Cực Hạn
Chương 72: Đây đến cùng là cái gì?
Người trẻ tuổi kia làn da hơi hơi có màu tiểu mạch, người hơi gầy, mặc cực quần áo hưu nhàn và áo khoác rất phổ thông, nếu không phải đứng chung một chỗ với tên ngậm tăm, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đây là một người thường đầy đường đều có. Nhưng bởi vì sự tồn tại của tên ngậm tăm bên người anh ta, thái độ của Diệp Hiểu Hạ với thanh niên này thật sự không khách khí.
Vừa vào phòng, người trẻ tuổi trước đã bị sự trống trải trong phòng làm chấn động một chút, sau đó giống như những người khác, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thì nghe thấy tiếng ho khan của anh ta vọng lại, quanh quẩn trong phòng. Diệp Hiểu Hạ nhìn hai người cố gắng bình tĩnh nói: "Hai người đợi lát nữa đi, tôi đi lấy tiền."
"Uy, Diệp Hiểu Hạ sao cô không rót một chén nước." Tên ngậm tăm thấy Diệp Hiểu Hạ đi vào trong buồng, không đón tiếp hai người thì hô, thái độ đúng là kiêu ngạo đến mức người ta cảm thấy đáng đánh đòn.
"Có nước uống hệ thống cung cấp, muốn hay không? Tôi rót hai chén cho các người." Tuy rằng giọng điệu của Diệp Hiểu Hạ không đến mức ác liệt, nhưng cũng không có bao nhiêu thân thiết.
"Bắt nó lại cho tao! Tao lập tức bắt mày đi..." Tên ngậm tăm còn muốn tiếp tục biểu hiện tính cách ác bá của mình, nhưng lại bị người trẻ tuổi kia kéo lại, anh ta nói với Diệp Hiểu Hạ mặt không biểu cảm: "Không có việc gì, cô đi lấy tiền đi."
Diệp Hiểu Hạ thế này mới xoay người, nhỏ giọng oán hận hừ một tiếng đi vào trong buồng, lấy tiền từ dưới gối đầu ra. Đi đến phòng khách trống rỗng, cô đưa mười vạn đồng tiền cho tên ngậm tăm, mang theo vài phần đè nén chán ghét nói: "Đây là mười vạn đồng, còn lại tôi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp ."
Đối với túi tiền nặng trịch kia, tên ngậm tăm biểu hiện ra hơi hơi nghi hoặc, nhưng loại cảm xúc này bị che dấu rất nhanh. Hắn cầm túi tiền, mở ra nhìn, cười lạnh một tiếng: "U, tôi nhưng là nhìn không ra, cô còn có thể làm ra mười vạn đồng." Nói xong hắn lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu Hạ, khóe miệng lộ ra tươi cười âm hiểm: "Bằng thân thể nhỏ bé này của cô, dựa vào cái gì làm ra mười vạn đồng vậy ?"
"Cái này không liên quan mày!" Diệp Hiểu Hạ nghe tên ngậm tăm nói, theo bản năng nhích lại gần phòng ngủ, không thể để cho bọn họ phát hiện bản thân có như vậy máy trò chơi cao cấp, nếu cái máy đó bị cầm đi, cô cái gì cũng không có .
Tên ngậm tăm thấy bước chân Diệp Hiểu Hạ nhích về phía phòng ngủ, tiến lên vài bước, một phen phóng đi mở phòng ngủ Diệp Hiểu Hạ. Diệp Hiểu Hạ vội vàng túm hắn lại: "Mày muốn làm gì!"
"Trong phòng mày có cái gì? Đóng cửa nhanh như vậy, có phải không có cái gì không để người khác thấy hay không!"
"Đó là phòng ngủ của tao! Mày muốn làm gì!" Diệp Hiểu Hạ cũng không quản tên ngậm tăm đẩy thế nào, cứ túm hắn không buông tay.
Cây tăm nam tức giận, vốn định đánh Diệp Hiểu Hạ hai bạt tai, lại không biết vì sao, tay nâng lên lại buông, cuối cùng đẩy cô ra một phen đẩy cửa buồng trong ra. Nhìn thấy máy trò chơi trong phòng, tên ngậm tăm hơi hơi sửng sốt, sau đó dựng thẳng lông mày la hét với Diệp Hiểu Hạ: "Mày có tiền không trả, cư nhiên mua thứ đồ hư này? !"
"Đây là do Bạch Thiên Minh mua ! Không là tao mua !" Diệp Hiểu Hạ thấy đã bị phát hiện, cũng buông tha cho việc tiếp tục lôi kéo tên ngậm tăm, giọng cô không lớn, nhưng lại mang theo vài phần kiên trì rất nhỏ: "Hắn ta mua, tôi có biện pháp nào!”
Nam tử trẻ tuổi thấy hai người đúng trước cửa phòng ngủ, cũng kỳ quái là cái gì, vì thế đi vào thì thấy, sau đó nhướng lông mày lên, hắn hỏi Diệp Hiểu Hạ: "Tiền này của cô là chơi Cực Hạn mà có ?"
Hai người nghe thấy hắn nói thì quay đầu nhìn, tên ngậm tăm lập tức dùng vẻ mặt tươi cười muốn đi lên nói gì đó, nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì tự giác ngậm miệng.
Diệp Hiểu Hạ nhìn thấ biểu cảm tên ngậm tăm không khỏi nhìn thanh niên này thêm vài lần, "Phải."
Nam tử tuổi trẻ lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu Hạ, sau đó cong khóe miệng, thấp giọng nói: "Mới chơi một tháng đã có mười vận đồng, thậy là khó thấy."
"Tam gia ngài nói cái gì?" Tên ngậm tăm hiển nhiên không nghe rõ nam tử tuổi trẻ than thở cái gì, vì thế đi lên hỏi.
"Không có gì, tiền lấy được rồi thì đi thôi." Người được gọi là tam gia lại nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, bảo tên ngậm tăm rời khỏi.
"Tam gia, cái máy trò chơi này có thể bán được tiền, mang đi đi!"
"Không được." Tam gia liếc mắt nhìn tên ngậm tăm một cái, tên ngậm tăm lập tức không dám nhiều lời. Tam gia kia hừ hừ mũi, những người này thật là không có đầu óc, chỉ biết làm chuyện mổ gà lấy trứng.
"Uy! Cầm tiền rồi phỉa viết giấy ! Tao chỉ còn thiếu một trăm năm mươi vạn ." Diệp Hiểu Hạ thấy hai người muốn đi, lập tức ngăn bọn họ lại.
"Một trăm năm mươi vạn ! Diệp Hiểu Hạ, mày không học tiểu học đếm số sao ?" Tên ngậm tăm trợn tròn mắt: "Mày là vay nặng lãi, mày có biết cái gì là vay nặng lãi không? Chỉ cần một ngày không trả hết tiền thì có tiền lãi! Tiền lãi một tháng của Bạch Thiên Minh là hai mươi vạn! Mười vạn đồng này ngay cả lãi của tháng này cũng chưa đủ, giờ mày thiếu không phải là một trăm sáu mươi vạn tháng trước, mà là một trăm bảy mươi vạn tháng này!"
"Mày nói cái gì!" Diệp Hiểu Hạ cơ hồ nhảy lên, lập tức muốn lý luận với tên ngậm tăm, mới nói vài câu thì nghe thấy cửa phòng lại bị gõ cạch cạch. Cô sửng sốt, mang theo cảnh giác hỏi: "Ai ?"
Người bgoài cửa không nói chuyện, không khí trong phòng cũng trầm xuống. Tên ngậm tăm đẩy Diệp Hiểu Hạ một phen, bĩu môi ý bảo cô đi mở cửa, Diệp Hiểu Hạ bị hắn đẩy lảo đảo, vừa oán hận hừ , vừa đi về phía cửa.
Cách mắt mèo nhìn thấy, là bác gái Trần, cô yên lòng, kéo cửa ra."Bác Trần, cái gì..."
Lời còn chưa dứt, biểu cảm trên mặt cô cứng lại. Thì ra phía sau bác gái trần còn đứng vài người, không ngoại lệ mặc đồng phục xanh đen, nhìn một thân này thì rõ, không phải cảnh sát còn có thể là ai? Bọn họ đều bản che mặt, người cầm đầu thấy cô thì hỏi: "Cô là Diệp Hiểu Hạ đúng không?"
Nhìn thấy chế phục kia, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ thấy hơi choáng váng, cô gật gật đầu, xem như xác nhận.
"Chúng ta nhận điện thoại, nói nơi này đang tiến hành giao dịch phi pháp." cảnh sát cầm đầu nói xong thì nhìn vào trong phòng: "Có thể cho chúng tôi vào một chút không?"
"Ai nói chứ! Nào có giao dịch trái pháp luật gì!" Tuy rằng vay nặng lãi cũng không hợp pháp, nhưng nếu nói giao dịch trái pháp luật thì khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái ! Cô vội vã lắc đầu.
Bác gái Lưu còn nhanh hơn cảnh sát chen vào trong phòng, chỉ vào tên ngậm tăm và tam gia thở phì phì nói: "Bọn họ vừa nhìn sẽ đã biết không phải người tốt! Hiểu Hạ, Con đừng sợ! Bác gái làm chủ cho con!"
Đầu Diệp Hiểu Hạ to ra, cái gì vậy nè !
Cảnh sát cũng đi theo vào, lập tức có người cầm tiền trên tay tên ngậm tăm, thế này càng nói không rõ ràng .
"Đây là bạn cùng phòng của tôi thiếu tiền bọn họ, tôi chỉ là giúp đỡ còn một chút, có thể có cái gì chứ!" Diệp Hiểu Hạ vô cùng bất mãn với việc cảnh sát xuyên tạc, so với tam gia kia, nàng và tên ngậm tăm là trăm miệng khó biện bạch .
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi chỉ là tới đòi nợ, thế nào thành giao dịch phi pháp!"
"Đừng dài dòng, đi về một chuyến thì cái gì cũng rõ ràng !"
Bất luận ba người nói gì, mười vạn đồng tiền kia giờ này khắc này thật giống như chứng cứ vĩ đại xác minh chỉ trích của cảnh sát.
Cứ như vậy, Diệp Hiểu Hạ từ khi sinh ra lần đầu tiên long trọng bị mời đi tham quan cục công an...
Vừa vào phòng, người trẻ tuổi trước đã bị sự trống trải trong phòng làm chấn động một chút, sau đó giống như những người khác, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thì nghe thấy tiếng ho khan của anh ta vọng lại, quanh quẩn trong phòng. Diệp Hiểu Hạ nhìn hai người cố gắng bình tĩnh nói: "Hai người đợi lát nữa đi, tôi đi lấy tiền."
"Uy, Diệp Hiểu Hạ sao cô không rót một chén nước." Tên ngậm tăm thấy Diệp Hiểu Hạ đi vào trong buồng, không đón tiếp hai người thì hô, thái độ đúng là kiêu ngạo đến mức người ta cảm thấy đáng đánh đòn.
"Có nước uống hệ thống cung cấp, muốn hay không? Tôi rót hai chén cho các người." Tuy rằng giọng điệu của Diệp Hiểu Hạ không đến mức ác liệt, nhưng cũng không có bao nhiêu thân thiết.
"Bắt nó lại cho tao! Tao lập tức bắt mày đi..." Tên ngậm tăm còn muốn tiếp tục biểu hiện tính cách ác bá của mình, nhưng lại bị người trẻ tuổi kia kéo lại, anh ta nói với Diệp Hiểu Hạ mặt không biểu cảm: "Không có việc gì, cô đi lấy tiền đi."
Diệp Hiểu Hạ thế này mới xoay người, nhỏ giọng oán hận hừ một tiếng đi vào trong buồng, lấy tiền từ dưới gối đầu ra. Đi đến phòng khách trống rỗng, cô đưa mười vạn đồng tiền cho tên ngậm tăm, mang theo vài phần đè nén chán ghét nói: "Đây là mười vạn đồng, còn lại tôi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp ."
Đối với túi tiền nặng trịch kia, tên ngậm tăm biểu hiện ra hơi hơi nghi hoặc, nhưng loại cảm xúc này bị che dấu rất nhanh. Hắn cầm túi tiền, mở ra nhìn, cười lạnh một tiếng: "U, tôi nhưng là nhìn không ra, cô còn có thể làm ra mười vạn đồng." Nói xong hắn lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu Hạ, khóe miệng lộ ra tươi cười âm hiểm: "Bằng thân thể nhỏ bé này của cô, dựa vào cái gì làm ra mười vạn đồng vậy ?"
"Cái này không liên quan mày!" Diệp Hiểu Hạ nghe tên ngậm tăm nói, theo bản năng nhích lại gần phòng ngủ, không thể để cho bọn họ phát hiện bản thân có như vậy máy trò chơi cao cấp, nếu cái máy đó bị cầm đi, cô cái gì cũng không có .
Tên ngậm tăm thấy bước chân Diệp Hiểu Hạ nhích về phía phòng ngủ, tiến lên vài bước, một phen phóng đi mở phòng ngủ Diệp Hiểu Hạ. Diệp Hiểu Hạ vội vàng túm hắn lại: "Mày muốn làm gì!"
"Trong phòng mày có cái gì? Đóng cửa nhanh như vậy, có phải không có cái gì không để người khác thấy hay không!"
"Đó là phòng ngủ của tao! Mày muốn làm gì!" Diệp Hiểu Hạ cũng không quản tên ngậm tăm đẩy thế nào, cứ túm hắn không buông tay.
Cây tăm nam tức giận, vốn định đánh Diệp Hiểu Hạ hai bạt tai, lại không biết vì sao, tay nâng lên lại buông, cuối cùng đẩy cô ra một phen đẩy cửa buồng trong ra. Nhìn thấy máy trò chơi trong phòng, tên ngậm tăm hơi hơi sửng sốt, sau đó dựng thẳng lông mày la hét với Diệp Hiểu Hạ: "Mày có tiền không trả, cư nhiên mua thứ đồ hư này? !"
"Đây là do Bạch Thiên Minh mua ! Không là tao mua !" Diệp Hiểu Hạ thấy đã bị phát hiện, cũng buông tha cho việc tiếp tục lôi kéo tên ngậm tăm, giọng cô không lớn, nhưng lại mang theo vài phần kiên trì rất nhỏ: "Hắn ta mua, tôi có biện pháp nào!”
Nam tử trẻ tuổi thấy hai người đúng trước cửa phòng ngủ, cũng kỳ quái là cái gì, vì thế đi vào thì thấy, sau đó nhướng lông mày lên, hắn hỏi Diệp Hiểu Hạ: "Tiền này của cô là chơi Cực Hạn mà có ?"
Hai người nghe thấy hắn nói thì quay đầu nhìn, tên ngậm tăm lập tức dùng vẻ mặt tươi cười muốn đi lên nói gì đó, nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì tự giác ngậm miệng.
Diệp Hiểu Hạ nhìn thấ biểu cảm tên ngậm tăm không khỏi nhìn thanh niên này thêm vài lần, "Phải."
Nam tử tuổi trẻ lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu Hạ, sau đó cong khóe miệng, thấp giọng nói: "Mới chơi một tháng đã có mười vận đồng, thậy là khó thấy."
"Tam gia ngài nói cái gì?" Tên ngậm tăm hiển nhiên không nghe rõ nam tử tuổi trẻ than thở cái gì, vì thế đi lên hỏi.
"Không có gì, tiền lấy được rồi thì đi thôi." Người được gọi là tam gia lại nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, bảo tên ngậm tăm rời khỏi.
"Tam gia, cái máy trò chơi này có thể bán được tiền, mang đi đi!"
"Không được." Tam gia liếc mắt nhìn tên ngậm tăm một cái, tên ngậm tăm lập tức không dám nhiều lời. Tam gia kia hừ hừ mũi, những người này thật là không có đầu óc, chỉ biết làm chuyện mổ gà lấy trứng.
"Uy! Cầm tiền rồi phỉa viết giấy ! Tao chỉ còn thiếu một trăm năm mươi vạn ." Diệp Hiểu Hạ thấy hai người muốn đi, lập tức ngăn bọn họ lại.
"Một trăm năm mươi vạn ! Diệp Hiểu Hạ, mày không học tiểu học đếm số sao ?" Tên ngậm tăm trợn tròn mắt: "Mày là vay nặng lãi, mày có biết cái gì là vay nặng lãi không? Chỉ cần một ngày không trả hết tiền thì có tiền lãi! Tiền lãi một tháng của Bạch Thiên Minh là hai mươi vạn! Mười vạn đồng này ngay cả lãi của tháng này cũng chưa đủ, giờ mày thiếu không phải là một trăm sáu mươi vạn tháng trước, mà là một trăm bảy mươi vạn tháng này!"
"Mày nói cái gì!" Diệp Hiểu Hạ cơ hồ nhảy lên, lập tức muốn lý luận với tên ngậm tăm, mới nói vài câu thì nghe thấy cửa phòng lại bị gõ cạch cạch. Cô sửng sốt, mang theo cảnh giác hỏi: "Ai ?"
Người bgoài cửa không nói chuyện, không khí trong phòng cũng trầm xuống. Tên ngậm tăm đẩy Diệp Hiểu Hạ một phen, bĩu môi ý bảo cô đi mở cửa, Diệp Hiểu Hạ bị hắn đẩy lảo đảo, vừa oán hận hừ , vừa đi về phía cửa.
Cách mắt mèo nhìn thấy, là bác gái Trần, cô yên lòng, kéo cửa ra."Bác Trần, cái gì..."
Lời còn chưa dứt, biểu cảm trên mặt cô cứng lại. Thì ra phía sau bác gái trần còn đứng vài người, không ngoại lệ mặc đồng phục xanh đen, nhìn một thân này thì rõ, không phải cảnh sát còn có thể là ai? Bọn họ đều bản che mặt, người cầm đầu thấy cô thì hỏi: "Cô là Diệp Hiểu Hạ đúng không?"
Nhìn thấy chế phục kia, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ thấy hơi choáng váng, cô gật gật đầu, xem như xác nhận.
"Chúng ta nhận điện thoại, nói nơi này đang tiến hành giao dịch phi pháp." cảnh sát cầm đầu nói xong thì nhìn vào trong phòng: "Có thể cho chúng tôi vào một chút không?"
"Ai nói chứ! Nào có giao dịch trái pháp luật gì!" Tuy rằng vay nặng lãi cũng không hợp pháp, nhưng nếu nói giao dịch trái pháp luật thì khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái ! Cô vội vã lắc đầu.
Bác gái Lưu còn nhanh hơn cảnh sát chen vào trong phòng, chỉ vào tên ngậm tăm và tam gia thở phì phì nói: "Bọn họ vừa nhìn sẽ đã biết không phải người tốt! Hiểu Hạ, Con đừng sợ! Bác gái làm chủ cho con!"
Đầu Diệp Hiểu Hạ to ra, cái gì vậy nè !
Cảnh sát cũng đi theo vào, lập tức có người cầm tiền trên tay tên ngậm tăm, thế này càng nói không rõ ràng .
"Đây là bạn cùng phòng của tôi thiếu tiền bọn họ, tôi chỉ là giúp đỡ còn một chút, có thể có cái gì chứ!" Diệp Hiểu Hạ vô cùng bất mãn với việc cảnh sát xuyên tạc, so với tam gia kia, nàng và tên ngậm tăm là trăm miệng khó biện bạch .
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi chỉ là tới đòi nợ, thế nào thành giao dịch phi pháp!"
"Đừng dài dòng, đi về một chuyến thì cái gì cũng rõ ràng !"
Bất luận ba người nói gì, mười vạn đồng tiền kia giờ này khắc này thật giống như chứng cứ vĩ đại xác minh chỉ trích của cảnh sát.
Cứ như vậy, Diệp Hiểu Hạ từ khi sinh ra lần đầu tiên long trọng bị mời đi tham quan cục công an...
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa