Cực Phẩm Đại Thiếu
Chương 124 124 Kết Quả Giám Định
“Kết quả là gì? Em nói nhanh đi.”
Trên gương mặt Mai Tường Vân xuất hiện nụ cười tự tin, rõ ràng là cô ấy vô cùng tin tưởng bạn trai của cô ấy.
“Trải qua việc chúng em kiểm tra, video clip kia là thật, không phải cắt ghép.” Giọng nói vang lên trong điện thoại.
“Rầm!”
Sau khi những lời này vang lên, di động của Mai Tường
Vân “rầm” một tiếng rơi xuống đất, tươi cười trên mặt cô ấy cũng cứng ngắc lại.
Tín niệm, nhân sinh quan của Mai Tường Vân, đều sụp đổ rầm rầm vào thời khắc này.
“Alo, chị Vân? Chị Vân?” Trong di động rơi trên mặt đất, vẫn còn vang lên giọng đối phương.
Lâm Thiên kh lưng nhặt di động lên, sau đó đưa điện thoại cho Mai Tường Vân, đồng thời cười nói: “Thế nào Mai Tường Vân, bây giờ cô tin rồi chứ? Bây giờ cô sẽ không còn nói, tôi vu oan cho bạn trai cô nữa đúng không? Tôi không làm chuyện nhàm chán đó.
“Không! Tuyệt đối không có khả năng.
Tôi không tin!”
Mai Tường Vân khóc lóc kêu to.
Tuy Mai Tường Vân luôn miệng nói vẫn không tin, nhưng nước mắt của cô ấy đủ để nói lên, trong lòng cô ấy đã tin vài phần.
Dù sao video clip vẫn còn đó, hơn nữa trải qua giám định video clip là thật.
“Chị Vân!” Chung Huyền Anh thấy Mai Tường Vân khóc, vội vàng đỡ lấy Mai Tường Vân.
Tuy Mai Tường Vân đang khóc, nhưng Lâm Thiên không hề áy náy.
Bởi vì Lâm Thiên để cô ấy nhìn thấy một tên mặt người dạ thú, chuyện này đối với Mai Tường Vân mà nói, trong một thời gian ngắn có lẽ là đả kích, nhưng thời gian dài, tuyệt đối là chuyện tốt đối với Mai Tường Vân.
“Để tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
Sau khi Mai Tường Vân nói xong, lập tức gọi điện cho bạn trai Mạc Danh Tùng của cô ấy.
“Alo, em yêu.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của
Mạc Danh Tùng.
Mai Tường Vân điều chỉnh cảm xúc một lát, sau đó hỏi: “Danh Tùng, gần đây anh vẫn hài lòng với công việc ở viện nghiên cứu chứ?” “Rất tốt mà, viện trưởng còn từng nói, qua một thời gian nữa sẽ thăng chức cho anh làm phó viện trưởng đấy.
Trong điện thoại truyền ra giọng Mạc Danh Tùng.
“Vậy sao, vậy thì tốt quá rồi.” Mai Tường Vân nghe thấy lời Mạc Danh Tùng nói, lập tức an lòng hơn.
“Em yêu, anh còn công việc phải làm nữa, anh tắt máy trước đây, buổi tối sẽ hẹn em đi ăn cơm." Mạc Danh Tùng nói.
Sau khi cúp điện thoại.
“Lâm Thiên, nghe thấy chưa? Bạn trai của tôi còn đang làm việc ở viện nghiên cứu, còn được thăng chức làm phó viện trưởng." Mai Tường Vân đúng lý hợp tình nói.
Lâm Thiên lắc đầu cười: "Mai Tường Vân, cô đúng là dễ bị lừa gạt.
Đồng thời trong lòng Lâm Thiên cũng âm thầm thở dài, Mạc Danh Tùng này đúng là biết diễn.
Đã tới tập đoàn Tỉnh Xuyên làm bảo vệ, còn giả vờ như vậy, chuyện này càng khiến Lâm Thiên chán ghét anh ta.
Im lặng một lát, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Mai Tường Vân, nếu cô vẫn không tin, cô có thể tới cao ốc Tỉnh Xuyên chúng tôi nhìn xem, hôm nay anh ta đang làm việc ở Tỉnh Xuyên tôi, ở ngay cửa làm bảo vệ.”
Bốn giờ chiều, Mai Tường Vân đi tới bên ngoài cửa cao ốc Tỉnh Xuyên.
Nếu là trước đây, Mai Tường Vân chắc chắn sẽ tin tưởng Mạc Danh Tùng bạn trai cô ấy, ở trong lòng cô ấy, bạn trai Mạc Danh Tùng là người đàn ông ưu tú nhất.
Nhưng sau khi kiểm tra ra video clip kia là thật, cô ấy hơi dao động.
Cho nên cô ấy quyết định tới đây xem, cũng khiến trong lòng cô ấy hoàn toàn yên tâm.
Cô ấy nhìn về phía cửa cao ốc Tỉnh Xuyên, chỉ liếc mắt một cái liền thấy Mạc Danh Tùng mặc đồng phục bảo vệ.
Lúc này Mạc Danh Tùng đang khoác lác với mấy bảo vệ khác, còn khoác lác rất hăng say.
“Mạc Danh Tùng.
Lúc Mai Tường Vân nhìn thấy Mạc Danh Tùng xong, thiếu chút nữa là cô ấy ngất đi.
Đối với Mai Tường Vân mà nói, trong lòng cô ấy thật sự sụp đổ.
Cô ấy không nghĩ tới, bạch mã hoàng tử Mạc Danh Tùng thanh cao, còn có tài ở trong lòng cô ấy, vậy mà vì tiền cam tâm tình nguyện học chó sủa, làm bảo vệ? Hình tượng của Mạc Danh Tùng ở trong lòng cô ấy, sụp đổ rầm rầm.
Ngay sau đó, Mai Tường Vân đi thẳng tới chỗ anh ta.
Ở cửa cao ốc Tỉnh Xuyên.
“Mạc Danh Tùng!”
Một giọng nói vang lên.
Mạc Danh Tùng quay đầu nhìn, thì thấy Mai Tường
Vân.
“Tường Vân, em...!Sao em lại đến đây?” Bỗng nhiên Mạc Danh Tùng ngây ngẩn cả người.
“Mạc Danh Tùng, tên khốn nạn này! Anh...!Vậy mà anh vì tiền, chạy tới nơi này làm bảo vệ! Anh đường đường là tiến sĩ, còn là một trong mười thanh niên kiệt xuất ở thành phố Bảo Thạnh đấy.
Mai Tường Vân lớn tiếng nói.
“Tường Vân em hãy nghe anh nói, chủ tịch Lâm nói anh ấy sẽ cho anh tiền lương bảy trăm triệu, một năm sẽ có tám tỷ bốn trăm triệu.
Có nhiều tiền như vậy, anh cũng có thể cho em cuộc sống càng hạnh phúc hơn, em nói xem đúng không?” Mạc Danh Tùng cười nói.
“Tám tỷ bốn trăm triệu thì có thể khiến anh làm chó?
Có thể khiến anh học chó sủa sao?” Mai Tường Vân lớn tiếng chất vấn.
Im lặng một lát, Mai Tường Vân tiếp tục nói: “Mạc Danh Tùng, em cho anh một cơ hội, nếu anh còn muốn ở bên em, thì dùng cốt khí của anh, lập tức từ chối công việc ở đây quay về sở nghiên cứu làm việc.
Mạc Danh Tùng cười mỉa một tiếng: “Mai Tường Vân, cô đừng coi trọng mình quá, với tài hoa của Mạc Danh Tùng này, cộng thêm tiền lương một năm tám tỷ bốn trăm triệu, muốn tán người phụ nữ kiểu gì mà không được? Nếu được chọn giữa cô và tám tỷ bốn trăm triệu, tôi chắc chắn sẽ chọn tiền lương tám tỷ bốn trăm triệu.”
Dù sao đã bị vạch trần, Mạc Danh Tùng không sợ lộ ra bộ mặt thật.
“Anh...!Anh...!Mai Tường Vân ôm ngực, gương mặt tái “Mạc Danh Tùng, tên súc sinh này!” Mai Tường Vân tát nhợt.
mạnh vào mặt Mạc Danh Tùng.
"Bop!"
Mạc Danh Tùng nắm được cánh tay mảnh mai của Mai Tường Vân.
“Mai Tường Vân, cô dám tát tôi sao? Con mẹ nó cô là cái thá gì?”
Sau khi nói xong, Mạc Danh Tùng trở tay tát mạnh vào mặt Mai Tường Vân một cái.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội tát mạnh vào mặt Mai Tường Vân.
Mai Tường Vân vốn đã sắp suy sụp trực tiếp bị tát ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Mai Tường Vân ngồi dưới đất khóc to.
Mạc Danh Tùng thì xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Mai Tường Vân.
Tầng cao nhất của cao ốc Tỉnh Xuyên, trong văn phòng của chủ tịch.
Trên máy tính của Lâm Thiên, đúng là hình ảnh theo dõi bên ngoài cửa cao ốc.
Hình ảnh Mạc Danh Tùng vừa mới tát Mai Tường Vân, vừa vặn lọt vào mặt Lâm Thiên.
“Đúng là tên súc sinh.” Lâm Thiên híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh.
Tuy cô nàng Mai Tường Vân này vẫn luôn khinh thường mình, cộng thêm suy nghĩ của cô nàng Mai Tường Vân này hơi kỳ lạ, mạch não cũng rất đơn thuần.
Nhưng Lâm Thiên không thể không thừa nhận một chuyện, tâm địa của cô nàng Mai Tường Vân này rất lương thiện.
Dựa vào Mai Tường Vân có thể dùng phần lớn ngày nghỉ của mình làm việc giúp cô nhi viện, cùng với cô ấy dùng hơn nửa tiền lương cho cô nhi viện, đã đủ nói lên tất cả.
Mà Mạc Danh Tùng thì sao? Là một tên mặt người dạ Cho nên lúc Lâm Thiên nhìn thấy Mạc Danh Tùng thú.
đánh Mai Tường Vân, Lâm Thiên vô cùng tức giận.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nói với thư ký: "Bảo đội trưởng của đội bảo vệ, dẫn Mạc Danh Tùng và Mai Tường Vân tới đây.
Năm phút sau, đội trưởng của đội bảo vệ cùng với mấy bảo vệ, đã dẫn Mạc Danh Tùng và Mai Tường Vân đi lên.
“Chủ tịch Lâm!”
Mạc Danh Tùng và đảm bảo vệ nhao nhao hành lễ với Lâm Thiên.
Còn Mai Tường Vân sao? “Lâm Thiên, anh gọi tôi đi lên là có ý gì? Khoe khoang anh thắng với tôi sao? Được thôi, tôi thừa nhận tên khốn nạn anh thắng" Mai Tường Vân khóc nói.
“Mai Tường Vân, cô nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi, đến khi nào cô mới thấy được bộ mặt thật của tên đàn ông xấu xa kia?” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Mai Tường Vân không trả lời, nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ, Lâm Thiên nói không sai chút nào, Lâm Thiên thật sự giúp cô ấy thấy được bộ mặt thật của tên khốn nạn này.
Vừa rồi bị Mạc Danh Tùng tát một cái, cũng khiến Mai
Tường Vân hoàn toàn hết hi vọng.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Mạc Danh Tùng.
“Mạc Danh Tùng, anh đúng là một tên mặt người dạ thú, uổng cho một mảnh chân tình của Mai Tường Vân đối với anh, anh còn đánh cô ấy? Con mẹ nó tôi đã không nhịn nổi nữa” Lâm Thiên hung dữ nói.
“Chủ tịch Lâm, là cô ta muốn ra tay trước." Mạc Danh Tùng cười gượng nói.
Mạc Danh Tùng không ngờ tới, một màn kia bị Lâm
Thiên thấy được.
“Bớt nói lời linh tinh đi, hôm nay tất phải thay đàn ông cả nước, dạy dỗ tên cặn bã anh một bài học.” Lâm Thiên trực tiếp đứng dậy.
Ngay sau đó, Lâm Thiên chỉ vào Mạc Danh Tùng nói: “Đội trưởng đội bảo vệ, mấy người đánh anh ta thật mạnh cho tôi.” “Vâng! Chủ tịch Lâm!”
Đội trưởng đội bảo vệ và mấy người khác nghe thấy thế, trực tiếp xông về phía Mạc Danh Tùng, sau đó đè Mạc Danh Tùng ra đánh một trận.
“Á! Chủ tịch Lâm tha mạng!”
Mạc Danh Tùng bị đánh kêu thảm thiết cầu xin tha thứ.
Mai Tường Vân nhìn thấy Mạc Danh Tùng bị đánh, cuối cùng trong lòng cô ấy mới có cảm giác xả giận.
Khoảng năm phút sau.
“Được rồi, dừng tay đi.”
Lâm Thiên ra lệnh một tiếng, lúc này đảm bảo vệ mới lùi ra.
Lúc này Mạc Danh Tùng giống như con chó chết ngã trên đất, miệng đầy là máu, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
“Mạc Danh Tùng, bắt đầu từ ngày mai, anh không cần tới Tỉnh Xuyên đi làm nữa.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”
Mạc Danh Tùng khiếp sợ đứng dậy.
Mạc Danh Tùng lựa chọn vứt bỏ Mai Tường Vân, không phải là vì tiền lương một năm tám tỷ bốn trăm triệu sao?
Hiện giờ Lâm Thiên lại nói với anh ta, bảo anh ta đừng tới đây đi làm nữa sao?
Lâm Thiên cười nói: “Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ trả cho anh nhiều tiền như vậy, một năm tám tỷ bốn trăm triệu tiền lương, sau đó để anh tiêu xài, tán gái, khoác lác à? Anh nằm mơ đi!”.