Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 348: Mèo gọi xuân
Bước ra khỏi cửa thì bên ngoài trời đã đổ mưa, vạn vật như được hồi lại sức sống. Từng giọt từng giọt mưa xuân đập vào mặt, thật là lạnh lẽo, khiến thần trí người ta tỉnh táo hẳn. Đại Trường Kim sớm đã xa xăm tận đâu không thấy bóng dáng, hắn nhớ lại điều kiện mình đưa cho nàng, đối với một cô gái trẻ mà nói, thật sự quá khó khăn. Nhưng đứng trên tầm cao của quốc gia dân tộc mà không làm như vậy, thật không phải với trái tim nhiệt huyết của mình.
- Sao giờ ngươi mới trở về?
Vừa mới tiến vào cửa hiệu đã thấy Đại tiểu thư đang ở trên bật dậy, khẽ gắt gỏng.
Lâm Vãn Vinh giũ nước mưa trên áo, cười đáp:
- Trời mưa làm đường khó đi một chút, lại gặp phải một việc nhỏ làm trì hoãn cho nên mới về muộn, làm Đại tiểu thư lo lắng rồi.
- Ta chẳng hơi đâu lo lắng cho ngươi.
Mắt Đại tiểu thư hơi đỏ lên, lại gần bên hắn dịu dàng phủi những giọt mưa còn đọng trên áo, hậm hực nói:
-Ngươi có vô số hồng nhan tri kỷ bên ngoài, dù là một hai tháng không về, cũng chẳng ai lo lắng cho ngươi… Ấy, đây là cái gì…
Một dấu son đỏ thắm in trên má phải Lâm đại nhân, có hình dạng giống như một chiếc môi anh đào nhỏ nhắn, đại tiểu thư đột ngột biến sắc, đấm lên vai hắn, tức giận hét lớn:
- Ngươi, ngươi đi ra…!
Tiêu Ngọc Nhược cố sức đẩy hắn ra ngoài cửa, Lâm Vãn Vinh vội dựa vào cánh cửa sau lưng, không hiểu thắc mắc:
- Đại tiểu thư, thế này là thế nào, vừa rồi không phải còn nói chuyện tử tế sao, ta lỡ có chỗ nào trêu chọc đến nàng rồi sao?
Đại tiểu thư thở hổn hển liếc xéo hắn một cái, đôi mắt xinh đẹp như tóe lửa, bộ ngực đầy đặn phập phồng dồn dập:
- Cái đồ phóng đãng nhà người cứ ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, uổng cho ta còn ở nơi này khổ sở chờ ngươi trở về. Ngươi… ngươi… ngươi làm ta tức chết…
Hai giọt lệ long lanh ứa ra bên khóe mắt, Tiêu Ngọc Nhược ngập tràn đau khổ, muốn khóc to lên.
"Phong lưu khoái hoạt?" Lâm đại nhân ngẩn ra một hồi: "Chẳng lẽ chuyện của ta và Trường Kim bại lộ? Hừ… hừ… ta và nàng ta chẳng có chuyện gì cả, lần này lão tử còn thanh bạch hơn cả canh đậu hũ nấu hẹ* mà."
(*Cách ví von của người Hoa về sự trong sạch.)
- Đại tiểu thư, rốt cuộc là việc gì, nàng nói rõ ràng chút đi. Phẩm tính chính trực của ta nàng còn không hiểu sao, ta làm sao có thể là loại người như nàng nói.
Thấy hắn tròn to hai mắt dáng vẻ như vô tội, Tiêu Ngọc Nhược càng tức giận hơn:
- Ngươi giả vờ giống lắm, đã có hai người trong nhà mà ngươi chà đạp còn chưa đủ, lại muốn câu dẫn thêm mấy con hồ li bên ngoài, thật là đáng giận!
Đại tiểu thư lạnh lùng cười một tiếng, sẵng giọng:
- Ai bảo ngươi bịa ra lời lẽ lung tung để lừa ta, trên mặt ngươi là cái gì. Ngươi không biết sao?
"Trên mặt?" Lâm Vãn Vinh vội thuận tay sờ thử, tức thì nhớ tới nụ hôn lướt qua của Từ Trường Kim trước khi đi: "Ôi, không ổn, mẹ kiếp… Lần này thật đúng là đã chẳng ăn được miếng thịt nào đã bị dính mùi.
- Ngươi còn gì để nói nữa, ngươi đồ không có lương tâm.
Thấy dáng vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ của hắn. Cũng không biết là có phải là lại nhớ nhung tới con hồ ly tinh mới đầu ấm tay gối kia không. Đại tiểu thư càng tức giận hơn, "bụp bụp" đánh hắn hai đấm, nước mắt như một chuỗi ngọc trai đứt ào ào tuôn xuống.
- A, hóa ra Đại tiểu thư nói cái này à!
Lâm đại nhân cười lớn, đầu óc xoay chuyển như bay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
- Đại tiểu thư, nàng hiểu nhầm rồi. Người Tây Dương có thói quen hôn vào má khi chào hỏi. Điều này nàng đã nghe qua chưa?
Chính mắt Đại tiểu thư thấy qua người Tây Dương, ngày đó khi ở Hàng Châu: "Cái tên Tháp Ốc Ni bán kim cương chính là người Pháp ở Tây Dương, nghe nói ở đó bọn họ có những lễ nghi rất quái dị, nữ nhân rất là cởi mở, chẳng lẽ…" Đại tiểu thư bỗng che mặt mà khóc:
- Ngươi, tên Lâm Tam đáng chết nhà ngươi, không ngờ cả nữ nhân Tây Dương cũng chẳng bỏ qua.
Lâm đại nhân ngẩn ra một hồi: "Trí tưởng tượng của Đại tiểu thư thật đúng là phong phú!" Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Đại tiểu thư, nàng nghĩ đi đâu rồi, lễ nghi áp má hôn này chính là một loại lễ nghi phổ thông của Tây Dương, cũng như Đại Hoa chúng ta gặp mặt khom người vái chào. Ta vừa rồi trên đường gặp phải Từ Trường Kim, thay cô ấy giải quyết một vấn đề gây rắc rối cho cô ấy bấy lâu, nên cô ấy nhất thời kích động, liền bắt chước người Tây Dương làm cái lễ nghi này, ngoài ra không có gì khác.
- Từ Trường Kim?
Đại tiểu thư cũng ngẩn ra một lúc: "Mới vừa rồi Từ Trường Kim tới tìm Lâm Tam thì nàng cũng ở đó, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ta tựa như có việc gì gấp gáp lắm, chẳng lẽ thật sự là Từ Tường Kim vì thể hiện sự cảm tạ mới làm lễ nghi này? Bình thường cũng nào thấy cô ta cởi mở như thế đâu!"
- A, Đại tiểu thư, nàng ở đây vì đợi ta sao?
Thừa dịp thời gian tâm trí Đại tiểu thư còn chưa ổn định, Lâm Vãn Vinh vội vàng lẩn tránh đề tài này:
- Ài, trời lạnh rồi, nàng sao không đợi ở trong phòng?
- Ai đợi ngươi chứ!
Đại tiểu thư hừ một tiếng, quan hệ giữa nàng và Từ Trường Kim không tệ, vị Từ cung nữ này có học thức uyên bác, là người bình đạm, không hề nghe nói lời đàm tiếu gì về cô ta và Lâm Tam. Nàng đành tự an ủi mình, lặng lẽ lau nước mắt, khe khẽ hỏi:
- Nương thân… nương thân có nói gì với ngươi không?
"Thì ra nha đầu này đang lo lắng việc đó." Lâm Vãn Vinh xoay người đóng cửa lại, cười hắc hắc:
- Nói rồi, đương nhiên là nói rồi. Không chỉ nói rồi, ta và phu nhân còn trò chuyện rất dễ chịu nữa.
Trái tim Đại tiểu thư bỗng nhảy rộn lên, cúi đầu xuống thỏ thẻ hỏi tiếp:
- Nương thân… nương thân và ngươi đã nói những gì?
- Bàn về những việc rất quan trọng.
Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười kéo tay nàng lại, mới bị mẫu thân bắt được giáo huấn, Đại tiểu thư không dám tùy tiện, dáo dác nhìn quanh, mới nhẹ nhàng đưa tay cho hắn.
- Ta cầu thân với phu nhân rồi.
Lâm Vãn Vinh ghé miệng thì thầm bên tai nàng.
Tiểu ngọc nhược thẹn thùng "ừm" một tiếng cúi đầu xuống, tim càng đập dữ dội, vặn vẹo mấy cái, muốn rút khỏi cái nắm tay của hắn:
- Ngươi, ngươi đi cầu thân thì liên quan gì đến ta? Tâm nguyện của nha đầu Ngọc Sương này cuối cùng cũng đạt được rồi.
"Hóa ra là tỷ tỷ đang ghen với muội muội a!" Trong sự ngượng ngùng của Đại tiểu thư còn cả mang chút hoài mong, dường như muốn nói rồi lại thôi, Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang, Đại tiểu thư đỏ mặt tía tai, hung hăng nhéo lên tay hắn mấy cái, tức mình nạt nộ:
- Ngươi cười ngớ ngẩn gì đó? Đồ ngốc!
Lãm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Ta cầu thân với phu nhân, xin phu nhân gả Nhị tiểu thư cho ta, Đại tiểu thư, nàng đồng ý hay không?
Tiêu Ngọc Nhược thở dài một hơi, quay mặt qua chỗ khác:
- Phải như thế. Ngọc Sương luôn mang lòng say mê ngươi, hiện giờ vì ngươi mà chăm chỉ học tập ở Kinh Hoa học viện, ngươi chớ có phụ bạc nó. Nếu không, ta và nương thân nhất định không tha cho ngươi.
- Hiểu rồi… hiểu rồi, cảm tạ Đại tiểu thư và phu nhân ủng hộ.
Lâm Vãn Vinh gật gù:
- Đại khái chính là việc này. Phu nhân cũng không nói nhiều về mấy chuyện khác. Đại tiểu thư, nàng có gì muốn hỏi không, nếu không có gì thì ta về phòng trước.
- Ngươi…!
Trên mặt Tiêu Ngọc Nhược hiện lên vẻ thất vọng tràn trề, cắn chặt răng:
- Ngươi chỉ nói chuyện này với nương thân sao? Cái khác thì sao?
- Cái khác, cái gì khác?
Lâm Vãn Vinh làm bộ không hiểu hỏi lại:
- Ta và phu nhân hình như cũng không có thời gian nói gì nhiều
- Ngươi cút đi!
Đại tiểu thư cương quyết xoay người đi, không thèm nhìn hắn, đợi tới nửa ngày trời không thấy động tĩnh gì, vừa mới quay mặt lại, bỗng nghe thấy cái giọng đáng ghét của Lâm Tam vang lên bên tai:
- Ta còn cầu thân với phu nhân. Xin phu nhân đem Đại tiểu thư gả luôn cho ta.
- Ngươi… ngươi, nói năng lung tung…
Tiêu Ngọc Nhược hổ thẹn vội quay đầu đi, ngay cả tai nàng cũng như bị một ngọn lửa thiêu đốt đến nhuốm màu đỏ tươi, nỗi hân hoan bừng lên trên khuôn mặt đang cực kỳ ngượng ngùng.
- Vậy xem như là nói lung tung đi.
Lâm Vãn Vinh than một tiếng:
- Dù sao phu nhân cũng không…
Tiêu Ngọc Nhược nghe trong cách nói của hắn có ý khác, vội hỏi lại:
- Nương thân nói thế nào?
Nói tới thái độ của phu nhân. Lâm Vãn Vinh thật là khổ đến tận tâm:
- Phu nhân đã bảo rằng, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, ta chỉ có thể lấy một trong hai. Đại tiểu thư, nàng nói xem, đây chẳng phải làm khó ta sao? Cả hai đều là người ta yêu, bỏ ai ta cũng không được.
Đại tiểu thư ngẩn ra trong giây lát, lẩm bẩm tự nhủ:
- Chỉ có thể lấy một người ư?
Sự đau khổ liền trở lại trên gương mặt nàng, hai mắt khép hờ, từng giọt lệ cứ mãi lăn xuống, cương quyết nói:
- Nếu như thế, ngươi phải đối đãi thật tốt với Ngọc Sương. Tính nó còn trẻ con, không hiểu việc đời. Nếu ngươi khi phụ nó, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi.
Thấy vẻ mặt quyết tuyệt tình của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nên khóc hay cười, nắm chặt lấy tay nàng:
- Đại tiểu thư, nàng không phải là muốn diễn vở kịch nhường chồng chứ?
- Cái gì mà nhường chồng? Khó nghe chết đi được!
Tiêu Ngọc Nhược vốn trong cơn đau khổ, bị lời của hắn làm đứt đoạn, cũng chẳng thể chịu đựng thêm nỗi nữa, tức giận đánh lên người hắn mấy cái, trong lòng thật chua xót!
- ÀI, bảo ta nói làm gì, phu nhân làm việc này thật không có lý lẽ, làm Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đều khó xử.
Lâm Tam than thở, lắc lắc đầu, trên mặt đầy vẻ oán hận.
- Không được nói xàm sau lưng nương thân.
Đại tiểu thư tức giận trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng lý nhí:
- Nương thân làm sao lại không lý lẽ như thế chứ.
Mặt mày Lâm Vãn Vinh sầu khổ thê thảm:
- Nàng nghĩ đi, nếu ta lấy Nhị tiểu thư, vậy thì ngày ngày vẫn gặp mặt Đại tiểu thư đúng không? Đại tiểu thư ngày ngày nghĩ tới ta, đó chính là đại di tử nghĩ tới muội phu*, sau đó nếu xảy ra chuyện gì, chẳng biết làm thế nào a!
( * Cô chị vợ nghĩ tới em rễ )
- Ngươi muốn chết…!
Đại tiểu thư đỏ bừng mặt, tim nhảy vọt lên:
- Cái gì đại di tử nghĩ tới muội phu, ta … ta không hề tơ tưởng gì tới ngươi.
- Hả? Chẳng lẽ muốn tiểu di tử nghĩ tới tỷ phu? Đại tiểu thư không ngờ còn có cách nghĩ thế này! Ài, ta làm sao lại đụng phải việc khó xử như vậy chứ, mỵ lực lớn đúng là hại chết người!
Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm tự nhủ.
- Vô sỉ, xấu xa, hèn hạ, hạ lưu…!
Đại tiểu thư tâm hoảng ý loạn, mở miệng chửi mắng, chỉ là trong vốn từ chửi người trong đầu nàng thật quá ít, quanh đi quẩn lại chỉ mấy câu đó. Đối với Lâm Tam mà nói, mấy câu này chính là lời khen ngợi.
Thấy bộ mặt cười cợt của Lâm Tam, Đại tiểu thư hận muốn tới cắn hắn một cái, nhưng lại bị mấy câu ngắn ngủi của hắn làm nảy sinh một loại tâm tình dị thường, trong lòng tựa hồ sợ hãi lại khát khao, nhất thời cực kỳ xấu hổ, mà cũng rất kích thích, vội cúi đầu xuống không dám nói gì nữa.
Đùa giỡn đủ rồi, mặt Lâm Tam trở nên vô cùng nghiêm túc, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng dịu dàng nói:
- Đại tiểu thư, nàng không cần lo lắng, phía phu nhân ta sẽ cố thuyết phục. Nàng cũng biết đó, ta đối phó với nữ nhân rất có nghề.
Đại tiểu thư quay đầu đi không dám đáp lời, Lâm Tam cười lớn duỗi người ra một cái:
- Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi. À, đúng rồi, hai nha đầu Xảo Xảo và Ngưng Nhi đâu rồi, ta lâu như vậy mới về, mà cũng không thấy các nàng ấy ra thỉnh an.
Tiêu Ngọc Nhược buồn bã:
- Bọn họ tới toà nhà mới kia rồi, nói là xin ngươi chút nữa cũng qua đó, có việc muốn thương lượng với ngươi.
- Ồ, có việc muốn thương lượng với ta à, vậy nhất định là rất quan trọng rồi, ta phải đi mau thôi.
Lâm Tam hớn hở: "Tình hình này xem ra là nha đầu Lạc Ngưng kia đã làm thông suốt công tác tư tưởng cho Xảo Xảo rồi, đây đúng là một chính ủy giỏi a!"
Thấy dáng vẻ hân hoan kích động của Lâm Tam, Đại tiểu thư dù không biết bọn họ thương lượng việc gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng với hắn, phàm khi mắt Lâm Tam sáng ngời như thế thì chắc chắn là có mỹ nữ dụ dỗ hắn rồi. Xảo Xảo trời sinh bình đạm, tự nhiên sẽ không dùng thủ thuật mê hoặc, nhưng mà lại có một kẻ khó đề phòng khác. Đại tiểu thư nghiến răng hừ một tiếng:
- Con hồ ly Lạc Ngưng đó, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu câu mất hồn phách của ngươi thôi!
Lâm Vãn Vinh bật cười, đột nhiên kêu lên:
- A, ta nghĩ ra biện pháp làm phu nhân nhượng bộ rồi. Đại tiểu thư, như thế này đi, chúng ta tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, vậy không còn phiền não gì nữa rồi!
- Ngươi muốn chết!
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, hung hăng véo lên cánh tay hắn:
- Ngươi cho rằng ta là con hồ ly Lạc Ngưng kia sao? Thấy mặt mũi ả xuân ý bừng bừng, liền biết các ngươi làm chuyện tốt gì rồi, Tiêu Ngọc Nhược ta là thân nữ nhi thanh bạch, tuyệt không học người khác quan hệ không mai mối.
Bàn tay nhỏ của Đại tiểu thư vặn vẹo, thân hình mềm mại kia rung lên bần bật, tức giận trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi mất. "Ghen tị, tuyết đối là ghen tị!" Lâm Vãn Vinh cười ha hả, tìm xe ngựa, thẳng hướng toà nhà hoàng đế ban cho mà đi.
Gia viên hoàng đế ban cho hắn có cửa chính đối diện với cầu Kim Ngọc, có thể nói là nơi phong thủy hiếm có trong kinh thành, là chốn quan cao quý nhân tụ tập, bên trái có Từ Vị ở, bên phải có Lý Thái. Địa vị của Lâm Tam có thể sánh vai với hai người Từ, Lý. Từ góc độ này mà nói, lão hoàng đế rất là coi trọng hắn.
Đi tới trước cửa phủ xuống xe ngựa, quả nhiên toàn bộ ngôi nhà này đã được sửa mới, biển vàng sư tử ngọc, gạch đỏ ngói xanh, rất là uy phong. Cửa lớn sơn son đóng chặt, Lâm Vãn Vinh thử đẩy hai cái, nhưng bên trong gài then, không tiến vào được.
"Ngất, không phải để ta phải trèo tường vào chứ? Bà nội nó, về nhà vụng trộm với lão bà còn phải leo tường? Đạo lý thời nào đây!" Rắc rắc bẻ người khởi động vài cái, đang muốn trèo qua, chợt nghe một tiếng "kẹt kẹt" vang lên, cánh cửa lớn đỏ son kia hé mở, thấp thoáng một chiếc đèn lồng, một tiểu nha hoàn xinh đẹp thò đầu ra,kinh hãi hét lên:
- Ngươi là ai? Ở đây làm gì?
"Ta là ai? Câu này hỏi thật hay!" Thấy dáng vẻ tiểu nha hoàn này rất đáng yêu, Lâm Vãn Vinh nhảy tới vài bước, trêu chọc:
- Muội hỏi ta sao? Người khác đều gọi ta là Tam ca! Tiểu muội muội, muội bao nhiêu tuổi? Một mình ở đây sao? Có sợ hay không? Muốn Tam ca tới bồi tiếp muội được không?
- A…
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên kêu lên một tiếng lùi lại, mặt đỏ bừng:
- Ngài là Lâm đại nhân?!
- Ấy, tiểu muội muội, muội biết ta?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nghiêm chỉnh:
- Cũng phải, dáng vẻ ngọc thụ phong lâm của ta sớm đã khắc vào trong lòng vô số thiếu nữ hoài xuân, muội nhận ra ta cũng chẳng có gì lạ.
Tiểu nha hoàn phì cười:
- Ta vốn không biết ngài, là tiểu thư nhà ta nói qua đặc trưng của ngài, ta vừa đối chiếu liền nhận ra ngài rồi.
- Đặc trưng của ta? Đặc trưng gì?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái.
Tiểu nha hoàn nói:
- Tiểu thư nhà ta nói, nhìn thấy một người mặt mày luôn hớn hở tươi cười, vô sỉ tự đại, thấy nữ nhân liền trêu chọc, ở trước cửa hay láo liên dòm ngó, vậy đúng là Lâm đại nhân không còn nghi ngờ gì nữa.
- Oa, có nhầm hay không vậy? Ai biết ta sâu sắc như thế?
Lâm Vãn Vinh tức giận bất bình:
- Còn cho người ta chút riêng tư nữa hay không? Tiểu thư nhà muội là ai, ta đi cãi lý với cô ta.
Tiểu nha hoàn cười khúc khích, giơ đèn lồng trong tay lên, chỉ thấy trên giấy da có viết một chữ " Từ" to tướng, sắc mặt Lâm đại nhân liền thay đổi, ảo não xua tay:
- Câu phía sau thu hồi lại, coi như ta chưa nói qua. Nhưng mà có một việc ta phải nhắc nhở muội, tiểu muội muội, muội còn nhỏ tuổi, có những chuyện ngàn vạn lần không thể nghe nói không, cái gì mà hơn hớn cười đùa, vô sỉ tự đại, thấy nữ nhân liền trêu chọc, ta là dạng người đó sao? Ta một năm cũng không trêu chọc mấy người, ngược lại còn bị người ta trêu chọc nhiều hơn.
Tiểu nha hoàn mím môi cười, khom người với hắn:
- Đại nhân, là tiểu thư đặc biệt dặn dò ta tới đón ngài, xin đi theo ta.
"Tiểu thư nhà ngươi đón ta? Còn có thiên lý nữa hay không? Đây chính là nhà của ta mà!" Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đi ở phía trước, Lâm đại nhân buồn bực theo sau. Toàn nhà này hoàn toàn làm mới một lượt, nơi nơi đều sạch sẽ gọn gàng, trong vườn trồng đầy hoa cỏ mới chuyển đến, tràn trề sức sống. Trên đường xuyên gian vượt ngõ, tới hậu viện mới dừng lại. Phía trước là một tòa tiểu lâu ba tầng có dáng vẻ thanh nhã, ánh đèn sáng ngời, tiểu nha hoàn hành lễ:
- Đại nhân, ba vị tiểu thư ở trên đợi ngài đó!
Lâm Vãn Vinh gật đầu, vừa bước tới ngưỡng cửa, đã nghe trên lầu truyền tới tiếng cười vui vẻ, giọng của Xảo Xảo vang lên:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ vẽ mắt thật đẹp, nếu đại ca trông thấy, chắn chắn nhìn tới đờ người.
Giọng Từ tiểu thư vọng lại:
- Vô duyên vô cơ nhắc đến hắn làm gì, làm hỏng mất cao hứng của người. Đúng rồi Xảo Xảo, cái mascara với bút kẻ mắt này, đúng là do tiểu cung nữ Cao Ly Từ Trường Kim kia tặng sao? Không ngờ Cao Ly còn có nhân tài thế này. Có điều, Xảo Xảo, Ngưng Nhi, chớ trách ta không nhắc nhở các muội nhé, nghe nói vị gọi là Từ tiểu cung nữ này cùng Lâm Tam nhà các muội qua lại mập mờ. Các muội phải giữ chặt, nếu để hồ ly dị quốc tới câu hồn hắn, đó là sỉ nhục của nữ nhân Đại Hoa ta.
Lâm Vãn Vinh nghe được thầm nghiến răng: "Chẳng phải chỉ mới sờ nhầm ngươi vài lần, lại hôn ngươi vài cái thôi sao? Có cần nha đầu ngươi xếp đặt ta ở sau lưng như thế không?
Hắn cất bước rầm rầm lên lầu, liền thấy ba nữ nhân đang ngồi ở trước gương, hi hi ha ha rộn ràng vẽ mi, trên mắt Từ tiểu thư mới vẽ lên một lớp trang điểm trong màu lam nhạt có chút ánh bạc, kết hợp với thân hình nẩy nở bốc lửa của nàng, quả thực như Xảo Xảo nói… quyến rũ dị thường.
- Thấy chưa, muội đã biết đại ca nhìn thẳng vào sẽ đờ đẫn ra mà…
Tiếng cười khe khẽ của Xảo Xảo vang lên ở bên tai, Lâm Vãn Vinh lúc đó mới tỉnh lại, cười hắc hắc:
- Ánh mắt của ta không thẳng, chẳng lẽ cong hay sao? Ấy, chẳng lẽ ta nhìn nhầm… Đây chẳng phải Từ tiểu thư à? Chúng ta vừa chia cách mấy canh giờ, sao bây giờ đã gặp mặt rồi?
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, bất mãn cãi lại:
- Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi sao? Nếu không phải là cha từ trong cung truyền tin về kêu ta tới báo cho ngươi, ta chẳng muốn nhìn thấy ngươi.
Thấy đại ca và Từ tỷ tỷ tựa hồ như có điều gì bất mãn, Xảo Xảo vội kéo tay Lâm Vãn Vinh mỉm cười hòa giải:
- Đúng đó, đại ca, Từ tỷ tỷ đến vì truyền đạt tin tức của Từ đại nhân đưa về từ trong cung. Còn nữa, Từ tỷ tỷ góp sức rất lớn giúp tu bổ lại toà nhà của chúng ta, rất nhiều nơi do tỷ ấy tự tay sửa sang, có thể nói, tỷ ấy còn quen thuộc nhà chúng ta hơn chàng đó. Có đúng thế không Từ tỷ tỷ?
Từ Chỉ Tình khẽ cười:
- Ta nể mặt Xảo Xảo và Ngưng Nhi mới tới giúp đỡ, chẳng liên quan đến người khác.
Tình tình nha đầu này rất ngang bướng, Lâm Vãn Vinh đã từng lĩnh giáo rồi, cùng không tranh chấp với nàng nữa, bỗng nhớ tới đêm nay là ngày đặc biệt, len lén nhìn Lạc Nhưng một cái, thấy nàng đang tràn ngập xuân ý, thẹn thùng nhìn hắn.
- Thì ra là Từ tiểu thư tới truyền lệnh. Không biết Từ đại nhân có gì phân phó.
"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!" Thấy biểu lộ mê hoặc của Ngưng Nhi, cho dù là kẻ ngốc cũng biết rằng hỷ sự sắp thành, Lâm đại nhân nóng như bị lửa đốt, hận không thể nói hai ba câu đuổi Từ Chỉ Tình đi.
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:
- Hoàng thượng triệu gặp cha vào nghị sự, từ trưa tới giờ còn chưa ra. Trong cung vừa rồi mới có tin, hoàng thượng triệu ngươi lên điện nghị sự vào buổi tảo triều sáng mai, quân tình khẩn cấp, không thể trễ nải, mời người cần phải đi sớm.
- Vào triều sớm à?
Lâm Vãn Vinh do dự một chút:
- Nhưng ta còn muốn ngủ nữa!
- Ngươi…
Từ tiểu thư cực kỳ tức giận, hận không thể tiến lên đánh hắn một cái. "Hoàng đế quá khách khí với Lâm Tam rồi, với thân phận cửu đỉnh chí tôn của người, gọi ai thượng triều người đó còn chẳng cảm kích rơi lệ thúc ngựa chạy đi. Chỉ có Lâm Tam ngươi là ngoại lệ, cứ như thể chẳng coi quốc sự ra gì." Từ tiểu thư lẽ dĩ nhiên phải có đôi chút tức giận.
Cố làm nguôi đi lại cơn giận trong lòng, Từ tiểu thư chậm rãi nói tiếp:
- Cha nói, quân tình khẩn cấp, có ba việc cần thảo luận. Thứ nhất, thiên hoàng Đông Doanh phái đặc sứ đến, lấy lý do Kế Cung Vũ Thụ thất tung ở trong biên giới Đại Hoa, yêu cầu Đại Hoa giải thích. Thứ hai, hôm qua mười vạn đại quân Đông Doanh giương buồm xuất chinh, hướng thẳng tới Cao Ly, chiến sự có thể xảy ra trong tức thời. Thứ ba, đại quân Lý Thái đại nhân sắp xuất phát, muốn thương thảo việc xuất quân.
Ba việc này, ít nhiều có liên quan tới Lâm Vãn Vinh, muốn từ chối cùng không được, Lâm Vãn Vinh không cách nào khác đành gật đầu:
- Vậy phải tới xem sao rồi… Ài, đang tiếc là không thực hiện được xuân mộng của ta rồi.
- Cha còn nói, ông đang nghe ngóng chuyện của Tiêu Thanh Tuyền tiểu thư nơi hoàng thượng, khi có tin tức sẽ lập tức thông tri cho ngươi.
Từ Chỉ Tình bổ sung thêm.
- Thật sao?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: "Lão Từ này làm việc thật có hiệu quả!"
Từ Chỉ Tình gắt gỏng:
- Ai thèm lừa ngươi!
Bàn xong chính sự, Từ Chỉ Tình tựa hồ dường như vẫn còn điều để nói, cũng không để ý đây là nhà ai, kéo Xảo Xảo ra trò chuyện.
- Đại ca, muội có mấy chuyện muốn nói với huynh, huynh vào đây một chút.
Lạc Ngưng nhìn hắn cười quyến rũ, xoay người bước vào phòng.
- Có chuyện kể với ta ư?
Lâm Vãn Vinh vừa mới bước vào phòng, cửa phòng khẽ khép lại, một cơ thể nóng bỏng như rắn quấn lấy, toàn thân Ngưng Nhi chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh, ép sát vào người hắn, thở dồn dập:
- Đại ca, đây là nhà chúng ta, huynh có thích không?"
- Thích lắm!
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, lập tức máu toàn thân sôi lên, cố làm bộ:
- Ngưng Nhi, Từ tiểu thư còn ở bên ngoài đó.
- Muội mặt kệ!
Hơi thở Lạc tiểu thư thơm ngát như lan:
- Đại ca, đây là nhà chúng ta, Ngưng Nhi rất vui. Huynh còn nhớ khi ở Kim Lăng, huynh ở trong phòng ta làm gì với Xảo Xảo không? Ngưng Nhi cũng muốn làm một lần.
"Yêu cầu này thật khó cự tuyệt." Lâm Vãn Vinh xuôi tay vuốt ngược xuống, Lạc Ngưng khẽ "a" một tiếng, toàn thân nóng như lửa, nhẹ nhàng nhấc đôi chân ngọc lên, như một con rắn uốn éo quấn lấy người hắn, đôi mắt mơ màng:
- Đại ca, huynh làm khẽ một chút, Ngưng Nhi sợ không nhịn được làm Từ tỷ tỷ nghe thấy… a, đại ca, huynh thật xấu…
"Đại tiểu thư thật sự là nhìn một cái đã nhìn thấu bản chất Lạc tài nữ, đây đúng là một con hồ ly không hơn không kém!" Lâm Vãn Vinh sao có thể nhẫn nại nổi, đỡ lấy người nàng nhấc bổng lên, Lạc tài nữ "ư hử" rên một tiếng cực kỳ khiêu gợi, tựa như tiếng kêu của một chú mèo con, quay đầu nhìn hắn, môi hồng chúm chím, ánh mắt long lanh:
- Đại ca, là huynh cố ý! Huynh không chịu lưu ý tới Từ tỷ tỷ, tỷ ấy ở ngay bên ngoài đó. A, tỷ ấy nghe thấy rồi…
- Tiếng gì vậy?
Từ Chỉ Tình nhíu mày lại, tò mò liếc mắt về phía phòng trong.
- Ồ, không có gì
Gương mặt Xảo Xảo bỗng ửng hồng, vội vàng che giấu:
- Có thể là con mèo nhỏ trong nhà đó thôi!
- Mèo gọi xuân..!
Từ tiểu thư hừ một tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao nữa, mặt mình cũng đỏ bừng lên.
- Sao giờ ngươi mới trở về?
Vừa mới tiến vào cửa hiệu đã thấy Đại tiểu thư đang ở trên bật dậy, khẽ gắt gỏng.
Lâm Vãn Vinh giũ nước mưa trên áo, cười đáp:
- Trời mưa làm đường khó đi một chút, lại gặp phải một việc nhỏ làm trì hoãn cho nên mới về muộn, làm Đại tiểu thư lo lắng rồi.
- Ta chẳng hơi đâu lo lắng cho ngươi.
Mắt Đại tiểu thư hơi đỏ lên, lại gần bên hắn dịu dàng phủi những giọt mưa còn đọng trên áo, hậm hực nói:
-Ngươi có vô số hồng nhan tri kỷ bên ngoài, dù là một hai tháng không về, cũng chẳng ai lo lắng cho ngươi… Ấy, đây là cái gì…
Một dấu son đỏ thắm in trên má phải Lâm đại nhân, có hình dạng giống như một chiếc môi anh đào nhỏ nhắn, đại tiểu thư đột ngột biến sắc, đấm lên vai hắn, tức giận hét lớn:
- Ngươi, ngươi đi ra…!
Tiêu Ngọc Nhược cố sức đẩy hắn ra ngoài cửa, Lâm Vãn Vinh vội dựa vào cánh cửa sau lưng, không hiểu thắc mắc:
- Đại tiểu thư, thế này là thế nào, vừa rồi không phải còn nói chuyện tử tế sao, ta lỡ có chỗ nào trêu chọc đến nàng rồi sao?
Đại tiểu thư thở hổn hển liếc xéo hắn một cái, đôi mắt xinh đẹp như tóe lửa, bộ ngực đầy đặn phập phồng dồn dập:
- Cái đồ phóng đãng nhà người cứ ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, uổng cho ta còn ở nơi này khổ sở chờ ngươi trở về. Ngươi… ngươi… ngươi làm ta tức chết…
Hai giọt lệ long lanh ứa ra bên khóe mắt, Tiêu Ngọc Nhược ngập tràn đau khổ, muốn khóc to lên.
"Phong lưu khoái hoạt?" Lâm đại nhân ngẩn ra một hồi: "Chẳng lẽ chuyện của ta và Trường Kim bại lộ? Hừ… hừ… ta và nàng ta chẳng có chuyện gì cả, lần này lão tử còn thanh bạch hơn cả canh đậu hũ nấu hẹ* mà."
(*Cách ví von của người Hoa về sự trong sạch.)
- Đại tiểu thư, rốt cuộc là việc gì, nàng nói rõ ràng chút đi. Phẩm tính chính trực của ta nàng còn không hiểu sao, ta làm sao có thể là loại người như nàng nói.
Thấy hắn tròn to hai mắt dáng vẻ như vô tội, Tiêu Ngọc Nhược càng tức giận hơn:
- Ngươi giả vờ giống lắm, đã có hai người trong nhà mà ngươi chà đạp còn chưa đủ, lại muốn câu dẫn thêm mấy con hồ li bên ngoài, thật là đáng giận!
Đại tiểu thư lạnh lùng cười một tiếng, sẵng giọng:
- Ai bảo ngươi bịa ra lời lẽ lung tung để lừa ta, trên mặt ngươi là cái gì. Ngươi không biết sao?
"Trên mặt?" Lâm Vãn Vinh vội thuận tay sờ thử, tức thì nhớ tới nụ hôn lướt qua của Từ Trường Kim trước khi đi: "Ôi, không ổn, mẹ kiếp… Lần này thật đúng là đã chẳng ăn được miếng thịt nào đã bị dính mùi.
- Ngươi còn gì để nói nữa, ngươi đồ không có lương tâm.
Thấy dáng vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ của hắn. Cũng không biết là có phải là lại nhớ nhung tới con hồ ly tinh mới đầu ấm tay gối kia không. Đại tiểu thư càng tức giận hơn, "bụp bụp" đánh hắn hai đấm, nước mắt như một chuỗi ngọc trai đứt ào ào tuôn xuống.
- A, hóa ra Đại tiểu thư nói cái này à!
Lâm đại nhân cười lớn, đầu óc xoay chuyển như bay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
- Đại tiểu thư, nàng hiểu nhầm rồi. Người Tây Dương có thói quen hôn vào má khi chào hỏi. Điều này nàng đã nghe qua chưa?
Chính mắt Đại tiểu thư thấy qua người Tây Dương, ngày đó khi ở Hàng Châu: "Cái tên Tháp Ốc Ni bán kim cương chính là người Pháp ở Tây Dương, nghe nói ở đó bọn họ có những lễ nghi rất quái dị, nữ nhân rất là cởi mở, chẳng lẽ…" Đại tiểu thư bỗng che mặt mà khóc:
- Ngươi, tên Lâm Tam đáng chết nhà ngươi, không ngờ cả nữ nhân Tây Dương cũng chẳng bỏ qua.
Lâm đại nhân ngẩn ra một hồi: "Trí tưởng tượng của Đại tiểu thư thật đúng là phong phú!" Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Đại tiểu thư, nàng nghĩ đi đâu rồi, lễ nghi áp má hôn này chính là một loại lễ nghi phổ thông của Tây Dương, cũng như Đại Hoa chúng ta gặp mặt khom người vái chào. Ta vừa rồi trên đường gặp phải Từ Trường Kim, thay cô ấy giải quyết một vấn đề gây rắc rối cho cô ấy bấy lâu, nên cô ấy nhất thời kích động, liền bắt chước người Tây Dương làm cái lễ nghi này, ngoài ra không có gì khác.
- Từ Trường Kim?
Đại tiểu thư cũng ngẩn ra một lúc: "Mới vừa rồi Từ Trường Kim tới tìm Lâm Tam thì nàng cũng ở đó, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ta tựa như có việc gì gấp gáp lắm, chẳng lẽ thật sự là Từ Tường Kim vì thể hiện sự cảm tạ mới làm lễ nghi này? Bình thường cũng nào thấy cô ta cởi mở như thế đâu!"
- A, Đại tiểu thư, nàng ở đây vì đợi ta sao?
Thừa dịp thời gian tâm trí Đại tiểu thư còn chưa ổn định, Lâm Vãn Vinh vội vàng lẩn tránh đề tài này:
- Ài, trời lạnh rồi, nàng sao không đợi ở trong phòng?
- Ai đợi ngươi chứ!
Đại tiểu thư hừ một tiếng, quan hệ giữa nàng và Từ Trường Kim không tệ, vị Từ cung nữ này có học thức uyên bác, là người bình đạm, không hề nghe nói lời đàm tiếu gì về cô ta và Lâm Tam. Nàng đành tự an ủi mình, lặng lẽ lau nước mắt, khe khẽ hỏi:
- Nương thân… nương thân có nói gì với ngươi không?
"Thì ra nha đầu này đang lo lắng việc đó." Lâm Vãn Vinh xoay người đóng cửa lại, cười hắc hắc:
- Nói rồi, đương nhiên là nói rồi. Không chỉ nói rồi, ta và phu nhân còn trò chuyện rất dễ chịu nữa.
Trái tim Đại tiểu thư bỗng nhảy rộn lên, cúi đầu xuống thỏ thẻ hỏi tiếp:
- Nương thân… nương thân và ngươi đã nói những gì?
- Bàn về những việc rất quan trọng.
Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười kéo tay nàng lại, mới bị mẫu thân bắt được giáo huấn, Đại tiểu thư không dám tùy tiện, dáo dác nhìn quanh, mới nhẹ nhàng đưa tay cho hắn.
- Ta cầu thân với phu nhân rồi.
Lâm Vãn Vinh ghé miệng thì thầm bên tai nàng.
Tiểu ngọc nhược thẹn thùng "ừm" một tiếng cúi đầu xuống, tim càng đập dữ dội, vặn vẹo mấy cái, muốn rút khỏi cái nắm tay của hắn:
- Ngươi, ngươi đi cầu thân thì liên quan gì đến ta? Tâm nguyện của nha đầu Ngọc Sương này cuối cùng cũng đạt được rồi.
"Hóa ra là tỷ tỷ đang ghen với muội muội a!" Trong sự ngượng ngùng của Đại tiểu thư còn cả mang chút hoài mong, dường như muốn nói rồi lại thôi, Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang, Đại tiểu thư đỏ mặt tía tai, hung hăng nhéo lên tay hắn mấy cái, tức mình nạt nộ:
- Ngươi cười ngớ ngẩn gì đó? Đồ ngốc!
Lãm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Ta cầu thân với phu nhân, xin phu nhân gả Nhị tiểu thư cho ta, Đại tiểu thư, nàng đồng ý hay không?
Tiêu Ngọc Nhược thở dài một hơi, quay mặt qua chỗ khác:
- Phải như thế. Ngọc Sương luôn mang lòng say mê ngươi, hiện giờ vì ngươi mà chăm chỉ học tập ở Kinh Hoa học viện, ngươi chớ có phụ bạc nó. Nếu không, ta và nương thân nhất định không tha cho ngươi.
- Hiểu rồi… hiểu rồi, cảm tạ Đại tiểu thư và phu nhân ủng hộ.
Lâm Vãn Vinh gật gù:
- Đại khái chính là việc này. Phu nhân cũng không nói nhiều về mấy chuyện khác. Đại tiểu thư, nàng có gì muốn hỏi không, nếu không có gì thì ta về phòng trước.
- Ngươi…!
Trên mặt Tiêu Ngọc Nhược hiện lên vẻ thất vọng tràn trề, cắn chặt răng:
- Ngươi chỉ nói chuyện này với nương thân sao? Cái khác thì sao?
- Cái khác, cái gì khác?
Lâm Vãn Vinh làm bộ không hiểu hỏi lại:
- Ta và phu nhân hình như cũng không có thời gian nói gì nhiều
- Ngươi cút đi!
Đại tiểu thư cương quyết xoay người đi, không thèm nhìn hắn, đợi tới nửa ngày trời không thấy động tĩnh gì, vừa mới quay mặt lại, bỗng nghe thấy cái giọng đáng ghét của Lâm Tam vang lên bên tai:
- Ta còn cầu thân với phu nhân. Xin phu nhân đem Đại tiểu thư gả luôn cho ta.
- Ngươi… ngươi, nói năng lung tung…
Tiêu Ngọc Nhược hổ thẹn vội quay đầu đi, ngay cả tai nàng cũng như bị một ngọn lửa thiêu đốt đến nhuốm màu đỏ tươi, nỗi hân hoan bừng lên trên khuôn mặt đang cực kỳ ngượng ngùng.
- Vậy xem như là nói lung tung đi.
Lâm Vãn Vinh than một tiếng:
- Dù sao phu nhân cũng không…
Tiêu Ngọc Nhược nghe trong cách nói của hắn có ý khác, vội hỏi lại:
- Nương thân nói thế nào?
Nói tới thái độ của phu nhân. Lâm Vãn Vinh thật là khổ đến tận tâm:
- Phu nhân đã bảo rằng, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, ta chỉ có thể lấy một trong hai. Đại tiểu thư, nàng nói xem, đây chẳng phải làm khó ta sao? Cả hai đều là người ta yêu, bỏ ai ta cũng không được.
Đại tiểu thư ngẩn ra trong giây lát, lẩm bẩm tự nhủ:
- Chỉ có thể lấy một người ư?
Sự đau khổ liền trở lại trên gương mặt nàng, hai mắt khép hờ, từng giọt lệ cứ mãi lăn xuống, cương quyết nói:
- Nếu như thế, ngươi phải đối đãi thật tốt với Ngọc Sương. Tính nó còn trẻ con, không hiểu việc đời. Nếu ngươi khi phụ nó, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi.
Thấy vẻ mặt quyết tuyệt tình của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh cũng không biết nên khóc hay cười, nắm chặt lấy tay nàng:
- Đại tiểu thư, nàng không phải là muốn diễn vở kịch nhường chồng chứ?
- Cái gì mà nhường chồng? Khó nghe chết đi được!
Tiêu Ngọc Nhược vốn trong cơn đau khổ, bị lời của hắn làm đứt đoạn, cũng chẳng thể chịu đựng thêm nỗi nữa, tức giận đánh lên người hắn mấy cái, trong lòng thật chua xót!
- ÀI, bảo ta nói làm gì, phu nhân làm việc này thật không có lý lẽ, làm Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đều khó xử.
Lâm Tam than thở, lắc lắc đầu, trên mặt đầy vẻ oán hận.
- Không được nói xàm sau lưng nương thân.
Đại tiểu thư tức giận trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng lý nhí:
- Nương thân làm sao lại không lý lẽ như thế chứ.
Mặt mày Lâm Vãn Vinh sầu khổ thê thảm:
- Nàng nghĩ đi, nếu ta lấy Nhị tiểu thư, vậy thì ngày ngày vẫn gặp mặt Đại tiểu thư đúng không? Đại tiểu thư ngày ngày nghĩ tới ta, đó chính là đại di tử nghĩ tới muội phu*, sau đó nếu xảy ra chuyện gì, chẳng biết làm thế nào a!
( * Cô chị vợ nghĩ tới em rễ )
- Ngươi muốn chết…!
Đại tiểu thư đỏ bừng mặt, tim nhảy vọt lên:
- Cái gì đại di tử nghĩ tới muội phu, ta … ta không hề tơ tưởng gì tới ngươi.
- Hả? Chẳng lẽ muốn tiểu di tử nghĩ tới tỷ phu? Đại tiểu thư không ngờ còn có cách nghĩ thế này! Ài, ta làm sao lại đụng phải việc khó xử như vậy chứ, mỵ lực lớn đúng là hại chết người!
Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm tự nhủ.
- Vô sỉ, xấu xa, hèn hạ, hạ lưu…!
Đại tiểu thư tâm hoảng ý loạn, mở miệng chửi mắng, chỉ là trong vốn từ chửi người trong đầu nàng thật quá ít, quanh đi quẩn lại chỉ mấy câu đó. Đối với Lâm Tam mà nói, mấy câu này chính là lời khen ngợi.
Thấy bộ mặt cười cợt của Lâm Tam, Đại tiểu thư hận muốn tới cắn hắn một cái, nhưng lại bị mấy câu ngắn ngủi của hắn làm nảy sinh một loại tâm tình dị thường, trong lòng tựa hồ sợ hãi lại khát khao, nhất thời cực kỳ xấu hổ, mà cũng rất kích thích, vội cúi đầu xuống không dám nói gì nữa.
Đùa giỡn đủ rồi, mặt Lâm Tam trở nên vô cùng nghiêm túc, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng dịu dàng nói:
- Đại tiểu thư, nàng không cần lo lắng, phía phu nhân ta sẽ cố thuyết phục. Nàng cũng biết đó, ta đối phó với nữ nhân rất có nghề.
Đại tiểu thư quay đầu đi không dám đáp lời, Lâm Tam cười lớn duỗi người ra một cái:
- Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi. À, đúng rồi, hai nha đầu Xảo Xảo và Ngưng Nhi đâu rồi, ta lâu như vậy mới về, mà cũng không thấy các nàng ấy ra thỉnh an.
Tiêu Ngọc Nhược buồn bã:
- Bọn họ tới toà nhà mới kia rồi, nói là xin ngươi chút nữa cũng qua đó, có việc muốn thương lượng với ngươi.
- Ồ, có việc muốn thương lượng với ta à, vậy nhất định là rất quan trọng rồi, ta phải đi mau thôi.
Lâm Tam hớn hở: "Tình hình này xem ra là nha đầu Lạc Ngưng kia đã làm thông suốt công tác tư tưởng cho Xảo Xảo rồi, đây đúng là một chính ủy giỏi a!"
Thấy dáng vẻ hân hoan kích động của Lâm Tam, Đại tiểu thư dù không biết bọn họ thương lượng việc gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng với hắn, phàm khi mắt Lâm Tam sáng ngời như thế thì chắc chắn là có mỹ nữ dụ dỗ hắn rồi. Xảo Xảo trời sinh bình đạm, tự nhiên sẽ không dùng thủ thuật mê hoặc, nhưng mà lại có một kẻ khó đề phòng khác. Đại tiểu thư nghiến răng hừ một tiếng:
- Con hồ ly Lạc Ngưng đó, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu câu mất hồn phách của ngươi thôi!
Lâm Vãn Vinh bật cười, đột nhiên kêu lên:
- A, ta nghĩ ra biện pháp làm phu nhân nhượng bộ rồi. Đại tiểu thư, như thế này đi, chúng ta tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, vậy không còn phiền não gì nữa rồi!
- Ngươi muốn chết!
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, hung hăng véo lên cánh tay hắn:
- Ngươi cho rằng ta là con hồ ly Lạc Ngưng kia sao? Thấy mặt mũi ả xuân ý bừng bừng, liền biết các ngươi làm chuyện tốt gì rồi, Tiêu Ngọc Nhược ta là thân nữ nhi thanh bạch, tuyệt không học người khác quan hệ không mai mối.
Bàn tay nhỏ của Đại tiểu thư vặn vẹo, thân hình mềm mại kia rung lên bần bật, tức giận trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi mất. "Ghen tị, tuyết đối là ghen tị!" Lâm Vãn Vinh cười ha hả, tìm xe ngựa, thẳng hướng toà nhà hoàng đế ban cho mà đi.
Gia viên hoàng đế ban cho hắn có cửa chính đối diện với cầu Kim Ngọc, có thể nói là nơi phong thủy hiếm có trong kinh thành, là chốn quan cao quý nhân tụ tập, bên trái có Từ Vị ở, bên phải có Lý Thái. Địa vị của Lâm Tam có thể sánh vai với hai người Từ, Lý. Từ góc độ này mà nói, lão hoàng đế rất là coi trọng hắn.
Đi tới trước cửa phủ xuống xe ngựa, quả nhiên toàn bộ ngôi nhà này đã được sửa mới, biển vàng sư tử ngọc, gạch đỏ ngói xanh, rất là uy phong. Cửa lớn sơn son đóng chặt, Lâm Vãn Vinh thử đẩy hai cái, nhưng bên trong gài then, không tiến vào được.
"Ngất, không phải để ta phải trèo tường vào chứ? Bà nội nó, về nhà vụng trộm với lão bà còn phải leo tường? Đạo lý thời nào đây!" Rắc rắc bẻ người khởi động vài cái, đang muốn trèo qua, chợt nghe một tiếng "kẹt kẹt" vang lên, cánh cửa lớn đỏ son kia hé mở, thấp thoáng một chiếc đèn lồng, một tiểu nha hoàn xinh đẹp thò đầu ra,kinh hãi hét lên:
- Ngươi là ai? Ở đây làm gì?
"Ta là ai? Câu này hỏi thật hay!" Thấy dáng vẻ tiểu nha hoàn này rất đáng yêu, Lâm Vãn Vinh nhảy tới vài bước, trêu chọc:
- Muội hỏi ta sao? Người khác đều gọi ta là Tam ca! Tiểu muội muội, muội bao nhiêu tuổi? Một mình ở đây sao? Có sợ hay không? Muốn Tam ca tới bồi tiếp muội được không?
- A…
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên kêu lên một tiếng lùi lại, mặt đỏ bừng:
- Ngài là Lâm đại nhân?!
- Ấy, tiểu muội muội, muội biết ta?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nghiêm chỉnh:
- Cũng phải, dáng vẻ ngọc thụ phong lâm của ta sớm đã khắc vào trong lòng vô số thiếu nữ hoài xuân, muội nhận ra ta cũng chẳng có gì lạ.
Tiểu nha hoàn phì cười:
- Ta vốn không biết ngài, là tiểu thư nhà ta nói qua đặc trưng của ngài, ta vừa đối chiếu liền nhận ra ngài rồi.
- Đặc trưng của ta? Đặc trưng gì?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái.
Tiểu nha hoàn nói:
- Tiểu thư nhà ta nói, nhìn thấy một người mặt mày luôn hớn hở tươi cười, vô sỉ tự đại, thấy nữ nhân liền trêu chọc, ở trước cửa hay láo liên dòm ngó, vậy đúng là Lâm đại nhân không còn nghi ngờ gì nữa.
- Oa, có nhầm hay không vậy? Ai biết ta sâu sắc như thế?
Lâm Vãn Vinh tức giận bất bình:
- Còn cho người ta chút riêng tư nữa hay không? Tiểu thư nhà muội là ai, ta đi cãi lý với cô ta.
Tiểu nha hoàn cười khúc khích, giơ đèn lồng trong tay lên, chỉ thấy trên giấy da có viết một chữ " Từ" to tướng, sắc mặt Lâm đại nhân liền thay đổi, ảo não xua tay:
- Câu phía sau thu hồi lại, coi như ta chưa nói qua. Nhưng mà có một việc ta phải nhắc nhở muội, tiểu muội muội, muội còn nhỏ tuổi, có những chuyện ngàn vạn lần không thể nghe nói không, cái gì mà hơn hớn cười đùa, vô sỉ tự đại, thấy nữ nhân liền trêu chọc, ta là dạng người đó sao? Ta một năm cũng không trêu chọc mấy người, ngược lại còn bị người ta trêu chọc nhiều hơn.
Tiểu nha hoàn mím môi cười, khom người với hắn:
- Đại nhân, là tiểu thư đặc biệt dặn dò ta tới đón ngài, xin đi theo ta.
"Tiểu thư nhà ngươi đón ta? Còn có thiên lý nữa hay không? Đây chính là nhà của ta mà!" Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đi ở phía trước, Lâm đại nhân buồn bực theo sau. Toàn nhà này hoàn toàn làm mới một lượt, nơi nơi đều sạch sẽ gọn gàng, trong vườn trồng đầy hoa cỏ mới chuyển đến, tràn trề sức sống. Trên đường xuyên gian vượt ngõ, tới hậu viện mới dừng lại. Phía trước là một tòa tiểu lâu ba tầng có dáng vẻ thanh nhã, ánh đèn sáng ngời, tiểu nha hoàn hành lễ:
- Đại nhân, ba vị tiểu thư ở trên đợi ngài đó!
Lâm Vãn Vinh gật đầu, vừa bước tới ngưỡng cửa, đã nghe trên lầu truyền tới tiếng cười vui vẻ, giọng của Xảo Xảo vang lên:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ vẽ mắt thật đẹp, nếu đại ca trông thấy, chắn chắn nhìn tới đờ người.
Giọng Từ tiểu thư vọng lại:
- Vô duyên vô cơ nhắc đến hắn làm gì, làm hỏng mất cao hứng của người. Đúng rồi Xảo Xảo, cái mascara với bút kẻ mắt này, đúng là do tiểu cung nữ Cao Ly Từ Trường Kim kia tặng sao? Không ngờ Cao Ly còn có nhân tài thế này. Có điều, Xảo Xảo, Ngưng Nhi, chớ trách ta không nhắc nhở các muội nhé, nghe nói vị gọi là Từ tiểu cung nữ này cùng Lâm Tam nhà các muội qua lại mập mờ. Các muội phải giữ chặt, nếu để hồ ly dị quốc tới câu hồn hắn, đó là sỉ nhục của nữ nhân Đại Hoa ta.
Lâm Vãn Vinh nghe được thầm nghiến răng: "Chẳng phải chỉ mới sờ nhầm ngươi vài lần, lại hôn ngươi vài cái thôi sao? Có cần nha đầu ngươi xếp đặt ta ở sau lưng như thế không?
Hắn cất bước rầm rầm lên lầu, liền thấy ba nữ nhân đang ngồi ở trước gương, hi hi ha ha rộn ràng vẽ mi, trên mắt Từ tiểu thư mới vẽ lên một lớp trang điểm trong màu lam nhạt có chút ánh bạc, kết hợp với thân hình nẩy nở bốc lửa của nàng, quả thực như Xảo Xảo nói… quyến rũ dị thường.
- Thấy chưa, muội đã biết đại ca nhìn thẳng vào sẽ đờ đẫn ra mà…
Tiếng cười khe khẽ của Xảo Xảo vang lên ở bên tai, Lâm Vãn Vinh lúc đó mới tỉnh lại, cười hắc hắc:
- Ánh mắt của ta không thẳng, chẳng lẽ cong hay sao? Ấy, chẳng lẽ ta nhìn nhầm… Đây chẳng phải Từ tiểu thư à? Chúng ta vừa chia cách mấy canh giờ, sao bây giờ đã gặp mặt rồi?
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, bất mãn cãi lại:
- Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi sao? Nếu không phải là cha từ trong cung truyền tin về kêu ta tới báo cho ngươi, ta chẳng muốn nhìn thấy ngươi.
Thấy đại ca và Từ tỷ tỷ tựa hồ như có điều gì bất mãn, Xảo Xảo vội kéo tay Lâm Vãn Vinh mỉm cười hòa giải:
- Đúng đó, đại ca, Từ tỷ tỷ đến vì truyền đạt tin tức của Từ đại nhân đưa về từ trong cung. Còn nữa, Từ tỷ tỷ góp sức rất lớn giúp tu bổ lại toà nhà của chúng ta, rất nhiều nơi do tỷ ấy tự tay sửa sang, có thể nói, tỷ ấy còn quen thuộc nhà chúng ta hơn chàng đó. Có đúng thế không Từ tỷ tỷ?
Từ Chỉ Tình khẽ cười:
- Ta nể mặt Xảo Xảo và Ngưng Nhi mới tới giúp đỡ, chẳng liên quan đến người khác.
Tình tình nha đầu này rất ngang bướng, Lâm Vãn Vinh đã từng lĩnh giáo rồi, cùng không tranh chấp với nàng nữa, bỗng nhớ tới đêm nay là ngày đặc biệt, len lén nhìn Lạc Nhưng một cái, thấy nàng đang tràn ngập xuân ý, thẹn thùng nhìn hắn.
- Thì ra là Từ tiểu thư tới truyền lệnh. Không biết Từ đại nhân có gì phân phó.
"Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!" Thấy biểu lộ mê hoặc của Ngưng Nhi, cho dù là kẻ ngốc cũng biết rằng hỷ sự sắp thành, Lâm đại nhân nóng như bị lửa đốt, hận không thể nói hai ba câu đuổi Từ Chỉ Tình đi.
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:
- Hoàng thượng triệu gặp cha vào nghị sự, từ trưa tới giờ còn chưa ra. Trong cung vừa rồi mới có tin, hoàng thượng triệu ngươi lên điện nghị sự vào buổi tảo triều sáng mai, quân tình khẩn cấp, không thể trễ nải, mời người cần phải đi sớm.
- Vào triều sớm à?
Lâm Vãn Vinh do dự một chút:
- Nhưng ta còn muốn ngủ nữa!
- Ngươi…
Từ tiểu thư cực kỳ tức giận, hận không thể tiến lên đánh hắn một cái. "Hoàng đế quá khách khí với Lâm Tam rồi, với thân phận cửu đỉnh chí tôn của người, gọi ai thượng triều người đó còn chẳng cảm kích rơi lệ thúc ngựa chạy đi. Chỉ có Lâm Tam ngươi là ngoại lệ, cứ như thể chẳng coi quốc sự ra gì." Từ tiểu thư lẽ dĩ nhiên phải có đôi chút tức giận.
Cố làm nguôi đi lại cơn giận trong lòng, Từ tiểu thư chậm rãi nói tiếp:
- Cha nói, quân tình khẩn cấp, có ba việc cần thảo luận. Thứ nhất, thiên hoàng Đông Doanh phái đặc sứ đến, lấy lý do Kế Cung Vũ Thụ thất tung ở trong biên giới Đại Hoa, yêu cầu Đại Hoa giải thích. Thứ hai, hôm qua mười vạn đại quân Đông Doanh giương buồm xuất chinh, hướng thẳng tới Cao Ly, chiến sự có thể xảy ra trong tức thời. Thứ ba, đại quân Lý Thái đại nhân sắp xuất phát, muốn thương thảo việc xuất quân.
Ba việc này, ít nhiều có liên quan tới Lâm Vãn Vinh, muốn từ chối cùng không được, Lâm Vãn Vinh không cách nào khác đành gật đầu:
- Vậy phải tới xem sao rồi… Ài, đang tiếc là không thực hiện được xuân mộng của ta rồi.
- Cha còn nói, ông đang nghe ngóng chuyện của Tiêu Thanh Tuyền tiểu thư nơi hoàng thượng, khi có tin tức sẽ lập tức thông tri cho ngươi.
Từ Chỉ Tình bổ sung thêm.
- Thật sao?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: "Lão Từ này làm việc thật có hiệu quả!"
Từ Chỉ Tình gắt gỏng:
- Ai thèm lừa ngươi!
Bàn xong chính sự, Từ Chỉ Tình tựa hồ dường như vẫn còn điều để nói, cũng không để ý đây là nhà ai, kéo Xảo Xảo ra trò chuyện.
- Đại ca, muội có mấy chuyện muốn nói với huynh, huynh vào đây một chút.
Lạc Ngưng nhìn hắn cười quyến rũ, xoay người bước vào phòng.
- Có chuyện kể với ta ư?
Lâm Vãn Vinh vừa mới bước vào phòng, cửa phòng khẽ khép lại, một cơ thể nóng bỏng như rắn quấn lấy, toàn thân Ngưng Nhi chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh, ép sát vào người hắn, thở dồn dập:
- Đại ca, đây là nhà chúng ta, huynh có thích không?"
- Thích lắm!
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, lập tức máu toàn thân sôi lên, cố làm bộ:
- Ngưng Nhi, Từ tiểu thư còn ở bên ngoài đó.
- Muội mặt kệ!
Hơi thở Lạc tiểu thư thơm ngát như lan:
- Đại ca, đây là nhà chúng ta, Ngưng Nhi rất vui. Huynh còn nhớ khi ở Kim Lăng, huynh ở trong phòng ta làm gì với Xảo Xảo không? Ngưng Nhi cũng muốn làm một lần.
"Yêu cầu này thật khó cự tuyệt." Lâm Vãn Vinh xuôi tay vuốt ngược xuống, Lạc Ngưng khẽ "a" một tiếng, toàn thân nóng như lửa, nhẹ nhàng nhấc đôi chân ngọc lên, như một con rắn uốn éo quấn lấy người hắn, đôi mắt mơ màng:
- Đại ca, huynh làm khẽ một chút, Ngưng Nhi sợ không nhịn được làm Từ tỷ tỷ nghe thấy… a, đại ca, huynh thật xấu…
"Đại tiểu thư thật sự là nhìn một cái đã nhìn thấu bản chất Lạc tài nữ, đây đúng là một con hồ ly không hơn không kém!" Lâm Vãn Vinh sao có thể nhẫn nại nổi, đỡ lấy người nàng nhấc bổng lên, Lạc tài nữ "ư hử" rên một tiếng cực kỳ khiêu gợi, tựa như tiếng kêu của một chú mèo con, quay đầu nhìn hắn, môi hồng chúm chím, ánh mắt long lanh:
- Đại ca, là huynh cố ý! Huynh không chịu lưu ý tới Từ tỷ tỷ, tỷ ấy ở ngay bên ngoài đó. A, tỷ ấy nghe thấy rồi…
- Tiếng gì vậy?
Từ Chỉ Tình nhíu mày lại, tò mò liếc mắt về phía phòng trong.
- Ồ, không có gì
Gương mặt Xảo Xảo bỗng ửng hồng, vội vàng che giấu:
- Có thể là con mèo nhỏ trong nhà đó thôi!
- Mèo gọi xuân..!
Từ tiểu thư hừ một tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao nữa, mặt mình cũng đỏ bừng lên.
Tác giả :
Vũ Nham