Cực Hạn Săn Bắn
Chương 1: Phùng Ma [1] Tả Xuyên Trạch
“Ngài Tả, đây là chi phiếu của ngài.” Người quản lí thái độ cung kính đem chi phiếu một nghìn vạn hai tay đặt trên bàn trà trong phòng.
“Dạ Mị mê thành” là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, nó xây rất bí mật đồng thời chỉ có những người đặc biệt mới có khả năng tiến vào, nhưng cho dù là như vậy Dạ Mị vẫn nổi danh như cũ, nổi danh đến nỗi làm cho nguời ta nghĩ muốn chen vào để học hỏi thêm kiến thức.
Dạ Mị rất xứng với tên thiên đường hoang phí, ở chỗ này chỉ cần người có tiền, coi như là muốn đem người sống huấn luyện làm bia đỡ đạn cũng là không có vấn đề gì, lại càng không nói đến cái khác.
Dạ Mị có năm tầng ngầm còn ở trên có mười hai tầng, mỗi một tầng đều không giống nhau, mỗi một tầng đều có đặc sắc riêng, ví dụ như tầng ngầm thứ ba này đang diễn ra một cuộc buôn bán.
“Trên thế giới sinh sống này bất cứ chuyện gì vật gì cũng có thể đem đến tiền bạc” là châm ngôn của nơi buôn bán này. Cuộc buôn bán này không chỉ có chính mình cung cấp các loại vật phẩm bán đấu giá còn cho phép người tới nơi này đem đồ của mình ra bán đấu giá trên sân khấu. Đương nhiên cũng phải có hai điều kiện tiên quyết: một là người đó có năng lực đi vào, hai là phải có người mua món đó. Mà dựa theo quy củ buôn bán người bán muốn tham gia phải trích ra ba phần tiền để làm lệ phí sân bãi.
Đương nhiên, trên thế giới này luôn sẽ có riêng vài người là không thể tuỳ tiện bón rút như vậy, cũng ví dụ như người trước mặt, Phùng Ma Tả Xuyên Trạch.
Nếu như đem tổ chức sát thủ trên toàn thế giới ra xếp hạng, Phùng Ma tuyệt đối đứng đầu bảng. Tổ chức này am hiểu nhất chính là bồi dưỡng ra loại cỗ máy giết người máu lạnh nhất, những sát thủ này trải qua thời gian dài huấn luyện đầy máu tanh tàn khốc, đã đem tất cả các chức năng trên cơ thể điều chỉnh đến điểm cao nhất, thậm chí có thể đã đột phá giới hạn chịu đựng của con người.
Sát thủ Phùng Ma quen dùng vũ khí lạnh, lấy một loại phương thức gần gũi mà trực tiếp cảm thụ được sự rạn nứt các bộ phân huyết mạch, thớ thịt, xương cốt từ thân thể đối phương truyền tới tay, cảm nhận được máu tươi nóng rực phun trào, lĩnh hội được ánh mắt sợ hãi thật sâu cùng oán hận trước khi chết của đối phương, sau đó lạnh lùng xoay người đi.
Có thể nói nơi đâu có người của Phùng Ma tồn tại, nơi đó có tinh phong huyết vũ [gió tanh mưa máu].
“Phùng Ma” một thời đạt được “thời khắc Phùng Ma”, tương truyền lúc mặt trời lặn thì ngày với đêm là lúc quãng thời gian vượt quá giới hạn, lúc quãng thời gian con người và yêu ma quỷ quái có thể xuất hiện cùng lúc, mà tổ chức “Phùng Ma” coi đó là đại biểu cho yêu ma là người cùng ngành với tổ chức. Cái này ngay từ đầu chính là vì thế giới hắc ám đã tồn tại gần trăm năm thành lập tổ chức sát thủ, trăm năm qua đã có vô số lời đồn và sự tình liên tiếp xuất hiện, những thứ này đều cho là đã được một tầng lại một tầng thần bí che mắt, khiến nó trở thành sự tồn tại lợi hại âm thầm trong thế giới hắc ám không thể bỏ qua, khiến người ta khi nhắc tới Phùng Ma mà nhịn không được phải rùng mình, tóc gáy dựng đứng.
Mà Phùng Ma bây giờ đương gia là Tả Xuyên Trạch.
Thời điểm người đàn ông còn quá trẻ mới mười sáu tuổi đã là thời điểm huyết tẩy* Phùng Ma, làm cho tổ chức thiết lập lại, từ đó ngồi lên vị trí gia chủ Phùng Ma, đồng thời hướng bên ngoài tuyên cáo sự hiện hữu của hắn.
[Huyết tẩy: tắm máu = tàn sát đẫm máu]
Người này ở trong hắc đạo lăn lộn gần tám năm, hiện giờ cũng mới được hai mươi bốn tuổi, mấy năm nay xoay quanh hắn nhiều vô số kể sự kiện máu tanh, làm cho lòng những kẻ ngu dốt [?!] một tầng bóng ma sâu đậm, hiện nay tất cả mọi người đã biết hắn không thể dùng từ đơn giản “người điên” để hình dung, hắn nhất định là “biến thái”, “khủng bố” những thuật ngữ lớn để nói.
Khi nhắc tới Tả Xuyên Trạch trên cơ bản có hai loại phản ứng: Một loại là chỉ nghe nói qua chuyện của hắn mà chưa từng thấy qua con người của hắn, phản ứng của bọn họ thường ớn lạnh, da gà nổi lên, há mồm mà rống, “Mày nói tên biến thái kia làm cái gì?!”
Mà một loại khác không phải biết được chuyện của hắn mà còn gặp qua con người của hắn, phản ứng của bọn họ có thể sử dụng một đoạn đối thoại sau đây để thể hiện, ví dụ như ——
Giáp: Tao ngày hôm nay gặp được Tả Xuyên Trạch.
Ất nhất thời cả kinh: Mày nói ai?!
Giáp: Tả Xuyên Trạch.
Ất: Hồn về chưa?
Giáp: … Tạm thời chưa.
Ất: Tao cũng biết là như vậy, hắn nhất định là yêu tinh, còn là một con yêu tinh ăn tươi nuốt sống!
Giáp: Thế nhưng tao cam tâm tình nguyện bị hắn ăn.
Ất trầm mặc một lúc: … Ừ, đa số người gặp qua hắn đều nghĩ như vậy.
Phùng Ma Tả Xuyên Trạch, một người đặc biệt trong thế giới hắc ám, không thể quên sự tồn tại.
“Ừ,” người ngồi ở ghế lô khẽ gật đầu một cái, thanh âm của hắn đặc biệt rất êm tai, tà mị từ tính lại mang theo hương vị thoải mái sang trọng, khiến người nghe qua một lần không dễ dàng quên, “Người mua là ai?”
Người quản lí cung kính trả lời, “Bang chủ bang phái lớn nhất ở phía đông thành phố X, ở đó cũng coi như là có chút danh tiếng.”
Việc buôn bán này tuy rằng nằm ở trong thang máy [?!] tầng ngầm thứ ba, chỉ chiếm một tầng, mà trên thực tế độ cao chính xác của tầng trệt lại ngang chừng bốn tầng lầu thời nay. Cuộc buôn bán có hình bầu dục, đứng hàng đầu là một vòng ghế lô, từ bên ngoài nhìn vào hàng ghế lô chính là một tấm thuỷ tinh đen như mực, nhìn không thấy bên trong có cái gì, trên đầu mỗi ghế lô có các đồng hồ đo hình chữ nhật, phía trên ghế lô là số hiệu cùng với giá cả mong muốn đưa ra. Phía dưới ghế lô chính là ghế ngồi, ghế ngồi xung quanh xếp thành một hàng, chính giữa là một cái đài sắp dùng để bày ra những đồ vật yêu cầu bán đấu giá.
Nửa giơ trước ——
Ngồi ở bên ngoài ghế lô không biết là ai bỗng nhiên nhắc tới món đồ có bề ngoài giống như là quần áo của Tả Xuyên Trạch —— một áo choàng màu đỏ thẩm, áo ngủ không phải áo ngủ kimono mà cũng không giống kimono, mặt trên dùng kim tuyến thêu đầy chữ hoa văn xưa, vừa nhìn nhất định là cao cấp trong cao cấp.
Bọn họ nhắc đến cũng không việc gì, càng nói càng khí thế cũng không vấp, quan trọng hơn là chuyện này chẳng thể nào lại truyền vào trong tai người đang ngồi trong ghế lô, mà người này tuyệt hơn, trực tiếp đẩy cửa ghế lô ra men theo cầu thang đi xuống, đi thẳng tới trên sân khấu đoạt lấy micro mà nói, “Tôi nghe nói các vị hình như rất có hứng thú với bộ y phục của tôi a?”
—— Anh Túc*.
*Có thế hiểu ở đây là chỉ bợn Tả Xuyên Trạch như cây thuốc phiện, ngửi lần đầu là nghiện ngay =))
Phản ứng đầu tiền của tất cả mọi người ở đây khi thấy hắn.
Y phục đỏ như máu tuỳ ý mặc trên người, làm lộ cẳng tay cùng bắp chân nhỏ nhắn, quần áo chỉnh tề eo chỉ mang dây nịt, trừ cái đó ra ngay cả một cúc áo cũng không có, cổ áo buông lỏng mở rộng ra, đường cong xương quai xanh duyên dáng như ẩn như hiện, tóc đen dài xuông thẳng dùng một sợi dây buột tuỳ tiện, vài sợi không buộc khẽ rủ xuống, tăng thêm một phần tà mị hấp dẫn.
Người này thật xinh đẹp nhưng quá nguy hiểm, quả thực giống như là đoá hoa ăn thịt xinh đẹp diễm lệ mà kịch độc nở rộ trong thế giới hắc ám. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là mi thực sự biết hắn đến tột cùng là ai, nếu như không biết như vậy mi rất có thể sẽ không không chế được mà ngay lập tức nhào lên.
Ví dụ như điều này không phải nói các thương nhân.
Nhưng mà đang lúc bọn họ chưa kịp hoàn hồn chuẩn bị nhào tới liền đồng loạt hít vào một hơi, chỉ thấy trên sân khấu người kia đưa tay nắm dây lưng kéo một cái, trực tiếp đem y phục trên người hắn kéo xuống, chỉ mặc duy nhất một cái quần lót đứng ở phía trên.
“Nếu như các vị thích bộ y phục này, như vậy tôi cũng chỉ có thể nhịn đau mà bỏ đi thứ yêu thích.” Hắn nói xong liền cầm quần áo ném cho người chủ trì đần mặt ra kia, sau đó gần như khoả thân không thèm để ý chút nào đi trở lại ghế lô.
Sâu khấu đang an tĩnh bỗng vỡ oà, đều tranh đoạt bộ y phục, bây giờ một màn này mới xuất hiện. Mà tin tức về y phục cùa Tả Xuyên Trạch ở Dạ Mị dù sao cũng được truyền ra nhất định ngày thứ hai sẽ sôi sùng sục.
“Há? Khu phía đông thành phố X?” Tả Xuyên Trạch quơ quơ ly rượu, nói, “Ông biết làm gì rồi chứ.”
“Vâng.” Quản lý trưởng cung kính gật đầu, nghe lời đi ra ngoài.
“Đi điều tra bang phái đó một chút.” Tả Xuyên Trạch nheo mắt hạnh lại, nói với thủ hạ rằng, “Sau đó, năm ngày sau liền diệt nó, những kẻ phía trên thích dò la kia, nếu bọn họ có hỏi nguyên nhân thì cứ nói ––” hắn dừng lại một chút, khoé miệng nhếch lên cười tà, không nhanh không chậm mà nói, “Thì nói tôi không có y phục mặc, đột nhiên rất tưởng niệm bộ quần áo của tôi.”
“Vâng.”
Tả Xuyên Trạch liền đứng lên nhận lấy bộ màu trắng chất bông giống áo ngủ của thủ hạ đưa qua, tuỳ tiện mặc lên người, chậm rãi đi ra ngoài, duyên dáng sang trọng âm thanh nhẹ nhàng tung bay, “Nếu buôn bán có lời thì phải đi lên tầng đánh bạc một chút đi.”
Thủ hạ một mực cung kính theo sau lưng, gật đầu nói, “Vâng.”
Mà nửa giờ sau ––
“Tôi tới hôm nay mới biết được thì ra tôi được hoan nghênh như vậy, nhỉ?” Tả Xuyên Trạch ra thang máy theo hành lang hướng nơi đánh bạc mà đi, chỉ là hắn chưa đến nơi, đã cười hỏi người bên cạnh.
Những ngươi kia chỉ cần là nghe nói qua Tả Xuyên Trạch liền không ai không biết hắn mặc áo khoác màu đỏ, nhưng mà bây giờ người này cũng không mặc bộ đồ đó, bởi vậy lúc này hắn thoạt nhìn càng giống như là …
Quản lí sòng bạc xoa mồ hôi lạnh, theo sát phía sau, cười mà như không cười, “Ngài Tả cậu nói đùa, cậu …”
Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm, “F*ck, ở đâu ra một báu vật, nam sủng [ko biết dùng từ gì, trai cưng?! trai bao??!!] của ai thế?” Vừa dứt lời, một người lại đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ, không nói gì mà đưa tay lên nhéo cằm Tả Xuyên Trạch, vẻ mặt cười *** dảng nói, “Woa, thật không tệ, sau này theo anh đi, chỉ cần đem anh hầu hạ thật tốt anh liền cho cưng ăn uống thoả thích, thế nào?”
Lại nữa rồi, quản lí bên cạnh mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã chảy xuống, ấp a ấp úng mà nói, “Này, này ngài đây …”
“Vậy được,” ông còn chưa nói xong liền bị Tả Xuyên Trạch cắt đứt, đôi mắt đẹp của hắn nheo lại, cười nói, “Nhưng mà tôi có điều kiện.”
Người nọ thấy hắn chính miệng đáp ứng lại thấy khoé miệng hắn cười, chỉ cảm thấy từng đợt khí huyết dâng trào, hận không thể lập tức kéo hắn vào phòng, không chút suy nghĩ nói, “Điều kiện gì tôi đều đáp ứng.”
“Được,” Tả Xuyên Trạch không thèm để ý cười nói, “Rất đơn gian, điều kiện chính là ––” hắn thấp giọng, híp mắt lại, từng chữ từng chữ nói, “Mi phải có số hưởng thụ đó đã.”
Người nọ sửng sốt, còn chưa nghe hiểu liền hoảng sở từ cổ truyền đến một lực cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt hắn nghe được thanh âm gãy đôi của xương cớt, bất quá lúc này gã đã không còn có ý thực tự hỏi rốt cuộc đó là gì.
Tả Xuyên Trạch không thèm để ý chút nào đem thi thể tiện tay ném ra bên ngoài một cái, nói với thủ hạ sau lưng, “Xử lý đi.”
“Vâng.” Người nọ không nói hai lời lập tức bắt đầu chấp hành.
Người quản lí kia lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm Tả Xuyên Trạch lúc nãy khi xuống thang máy phía sau có năm tên thủ hạ, hiện tại người cuối cùng cũng bị phái đi rồi, vậy nếu lại tới một người liều mạng nữa có hay không bản thân mình đi xử lý thi thể?!
“A, đúng rồi,” Tả Xuyên Trạch tiếp tục đi phía trước, không thèm để ý mà hỏi, “Lời ông vừa nói bị tên rác rưởi kia cắt đứt, vậy rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
“Không, không có gì …” Quản lí cười xoà nói, nhìn khoảng cách phía trước một chút, hừ, còn chỗ rẽ kia nữa là tới, nghìn vạn lần đừng có người tới, đừng có người tới!
Nhưng mà ông trời lại không thương ông, trong lòng ông vừa mặc niệm xong phía trước khúc rẽ liền đi tới một người, người này mặc đồ tây trang màu đen, có một đôi mắt xếch cực kỳ đẹp, khoé miệng của y lộ ra một mạt tươi cười, nhìn qua như người khiêm tốn, ôn lương như ngọc*.
[Ôn lương như ngọc: người hiền lành]
Người quản lí chỉ liếc mắt nhìn một cái ngực liền “lộp bộp” thầm nghĩ xong rồi, người vừa tới không phải là ai khác, chính là người cũng trong giới và cũng nổi danh như Tả Xuyên Trạch đối với quần áo có tính cố chấp đến biên thái, Tống Triết.
Mà thật khéo, người này hôm nay bởi vì có chút nguyên nhân cũng không mặc đồ có tính nhận dạng, mà càng thêm trùng hợp nữa, người này lúc nãy vừa mới bị Tả Xuyên Trạch thu hút toàn bộ lực chú ý.
———
[1] Phùng = gặp, mà đây là chỉ về nhóm sát thủ của Tả Xuyên Trạch có tên là Phùng Ma, nên sẽ giữ nguyên không dịch ra. Ý chỉ gặp được tổ chức của Tả Xuyên Trạch như gặp ma vậy đó mà:v
“Dạ Mị mê thành” là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, nó xây rất bí mật đồng thời chỉ có những người đặc biệt mới có khả năng tiến vào, nhưng cho dù là như vậy Dạ Mị vẫn nổi danh như cũ, nổi danh đến nỗi làm cho nguời ta nghĩ muốn chen vào để học hỏi thêm kiến thức.
Dạ Mị rất xứng với tên thiên đường hoang phí, ở chỗ này chỉ cần người có tiền, coi như là muốn đem người sống huấn luyện làm bia đỡ đạn cũng là không có vấn đề gì, lại càng không nói đến cái khác.
Dạ Mị có năm tầng ngầm còn ở trên có mười hai tầng, mỗi một tầng đều không giống nhau, mỗi một tầng đều có đặc sắc riêng, ví dụ như tầng ngầm thứ ba này đang diễn ra một cuộc buôn bán.
“Trên thế giới sinh sống này bất cứ chuyện gì vật gì cũng có thể đem đến tiền bạc” là châm ngôn của nơi buôn bán này. Cuộc buôn bán này không chỉ có chính mình cung cấp các loại vật phẩm bán đấu giá còn cho phép người tới nơi này đem đồ của mình ra bán đấu giá trên sân khấu. Đương nhiên cũng phải có hai điều kiện tiên quyết: một là người đó có năng lực đi vào, hai là phải có người mua món đó. Mà dựa theo quy củ buôn bán người bán muốn tham gia phải trích ra ba phần tiền để làm lệ phí sân bãi.
Đương nhiên, trên thế giới này luôn sẽ có riêng vài người là không thể tuỳ tiện bón rút như vậy, cũng ví dụ như người trước mặt, Phùng Ma Tả Xuyên Trạch.
Nếu như đem tổ chức sát thủ trên toàn thế giới ra xếp hạng, Phùng Ma tuyệt đối đứng đầu bảng. Tổ chức này am hiểu nhất chính là bồi dưỡng ra loại cỗ máy giết người máu lạnh nhất, những sát thủ này trải qua thời gian dài huấn luyện đầy máu tanh tàn khốc, đã đem tất cả các chức năng trên cơ thể điều chỉnh đến điểm cao nhất, thậm chí có thể đã đột phá giới hạn chịu đựng của con người.
Sát thủ Phùng Ma quen dùng vũ khí lạnh, lấy một loại phương thức gần gũi mà trực tiếp cảm thụ được sự rạn nứt các bộ phân huyết mạch, thớ thịt, xương cốt từ thân thể đối phương truyền tới tay, cảm nhận được máu tươi nóng rực phun trào, lĩnh hội được ánh mắt sợ hãi thật sâu cùng oán hận trước khi chết của đối phương, sau đó lạnh lùng xoay người đi.
Có thể nói nơi đâu có người của Phùng Ma tồn tại, nơi đó có tinh phong huyết vũ [gió tanh mưa máu].
“Phùng Ma” một thời đạt được “thời khắc Phùng Ma”, tương truyền lúc mặt trời lặn thì ngày với đêm là lúc quãng thời gian vượt quá giới hạn, lúc quãng thời gian con người và yêu ma quỷ quái có thể xuất hiện cùng lúc, mà tổ chức “Phùng Ma” coi đó là đại biểu cho yêu ma là người cùng ngành với tổ chức. Cái này ngay từ đầu chính là vì thế giới hắc ám đã tồn tại gần trăm năm thành lập tổ chức sát thủ, trăm năm qua đã có vô số lời đồn và sự tình liên tiếp xuất hiện, những thứ này đều cho là đã được một tầng lại một tầng thần bí che mắt, khiến nó trở thành sự tồn tại lợi hại âm thầm trong thế giới hắc ám không thể bỏ qua, khiến người ta khi nhắc tới Phùng Ma mà nhịn không được phải rùng mình, tóc gáy dựng đứng.
Mà Phùng Ma bây giờ đương gia là Tả Xuyên Trạch.
Thời điểm người đàn ông còn quá trẻ mới mười sáu tuổi đã là thời điểm huyết tẩy* Phùng Ma, làm cho tổ chức thiết lập lại, từ đó ngồi lên vị trí gia chủ Phùng Ma, đồng thời hướng bên ngoài tuyên cáo sự hiện hữu của hắn.
[Huyết tẩy: tắm máu = tàn sát đẫm máu]
Người này ở trong hắc đạo lăn lộn gần tám năm, hiện giờ cũng mới được hai mươi bốn tuổi, mấy năm nay xoay quanh hắn nhiều vô số kể sự kiện máu tanh, làm cho lòng những kẻ ngu dốt [?!] một tầng bóng ma sâu đậm, hiện nay tất cả mọi người đã biết hắn không thể dùng từ đơn giản “người điên” để hình dung, hắn nhất định là “biến thái”, “khủng bố” những thuật ngữ lớn để nói.
Khi nhắc tới Tả Xuyên Trạch trên cơ bản có hai loại phản ứng: Một loại là chỉ nghe nói qua chuyện của hắn mà chưa từng thấy qua con người của hắn, phản ứng của bọn họ thường ớn lạnh, da gà nổi lên, há mồm mà rống, “Mày nói tên biến thái kia làm cái gì?!”
Mà một loại khác không phải biết được chuyện của hắn mà còn gặp qua con người của hắn, phản ứng của bọn họ có thể sử dụng một đoạn đối thoại sau đây để thể hiện, ví dụ như ——
Giáp: Tao ngày hôm nay gặp được Tả Xuyên Trạch.
Ất nhất thời cả kinh: Mày nói ai?!
Giáp: Tả Xuyên Trạch.
Ất: Hồn về chưa?
Giáp: … Tạm thời chưa.
Ất: Tao cũng biết là như vậy, hắn nhất định là yêu tinh, còn là một con yêu tinh ăn tươi nuốt sống!
Giáp: Thế nhưng tao cam tâm tình nguyện bị hắn ăn.
Ất trầm mặc một lúc: … Ừ, đa số người gặp qua hắn đều nghĩ như vậy.
Phùng Ma Tả Xuyên Trạch, một người đặc biệt trong thế giới hắc ám, không thể quên sự tồn tại.
“Ừ,” người ngồi ở ghế lô khẽ gật đầu một cái, thanh âm của hắn đặc biệt rất êm tai, tà mị từ tính lại mang theo hương vị thoải mái sang trọng, khiến người nghe qua một lần không dễ dàng quên, “Người mua là ai?”
Người quản lí cung kính trả lời, “Bang chủ bang phái lớn nhất ở phía đông thành phố X, ở đó cũng coi như là có chút danh tiếng.”
Việc buôn bán này tuy rằng nằm ở trong thang máy [?!] tầng ngầm thứ ba, chỉ chiếm một tầng, mà trên thực tế độ cao chính xác của tầng trệt lại ngang chừng bốn tầng lầu thời nay. Cuộc buôn bán có hình bầu dục, đứng hàng đầu là một vòng ghế lô, từ bên ngoài nhìn vào hàng ghế lô chính là một tấm thuỷ tinh đen như mực, nhìn không thấy bên trong có cái gì, trên đầu mỗi ghế lô có các đồng hồ đo hình chữ nhật, phía trên ghế lô là số hiệu cùng với giá cả mong muốn đưa ra. Phía dưới ghế lô chính là ghế ngồi, ghế ngồi xung quanh xếp thành một hàng, chính giữa là một cái đài sắp dùng để bày ra những đồ vật yêu cầu bán đấu giá.
Nửa giơ trước ——
Ngồi ở bên ngoài ghế lô không biết là ai bỗng nhiên nhắc tới món đồ có bề ngoài giống như là quần áo của Tả Xuyên Trạch —— một áo choàng màu đỏ thẩm, áo ngủ không phải áo ngủ kimono mà cũng không giống kimono, mặt trên dùng kim tuyến thêu đầy chữ hoa văn xưa, vừa nhìn nhất định là cao cấp trong cao cấp.
Bọn họ nhắc đến cũng không việc gì, càng nói càng khí thế cũng không vấp, quan trọng hơn là chuyện này chẳng thể nào lại truyền vào trong tai người đang ngồi trong ghế lô, mà người này tuyệt hơn, trực tiếp đẩy cửa ghế lô ra men theo cầu thang đi xuống, đi thẳng tới trên sân khấu đoạt lấy micro mà nói, “Tôi nghe nói các vị hình như rất có hứng thú với bộ y phục của tôi a?”
—— Anh Túc*.
*Có thế hiểu ở đây là chỉ bợn Tả Xuyên Trạch như cây thuốc phiện, ngửi lần đầu là nghiện ngay =))
Phản ứng đầu tiền của tất cả mọi người ở đây khi thấy hắn.
Y phục đỏ như máu tuỳ ý mặc trên người, làm lộ cẳng tay cùng bắp chân nhỏ nhắn, quần áo chỉnh tề eo chỉ mang dây nịt, trừ cái đó ra ngay cả một cúc áo cũng không có, cổ áo buông lỏng mở rộng ra, đường cong xương quai xanh duyên dáng như ẩn như hiện, tóc đen dài xuông thẳng dùng một sợi dây buột tuỳ tiện, vài sợi không buộc khẽ rủ xuống, tăng thêm một phần tà mị hấp dẫn.
Người này thật xinh đẹp nhưng quá nguy hiểm, quả thực giống như là đoá hoa ăn thịt xinh đẹp diễm lệ mà kịch độc nở rộ trong thế giới hắc ám. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là mi thực sự biết hắn đến tột cùng là ai, nếu như không biết như vậy mi rất có thể sẽ không không chế được mà ngay lập tức nhào lên.
Ví dụ như điều này không phải nói các thương nhân.
Nhưng mà đang lúc bọn họ chưa kịp hoàn hồn chuẩn bị nhào tới liền đồng loạt hít vào một hơi, chỉ thấy trên sân khấu người kia đưa tay nắm dây lưng kéo một cái, trực tiếp đem y phục trên người hắn kéo xuống, chỉ mặc duy nhất một cái quần lót đứng ở phía trên.
“Nếu như các vị thích bộ y phục này, như vậy tôi cũng chỉ có thể nhịn đau mà bỏ đi thứ yêu thích.” Hắn nói xong liền cầm quần áo ném cho người chủ trì đần mặt ra kia, sau đó gần như khoả thân không thèm để ý chút nào đi trở lại ghế lô.
Sâu khấu đang an tĩnh bỗng vỡ oà, đều tranh đoạt bộ y phục, bây giờ một màn này mới xuất hiện. Mà tin tức về y phục cùa Tả Xuyên Trạch ở Dạ Mị dù sao cũng được truyền ra nhất định ngày thứ hai sẽ sôi sùng sục.
“Há? Khu phía đông thành phố X?” Tả Xuyên Trạch quơ quơ ly rượu, nói, “Ông biết làm gì rồi chứ.”
“Vâng.” Quản lý trưởng cung kính gật đầu, nghe lời đi ra ngoài.
“Đi điều tra bang phái đó một chút.” Tả Xuyên Trạch nheo mắt hạnh lại, nói với thủ hạ rằng, “Sau đó, năm ngày sau liền diệt nó, những kẻ phía trên thích dò la kia, nếu bọn họ có hỏi nguyên nhân thì cứ nói ––” hắn dừng lại một chút, khoé miệng nhếch lên cười tà, không nhanh không chậm mà nói, “Thì nói tôi không có y phục mặc, đột nhiên rất tưởng niệm bộ quần áo của tôi.”
“Vâng.”
Tả Xuyên Trạch liền đứng lên nhận lấy bộ màu trắng chất bông giống áo ngủ của thủ hạ đưa qua, tuỳ tiện mặc lên người, chậm rãi đi ra ngoài, duyên dáng sang trọng âm thanh nhẹ nhàng tung bay, “Nếu buôn bán có lời thì phải đi lên tầng đánh bạc một chút đi.”
Thủ hạ một mực cung kính theo sau lưng, gật đầu nói, “Vâng.”
Mà nửa giờ sau ––
“Tôi tới hôm nay mới biết được thì ra tôi được hoan nghênh như vậy, nhỉ?” Tả Xuyên Trạch ra thang máy theo hành lang hướng nơi đánh bạc mà đi, chỉ là hắn chưa đến nơi, đã cười hỏi người bên cạnh.
Những ngươi kia chỉ cần là nghe nói qua Tả Xuyên Trạch liền không ai không biết hắn mặc áo khoác màu đỏ, nhưng mà bây giờ người này cũng không mặc bộ đồ đó, bởi vậy lúc này hắn thoạt nhìn càng giống như là …
Quản lí sòng bạc xoa mồ hôi lạnh, theo sát phía sau, cười mà như không cười, “Ngài Tả cậu nói đùa, cậu …”
Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm, “F*ck, ở đâu ra một báu vật, nam sủng [ko biết dùng từ gì, trai cưng?! trai bao??!!] của ai thế?” Vừa dứt lời, một người lại đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ, không nói gì mà đưa tay lên nhéo cằm Tả Xuyên Trạch, vẻ mặt cười *** dảng nói, “Woa, thật không tệ, sau này theo anh đi, chỉ cần đem anh hầu hạ thật tốt anh liền cho cưng ăn uống thoả thích, thế nào?”
Lại nữa rồi, quản lí bên cạnh mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã chảy xuống, ấp a ấp úng mà nói, “Này, này ngài đây …”
“Vậy được,” ông còn chưa nói xong liền bị Tả Xuyên Trạch cắt đứt, đôi mắt đẹp của hắn nheo lại, cười nói, “Nhưng mà tôi có điều kiện.”
Người nọ thấy hắn chính miệng đáp ứng lại thấy khoé miệng hắn cười, chỉ cảm thấy từng đợt khí huyết dâng trào, hận không thể lập tức kéo hắn vào phòng, không chút suy nghĩ nói, “Điều kiện gì tôi đều đáp ứng.”
“Được,” Tả Xuyên Trạch không thèm để ý cười nói, “Rất đơn gian, điều kiện chính là ––” hắn thấp giọng, híp mắt lại, từng chữ từng chữ nói, “Mi phải có số hưởng thụ đó đã.”
Người nọ sửng sốt, còn chưa nghe hiểu liền hoảng sở từ cổ truyền đến một lực cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt hắn nghe được thanh âm gãy đôi của xương cớt, bất quá lúc này gã đã không còn có ý thực tự hỏi rốt cuộc đó là gì.
Tả Xuyên Trạch không thèm để ý chút nào đem thi thể tiện tay ném ra bên ngoài một cái, nói với thủ hạ sau lưng, “Xử lý đi.”
“Vâng.” Người nọ không nói hai lời lập tức bắt đầu chấp hành.
Người quản lí kia lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm Tả Xuyên Trạch lúc nãy khi xuống thang máy phía sau có năm tên thủ hạ, hiện tại người cuối cùng cũng bị phái đi rồi, vậy nếu lại tới một người liều mạng nữa có hay không bản thân mình đi xử lý thi thể?!
“A, đúng rồi,” Tả Xuyên Trạch tiếp tục đi phía trước, không thèm để ý mà hỏi, “Lời ông vừa nói bị tên rác rưởi kia cắt đứt, vậy rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
“Không, không có gì …” Quản lí cười xoà nói, nhìn khoảng cách phía trước một chút, hừ, còn chỗ rẽ kia nữa là tới, nghìn vạn lần đừng có người tới, đừng có người tới!
Nhưng mà ông trời lại không thương ông, trong lòng ông vừa mặc niệm xong phía trước khúc rẽ liền đi tới một người, người này mặc đồ tây trang màu đen, có một đôi mắt xếch cực kỳ đẹp, khoé miệng của y lộ ra một mạt tươi cười, nhìn qua như người khiêm tốn, ôn lương như ngọc*.
[Ôn lương như ngọc: người hiền lành]
Người quản lí chỉ liếc mắt nhìn một cái ngực liền “lộp bộp” thầm nghĩ xong rồi, người vừa tới không phải là ai khác, chính là người cũng trong giới và cũng nổi danh như Tả Xuyên Trạch đối với quần áo có tính cố chấp đến biên thái, Tống Triết.
Mà thật khéo, người này hôm nay bởi vì có chút nguyên nhân cũng không mặc đồ có tính nhận dạng, mà càng thêm trùng hợp nữa, người này lúc nãy vừa mới bị Tả Xuyên Trạch thu hút toàn bộ lực chú ý.
———
[1] Phùng = gặp, mà đây là chỉ về nhóm sát thủ của Tả Xuyên Trạch có tên là Phùng Ma, nên sẽ giữ nguyên không dịch ra. Ý chỉ gặp được tổ chức của Tả Xuyên Trạch như gặp ma vậy đó mà:v
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường