Cực Hạn Săn Bắn
Chương 11: Hãm tình
Tự chủ của Tống Triết rất mạnh, y cực ít để cho mình phạm sai lầm. Bởi vậy y không hiểu được sao lại sinh ra cảm giác không giống với tình cảm của thú cưng cùng chủ nhân đối với Tả Xuyên Trạch, y trước tiên lựa chọn chính là tạm thời rời khỏi, yên tĩnh một chút.
Y sửa sang trang phục xong, lần thứ hai nhìn thoáng qua Tả Xuyên Trạch trên giường liền không quay đầu lại đi ra.
“Trừ phí chính cậu ta từ bên trong đi ra, bằng không không cho phép bất kỳ kẻ nào với bất kỳ lý do gì đi vào quấy rối cậu ta, bao gồm cả người Phùng Ma.” Tống Triết hướng thủ hạ ngoài cửa phân phó.
“Vâng.”
Người Phùng Ma hiện giờ đang đứng bên cạnh, nghe thế mà nhịn không được hỏi, “Chủ nhân cậu ấy …”
“Còn đang ngủ.” Tống Triết ném những lời này liền đi, y muốn đi Cố gia, nơi đó còn có rất nhiều chuyện chờ y.
Cố Tử Hạm nhìn vị ôn nhã bên cạnh này đang đứng ở linh đường cùng cô thím của cô nói chuyện, thầm nghĩ nếu là bác cô biết người kìa ngoài mặt đang cố gắng trấn an người nhà của bọn họ, chu đáo an bài sinh hoạt sau này của bọn họ, thực ra đang trắng trợn đem quyền nắm cổ phần của bọn họ khi còn sống thuộc về Cố gia toàn bộ chuyển ra ngoài, có thể hay không tức giận từ trong mộ bò ra đem người kia cùng kéo xuống địa ngục.
Tống Triết từ những ánh mắt của mấy người đó hờ hững đi tới cạnh Cố Tử Hạm, cùng cô đi khỏi linh đường, chậm rãi tản bộ, cười nhỏ giọng hỏi, “Như thế nào?”
Cố Tử Hạm lắc đầu cười khổ, “Em nghĩ nếu ai cùng anh đối đầu đó mới là đang tìm chết.”
“Người đồi đấu với anh rất nhiều, trong đó khó đối phối nhất chính là ông nội anh.” Tống Triết cười nói, “Nhưng mà chúng ta có thể mượn chuyện này chống đỡ một thời gian, chờ qua một thời gian anh lại nghĩ biện pháp ứng phó ông.”
Cố Tử Hạm cười nói, “Em đây liền chuẩn bị xem kịch vui, anh nhất định phải thắng a, nhưng mà em tương đối hiếu kỳ là anh rốt cuộc mượn dao của người nào.”
“Em không phải người trong tổ chức cho nên không biết,” Tống Triết điềm đạm nói, “Trong tổ chức bây giờ đều đã truyền ra, phỏng chừng từ nay về sau cũng không có người dám bàn luận về hồng bào* của Tả Xuyên Trạch.”
[*hồng bào = áo dài màu đỏ, không biết kêu bằng gì nên để nguyên T^T]
Cố Tử Hạm nhướng mi, “Anh mượn dao Tả Xuyên Trạch? Cậu ta cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng?”
“Chuyện này nói rất dài dòng,” Tống Triết mỉm cười đơn giản đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần, lúc này mới nói, “Cho nên nói cho dù anh không đến chen một chân cậu ta cũng muốn tiêu diệt cái bang hội kia, anh chăng qua là nắm điểm ấy lợi dụng một chút mà thôi.”
“Vậy cậu ta phản ứng ra sao? Không tức giận?”
Tống Triết suy nghĩ tình hình lúc đó một chút, cười nói, “Cậu ta a, hiện giờ theo anh biết được người chủ mưu, trước mắt người cậu ấy ghét nhất chính là anh.”
“Bị thú cưng của mình ghét a,” Cố Tử Hạm đôi mắt giảo hoạt nhìn y một lát, cười nói, “Thực ra em muốn thấy nhất chính là anh thua bởi trong tay của cậu ấy, em nghĩ như vậy nhất định vô cùng thú vị.”
Tống Triết theo bản năng nhớ tới tiếng rên rỉ đã thấm sâu vào xương lúc sáng, thân thể vừa dừng lại, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nổi lên một tia sáng khác thường, nói rằng, “Nếu quả thật có một ngày như vậy anh cũng nhất định sẽ kéo cậu ta cùng xuống, anh vừa ý người nào đương nhiên muốn tìm mọi cách nắm trong tay.”
Cố Tử Hạm nhất thời nheo mắt lại, nhìn y một lát mới lên tiếng, “Anh xong rồi Tống Triết, nếu như là trước đây anh nhất định sẽ cười lắc đầu nói một câu ‘Anh làm sao có thể đối với thú cưng của mình sinh ra loại tình cảm gì đó’, mà bây giờ anh ngay cả phủ nhận cũng không liền trực tiếp nghĩ tới chuyện sau này, cho nên nói anh bây giờ đã đối với cậu ta động tâm ở phương diện kia rồi.”
“Đây là nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?” Tống Triết cười nhạt, cũng không phủ nhận, “Anh ngày hôm nay đối với cậu ta thiếu chút nữa không khống chế được, cho nên anh nghĩ lời của em cũng không phải là không thể được.”
Cố Tử Hạm trợn to hai mắt, tò mò hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
“Bí mật,” Tống Triết cười nói, nhìn đồng hồ nói, “Anh cần phải trở về, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đến.”
“Được.”
Tống Triết vốn cho là lúc y trở về Tả Xuyên Trạch đã sớm tỉnh đồng thời đã đi rồi, nhưng khi y thấy trước cửa gian phòng của mình chính là thủ hạ thì chỉ biết y đã đoán sai, “Cậu ta còn chưa tỉnh?”
“Không biết ạ,” thủ hạ cung kính đáp, “Nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có.”
Tống Triết liền không hỏi thêm nữa trực tiếp đẩy cửa đi vào, Tả Xuyên Trạch vẫn tư thế như cũ nằm trên giường lớn lúc y đi, ngoại trừ ***g ngực phập phồng nhè nhẹ ngoài ra vẫn không nhúc nhích, Tống Triết nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bây giờ là buổi chiều hai giờ bốn mươi phút, từ lúc hắn hôn mê đến bây giờ đã qua hơn tám tiếng, y vốn cho là người này như thế nào đi nữa ngủ cũng tuyệt đối không vượt qua năm tiếng, không nghĩ tới có thể ngủ đến bây giờ.
Tống Triết từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn không có ngủ, hiện giờ nhìn người này ngủ ngon như vậy bản thân cũng nghĩ hơi mệt chút, liền đi vào phòng tắm tắm một cái sau đó trực tiếp lên giường, y từ phía sau đem Tả Xuyên Trạch ôm vào lòng, khiến lưng cùng ngực bản thân dán cùng một chỗ, trước khi y ngủ cũng có tự hỏi lỡ như người này trong lúc chính mình đang ngủ say tỉnh lại rồi đem mình cường thượng* [cường bạo] hoặc làm thịt thì nên làm cái gì bây giờ, thế nhưng nghĩ lại một chút hình như không thể xui như thế được, liền an tâm đi ngủ.
Ôm người trong lòng là thú cưng của mình, Tống Triết ngủ một giấc đặc biệt sâu, chờ lúc y tỉnh bên trong phòng từ lâu đã biến thành một mảnh mờ tối, y cũng không có mở mắt ra, da thịt dính xác nhau khiến y cảm thấy vô cùng thoải mái, Tả Xuyên Trạch vẫn không có động tĩnh gì, tay Tống Triết chậm rãi di chuyện sang tay bị thương, cầm trong tay dùng ngón cái chậm rãi vuốt nhẹ da tay của hắn, cảm nhận được sự mềm dẻo nhẵn nhụi của hắn, tâm tình nhất thời trở nên sung sướng không gì sánh được.
Y tỉ mỉ xoa, ngón tay từ từ trợt đến bên tai, nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve qua lại, tiếp đến không ngờ lại nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của người trong lòng, Tống Triết đem thân thể hắn điều chỉnh lại, lần thứ hai hôn lên bên tai hắn, y muốn thử xem một chút, lần trước rốt cuộc có đúng hay không.
Tống Triết một bên nhẹ nhàng hôn hắn, một bên tay đến trước ngực của hắn vân vê chơi đùa một chút, Tả Xuyên Trạch bị y làm như vậy lập tức thở dốc một tiếng, cái âm thanh này so với buổi sáng còn muốn rõ ràng hơn một phần.
Động tác Tống Triết chợt ngừng lại, lập tức bi ai thở dài một hơi, đã không cần lại thử đi dò xét, lúc trước Tả Xuyên Trạch không phát sinh ra âm thanh thì ham muốn trong cơ thể đã bắt đầu dâng lên, tuy rằng không rõ ràng nhưng y vẫn là có thể cảm giác được. Y đem đèn đầu giường bật lên, cúi đầu cẩn thận nhìn gương mặt này, y thực sự là không nghĩ ra bộ dạng này của y hiện giờ rốt cuộc yêu thích thân thể hắn hay là yêu mến con người hắn.
Tống Triết vừa nhìn vừa nghĩ, ánh mắt không tự chủ lại bị hắn hấp dẫn, “Đúng thật là một cây anh túc đầy gây nghiện …” Y thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhìn môi hắn không có bao nhiêu huyết sắc, từ từ hôn lên. Đây là lần đầu tiên y hôn người khác, y hồi tưởng lại lần trước, đầu lưỡi chậm rãi cạy ra hàm răng của hắn, đi vào dò xét một chút.
Làm người ta không ngờ, lần này hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, thậm chí còn nghĩ rất tốt, Tống Triết ấn đầu hắn chậm rãi làm sâu nụ hôn này.
Thế nhưng dần dần, động tác của hắn bắt đầu trở nên kịch liệt, hô hấp cũng nặng hơn một phần, càng hôn càng sâu, tay cũng không tự chủ bắt đầu ở trên người hắn chậm rãi vuốt ve, thẳng đến khi từ trong cổ họng Tả Xuyên Trạch phát ra một tiếng rên rỉ y mới chợt giật mình, gần như không chút suy nghĩ liền lập tức đứng dậy rời khỏi giường.
Tống Triết chỉ cảm thấy nhịp tim của mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, y khẽ nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra, nghĩ thầm bản thân vẫn nên là đi chỗ nào đó yên tĩnh một chút sẽ khá hơn, y bây giờ ở dạng này đúng là ma chướng mà.
“Ngài Tống,” thấy y đi ra, một thủ hạ của Phùng Ma lập tức bước lên trước hỏi, “Chủ nhân còn chưa tỉnh sao?”
Tả Xuyên Trạch người này rất biến thái, hắn thích tất cả thủ hạ của hắn gọi hắn là “Chủ nhân”, cũng không biết lúc đó trong đầu hắn nghĩ như thế nào, Tống Triết trong lòng có chút muốn cười, một bên không quên hồi đáp, “Không có, sinh vật không rõ kia rốt cuộc đã cho cậu ta ăn cái gì? Cậu ta đã ngủ hơn mười bốn tiếng rồi.”
Người nọ mặt nhăn mày nhíu, đã không quan tâm đến xưng hô của Tống Triết đối Địch Hàn, chỉ nói, “Lúc đó chúng tôi ở bên cạnh, Thượng tá Địch nói qua hiệu lực thuốc này chỉ có hai tiếng.”
Hiệu lực chỉ có hai tiếng mà có thể khiến cậu ta ngủ đến bây giờ … Tống Triết suy nghĩ một chút, hỏi, “Có liên quan đến thể chất của cậu ta?”
“Thế nhưng chủ nhân đề kháng với thuốc luôn luôn tốt …” Người nọ nhỏ giọng thầm thì một câu, nhìn về phía cửa đóng chặt, trong mắt lộ vẻ lo âu.
Tống Triết nhìn cậu ta một cái, nói, “Cậu có thể đi vào liếc cậu ấy một cái, thế nhưng không nhất định đem cậu ta ôm đi, tôi tin tưởng cậu là người thông minh.”
Người nọ gật đầu, lấy tình trạng của Tả Xuyên Trạch hiện giờ vẫn là người Tống gia và Phùng Ma cùng nhau bảo vệ càng an toàn hơn, đạo lý này cậu ta hiểu.
Tống Triết thấy cậu ta hiểu rõ gật đầu liền đi cũng không quay đầu lại.
Hiên Viên Ngạo ngồi trong quán bar ở phòng VIP tại Dạ Mị, nhìn người bên cạnh, nói một cách không hiểu, “Thế nào, cậu nhìn qua giống như cũng không phải rất mãn nguyện a, theo lý mà nói sau đó cậu cùng thú cưng mới sẽ rất vui vẻ mới đúng, chẳng lẻ thú cưng chạy? Không thể a, tôi thế nhưng thời thời khắc khắc vẫn chú ý tới các cậu a, cậu ta chạy nhanh như vậy tôi đi đâu xem chuyện vui chứ?”
Tống Triết mỉm cười nhìn người bạn tốt trước mắt đây, nhìn thẳng đến khi đem anh ta nổi hết da gà mới thu hồi đường nhìn, lạnh nhạt uống một ngụm rượu, cũng không nói gì.
Hiên Viên Ngạo nhướng mi, “Cậu chẳng lẻ đem cậu ta trói trên giường hả?” Anh dựa theo tính cách biến thái của người này đối với chuyện đó tuyệt có thể xảy ra.
Tống Triết lắc đầu, “Cậu ta còn chưa có tỉnh.”
“Còn chưa có tỉnh?” Hiên Viên Ngạo liền nhường mi một chút, “Cậu ta rốt cuộc uống cái gì?”
“Tôi tạm thời chưa biết rõ,” Tống Triết cười nói, “Nhưng mà khiến cậu ta ngủ như thế cũng không có gì không tốt, ít ra có thể để cho tôi muốn làm gì thì làm.”
“Cậu quả thật rất biến thái,” Hiên Viên Ngạo buồn nôn lắc đầu, “Vẫn là câu nói kia, tôi từ tận đáy lòng mong muốn hứng thú của cậu đối với cậu ta chỉ dừng lại ở mặt này thôi.”
Tống Triết ưu nhã hướng anh nâng ly rượu đế cao lên, uống một ngụm liền đem đặt ly xuống, cười nhạt nói, “Đã chậm.”
Hiên Viên Ngạo động tác dừng lại, Tống Triết đứng lên trực tiếp đi ra ngoài, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng dần thổi qua, “Tôi nghĩ tôi có thể đã rơi vào rồi.”
Không phải chứ? Hiên Viên Ngạo lần thứ hai trừng mắt vào cánh cửa đã đóng, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ yêu nghiệt quả thật đúng là yêu nghiệt, thậm chí ngay cả người như Tống Triết vậy đã sa vào, nhưng anh nghĩ lại một chút, hai người kia nếu như họp lại thật thì đúng là một chuyện khiến kẻ khác lạnh sống lưng?! Tống Triết có thể thành công sao? Không, không đúng, Hiên Viên Ngạo bỗng nhiên lạnh run lên, Tả Xuyên Trạch bây giờ không phải vừa lúc nằm đó chờ cậu ta muốn làm gì thì làm sao?! Ông trời của tôi, điều này thật sự là quá đáng sợ đi.
Tống Triết tự nhiên không biết bạn tốt của y suy nghĩ cái gì, y trực tiếp về tới khách phòng, Tả Xuyên Trạch vẫn nằm ngủ như cũ, Tống Triết nhìn dáng vẻ nhu thuận của hắn ngược lại có chút hoài niệm dáng vẻ thường ngày của hắn, người như vậy mới là Tả Xuyên Trạch, lúc này tình cờ nhìn một chút thật là tốt, một lúc sau liền cảm giác có ý gì đó.
“Tôi bây giờ lại bắt đầu hoài niệm sự gian ác của cậu rồi …” Tống Triết sờ sờ mặt của hắn, lần thứ hai lật người lên giường ôm hắn, trong bóng tối thâm trầm đi ngủ.
Thế nhưng đến ngày thứ hai rồi Tả Xuyên Trạch vẫn chưa tỉnh. Nếu như không phải ngực người này vẫn còn khẽ phập phồng, Tống Triết thực sự hoài nghi người này có đúng hay không đã chết.
Tống Triết nhìn thủ hạ Phùng Ma ngày hôm qua nói chuyện với y, “Sinh vật không rõ kia đâu?”
Thủ hạ Phùng Ma tự nhiên biết Tống Triết chỉ là ai, nhưng mà nghe xưng hô từ hôm qua thẳng đến bây giờ vẫn là không nhịn được khoé miệng giật một cái, “Ngày hôm qua uống rượu nguyên ngày, đến bây giờ còn chưa có tỉnh.”
Tống Triết nhìn người trên giường đang ngủ say một chút, đối thủ hạ của mình nói, “Đợi một ngày nữa, nếu như ngày mai cậu ta còn không tỉnh các cậu phải đi đem trói con sinh vật không rõ kia qua đây.”
“Vâng.”
Tống Triết liền phất tay để cho bọn họ đều đi ra ngoài, ngồi một mình ở trên giường vừa nhìn Tả Xuyên Trạch, y đang suy nghĩ nếu như người này vĩnh viễn cũng không tỉnh lại y phải nên làm như thế nào, y nghĩ tới nghĩ lui cũng chi có hai loại khả năng, y sẽ nhân cơ hội này đem cậu ta bắt về đem nhốt vào trong ***g, y sẽ đem cậu ta ôm về để cho những bác sĩ tư nhân tốt nhất trị liệu, nhưng bất kể chọn cái nào đều có thể khẳng định một điểm, đó chính là y tuyệt đối sẽ không đem người này giao cho Phùng Ma.
Nhưng rất đáng tiếc hai cái kế hoạch này của y không thực hiện được, bởi vì Tả Xuyên Trạch tỉnh. Hắn lúc tỉnh đã là buổi sáng ngày thứ ba, ánh nắng sáng sớm vừa chiếu vào phòng ngủ, hắn chậm rãi mở mắt ra, đầu tiền nhìn thấy chính là một đôi tay xinh đẹp, cái tay này chính là đang nắm một tay của mình, từ từ thưởng thức ngón tay của hắn, duoừng như nó là một món rất đáng để nghiên cứu.
Đôi tay này trắng nõn thon dài, khớp xương hiện rõ, nếu như dùng đàn dương cầm hoặc cầm súng đều vô cùng tốt, nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là đôi tay này là từ phía sau thân mình tới, mà hắn lúc này cũng có thể cảm giác rõ ràng da thịt ấm áp ở phía sau dán vào nhau, nói cách khác hắn hiện tại đang bị người ta lột sạch ôm từ phía sau. Hắn cảm thụ một chút, không nhận thấy được thân thể có cái gì không khoẻ, điều này nói rõ chính mình không có bị người ta cưỡng bức, mà người hứng thú đối với mình có suy nghĩ biến thái lại không sản sinh ở phương diện kia cho tới bây giờ cũng chỉ gặp được hai người, một người trong đó là tuyệt đối sẽ không ôm giống như vậy, cũng chỉ còn lại có một người.
“Tống Triết.” Tả Xuyên Trạch men từ hai tay của mình trên ngón tay đang di chuyện chậm rãi vuốt ve đến một ngón tay khác liền vươn tay gắt gao bắt được một tay của y*, sau đó hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt cực đen nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
[*có 1 sự ko hiểu nhẹ ở đây, tay vs chả chân T^T]
Khóe môi của Tống Triết nhếch lên mỉm cươi vẫn là trước sau như một, từ từ mở miệng nói, “Buổi sáng tốt lành.”
———
Chương này dài quá ợ, 8 trang word đó =3=
Chương sau HHHHHHHHHH
Y sửa sang trang phục xong, lần thứ hai nhìn thoáng qua Tả Xuyên Trạch trên giường liền không quay đầu lại đi ra.
“Trừ phí chính cậu ta từ bên trong đi ra, bằng không không cho phép bất kỳ kẻ nào với bất kỳ lý do gì đi vào quấy rối cậu ta, bao gồm cả người Phùng Ma.” Tống Triết hướng thủ hạ ngoài cửa phân phó.
“Vâng.”
Người Phùng Ma hiện giờ đang đứng bên cạnh, nghe thế mà nhịn không được hỏi, “Chủ nhân cậu ấy …”
“Còn đang ngủ.” Tống Triết ném những lời này liền đi, y muốn đi Cố gia, nơi đó còn có rất nhiều chuyện chờ y.
Cố Tử Hạm nhìn vị ôn nhã bên cạnh này đang đứng ở linh đường cùng cô thím của cô nói chuyện, thầm nghĩ nếu là bác cô biết người kìa ngoài mặt đang cố gắng trấn an người nhà của bọn họ, chu đáo an bài sinh hoạt sau này của bọn họ, thực ra đang trắng trợn đem quyền nắm cổ phần của bọn họ khi còn sống thuộc về Cố gia toàn bộ chuyển ra ngoài, có thể hay không tức giận từ trong mộ bò ra đem người kia cùng kéo xuống địa ngục.
Tống Triết từ những ánh mắt của mấy người đó hờ hững đi tới cạnh Cố Tử Hạm, cùng cô đi khỏi linh đường, chậm rãi tản bộ, cười nhỏ giọng hỏi, “Như thế nào?”
Cố Tử Hạm lắc đầu cười khổ, “Em nghĩ nếu ai cùng anh đối đầu đó mới là đang tìm chết.”
“Người đồi đấu với anh rất nhiều, trong đó khó đối phối nhất chính là ông nội anh.” Tống Triết cười nói, “Nhưng mà chúng ta có thể mượn chuyện này chống đỡ một thời gian, chờ qua một thời gian anh lại nghĩ biện pháp ứng phó ông.”
Cố Tử Hạm cười nói, “Em đây liền chuẩn bị xem kịch vui, anh nhất định phải thắng a, nhưng mà em tương đối hiếu kỳ là anh rốt cuộc mượn dao của người nào.”
“Em không phải người trong tổ chức cho nên không biết,” Tống Triết điềm đạm nói, “Trong tổ chức bây giờ đều đã truyền ra, phỏng chừng từ nay về sau cũng không có người dám bàn luận về hồng bào* của Tả Xuyên Trạch.”
[*hồng bào = áo dài màu đỏ, không biết kêu bằng gì nên để nguyên T^T]
Cố Tử Hạm nhướng mi, “Anh mượn dao Tả Xuyên Trạch? Cậu ta cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng?”
“Chuyện này nói rất dài dòng,” Tống Triết mỉm cười đơn giản đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần, lúc này mới nói, “Cho nên nói cho dù anh không đến chen một chân cậu ta cũng muốn tiêu diệt cái bang hội kia, anh chăng qua là nắm điểm ấy lợi dụng một chút mà thôi.”
“Vậy cậu ta phản ứng ra sao? Không tức giận?”
Tống Triết suy nghĩ tình hình lúc đó một chút, cười nói, “Cậu ta a, hiện giờ theo anh biết được người chủ mưu, trước mắt người cậu ấy ghét nhất chính là anh.”
“Bị thú cưng của mình ghét a,” Cố Tử Hạm đôi mắt giảo hoạt nhìn y một lát, cười nói, “Thực ra em muốn thấy nhất chính là anh thua bởi trong tay của cậu ấy, em nghĩ như vậy nhất định vô cùng thú vị.”
Tống Triết theo bản năng nhớ tới tiếng rên rỉ đã thấm sâu vào xương lúc sáng, thân thể vừa dừng lại, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nổi lên một tia sáng khác thường, nói rằng, “Nếu quả thật có một ngày như vậy anh cũng nhất định sẽ kéo cậu ta cùng xuống, anh vừa ý người nào đương nhiên muốn tìm mọi cách nắm trong tay.”
Cố Tử Hạm nhất thời nheo mắt lại, nhìn y một lát mới lên tiếng, “Anh xong rồi Tống Triết, nếu như là trước đây anh nhất định sẽ cười lắc đầu nói một câu ‘Anh làm sao có thể đối với thú cưng của mình sinh ra loại tình cảm gì đó’, mà bây giờ anh ngay cả phủ nhận cũng không liền trực tiếp nghĩ tới chuyện sau này, cho nên nói anh bây giờ đã đối với cậu ta động tâm ở phương diện kia rồi.”
“Đây là nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?” Tống Triết cười nhạt, cũng không phủ nhận, “Anh ngày hôm nay đối với cậu ta thiếu chút nữa không khống chế được, cho nên anh nghĩ lời của em cũng không phải là không thể được.”
Cố Tử Hạm trợn to hai mắt, tò mò hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
“Bí mật,” Tống Triết cười nói, nhìn đồng hồ nói, “Anh cần phải trở về, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đến.”
“Được.”
Tống Triết vốn cho là lúc y trở về Tả Xuyên Trạch đã sớm tỉnh đồng thời đã đi rồi, nhưng khi y thấy trước cửa gian phòng của mình chính là thủ hạ thì chỉ biết y đã đoán sai, “Cậu ta còn chưa tỉnh?”
“Không biết ạ,” thủ hạ cung kính đáp, “Nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có.”
Tống Triết liền không hỏi thêm nữa trực tiếp đẩy cửa đi vào, Tả Xuyên Trạch vẫn tư thế như cũ nằm trên giường lớn lúc y đi, ngoại trừ ***g ngực phập phồng nhè nhẹ ngoài ra vẫn không nhúc nhích, Tống Triết nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bây giờ là buổi chiều hai giờ bốn mươi phút, từ lúc hắn hôn mê đến bây giờ đã qua hơn tám tiếng, y vốn cho là người này như thế nào đi nữa ngủ cũng tuyệt đối không vượt qua năm tiếng, không nghĩ tới có thể ngủ đến bây giờ.
Tống Triết từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn không có ngủ, hiện giờ nhìn người này ngủ ngon như vậy bản thân cũng nghĩ hơi mệt chút, liền đi vào phòng tắm tắm một cái sau đó trực tiếp lên giường, y từ phía sau đem Tả Xuyên Trạch ôm vào lòng, khiến lưng cùng ngực bản thân dán cùng một chỗ, trước khi y ngủ cũng có tự hỏi lỡ như người này trong lúc chính mình đang ngủ say tỉnh lại rồi đem mình cường thượng* [cường bạo] hoặc làm thịt thì nên làm cái gì bây giờ, thế nhưng nghĩ lại một chút hình như không thể xui như thế được, liền an tâm đi ngủ.
Ôm người trong lòng là thú cưng của mình, Tống Triết ngủ một giấc đặc biệt sâu, chờ lúc y tỉnh bên trong phòng từ lâu đã biến thành một mảnh mờ tối, y cũng không có mở mắt ra, da thịt dính xác nhau khiến y cảm thấy vô cùng thoải mái, Tả Xuyên Trạch vẫn không có động tĩnh gì, tay Tống Triết chậm rãi di chuyện sang tay bị thương, cầm trong tay dùng ngón cái chậm rãi vuốt nhẹ da tay của hắn, cảm nhận được sự mềm dẻo nhẵn nhụi của hắn, tâm tình nhất thời trở nên sung sướng không gì sánh được.
Y tỉ mỉ xoa, ngón tay từ từ trợt đến bên tai, nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve qua lại, tiếp đến không ngờ lại nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của người trong lòng, Tống Triết đem thân thể hắn điều chỉnh lại, lần thứ hai hôn lên bên tai hắn, y muốn thử xem một chút, lần trước rốt cuộc có đúng hay không.
Tống Triết một bên nhẹ nhàng hôn hắn, một bên tay đến trước ngực của hắn vân vê chơi đùa một chút, Tả Xuyên Trạch bị y làm như vậy lập tức thở dốc một tiếng, cái âm thanh này so với buổi sáng còn muốn rõ ràng hơn một phần.
Động tác Tống Triết chợt ngừng lại, lập tức bi ai thở dài một hơi, đã không cần lại thử đi dò xét, lúc trước Tả Xuyên Trạch không phát sinh ra âm thanh thì ham muốn trong cơ thể đã bắt đầu dâng lên, tuy rằng không rõ ràng nhưng y vẫn là có thể cảm giác được. Y đem đèn đầu giường bật lên, cúi đầu cẩn thận nhìn gương mặt này, y thực sự là không nghĩ ra bộ dạng này của y hiện giờ rốt cuộc yêu thích thân thể hắn hay là yêu mến con người hắn.
Tống Triết vừa nhìn vừa nghĩ, ánh mắt không tự chủ lại bị hắn hấp dẫn, “Đúng thật là một cây anh túc đầy gây nghiện …” Y thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhìn môi hắn không có bao nhiêu huyết sắc, từ từ hôn lên. Đây là lần đầu tiên y hôn người khác, y hồi tưởng lại lần trước, đầu lưỡi chậm rãi cạy ra hàm răng của hắn, đi vào dò xét một chút.
Làm người ta không ngờ, lần này hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, thậm chí còn nghĩ rất tốt, Tống Triết ấn đầu hắn chậm rãi làm sâu nụ hôn này.
Thế nhưng dần dần, động tác của hắn bắt đầu trở nên kịch liệt, hô hấp cũng nặng hơn một phần, càng hôn càng sâu, tay cũng không tự chủ bắt đầu ở trên người hắn chậm rãi vuốt ve, thẳng đến khi từ trong cổ họng Tả Xuyên Trạch phát ra một tiếng rên rỉ y mới chợt giật mình, gần như không chút suy nghĩ liền lập tức đứng dậy rời khỏi giường.
Tống Triết chỉ cảm thấy nhịp tim của mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, y khẽ nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra, nghĩ thầm bản thân vẫn nên là đi chỗ nào đó yên tĩnh một chút sẽ khá hơn, y bây giờ ở dạng này đúng là ma chướng mà.
“Ngài Tống,” thấy y đi ra, một thủ hạ của Phùng Ma lập tức bước lên trước hỏi, “Chủ nhân còn chưa tỉnh sao?”
Tả Xuyên Trạch người này rất biến thái, hắn thích tất cả thủ hạ của hắn gọi hắn là “Chủ nhân”, cũng không biết lúc đó trong đầu hắn nghĩ như thế nào, Tống Triết trong lòng có chút muốn cười, một bên không quên hồi đáp, “Không có, sinh vật không rõ kia rốt cuộc đã cho cậu ta ăn cái gì? Cậu ta đã ngủ hơn mười bốn tiếng rồi.”
Người nọ mặt nhăn mày nhíu, đã không quan tâm đến xưng hô của Tống Triết đối Địch Hàn, chỉ nói, “Lúc đó chúng tôi ở bên cạnh, Thượng tá Địch nói qua hiệu lực thuốc này chỉ có hai tiếng.”
Hiệu lực chỉ có hai tiếng mà có thể khiến cậu ta ngủ đến bây giờ … Tống Triết suy nghĩ một chút, hỏi, “Có liên quan đến thể chất của cậu ta?”
“Thế nhưng chủ nhân đề kháng với thuốc luôn luôn tốt …” Người nọ nhỏ giọng thầm thì một câu, nhìn về phía cửa đóng chặt, trong mắt lộ vẻ lo âu.
Tống Triết nhìn cậu ta một cái, nói, “Cậu có thể đi vào liếc cậu ấy một cái, thế nhưng không nhất định đem cậu ta ôm đi, tôi tin tưởng cậu là người thông minh.”
Người nọ gật đầu, lấy tình trạng của Tả Xuyên Trạch hiện giờ vẫn là người Tống gia và Phùng Ma cùng nhau bảo vệ càng an toàn hơn, đạo lý này cậu ta hiểu.
Tống Triết thấy cậu ta hiểu rõ gật đầu liền đi cũng không quay đầu lại.
Hiên Viên Ngạo ngồi trong quán bar ở phòng VIP tại Dạ Mị, nhìn người bên cạnh, nói một cách không hiểu, “Thế nào, cậu nhìn qua giống như cũng không phải rất mãn nguyện a, theo lý mà nói sau đó cậu cùng thú cưng mới sẽ rất vui vẻ mới đúng, chẳng lẻ thú cưng chạy? Không thể a, tôi thế nhưng thời thời khắc khắc vẫn chú ý tới các cậu a, cậu ta chạy nhanh như vậy tôi đi đâu xem chuyện vui chứ?”
Tống Triết mỉm cười nhìn người bạn tốt trước mắt đây, nhìn thẳng đến khi đem anh ta nổi hết da gà mới thu hồi đường nhìn, lạnh nhạt uống một ngụm rượu, cũng không nói gì.
Hiên Viên Ngạo nhướng mi, “Cậu chẳng lẻ đem cậu ta trói trên giường hả?” Anh dựa theo tính cách biến thái của người này đối với chuyện đó tuyệt có thể xảy ra.
Tống Triết lắc đầu, “Cậu ta còn chưa có tỉnh.”
“Còn chưa có tỉnh?” Hiên Viên Ngạo liền nhường mi một chút, “Cậu ta rốt cuộc uống cái gì?”
“Tôi tạm thời chưa biết rõ,” Tống Triết cười nói, “Nhưng mà khiến cậu ta ngủ như thế cũng không có gì không tốt, ít ra có thể để cho tôi muốn làm gì thì làm.”
“Cậu quả thật rất biến thái,” Hiên Viên Ngạo buồn nôn lắc đầu, “Vẫn là câu nói kia, tôi từ tận đáy lòng mong muốn hứng thú của cậu đối với cậu ta chỉ dừng lại ở mặt này thôi.”
Tống Triết ưu nhã hướng anh nâng ly rượu đế cao lên, uống một ngụm liền đem đặt ly xuống, cười nhạt nói, “Đã chậm.”
Hiên Viên Ngạo động tác dừng lại, Tống Triết đứng lên trực tiếp đi ra ngoài, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng dần thổi qua, “Tôi nghĩ tôi có thể đã rơi vào rồi.”
Không phải chứ? Hiên Viên Ngạo lần thứ hai trừng mắt vào cánh cửa đã đóng, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ yêu nghiệt quả thật đúng là yêu nghiệt, thậm chí ngay cả người như Tống Triết vậy đã sa vào, nhưng anh nghĩ lại một chút, hai người kia nếu như họp lại thật thì đúng là một chuyện khiến kẻ khác lạnh sống lưng?! Tống Triết có thể thành công sao? Không, không đúng, Hiên Viên Ngạo bỗng nhiên lạnh run lên, Tả Xuyên Trạch bây giờ không phải vừa lúc nằm đó chờ cậu ta muốn làm gì thì làm sao?! Ông trời của tôi, điều này thật sự là quá đáng sợ đi.
Tống Triết tự nhiên không biết bạn tốt của y suy nghĩ cái gì, y trực tiếp về tới khách phòng, Tả Xuyên Trạch vẫn nằm ngủ như cũ, Tống Triết nhìn dáng vẻ nhu thuận của hắn ngược lại có chút hoài niệm dáng vẻ thường ngày của hắn, người như vậy mới là Tả Xuyên Trạch, lúc này tình cờ nhìn một chút thật là tốt, một lúc sau liền cảm giác có ý gì đó.
“Tôi bây giờ lại bắt đầu hoài niệm sự gian ác của cậu rồi …” Tống Triết sờ sờ mặt của hắn, lần thứ hai lật người lên giường ôm hắn, trong bóng tối thâm trầm đi ngủ.
Thế nhưng đến ngày thứ hai rồi Tả Xuyên Trạch vẫn chưa tỉnh. Nếu như không phải ngực người này vẫn còn khẽ phập phồng, Tống Triết thực sự hoài nghi người này có đúng hay không đã chết.
Tống Triết nhìn thủ hạ Phùng Ma ngày hôm qua nói chuyện với y, “Sinh vật không rõ kia đâu?”
Thủ hạ Phùng Ma tự nhiên biết Tống Triết chỉ là ai, nhưng mà nghe xưng hô từ hôm qua thẳng đến bây giờ vẫn là không nhịn được khoé miệng giật một cái, “Ngày hôm qua uống rượu nguyên ngày, đến bây giờ còn chưa có tỉnh.”
Tống Triết nhìn người trên giường đang ngủ say một chút, đối thủ hạ của mình nói, “Đợi một ngày nữa, nếu như ngày mai cậu ta còn không tỉnh các cậu phải đi đem trói con sinh vật không rõ kia qua đây.”
“Vâng.”
Tống Triết liền phất tay để cho bọn họ đều đi ra ngoài, ngồi một mình ở trên giường vừa nhìn Tả Xuyên Trạch, y đang suy nghĩ nếu như người này vĩnh viễn cũng không tỉnh lại y phải nên làm như thế nào, y nghĩ tới nghĩ lui cũng chi có hai loại khả năng, y sẽ nhân cơ hội này đem cậu ta bắt về đem nhốt vào trong ***g, y sẽ đem cậu ta ôm về để cho những bác sĩ tư nhân tốt nhất trị liệu, nhưng bất kể chọn cái nào đều có thể khẳng định một điểm, đó chính là y tuyệt đối sẽ không đem người này giao cho Phùng Ma.
Nhưng rất đáng tiếc hai cái kế hoạch này của y không thực hiện được, bởi vì Tả Xuyên Trạch tỉnh. Hắn lúc tỉnh đã là buổi sáng ngày thứ ba, ánh nắng sáng sớm vừa chiếu vào phòng ngủ, hắn chậm rãi mở mắt ra, đầu tiền nhìn thấy chính là một đôi tay xinh đẹp, cái tay này chính là đang nắm một tay của mình, từ từ thưởng thức ngón tay của hắn, duoừng như nó là một món rất đáng để nghiên cứu.
Đôi tay này trắng nõn thon dài, khớp xương hiện rõ, nếu như dùng đàn dương cầm hoặc cầm súng đều vô cùng tốt, nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là đôi tay này là từ phía sau thân mình tới, mà hắn lúc này cũng có thể cảm giác rõ ràng da thịt ấm áp ở phía sau dán vào nhau, nói cách khác hắn hiện tại đang bị người ta lột sạch ôm từ phía sau. Hắn cảm thụ một chút, không nhận thấy được thân thể có cái gì không khoẻ, điều này nói rõ chính mình không có bị người ta cưỡng bức, mà người hứng thú đối với mình có suy nghĩ biến thái lại không sản sinh ở phương diện kia cho tới bây giờ cũng chỉ gặp được hai người, một người trong đó là tuyệt đối sẽ không ôm giống như vậy, cũng chỉ còn lại có một người.
“Tống Triết.” Tả Xuyên Trạch men từ hai tay của mình trên ngón tay đang di chuyện chậm rãi vuốt ve đến một ngón tay khác liền vươn tay gắt gao bắt được một tay của y*, sau đó hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt cực đen nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
[*có 1 sự ko hiểu nhẹ ở đây, tay vs chả chân T^T]
Khóe môi của Tống Triết nhếch lên mỉm cươi vẫn là trước sau như một, từ từ mở miệng nói, “Buổi sáng tốt lành.”
———
Chương này dài quá ợ, 8 trang word đó =3=
Chương sau HHHHHHHHHH
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường