Cực Đạo Truy Sát
Chương 4
Đến ngày giao dịch sắc trời âm u, đám mây đen nặng nề che khuất chân trời, gió rất lớn, vù vù thổi như lưỡi dao lướt qua mặt người.
Sở Tịch lái xe ra bến cảng, Kha Dĩ Thăng đứng ở đài quan sát của nhà kho, tay cầm kính viễn vọng, cách đó không xa trên mặt biển neo đậu một con tàu chở hàng, bị lớp vải dầu dày cui che đậy, trông cực kì đồ sộ. Không mấy ai biết trên con tàu chở hàng được ngụy trang bình thường này đang chở một lô súng ống giá trị lên đến hơn triệu đô, sắp được Trịnh gia hộ tống qua lãnh hải, tiến vào thị trường vũ khí châu Âu đầy lợi nhuận.
Sở Tịch bước lên đài quan sát, Kha Dĩ Thăng buông kính viễn vọng, quay đầu cười nói với y: “Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Sở Tịch gật gật đầu: “Đều đã xong xuôi, tay súng bắn tỉa đang ở trên kia mai phục.”
Kha Dĩ Thăng vẫn đứng chôn chân nhìn y, giống như định nói điều gì, thế nhưng một lời cũng không thốt ra, chỉ đặt tay lên hai vai Sở Tịch, hơi mỉm cười.
“Thúc phụ này, không có việc gì ta xuống đây.”
Sở Tịch vừa quay lưng muốn rời đi, Kha Dĩ Thăng bỗng nhiên lên tiếng: “Từ từ đã!”
“Thúc phụ?”
Kha Dĩ Thăng dõi theo y, từ tốn hỏi: “Sở Tịch, con nói ta đối đãi con như thế nào?”
Sở Tịch có chút khó hiểu: “Rất tốt a.”
“Khi con từ Anh quốc ở về, thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn, liền một mạch ngã bệnh, là ta đã chiếu cố con, chăm sóc con, khi đó con yếu đuối, đơn bạc như vậy, nằm một chỗ giống như có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Lúc đó ta luôn tự nhủ lòng, nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa nhỏ này.”
Ánh mắt Kha Dĩ Thăng thậm chí có chút bồi hồi: “Trước kia khi con sống ở đây cùng ta, nửa đêm không ngủ được, đều cùng ta ra ngoài nhấm nháp đôi ba chén rượu, có chuyện gì cũng nói cho ta biết đầu tiên, cái gì cũng không giấu giếm….. Khi đó ta thường xuyên động viên con sẽ thành công, mà giờ con đã đủ lông đủ cánh, dọn ra ngoài sống, có khoảng trời riêng của mình, rốt cuộc cũng không quay về bồi ta như trước.”
Kha Dĩ Thăng khe khẽ thở dài. Nam nhân đứng trên đỉnh quyền lực hắc ám đã nhiều năm như vậy, đã sớm trở nên bất động thanh sắc, gặp sóng gió cũng không chùn bước, lại bất chợt thở dài một tiếng, khiến cho người ta thấy nặng trĩu trong lòng.
Sở Tịch định nói gì đó, lại bị Kha Dĩ Thăng chặn lời.
“Sở Tịch, ta thương con như vậy…. Ta tuyệt đối sẽ không làm hại con, biết không?”
Sở Tịch không biết nên nói gì mới phải, bèn gật gật đầu.
“Con nghe lời ta, ta sẽ không đối xử tệ bạc với con, biết không?”
Sở Tịch đột nhiên lui ra sau từng bước, “Ta phải đi.”
Y đi nhanh xuống lầu, Kha Dĩ Thăng chăm chú nhìn y thật lâu, một lúc sau cũng không dời mắt.
Tay súng bắn tỉa đã mai phục trên cao, nhưng mà đứng cao chưa chắc đã nhìn được xa, bọ ngựa bắt ve không dè chim sẻ đứng sau(1), mèo nào cắn mỉu nào (2), có trời mới biết.
(1) Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu: tham lợi trước mắt mà không thấy hoạ ngay sau lưng
Nguồn:
(2) Hươu chết về tay ai (鹿死谁手) tương tự câu “mèo nào cắn mỉu nào” trong tiếng Việt.
Thời gian giao hàng là tám giờ tối. Trịnh Bình một thân Âu phục giày da bước xuống xe, Sở Tịch đứng trên con tàu nhỏ tại bến tàu đợi hắn, thủ hạ ở tàu hàng bên kia đang chờ lệnh bọn họ kiểm hàng. Trịnh Bình đi qua nhìn thấy Sở Tịch thì nở nụ cười, hỏi: “Tay sao rồi?”
“Không khiến ngài bận tâm,” Sở Tịch quay đi làm động tác ra dấu, thủ hạ đằng kia gật gật đầu, hét lớn với người phía trước: “Nhổ neo!”
Con thuyền dần dần tăng tốc khởi hành về phía màn đêm che phủ, Sở Tịch liếc liếc đồng hồ đeo tay, đột ngột ngẩng lên đối với Trịnh Bình khách khách khí khí cười nói: “Trịnh tiên sinh đi cùng tôi, tôi có chuyện cần nói với ngài.”
Trịnh Bình khó hiểu: “Đi đâu cơ?”
Sở Tịch ra khỏi khoang, tiến đến boong tàu. Vị trí này đã được chuẩn bị tốt cho tay bắn tỉa, đề phòng trong đêm tối tầm nhìn giảm sút, Sở Tịch bật đèn phía trên boong làm ám hiệu hành động, Trịnh Bình theo y đi lên, còn không biết sống chết mở miệng ra đùa cợt: “Yêu, đây tuy không phải loại tàu du lịch xa hoa như Titanic, nhưng có Sở thiếu gia mỹ nhân đứng bên cùng hóng gió mát (3), lại thành loại chuyện vô cùng lãng mạn đi….”
(3) Nguyên văn là 迎风玉立, có lẽ chị Hoài chơi chữ (:-?)
Nghĩa đen đại khái là “hóng gió”.
Nghĩa bóng thì 迎风 lấy từ 迎风待月 (chỉ trai gái lén lút hẹn hò) còn 玉立 lấy từ 长身玉立 (chỉ người con gái có vóc dáng liễu yếu đào tơ)
Sở Tịch một tay dựa lên lan can thuyền, cười lạnh hỏi: “Lần trước ngài nói thích tôi là vì sao chứ?”
Trịnh Bình ha ha cười, lớn giọng đáp: “Không có lí do gì cả, tôi…”
Vế sau Sở Tịch còn chưa kịp nghe rõ đã kịp tan biến vào trong gió, y vừa chuẩn bị giơ tay bật đèn, đột nhiên Trịnh Bình mạnh mẽ lao tới!
Sở Tịch cả kinh, toan rút súng ra, thế nhưng động tác của Trịnh Bình lại nhanh lẹ như dã thú sổ ***g, chỉ trong nháy mắt đã hùng hùng hổ hổ đem y đẩy ngã vào boong tàu. Sở Tịch nói thế nào cũng là công tử quân hỏa thế gia (chuyên súng đạn), chơi súng lành nghề, thân thủ cũng gọi là có biết chút chút đi. Y xoay người lại, một tay đè Trịnh Bình xuống, tay kia mò mò phía công tắc bật đèn, kết quả chưa kịp đụng đến, đã bị Trịnh Bình nửa đường tóm được tay.
“Anh….”
Trịnh Bình không nói không rằng, một tay đè nghiến Sở Tịch, một tay hung hăng chế trụ cằm y, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống. Nụ hôn của hắn mang tư vị của dã thú dày xéo con mồi, không chút lưu tình mà chà đạp đôi môi mỏng kia vốn luôn mím chặt, vĩnh viễn không chịu thốt ra bất kì lời ngọt ngào nào với hắn, buộc Sở Tịch khiêu mở khớp hàm, mang theo loại ý tứ vô cùng hạ lưu vô cùng say đắm mà liếm hôn lợi cùng đầu lưỡi của y. Thẳng đến khi Sở Tịch giãy giụa yếu ớt dần, y liều mạng cào cấu bả vai Trịnh Bình, thế nhưng những nỗ lực mỏng manh còn sót lại cuối cùng cũng chỉ khơi dậy cảm giác kích tình cho kẻ kia.
Trịnh Bình ác liệt cắn thật mạnh lên môi Sở Tịch, lúc sau cảm giác có mùi máu tươi mới chịu buông ra, ghé vào tai y thấp giọng cười phóng túng: “Tôi thực muốn ở trong này mà thượng đến khi em cầu xin tha thứ….”
Sở Tịch thở hào hển, sắc mặt cực kì khó coi: “….Anh làm sao biết được?”
“Hỏi hắn xem.”
Trịnh Bình một tay bẻ ngoặt hai cánh tay Sở Tịch ra sau lưng, một tay gắt gao kéo y vào ***g ngực mình, nâng cằm y nâng hướng về phía mặt biển: “Thấy gì không?”
Sở Tịch nhìn ra biển, sắc mặt khẽ biến. Trong đêm tối có thể thấy một con thuyền nhỏ hết tốc lực chạy về đằng này, mà đứng trên boong thuyền kia không ai khác chính là Kha Dĩ Thăng!
“Sao lại là hắn?”
“Kha Dĩ Thăng đã sớm nói với tôi chuyện này,” Trịnh Bình cắn cắn vành tai Sở Tịch, không thèm để ý chút nào mà cười: “Hắn tơ tưởng em, yêu thích đến phát cuồng, thế nhưng em cũng là đồ đại ngốc, rõ ràng là chuyện sung sướng lại phải kiềm chế dục vọng bản thân, thành ra hắn càng thêm khó xử.”
“…Hỗn đản!”
“Đã vậy cho em thấy luôn thằng này hỗn đản thế nào nhé,” Trịnh Bình cười lớn, “——Để nhớ xem, cái lúc tôi đề xuất ra kế hoạch này, hắn chẳng mừng như bắt được vàng ý chứ: Thứ tôi có được chẳng qua chỉ là mớ vũ khí đắt tiền, đổi lại hắn sẽ có được em, người hắn mộng tưởng hằng đêm suốt bao năm, hận không thể ngay lập tức đem vào bụng ăn thành từng mảnh nhỏ, mà hắn lại chẳng hao tổn tí hơi sức nào. Tính toán cỡ nào, hắn vẫn phải đeo khư khư cái mặt nạ giả làm bậc trưởng bối hiền hòa nhân ái, rốt cuộc cũng có người đứng ra thay hắn làm chuyện xấu.”
Sở Tịch sắc mặt tái nhợt mà biểu cảm bình tĩnh: “Anh định làm gì?”
“Kha Dĩ Thăng bảo tôi mang em nguyên vẹn không tổn thương một sợi tóc nào giao cho hắn, nhưng mà em biết không,” Trịnh Bình nhún nhún vai đầy thờ ơ, “Tôi đây còn lâu mới nghe lời hắn.”
Hắn đè thấp âm thanh, ở bên tai Sở Tịch cười cười: “Toàn bộ hàng hóa cùng em, tôi đều phải có.”
Sở Tịch lái xe ra bến cảng, Kha Dĩ Thăng đứng ở đài quan sát của nhà kho, tay cầm kính viễn vọng, cách đó không xa trên mặt biển neo đậu một con tàu chở hàng, bị lớp vải dầu dày cui che đậy, trông cực kì đồ sộ. Không mấy ai biết trên con tàu chở hàng được ngụy trang bình thường này đang chở một lô súng ống giá trị lên đến hơn triệu đô, sắp được Trịnh gia hộ tống qua lãnh hải, tiến vào thị trường vũ khí châu Âu đầy lợi nhuận.
Sở Tịch bước lên đài quan sát, Kha Dĩ Thăng buông kính viễn vọng, quay đầu cười nói với y: “Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Sở Tịch gật gật đầu: “Đều đã xong xuôi, tay súng bắn tỉa đang ở trên kia mai phục.”
Kha Dĩ Thăng vẫn đứng chôn chân nhìn y, giống như định nói điều gì, thế nhưng một lời cũng không thốt ra, chỉ đặt tay lên hai vai Sở Tịch, hơi mỉm cười.
“Thúc phụ này, không có việc gì ta xuống đây.”
Sở Tịch vừa quay lưng muốn rời đi, Kha Dĩ Thăng bỗng nhiên lên tiếng: “Từ từ đã!”
“Thúc phụ?”
Kha Dĩ Thăng dõi theo y, từ tốn hỏi: “Sở Tịch, con nói ta đối đãi con như thế nào?”
Sở Tịch có chút khó hiểu: “Rất tốt a.”
“Khi con từ Anh quốc ở về, thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn, liền một mạch ngã bệnh, là ta đã chiếu cố con, chăm sóc con, khi đó con yếu đuối, đơn bạc như vậy, nằm một chỗ giống như có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Lúc đó ta luôn tự nhủ lòng, nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa nhỏ này.”
Ánh mắt Kha Dĩ Thăng thậm chí có chút bồi hồi: “Trước kia khi con sống ở đây cùng ta, nửa đêm không ngủ được, đều cùng ta ra ngoài nhấm nháp đôi ba chén rượu, có chuyện gì cũng nói cho ta biết đầu tiên, cái gì cũng không giấu giếm….. Khi đó ta thường xuyên động viên con sẽ thành công, mà giờ con đã đủ lông đủ cánh, dọn ra ngoài sống, có khoảng trời riêng của mình, rốt cuộc cũng không quay về bồi ta như trước.”
Kha Dĩ Thăng khe khẽ thở dài. Nam nhân đứng trên đỉnh quyền lực hắc ám đã nhiều năm như vậy, đã sớm trở nên bất động thanh sắc, gặp sóng gió cũng không chùn bước, lại bất chợt thở dài một tiếng, khiến cho người ta thấy nặng trĩu trong lòng.
Sở Tịch định nói gì đó, lại bị Kha Dĩ Thăng chặn lời.
“Sở Tịch, ta thương con như vậy…. Ta tuyệt đối sẽ không làm hại con, biết không?”
Sở Tịch không biết nên nói gì mới phải, bèn gật gật đầu.
“Con nghe lời ta, ta sẽ không đối xử tệ bạc với con, biết không?”
Sở Tịch đột nhiên lui ra sau từng bước, “Ta phải đi.”
Y đi nhanh xuống lầu, Kha Dĩ Thăng chăm chú nhìn y thật lâu, một lúc sau cũng không dời mắt.
Tay súng bắn tỉa đã mai phục trên cao, nhưng mà đứng cao chưa chắc đã nhìn được xa, bọ ngựa bắt ve không dè chim sẻ đứng sau(1), mèo nào cắn mỉu nào (2), có trời mới biết.
(1) Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu: tham lợi trước mắt mà không thấy hoạ ngay sau lưng
Nguồn:
(2) Hươu chết về tay ai (鹿死谁手) tương tự câu “mèo nào cắn mỉu nào” trong tiếng Việt.
Thời gian giao hàng là tám giờ tối. Trịnh Bình một thân Âu phục giày da bước xuống xe, Sở Tịch đứng trên con tàu nhỏ tại bến tàu đợi hắn, thủ hạ ở tàu hàng bên kia đang chờ lệnh bọn họ kiểm hàng. Trịnh Bình đi qua nhìn thấy Sở Tịch thì nở nụ cười, hỏi: “Tay sao rồi?”
“Không khiến ngài bận tâm,” Sở Tịch quay đi làm động tác ra dấu, thủ hạ đằng kia gật gật đầu, hét lớn với người phía trước: “Nhổ neo!”
Con thuyền dần dần tăng tốc khởi hành về phía màn đêm che phủ, Sở Tịch liếc liếc đồng hồ đeo tay, đột ngột ngẩng lên đối với Trịnh Bình khách khách khí khí cười nói: “Trịnh tiên sinh đi cùng tôi, tôi có chuyện cần nói với ngài.”
Trịnh Bình khó hiểu: “Đi đâu cơ?”
Sở Tịch ra khỏi khoang, tiến đến boong tàu. Vị trí này đã được chuẩn bị tốt cho tay bắn tỉa, đề phòng trong đêm tối tầm nhìn giảm sút, Sở Tịch bật đèn phía trên boong làm ám hiệu hành động, Trịnh Bình theo y đi lên, còn không biết sống chết mở miệng ra đùa cợt: “Yêu, đây tuy không phải loại tàu du lịch xa hoa như Titanic, nhưng có Sở thiếu gia mỹ nhân đứng bên cùng hóng gió mát (3), lại thành loại chuyện vô cùng lãng mạn đi….”
(3) Nguyên văn là 迎风玉立, có lẽ chị Hoài chơi chữ (:-?)
Nghĩa đen đại khái là “hóng gió”.
Nghĩa bóng thì 迎风 lấy từ 迎风待月 (chỉ trai gái lén lút hẹn hò) còn 玉立 lấy từ 长身玉立 (chỉ người con gái có vóc dáng liễu yếu đào tơ)
Sở Tịch một tay dựa lên lan can thuyền, cười lạnh hỏi: “Lần trước ngài nói thích tôi là vì sao chứ?”
Trịnh Bình ha ha cười, lớn giọng đáp: “Không có lí do gì cả, tôi…”
Vế sau Sở Tịch còn chưa kịp nghe rõ đã kịp tan biến vào trong gió, y vừa chuẩn bị giơ tay bật đèn, đột nhiên Trịnh Bình mạnh mẽ lao tới!
Sở Tịch cả kinh, toan rút súng ra, thế nhưng động tác của Trịnh Bình lại nhanh lẹ như dã thú sổ ***g, chỉ trong nháy mắt đã hùng hùng hổ hổ đem y đẩy ngã vào boong tàu. Sở Tịch nói thế nào cũng là công tử quân hỏa thế gia (chuyên súng đạn), chơi súng lành nghề, thân thủ cũng gọi là có biết chút chút đi. Y xoay người lại, một tay đè Trịnh Bình xuống, tay kia mò mò phía công tắc bật đèn, kết quả chưa kịp đụng đến, đã bị Trịnh Bình nửa đường tóm được tay.
“Anh….”
Trịnh Bình không nói không rằng, một tay đè nghiến Sở Tịch, một tay hung hăng chế trụ cằm y, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống. Nụ hôn của hắn mang tư vị của dã thú dày xéo con mồi, không chút lưu tình mà chà đạp đôi môi mỏng kia vốn luôn mím chặt, vĩnh viễn không chịu thốt ra bất kì lời ngọt ngào nào với hắn, buộc Sở Tịch khiêu mở khớp hàm, mang theo loại ý tứ vô cùng hạ lưu vô cùng say đắm mà liếm hôn lợi cùng đầu lưỡi của y. Thẳng đến khi Sở Tịch giãy giụa yếu ớt dần, y liều mạng cào cấu bả vai Trịnh Bình, thế nhưng những nỗ lực mỏng manh còn sót lại cuối cùng cũng chỉ khơi dậy cảm giác kích tình cho kẻ kia.
Trịnh Bình ác liệt cắn thật mạnh lên môi Sở Tịch, lúc sau cảm giác có mùi máu tươi mới chịu buông ra, ghé vào tai y thấp giọng cười phóng túng: “Tôi thực muốn ở trong này mà thượng đến khi em cầu xin tha thứ….”
Sở Tịch thở hào hển, sắc mặt cực kì khó coi: “….Anh làm sao biết được?”
“Hỏi hắn xem.”
Trịnh Bình một tay bẻ ngoặt hai cánh tay Sở Tịch ra sau lưng, một tay gắt gao kéo y vào ***g ngực mình, nâng cằm y nâng hướng về phía mặt biển: “Thấy gì không?”
Sở Tịch nhìn ra biển, sắc mặt khẽ biến. Trong đêm tối có thể thấy một con thuyền nhỏ hết tốc lực chạy về đằng này, mà đứng trên boong thuyền kia không ai khác chính là Kha Dĩ Thăng!
“Sao lại là hắn?”
“Kha Dĩ Thăng đã sớm nói với tôi chuyện này,” Trịnh Bình cắn cắn vành tai Sở Tịch, không thèm để ý chút nào mà cười: “Hắn tơ tưởng em, yêu thích đến phát cuồng, thế nhưng em cũng là đồ đại ngốc, rõ ràng là chuyện sung sướng lại phải kiềm chế dục vọng bản thân, thành ra hắn càng thêm khó xử.”
“…Hỗn đản!”
“Đã vậy cho em thấy luôn thằng này hỗn đản thế nào nhé,” Trịnh Bình cười lớn, “——Để nhớ xem, cái lúc tôi đề xuất ra kế hoạch này, hắn chẳng mừng như bắt được vàng ý chứ: Thứ tôi có được chẳng qua chỉ là mớ vũ khí đắt tiền, đổi lại hắn sẽ có được em, người hắn mộng tưởng hằng đêm suốt bao năm, hận không thể ngay lập tức đem vào bụng ăn thành từng mảnh nhỏ, mà hắn lại chẳng hao tổn tí hơi sức nào. Tính toán cỡ nào, hắn vẫn phải đeo khư khư cái mặt nạ giả làm bậc trưởng bối hiền hòa nhân ái, rốt cuộc cũng có người đứng ra thay hắn làm chuyện xấu.”
Sở Tịch sắc mặt tái nhợt mà biểu cảm bình tĩnh: “Anh định làm gì?”
“Kha Dĩ Thăng bảo tôi mang em nguyên vẹn không tổn thương một sợi tóc nào giao cho hắn, nhưng mà em biết không,” Trịnh Bình nhún nhún vai đầy thờ ơ, “Tôi đây còn lâu mới nghe lời hắn.”
Hắn đè thấp âm thanh, ở bên tai Sở Tịch cười cười: “Toàn bộ hàng hóa cùng em, tôi đều phải có.”
Tác giả :
Hoài Thượng