Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 73: Tuệ Tuệ, đi lên làm một điệu popping wave
(*) Popping là một thể loại nhảy đường phố dựa trên kĩ thuật làm co và thả lỏng thật nhanh cơ bắp để tạo những cú “giật” trên cơ thể vũ công, được gọi là một pop hoặc hit. Kĩ thuật này được thực hiện liên tục theo giai điệu của một bài hát khi kết hợp với nhiều chuyển động và dáng điệu. Người nhảy popping được gọi là một popper.
Wave là một kỹ thuật nhảy của popping, bao gồm nhiều động tác uốn dẻo kết hợp để tạo cảm giác như có một làn sóng chạy qua cơ thể popper. Nó thường được thực hiện cùng liquid dancing.
Đến lượt Đổng Yên rồi, cô nhìn trước nhìn chung quanh một vòng, sau đó ánh mắt khóa trên người ai đó, “Cầu Cầu.”
Hạ Lan Thu ngước mắt “Ừ” một tiếng, trong lòng biết Yên nhi đang đùa, nhưng quả thật không phạm quy.
“Ha ha... Tôi thắng.” Đổng Yên hớn hở.
“Yên nhi, sao cậu học cùng kiểu như tiểu Quế tử.” Thiên Ca Tuệ cắn môi không vui.
Người nào đó còn chưa kịp nói chuyện, Thiên Chỉ Dương đã cười trước, “Cầu Cầu? Ha ha... Nhìn cô ấy giống trái cầu lắm sao? Anh lại cảm thấy như cây gậy trúc.”
Hạ Lan Thu cứ lạnh tanh nhìn anh, lực sát thương tuyệt đối.
“Anh, Cầu Cầu là hài âm * của Thu Thu, là tên thân mật mà em và Yên nhi dành riêng, anh không biết không được nói lung tung.” Thiên Ca Tuệ đá một cước về phía anh nói lung tung.
(*) hài âm: âm đọc gần giống nhau hoặc giống nhau.
“À, hóa ra là như vậy, thế thì anh phải phạt một ly, đền tội cho người đẹp Thu Thu.” Thiên Chỉ Dương cố ý cắn hai chữ Thu Thu thành “Cầu Cầu”, hoàn toàn có ý nhạo báng.
Hạ Lan Thu dĩ nhiên nghe được ý ở ngoài lời, không hề yếu thế chút nào trả đũa: “Dù sao cây gậy trúc vẫn tốt hơn hoa hồ điệp, ít nhất còn có chút tác dụng.”
“Phì!” Quế Bá Lăng không nhịn được, bật cười.
“Tiểu Quế tử cậu còn không biết xấu hổ mà cười, nếu không phải do cậu mở đầu, em gái Yên nhi cũng sẽ không học theo cái xấu, tự giác phạt một ly rượu đi!” Thiên Chỉ Dương ném toàn bộ tức giận lên người Quế Bá Lăng, đều do cậu ta dẫn đầu tốt!
“Tự phạt một ly không thành vấn đề, chỉ có điều từ cậu, không cho phép như vậy, phải nói ra đặc biệt chân chính mới được.” Quế Bá Lăng cũng không phải đèn đã cạn dầu.
“Case nhỏ.” Thiên Chỉ Dương tràn đầy tự tin trả lời, tầm mắt nhìn về phía nam nam nữ nữ đi qua chỗ bọn họ.
“Người đẹp tóc ngắn váy hai dây màu xanh lá cây.”
Vừa dứt lời, thì có một người đẹp lộ vẻ đặc biệt đi tới chỗ bọn họ, nhìn thẳng vào Thiên Chỉ Dương, “Trai đẹp, anh gọi em?”
Thiên Chỉ Dương cười đến giống như hoa hồ điệp, năm người kia tiếp tục im lặng, người này thật sự gọi người ta tới.
“Người đẹp, xin lỗi, vừa rồi chúng tôi chơi một trò chơi đặc biệt, nếu không hẹn ngày khác gặp lại?” Thiên Chỉ Dương rất vô tội đá lông nheo.
Người đẹp váy xanh liếc mắt nhìn sáu người bọn họ, “Mất hứng!” Rồi lắc mông đi.
“Anh, người ta nói anh mất hứng.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy hôm nay sức hấp dẫn của anh rất thất thường!
“Tuệ Tuệ, tới lượt em.” Thiên Chỉ Dương tức giận nói.
Thiên Ca Tuệ ảo não trừng mắt liếc anh, khổ sở túm tóc, ánh mắt vòng tới vòng lui, đột nhiên, một bóng người màu đen lướt qua, khá quen mặt, gò má giống như... Chú?
Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng cũng gọi ra: Chú.
Kết quả đưa tới hai người đàn ông chừng năm mươi tuổi đồng loạt nhìn về phía bên này, ánh mắt hèn mọn.
“Tuệ Tuệ! Cậu gọi chú cái gì! Bên kia có hai ông chú ma quỷ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu đó!” Đổng Yên nhéo một cái lên đùi Tuệ Tuệ.
“Quỷ sứ chết bầm kia! Rất đau đó! Vừa rồi dường như tớ thật sự thấy chú.” Thiên Ca Tuệ rất uất ức, ai bảo hai người có thể làm ông nội của cô lại nhìn sang bên này, đâm mù ánh mắt bọn họ!
(Mỗ Yêu rất bất đắc dĩ: Tuệ Tuệ của chúng ta vẫn luôn rất bạo lực, các bạn cần làm quen!)
“Tuệ Tuệ, em thua.” Quế Bá Lăng cười đến ranh ma.
“Em thua cái gì? Vừa rồi không tính, em cho rằng nhìn thấy chú mà thôi.” Thiên Ca Tuệ không thuận theo.
“Nhưng mà, cậu gọi ra.” Đổng Yên tưới một chậu nước lạnh rất đúng lúc.
“Quỷ sứ chết bầm kia! Cùi chỏ của cậu rẽ ra ngoài! Ngày mai tới sẽ tố cáo với Bùi Phóng nhà cậu!” Thiên Ca Tuệ thở phì phò nói.
“Có chơi có chịu!” Quế Bá Lăng cố ý không chịu bỏ qua cho Tuệ Tuệ.
Hứa Du, Hạ Lan Thu và Thiên Chỉ Dương chỉ lấy trầm mặc thay thế, dù sao sự thật đã phơi bày trước mắt, không cách nào giúp một tay!
“Tuệ Tuệ, nếu không cậu đi lên nhảy một đoạn Popping wave đi, chính là đoạn của Lee Hyori mà chúng ta điên khùng mê muội năm lớp mười, tuyệt đối để cho mọi người mở rộng tầm mắt.” Đổng Yên cười đến vui vẻ.
“Popping wave? Tuệ Tuệ, em nhảy cái này từ khi nào?” Thiên Chỉ Dương hơi giật mình quá mức.
“Tuệ Tuệ vẫn luôn đa tài đa nghệ, diễn kịch, khiêu vũ, ca hát, đàn dương cầm mọi thứ đều là sở trường.” Hạ Lan Thu khó có được mở miệng nói vì bạn tốt.
Lần này, không riêng gì Thiên Chỉ Dương, Quế Bá Lăng giật mình, ngay cả Hứa Du cũng rất giật mình, Tuệ Tuệ thật sự giấu đủ sâu.
“Vậy người anh này của cậu rất không xứng chức, ngay cả em gái biết chút gì cũng không biết?” Giọng Hạ Lan Thu châm chọc.
Thiên Chỉ Dương hơi ngượng ngùng vuốt tóc, “Hai năm trước anh vẫn ở nước ngoài du học, cho nên thật sự không biết Tuệ Tuệ biết khiêu vũ, anh biết đàn dương cầm, con bé rất có thiên phú nhưng không thích thể hiện.”
“Ngừng, ngừng! Mọi người đừng khen em, con người của em không kiềm chế được hãnh diện, rất dễ kiêu ngạo tự mãn.” Thiên Ca Tuệ thở dài.
“Có chơi có chịu, Tuệ Tuệ, chúng ta rất mong chờ điệu nhảy của em đó!” Quế Bá Lăng cười híp mắt nói.
“Yên nhi, cậu lên cùng tớ đi.” Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ sụp xuống rồi.
“Tuệ Tuệ, cậu phải tin tưởng bản thân, đó là sân khấu thuộc về cậu.” Đổng Yên nghiêm túc vỗ tay Tuệ Tuệ.
“Đi đi, coi như chúng tớ đều là người xem.” Hạ Lan Thu khích lệ khiến lòng tự tin của Thiên Ca Tuệ tăng lên gấp bội.
Cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch, đứng lên đi về phía sàn nhảy.
Đổng Yên kêu DJ đổi âm nhạc mạnh mẽ hơn, ánh mắt của năm người không hề chớp mà nhìn chằm chằm về phía Tuệ Tuệ trên sàn nhảy.
Hình như lúc cô khiêu vũ giống như biến thành người khác vậy, trong hấp dẫn có chứa vẻ quyến rũ, xinh đẹp mà không mất đi vẻ xuất sắc, điệu nhảy của cô hoàn toàn không giống người khác, để cho người ta nhìn thấy sẽ không quên được.
Trong mắt Hứa Du thoáng qua vẻ kinh ngạc; trong mắt Thiên Chỉ Dương đều là hài lòng; Quế Bá Lăng thì há to miệng, vẻ mặt như thấy người ngoài hành tinh.
“Oh! A! Ho-ho!” Trong đám người bộc phát ra từng loạt tiếng hoan hô, mọi người đều bái phục kỹ thuật nhảy của cô gái trên sàn nhảy, mặc dù thoạt nhìn còn chưa trổ mã thành thục, nhưng kỹ thuật nhảy thật sự mê người, làm cho người ta không thể không than thở một câu: nhảy thật sự quá tốt!
Úy Nam Thừa từ trong phòng bao ra ngoài vừa lúc ngồi trong góc hút thuốc, khói mù lượn quanh, tản ra từng vòng một.
Wave là một kỹ thuật nhảy của popping, bao gồm nhiều động tác uốn dẻo kết hợp để tạo cảm giác như có một làn sóng chạy qua cơ thể popper. Nó thường được thực hiện cùng liquid dancing.
Đến lượt Đổng Yên rồi, cô nhìn trước nhìn chung quanh một vòng, sau đó ánh mắt khóa trên người ai đó, “Cầu Cầu.”
Hạ Lan Thu ngước mắt “Ừ” một tiếng, trong lòng biết Yên nhi đang đùa, nhưng quả thật không phạm quy.
“Ha ha... Tôi thắng.” Đổng Yên hớn hở.
“Yên nhi, sao cậu học cùng kiểu như tiểu Quế tử.” Thiên Ca Tuệ cắn môi không vui.
Người nào đó còn chưa kịp nói chuyện, Thiên Chỉ Dương đã cười trước, “Cầu Cầu? Ha ha... Nhìn cô ấy giống trái cầu lắm sao? Anh lại cảm thấy như cây gậy trúc.”
Hạ Lan Thu cứ lạnh tanh nhìn anh, lực sát thương tuyệt đối.
“Anh, Cầu Cầu là hài âm * của Thu Thu, là tên thân mật mà em và Yên nhi dành riêng, anh không biết không được nói lung tung.” Thiên Ca Tuệ đá một cước về phía anh nói lung tung.
(*) hài âm: âm đọc gần giống nhau hoặc giống nhau.
“À, hóa ra là như vậy, thế thì anh phải phạt một ly, đền tội cho người đẹp Thu Thu.” Thiên Chỉ Dương cố ý cắn hai chữ Thu Thu thành “Cầu Cầu”, hoàn toàn có ý nhạo báng.
Hạ Lan Thu dĩ nhiên nghe được ý ở ngoài lời, không hề yếu thế chút nào trả đũa: “Dù sao cây gậy trúc vẫn tốt hơn hoa hồ điệp, ít nhất còn có chút tác dụng.”
“Phì!” Quế Bá Lăng không nhịn được, bật cười.
“Tiểu Quế tử cậu còn không biết xấu hổ mà cười, nếu không phải do cậu mở đầu, em gái Yên nhi cũng sẽ không học theo cái xấu, tự giác phạt một ly rượu đi!” Thiên Chỉ Dương ném toàn bộ tức giận lên người Quế Bá Lăng, đều do cậu ta dẫn đầu tốt!
“Tự phạt một ly không thành vấn đề, chỉ có điều từ cậu, không cho phép như vậy, phải nói ra đặc biệt chân chính mới được.” Quế Bá Lăng cũng không phải đèn đã cạn dầu.
“Case nhỏ.” Thiên Chỉ Dương tràn đầy tự tin trả lời, tầm mắt nhìn về phía nam nam nữ nữ đi qua chỗ bọn họ.
“Người đẹp tóc ngắn váy hai dây màu xanh lá cây.”
Vừa dứt lời, thì có một người đẹp lộ vẻ đặc biệt đi tới chỗ bọn họ, nhìn thẳng vào Thiên Chỉ Dương, “Trai đẹp, anh gọi em?”
Thiên Chỉ Dương cười đến giống như hoa hồ điệp, năm người kia tiếp tục im lặng, người này thật sự gọi người ta tới.
“Người đẹp, xin lỗi, vừa rồi chúng tôi chơi một trò chơi đặc biệt, nếu không hẹn ngày khác gặp lại?” Thiên Chỉ Dương rất vô tội đá lông nheo.
Người đẹp váy xanh liếc mắt nhìn sáu người bọn họ, “Mất hứng!” Rồi lắc mông đi.
“Anh, người ta nói anh mất hứng.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy hôm nay sức hấp dẫn của anh rất thất thường!
“Tuệ Tuệ, tới lượt em.” Thiên Chỉ Dương tức giận nói.
Thiên Ca Tuệ ảo não trừng mắt liếc anh, khổ sở túm tóc, ánh mắt vòng tới vòng lui, đột nhiên, một bóng người màu đen lướt qua, khá quen mặt, gò má giống như... Chú?
Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng cũng gọi ra: Chú.
Kết quả đưa tới hai người đàn ông chừng năm mươi tuổi đồng loạt nhìn về phía bên này, ánh mắt hèn mọn.
“Tuệ Tuệ! Cậu gọi chú cái gì! Bên kia có hai ông chú ma quỷ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu đó!” Đổng Yên nhéo một cái lên đùi Tuệ Tuệ.
“Quỷ sứ chết bầm kia! Rất đau đó! Vừa rồi dường như tớ thật sự thấy chú.” Thiên Ca Tuệ rất uất ức, ai bảo hai người có thể làm ông nội của cô lại nhìn sang bên này, đâm mù ánh mắt bọn họ!
(Mỗ Yêu rất bất đắc dĩ: Tuệ Tuệ của chúng ta vẫn luôn rất bạo lực, các bạn cần làm quen!)
“Tuệ Tuệ, em thua.” Quế Bá Lăng cười đến ranh ma.
“Em thua cái gì? Vừa rồi không tính, em cho rằng nhìn thấy chú mà thôi.” Thiên Ca Tuệ không thuận theo.
“Nhưng mà, cậu gọi ra.” Đổng Yên tưới một chậu nước lạnh rất đúng lúc.
“Quỷ sứ chết bầm kia! Cùi chỏ của cậu rẽ ra ngoài! Ngày mai tới sẽ tố cáo với Bùi Phóng nhà cậu!” Thiên Ca Tuệ thở phì phò nói.
“Có chơi có chịu!” Quế Bá Lăng cố ý không chịu bỏ qua cho Tuệ Tuệ.
Hứa Du, Hạ Lan Thu và Thiên Chỉ Dương chỉ lấy trầm mặc thay thế, dù sao sự thật đã phơi bày trước mắt, không cách nào giúp một tay!
“Tuệ Tuệ, nếu không cậu đi lên nhảy một đoạn Popping wave đi, chính là đoạn của Lee Hyori mà chúng ta điên khùng mê muội năm lớp mười, tuyệt đối để cho mọi người mở rộng tầm mắt.” Đổng Yên cười đến vui vẻ.
“Popping wave? Tuệ Tuệ, em nhảy cái này từ khi nào?” Thiên Chỉ Dương hơi giật mình quá mức.
“Tuệ Tuệ vẫn luôn đa tài đa nghệ, diễn kịch, khiêu vũ, ca hát, đàn dương cầm mọi thứ đều là sở trường.” Hạ Lan Thu khó có được mở miệng nói vì bạn tốt.
Lần này, không riêng gì Thiên Chỉ Dương, Quế Bá Lăng giật mình, ngay cả Hứa Du cũng rất giật mình, Tuệ Tuệ thật sự giấu đủ sâu.
“Vậy người anh này của cậu rất không xứng chức, ngay cả em gái biết chút gì cũng không biết?” Giọng Hạ Lan Thu châm chọc.
Thiên Chỉ Dương hơi ngượng ngùng vuốt tóc, “Hai năm trước anh vẫn ở nước ngoài du học, cho nên thật sự không biết Tuệ Tuệ biết khiêu vũ, anh biết đàn dương cầm, con bé rất có thiên phú nhưng không thích thể hiện.”
“Ngừng, ngừng! Mọi người đừng khen em, con người của em không kiềm chế được hãnh diện, rất dễ kiêu ngạo tự mãn.” Thiên Ca Tuệ thở dài.
“Có chơi có chịu, Tuệ Tuệ, chúng ta rất mong chờ điệu nhảy của em đó!” Quế Bá Lăng cười híp mắt nói.
“Yên nhi, cậu lên cùng tớ đi.” Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ sụp xuống rồi.
“Tuệ Tuệ, cậu phải tin tưởng bản thân, đó là sân khấu thuộc về cậu.” Đổng Yên nghiêm túc vỗ tay Tuệ Tuệ.
“Đi đi, coi như chúng tớ đều là người xem.” Hạ Lan Thu khích lệ khiến lòng tự tin của Thiên Ca Tuệ tăng lên gấp bội.
Cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch, đứng lên đi về phía sàn nhảy.
Đổng Yên kêu DJ đổi âm nhạc mạnh mẽ hơn, ánh mắt của năm người không hề chớp mà nhìn chằm chằm về phía Tuệ Tuệ trên sàn nhảy.
Hình như lúc cô khiêu vũ giống như biến thành người khác vậy, trong hấp dẫn có chứa vẻ quyến rũ, xinh đẹp mà không mất đi vẻ xuất sắc, điệu nhảy của cô hoàn toàn không giống người khác, để cho người ta nhìn thấy sẽ không quên được.
Trong mắt Hứa Du thoáng qua vẻ kinh ngạc; trong mắt Thiên Chỉ Dương đều là hài lòng; Quế Bá Lăng thì há to miệng, vẻ mặt như thấy người ngoài hành tinh.
“Oh! A! Ho-ho!” Trong đám người bộc phát ra từng loạt tiếng hoan hô, mọi người đều bái phục kỹ thuật nhảy của cô gái trên sàn nhảy, mặc dù thoạt nhìn còn chưa trổ mã thành thục, nhưng kỹ thuật nhảy thật sự mê người, làm cho người ta không thể không than thở một câu: nhảy thật sự quá tốt!
Úy Nam Thừa từ trong phòng bao ra ngoài vừa lúc ngồi trong góc hút thuốc, khói mù lượn quanh, tản ra từng vòng một.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu