Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ
Chương 29 học kỳ quân đội (10)
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTần Gia Phong đang làm nhiệm vụ canh chừng lúc 8h tối, anh cầm lon coca, mắt hướng về xa xăm suy nghĩ..
Mình chọc giận gì cô ấy rồi? Có phải hành động sai rồi không?
Mình nên xin lỗi? Hay làm gì ? Chết tiệt!
Mặt anh hơi nhăn nhó, tự trách!
Từ xa, Cẩn Mai và Tư Duệ khoác tay nhau đi tới, mắt chằm chằm người con trai đang "sầu" vì những hành động của mình.
"Helloo anh bạn, chưa biết mình sai cái gì à? Ngồi đây hối hận thì được gì?"
"Tôi chẳng biết nên làm gì!"
"Nó đều là lúc cáu giận nên hành động vô thức thôi, chả có ý gì đâu, con gái mà, tuy mạnh mẽ nhưng cũng mỏng manh hơn so với con trai rất nhiều. Cô ấy tạo cho mình lớp vỏ bọc, cô ấy kiên cường với mọi thứ, mẹ mất sớm, cha cũng không còn, anh trai lại lạnh nhạt, hiếm khi có người khác phái tiếp xúc, mà cậu, lúc nóng ấm lúc lạnh nhạt, lại đánh vào yếu điểm của cô ấy. Càng mạnh mẽ càng yếu ớt!"
- Đó là câu trả lời duy nhất- cũng là cách hóa giải duy nhất- phụ thuộc vào cậu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
3 năm cấp ba của chúng tôi có duy nhất một học kỳ quân đội vào năm lớp 11.
Có thể nói dù đã trải qua hết thanh xuân, cho đù gây nên những hận thù, ghen tuông, đố kị hay là những niềm vui, hay thậm chí là những cuộc chia xa.
Tôi trang bị lớp vỏ bọc mạnh mẽ dày đến cả chục centimet vẫn bị cậu ấy dùng lực công phá phá vỡ. Cho dù tôi lạnh nhạt ghét bỏ, cậu ấy vẫn gạt tất cả mọi thứ mà đến bên tôi, như một người bạn, giúp tôi trị thương. Trị thương ở đây không chỉ là thương ngoài da, mà còn là thương trong lòng.
Tôi có cho mình nhưng ba người bạn thân mà nói là tri kỉ. Họ nhanh nhảu, không ích kỷ, lại tốt bụng, bạn thì nhiều nhưng thân thì được mấy.? Xã hội này "vật chất" dường như chiếm hữu, ả sắc đẹp nữa, vậy có bao nhiêu người chịu kết bạn với người mất cha mất mẹ lại tự lập bên ngoài, đếm được mấy người không chê bai người khác là xấu, chẳng cần biết những người đó, chỉ cần biết trong số đó có họ- những người bạn thân của tôi..
Tôi đã từng được nghe..
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
Tuổi thanh xuân là tuổi đẹp nhất, đáng quý nhất của mỗi chúng ta. Tại thời điểm ấy, cũng chính vì ta chưa đủ lớn khôn, trưởng thành, mà ta lại có thể sống là chính mình, làm những điều mình muốn. Quả thật, nếu được chọn, ta vẫn muốn chìm đắm trong tuổi thanh xuân lần thứ hai.
Khi còn trẻ, hãy trải nghiệm vì đã trải qua rồi thì không có cách nào để quay đầu đi lại. Chỉ còn cách nhìn lại và mỉm cười. Tuổi trẻ là tuổi của sự hi vọng, hoài bão và ước mơ. Cuộc đời của bạn sẽ không còn có khả năng tỏa sáng thêm một lần nào nữa. Vậy thì hãy sống cho mình một tuổi trẻ thật tươi đẹp, để khi nhìn lại, bạn có thể mỉm cười hạnh phúc. Tuổi trẻ không phát ra ánh sáng rực rỡ, mọi thứ sẽ mất đi sức hút.
Thanh xuân là chiếc hộp diệu kỳ mà ta giấu trong đó. Cơn cảm nắng đầu tiên và cả nụ hôn bối rối vụng về, không có cột mốc, không có khái niệm cụ thể, cũng không có khoảng thời gian cụ thể. Tình yêu bắt nguồn từ thời thanh xuân. Trong thời thanh xuân, nó chứa đựng lần đầu ta biết yêu. Nó gói trong đó người mà ta từng thương từng cảm nắng. Đó là kí ức đẹp cho những lần yêu đầu tiên: Cái chạm tay nhẹ đầy rung động, một cái ôm ấm áp hay một nụ hôn đầu đầy bỡ ngỡ, thẹn thùng. Tất cả, đều được gói trong tuổi thanh xuân của mỗi người.
Tuổi trẻ và hi vọng vốn đã tồn tại cùng nhau ngay từ lúc bắt đầu. Chẳng có gì lạ khi người ta nói, tuổi trẻ là tuổi của ước mơ và hoài bão. Tuổi của những hi vọng tương lai. Tuổi của những khát vọng ngông cuồng. Thế nhưng, chẳng có gì phải phàn nàn về tuổi trẻ cả. Vì hi vọng là sức mạnh của con người.
Thậm chí..
Chúng ta sai lầm, lạc lỗi, cũng đừng lo lắng, thanh xuân mà, đời còn dài, cứ thỏa thích mà trải nghiệm, mà đắm chìm, thanh xuân chỉ có một, muốn làm gì hãy làm luôn, đừng chần chừ, sẽ lỡ mất..
Giống như phân nửa thanh xuân của tôi, dùng để hướng thụ với những người bạn thân cực thân, vẫn tươi cười vui vẻ, yêu đời của tuổi 17- 18, vẫn vô tư bất cần đờ, vẫn chưa biết "sóng gió" là gì, "cuộc đời" là gì, "tàn nhẫn" viết ra sao, vẫn dễ dàng bật cười vì những điều giản đơn và hờn dỗi với những chi tiết cỏn con, vẫn không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều.
Những âm vang của "thanh xuân" là những bước chân non nớt đầu đời, khi trưởng thành, chúng ta không thể có những bước chân ấy được, khi ta không biết được những bước chân ấy, sao gọi là trưởng thành?
Your youth is very short, immediately break your silly egos, forgive quickly, believe slowly, love truly, laugh loudly and never avoid anything that makes you smile.!