Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 166: Xuất sơn
- Ha..Ha...ha..
Nghe được lời uy hiếp của Diệp Phàm, Tư Đồ Hạo Thiên liền cười to:
- Tốt nhất là mày hãy đến nhanh một chút.
Nói xong, Tư Đồ Hạo Thiên liền cúp máy.
- Ba...Ba không sao chớ?
Cùng lúc đó, Tư Đồ Nhược Thủy vọt tới trước người Tư Đồ Thần, 2 tay đỡ lấy đầu của Tư Đồ Thần.
"Phụt"
Chưa trả lời, thân thể Tư Đồ Thần cong lên, phun ra một ngụm máu.
- Ba..
- Nhược...Nhược Thủy, ba không sao...
Sắc mặt Tư Đồ Thần tái nhợt, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của nàng, cố gắng nặn ra nụ cười:
- Đầu bên kia điện thoại.
- Ba, ba sẽ không sao, ba đã đáp ứng cả đời này sẽ làm bạn với Nhược Thủy mà.
Tư Đồ Nhược Thủy càng khóc lớn hơn.
- Xin...Xin lỗi Nhược Thủy, ta không xứng đáng làm một người ba.
Tư Đồ Thần lại nói, rồi lại phun ra một ngụm máu, sau đó khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra mấy phần huyết sắc, từ từ ngồi dậy.
Hồi quang phản chiếu!
Thấy vậy, đám người Tư Đồ Hạo Thiên biết Tư Đồ Thần đây là hồi quang phản chiếu.
- Tư Đồ Hạo Thiên, nếu ngươi giết chết Nhược Thủy thì không thể nào lấy được toàn bộ tài sản của ta.
Tư Đồ Thần ngồi dậy, vẻ mặt tỉnh táo nhìn Tư Đồ Hạo Thiên, nói:
- Nhược Thủy là người thừa kế duy nhất của ta.
- Hắc, thi ra ông đoán chắc điểm này cho nên mới dám gọi điện nói cho tên chóa chêt skia.
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Ông yên tâm, ta sẽ không giết nàng, ta sẽ đưa nàng cho lv, để cả đời này nàng làm trâu làm ngựa cho lv.
- Ngươi không có cơ hội, Tiểu Phàm sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giọng nói Tư Đồ Thần trầm thấp, sau đó hô hấp của hắn trở nên dồn dập, thân thể cũng run rẩy:
- Nó...Sẽ...Báo...Thù...Cho...Ta...
Dứt lời. Khí đoạn!
Tư Đồ Thần ngã vào trong lòng của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Ba..
Tư Đồ Nhược Thủy hoảng sợ vươn tay. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tư Đồ Thần, khóc hô to lên.
Không có trả lời, trên mặt Tư Đồ Thần nở ra nụ cười.
BỞi vì hắn biết con gái của mình sẽ không chết.
....
Cùng lúc này, Diệp Phàm thay đổi đầu xe, một bên lái xe, một bên gọi số điện thoại của Sở Cơ.
- Tôi không qua được.
Điện thoại được chuyển, Diệp Phàm trầm thấp nói.
- Tại sao?
Sở cơ đã mang theo Tô Vũ Hinh đã tới phòng ăn. Vừa mới chuẩn bị gọi thức ăn, nhận được Diệp Phàm điện thoại, nhận thấy được giọng nói trầm thấp cả Diệp Phàm, sắc mặt của nàng khong khỏi biến đổi.
- Con nuôi của Tư Đồ Thần là Tư Đồ Hạo Thiên đã cấu kết với Hồng Vũ môn đoạt quyền, bắt cóc Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy, tôi muốn đi cứu bọn họ.
Diệp Phàm giải thích.
- Bây giờ cậu đang ở đâu?
Sở Cơ nghe vậy, vội vàng hỏi.
- Tôi đang chạy đến Cao Tường sơn trang...
- Tiểu Phàm, cậu không nên vọng động, ta sẽ cùng đi với cậu.
Bởi vì bất an nên Sở Cơ đã cắt ngang lời Diệp Phàm.
- Không còn kịp nữa rồi, tôi phải đến đó trong vòng 30', nếu không Tư Đồ Hạo Thiên sẽ giết người.
Sở Cơ biết nếu như có Sở Cơ đi chung thì sẽ an toàn hơn nữa mà đã không còn kịp nữa rồi.
- Tiểu Phàm...
Sở Cơ còn muốn nói điều gì, lại phát hiện Diệp Phàm đã cúp điện thoại.
- Chị Sở, sao thế?
Tô Vũ Hinh thấy thế, lo lắng hỏi.
- Vũ Hinh, Tiểu Phàm có chuyện, hiện tại chị phải đi giúp hắn, em hãy ở đây cũng không rời đi, chị sẽ phái người đến đón em.
Sở Cơ nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn.
Ra khỏi phòng ăn, Sở Cơ liền vọt vào chiếc Rolls-Royce Phantom, vừa lái xe vừa gọi cho Diệp Văn Hạo:
- Bữa ăn tối nay bị hủy bỏ.
- Tại sao?
- Tiểu Phàm gặp chuyện phiền toái.
Sở Cơ nói ngắn gọn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt Diệp Văn Hạo biến sắc.
- Đông Hải bang xảy ra nội loạn, con nuôi của Tư Đồ Thần cấu kết với Hồng Vũ môn, bắt cóc Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy, nó muốn đi cứu bọn họ!
Giọng nói Sở Cơ tỏ ra ngưng trọng:
- Tôi hoài nghi đây là một bẫy rập, mục đích của Hồng Vũ môn là Tiểu Phàm, tôi sẽ lập tức đi qua giúp nó.
- Ở đâu?
- Cao Tường sơn trang.
Nghe được địa điểm, Diệp Văn Hạo không nói gì nữa mà là cúp máy, lạnh giọng nói với tà xế:
- Dừng xe, đi xuống.
Tài xế không rõ ràng, nhưng vẫn là dừng xe lại rồi bước xuống xe.
Diệp Văn Hạo cũng không ngừng lại, mà là nhấn ga.
Trong xe, Diệp Văn Hạo mở hệ thống định vị GPRS, chạy thẳng đến Cao Tường sơn trang.
Cùng lúc đó, Lữ Thương Hải mang theo 2 gã thuộc hạ trung thành nhất của mình, đi đến trong rừng cây Cao Tường sơn trang.
Ngưng mắt nhìn thoáng qua biệt thự số 16, Lữ Thương Hải lấy điện thoại ra rồi gọi cho Tư Đồ Hạo Thiên.
- Chú Lữ.
- Tình huống hiện tại ra sao? Tiểu tử kia đã tới chưa?
- Tư Đồ Hạo Thiên, Phùng Tĩnh cùng ltq đã bị tôi giết chết, tiểu tử kia sẽ tới ngay.
- Tốt, đợi Hoàng Kỳ phế bỏ công phu của tên tiểu tử kia, cậu hãy lập tức cho ta biết, ta dẫ người vào bắt hắn.
Lữ Thương Hải trầm ngâm nói. Dựa theo kế hoạch, đợi Hoàng Kỳ ra mặt phế đi công phu của Diệp Phàm, sau đó hắn sẽ xuất hiện bắt Diệp Phàm, dội chậu nước bẩn vào đầu Diệp Phàm.
Đến lúc đó, lấy Tề Thất và đám nguyên lão của Đông Hải bang sẽ đứng ra làm chứng nói Diệp Phàm đã giết chết đám người Tư Đồ Thần, hắn sẽ dựa theo luật pháp bắt lấy Diệp Phàm.
Như vậy, cho dù Sở Cơ muốn cứu Diệp Phàm cũng không thể.
- Biết rồi, chú Lữ.
Tư Đồ Hạo Thiên cung kính trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
- Không có sai lầm gì sao?
Tư Đồ Hạo Thiên vừa mới cúp máy thì Hoàng Kỳ đã đi và, thấy thi thể của 3 người Tư Đồ Thần, Phùng Tĩnh cùng ltq thì hỏi.
- Thật xin lỗi Hoàng đại sư, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Tư Đồ Hạo Thiên cũng không dám giấu diếm Hoàng Kỳ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Kỳ lạnh giọng hỏi.
- Tôi vốn tưởng dùng Tư Đồ Nhược Thủy uy hiếp Tư Đồ Thần. Tư Đồ Thần sẽ biết điều mà nghe lời, không nghĩ tới Tư Đồ Thần chẳng những không có làm theo yêu cầu của tôi, hơn nữa còn đã báo lại cho tên tiểu tử Diệp Phàm kia...
- Phế vậy.
Hoàng Kỳ nghe vậy, 2 mắt phóng hỏa, hận không thể giết chết Tư Đồ Hạo Thiên.
- Xin Hoàng đại sư bớt giận.
Tư Đồ Hạo Thiên run run, vội vàng bổ sung:
- Mặc dù Tư Đồ Thần không có phối hợp, nhưng tên tiểu tử kia sẽ tới.
- Tư Đồ Hạo Thiên, tên khốn kiếp này, đại ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lần này, không đợi Hoàng Kỳ mở miệng, Tư Đồ Hạo Thiên tràn đầy bi thương, tức giận ngó chằm chằm vào Tư Đồ Hạo Thiên rồi la lớn.
- Câm miệng.
Hoàng Kỳ giận quát một tiếng, trong lúc vô tình đã dùng " Sư Tử Hống" trực tiếp làm cho lỗ tai của Tư Đồ Nhược Thủy chảy máu ra, xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Ngươi nói tên súc sinh kia sẽ đến?
Không có để ý sống chết của Tư Đồ Nhược Thủy, Hoàng Kỳ lạnh giọng hỏi Tư Đồ Hạo Thiên.
- Vâng.
Tư Đồ Hạo Thiên kính sợ nhìn Hoàng Kỳ, nói:
- Tôi nói cho hắn biết, nếu như trong vòng 30' hắn không đến đây thì tôi sẽ giết Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy.
- Lỡ như hắn không đến thì sao?
Hoàng Kỳ cau mày.
- Sẽ không.
Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên tỏ ra kiên định:
- Tiểu tử kia từng cứu Tư Đồ Nhược Thủy một lần, bởi vì chuyện này Tư Đồ Thần đã mang ơn hắn, thậm chí không tiếc đắc tội với Lữ Thương Hải, còn đuổi tôi ra khỏi Đông Hải bang. Hôm nay, Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy gặp nạn, hắn tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu!
Hoàng Kỳ cau mày, trầm mặc không nói.
- Hoàng đại sư, ngài lo lắng tên tiểu tử kia tìm trợ thủ sao?
Tư Đồ Hạo Thiên liền hiểu tâm tư Hoàng Kỳ, giải thích:
- Xin ngài yên tâm, mặc dù hắn là cháu ngoại trai của Sở Cơ nhưng mà hiện giờ Sở Cơ đang ở Yên Kinh, cho dù chấp cánh cũng không cứu được hắn.
- Tốt nhất là ngươi cầu nguyện Sở Cơ không đến, nếu làm hư chuyện này, ta sẽ chém đầu ngươi.
Đúng như suy nghĩ của Tư Đồ Hạo Thiên, quả nhiên là Hoàng Kỳ kiêng kỵ Sở Cơ nhưng mà nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, hắn cảm thấy loại khả năng này rất nhỏ.
25' sau.
Hộ vệ trước sơn trang báo cho Tư Đồ Hạo Thiên biết Diệp Phàm đã đến.
- Hoàng đại sư, tên tiểu tử kia đã tới.
Nghe được lời hội báo của thuộc hạ, Tư Đồ Hạo Thiên vội vàng nói cho Hoàng Kỳ:
- Hơn nữa chỉ có một người.
Không trả lời, Hoàng Kỳ ngưng mắt nhìn vào lối đi của Cao Tường sơn trang, rõ ràng thấy được một chiếc Audi A6L chạy vào bên trong sơn trang.
Phát hiện này làm cho Hoàng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, không nhịn được nở nụ cười lạnh.
- Hoàng đại sư, chúng ta chuẩn bị đóng cửa đánh chó sao?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh.
Hoàng Kỳ gật đầu, im lặng không lên tiếng xoay người xuống lầu.
Mà Tư Đồ Hạo Thiên lại bấm số của Lữ Thương Hải:
- Chú Lữ, hắn đã tới, chú hãy đợi điện thoại của tôi.
- Được.
Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, Lữ Thương Hải trả lời.
Giờ phút này.
Không có ai phát hiện còn có một chiếc xe khác đang chạy đến Cao Tường sơn trang.
20 năm trước, người này đã đánh một trận kinh động giới võ học, trở thành người đứng đầu trên Thanh bảng, sau đó hắn vì con đường làm quan mà thối lui khỏi giang hồ.
Hôm nay, hắn vì con của mình mà xuất sơn.
Nghe được lời uy hiếp của Diệp Phàm, Tư Đồ Hạo Thiên liền cười to:
- Tốt nhất là mày hãy đến nhanh một chút.
Nói xong, Tư Đồ Hạo Thiên liền cúp máy.
- Ba...Ba không sao chớ?
Cùng lúc đó, Tư Đồ Nhược Thủy vọt tới trước người Tư Đồ Thần, 2 tay đỡ lấy đầu của Tư Đồ Thần.
"Phụt"
Chưa trả lời, thân thể Tư Đồ Thần cong lên, phun ra một ngụm máu.
- Ba..
- Nhược...Nhược Thủy, ba không sao...
Sắc mặt Tư Đồ Thần tái nhợt, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của nàng, cố gắng nặn ra nụ cười:
- Đầu bên kia điện thoại.
- Ba, ba sẽ không sao, ba đã đáp ứng cả đời này sẽ làm bạn với Nhược Thủy mà.
Tư Đồ Nhược Thủy càng khóc lớn hơn.
- Xin...Xin lỗi Nhược Thủy, ta không xứng đáng làm một người ba.
Tư Đồ Thần lại nói, rồi lại phun ra một ngụm máu, sau đó khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra mấy phần huyết sắc, từ từ ngồi dậy.
Hồi quang phản chiếu!
Thấy vậy, đám người Tư Đồ Hạo Thiên biết Tư Đồ Thần đây là hồi quang phản chiếu.
- Tư Đồ Hạo Thiên, nếu ngươi giết chết Nhược Thủy thì không thể nào lấy được toàn bộ tài sản của ta.
Tư Đồ Thần ngồi dậy, vẻ mặt tỉnh táo nhìn Tư Đồ Hạo Thiên, nói:
- Nhược Thủy là người thừa kế duy nhất của ta.
- Hắc, thi ra ông đoán chắc điểm này cho nên mới dám gọi điện nói cho tên chóa chêt skia.
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Ông yên tâm, ta sẽ không giết nàng, ta sẽ đưa nàng cho lv, để cả đời này nàng làm trâu làm ngựa cho lv.
- Ngươi không có cơ hội, Tiểu Phàm sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giọng nói Tư Đồ Thần trầm thấp, sau đó hô hấp của hắn trở nên dồn dập, thân thể cũng run rẩy:
- Nó...Sẽ...Báo...Thù...Cho...Ta...
Dứt lời. Khí đoạn!
Tư Đồ Thần ngã vào trong lòng của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Ba..
Tư Đồ Nhược Thủy hoảng sợ vươn tay. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tư Đồ Thần, khóc hô to lên.
Không có trả lời, trên mặt Tư Đồ Thần nở ra nụ cười.
BỞi vì hắn biết con gái của mình sẽ không chết.
....
Cùng lúc này, Diệp Phàm thay đổi đầu xe, một bên lái xe, một bên gọi số điện thoại của Sở Cơ.
- Tôi không qua được.
Điện thoại được chuyển, Diệp Phàm trầm thấp nói.
- Tại sao?
Sở cơ đã mang theo Tô Vũ Hinh đã tới phòng ăn. Vừa mới chuẩn bị gọi thức ăn, nhận được Diệp Phàm điện thoại, nhận thấy được giọng nói trầm thấp cả Diệp Phàm, sắc mặt của nàng khong khỏi biến đổi.
- Con nuôi của Tư Đồ Thần là Tư Đồ Hạo Thiên đã cấu kết với Hồng Vũ môn đoạt quyền, bắt cóc Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy, tôi muốn đi cứu bọn họ.
Diệp Phàm giải thích.
- Bây giờ cậu đang ở đâu?
Sở Cơ nghe vậy, vội vàng hỏi.
- Tôi đang chạy đến Cao Tường sơn trang...
- Tiểu Phàm, cậu không nên vọng động, ta sẽ cùng đi với cậu.
Bởi vì bất an nên Sở Cơ đã cắt ngang lời Diệp Phàm.
- Không còn kịp nữa rồi, tôi phải đến đó trong vòng 30', nếu không Tư Đồ Hạo Thiên sẽ giết người.
Sở Cơ biết nếu như có Sở Cơ đi chung thì sẽ an toàn hơn nữa mà đã không còn kịp nữa rồi.
- Tiểu Phàm...
Sở Cơ còn muốn nói điều gì, lại phát hiện Diệp Phàm đã cúp điện thoại.
- Chị Sở, sao thế?
Tô Vũ Hinh thấy thế, lo lắng hỏi.
- Vũ Hinh, Tiểu Phàm có chuyện, hiện tại chị phải đi giúp hắn, em hãy ở đây cũng không rời đi, chị sẽ phái người đến đón em.
Sở Cơ nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi phòng ăn.
Ra khỏi phòng ăn, Sở Cơ liền vọt vào chiếc Rolls-Royce Phantom, vừa lái xe vừa gọi cho Diệp Văn Hạo:
- Bữa ăn tối nay bị hủy bỏ.
- Tại sao?
- Tiểu Phàm gặp chuyện phiền toái.
Sở Cơ nói ngắn gọn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt Diệp Văn Hạo biến sắc.
- Đông Hải bang xảy ra nội loạn, con nuôi của Tư Đồ Thần cấu kết với Hồng Vũ môn, bắt cóc Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy, nó muốn đi cứu bọn họ!
Giọng nói Sở Cơ tỏ ra ngưng trọng:
- Tôi hoài nghi đây là một bẫy rập, mục đích của Hồng Vũ môn là Tiểu Phàm, tôi sẽ lập tức đi qua giúp nó.
- Ở đâu?
- Cao Tường sơn trang.
Nghe được địa điểm, Diệp Văn Hạo không nói gì nữa mà là cúp máy, lạnh giọng nói với tà xế:
- Dừng xe, đi xuống.
Tài xế không rõ ràng, nhưng vẫn là dừng xe lại rồi bước xuống xe.
Diệp Văn Hạo cũng không ngừng lại, mà là nhấn ga.
Trong xe, Diệp Văn Hạo mở hệ thống định vị GPRS, chạy thẳng đến Cao Tường sơn trang.
Cùng lúc đó, Lữ Thương Hải mang theo 2 gã thuộc hạ trung thành nhất của mình, đi đến trong rừng cây Cao Tường sơn trang.
Ngưng mắt nhìn thoáng qua biệt thự số 16, Lữ Thương Hải lấy điện thoại ra rồi gọi cho Tư Đồ Hạo Thiên.
- Chú Lữ.
- Tình huống hiện tại ra sao? Tiểu tử kia đã tới chưa?
- Tư Đồ Hạo Thiên, Phùng Tĩnh cùng ltq đã bị tôi giết chết, tiểu tử kia sẽ tới ngay.
- Tốt, đợi Hoàng Kỳ phế bỏ công phu của tên tiểu tử kia, cậu hãy lập tức cho ta biết, ta dẫ người vào bắt hắn.
Lữ Thương Hải trầm ngâm nói. Dựa theo kế hoạch, đợi Hoàng Kỳ ra mặt phế đi công phu của Diệp Phàm, sau đó hắn sẽ xuất hiện bắt Diệp Phàm, dội chậu nước bẩn vào đầu Diệp Phàm.
Đến lúc đó, lấy Tề Thất và đám nguyên lão của Đông Hải bang sẽ đứng ra làm chứng nói Diệp Phàm đã giết chết đám người Tư Đồ Thần, hắn sẽ dựa theo luật pháp bắt lấy Diệp Phàm.
Như vậy, cho dù Sở Cơ muốn cứu Diệp Phàm cũng không thể.
- Biết rồi, chú Lữ.
Tư Đồ Hạo Thiên cung kính trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
- Không có sai lầm gì sao?
Tư Đồ Hạo Thiên vừa mới cúp máy thì Hoàng Kỳ đã đi và, thấy thi thể của 3 người Tư Đồ Thần, Phùng Tĩnh cùng ltq thì hỏi.
- Thật xin lỗi Hoàng đại sư, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Tư Đồ Hạo Thiên cũng không dám giấu diếm Hoàng Kỳ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Kỳ lạnh giọng hỏi.
- Tôi vốn tưởng dùng Tư Đồ Nhược Thủy uy hiếp Tư Đồ Thần. Tư Đồ Thần sẽ biết điều mà nghe lời, không nghĩ tới Tư Đồ Thần chẳng những không có làm theo yêu cầu của tôi, hơn nữa còn đã báo lại cho tên tiểu tử Diệp Phàm kia...
- Phế vậy.
Hoàng Kỳ nghe vậy, 2 mắt phóng hỏa, hận không thể giết chết Tư Đồ Hạo Thiên.
- Xin Hoàng đại sư bớt giận.
Tư Đồ Hạo Thiên run run, vội vàng bổ sung:
- Mặc dù Tư Đồ Thần không có phối hợp, nhưng tên tiểu tử kia sẽ tới.
- Tư Đồ Hạo Thiên, tên khốn kiếp này, đại ca ca sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lần này, không đợi Hoàng Kỳ mở miệng, Tư Đồ Hạo Thiên tràn đầy bi thương, tức giận ngó chằm chằm vào Tư Đồ Hạo Thiên rồi la lớn.
- Câm miệng.
Hoàng Kỳ giận quát một tiếng, trong lúc vô tình đã dùng " Sư Tử Hống" trực tiếp làm cho lỗ tai của Tư Đồ Nhược Thủy chảy máu ra, xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Ngươi nói tên súc sinh kia sẽ đến?
Không có để ý sống chết của Tư Đồ Nhược Thủy, Hoàng Kỳ lạnh giọng hỏi Tư Đồ Hạo Thiên.
- Vâng.
Tư Đồ Hạo Thiên kính sợ nhìn Hoàng Kỳ, nói:
- Tôi nói cho hắn biết, nếu như trong vòng 30' hắn không đến đây thì tôi sẽ giết Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy.
- Lỡ như hắn không đến thì sao?
Hoàng Kỳ cau mày.
- Sẽ không.
Vẻ mặt Tư Đồ Hạo Thiên tỏ ra kiên định:
- Tiểu tử kia từng cứu Tư Đồ Nhược Thủy một lần, bởi vì chuyện này Tư Đồ Thần đã mang ơn hắn, thậm chí không tiếc đắc tội với Lữ Thương Hải, còn đuổi tôi ra khỏi Đông Hải bang. Hôm nay, Tư Đồ Thần cùng Tư Đồ Nhược Thủy gặp nạn, hắn tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu!
Hoàng Kỳ cau mày, trầm mặc không nói.
- Hoàng đại sư, ngài lo lắng tên tiểu tử kia tìm trợ thủ sao?
Tư Đồ Hạo Thiên liền hiểu tâm tư Hoàng Kỳ, giải thích:
- Xin ngài yên tâm, mặc dù hắn là cháu ngoại trai của Sở Cơ nhưng mà hiện giờ Sở Cơ đang ở Yên Kinh, cho dù chấp cánh cũng không cứu được hắn.
- Tốt nhất là ngươi cầu nguyện Sở Cơ không đến, nếu làm hư chuyện này, ta sẽ chém đầu ngươi.
Đúng như suy nghĩ của Tư Đồ Hạo Thiên, quả nhiên là Hoàng Kỳ kiêng kỵ Sở Cơ nhưng mà nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, hắn cảm thấy loại khả năng này rất nhỏ.
25' sau.
Hộ vệ trước sơn trang báo cho Tư Đồ Hạo Thiên biết Diệp Phàm đã đến.
- Hoàng đại sư, tên tiểu tử kia đã tới.
Nghe được lời hội báo của thuộc hạ, Tư Đồ Hạo Thiên vội vàng nói cho Hoàng Kỳ:
- Hơn nữa chỉ có một người.
Không trả lời, Hoàng Kỳ ngưng mắt nhìn vào lối đi của Cao Tường sơn trang, rõ ràng thấy được một chiếc Audi A6L chạy vào bên trong sơn trang.
Phát hiện này làm cho Hoàng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, không nhịn được nở nụ cười lạnh.
- Hoàng đại sư, chúng ta chuẩn bị đóng cửa đánh chó sao?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh.
Hoàng Kỳ gật đầu, im lặng không lên tiếng xoay người xuống lầu.
Mà Tư Đồ Hạo Thiên lại bấm số của Lữ Thương Hải:
- Chú Lữ, hắn đã tới, chú hãy đợi điện thoại của tôi.
- Được.
Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, Lữ Thương Hải trả lời.
Giờ phút này.
Không có ai phát hiện còn có một chiếc xe khác đang chạy đến Cao Tường sơn trang.
20 năm trước, người này đã đánh một trận kinh động giới võ học, trở thành người đứng đầu trên Thanh bảng, sau đó hắn vì con đường làm quan mà thối lui khỏi giang hồ.
Hôm nay, hắn vì con của mình mà xuất sơn.
Tác giả :
Phong Cuồng