Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 147-1: Mẹ, điện thoại của cha (1)
Cô và Úy Nam Thừa đã có mấy lần quan hệ thân mật, đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, đôi tay nắm chặt cái mền, không nhịn được toàn thân phát run.
Hứa Nhiêu mặc bộ áo ngủ màu đen đứng bên cửa sổ, nhìn cô tỉnh, từ từ đến gần, cười đến giống như ác ma, “Tối hôm qua rất thoải mái chứ? Ba ngưu lang * xuất sắc như vậy, tôi chính là lỗ vốn rồi! Nghe nói ba người bọn họ có kỹ thuật tốt nhất ở đây, tư vị dục tiên dục tử **, có phải rất khiến làm cho người ta khó quên không?”
(*) Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy tại Nhật Bản
(**) dục tiên dục tử: Chỉ trạng thái vô cùng sung sướng (thường chỉ khi quan hệ)
“A!!!” Tiêu Y Y không khống chế được run rẩy, bịt lấy lỗ tai cất giọng thét lên, chăn, gối đầu toàn bộ ném lên người Hứa Nhiêu, cô ta cũng không tránh, cười đến giống như ác ma địa ngục, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao mày muốn hại tao đến như vậy!” Tiêu Y Y khóc lóc vô cùng thảm thiết.
“Bởi vì mày rất không thức thời! Anh Thừa là người mà mày có thể thích sao? Mày cũng không cầm gương soi lại coi dieendaanleequuydonn đức hạnh của mày là gì, mày xứng à?” Hứa Nhiêu hung tợn nói.
Trong nháy mắt, Tiêu Y Y có cảm giác mình là một con ngốc triệt để từ đầu đến đuôi, lại tin tưởng câu “Chị Y Y” kia của Hứa Nhiêu, cô ta thật sự là giả bộ! Lừa gạt mọi người.
Đột nhiên cô rất muốn tự mình hỏi Úy Nam Thừa: Chẳng lẽ anh không biết Hứa Nhiêu có tính cách gì hay sao? Lại yên tâm để cho cô ta tới tìm em mỗi ngày, sau đó đẩy em đến chỗ vạn kiếp bất phục *!
(*) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được; vĩnh viễn không có khả năng khôi phục
Đau đớn cả người cũng không bù được đau đớn trong lòng, thì ra đây chính là chênh lệch, cho dù cố gắng hơn nữa cũng chỉ uổng công, những hy vọng xa vời trước kia của cô bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười, coi như Úy Nam Thừa thật lòng yêu cô, như vậy phần tình yêu này có thể kéo dài bao lâu đây? Hay là nói rằng anh ấy cũng chỉ là vui đùa một chút của thời học sinh với mình mà thôi.
“Quá trình cụ thể tối hôm qua tao đã quay phim lại, nếu như mày có muốn nhìn tao không ngại bật lên một lần.” Ngón tay trắng nõn của Hứa Nhiêu hết lần này đến lần khác vuốt ve máy quay phim kỹ thuật số màu đen trong tay, khóe miệng chứa nụ cười như ác ma.
“Không!” Tiêu Y Y che tai kêu lên, đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô, cô không cho phép Hứa Nhiêu chà đạp!
“Chỉ cần mày đáp ứng một điều kiện của tao, tao có thể tiêu hủy toàn bộ băng ghi hình này của mày, mày cảm thấy cái nào có lời hơn đây?”
Tiêu Y Y cảm thấy Hứa Nhiêu là một con điên, con điên từ đầu đến cuối! Vì một người đàn ông mà trở nên điên cuồng như vậy, mà cũng bởi vì mình là bạn gái của người đàn ông này, lại bị hại thảm thành như vậy, trong nháy mắt đó cô đột nhiên hơi hận Úy Nam Thừa, nếu như không phải bởi vì anh, mình sẽ không bị ba ngưu lang luân phiên hãm hiếp.
“Tao muốn mày rời khỏi anh Thừa, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa!” Hứa Nhiêu kịch liệt kêu lên.
“Được.” Tiêu Y Y đồng ý rất thoải mái, cô không muốn ngây người lại nơi này lâu thêm, ngay cả một giây cũng không ở nổi nữa, ở mỗi một chỗ nơi này đều khiến cho cô cảm thấy hít thở không thông.
Hứa Nhiêu thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy, nhếch miệng lên nở một nụ cười chiến thắng, nhưng để cho an toàn, cô tự mình đưa Tiêu Y Y về quê, ở trên đường vừa vặn thoát xảy ra tai nạn xe cộ, họ may mắn tránh thoát một kiếp, song khi cô nhìn thấy thi thể mặt mày mơ hồ này thì cô đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng biến thái, đó chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Sau khi Tiêu Y Y nghe ý tưởng của cô ta, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Hứa Nhiêu hoàn toàn điên rồi, tinh thần của cô ta khẳng định không bình thường, nhưng nếu như mình không đồng ý, cô ta sẽ lan truyền băng ghi hình này ra, cô chỉ đành phải đồng ý yêu cầu biến thái của cô ta – kể từ đó hoàn toàn biến mất, để cho mọi người đều cho rằng cô chết rồi.
Khi giao dịch đạt thành, Tiêu Y Y die~nd a4nle^q u21ydo^n chính mắt nhìn thấy Hứa Nhiêu tiêu hủy băng ghi hình không chịu nổi kia.
Sau này, cô liền thề, một ngày kia, cô nhất định phải trả lại gấp bội đau khổ trên người mà mình phải nhận cho Hứa Nhiêu và những kẻ đỏ, muốn cho bọn họ bỏ ra giá cao tương tự!
Cho nên những năm này, cô bị buộc trốn đến một thành phố cách rất xa thành phố W, vừa mắt bắt đầu cô còn muốn tìm một công việc có thể diện một chút, nuôi sống mình, bắt đầu cuộc sống mới, sau đó chờ cơ hội báo thù!
Nhưng dần dần cô phát hiện cuộc sống không phải dễ dàng như vậy, bởi vì còn chưa tốt nghiệp, rất nhiều công ty nhìn trúng bằng cấp chứ không bằng lòng tuyển một sinh viên còn chưa tốt nghiệp năm hai, khoảng thời gian đó cô nhận hết lạnh bạc và cười nhạo, khiến cho cô gần như hỏng mất.
Sau khi trải qua đủ loại gập ghềnh và góc chết, góc cạnh của cô cũng bị thực tế cuộc sống mài mòn.
Rơi xuống bắt đầu từ khi nào?
Đại khái chính là lần sau khi mất đi công việc không có tiền ăn cơm không có tiền đóng tiền thuê phòng, lẻ loi hiu quạnh co rúc trên ghế dài trong công viên, trong lúc vô tình biết được chị Thanh bà chủ của “Côi sắc”, chị ấy nhìn trúng khuôn mặt của m ình, hỏi cô có bằng lòng đi cùng chị ấy không, kiếm tiền nhiều lại còn nhanh hơn, cuộc sống có thể tốt hơn hiện tại gấp trăm lần, hơn nữa có thể biết được nhiều người có tiền, muốn cái gì có cái đó.
Cô chính là bị câu muốn cái gì có cái đó hấp dẫn, kết quả một lần chính là thật nhiều năm, cuộc sống bán thân thể đó khiến cho cô càng ngày càng trống không, một lần gần đến lằn ranh sụp đổ, nhưng cô biết còn chưa tới thời điểm, cho nên cố gắng gượng chống đỡ, bởi vì cô còn muốn kiếm được đầy đủ tiền và biết ông chủ có quyền thế lớn hơn, để cho ông ta cam tâm tình nguyện giúp đỡ mình.
“Y Y, rốt cuộc Hứa Nhiêu đã làm gì em? Khiến cho em khổ sở như vậy?” Úy Nam Thừa thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng, không khỏi hỏi.
Làm cái gì? Anh lại có thể hỏi Hứa Nhiêu làm gì với cô? Vết sẹo xấu xí không chịu nổi như thế còn muốn cô vén lên sao?
“Cô ta bỏ thuốc hại em.” Tiêu Y Y đột nhiên bình tĩnh, cô chỉ muốn nói câu này, cô tin tưởng lấy trí tưởng tượng của Úy Nam Thừa khẳng định đoán được. Vốn không có ý định nói ra, nhưng việc đã đến nước này, nói ra ngược lại còn có thể có lợi cho cô, có thể lợi dụng lòng đồng tình của Úy Nam Thừa với mình.
Úy Nam Thừa không thể tin nhíu mày, bỏ thuốc? Nếu như anh còn đoán không ra thì cũng không cần đi trên đường nữa, Hứa Nhiêu cô ta sao có thể nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy, một nữ sinh nhỏ vốn từng đơn thuần như vậy, sao lại trở nên điên cuồng như thế?
“Y Y, xin lỗi, là anh không đủ tốt để bảo vệ cho em.”
Vốn cho rằng Nhiêu Nhiêu thật sự nghĩ die nda nle equ ydo nn thông suốt, chỉ coi anh là anh trai, xem ra mình đã đánh giá thấp tâm tư của Nhiêu Nhiêu, cô ta lại có thể che giấu được sâu như vậy?
Cho dù nói như thế nào, vết thương trên người Y Y cũng do mình gián tiếp làm hại, anh ít nhất phải nhận một nửa trách nhiệm.
Nếu như xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì? Một câu xin lỗi mà có thể xóa bỏ toàn bộ khổ sở cô chịu đựng mười năm này sao? Không thể nào, hoàn toàn không thể!
“A Thừa, anh còn có thể muốn em sao?” Tiêu Y Y hoa lê đẫm mưa khóc ròng nói, trong lòng cô đang đánh cuộc, cũng vì đánh cuộc thêm lợi thế, nếu như anh còn cần mình, như vậy cô có thể quên khổ sở ít năm như vậy, bởi vì biết nhiều đàn ông như thế, không có người nào có thể cho cô rung động như ban đầu, cho nên cô còn không biết vô liêm sỉ nắm chặt cọng rơm duy nhất này.
“Y Y, anh đã kết hôn.” Úy Nam Thừa biết bây giờ mình chỉ còn áy náy và thương tiếc Y Y, mà không phải là tình yêu.
“Em có thể chờ, hay là anh cảm thấy em đã bẩn thỉu không chịu nổi rồi, không xứng với anh?” Tiêu Y Y khóc đến thật đau lòng, nước mắt giống như nước mưa dưới mái hiên lúc trời mưa rơi không gián đoạn.
“Y Y, những chuyện kia đã qua, em nên quên những chuyện không sung sướng kia đi, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, em nhất định sẽ gặp được người đàn ông khác tốt hơn anh nhiều.”
Ngón tay Tiêu Y Y siết chặt thêm vài phần, người đàn ông tốt hơn Không thể nào! Không có người đàn ông nào sẽ thích cô một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy.
“Nói cho cùng anh chính là ghét bỏ em.”
Hứa Nhiêu mặc bộ áo ngủ màu đen đứng bên cửa sổ, nhìn cô tỉnh, từ từ đến gần, cười đến giống như ác ma, “Tối hôm qua rất thoải mái chứ? Ba ngưu lang * xuất sắc như vậy, tôi chính là lỗ vốn rồi! Nghe nói ba người bọn họ có kỹ thuật tốt nhất ở đây, tư vị dục tiên dục tử **, có phải rất khiến làm cho người ta khó quên không?”
(*) Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy tại Nhật Bản
(**) dục tiên dục tử: Chỉ trạng thái vô cùng sung sướng (thường chỉ khi quan hệ)
“A!!!” Tiêu Y Y không khống chế được run rẩy, bịt lấy lỗ tai cất giọng thét lên, chăn, gối đầu toàn bộ ném lên người Hứa Nhiêu, cô ta cũng không tránh, cười đến giống như ác ma địa ngục, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao mày muốn hại tao đến như vậy!” Tiêu Y Y khóc lóc vô cùng thảm thiết.
“Bởi vì mày rất không thức thời! Anh Thừa là người mà mày có thể thích sao? Mày cũng không cầm gương soi lại coi dieendaanleequuydonn đức hạnh của mày là gì, mày xứng à?” Hứa Nhiêu hung tợn nói.
Trong nháy mắt, Tiêu Y Y có cảm giác mình là một con ngốc triệt để từ đầu đến đuôi, lại tin tưởng câu “Chị Y Y” kia của Hứa Nhiêu, cô ta thật sự là giả bộ! Lừa gạt mọi người.
Đột nhiên cô rất muốn tự mình hỏi Úy Nam Thừa: Chẳng lẽ anh không biết Hứa Nhiêu có tính cách gì hay sao? Lại yên tâm để cho cô ta tới tìm em mỗi ngày, sau đó đẩy em đến chỗ vạn kiếp bất phục *!
(*) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được; vĩnh viễn không có khả năng khôi phục
Đau đớn cả người cũng không bù được đau đớn trong lòng, thì ra đây chính là chênh lệch, cho dù cố gắng hơn nữa cũng chỉ uổng công, những hy vọng xa vời trước kia của cô bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười, coi như Úy Nam Thừa thật lòng yêu cô, như vậy phần tình yêu này có thể kéo dài bao lâu đây? Hay là nói rằng anh ấy cũng chỉ là vui đùa một chút của thời học sinh với mình mà thôi.
“Quá trình cụ thể tối hôm qua tao đã quay phim lại, nếu như mày có muốn nhìn tao không ngại bật lên một lần.” Ngón tay trắng nõn của Hứa Nhiêu hết lần này đến lần khác vuốt ve máy quay phim kỹ thuật số màu đen trong tay, khóe miệng chứa nụ cười như ác ma.
“Không!” Tiêu Y Y che tai kêu lên, đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô, cô không cho phép Hứa Nhiêu chà đạp!
“Chỉ cần mày đáp ứng một điều kiện của tao, tao có thể tiêu hủy toàn bộ băng ghi hình này của mày, mày cảm thấy cái nào có lời hơn đây?”
Tiêu Y Y cảm thấy Hứa Nhiêu là một con điên, con điên từ đầu đến cuối! Vì một người đàn ông mà trở nên điên cuồng như vậy, mà cũng bởi vì mình là bạn gái của người đàn ông này, lại bị hại thảm thành như vậy, trong nháy mắt đó cô đột nhiên hơi hận Úy Nam Thừa, nếu như không phải bởi vì anh, mình sẽ không bị ba ngưu lang luân phiên hãm hiếp.
“Tao muốn mày rời khỏi anh Thừa, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa!” Hứa Nhiêu kịch liệt kêu lên.
“Được.” Tiêu Y Y đồng ý rất thoải mái, cô không muốn ngây người lại nơi này lâu thêm, ngay cả một giây cũng không ở nổi nữa, ở mỗi một chỗ nơi này đều khiến cho cô cảm thấy hít thở không thông.
Hứa Nhiêu thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy, nhếch miệng lên nở một nụ cười chiến thắng, nhưng để cho an toàn, cô tự mình đưa Tiêu Y Y về quê, ở trên đường vừa vặn thoát xảy ra tai nạn xe cộ, họ may mắn tránh thoát một kiếp, song khi cô nhìn thấy thi thể mặt mày mơ hồ này thì cô đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng biến thái, đó chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Sau khi Tiêu Y Y nghe ý tưởng của cô ta, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Hứa Nhiêu hoàn toàn điên rồi, tinh thần của cô ta khẳng định không bình thường, nhưng nếu như mình không đồng ý, cô ta sẽ lan truyền băng ghi hình này ra, cô chỉ đành phải đồng ý yêu cầu biến thái của cô ta – kể từ đó hoàn toàn biến mất, để cho mọi người đều cho rằng cô chết rồi.
Khi giao dịch đạt thành, Tiêu Y Y die~nd a4nle^q u21ydo^n chính mắt nhìn thấy Hứa Nhiêu tiêu hủy băng ghi hình không chịu nổi kia.
Sau này, cô liền thề, một ngày kia, cô nhất định phải trả lại gấp bội đau khổ trên người mà mình phải nhận cho Hứa Nhiêu và những kẻ đỏ, muốn cho bọn họ bỏ ra giá cao tương tự!
Cho nên những năm này, cô bị buộc trốn đến một thành phố cách rất xa thành phố W, vừa mắt bắt đầu cô còn muốn tìm một công việc có thể diện một chút, nuôi sống mình, bắt đầu cuộc sống mới, sau đó chờ cơ hội báo thù!
Nhưng dần dần cô phát hiện cuộc sống không phải dễ dàng như vậy, bởi vì còn chưa tốt nghiệp, rất nhiều công ty nhìn trúng bằng cấp chứ không bằng lòng tuyển một sinh viên còn chưa tốt nghiệp năm hai, khoảng thời gian đó cô nhận hết lạnh bạc và cười nhạo, khiến cho cô gần như hỏng mất.
Sau khi trải qua đủ loại gập ghềnh và góc chết, góc cạnh của cô cũng bị thực tế cuộc sống mài mòn.
Rơi xuống bắt đầu từ khi nào?
Đại khái chính là lần sau khi mất đi công việc không có tiền ăn cơm không có tiền đóng tiền thuê phòng, lẻ loi hiu quạnh co rúc trên ghế dài trong công viên, trong lúc vô tình biết được chị Thanh bà chủ của “Côi sắc”, chị ấy nhìn trúng khuôn mặt của m ình, hỏi cô có bằng lòng đi cùng chị ấy không, kiếm tiền nhiều lại còn nhanh hơn, cuộc sống có thể tốt hơn hiện tại gấp trăm lần, hơn nữa có thể biết được nhiều người có tiền, muốn cái gì có cái đó.
Cô chính là bị câu muốn cái gì có cái đó hấp dẫn, kết quả một lần chính là thật nhiều năm, cuộc sống bán thân thể đó khiến cho cô càng ngày càng trống không, một lần gần đến lằn ranh sụp đổ, nhưng cô biết còn chưa tới thời điểm, cho nên cố gắng gượng chống đỡ, bởi vì cô còn muốn kiếm được đầy đủ tiền và biết ông chủ có quyền thế lớn hơn, để cho ông ta cam tâm tình nguyện giúp đỡ mình.
“Y Y, rốt cuộc Hứa Nhiêu đã làm gì em? Khiến cho em khổ sở như vậy?” Úy Nam Thừa thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng, không khỏi hỏi.
Làm cái gì? Anh lại có thể hỏi Hứa Nhiêu làm gì với cô? Vết sẹo xấu xí không chịu nổi như thế còn muốn cô vén lên sao?
“Cô ta bỏ thuốc hại em.” Tiêu Y Y đột nhiên bình tĩnh, cô chỉ muốn nói câu này, cô tin tưởng lấy trí tưởng tượng của Úy Nam Thừa khẳng định đoán được. Vốn không có ý định nói ra, nhưng việc đã đến nước này, nói ra ngược lại còn có thể có lợi cho cô, có thể lợi dụng lòng đồng tình của Úy Nam Thừa với mình.
Úy Nam Thừa không thể tin nhíu mày, bỏ thuốc? Nếu như anh còn đoán không ra thì cũng không cần đi trên đường nữa, Hứa Nhiêu cô ta sao có thể nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy, một nữ sinh nhỏ vốn từng đơn thuần như vậy, sao lại trở nên điên cuồng như thế?
“Y Y, xin lỗi, là anh không đủ tốt để bảo vệ cho em.”
Vốn cho rằng Nhiêu Nhiêu thật sự nghĩ die nda nle equ ydo nn thông suốt, chỉ coi anh là anh trai, xem ra mình đã đánh giá thấp tâm tư của Nhiêu Nhiêu, cô ta lại có thể che giấu được sâu như vậy?
Cho dù nói như thế nào, vết thương trên người Y Y cũng do mình gián tiếp làm hại, anh ít nhất phải nhận một nửa trách nhiệm.
Nếu như xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì? Một câu xin lỗi mà có thể xóa bỏ toàn bộ khổ sở cô chịu đựng mười năm này sao? Không thể nào, hoàn toàn không thể!
“A Thừa, anh còn có thể muốn em sao?” Tiêu Y Y hoa lê đẫm mưa khóc ròng nói, trong lòng cô đang đánh cuộc, cũng vì đánh cuộc thêm lợi thế, nếu như anh còn cần mình, như vậy cô có thể quên khổ sở ít năm như vậy, bởi vì biết nhiều đàn ông như thế, không có người nào có thể cho cô rung động như ban đầu, cho nên cô còn không biết vô liêm sỉ nắm chặt cọng rơm duy nhất này.
“Y Y, anh đã kết hôn.” Úy Nam Thừa biết bây giờ mình chỉ còn áy náy và thương tiếc Y Y, mà không phải là tình yêu.
“Em có thể chờ, hay là anh cảm thấy em đã bẩn thỉu không chịu nổi rồi, không xứng với anh?” Tiêu Y Y khóc đến thật đau lòng, nước mắt giống như nước mưa dưới mái hiên lúc trời mưa rơi không gián đoạn.
“Y Y, những chuyện kia đã qua, em nên quên những chuyện không sung sướng kia đi, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, em nhất định sẽ gặp được người đàn ông khác tốt hơn anh nhiều.”
Ngón tay Tiêu Y Y siết chặt thêm vài phần, người đàn ông tốt hơn Không thể nào! Không có người đàn ông nào sẽ thích cô một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy.
“Nói cho cùng anh chính là ghét bỏ em.”
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu