Cực Phẩm Công Tử
Chương 74
An Nhạc cũng đã lâu không gặp bạn, lần này trở về vô tình gặp được một lần nhưng cũng không nói được mấy câu, vì vậy cô đáp ứng. Vậy mà hôm nay thật là đông, trên giao thông công cộng chen chúc toàn người là người, đừng nói là ngồi, đứng cũng không có chỗ mà đứng.
Bởi vì trên giao thông công cộng có người lên có người xuống, An Nhạc đứng phía trước dần dần bị đẩy lùi, không cẩn thận liền giẫm lên chân người phía sau.
“Thật ngại quá, thật ngại quá.” An Nhạc quay đầu vội nói xin lỗi đồng thời cũng nhìn rõ người ở sau lưng, nhất thời kinh ngạc, đây không phải là soái ca mắt một mí lần trước gặp ở trung tâm thương mại sao? An Nhạc bật thốt lên “Là anh.”
Cố Tử Mặc nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, nhẹ nhàng nở nụ cười “Lại gặp mặt”
An Nhạc gật đầu sau đó quay đi, trong lòng không ngừng gào thét, hắn sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ quê quán cũng ở đây? Hơn nữa sao lại đi giao thông công cộng, nhìn hắn hoàn toàn không giống người hay đi giao thông công cộng.
Cố Tử Mặc nhìn bóng lưng cô, nụ cười ở khóe miệng càng sâu hơn, mặc dù là hắn cố ý chọn hai ngày nay đi thăm hỏi nhà dì nhỏ, mặc dù là hắn cố ý ngồi giao thông cộng cộng không để dì nhỏ lái xe đón hắn, nhưng mà lại trùng hợp gặp mặt, đây không phải là hắn cố ý.
An Nhạc đứng ở phía trước có chút lúng túng, dù sao lần trước hiểu lầm người ta, lại còn hung dữ như vậy…..
Song, trên xe càng lúc càng đông, An Nhạc vừa kéo ra khoảng cách, rất nhanh liền bị đẩy gần lại, cho nên sau một hồi cô lại đứng bên cạnh hắn, An Nhạc tận lực nhìn đi nơi khác mà không nhìn hắn. Trên xe tiếp tục có một nhóm người lên xuống, đứng phía trước An Nhạc là một gã thanh niên nhìn có chút vô lại, ánh mắt cứ nhìn loạn trên người cô.
Nhìn em gái ngươi! An Nhạc tàn bạo trừng lại, người kia ngược lại cứ nhích tới gần, hơi thở phun trên gương mặt cô. An Nhạc lúc này thật muốn dùng một chiêu hỏa phượng miểu sát hắn, nhưng đây không phải là trò chơi, cô lườm tên đó, lần nữa cảm thán giao thông cộng cộng thật không phải thứ tốt!
Cố Tử Mặc đương nhiên thấy một màn vừa rồi, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, không thèm thương lượng đem cô ấn xuống ghế “Ngồi ở đây.” Sau đó cả người chắn tầm nhìn của tên thanh niên phía trước, hai tay khoát lên hai bên thành ghế, coi như là đem cả người cô bảo vệ trong phạm vi cánh tay hắn.
Hành động này đưa đến không ít ánh nhìn chăm chú bên cạnh, phái nữ căn bản đều hiện lên khuôn mặt ước ao.
An Nhạc có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được lời thích hợp, chỉ đành lễ phép gật đầu với hắn, nở một nụ cười, mặc dù nụ cười này có chút cứng ngắc.
Cố Tử Mặc khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Rõ ràng là người xa lạ nhưng An Nhạc có cảm giác nụ cười của hắn mang chút thích thú, giống như hắn biết chuyện gì đó, hơn nữa ánh mắt kia…..
An Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác tránh tầm mắt của hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại không hề trấn định như vẻ bề ngoài.
Nếu như nói vừa rồi nhìn tên lưu manh kia là cực độ chán ghét, như vậy cùng người nào đó đối diện với khoảng cách gần như vậy lại có cảm giác hoảng hốt, đặc biệt là khi ở gần, mùi hương trên người hắn toàn bộ đều chui vào mũi cô.
Có chút hương thơm, có chút dễ ngửi, còn có chút khiến người ta có cảm giác không thở nổi.
An Nhạc nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe giống như đèn kéo quân, trong nội tâm lại không ngừng phỉ nhổ mình, rõ ràng đã có người trong lòng vậy mà còn tim đập loạn nhịp với người khác, quả thực là không có tiền đồ, bình tĩnh a~ không phải chỉ là soái ca thôi sao!
Cố Tử Mặc nhìn tai An Nhạc khẽ đỏ, trong mắt hiểu rõ, hắn vừa chuyển tầm mắt liền nhìn thấy sợi tóc bên tai theo gió bay bay, rất muốn vươn tay vén ra sau tai cho cô, nhưng suy nghĩ thì cũng chỉ là suy nghĩ, hắn bây giờ không thể nào làm như vậy.
An Nhạc vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến mức có chút say xe rồi, nhưng mùi hương trên người hắn vẫn không ngừng bay vào mũi cô, An Nhạc chỉ còn biết không ngừng cầu khẩn “Nhanh một chút đến nơi! Nhanh một chút đến nơi!” Tình huống như thế này thật là một loại thử thách a!
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của cô, cũng có lẽ thời gian trong lúc vô tình trôi qua, cuối cùng cũng đến nơi rồi, An Nhạc đứng lên gật đầu một cái với người xa lạ hai lần gặp đều giúp mình, cúi đầu nói một tiếng “Cám ơn!”, sau đó vượt qua bên cạnh hắn, nhanh chóng lao xuống khỏi giao thông công cộng, dùng sức hít vào vài hớp không khí lạnh như băng.
Gió mát vào mũi, đầu óc cô cuối cùng cũng thanh tỉnh rất nhiều.
An Nhạc vỗ vỗ mặt, cất bước đi về chỗ Đan Đan nói, phía sau truyền đến tiếng nói có chút xa lạ, mà cũng có chút quen thuộc “Chờ một chút.”
Hình như là thanh âm của soái ca mắt một mí, An Nhạc quay đầu lại liền nhìn thấy hắn, mặc dù không giải thích được nhưng cô vẫn lễ phép hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Chỗ này đi như thế nào?” Cố Tử Mặc vừa nói vừa chỉ vào một chuỗi địa chỉ trên giấy.
An Nhạc rất muốn nói mình không biết, nhưng sự thật là cô không thể nào không biết, vùng này ngay từ lúc còn học trung học cô đã đi hết, vì vậy, An Nhạc chỉ vào một phương hướng, nghiêm túc nói với hắn “Thật ra thì anh nên ngồi thêm một trạm nữa rồi hẳn xuống xe, như vậy sẽ gần hơn, thẳng phía trước, sau đó quẹo trái……..”
An Nhạc sau khi nói xong còn muốn xác nhận “Hiểu chưa?”
Cố Tử Mặc lắc đầu, tỏ vẻ mờ mịt “Vẫn không rõ lắm.”
“Cứ đi thẳng, sau đó quẹo trái…….”
Cố Tử Mặc nhìn cô có chút nóng nảy, không nhịn được tốt bụng đề nghị “Không bẳng dẫn tôi đi một đoạn, như vậy nhanh hơn.”
Phản ứng đầu tiên của An Nhạc là nghi ngờ ý đồ của hắn, nhưng cô lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, người ta giúp cô hai lần, cô nghĩ như vậy không phải hơi nhỏ mọn sao, hơn nữa hắn có thể lừa cô cái gì, lừa sắc? Có thể bị soái ca lừa sắc, coi như cô được lợi rồi! Lừa tiền? Trên người cô cũng không mang theo bao nhiêu tiền.
“Được rồi, tôi dẫn anh đi!”
Cho nên An Nhạc nhận mệnh làm người dẫn đường, đi ở phía trước.
Cố Tử Mặc chân dài, rất nhanh đuổi kịp cô, cùng An Nhạc sánh vai đi trên đường, nhưng mà hai người cũng không nói chuyện, chỉ dồn sức đi về phía trước. Tuy vậy An Nhạc vẫn rõ ràng cảm nhận được, kể từ khi người nay đi bên cạnh cô thì cơ hội được người khác chú ý ngày càng nhiều, An Nhạc không hề cảm thấy cao hứng, chỉ cảm thấy áp lực thật lớn a!!!
Bởi vì trên giao thông công cộng có người lên có người xuống, An Nhạc đứng phía trước dần dần bị đẩy lùi, không cẩn thận liền giẫm lên chân người phía sau.
“Thật ngại quá, thật ngại quá.” An Nhạc quay đầu vội nói xin lỗi đồng thời cũng nhìn rõ người ở sau lưng, nhất thời kinh ngạc, đây không phải là soái ca mắt một mí lần trước gặp ở trung tâm thương mại sao? An Nhạc bật thốt lên “Là anh.”
Cố Tử Mặc nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, nhẹ nhàng nở nụ cười “Lại gặp mặt”
An Nhạc gật đầu sau đó quay đi, trong lòng không ngừng gào thét, hắn sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ quê quán cũng ở đây? Hơn nữa sao lại đi giao thông công cộng, nhìn hắn hoàn toàn không giống người hay đi giao thông công cộng.
Cố Tử Mặc nhìn bóng lưng cô, nụ cười ở khóe miệng càng sâu hơn, mặc dù là hắn cố ý chọn hai ngày nay đi thăm hỏi nhà dì nhỏ, mặc dù là hắn cố ý ngồi giao thông cộng cộng không để dì nhỏ lái xe đón hắn, nhưng mà lại trùng hợp gặp mặt, đây không phải là hắn cố ý.
An Nhạc đứng ở phía trước có chút lúng túng, dù sao lần trước hiểu lầm người ta, lại còn hung dữ như vậy…..
Song, trên xe càng lúc càng đông, An Nhạc vừa kéo ra khoảng cách, rất nhanh liền bị đẩy gần lại, cho nên sau một hồi cô lại đứng bên cạnh hắn, An Nhạc tận lực nhìn đi nơi khác mà không nhìn hắn. Trên xe tiếp tục có một nhóm người lên xuống, đứng phía trước An Nhạc là một gã thanh niên nhìn có chút vô lại, ánh mắt cứ nhìn loạn trên người cô.
Nhìn em gái ngươi! An Nhạc tàn bạo trừng lại, người kia ngược lại cứ nhích tới gần, hơi thở phun trên gương mặt cô. An Nhạc lúc này thật muốn dùng một chiêu hỏa phượng miểu sát hắn, nhưng đây không phải là trò chơi, cô lườm tên đó, lần nữa cảm thán giao thông cộng cộng thật không phải thứ tốt!
Cố Tử Mặc đương nhiên thấy một màn vừa rồi, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, không thèm thương lượng đem cô ấn xuống ghế “Ngồi ở đây.” Sau đó cả người chắn tầm nhìn của tên thanh niên phía trước, hai tay khoát lên hai bên thành ghế, coi như là đem cả người cô bảo vệ trong phạm vi cánh tay hắn.
Hành động này đưa đến không ít ánh nhìn chăm chú bên cạnh, phái nữ căn bản đều hiện lên khuôn mặt ước ao.
An Nhạc có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được lời thích hợp, chỉ đành lễ phép gật đầu với hắn, nở một nụ cười, mặc dù nụ cười này có chút cứng ngắc.
Cố Tử Mặc khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Rõ ràng là người xa lạ nhưng An Nhạc có cảm giác nụ cười của hắn mang chút thích thú, giống như hắn biết chuyện gì đó, hơn nữa ánh mắt kia…..
An Nhạc nghiêng đầu sang chỗ khác tránh tầm mắt của hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại không hề trấn định như vẻ bề ngoài.
Nếu như nói vừa rồi nhìn tên lưu manh kia là cực độ chán ghét, như vậy cùng người nào đó đối diện với khoảng cách gần như vậy lại có cảm giác hoảng hốt, đặc biệt là khi ở gần, mùi hương trên người hắn toàn bộ đều chui vào mũi cô.
Có chút hương thơm, có chút dễ ngửi, còn có chút khiến người ta có cảm giác không thở nổi.
An Nhạc nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe giống như đèn kéo quân, trong nội tâm lại không ngừng phỉ nhổ mình, rõ ràng đã có người trong lòng vậy mà còn tim đập loạn nhịp với người khác, quả thực là không có tiền đồ, bình tĩnh a~ không phải chỉ là soái ca thôi sao!
Cố Tử Mặc nhìn tai An Nhạc khẽ đỏ, trong mắt hiểu rõ, hắn vừa chuyển tầm mắt liền nhìn thấy sợi tóc bên tai theo gió bay bay, rất muốn vươn tay vén ra sau tai cho cô, nhưng suy nghĩ thì cũng chỉ là suy nghĩ, hắn bây giờ không thể nào làm như vậy.
An Nhạc vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến mức có chút say xe rồi, nhưng mùi hương trên người hắn vẫn không ngừng bay vào mũi cô, An Nhạc chỉ còn biết không ngừng cầu khẩn “Nhanh một chút đến nơi! Nhanh một chút đến nơi!” Tình huống như thế này thật là một loại thử thách a!
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng của cô, cũng có lẽ thời gian trong lúc vô tình trôi qua, cuối cùng cũng đến nơi rồi, An Nhạc đứng lên gật đầu một cái với người xa lạ hai lần gặp đều giúp mình, cúi đầu nói một tiếng “Cám ơn!”, sau đó vượt qua bên cạnh hắn, nhanh chóng lao xuống khỏi giao thông công cộng, dùng sức hít vào vài hớp không khí lạnh như băng.
Gió mát vào mũi, đầu óc cô cuối cùng cũng thanh tỉnh rất nhiều.
An Nhạc vỗ vỗ mặt, cất bước đi về chỗ Đan Đan nói, phía sau truyền đến tiếng nói có chút xa lạ, mà cũng có chút quen thuộc “Chờ một chút.”
Hình như là thanh âm của soái ca mắt một mí, An Nhạc quay đầu lại liền nhìn thấy hắn, mặc dù không giải thích được nhưng cô vẫn lễ phép hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Chỗ này đi như thế nào?” Cố Tử Mặc vừa nói vừa chỉ vào một chuỗi địa chỉ trên giấy.
An Nhạc rất muốn nói mình không biết, nhưng sự thật là cô không thể nào không biết, vùng này ngay từ lúc còn học trung học cô đã đi hết, vì vậy, An Nhạc chỉ vào một phương hướng, nghiêm túc nói với hắn “Thật ra thì anh nên ngồi thêm một trạm nữa rồi hẳn xuống xe, như vậy sẽ gần hơn, thẳng phía trước, sau đó quẹo trái……..”
An Nhạc sau khi nói xong còn muốn xác nhận “Hiểu chưa?”
Cố Tử Mặc lắc đầu, tỏ vẻ mờ mịt “Vẫn không rõ lắm.”
“Cứ đi thẳng, sau đó quẹo trái…….”
Cố Tử Mặc nhìn cô có chút nóng nảy, không nhịn được tốt bụng đề nghị “Không bẳng dẫn tôi đi một đoạn, như vậy nhanh hơn.”
Phản ứng đầu tiên của An Nhạc là nghi ngờ ý đồ của hắn, nhưng cô lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, người ta giúp cô hai lần, cô nghĩ như vậy không phải hơi nhỏ mọn sao, hơn nữa hắn có thể lừa cô cái gì, lừa sắc? Có thể bị soái ca lừa sắc, coi như cô được lợi rồi! Lừa tiền? Trên người cô cũng không mang theo bao nhiêu tiền.
“Được rồi, tôi dẫn anh đi!”
Cho nên An Nhạc nhận mệnh làm người dẫn đường, đi ở phía trước.
Cố Tử Mặc chân dài, rất nhanh đuổi kịp cô, cùng An Nhạc sánh vai đi trên đường, nhưng mà hai người cũng không nói chuyện, chỉ dồn sức đi về phía trước. Tuy vậy An Nhạc vẫn rõ ràng cảm nhận được, kể từ khi người nay đi bên cạnh cô thì cơ hội được người khác chú ý ngày càng nhiều, An Nhạc không hề cảm thấy cao hứng, chỉ cảm thấy áp lực thật lớn a!!!
Tác giả :
Công Tử Vô Song