Cực Hạn Săn Bắn
Chương 3: Cùng phòng
Tả Xuyên Trạch đeo cái vòng chân tên là “Nghiệt duyên”, gặp được người cho rằng là nghiệt duyên của hắn cùng uống rượu cả đêm, đến cùng hai người đều có chút men say.
Tống Triết cách ngọn đèn mờ ảo nhìn về phía hắn, Tả Xuyên Trạch môi vốn đã nhàn nhạt lại nhờ rượu đỏ làm ướt có vẻ cực kỳ diễm lệ, tựa như máu, ngược lại bộ áo ngủ màu trắng của hắn lại không hợp, y giờ mới hiểu được chỉ có màu đỏ mới hợp với người này.
“Ai mua đồ của cậu?”
Tả Xuyên Trạch không thèm để ý nói, “Đại ca của bang hội lớn nhất thành phố X,” hắn nói khoé miệng câu lên lộ ra nụ cười có chút nguy hiểm, “Nhưng mà tôi còn chưa có tra rõ ràng.”
Tống Triết hiểu rõ gật đầu, “Chờ cậu đã điều tra xong, bang hội kia phỏng chừng cũng đã xong rồi,” y mỉm cười suy nghĩ một chút, nói, “Tôi nghĩ nếu là nhanh thì, sẽ không quá năm ngày.”
Tả Xuyên Trạch đôi mắt yêu dã* lại mang theo ý cười, hướng y nâng chén lên, từ chối cho ý kiến.
[*Yêu dã: diêm dúa lẳng lơ. Tác giả sẽ tả đôi mắt của bạn TXT như vậy suốt hà, nên nếu đâu đâu cũng để diêm dúa rồi lăng lở sẽ cảm thấy bạn TXT như gái gọi vậy a:v, nên đôi lúc sẽ để y như bản gốc cho lành:3]
Tống Triết liền cũng nâng chén lên, động tác của y vừa mới bắt đầu cũng rất ưu nhã, khiến người ta thấy được bất luận cái gì cũng không thất lễ, chuyện trái với lệ thường cũng sẽ không ở trên người y nảy sinh, dạng này người khác sẽ xem là cảnh đẹp ý vui, thế nhưng Tả Xuyên Trạch nhìn như thế nào lại bỗng nhiên nghĩ muốn thử xem có thể hay không phá huỷ nó.
Hắn muốn thử một chút, người này và hắn đều là người nổi tiếng rốt cuộc thì ai so với người kia lợi hại hơn, đến cùng ai có thể đem mặt nạ của đối phương kéo xuống trước đây!
Tống Triết mơ hồ nghĩ lúc này trong không khí tràn ngập hơi thở mị hoặc, liền nhếch đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn hắn một chút, nét mặt vẫn như cũ nụ cười nhạt như gió.
Tả Xuyên Trạch ánh mắt cùng hắn chạm nhau, thờ ơ hỏi, “Không biết ngài Tống đây đêm nay có tính toán gì không?”
Tống Triết nét mặt lộ vẻ cười đúng lúc nói, “Không có tính toán gì, tôi chuẩn bị trở lại tầng trên để chọn một phòng.”
“Thật là đúng lúc,” Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống, đứng lên từ trên cao nhìn y, “Tôi cũng đang có ý nghĩ này, không bằng cùng đi?”
Lúc hắn nhìn xuống như vậy lông mi thật dài lại hơi rũ xuống, che một phần đôi mắt đen như mực, nhưng mà là như vậy chẳng những không để cho loại hơi thở tà ác giảm bớt đi trái lại bởi vì viền mắt thay đổi khoảng cách hẹp đi, không những tập hợp sự yêu mị mà lại càng tăng thêm, được tôn lên bởi khung xương tinh tế, làn da trắng bệch ——
Trời sinh hơi thở yêu mị đầy quyến rũ, báu vật. Nên cất giấu.
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết không khỏi nổi lên một tầng ánh sáng xinh đẹp, cười đứng lên, “Đi thôi.”
Thủ hạ của bọn họ từ lâu đã tìm được bọn họ, lúc này đều cung kính đứng ở bên ngoài phòng ghế lô chờ, lúc thấy lão đại nhà mình đi tới đều lặng lẽ theo phía sau, đi thang máy lên tầng khách sạn.
Quản lí khách sạn thấy hai tôn phật cùng đi ra khỏi thang máy liền lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười, “Ngài Tống, ngài Tả khoẻ.”
Tống Triết hơi gật đầu một cái, nói đơn giản, “Cho tôi một phòng.”
“Một phòng.” Còn chưa chờ quản lí đáp lời người bên cạnh liền vang lên, từ tính lại mang theo hơi thở duyên dáng sang trọng, êm tai cũng không từ chối được.
Tống Triết nét mặt không thay đổi, nụ cười trên mặt mảy may không giảm, y quay đầu đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, chỉ thấy Tả Xuyên Trạch tiến lên một bước, tới gần quản lí kia, mỉm cười thấp giọng nói, “Hai người chúng tôi cùng một phòng, hiểu chưa?”
Dạ Mị này không phải nơi trong sáng, hai người thậm chí là vài người cùng một phòng đơn giản là không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được như vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì, thế nhưng cũng phải phân biệt đối tượng là ai được không?! Quản lí kia lòng run lên, chỉ cảm thấy khí lạnh chậm rãi lan ra, hai người kia nếu như sáp lại với nhau là một việc đáng sợ đến cỡ nào?!
Kỳ thực nếu như Tả Xuyên Trạch ngày hôm nay mang theo mười người có vẻ ngoài xinh đẹp thậm chí là càng nhiều hơn nữa để cùng hắn thuê phòng cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc chút nào, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều là Tống Triết. Ông có thể nói đã nhìn qua biết bao mặt thói đời nóng lạnh* cũng không nhịn được cứng đờ, một lát sau mới họ nhẹ một tiếng, như vậy giống như là đang cứng rắn ép mình phải nuốt một con ruồi, ông gật đầu nói, “Vâng, mời theo tôi.”
[*lòng người dễ thay đổi]
Tống Triết ôn nhã cười cười, đi theo về phía trước, y biết Tả Xuyên Trạch còn đang canh cánh trong lòng việc mới vừa bị y ép vào tường, biết hắn muốn trả thù lại, nhưng mà y đối với lần này cũng không thèm để ý, trái lại còn cảm thấy hứng thú. Mà Tả Xuyên Trạch lại càng không thèm để ý, việc này cơ bản chính là hắn đề nghị trước tiên, lúc này liền cũng lười biếng bước đi về phía trước.
Thủ hạ của bọn hắn mấy năm nay vẫn đi theo phía sau bọn họ, đã từ lâu luyện được bất kỳ việc làm nông nỗi nào của lão đại mình cũng không ngạc nhiên, thế nhưng lúc này nhìn thấy tình cảnh này cũng nhịn không được thân thể cứng đờ trong chớp mắt, lúc này mới vội vàng đi theo, vào khách phòng.
Không có ý của lão đại mình phân phó bọn họ sẽ không lui ra ngoài, mà khi hai người kia vừa mới vào cũng không có ý định để cho bọn họ đi ra, quản lí sau cùng nhìn thoáng qua hình ảnh quỷ dị bên trong, yên lặng mà đi ra.
Cửa phòng răng rắc một tiếng đóng lại, Tả Xuyên Trạch nhất thời nheo mắt lại, trong nháy mắt lắc mình đến bên cạnh Tống Triết, không nói câu nào đẩy ngã y xuống giường, nhảy lên ngồi ở trên người y đem tay nâng cầm y, ngón cái chậm rãi xoa bờ môi của y, môi hồng hơi khẽ nhếch, “Ngài Tống, đêm còn dài, không bằng —” khoé miệng của hắn cười lộ vẻ mập mờ, đem âm thanh đè nén lại, nói ra mỗi một chữ đều giống như từ kẽ răng mà ra, khiến người nghe cảm thấy không hiểu được, “Không bằng chúng ta làm một chút việc có ý nghĩa, sao?”
“Tốt,” Tống Triết biểu cảm vẫn không thay đổi chút nào, cho dù bị người đẩy ngã y vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh, hình như loại tình huống này không làm ảnh hưởng đến y chút nào, ngón tay trắng thon dài của y chỉ chỉ người phía sau hắn, cười tủm tỉm hỏi, “Nhưng mà cậu dự định để cho bọn họ xem đông cung sống, sao?”
“Đúng vậy, có cái gì không được sao?” Tả Xuyên Trạch nói tay thì cởi cà vạt của y, kế tiếp là nút áo, thẳng đến khi hắn bắt đầu đem dây nịt cởi bỏ thì Tống Triết mới bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của hắn.
Tả Xuyên Trạch khoé miệng trong nháy mắt nhếch lên, ánh mắt mị hoặc cũng càng biến đổi thất thường, “Thế nào, ngài Tống đây chẳng lẻ là xấu hổ sau? Hoặc là —” hắn vừa nói vừa chậm rãi cuối thân người xuống, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm vào y, hơi thở ấm áp toàn bộ đều phả vào mặt y, bầu không khí nhất thời trở nên bắt đầu mở ám, hắn vẫn duy trì khoảng cách như vậy, gằn từng chữ một, “Hay là nói, ngài Tống anh đây —— sợ?”
Âm thanh của hắn tràn đầy mùi vị duyên dáng sang trọng, chờ khi nói xong mấy lời cuối cùng cũng cố ý kéo dài, rõ ràng cho thấy hắn đang cố ý, đơn giản là muốn làm y tức giận.
“Tôi có gì phải sợ.” Tống Triết cười ôn nhã, đưa tay vòng qua đầu hắn sau đó cởi ra dây buộc tóc, trong nháy mắt mái tóc dài mềm mại rũ xuống phía trước, che đi hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, Tả Xuyên Trạch hơi dừng lại một chút, chỉ nghe Tống Triết tiếp tục nói, “Tôi chẳng qua là cảm thấy cậu trước tiên tốt nhất đi tắm đã, tôi có khiết phích.”
Tả Xuyên Trạch nằm ở trên người y nhất thời một trận cười nhẹ, cười đến cả người run nhè nhẹ, nhưng mà âm thanh kia nhưng thật dị thường êm tai, hắn cười một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi cực đen vẫn biến ảo thất thường, “Thú vị, thú vị,” hắn chỉ vào đồ vật ở đầu giường được khách sạn cung cấp, tà cười nói, “Ngài Tống tiếp theo sẽ không nói mời tôi nhân tiện khui hộp kia dùng luôn nhỉ? Nếu không mang bao sẽ không cho tôi tiến vào thân thể anh như vậy chẳng phải sẽ khiến anh cảm thấy ghê tởm.” [nói thiệt mấy cái ấy ấy QT nó dịch ra gì đâu hog à, đọc kĩ lắm mới hiểu nó chỉ cái gì:v]
“Nhưng thật ra,” mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết mang theo tiếu ý nhè nhẹ, tay y đem vạt áo cởi ra lập tức xoay người đè lên, lại cười nói. “Nhưng mà thời điểm khai bao phải dựa vào kích thước lớn nhỏ để chọn, ngài Tả đây chỉ cần ngoan ngoãn nằm hưởng thụ là được.” [muốn đổ mồ hôi với mấy cái này ghê, nên chém
Tống Triết cách ngọn đèn mờ ảo nhìn về phía hắn, Tả Xuyên Trạch môi vốn đã nhàn nhạt lại nhờ rượu đỏ làm ướt có vẻ cực kỳ diễm lệ, tựa như máu, ngược lại bộ áo ngủ màu trắng của hắn lại không hợp, y giờ mới hiểu được chỉ có màu đỏ mới hợp với người này.
“Ai mua đồ của cậu?”
Tả Xuyên Trạch không thèm để ý nói, “Đại ca của bang hội lớn nhất thành phố X,” hắn nói khoé miệng câu lên lộ ra nụ cười có chút nguy hiểm, “Nhưng mà tôi còn chưa có tra rõ ràng.”
Tống Triết hiểu rõ gật đầu, “Chờ cậu đã điều tra xong, bang hội kia phỏng chừng cũng đã xong rồi,” y mỉm cười suy nghĩ một chút, nói, “Tôi nghĩ nếu là nhanh thì, sẽ không quá năm ngày.”
Tả Xuyên Trạch đôi mắt yêu dã* lại mang theo ý cười, hướng y nâng chén lên, từ chối cho ý kiến.
[*Yêu dã: diêm dúa lẳng lơ. Tác giả sẽ tả đôi mắt của bạn TXT như vậy suốt hà, nên nếu đâu đâu cũng để diêm dúa rồi lăng lở sẽ cảm thấy bạn TXT như gái gọi vậy a:v, nên đôi lúc sẽ để y như bản gốc cho lành:3]
Tống Triết liền cũng nâng chén lên, động tác của y vừa mới bắt đầu cũng rất ưu nhã, khiến người ta thấy được bất luận cái gì cũng không thất lễ, chuyện trái với lệ thường cũng sẽ không ở trên người y nảy sinh, dạng này người khác sẽ xem là cảnh đẹp ý vui, thế nhưng Tả Xuyên Trạch nhìn như thế nào lại bỗng nhiên nghĩ muốn thử xem có thể hay không phá huỷ nó.
Hắn muốn thử một chút, người này và hắn đều là người nổi tiếng rốt cuộc thì ai so với người kia lợi hại hơn, đến cùng ai có thể đem mặt nạ của đối phương kéo xuống trước đây!
Tống Triết mơ hồ nghĩ lúc này trong không khí tràn ngập hơi thở mị hoặc, liền nhếch đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn hắn một chút, nét mặt vẫn như cũ nụ cười nhạt như gió.
Tả Xuyên Trạch ánh mắt cùng hắn chạm nhau, thờ ơ hỏi, “Không biết ngài Tống đây đêm nay có tính toán gì không?”
Tống Triết nét mặt lộ vẻ cười đúng lúc nói, “Không có tính toán gì, tôi chuẩn bị trở lại tầng trên để chọn một phòng.”
“Thật là đúng lúc,” Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống, đứng lên từ trên cao nhìn y, “Tôi cũng đang có ý nghĩ này, không bằng cùng đi?”
Lúc hắn nhìn xuống như vậy lông mi thật dài lại hơi rũ xuống, che một phần đôi mắt đen như mực, nhưng mà là như vậy chẳng những không để cho loại hơi thở tà ác giảm bớt đi trái lại bởi vì viền mắt thay đổi khoảng cách hẹp đi, không những tập hợp sự yêu mị mà lại càng tăng thêm, được tôn lên bởi khung xương tinh tế, làn da trắng bệch ——
Trời sinh hơi thở yêu mị đầy quyến rũ, báu vật. Nên cất giấu.
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết không khỏi nổi lên một tầng ánh sáng xinh đẹp, cười đứng lên, “Đi thôi.”
Thủ hạ của bọn họ từ lâu đã tìm được bọn họ, lúc này đều cung kính đứng ở bên ngoài phòng ghế lô chờ, lúc thấy lão đại nhà mình đi tới đều lặng lẽ theo phía sau, đi thang máy lên tầng khách sạn.
Quản lí khách sạn thấy hai tôn phật cùng đi ra khỏi thang máy liền lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười, “Ngài Tống, ngài Tả khoẻ.”
Tống Triết hơi gật đầu một cái, nói đơn giản, “Cho tôi một phòng.”
“Một phòng.” Còn chưa chờ quản lí đáp lời người bên cạnh liền vang lên, từ tính lại mang theo hơi thở duyên dáng sang trọng, êm tai cũng không từ chối được.
Tống Triết nét mặt không thay đổi, nụ cười trên mặt mảy may không giảm, y quay đầu đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, chỉ thấy Tả Xuyên Trạch tiến lên một bước, tới gần quản lí kia, mỉm cười thấp giọng nói, “Hai người chúng tôi cùng một phòng, hiểu chưa?”
Dạ Mị này không phải nơi trong sáng, hai người thậm chí là vài người cùng một phòng đơn giản là không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được như vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì, thế nhưng cũng phải phân biệt đối tượng là ai được không?! Quản lí kia lòng run lên, chỉ cảm thấy khí lạnh chậm rãi lan ra, hai người kia nếu như sáp lại với nhau là một việc đáng sợ đến cỡ nào?!
Kỳ thực nếu như Tả Xuyên Trạch ngày hôm nay mang theo mười người có vẻ ngoài xinh đẹp thậm chí là càng nhiều hơn nữa để cùng hắn thuê phòng cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc chút nào, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều là Tống Triết. Ông có thể nói đã nhìn qua biết bao mặt thói đời nóng lạnh* cũng không nhịn được cứng đờ, một lát sau mới họ nhẹ một tiếng, như vậy giống như là đang cứng rắn ép mình phải nuốt một con ruồi, ông gật đầu nói, “Vâng, mời theo tôi.”
[*lòng người dễ thay đổi]
Tống Triết ôn nhã cười cười, đi theo về phía trước, y biết Tả Xuyên Trạch còn đang canh cánh trong lòng việc mới vừa bị y ép vào tường, biết hắn muốn trả thù lại, nhưng mà y đối với lần này cũng không thèm để ý, trái lại còn cảm thấy hứng thú. Mà Tả Xuyên Trạch lại càng không thèm để ý, việc này cơ bản chính là hắn đề nghị trước tiên, lúc này liền cũng lười biếng bước đi về phía trước.
Thủ hạ của bọn hắn mấy năm nay vẫn đi theo phía sau bọn họ, đã từ lâu luyện được bất kỳ việc làm nông nỗi nào của lão đại mình cũng không ngạc nhiên, thế nhưng lúc này nhìn thấy tình cảnh này cũng nhịn không được thân thể cứng đờ trong chớp mắt, lúc này mới vội vàng đi theo, vào khách phòng.
Không có ý của lão đại mình phân phó bọn họ sẽ không lui ra ngoài, mà khi hai người kia vừa mới vào cũng không có ý định để cho bọn họ đi ra, quản lí sau cùng nhìn thoáng qua hình ảnh quỷ dị bên trong, yên lặng mà đi ra.
Cửa phòng răng rắc một tiếng đóng lại, Tả Xuyên Trạch nhất thời nheo mắt lại, trong nháy mắt lắc mình đến bên cạnh Tống Triết, không nói câu nào đẩy ngã y xuống giường, nhảy lên ngồi ở trên người y đem tay nâng cầm y, ngón cái chậm rãi xoa bờ môi của y, môi hồng hơi khẽ nhếch, “Ngài Tống, đêm còn dài, không bằng —” khoé miệng của hắn cười lộ vẻ mập mờ, đem âm thanh đè nén lại, nói ra mỗi một chữ đều giống như từ kẽ răng mà ra, khiến người nghe cảm thấy không hiểu được, “Không bằng chúng ta làm một chút việc có ý nghĩa, sao?”
“Tốt,” Tống Triết biểu cảm vẫn không thay đổi chút nào, cho dù bị người đẩy ngã y vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh, hình như loại tình huống này không làm ảnh hưởng đến y chút nào, ngón tay trắng thon dài của y chỉ chỉ người phía sau hắn, cười tủm tỉm hỏi, “Nhưng mà cậu dự định để cho bọn họ xem đông cung sống, sao?”
“Đúng vậy, có cái gì không được sao?” Tả Xuyên Trạch nói tay thì cởi cà vạt của y, kế tiếp là nút áo, thẳng đến khi hắn bắt đầu đem dây nịt cởi bỏ thì Tống Triết mới bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của hắn.
Tả Xuyên Trạch khoé miệng trong nháy mắt nhếch lên, ánh mắt mị hoặc cũng càng biến đổi thất thường, “Thế nào, ngài Tống đây chẳng lẻ là xấu hổ sau? Hoặc là —” hắn vừa nói vừa chậm rãi cuối thân người xuống, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm vào y, hơi thở ấm áp toàn bộ đều phả vào mặt y, bầu không khí nhất thời trở nên bắt đầu mở ám, hắn vẫn duy trì khoảng cách như vậy, gằn từng chữ một, “Hay là nói, ngài Tống anh đây —— sợ?”
Âm thanh của hắn tràn đầy mùi vị duyên dáng sang trọng, chờ khi nói xong mấy lời cuối cùng cũng cố ý kéo dài, rõ ràng cho thấy hắn đang cố ý, đơn giản là muốn làm y tức giận.
“Tôi có gì phải sợ.” Tống Triết cười ôn nhã, đưa tay vòng qua đầu hắn sau đó cởi ra dây buộc tóc, trong nháy mắt mái tóc dài mềm mại rũ xuống phía trước, che đi hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, Tả Xuyên Trạch hơi dừng lại một chút, chỉ nghe Tống Triết tiếp tục nói, “Tôi chẳng qua là cảm thấy cậu trước tiên tốt nhất đi tắm đã, tôi có khiết phích.”
Tả Xuyên Trạch nằm ở trên người y nhất thời một trận cười nhẹ, cười đến cả người run nhè nhẹ, nhưng mà âm thanh kia nhưng thật dị thường êm tai, hắn cười một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi cực đen vẫn biến ảo thất thường, “Thú vị, thú vị,” hắn chỉ vào đồ vật ở đầu giường được khách sạn cung cấp, tà cười nói, “Ngài Tống tiếp theo sẽ không nói mời tôi nhân tiện khui hộp kia dùng luôn nhỉ? Nếu không mang bao sẽ không cho tôi tiến vào thân thể anh như vậy chẳng phải sẽ khiến anh cảm thấy ghê tởm.” [nói thiệt mấy cái ấy ấy QT nó dịch ra gì đâu hog à, đọc kĩ lắm mới hiểu nó chỉ cái gì:v]
“Nhưng thật ra,” mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết mang theo tiếu ý nhè nhẹ, tay y đem vạt áo cởi ra lập tức xoay người đè lên, lại cười nói. “Nhưng mà thời điểm khai bao phải dựa vào kích thước lớn nhỏ để chọn, ngài Tả đây chỉ cần ngoan ngoãn nằm hưởng thụ là được.” [muốn đổ mồ hôi với mấy cái này ghê, nên chém
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường