Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 213: Khuyên giải
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly
- Thành thân…
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nói:
- Phu nhân nói đùa rồi, ta còn nhỏ tuổi, không phải lúc lo cho việc này, qua tám năm hay mười năm nữa lại thảo luận lại vấn đề này cũng không lâu lắm đâu.
Phu nhân nghe hắn ba hoa, nhịn không được bật cười:
- Lâm Tam, ngươi chớ để ta khó chịu với ngươi. Trước kia ta lo lắng Ngọc sương tuổi còn nhỏ, không hiểu tình cảm nam nữ, lo lắng nó đi nhầm đường bị lừa gạt, nên mới nói với người như vậy. Nhưng tới ngày nay, tình cảm của nó đối với ngươi không hề ít đi, ngược lại ngày càng nồng nhiệt. Mấy ngày nay ngươi rời đi, nó mỗi ngày đều nhớ đến người, vì ngươi cầu phúc, ta thấy ánh mắt nó mà mãi nhớ trong lòng. Hài tử này đã thật thành tâm thành ý, không giống với hành động bồng bột ngây thơ, đối với người quả là tình thâm ý trọng. Mà ngươi lại giỏi giang như thế, không chỉ có giúp Tiêu gia ta thoát khỏi khốn cảnh, ở dưới tay Từ tiên sinh cũng thăng tiến nhanh chóng. Giữa ngươi và Ngọc sương, ta cuối cùng cũng tìm không được lý do nào xen vào. Ta là mẹ của Ngọc Sương, dĩ nhiên hi vọng thấy nó hạnh phúc cả đời. Nó nếu đã vừa mắt với ngươi, ta cũng không muốn ngăn cản, đã như thế, không bằng đem chuyện này làm sáng tỏ, ngươi thấy thế nào?
"Phu nhân thật sự là người thạo đời a!" Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Phu nhân, chuyện này là ý của người, hay là ý của Nhị tiểu thư?
Tiêu phu nhân nói:
- Là ý của ta, bất quá Ngọc Sương tất nhiên sẽ không phản đối. Tâm tư của nha đầu này, thân làm nương thân tự nhiên hiểu rõ. Nếu là nó nghe được tin này, nhất định sẽ cao hứng tới mức nhảy cỡn lên.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, đi vài bước, ngắt một cây cỏ dại ven đường hỏi:
- Phu nhân, người xem đây là cái gì?
Tiêu phu nhân lấy làm kỳ quái nhìn hắn:
- Đây là cỏ dại, Lâm Tam, ngươi hỏi cái này là có ý tứ gì?
Lâm Vãn Vinh đáp:
- Một gốc cỏ dại tàn héo, nếu muốn khôi phục sức sống, không phải chỉ có ánh sáng tưới nước là đủ. Tới giữa mùa đông, nó muốn lười biếng, muốn nghỉ ngơi một chút, cho nên lựa chọn để trở nên úa tàn như vậy. Phu nhân, bà là người thông mình, tất nhiên hiểu được ý của ta, có phải không?
Tiêu phu nhân nhíu mày trầm tư một chặp, bùi ngùi than thở:
- Lâm Tam, ngươi không phải chỉ là một cọng cỏ, ngươi là một gốc đại thụ che trời. Tuy là giữa mùa đông, như chỉ cần gốc rễ vẫn còn, tới mùa xuân ấm áp hoa nở, sẽ có ngày cành lá tươi tốt. Ta hiểu được ý tứ của ngươi. Ngươi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi có đúng hay không?
Lâm Vãn Vinh cười cười, không hề nói gì.
Tiêu phu nhân tiếp lời:
- Lâm Tam, ngươi mệt mọi có thể nghỉ ngơi, nghỉ bao lâu cũng chẳng sao. Ta chỉ hi vọng, ngươi đừng bỏ rơi Tiêu gia chúng ta.
- Phu nhân nói đùa rồi, sản nghiệp Tiêu gia lớn mạnh, hẳn là ta phải cầu các người đừng vứt bỏ ta mới phải .
Lâm Vãn Vinh cười hì hì.
Tiêu phu nhân lườm hắn một cái:
- Ngươi mời vừa rồi nói về cây cỏ, thật làm ngưởi ta cảm khái. Ngươi cùng là một nam tử thẳng thắn, chỗ nào cũng khác người. Lúc này sao lại đi châm biếm ta? Ta so với bất kỳ kẻ nào đều rõ ràng hơn. Tiêu gia nếu không có ngươi tương trợ, sớm đã tàn lụi làm đồ chơi cho người khác, chứ đừng nói tới việc phát triển hưng thịnh nữa. Lâm Tam, không nói dối ngươi, ta đáp ứng chuyện giữa ngươi và Ngọc Sương, đó là hi vọng ngươi có thể vĩnh viễn ở lại Tiêu gia chúng ta.
"Đây mới là lời nói thật", Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu phu nhân một cái.
Phu nhân khẽ nhấc quần dài, chậm rãi đi về phía trước hai bước, nhìn cảnh sông núi phía xa, khẽ than vãn:
- Lâm Vãn Vinh, ngươi cũng thấy rồi đó, Tiêu gia ta hơn mười năm trở lại đây, hoàn toàn không có nam nhi trai tráng, toàn do ta và Ngọc Nhược vất vả chống đỡ. Phụ nữ làm việc dù có chút thành quả, nhưng cũng có vô số người xem chúng ta như chỉ đùa chơi. Ta cùng Ngọc Nhược đều là người cứng cỏi, từng đã phát lời thệ, tuyệt không cho bất kỳ người nào xem thường Tiêu gia chúng ta, cho nên mới đào tạo Ngọc Nhược tính cách ngang bướng không chịu cúi đầu. Nó mười ba tuổi, đã theo ta xông pha nam bắc, học tập cách kinh doanh. Tình tình nó quyết liệt nhiều hơn dịu dàng, thích giữ thể diện, tuyệt không cho phép người khác coi thường nó. Cho nên ngươi cảm thấy nó vô cùng bá đạo. Nhưng ta hiểu nữ nhi ta sinh ra, đứa nhỏ này nội tâm yếu đuối, rất nhiều khi có đau khổ cũng không nói ra lời. Ta hy vọng ngươi không so đo với nó, giúp nó nhiều hơn. Chúng ta ba người cô nữ quả mẫu, phải đối mặt với ánh mắt mỉa mai của giới kinh doanh, bên trong thật sự là lắm đắng cay. Làm một người nam nhân, ngươi sẽ không hiểu nỗi đâu.
Phu nhân đã long lanh nước mắt, dịu dàng nói tiếp:
- Hơn mười năm lại đây, Tiêu gia ta chịu đựng người khác mỉa mai cười nhạo, chỉ vì thiếu nam nhi chống đỡ. Không nói dối ngươi, ta thủ tiết nhiều năm, thấy qua vô số sự tình, nhiều người mong muốn tài sản nhan sắc của ta, hết sức lấy lòng ta. Ta nếu có tâm tư này, chỉ cần nói nhỏ ra một câu, trong thiên hạ thiếu gì người đứng ra coi sóc cho mẹ con ta. Nhưng ta…Quách Di Quân, không phải nữ nhân tùy tiện như thế, ta đã gắn bó với Tiêu gia này, tuyệt sẽ không vì vinh hoa phu quý mà làm việc thất tiết kia. Lâm Tam, ta dày mặt nói với ngươi điều này, ngươi muốn cười cứ cười đi, ta chịu người ta mỉa mai quen rồi, sớm đã không thèm để ý nữa.
Thấy gương mặt đau khổ của phu nhân, hai hàng nước mắt tuôn trào, như hoa lê trong mưa mong manh đáng thương, nhưng lại càng thêm phần xinh đẹp. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Ta còn có thể cười được sao, không có đồng tình khóc to hai tiếng xem như đã là kiên cường rồi, bà nắm đúng mạch môn mềm lòng của ta rồi.
- Tiêu gia ta muốn thay đổi hiện trạng, cần phải có một nam nhân gánh vác, hơn nữa không thể là kẻ tầm thường, mà còn phải có dũng có mưu, dám đảm đương, có thể vì cô nữ quả mẫu chúng ta mà chống đỡ sóng gió, người này là ai đây chứ?
Phu nhân nhìn hắn khe khẽ cười, hai má thấm đẫm nước mắt, tựa như hoa đào nở rộ sau cơn mưa, diễm lệ không tì vết.
- Cái này, ta cũng không rõ lắm, có dũng có mưu, dám đảm đương, đại đa số nam tử trong thiên hạ đều có nhưng phẩm đức này? Phu nhân tùy tiện chọn lựa một người là được rồi.
Lâm Vãn Vinh láu lỉnh nói.
Đôi mắt đẹp của phu nhân hung hăn nhìn hắn:
- Nếu nam tử trong thiên hạ đều có phẩm tính như thế, vậy mỗi người trên đời này đói có thức ăn, lạnh có áo mặc, đường không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa… Nói với ngươi mấy câu, ngươi lại ra vẻ hồ đồ, thật là bực mình.
Phu nhân hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới hắn, bộ ngực đầy đặn phập phòng, trông như một thiếu nữ hoài xuân tức giận.
Lâm Vãn Vinh cười " ha ha" hai tiếng:
- Phu nhân, người cũng biết, ta vốn là người khiêm tốn, chẳng lẽ người vừa nói mấy ưu điểm này, ta liền trực tiếp tiến lên nhận kẻ vừa được nói tới chính là ta sao? Cho ta xin, khiêm nhường chẳng lẽ cũng là sai sao?
Phu nhân chậm rãi quay người lại, ánh mắt lưu chuyển, khóe mắt còn vương chút lệ châu, nhưng nụ cười đã hiện trên gương mặt:
- Nói về khiêm tốn, dù là nói hết đến người trong thiên hạ, cũng không đến lượt ngươi. Phải nói, trên dưới Tiêu gia ta, đều nên cảm tạ nha đầu Ngọc Sương kia, nếu không có nó trong lúc vô ý đề cử ngươi, Tiêu gia ta cũng không biết loạn lạc thành dạng gì rồi.
Nhớ tới lần đầu gặp Nhị tiểu thư, nha đầu kia thả chó hành hùng, bộ dạng điêu ngoa, Lâm Vãn Vinh nhìn không được cười một tiếng, than thở:
- Tiêu gia, có nhãn quang nhất, đúng là nên tính Nhị tiểu thư. Phu nhân, không phải ta nói người, người cùng Đại tiểu thư, đều phải học tập nàng mới đúng.
Tiêu phu nhân che cái miệng nhỏ nhắn, khẽ nở nụ cười:
- Thứ nhà người, nói mấy câu, ngươi quả nhiên "khiêm tốn " rồi.
Trên mặt bà nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi
- Mười sáu, vừa mới thành niên, có sao vậy?
Lâm Vãn Vinh đưa ra cái mặt già nua ra nói.
Phu nhân cười khanh khách, như hờn như giận liếc nhìn hắn:
- Ba hoa…Nếu ngươi mười sáu, ta đây cũng mới hai mươi.
Lâm Vãn Vinh trợn trừng mắt, chính đại quang minh đánh giá bà từ trên xuống dưới một phen, liền nuốt mấy ngụm nước miếng, lớn giọng nói:
- Sao nào, phu nhân chẳng lẽ người không phải hai mươi tuổi ư? Trời ơi, không còn có thiên lý nữa, người rõ ràng như cùng tuổi với Đại tiểu thư a.
Phu nhân nhìn hắn khẽ thở dài:
- Ngươi mở miệng ra, nếu là tới một ngày nói ngươi mê hoặc tất cả đàn bà con gái trong thiên hạ, ta cũng sẽ không lấy làm kỳ lạ. Chỉ là ta lại không hiểu, nhìn dáng vẻ của ngươi không quá hai mươi tuổi, nhưng ta cùng ngươi nói chuyện, còn khó đối phó hơn gấp bội so với bất kỳ lão hồ ly nào, cũng không biết ngươi học được từ đâu vậy. Nghe nói, hôm qua ngươi vượt qua bốn cửa, giành được ngôi đệ nhất hội thi thơ Kim Lăng. Ngay cả thiên kim Lạc tiểu thư của Tổng đốc đại nhân, cũng tặng ngươi khăn uyên ương, muốn cùng ngươi thành đôi thành lứa, ngươi sao chẳng một chút nghiêm chỉnh? Tài hoa tuyệt luân, lại phóng đãng không kiêng dè, nam nhi giống như ngươi trong thiên hạ , e là tìm không ra người thứ hai.
- Phu nhân…
Lâm Vãn Vinh tới gần bên nàng nghiêm mặt nói:
- Cuộc sống nếu quá nghiêm chỉnh, vậy còn có ý nghĩa gì nữa. Giống như người vậy, vì Tiêu lão gia đắng cay giữ trinh tiết, nhìn như đứng đắn, nhưng là việc kém thú vị nhất trong cuộc sống. Người là một người bình thường, nên theo đuổi hạnh phúc của chính mình, vì tấm bài trinh tiết vô dụng treo ở trên cao, người vứt bỏ hết niềm vui. Trong cái nhìn của ta, người quá đứng đắn, đứng đắn làm người ta vô cách nào tiếp nhận được.
- Ngươi, ngươi…
Nghe được lời nói kinh thế hãi tục của hắn, phu nhân vô cùng kinh hãi, trên mặt vừa kinh hãi xen lẫn tức giận, bộ ngực phập phồng dồn dập, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi sao lại có thể nói ra lời như thế?
- Ta nói sai sao?
Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, giọng vô tội:
- Mỗi người đều có quyền theo đổi hạnh phúc của mình, ta cho tới bây giờ đều là như thế, cũng làm như thế, có sai sao? Nếu như truy cầu hạnh phúc cũng là một loại sai lầm, vậy ta đây tình nguyện mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa.
Nghe hắn ăn nói kỳ quái, Tiêu phu nhân tức giận nhìn hắn một cái, vội vã lên kiệu, phẫn nộ quát:
- Về phủ…
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng Tiêu phu nhân xa dần, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta có làm gì đâu, chỉ là cùng bà lý luận tìm ra một chút định nghĩa về hạnh phúc mà thôi, bà cho dù không muốn hạnh phúc chăng nữa, cũng cần phải tức giận đến thế sao?"
Tiêu phu nhân vừa đi xa liền nhớ lại: "Ta đi chuyến này không phải là muốn khuyên giải Lâm Tam về phủ sao, sao cùng hắn nói hai câu, ta lại không chịu được lời nói hoang đàng của hắn mà bỏ đi? Lực sát thương của kẻ này thật lớn, vừa mới nói chuyện một phen, cũng chẳng biết là ta khuyên hắn hay là hắn khuyên ta nữa.
Bà cười khổ một cái, kêu dừng kiệu, vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lâm Tam đang cưỡi ngựa, so với bà còn nhanh hơn, hai ba khắc sau chỉ còn bóng lưng mơ hồ dần dần khuất xa, trong chốc lát biến mất trong tầm mắt của bà…
Biên dịch, biên tập: Melly
- Thành thân…
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc nói:
- Phu nhân nói đùa rồi, ta còn nhỏ tuổi, không phải lúc lo cho việc này, qua tám năm hay mười năm nữa lại thảo luận lại vấn đề này cũng không lâu lắm đâu.
Phu nhân nghe hắn ba hoa, nhịn không được bật cười:
- Lâm Tam, ngươi chớ để ta khó chịu với ngươi. Trước kia ta lo lắng Ngọc sương tuổi còn nhỏ, không hiểu tình cảm nam nữ, lo lắng nó đi nhầm đường bị lừa gạt, nên mới nói với người như vậy. Nhưng tới ngày nay, tình cảm của nó đối với ngươi không hề ít đi, ngược lại ngày càng nồng nhiệt. Mấy ngày nay ngươi rời đi, nó mỗi ngày đều nhớ đến người, vì ngươi cầu phúc, ta thấy ánh mắt nó mà mãi nhớ trong lòng. Hài tử này đã thật thành tâm thành ý, không giống với hành động bồng bột ngây thơ, đối với người quả là tình thâm ý trọng. Mà ngươi lại giỏi giang như thế, không chỉ có giúp Tiêu gia ta thoát khỏi khốn cảnh, ở dưới tay Từ tiên sinh cũng thăng tiến nhanh chóng. Giữa ngươi và Ngọc sương, ta cuối cùng cũng tìm không được lý do nào xen vào. Ta là mẹ của Ngọc Sương, dĩ nhiên hi vọng thấy nó hạnh phúc cả đời. Nó nếu đã vừa mắt với ngươi, ta cũng không muốn ngăn cản, đã như thế, không bằng đem chuyện này làm sáng tỏ, ngươi thấy thế nào?
"Phu nhân thật sự là người thạo đời a!" Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Phu nhân, chuyện này là ý của người, hay là ý của Nhị tiểu thư?
Tiêu phu nhân nói:
- Là ý của ta, bất quá Ngọc Sương tất nhiên sẽ không phản đối. Tâm tư của nha đầu này, thân làm nương thân tự nhiên hiểu rõ. Nếu là nó nghe được tin này, nhất định sẽ cao hứng tới mức nhảy cỡn lên.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, đi vài bước, ngắt một cây cỏ dại ven đường hỏi:
- Phu nhân, người xem đây là cái gì?
Tiêu phu nhân lấy làm kỳ quái nhìn hắn:
- Đây là cỏ dại, Lâm Tam, ngươi hỏi cái này là có ý tứ gì?
Lâm Vãn Vinh đáp:
- Một gốc cỏ dại tàn héo, nếu muốn khôi phục sức sống, không phải chỉ có ánh sáng tưới nước là đủ. Tới giữa mùa đông, nó muốn lười biếng, muốn nghỉ ngơi một chút, cho nên lựa chọn để trở nên úa tàn như vậy. Phu nhân, bà là người thông mình, tất nhiên hiểu được ý của ta, có phải không?
Tiêu phu nhân nhíu mày trầm tư một chặp, bùi ngùi than thở:
- Lâm Tam, ngươi không phải chỉ là một cọng cỏ, ngươi là một gốc đại thụ che trời. Tuy là giữa mùa đông, như chỉ cần gốc rễ vẫn còn, tới mùa xuân ấm áp hoa nở, sẽ có ngày cành lá tươi tốt. Ta hiểu được ý tứ của ngươi. Ngươi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi có đúng hay không?
Lâm Vãn Vinh cười cười, không hề nói gì.
Tiêu phu nhân tiếp lời:
- Lâm Tam, ngươi mệt mọi có thể nghỉ ngơi, nghỉ bao lâu cũng chẳng sao. Ta chỉ hi vọng, ngươi đừng bỏ rơi Tiêu gia chúng ta.
- Phu nhân nói đùa rồi, sản nghiệp Tiêu gia lớn mạnh, hẳn là ta phải cầu các người đừng vứt bỏ ta mới phải .
Lâm Vãn Vinh cười hì hì.
Tiêu phu nhân lườm hắn một cái:
- Ngươi mời vừa rồi nói về cây cỏ, thật làm ngưởi ta cảm khái. Ngươi cùng là một nam tử thẳng thắn, chỗ nào cũng khác người. Lúc này sao lại đi châm biếm ta? Ta so với bất kỳ kẻ nào đều rõ ràng hơn. Tiêu gia nếu không có ngươi tương trợ, sớm đã tàn lụi làm đồ chơi cho người khác, chứ đừng nói tới việc phát triển hưng thịnh nữa. Lâm Tam, không nói dối ngươi, ta đáp ứng chuyện giữa ngươi và Ngọc Sương, đó là hi vọng ngươi có thể vĩnh viễn ở lại Tiêu gia chúng ta.
"Đây mới là lời nói thật", Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu phu nhân một cái.
Phu nhân khẽ nhấc quần dài, chậm rãi đi về phía trước hai bước, nhìn cảnh sông núi phía xa, khẽ than vãn:
- Lâm Vãn Vinh, ngươi cũng thấy rồi đó, Tiêu gia ta hơn mười năm trở lại đây, hoàn toàn không có nam nhi trai tráng, toàn do ta và Ngọc Nhược vất vả chống đỡ. Phụ nữ làm việc dù có chút thành quả, nhưng cũng có vô số người xem chúng ta như chỉ đùa chơi. Ta cùng Ngọc Nhược đều là người cứng cỏi, từng đã phát lời thệ, tuyệt không cho bất kỳ người nào xem thường Tiêu gia chúng ta, cho nên mới đào tạo Ngọc Nhược tính cách ngang bướng không chịu cúi đầu. Nó mười ba tuổi, đã theo ta xông pha nam bắc, học tập cách kinh doanh. Tình tình nó quyết liệt nhiều hơn dịu dàng, thích giữ thể diện, tuyệt không cho phép người khác coi thường nó. Cho nên ngươi cảm thấy nó vô cùng bá đạo. Nhưng ta hiểu nữ nhi ta sinh ra, đứa nhỏ này nội tâm yếu đuối, rất nhiều khi có đau khổ cũng không nói ra lời. Ta hy vọng ngươi không so đo với nó, giúp nó nhiều hơn. Chúng ta ba người cô nữ quả mẫu, phải đối mặt với ánh mắt mỉa mai của giới kinh doanh, bên trong thật sự là lắm đắng cay. Làm một người nam nhân, ngươi sẽ không hiểu nỗi đâu.
Phu nhân đã long lanh nước mắt, dịu dàng nói tiếp:
- Hơn mười năm lại đây, Tiêu gia ta chịu đựng người khác mỉa mai cười nhạo, chỉ vì thiếu nam nhi chống đỡ. Không nói dối ngươi, ta thủ tiết nhiều năm, thấy qua vô số sự tình, nhiều người mong muốn tài sản nhan sắc của ta, hết sức lấy lòng ta. Ta nếu có tâm tư này, chỉ cần nói nhỏ ra một câu, trong thiên hạ thiếu gì người đứng ra coi sóc cho mẹ con ta. Nhưng ta…Quách Di Quân, không phải nữ nhân tùy tiện như thế, ta đã gắn bó với Tiêu gia này, tuyệt sẽ không vì vinh hoa phu quý mà làm việc thất tiết kia. Lâm Tam, ta dày mặt nói với ngươi điều này, ngươi muốn cười cứ cười đi, ta chịu người ta mỉa mai quen rồi, sớm đã không thèm để ý nữa.
Thấy gương mặt đau khổ của phu nhân, hai hàng nước mắt tuôn trào, như hoa lê trong mưa mong manh đáng thương, nhưng lại càng thêm phần xinh đẹp. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Ta còn có thể cười được sao, không có đồng tình khóc to hai tiếng xem như đã là kiên cường rồi, bà nắm đúng mạch môn mềm lòng của ta rồi.
- Tiêu gia ta muốn thay đổi hiện trạng, cần phải có một nam nhân gánh vác, hơn nữa không thể là kẻ tầm thường, mà còn phải có dũng có mưu, dám đảm đương, có thể vì cô nữ quả mẫu chúng ta mà chống đỡ sóng gió, người này là ai đây chứ?
Phu nhân nhìn hắn khe khẽ cười, hai má thấm đẫm nước mắt, tựa như hoa đào nở rộ sau cơn mưa, diễm lệ không tì vết.
- Cái này, ta cũng không rõ lắm, có dũng có mưu, dám đảm đương, đại đa số nam tử trong thiên hạ đều có nhưng phẩm đức này? Phu nhân tùy tiện chọn lựa một người là được rồi.
Lâm Vãn Vinh láu lỉnh nói.
Đôi mắt đẹp của phu nhân hung hăn nhìn hắn:
- Nếu nam tử trong thiên hạ đều có phẩm tính như thế, vậy mỗi người trên đời này đói có thức ăn, lạnh có áo mặc, đường không nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa… Nói với ngươi mấy câu, ngươi lại ra vẻ hồ đồ, thật là bực mình.
Phu nhân hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới hắn, bộ ngực đầy đặn phập phòng, trông như một thiếu nữ hoài xuân tức giận.
Lâm Vãn Vinh cười " ha ha" hai tiếng:
- Phu nhân, người cũng biết, ta vốn là người khiêm tốn, chẳng lẽ người vừa nói mấy ưu điểm này, ta liền trực tiếp tiến lên nhận kẻ vừa được nói tới chính là ta sao? Cho ta xin, khiêm nhường chẳng lẽ cũng là sai sao?
Phu nhân chậm rãi quay người lại, ánh mắt lưu chuyển, khóe mắt còn vương chút lệ châu, nhưng nụ cười đã hiện trên gương mặt:
- Nói về khiêm tốn, dù là nói hết đến người trong thiên hạ, cũng không đến lượt ngươi. Phải nói, trên dưới Tiêu gia ta, đều nên cảm tạ nha đầu Ngọc Sương kia, nếu không có nó trong lúc vô ý đề cử ngươi, Tiêu gia ta cũng không biết loạn lạc thành dạng gì rồi.
Nhớ tới lần đầu gặp Nhị tiểu thư, nha đầu kia thả chó hành hùng, bộ dạng điêu ngoa, Lâm Vãn Vinh nhìn không được cười một tiếng, than thở:
- Tiêu gia, có nhãn quang nhất, đúng là nên tính Nhị tiểu thư. Phu nhân, không phải ta nói người, người cùng Đại tiểu thư, đều phải học tập nàng mới đúng.
Tiêu phu nhân che cái miệng nhỏ nhắn, khẽ nở nụ cười:
- Thứ nhà người, nói mấy câu, ngươi quả nhiên "khiêm tốn " rồi.
Trên mặt bà nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi
- Mười sáu, vừa mới thành niên, có sao vậy?
Lâm Vãn Vinh đưa ra cái mặt già nua ra nói.
Phu nhân cười khanh khách, như hờn như giận liếc nhìn hắn:
- Ba hoa…Nếu ngươi mười sáu, ta đây cũng mới hai mươi.
Lâm Vãn Vinh trợn trừng mắt, chính đại quang minh đánh giá bà từ trên xuống dưới một phen, liền nuốt mấy ngụm nước miếng, lớn giọng nói:
- Sao nào, phu nhân chẳng lẽ người không phải hai mươi tuổi ư? Trời ơi, không còn có thiên lý nữa, người rõ ràng như cùng tuổi với Đại tiểu thư a.
Phu nhân nhìn hắn khẽ thở dài:
- Ngươi mở miệng ra, nếu là tới một ngày nói ngươi mê hoặc tất cả đàn bà con gái trong thiên hạ, ta cũng sẽ không lấy làm kỳ lạ. Chỉ là ta lại không hiểu, nhìn dáng vẻ của ngươi không quá hai mươi tuổi, nhưng ta cùng ngươi nói chuyện, còn khó đối phó hơn gấp bội so với bất kỳ lão hồ ly nào, cũng không biết ngươi học được từ đâu vậy. Nghe nói, hôm qua ngươi vượt qua bốn cửa, giành được ngôi đệ nhất hội thi thơ Kim Lăng. Ngay cả thiên kim Lạc tiểu thư của Tổng đốc đại nhân, cũng tặng ngươi khăn uyên ương, muốn cùng ngươi thành đôi thành lứa, ngươi sao chẳng một chút nghiêm chỉnh? Tài hoa tuyệt luân, lại phóng đãng không kiêng dè, nam nhi giống như ngươi trong thiên hạ , e là tìm không ra người thứ hai.
- Phu nhân…
Lâm Vãn Vinh tới gần bên nàng nghiêm mặt nói:
- Cuộc sống nếu quá nghiêm chỉnh, vậy còn có ý nghĩa gì nữa. Giống như người vậy, vì Tiêu lão gia đắng cay giữ trinh tiết, nhìn như đứng đắn, nhưng là việc kém thú vị nhất trong cuộc sống. Người là một người bình thường, nên theo đuổi hạnh phúc của chính mình, vì tấm bài trinh tiết vô dụng treo ở trên cao, người vứt bỏ hết niềm vui. Trong cái nhìn của ta, người quá đứng đắn, đứng đắn làm người ta vô cách nào tiếp nhận được.
- Ngươi, ngươi…
Nghe được lời nói kinh thế hãi tục của hắn, phu nhân vô cùng kinh hãi, trên mặt vừa kinh hãi xen lẫn tức giận, bộ ngực phập phồng dồn dập, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi sao lại có thể nói ra lời như thế?
- Ta nói sai sao?
Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, giọng vô tội:
- Mỗi người đều có quyền theo đổi hạnh phúc của mình, ta cho tới bây giờ đều là như thế, cũng làm như thế, có sai sao? Nếu như truy cầu hạnh phúc cũng là một loại sai lầm, vậy ta đây tình nguyện mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa.
Nghe hắn ăn nói kỳ quái, Tiêu phu nhân tức giận nhìn hắn một cái, vội vã lên kiệu, phẫn nộ quát:
- Về phủ…
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng Tiêu phu nhân xa dần, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta có làm gì đâu, chỉ là cùng bà lý luận tìm ra một chút định nghĩa về hạnh phúc mà thôi, bà cho dù không muốn hạnh phúc chăng nữa, cũng cần phải tức giận đến thế sao?"
Tiêu phu nhân vừa đi xa liền nhớ lại: "Ta đi chuyến này không phải là muốn khuyên giải Lâm Tam về phủ sao, sao cùng hắn nói hai câu, ta lại không chịu được lời nói hoang đàng của hắn mà bỏ đi? Lực sát thương của kẻ này thật lớn, vừa mới nói chuyện một phen, cũng chẳng biết là ta khuyên hắn hay là hắn khuyên ta nữa.
Bà cười khổ một cái, kêu dừng kiệu, vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lâm Tam đang cưỡi ngựa, so với bà còn nhanh hơn, hai ba khắc sau chỉ còn bóng lưng mơ hồ dần dần khuất xa, trong chốc lát biến mất trong tầm mắt của bà…
Tác giả :
Vũ Nham