy tiện đùa giỡn một chút là được rồi, hà tất ép người như thế?!
- Cái tên đen thui này đi ra ngoài cho ta!
Lý Hương Quân vẻ rất giận, giơ một ngón tay nhỏ bé, chỉ thẳng vào Cao Tù.
Trên mặt tiểu cô nương tràn đầy lửa giận, Lâm đại nhân lại ở trong tay nàng, Cao Tù cũng không làm gì được cả.
- Cao đại ca, huynh đi ra ngoài đi.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ta và tiểu muội muội là người thân, nàng sẽ không khi dễ ta đâu!
- Khi dễ ngươi thì sao chứ?!
Đợi cho Cao Tù ra khỏi nhà tranh, Lý Hương Quân cười khanh khách, đắc ý quơ khẩu súng trong tay:
- Ai kêu ta có súng làm chi!
"Thật sự hết biết rồi! Nhanh thế sao, tiểu nha đầu này đem nguyên xi câu nói vừa rồi trả về không thiếu một chữ." Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Khi dễ thì khi dễ, Lâm mỗ ta làm người không biết sợ. Nhưng tiểu muội muội, trước khi muội khi dễ ta, ta có một việc phải dạy cho muội!
- Ta có sư phó, không cần ngươi dạy?!
Lý Hương Quân hừ lạnh.
- Dạy muội cách bắn súng!
Lâm Vãn Vinh cười cười, cầm lấy cổ tay nõn nà của nàng:
- Ám khí này là một món của người Tây dương, bên này là nòng súng là nơi giữ đạn bên trong, còn đạn là từ cái báng súng bên kia bắn ra. Nếu tư thế cầm như muội bây giờ, cây súng đó đáng nhắm ngay mình đó
Hắn chỉ chỉ tay, cười tiêu sái:
- Một khi có chuyện xảy ra, muốn khi dễ ta chắc cũng không được, nhưng chính muội tự mình hại mình thì không thành vấn đề!
- Ta, ta cố ý cầm ngược thôi!
Lý Hương Quân mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng quay ngược cây súng lại:
- Ngươi cười cái gì, không cho phép cười! Có tin ta phát ám khí này không!
Lâm Vãn Vinh cười vài tiếng, nhìn nàng thật lâu, không nói một câu. Thấy ánh mắt hắn nhìn săm soi vào người mình, Lý Hương Quân căm tức:
- Ngươi nhìn cái gì? Ta phát ám khí …
- Ngươi lấy được bộ xiêm y này ở đâu thế,
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nó không thuộc về ngươi.
Lý Hương Quân cương quyết đáp trả:
- Sao không … đây là do sư phó lưu lại cho ta mà, vì sao ta phải nghe ngươi?!
Tính tình Lý Hương Quân nếu so với Ninh Vũ Tích thì cả người đều rất cực đoan. Nhìn vào bộ quần áo khiết bạch đó, giống như Ninh Tiên tử hiện ra trước mắt, Lâm Vãn Vinh hít một hơi nói:
- Cao đại ca, chúng ta đi thôi!
Cao Tù đứng ngoài cửa lên tiếng, rồi đi vào trong. Lý Hương Quân thấy hắn chỉ lo nói chuyện của mình, không thèm để ý người khác, trong lòng rất giận, phẫn hận hét lên:
- Đứng lại! Ngươi muốn đi vậy sao?!
- Thế nào, tiểu muội muội muốn mời khách ăn cơm sao?!
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Lý Hương Quân vẻ mặt băng giá, nói:
- Ngươi và sư phó ta rốt cuộc có quan hệ gì?
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng phất tay:
- Một loại quan hệ rất trọng yếu, ngươi bây giờ còn nhỏ, đợi lớn lên, ngươi sẽ hiểu được.
Lý Hương Quân tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng tinh linh cổ quái, nghe vậy nổi giận nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi vừa rồi gọi tên sư phó ta, ta nghe được rất rõ rồi. Hay cho tên Lâm Tam nhà ngươi, ngươi vô sỉ như vậy, làm sao lại quan tâm tới sư phó ta? Rồi lại quan tâm cả sư tỷ ta nữa?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ngươi muốn ta quan tâm ai? Sư phó hay là sư tỷ ngươi?!
Những lời vô sỉ như vậy mà cũng nói được, Lý Hương Quân làm gì là đối thủ của hắn, cả giận nói:
- Sư phó và sư tỷ ta, đều là nữ tử kiệt xuất nhất thiên hạ, nếu ngươi dám làm gì có lỗi với họ, ta tuyệt không tha cho ngươi đâu!
Tiểu nha đầu này thật ra cũng công bình, Lâm Vãn Vinh cười cười, thần sắc vô cùng trịnh trọng:
- Ta cũng nghĩ như ngươi vậy, Thanh Tuyền và Vũ Tích, nếu ta phụ bất kỳ ai trong số các nàng, cứ để trời tru đất diệt ta, không được chết tử tế!
Thanh âm hắn không lớn, nhưng có một lực lượng đặc biệt, như xuyên kim phá đá.
Lý Hương Quân ngây dại, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn lưu thêm ở đây một khắc nào:
- Cao đại ca, chúng ta đi!
Cao Tù đẩy ghế lăn hắn ra ngoài phòng, tiểu cô nương liền lập tức tỉnh ngộ, nổi giận:
- Ngươi tưởng dễ sao, ta đem việc hôm nay nói cho sư tỷ, xem ngươi có thể đắc ý bao lâu!
- Tùy ngươi.
Lâm Vãn Vinh hít một tiếng, việc gì tới thì để cho nó tới, chỉ cần giải quyết một lần.
- Ngươi … ngươi …
Thấy hắn không nghe lời mình khuyên bảo, hình dáng vẻ không thèm quan tâm, Lý Hương Quân tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lắc lắc khẩu súng trong tay nói:
- Ngươi tin ta phát ám khí không?
Lâm Vãn Vinh cũng không quay đầu lại, khoát tay, xem như đáp lời. Thân hình hai người đi càng lúc càng xa, Lý Hương Quân nắm chặt cây súng, sắc mặt lúc hồng lúc trắng, khó có thể lựa chọn.
Đi thật xa, Cao Tù lúc này mới thấp giọng nói:
- Huynh đệ, tiểu di tử của ngươi chỉ là có công phu miệng lưỡi thật lợi hại, bản tính cũng không kém. Việc vừa rồi phóng châm, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ, nàng cũng chỉ cố ý hù dọa ngươi thôi.
Lão Cao này thật sự là không biết điều, châm đâu có chích vào mông hắn đâu, hắn tự nhiên đâu có cảm nhận được sự đau đớn của ta. Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Chuyện phi châm thì cho qua, nhưng nàng còn đoạt súng của ta, đừng quên, bây giờ chúng ta đang ở dưới họng súng của nàng đó.
- Nhắc tới khẩu súng này, ta cảm thấy kỳ quái lắm.
Cao Tù cau cau mày, sắc mặt xem ra rất khó hiểu:
- Vừa rồi lúc ta đi vào, tư thế cầm súng của tiểu cô nương này thật là quái dị, hoàn toàn khác với cách cầm của huynh đệ ngươi, dường như ngược lại thì phải …
- Hứ…
Lâm đại nhân vội vàng áp chế thanh âm, quỷ dị cười:
- Cao đại ca, làm người không thể quá thật thà, ta chưa dạy ngươi à?!
Cao Tù giật mình hiểu ra.
Ngưng Lập phong lặng lẽ, một cánh chim bay thẳng vào trong mây mù, lượn một vòng trong màn sương rồi bay vòng về phía Thiên Tuyệt phong. Nhè nhẹ vuốt ve sợi dây thừng, cảm giác băng giá nơi lòng bàn tay, nhớ tới chuyên xưa kia, rồi những nỗi ấm áp lan khắp tâm hồn.
- Vũ Tích …
- Thần tiên tỷ tỷ …
Lâm Vãn Vinh để hai tay lên miệng, gào lớn vào vách núi đối diện.
- Vũ Tích...
- Thần tiên tỷ tỷ...
Tiếng vang khắp nơi, vang vọng cả sơn cốc, giống như gió xuân thổi vào rừng, quanh quẩn không tắt. Thiên Tuyệt phong mây mù lãng đãng, tĩnh lặng tuyệt đối, không thấy rõ cảnh tượng gì, không biết nơi nào là nơi Ninh Vũ Tích ẩn thân đây.
Từ buổi trưa khi ánh nắng chói chang đến khi mặt trời gần tắt nắng, Lâm Vãn Vinh như không biết mệt, dùng hết tất cả khí lực, hô hoán hết lần này tới lần khác.
Chiều về, trời bắt đầu nổi cơn mưa phùn, mưa quất vào người, như cương trâm đâm vào tận xương. Mặt trời khuất dần sau núi, ánh sao sáng hiện lên lấp lánh, trong màn mưa phùn nhập nhòa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo hư vô.
Thiên Tuyệt phong vẫn yên lặng như tờ, không hề có chút ánh sáng nào, hoang vu cô quạnh. Lâm Vãn Vinh cả người ướt đẫm, nhưng không chịu lui một bước, hắn nhè nhẹ ho khan vài tiếng, hắng giọng khản đặc, như muốn nuốt nỗi phiền muộn vào lòng.
- Vũ Tích, thần tiên tỷ tỷ, nàng ở nơi nào, nàng ở nơi nào …
Hắn dùng hết khí lực toàn thân, ra sức hô lớn, thanh âm vừa khàn khàn vừa khê đặc, vang mãi không thôi, xuyên qua sơn cốc, lại đánh động đàn chim đã nghỉ đêm.
Yên tĩnh...!
Vô cùng yên tĩnh...!
Thiên Tuyệt phong như một ốc đảo cô quạnh giữa đêm khuya, trầm mặc không một tiếng động.
Mưa phùn quất vào mặt, lạnh đến tận xương. Lâm Vãn Vinh cắn răng, hai mắt mờ lệ, nhìn vào vũ trụ mờ mịt, bỗng có một tiên âm văng vẳng đâu đây, khi xa khi gần, nhẹ nhàng vang đến bên tai:
Say men vuốt áo thoảng hương xưa
Cuồng quay sầu biệt mấy cho vừa
Lối mòn cỏ phủ theo năm tháng
Ngày ngày lầu đón bóng tịch dương...
Mây mờ mịt
Nước mênh mang...
Đường về xa thẳm chinh nhân mõi mòn
Tương tư nói mấy cho tròn
Lời nào viết xiết khóc hờn được chi…
__________________________________________________ _______
Nguyên bản của bài thơ:
Túy phách xuân sam* tích cựu hương
Thiên tướng li hận não sơ cuồng
Niên niên mạch thượng sinh thu thảo
Nhật nhật lâu trung đáo tịch dương
Vân miểu miểu
Thủy mang mang
Hành nhân chinh lệ kỷ đa trưởng
Tương tư bổn thị vô bằng ngữ
Mạc hướng hoa tiên phí lệ hành
*Xuân sam nghĩa như thanh sam. Vì vậy còn nói Tư mã xuân sam (cũng như Tư mã thanh sam trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị: Giang Châu tư mã đượm mùi áo xanh
Dịch nghĩa:
Say rượu, vuốt tấm áo xanh vẫn thấy vương mùi hương cũ
Trời cứ khiến kẻ cuồng này sầu khổ vì biệt ly
Mỗi năm cỏ buồn lại mọc trên lối đi
Ngày ngày ngôi lầu lại đón lúc chiều xuống.
Mây mịt mờ, nước mênh mang,
Chinh nhân trở về đường còn rất xa
Tương tư làm sao nói cho cạn,
Viết không hết cũng đừng hoài công khóc với tờ thư.
Bài từ theo điệu Giá cô thiên của Yến Kỷ Đạo.
Yến Kỷ Đạo (1040-1112), tự Thúc Nguyên, hiệu Tiểu San, người Lâm Xuyên - Phủ Châu (nay thuộc Giang Tây). Thúc Nguyên là từ nhân thời Bắc Tống, từng làm quan viên nhỏ ở nhiều nơi, cuối đời dưỡng già tại quê nhà. Từ của ông có ý vị cảm thương, tập hợp trong "Tiểu San từ".
Tác giả :
Vũ Nham