Cực Phẩm Cuồng Thiếu
Chương 142: Bố cục cùng mong đợi
Khi Diệp Văn Hạo lái xe đến biệt thự số 16, trên mặt hắn cũng không còn lộ ra vẻ khẩn trương nữa, hắn giống như ngày thường, vẻ mặt không giận mà uy.
- Diệp…tiên sinh, Sở đổng đang ở trong phòng khách đợi ngài.
Xe hơi dừng lại, nữ nhân tóc ngắn kia liền bước lên nghênh đón Diệp Văn Hạo.
- Cảm ơn.
Diệp Văn Hạo bất động thanh sắc nói cảm ơn, sau đó lái xe đi vào.
Mấy phút sau, sau khi bước vào biệt thự, Diệp Văn Hạo đã thấy Diệp Phàm cùng Sở Cơ đứng ở trước đợi hắn.
Phát hiện này làm cho lòng hắn vốn bình tĩnh bỗng trở nên gợn sống, ánh mắt của hắn không kìm lòng được mà dừng lại trên người Diệp Phàm một lát, sau đó dịch chuyển khỏi. Đồng thời làm cho bản thân mình giống như là đến ăn một bữa cơm bình thường vậy, không nóng không vội đi tới.
Hả?
Nhận thấy chỗ không tầm thường trong ánh mắt Diệp Văn Hạo, trong lòng Diệp Phàm mơ hồn cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
- Lúc trước khi ta tìm đến hắn, hắn có nói cho ta biết đã từng gặp qua cậu, đó là trong buổi ….
Sở Cơ thấy vậy, vô tình hay cố ý nói.
- Ừh.
Diệp Phàm gật đầu.
- Diệp tỉnh trưởng, hoan nghênh quang lâm hàn xá.
Thấy Diệp Phàm không suy nghĩ nữa, Sở Cơ yên lòng, sau đó chủ động bước lên chào hỏi Diệp Văn Hạo, làm bộ khách sáo.
- Sở tiểu thư nói giỡn rồi.
Diệp Văn Hạo còn diễn tốt hơn, thế cho nên Diệp Phàm cũng không nhìn ra chỗ lừa dối nào.
Sở Cơ cười cười, sau đó giới thiệu:
- Tiểu Phàm, vị này là chú Diệp mà tôi nói với cậu.
- Chú Diệp cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.
Vẻ mặt Diệp Phàm kính ý hành lễ cảm ơn Diệp Văn Hạo.
- Không cần khách khí, ta và dì nhỏ của cháu là bạn, dì nhỏ của cháu đã mở miệng tự nhiên là ta sẽ giúp. Huống chi cho dù không có chuyện của cháu, ta cũng sẽ làm chút gì đó.
Hành động và ngôn ngữ của Diệp Phàm giống như là một con dao, cắt vào trái tim Diệp Văn Hạo, để cho Diệp Văn Hạo đau lòng không thôi, vẻ mặt cũng là có chút cứng ngắc, bất quá, thấy Diệp Phàm ngẩng đầu lên, hắn vội che dấu, cười nói:
- Đúng rồi, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta đã gặp mặt.
- Đúng vậy, cháu cũng tham gia vào buổi lễ…ngày hôm đó.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Có lẽ là sợ Diệp Văn Hạo thất thố lần nữa nên Sở Cơ đã lên tiếng.
- Được.
Diệp Văn Hạo gât đầu, rồi bước vào trong.
Trong biệt thự đại sảnh, người giúp việc thấy 3 người Diệp Phàm đi vào, liền pha trà rồi bưng lên. Mà trong bếp, đầu bếp thấy có người vào, tốc độ nấu ăn cũng tăng nhanh.
Thấy vậy, Diệp Văn Hạo không nhịn được cười nói:
- Tiểu Sở, càng ngày cô càng biết hưởng thụ, chẳng những có tài xế, ngay cả đầu bếp cũng là chuyên dụng a.
Sở Cơ cười cười, không nói gì.
Một màn này rơi vào trong mắt Diệp Phàm, để cho Diệp Phàm cảm thấy Diệp Văn Hạo hôm nay không giống như ngày hôm đó, không giận mà uy, mà là một loại cảm giác bình dị.
- Tiểu Phàm, ta nghe nói cháu làm việc ở tập đoàn Lục Hồ, mà dì nhỏ của cháu vì muốn trừng phạt Tô gia, nên đã thua mua lại tập đoàn Lục Hồ.
Trên ghế salon, Diệp Văn Hạo hớp một ngụm trà, tùy ý hỏi:
- Cháu muôn làm thương nhân để giúp đỡ dì nhỏ của cháu sao?
- Không.
Diệp Phàm lắc đầu:
- Cháu không có học qua kinh thương ( Buôn bán), ở tập đoàn Lục Hồ, cháu chỉ là ngồi chơi xơi nước mà thôi.
- Oh?
Diệp Văn Hạo nghe vậy, nhịn không được cười lên một tiếng, bật thốt lên hỏi:
- Vậy cháu chuẩn bị làm cái gì?
- Cháu cũng không biết mình muốn làm gì?
Đột nhiên bị Diệp Văn Hạo hỏi như vậy, Diệp Phàm nhất thời cảm thấy có chút mê mang, cười khổ lắc đầu.
- Diệp tỉnh trưởng, mặc dù cháu ngoại trai của tôi không biết chuyện làm ăn nhưng mà Tô nha đầu lại là một kỳ tài buôn bán.
Sở Cơ trêu ghẹo:
- Tôi tính toán để cho Tô nha đầu đi Đông Hải giúp tôi xử lý chuyện làm ăn, nó đi theo làm trai bao là tốt rồi.
- Đi Đông Hải sao?
Nghe Sở Cơ nói vậy, chân mày Diệp Văn Hạo khẽ nhíu lại, ánh mắt tỏ ra vài phần lo lắng, muốn nói cái gì, kết quả thấy được ánh mắt của Sở Cơ, hắn lại đem lời nói đến khóe miệng nuột trở vào bụng.
Mà Diệp Phàm lại tỏ ra kinh ngạc nhìn Sở Cơ:
- Tỷ muốn để Vũ Hinh đi Đông Hải sao?
- Đúng vậy.
Sở Cơ mặt không đổi sắc nói:
- Tô gia ở Giang Nam thâm căn cố đế, mạng lưới liên lạc không kém, chú Diệp của cậu nể mặt của tôi mà chiếu cố cho Tô gia. Như vậy, nếu Tô nha đầu ở GIang Nam cũng sẽ không trưởng thành lên được. Mà Đông Hải lại là Đông Phương Minh Châu của quốc nội, hội tụ nhưng thương nhân tinh anh của quốc nội, sân khấu sẽ lớn hơn, có thể làm nơi để tôi luyện nào, để nàng có thể trưởng thành nhanh.
- Tôi cũng đi sao?
Diệp Phàm hỏi lại, lúc nãy hắn đã gián tiếp nói ra quan hệ giữa hắn và Tô Vũ Hinh. Sở Cơ hẳn là hiểu được bệnh tình Tô Vũ Hinh đã được trừ tận gốc rồi, như vậy nhiệm vụ của hắn đã kết thúc, dựa theo lệ cũ hẳn là phải đi tìm lão gia tử, lão gia tử an bài.
- Đây không phải là nói nhảm sao, nếu cậu không đi Đông Hải cùng nàng, chẳng lẽ muốn vứt bỏ nàng sao?
Sở Cơ nghe ra ý tứ của Diệp Phàm nhưng cũng không có giải thích.
- Oh….
Diệp Phàm không phải bác được.
- Chào 2 vị tiên sinh.
Cùng lúc đó, một người giúp việc đi tới trước người Sở Cơ, đầu tiên là chào hỏi Diệp Văn Hạo và Diệp Phàm, sau đó hỏi Sở Cơ:
- Sở tiểu thư, thức ăn đã làm xong rồi, cô xem nên dùng bữa được chưa?
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhỉ?
Sở Cơ ngẩng đầu hỏi Diệp Văn Hạo.
- Được.
Diệp Văn Hạo gật đầu, cười cười.
Bữa tối tất nhiên là những món ăn TQ rồi, tuy rằng thức ăn không phải là sơn hào hải vị nhưng cũng vẫn hết sức ngon miệng.
- Tiểu Sở, đây là bữa cơm mà tôi thoải mái nhất kể từ khi đến Giang Nam này, cảm ơn cô.
2 tiếng sau, bữa tối kết thúc, Diệp Văn Hạo cười nói.
- Nếu như Diệp tỉnh trưởng thích ăn thì tôi sẽ lưu lại đầu bếp, mỗi ngày đều làm cho anh, coi như là trả lại anh phần nhân tình ngày hôm qua.
Sở Cơ cười, nói đùa.
- Nếu cô làm như vậy, lần sau tôi sẽ không đến ăn nữa.
Diệp Văn Hạo cười nói, sau đó nói với Diệp Phàm:
- Tiểu Phàm, Tiểu Sở có số điện thoại của ta, sau này cháu có về Hàng Hồ thì có thể gọi điện cho ta, mang theo bạn gái của cháu đến dùng bữa với ta.
- Vâng.
Nhận thấy được sự chân tâm thật ý của Diệp Văn Hạo, Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Sở, ta còn chút việc cần phải xử lý, đi trước đây.
Thấy Diệp Phàm đáp ứng, trong lòng Diệp Văn Hạo vui mừng nhưng không có biểu hiện ra trên mặt, mà nói với Sở Cơ.
- Công việc quan trọng, hẹn gặp lại.
Sở Cơ nói rồi đứng dậy mang theo Diệp Phàm tiễn Diệp Văn Hạo.
- Sư tỷ, tôi cảm thấy lần gặp mặt này có chút bất đồng so với lần đầu tôi gặp chú Diệp.
Đưa mắt nhìn xe Diệp Văn Hạo rời đi, Diệp Phàm không nhịn được mà nói ra cảm thụ của mình.
- Làm sao lại không giống?
Trong lòng Sở Cơ cả kinh, bất động thanh sắc hỏi.
- Nói như thế nào đây, lần đầu tiên gặp chú ấy, chú ấy cho tôi cảm giác không giận mà uy.
- Trên người của chú ấy toát ra khí tức của võ giả làm cho lòng người kính sợ.
Diệp Phàm như có điều suy nghĩ:
- Mà hôm nay chú ấy lại mang đến cho tôi một loại cảm giác bình dị mà gần gũi, có lẽ là tự tôi đa tình, tôi có cảm giác, đương như chú ấy rất nhiệt tình với tôi.
- Cảm giác của cậu đúng rồi.
Sở Cơ nghe vậy, cười nói:
- Tính mạng của hắn là do sư phụ cứu lấy, hắn có thể không nhiệt tình với cậu sao?
“Sax”
Diệp Phàm cả kinh.
- Chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Sở Cơ giải thích:
- Ta không nói thân phận của cậu cho hắn biết, một mặt là không muốn làm thân phận của cậu bị bại lộ, dù sao dựa vào kế hoạch lúc đầu của sư phụ, khi cậu chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thì không cho phép cậu xuống núi.
- Tại sao sư phụ lại muốn tôi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới cho phép tôi xuống núi?
Đối với vấn đề này của Chử Huyền Cơ, Diệp Phàm rất là không hiểu.
- Tiểu hài tử xấu xa, giang hồ hiểm ác, sư phụ sợ cậu thua thiệt a,
Lời nói Sở Cơ xoay chuyển:
- Cậu trở về nói cho Tô nha đầu biết, để nó chuản bị một chút, sau đó đi đến phân bộ của tập đoàn Thiên Sơn tại Đông Hải để báo cáo. Đến lúc đó, hẳn là tập đoàn Thiên Sơn đã hoàn thành thu mua sản nghiệp của Tô gia.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu đáp ứng, đồng thời không khỏi nghĩ lại chính mình từng đáp ứng Tư Đồ Nhược Thủy muốn đi Đông Hải tìm nàng, lần này đi cùng Tô Vũ Hinh đến Đông Hỉa, coi như là thực hiện lời hứa hẹn với Tư Đồ Nhược Thủy.
30’ sau, Diệp Phàm lái xe rời khỏi Thanh Long sơn trang, trở về Cửu Khê Mân Côi Viên.
“Reng…Reng”
Chân trước Diệp Phàm mới vừa đi, điện thoại của Sở Cơ đã rung lên.
Dường như biết được người gọi điện đến là ai, Sở Cơ liền nghe máy.
- Tại sao cô lại để nó đi Đông Hải?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Văn Hạo vang lên, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ, càng nhiều là là lo lắng:
- Đông Hải là địa bàn của Bạch gia, ta không thể bảo vệ cho nó. Nó chẳng những đắc tội với Nam Thanh Hồng, lại đánh chết con trai của Lâm Thiên Ý, vạn nhất Lâm Thiên Ý chó cùng rứt giậu, phái người đi ám sát nó thì làm sao đây?
- Nó không óc yếu ớt như anh nghĩ đâu. Mà anh cũng không hy vọng nó chỉ là một cậu ấm, cả đời sống trong sự che chở của người khác.
Nghĩ đến ván cờ mà Chử Huyền Cơ đã bày ra trong hai mươi mấy năm nay, Sở Cơ gằn từng chữ:
- Hiện tại, nó chỉ là một con ưng nhỏ, nó phải tự mình học cách bay lượn trên bầu trời.
- Có ý gì?
- Chờ nó lông cánh đầy đủ, bay lượn phía chân trời, bao gồm tôi và anh ở bên trong, tất cả mọi người sẽ vì nó mà cảm thấy kiêu ngạo.
Sở Cơ đáp một nẻo, khuôn mặt quyến rũ toát ra vẻ mong đợi thật sâu.
- Diệp…tiên sinh, Sở đổng đang ở trong phòng khách đợi ngài.
Xe hơi dừng lại, nữ nhân tóc ngắn kia liền bước lên nghênh đón Diệp Văn Hạo.
- Cảm ơn.
Diệp Văn Hạo bất động thanh sắc nói cảm ơn, sau đó lái xe đi vào.
Mấy phút sau, sau khi bước vào biệt thự, Diệp Văn Hạo đã thấy Diệp Phàm cùng Sở Cơ đứng ở trước đợi hắn.
Phát hiện này làm cho lòng hắn vốn bình tĩnh bỗng trở nên gợn sống, ánh mắt của hắn không kìm lòng được mà dừng lại trên người Diệp Phàm một lát, sau đó dịch chuyển khỏi. Đồng thời làm cho bản thân mình giống như là đến ăn một bữa cơm bình thường vậy, không nóng không vội đi tới.
Hả?
Nhận thấy chỗ không tầm thường trong ánh mắt Diệp Văn Hạo, trong lòng Diệp Phàm mơ hồn cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
- Lúc trước khi ta tìm đến hắn, hắn có nói cho ta biết đã từng gặp qua cậu, đó là trong buổi ….
Sở Cơ thấy vậy, vô tình hay cố ý nói.
- Ừh.
Diệp Phàm gật đầu.
- Diệp tỉnh trưởng, hoan nghênh quang lâm hàn xá.
Thấy Diệp Phàm không suy nghĩ nữa, Sở Cơ yên lòng, sau đó chủ động bước lên chào hỏi Diệp Văn Hạo, làm bộ khách sáo.
- Sở tiểu thư nói giỡn rồi.
Diệp Văn Hạo còn diễn tốt hơn, thế cho nên Diệp Phàm cũng không nhìn ra chỗ lừa dối nào.
Sở Cơ cười cười, sau đó giới thiệu:
- Tiểu Phàm, vị này là chú Diệp mà tôi nói với cậu.
- Chú Diệp cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.
Vẻ mặt Diệp Phàm kính ý hành lễ cảm ơn Diệp Văn Hạo.
- Không cần khách khí, ta và dì nhỏ của cháu là bạn, dì nhỏ của cháu đã mở miệng tự nhiên là ta sẽ giúp. Huống chi cho dù không có chuyện của cháu, ta cũng sẽ làm chút gì đó.
Hành động và ngôn ngữ của Diệp Phàm giống như là một con dao, cắt vào trái tim Diệp Văn Hạo, để cho Diệp Văn Hạo đau lòng không thôi, vẻ mặt cũng là có chút cứng ngắc, bất quá, thấy Diệp Phàm ngẩng đầu lên, hắn vội che dấu, cười nói:
- Đúng rồi, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta đã gặp mặt.
- Đúng vậy, cháu cũng tham gia vào buổi lễ…ngày hôm đó.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Có lẽ là sợ Diệp Văn Hạo thất thố lần nữa nên Sở Cơ đã lên tiếng.
- Được.
Diệp Văn Hạo gât đầu, rồi bước vào trong.
Trong biệt thự đại sảnh, người giúp việc thấy 3 người Diệp Phàm đi vào, liền pha trà rồi bưng lên. Mà trong bếp, đầu bếp thấy có người vào, tốc độ nấu ăn cũng tăng nhanh.
Thấy vậy, Diệp Văn Hạo không nhịn được cười nói:
- Tiểu Sở, càng ngày cô càng biết hưởng thụ, chẳng những có tài xế, ngay cả đầu bếp cũng là chuyên dụng a.
Sở Cơ cười cười, không nói gì.
Một màn này rơi vào trong mắt Diệp Phàm, để cho Diệp Phàm cảm thấy Diệp Văn Hạo hôm nay không giống như ngày hôm đó, không giận mà uy, mà là một loại cảm giác bình dị.
- Tiểu Phàm, ta nghe nói cháu làm việc ở tập đoàn Lục Hồ, mà dì nhỏ của cháu vì muốn trừng phạt Tô gia, nên đã thua mua lại tập đoàn Lục Hồ.
Trên ghế salon, Diệp Văn Hạo hớp một ngụm trà, tùy ý hỏi:
- Cháu muôn làm thương nhân để giúp đỡ dì nhỏ của cháu sao?
- Không.
Diệp Phàm lắc đầu:
- Cháu không có học qua kinh thương ( Buôn bán), ở tập đoàn Lục Hồ, cháu chỉ là ngồi chơi xơi nước mà thôi.
- Oh?
Diệp Văn Hạo nghe vậy, nhịn không được cười lên một tiếng, bật thốt lên hỏi:
- Vậy cháu chuẩn bị làm cái gì?
- Cháu cũng không biết mình muốn làm gì?
Đột nhiên bị Diệp Văn Hạo hỏi như vậy, Diệp Phàm nhất thời cảm thấy có chút mê mang, cười khổ lắc đầu.
- Diệp tỉnh trưởng, mặc dù cháu ngoại trai của tôi không biết chuyện làm ăn nhưng mà Tô nha đầu lại là một kỳ tài buôn bán.
Sở Cơ trêu ghẹo:
- Tôi tính toán để cho Tô nha đầu đi Đông Hải giúp tôi xử lý chuyện làm ăn, nó đi theo làm trai bao là tốt rồi.
- Đi Đông Hải sao?
Nghe Sở Cơ nói vậy, chân mày Diệp Văn Hạo khẽ nhíu lại, ánh mắt tỏ ra vài phần lo lắng, muốn nói cái gì, kết quả thấy được ánh mắt của Sở Cơ, hắn lại đem lời nói đến khóe miệng nuột trở vào bụng.
Mà Diệp Phàm lại tỏ ra kinh ngạc nhìn Sở Cơ:
- Tỷ muốn để Vũ Hinh đi Đông Hải sao?
- Đúng vậy.
Sở Cơ mặt không đổi sắc nói:
- Tô gia ở Giang Nam thâm căn cố đế, mạng lưới liên lạc không kém, chú Diệp của cậu nể mặt của tôi mà chiếu cố cho Tô gia. Như vậy, nếu Tô nha đầu ở GIang Nam cũng sẽ không trưởng thành lên được. Mà Đông Hải lại là Đông Phương Minh Châu của quốc nội, hội tụ nhưng thương nhân tinh anh của quốc nội, sân khấu sẽ lớn hơn, có thể làm nơi để tôi luyện nào, để nàng có thể trưởng thành nhanh.
- Tôi cũng đi sao?
Diệp Phàm hỏi lại, lúc nãy hắn đã gián tiếp nói ra quan hệ giữa hắn và Tô Vũ Hinh. Sở Cơ hẳn là hiểu được bệnh tình Tô Vũ Hinh đã được trừ tận gốc rồi, như vậy nhiệm vụ của hắn đã kết thúc, dựa theo lệ cũ hẳn là phải đi tìm lão gia tử, lão gia tử an bài.
- Đây không phải là nói nhảm sao, nếu cậu không đi Đông Hải cùng nàng, chẳng lẽ muốn vứt bỏ nàng sao?
Sở Cơ nghe ra ý tứ của Diệp Phàm nhưng cũng không có giải thích.
- Oh….
Diệp Phàm không phải bác được.
- Chào 2 vị tiên sinh.
Cùng lúc đó, một người giúp việc đi tới trước người Sở Cơ, đầu tiên là chào hỏi Diệp Văn Hạo và Diệp Phàm, sau đó hỏi Sở Cơ:
- Sở tiểu thư, thức ăn đã làm xong rồi, cô xem nên dùng bữa được chưa?
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhỉ?
Sở Cơ ngẩng đầu hỏi Diệp Văn Hạo.
- Được.
Diệp Văn Hạo gật đầu, cười cười.
Bữa tối tất nhiên là những món ăn TQ rồi, tuy rằng thức ăn không phải là sơn hào hải vị nhưng cũng vẫn hết sức ngon miệng.
- Tiểu Sở, đây là bữa cơm mà tôi thoải mái nhất kể từ khi đến Giang Nam này, cảm ơn cô.
2 tiếng sau, bữa tối kết thúc, Diệp Văn Hạo cười nói.
- Nếu như Diệp tỉnh trưởng thích ăn thì tôi sẽ lưu lại đầu bếp, mỗi ngày đều làm cho anh, coi như là trả lại anh phần nhân tình ngày hôm qua.
Sở Cơ cười, nói đùa.
- Nếu cô làm như vậy, lần sau tôi sẽ không đến ăn nữa.
Diệp Văn Hạo cười nói, sau đó nói với Diệp Phàm:
- Tiểu Phàm, Tiểu Sở có số điện thoại của ta, sau này cháu có về Hàng Hồ thì có thể gọi điện cho ta, mang theo bạn gái của cháu đến dùng bữa với ta.
- Vâng.
Nhận thấy được sự chân tâm thật ý của Diệp Văn Hạo, Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Sở, ta còn chút việc cần phải xử lý, đi trước đây.
Thấy Diệp Phàm đáp ứng, trong lòng Diệp Văn Hạo vui mừng nhưng không có biểu hiện ra trên mặt, mà nói với Sở Cơ.
- Công việc quan trọng, hẹn gặp lại.
Sở Cơ nói rồi đứng dậy mang theo Diệp Phàm tiễn Diệp Văn Hạo.
- Sư tỷ, tôi cảm thấy lần gặp mặt này có chút bất đồng so với lần đầu tôi gặp chú Diệp.
Đưa mắt nhìn xe Diệp Văn Hạo rời đi, Diệp Phàm không nhịn được mà nói ra cảm thụ của mình.
- Làm sao lại không giống?
Trong lòng Sở Cơ cả kinh, bất động thanh sắc hỏi.
- Nói như thế nào đây, lần đầu tiên gặp chú ấy, chú ấy cho tôi cảm giác không giận mà uy.
- Trên người của chú ấy toát ra khí tức của võ giả làm cho lòng người kính sợ.
Diệp Phàm như có điều suy nghĩ:
- Mà hôm nay chú ấy lại mang đến cho tôi một loại cảm giác bình dị mà gần gũi, có lẽ là tự tôi đa tình, tôi có cảm giác, đương như chú ấy rất nhiệt tình với tôi.
- Cảm giác của cậu đúng rồi.
Sở Cơ nghe vậy, cười nói:
- Tính mạng của hắn là do sư phụ cứu lấy, hắn có thể không nhiệt tình với cậu sao?
“Sax”
Diệp Phàm cả kinh.
- Chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Sở Cơ giải thích:
- Ta không nói thân phận của cậu cho hắn biết, một mặt là không muốn làm thân phận của cậu bị bại lộ, dù sao dựa vào kế hoạch lúc đầu của sư phụ, khi cậu chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thì không cho phép cậu xuống núi.
- Tại sao sư phụ lại muốn tôi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới cho phép tôi xuống núi?
Đối với vấn đề này của Chử Huyền Cơ, Diệp Phàm rất là không hiểu.
- Tiểu hài tử xấu xa, giang hồ hiểm ác, sư phụ sợ cậu thua thiệt a,
Lời nói Sở Cơ xoay chuyển:
- Cậu trở về nói cho Tô nha đầu biết, để nó chuản bị một chút, sau đó đi đến phân bộ của tập đoàn Thiên Sơn tại Đông Hải để báo cáo. Đến lúc đó, hẳn là tập đoàn Thiên Sơn đã hoàn thành thu mua sản nghiệp của Tô gia.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu đáp ứng, đồng thời không khỏi nghĩ lại chính mình từng đáp ứng Tư Đồ Nhược Thủy muốn đi Đông Hải tìm nàng, lần này đi cùng Tô Vũ Hinh đến Đông Hỉa, coi như là thực hiện lời hứa hẹn với Tư Đồ Nhược Thủy.
30’ sau, Diệp Phàm lái xe rời khỏi Thanh Long sơn trang, trở về Cửu Khê Mân Côi Viên.
“Reng…Reng”
Chân trước Diệp Phàm mới vừa đi, điện thoại của Sở Cơ đã rung lên.
Dường như biết được người gọi điện đến là ai, Sở Cơ liền nghe máy.
- Tại sao cô lại để nó đi Đông Hải?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Văn Hạo vang lên, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ, càng nhiều là là lo lắng:
- Đông Hải là địa bàn của Bạch gia, ta không thể bảo vệ cho nó. Nó chẳng những đắc tội với Nam Thanh Hồng, lại đánh chết con trai của Lâm Thiên Ý, vạn nhất Lâm Thiên Ý chó cùng rứt giậu, phái người đi ám sát nó thì làm sao đây?
- Nó không óc yếu ớt như anh nghĩ đâu. Mà anh cũng không hy vọng nó chỉ là một cậu ấm, cả đời sống trong sự che chở của người khác.
Nghĩ đến ván cờ mà Chử Huyền Cơ đã bày ra trong hai mươi mấy năm nay, Sở Cơ gằn từng chữ:
- Hiện tại, nó chỉ là một con ưng nhỏ, nó phải tự mình học cách bay lượn trên bầu trời.
- Có ý gì?
- Chờ nó lông cánh đầy đủ, bay lượn phía chân trời, bao gồm tôi và anh ở bên trong, tất cả mọi người sẽ vì nó mà cảm thấy kiêu ngạo.
Sở Cơ đáp một nẻo, khuôn mặt quyến rũ toát ra vẻ mong đợi thật sâu.
Tác giả :
Phong Cuồng